“… Khoảng cách của chúng ta được tạo ra bởi những thứ mập mờ chẳng rõ thật giả ấy …”

“Ông nội, chúng ta đi ra ngoài tản bộ một chút nhé!” y mỉm cười, tay cầm lấy áo khoác đi ra ngoài phòng khách.

“Vậy có cần gọi cho Tiểu Giang không? Nhỡ nó về không thấy chúng ta sẽ lo lắng đấy!”

Từ Hi mỉm cười gật đầu, kỳ thực trong lòng rõ ràng hơn ai hết, hắn chẳng quan tâm ai cả, chỉ cần không liên quan hay ảnh hưởng tới hắn tất cả đều có thể mà, tuy nhiên y vẫn nghe lời ông nội đem điện thoại nhấn một dãy số.

Chẳng có ai nghe máy, âm thanh của hộp thư thoại tự động vang lên, y cũng không có hứng thú lập tức tắt máy cho lại vào túi.

“Được rồi, chúng ta đi thôi!”

Lão Hi vẫn một mực gắt giọng “Sao chẳng nghe cháu nói lời nào đã tắt máy!”

“Anh ta bận, cháu sẽ gửi tin nhắn sau!”

Thấy ông có vẻ như không được vui lắm, y lúc này lại vô cớ nổi giận nói lớn “Chẳng sao cả, anh ta vốn dĩ chẳng quan tâm chúng ta đi đâu, ông gấp cái gì!”

Nói xong Từ Hi liền hối hận cúi đầu, nắm lấy tay lão Hi đang bất ngờ đứng yên bất động ở đó “Xin lỗi! Cháu xin lỗi!”

“Cháu và Tiểu Giang…”

“Chúng ta đi thôi!”

Lão Từ lắc đầu đi tới sofa ngồi xuống, cũng ra hiệu muốn Từ Hi ngồi lại đối diện mình “Giữa hai đứa rốt cục là quan hệ gì?”

Y cúi đầu, cười khổ “Chỉ là bạn bè thôi, chẳng lẽ ông nội lại nghĩ…”

“Ông nội không có bài xích đồng tính luyến, nhưng mà cháu cũng biết đấy, xã hội cơ bản chưa từng chấp nhận qua loại chuyện này, ông nội chị sợ cháu chịu khổ …”

“Cháu …” Vừa đúng lúc điện thoại trong túi áo len vang lên inh ỏi.

Nhìn thấy tên người gọi đến, y bất lực thở dài nhìn ông một chút, quan sát sắc mặt ông không có gì biến đổi mới dám nghe điện thoại “Ừm, xin chào!”

“…”

“Không có gì đâu!”

“…”

“Anh cũng không cần giải thích mà!”

Ở đầu dây bên kia, Tạ Giang cũng rất bình thản thoải mái nói chuyện “Không phải là giải thích, chỉ là ban nãy tôi bận nên để điện thoại chế độ trả lời tự động…”

“Ừ. tôi hiểu mà!”

Nói thêm vài câu gì đó, Tạ Giang vội vàng tắt máy đem toàn bộ công việc xử lý tốt sau đó đi tới sân bay đón một người quan trọng.

Tạ lão gia năm nay so với mọi năm về nước có hơi sớm một chút, ông nói là muốn tới chỗ của hắn xem qua một chút chứ không lập tức quay về Tạ gia.

Kết quả, hôm ấy một nhà bốn người gặp nhau vào lúc trời bắt đầu tối, Từ Hựu Thân vẫn là xem một ít chương trình kinh kịch chiếu ở kênh truyền hình trung ương, đang xem say mê thì ở cửa ra vào vang lên thanh âm mở cửa, mà Từ Hi rõ ràng đang ở trên phòng ngủ, vậy người vừa tới là ai?! Lão Từ biết đây không phải là nhà mình nên tận dụng lợi thế thân hình nhỏ nhắn nên tận lực nép mình sau lưng ghế chỉ hơi hơi ngước lên nhìn.

Thật nhanh sau đó, hai người vừa mới tới cũng đã đến phòng khách, là Tạ Giang và một nam nhân thoạt nhìn rất giống với hắn.

Từ Hựu Thân thấy người kia tim lập tức nhói lên một cái, miệng thì thào chỉ đủ cho bản thân có thể nghe thấy “Thiếu gia…”

Tạ Chí Hiên vốn cũng là lão nhân tầm 70 rồi nhưng vẻ bên ngoài vì bảo dưỡng tốt nên cũng không giống với mấy lão già cùng lứa tuổi, dáng vẻ của nam nhân năm đó vẫn ở đây.

Có lẽ ông đã sớm không nhận ra lão Từ, vậy thì có gì phải lo lắng chứ.

Từ Hựu Thân không ngại bất lịch sự, cúi thấp đầu vờ như không thấy mà đi khỏi, chỉ là bị người kia gọi lại “Ông, đây là Ông nội của cháu, hôm nay vừa mới từ ngoại quốc trở về!”

Lão Từ chỉ gật đầu không dám quay lại nhìn người kia, thấy có điểm kỳ lạ, Tạ Chí Hiên lên tiếng “Tạ Giang, vị này là ai?”

“Hiện tại có một người bạn cần ở nhờ chỗ cháu, ông nội của cậu ấy cũng tới!”

“Vậy sao!”

Lão Từ vừa định đi lên phòng thì bất ngờ Từ Hi nghe thấy tiếng động ồn ào cũng đi xuống, y cầm tay ông nói “Không thể thất lễ như vậy, ông nội, chúng ta xuống dưới cùng nhau nói chuyện một chút đi!”

Người kia vừa mới quay đầu, Tạ Chí Hiên liền mở to mắt nhìn, miệng gọi một cái tên đã rất lâu rồi không nhắc tới “Từ Tử!”

Hai người trẻ tuổi nghe thấy trưởng bối gọi cái tên này cũng không hiểu lắm, chỉ có Từ Hựu Thân khẽ rùng mình đầu ngày càng cúi thấp.

Lão Tạ khẩn trương tiến tới gần vén lên phần tóc mái đang che mất hơn nửa khuôn mặt của người kia, chỉ thấy đôi mắt ấy hoe đỏ trông phi thường đáng thương, nét ôn nhu so với năm xưa chỉ có hơn chứ không kém.

“Từ Tử, là em sao!”

Từ Hựu Thân không còn cách nào khác đành gật đầu, mở miệng khẽ gọi “Ừm, là tôi, thiếu gia. Thời gian qua ngài có khỏe không!”

Chỉ là một câu đầy khách sáo như vậy, nhưng mà trong lòng hai người đều cảm nhận được đối phương có bao nhiêu để ý.

Bữa cơm tối đặc biệt im lặng, bầu không khí trở nên cực kỳ trầm lắng, bốn người chung bàn, Tạ Giang và Từ Hi không nói lời nào, lẳng lặng quan sát hai vị trưởng bối, Từ Hựu Thân cũng im lặng cúi đầu ăn cơm trắng, còn Tạ Chí Hiên cứ chăm chú quan sát ông.

…………… LẠC ĐỀ ……………
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện