“Anh xin lỗi! Hôm nay anh có việc bận, có lẽ lại phải về trễ, em ngủ trước đi! Tạm biệt!”

“Ừm! Em biết rồi!”

Lại một lần nữa nghe thấy câu nói ấy, Từ Hi chán nản gấp lại cuốn sách đặt lên tủ đầu giường, đắp chăn qua đầu muốn ngủ một giấc dài, nhưng nằm mãi chẳng ngủ được.

Tạ Giang mệt mỏi ngồi ở phòng làm việc thở dài hai tay dùng lực xoa xoa huyệt thái dương, gần như toàn bộ mọi chuyện hắn có thể xử lý nhanh gọn, nhưng vẫn có một số chuyện…

“Tiểu Giang, không phải ông nội không biết quan hệ giữa cháu và Hi nhi, chỉ là… ” không ngờ tới người đàn ông ấy cũng có lúc ngập ngừng như vậy. Dừng lại một lúc ông tiếp tục nói “Cháu cũng biết gia đình ta chỉ có hai đứa là cháu và Tiểu Lăng, đáng tiếc đối với đứa trẻ kia ta lại không có chút hy vọng nào. Vậy nên ta mong cháu suy nghĩ lại. Sau này cháu sẽ làm chủ tất cả, và cũng chính là bộ mặt của Tạ gia chúng ta!”

Đây là ý gì? Hắn không có trả lời, ôg tuy không nói thẳng ra nhưng ý nghĩa trong lời nói kia bất kỳ ai cũng hiểu, ông nói hắn không thể cùng Từ Hi ở bên nhau, vậy còn ông thì sao?

Đúng vậy, ông nội hắn chính là con người ích kỷ như vậy, chỉ như thế mới làm lỡ hết tình yêu của mình, đừng nghĩ tất cả đều ngốc, Từ Hựu Thân còn không phải người mà ông thương sao, so với bà nội bị lạnh nhạt đến tội nghiệp kia… ông nội hắn làm sao xứng? Càng không xứng với ông nội của Từ Hi.

Hắn quyết định không nghe theo, bỏ hết suy nghĩ ra sau đầu, thay đổi quyết định ban đầu, hắn đứng dậy thật nhanh rời khỏi công ty quay về nhà.

Về tới nhà, phòng khách và toàn bộ căn nhà đều đã tắt đèn, chỉ còn ánh đèn mờ nhạt ở phòng ngủ là còn mở, thân ảnh nhỏ nằm trên giường cuộn tròn trong chăn, hướng lưng về cửa ra vào.

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật may mắn vì có y ở đây, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, đem toàn bộ tình yêu của mình bao trọn lấy người kia.

Hắn không nghĩ cậu còn thức mà quay lại, đôi mắt ban đầu là đờ đẫn nhìn hắn, cho tới khi nhận ra lập tức sáng rỡ “Sao ban nãy anh nói sẽ không về?”

“Anh nhớ em!” Hắn hạnh phúc hôn nhẹ lên trán y, vị ngọt từ đáy lòng dâng trào.

“Ừm, em cũng vậy!”

Từ Hi cũng vòng tay ôm lấy thân thể cường tráng lại lớn hơn mình của Tạ Giang, đầu tựa vào ***g ngực hắn, nghe thấy được tiếng tim đập cuồng nhiệt, tiếng hít thở đều đặn của hắn mà yên tâm từ từ chìm vào giấc ngủ.

‘Không cần phải nói nhiều hay lặp đi lặp lại câu yêu kia, chỉ cần cảm nhận được nhau là đủ rồi.’

“Về việc ông nói cháu đã suy nghĩ chưa?”

“Cháu sẽ không buông tay em ấy!”

Tạ lão gia khẽ chau mày, ánh mắt nhìn hắn không mấy hài lòng “Vì sao?”

Tạ Giang không biết mình từ lúc nào biết cách đối người khác mỉm cười, vẫn giữ giọng nói bình ổn “Thứ lỗi cháu thất lễ, cháu và ông không giống nhau, ít nhất là phương diện tình cảm!”

“Cháu…”

“Ông nội, có thể để Tạ Lăng đến thay thế cháu, chỉ cần không chia cách cháu và Từ Hi là được!”

“Hi nhi là một đứa trẻ tốt nhưng như vậy có đáng hay không?”

Hắn đột nhiên cảm thấy nam nhân mà mình từng rất tôn kính và nể phục hiện tại cực kỳ đáng thương, người khác nhìn vào nói rằng ông ấy cái gì cũng có, chỉ người trong cuộc mới biết ông ấy nghèo đến nỗi không có được tình yêu.

“Ông có yêu bà nội của cháu không?”

“Ta…”

“Vậy ông đối với Từ gia gia?”

“Vốn không giống nhau!”

Tạ Giang bật cười “Có điểm nào khác biệt?”

Ông không nói nữa, chỉ im lặng nhìn vào tách cà phê trước mặt đang bốc khói nghi ngút, được rồi… là ông thua, trước đây vì Từ Hựu Thân mà thua một ván cờ thật lớn, hiện tại thua chính đứa cháu trai của mình.

“Ông nội, xin ông…”

“Ừm!”

Hắn không nghĩ đối phó với ông sẽ dễ dàng như thế nếu lần này không có ông nội của Từ Hi.

Đột nhiên Tạ Giang nghĩ tới một việc mà hắn chưa từng nghĩ tới, vừa đúng cơ hội lần này nói ra “Ông! Cháu còn một chuyện nữa!”

“Là chuyện gì, cháu cứ nói đi?” Công tác tư tưởng không thành công, ông ngoài chút thất vọng ra cũng không có ý gì khác nữa.

Tạ Giang hào hứng “Nếu cháu nói cháu muốn kết hôn?”

Tuy ngoài mặt vẫn là một nét điềm tĩnh bình thản nhưng mà trong lòng đã sớm bị doạ, đứa cháu ngốc này muốn kết hôn với nam nhân sao? Chuyện này ngay cả ông còn không dám, không phải lo sợ cổ phiếu công ty xuống giá mà ông lo cho đứa cháu này sẽ không chịu nổi con mắt nhìn kỳ quái của dư luận.

“Cháu nghĩ kỹ rồi sao?”

“Vâng! Chỉ có ở bên em ấy cháu mới có thể là cháu, vả lại đây là chuyện cả đời… làm sao có thể nói chơi!”

Ông không hiểu nổi lũ trẻ nghĩ gì, nếu chúng đã lớn như vậy rồi thì để chúng tự quyết định và chịu trách nhiệm việc làm của mình vậy. Biết đâu may mắn chúng sẽ hạnh phúc hơn những con người nhát gan không dám đối mặt như ông thì sao.

“Tuỳ cháu, nhưng việc công ty không được xao lãng!”

“Tuân mệnh!” Nói xong hắn và Tạ lão gia cùng lúc bật cười. Cũng đúng lúc đó, Tạ Lăng cùng với cha mình ngồi ở phòng họp trong công ty sắc mặt đại biến vô cùng khó coi.

“Cái thằng đó dựa vào đâu nhận hết cổ phần của cha!”

Tạ Lăng cũng tức giận nhưng đành nén xuống để khuyên nhủ cha mình “Cha, đừng tức giận, không cần những thứ này, chúng ta đem tiền tích luỹ được đi gây dựng sự nghiệp mới có được không?”

“Gây dựng cái gì sự nghiệp mới! Ta không cam tâm, vì cái gì…” ông tức giận đến nỗi tay đấm mạnh vào tường, máu từ trong vết xước chầm chậm loang ra ngoài, Tạ Lăng đau lòng giữ lấy tay cha mình “Đừng! Cha… đừng như vậy…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện