“…Tôi thật nhỏ bé, nhưng lại có ước mơ thật lớn

Tôi nguyện ý an tĩnh sống ở bất cứ góc trời nào có em.

Nếu như cuộc sống còn có điều gì khiến cho em buồn bã

Đừng sợ, hãy để tôi ở bên cạnh em, đều cùng em vượt qua…”

Trời tháng 4 đặc biệt nóng, cả ngày dài Từ Hi ngồi ở góc tường vén vén màn cửa lớn để nhìn ra ngoài.

Xe cộ đi lại thỉnh thoảng khiến cho y nhìn tới ngẩn ngơ. Nơi này quá vắng vẻ, đến nỗi sẹ xuất hiện của Tạ Giang chính là niềm vui lớn nhất của y lúc này. Bằng không kỳ thực y cô đơn muốn chết.

Nhưng mà mấy ngày hôm nay hắn đặc biệt bận rộn. Vừa về tới nhà liền sà vào lòng y, ôm chặt lấy y, hắn nói hắn mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy y lập tức tâm tình sẽ tốt lên.

Điện thoại di động ở bên cạnh vang lên, y ngơ ngẩn mất hết mấy giây mới nghe máy “Làm sao vậy?”

“Anh nhớ em!” người ở đầu dây bên kia dùng một loại ôn nhu như nước nói với y.

Từ Hi ngốc ngốc mỉm cười, muốn nói là y cũng nhớ hắn, nhưng mà y lại ngại đến nỗi nói không nên lời, đành nói lảng đi hướng khác “Hôm nay anh có về ăn cơm không?”

Tạ Giang khẽ cười, mặc cho y không nhìn thấy, ở đầu dây bên kia hắn vẫn gật đầu “Có! Anh sẽ về đúng giờ, tuy nhiên nếu em đói có thể ăn trước!”

Đứng dậy đi tới giường, Từ Hi chậm rãi ngồi xuống “Được rồi! Anh cũng nhớ đừng làm việc quá sức nha!” nói rồi thật nhanh tắt máy. Cảm giác mặt mình nóng như sắp phát hỏa, tim cũng đập vô cùng nhanh.

Ở công ty, Tạ Giang áp lực đến sắp phát điên, những lúc như vậy hắn lại muốn nghe thấy giọng của cậu.

“Tạ tổng, đại sứ của bên thứ 3 gửi thông báo, ông ta sẽ tới trễ hơn dự kiến chừng 3 tiếng, vì chuyến bay của ông ấy có trục trặc!”

Hắn lãnh đạm nghe qua một lượt, gật đầu, xua tay bảo thư ký ra ngoài. Vấn đề lần này thực sự rất nan giải, Tạ Quốc Trung cùng với Tạ Lăng đã ra tay, bọn họ một bên giao cho y trọng trách, một bên âm thầm giở thủ đoạn, tận mắt nhìn thấy hắn bận rộn suốt mấy ngày nay, hai cha con họ mới yên tâm cười khoái trá.

Chỉ là… Khắc tinh của Tạ Quốc Trung đã tới. Anh ta tên gọi Khúc Lam, là người bạn thân nhất của Tạ Giang từ những năm học cao trung tới hiện tại, cũng là cánh tay đắc lực luôn hỗ trợ hắn.

Mấy năm nay Khúc Kha bị cha già phân phó quản lý chuỗi công ty ở ngoại quốc, vậy nên lần này trở về năng lực tự nhiên sẽ được nâng lên tầm cao mới. Lý do khiến anh ta quay trở lại quê nhà không gì khác bởi vì biết được tin thằng bạn nối khố bị kẻ xấu lên âm mưu hãm hại.

Cửa phòng làm việc của Tạ Giang tự nhiên mở ra, Khúc Lam vô tư bước vào, nụ cười cực kỳ sáng lạn “Yo Tạ tổng, chào ngài!”

Tạ Giang đang chau mày khó chịu, suy nghĩ là ai lại dám tự tiện như vậy, ngước lên nhìn thấy tên kia hắn rất bất ngờ, không khỏi bật cười “Về rồi sao! Cậu chẳng phải chờ tôi kết hôn mới về một lượt sao!”

“Đương nhiên đương nhiên! Bất quá… Lần này tôi nghe được ông chú tốt tính nhà cậu trong lòng đang có quỷ, tôi về trừ tà. Cho cậu rảnh rỗi mấy ngày đi tìm chị dâu tôi về đây nha!”

Làm sao tên này biết được mấy chuyện vặt vãnh này??? “Làm sao cậu biết ông ấy có mưu đồ!”

“Làm ơn đi, cậu tùy tiện lật đại một tờ báo nào đó ra cũng có thể đọc được ẩn ý trong lời văn của mấy tờ báo lá cải kia…”

Tạ Giang gật gật đầu “Thôi, chuyện này từ từ tính sau, cậu mới về nên nghỉ ngơi trước đã!”

“Đi ăn gì không?”

Hắn vừa định đồng ý chợt nhận ra mình còn có hẹn một bữa cơm ở nhà cùng với Từ Hi, Tạ Giang trực tiếp kéo Khúc Lam lên xe chạy thẳng một mạch về nhà.

Tiếng chuông cửa vang lên, Từ Hi vui mừng chạy nhanh ra mở cửa, không biết sẽ có sự xuất hiện của một người nữa, y ngây ngô nhào vào lòng của người đang đứng ngoài cửa, vui vẻ nói câu “Hoan nghênh anh về nhà!” hình như có gì đó không đúng lắm…

Tạ Giang để Khúc Lam vào nhà trước, riêng hắn đem xe tới nhà xe, không ngờ tới lúc quay trở lại đã thấy Từ Hi ôm lấy Khúc Lam.

Hắn giật mình vội đi tới “Hai người đang làm gì vậy?”

“Tôi,,,”

“Tôi…”

“Tôi… Tôi… Tôi tôi tôi…”

Không nói gì nữa, hắn chỉ hơi nhíu mày, nắm lấy tay Từ Hi đang đứng đần ra ở cửa đi vào trong, nhân tiện quay sang nói một tiếng với thằng bạn mặt cũng ngốc đến không chịu nổi, đứng chết trân ở cửa “Vào đây đi! Đừng nói với tôi cậu phải lòng chị dâu của cậu rồi!”

“Hả?” hóa ra chị dâu lại là nam nhân sao? Cái tên Tạ Giang này đang có loại suy nghĩ gì trong đầu vậy?

Một nhà ba người ngồi trên bàn ăn, thấy tên bạn thân của mình cùng với Từ Hi khanh khanh ta ta vô cùng ăn ý, Khúc Lam cũng cảm thấy không thích hợp lắm, cùng là nam nhân với nhau…

Trước nay hắn chưa từng thấy qua Tạ Giang có loại hành động ôn nhu này với bất cứ người nào ngoại trừ Tạ Lăng.

Hay bởi vì bị cậu em họ mà hắn yêu say đắm phản bội cho, do quá sốc cho nên Tạ Giang cái gã đàn ông bạc tình này mới thành ra như vậy.

Mặc kệ, các người tình ý đong đưa thế nào, riêng tôi đây chỉ là một con cẩu F.A đang muốn ăn xong thật nhanh để chuồn đi thôi. Thứ nhất là cho hai người tự nhiên, thứ hai cũng là giải thoát cho mình:))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện