“Tại sao tôi vẫn luôn có cảm giác

Lần gặp mặt này đã là lần cuối cùng

Lần cuối cùng được nghe thấy thanh âm của người ấy

Lần cuối cùng được nhìn thấy hình bóng đó…”

Cận lực che giấu, cuối cùng Tạ Giang đã làm tốt được công việc của mình, Từ Hi rời khỏi gần một tuần lễ nhưng Từ Hựu Thân vẫn chưa mảy may hay biết, thỉnh thoảng ông còn nhắc rằng “Hôm nào phải đi thăm Tiểu Hi mới được, ta nhớ nó quá!”

Hắn biết đem y ở đâu ra cho ông gặp mặt đây? Mỗi lần như vậy hắn chỉ biết cười khổ gật gật đầu cho qua chuyện, rồi sau đó vẫn là nói lảng sang chuyện khác.

Chiều nay, sau khi xử lý được hơn một nửa văn kiện quan trọng, vốn dĩ hắn định sẽ ở lại làm xong mới thôi, không ngờ tới chuông tan tầm vừa reo lên Tạ Lăng đã trực tiếp đứng trước mặt hắn, khoanh tay trước ngực giọng điệu so với ra lệnh không khác nhau là mấy “Cùng em đi ăn tối đi!”

Hắn dời tầm mắt khỏi máy tính, chân mày thanh tú khẽ chau lại, con người trước mặt hắn lúc này đây tại sao lại trở nên xa lạ như vậy.

“Anh nhìn cái gì! Em nói anh mau chuẩn bị cùng em đi ăn tối!”

Tạ Giang mệt mỏi, lười phản kháng nên cứ nghe theo anh, gom giấy tờ để sang một bên, cầm lấy áo khoác và khóa xe cùng với Tạ Lăng rời khỏi công ty.

Lúc ngồi trong xe không có ai thao thao bất tuyệt kể cho hắn nghe mấy chuyện trên trời dưới đất xem ra cũng có đôi chút buồn chán.

Nhìn sang bên cạnh ghế lái phụ, Tạ Lăng vẫn đang khép hờ đôi mắt, im lặng lắng nghe bản nhạc ballad mà anh vừa mới tùy tiện mở.

Bài hát bắt đầu vào phần điệp khúc, hắn giật mình khựng lại mọi động tác trong vài giây khi nhận ra được đây chính là ca khúc mà Từ Hi vẫn thường hay nghe, ngày đó khi hắn cùng y nghe ca khúc này cũng không mấy thích, vì nội dung của nó có vẻ quá nhàm chán…

“…Đừng làm người yêu!

Dù làm chó hay làm mèo cũng đừng làm người yêu.

Làm một con thú cưng ít ra còn đáng yêu thu hút,

Còn hơn chúng ta không quan tâm đến nhau

Cuối cùng vẫn sẽ trở thành kẻ địch của nhau.

Nếu ta trở thành bạn cũ, liệu anh có cảm thấy hạnh phúc không?

Không có lòng thì khác gì người dưng.

Nếu như rảnh…

Lẽ nào khi rảnh thì có thể hôn nhau sao?

Định mệnh chúng ta chỉ là người dưng

Tay anh tại sao lại run?…”

Tạ Lăng mở mắt nhìn ra ngoài xem bảng tên đường một chút, cái chạm tay của anh làm cho hắn giật mình thoát ra khỏi mớ hồi ức hỗn độn “Anh đi sai đường rồi!”

“Vậy sao!” hắn nói xong liền quay đầu xe, trở lại con đường ban nãy, lại một lần nữa nhầm lẫn, rẽ vào con hẻm nhỏ vắng vẻ, lại quay xe trở ra, rốt cục Tạ Lăng cũng nổi cáu “Anh bị gì thế!”

Tạ Giang bất lực lắc đầu, chính hắn cũng chẳng biết bản thân mình đang bị cái gì ám phải nữa, chỉ biết rằng hiện tại hắn mệt mỏi, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn tựa đầu vào lưng ai đó, người luôn tỏa ra luồng hơi ấm bao bọc lấy cơ thể thường xuyên bị nhiễm lạnh của hắn, cho tới bây giờ hắn mới hoang mang nghi hoặc, người đó có phải là Tạ Lăng hay không.

“Có phải do em bảo cậu ấy rời đi, nên hiện tại anh mới trở nên như vậy không!” từ khi nào mà cậu em trai được hắn yêu thương hơn bất cứ thứ gì lại trở nên như vậy, anh thậm trở nên vô lý và hay gắt gỏng khiến hắn phát chán.

Tạ Giang im lặng thật lâu, cho tới khi nhìn thấy viền mắt Tạ Lăng đỏ hồng, hắn mới thở dài bất lực một hơi “Em bình tĩnh một chút có được không, là do anh công việc nhiều nên căng thẳng, chẳng liên quan gì tới em hay người đó cả!”

Anh hừ một tiếng “Dù cho vậy, anh cũng phải nói cho em một tiếng, giữa chúng ta như vậy anh còn khách sáo hay sao, việc của anh nhiều, em cũng có thể giúp anh mà!”

“Chú muốn em thay thế chỗ của anh sao?”

Nói tới đây, Tạ Lăng đột nhiên giật mình, thái độ nhu hòa hẳn “Làm sao có thể chứ! Anh đừng nghe mấy lời xằng bậy của đám người kia!”

——————————-

Sau hôm đi thăm cha mẹ, Từ Hi đã từng có ý định quy y, nhưng mà y thật hận bản thân không thể buông bỏ ý niệm với Tạ Giang, sợ rằng quy y rồi sẽ làm vấy bẩn mất tôn nghiêm nơi thiền tự.

Đang men theo con đường mòn quay về, đột nhiện từ đâu xuất hiện một cậu nhóc nhỏ chẳng có ai chiếu cố, cậu nhóc đang ngồi khóc ở bậc thang đầu tiên dẫn lên khu mộ, y tuy có điểm e sợ nhưng vẫn là tiến tới gần vỗ vỗ vai nhóc ấy “Em nhỏ à, em làm sao vậy?”

Cậu nhóc ngước đầu lên, hình như là một em bé lai, còn có tại sao lại có một cậu nhóc xinh đẹp như vậy ngồi một mình ở đây!

“Baba! Baba của em… bảo em ở đây chờ, baba đi thăm mẹ rồi sẽ quay lại… nhưng mà… nhưng mà… huhuhu ”

Là lạc mất cha sao, xem ra nhóc con này cũng thực sự đáng thương đi, mẹ mất rồi, hiện tại cha cũng bị lạc…

“Anh ngồi ở đây chờ với em nha!”

Gương mặt cậu nhóc bỗng chốc phát ra ánh hào quang, lập tức gật đầu lia lịa, bàn tay nhỏ đưa lên lau đi nước mắt kỳ thực đáng yêu muốn chết.

Chờ đợi quả thực lâu ơi là lâu, kết quả một người đàn ông cao lớn từ đâu bước tới, gương mặt hớt hải, nhìn sơ qua có vẻ giống với mặt của nhóc con kia chừng 80%, cả hai lúc gặp lại nhau liền mừng rỡ, cùng nhau nói một loại ngôn ngữ gì đó y nghe chẳng hiểu gì.

Sau mới nhớ rằng còn có người ở đây, nhóc con cười cười nhìn y “Anh tốt bụng, đây là baba của em, cảm ơn anh đã đợi cùng với em, anh tốt bụng thật đấy!”

Y ngại ngùng muốn nói câu ‘Không có chi!’ nhưng mà người đàn ông kia đã lên tiếng trước, anh ta hỏi “Cũng muộn rồi. Cậu có muốn đi ăn tối cùng chúng tôi hay không?!”

Lấy lý do gì để đi cùng họ đây? Vừa định từ chối, đứa bé lanh trí kia lại không cho y cơ hội từ chối, nó nhất quyết giữ lấy tay y kéo đi mặc kệ cho baba có bảo rằng không được gượng ép người khác, đứa bé chỉ ương ngạnh đáp lời “Con không biết, con muốn ăn tối với anh tốt bụng!”

(Dạo này hơi bị chăm ahihi)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện