“Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một chút!” Từ Hi đứng dậy, hướng về nhà vệ sinh đi tới, chỉ vì bản thân không thể nhìn được cảnh tượng này lâu hơn nữa, y chẳng biết bản thân bị làm sao nhưng mà cảm giác rất khó nói, một chút buồn, một chút đau nhói ở tận sâu trong đáy tim.
Tạ Giang ở bên ngoài cũng tìm đại một lý do, hắn cố ý với tay lấy khăn giấy để rồi vờ như vô tình chạm trúng cốc nước lọc bên cạnh làm nó đổ xuống ướt hết một mảng áo.
“Anh đi lau lại một chút, em chờ nhé!”
“Ừm!” Tạ Lăng vẫn im lặng tự mình ăn bữa trưa không hề có ý kiến. Cũng không nghi ngờ hành vi vừa rồi của Tạ Giang.
Đang đứng trước gương lớn trong phòng vệ sinh, bất ngờ tiếng giày da nện xuống nền nhà vang lên rồi dừng lại ở cửa.
Qua tấm gương y có thể nhìn thấy Tạ Giang đang đứng tựa mình vào cửa nhìn y, đôi môi đẹp đẽ khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nhưng không hề có nửa điểm thiện ý “Tôi đã nói gì với cậu nhỉ?”
Từ Hi không nhìn vào gương nữa, cúi xuống mở nước rửa tay để thoát khỏi sự mất tự nhiên này “Anh đã nói gì?”
Hắn ngừng một chút, không hài lòng cũng không nói ra “Tạ Lăng…”
“Ah, là chuyện đó sao, tôi thật sự không cố ý!” Y giả vờ cười cười ra vẻ như kẻ đang ăn vụng vô tình bị bắt gặp.
“Cậu khi ấy nghĩ thế nào? Lẽ nào ảo tưởng rằng vì tôi yêu cậu? Xin lỗi, địa vị cậu đặc biệt như vậy, tôi chiếu cố không nổi! Hahaha!” Nói rồi hắn quay đầu nhưng chưa vội bỏ đi, còn nói thêm một câu nữa “Bất cứ cái gì cậu làm tôi đều biết, chỉ muốn khuyên một câu, đấu với tôi không dễ như cậu nghĩ!”
Từ Hi mệt mỏi thở dài, thật sự quá mệt mỏi, chiếc mặt nạ này khi nào y mới có thể tháo gỡ nó xuống đây? Đeo nó vừa nặng nề, con tim vừa bị dằn vặt đau nhói.
Nếu không phải vì sự nghiệp đang trên đà phát triển y có lẽ cũng không ngại từ bỏ cuộc sống hão huyền thiếu chân thực này, nhưng mà cuộc sống không cho ta quyền quyết định việc làm của mình.
Chỉnh lại tâm trạng một chút, Từ Hi bước ra khỏi nhà vệ sinh, không muốn nhưng lại bắt gặp được ánh mắt thương yêu của hắn đang nhìn vào Tạ Lăng, bọn họ thật xinh đẹp, có lẽ do cùng huyết thống, nhưng giữa tình thân có loại cảm xúc gọi là yêu sao? Từ Hi không khỏi nuôi chút hy vọng trong lòng.
Ra tới bàn ăn, y viện cớ nói với Tạ Lăng “Thật ngại quá, tôi đi hơi lâu, chính là do giám đốc có gọi tới, anh ta bảo tôi về công ty gấp!”
Tạ Lăng vội đứng dậy “Vậy sao, vậy chúng ta cùng về, tôi và anh họ cũng ăn xong rồi!” Anh dừng lại một chút quan sát thái độ của Tạ Giang, thấy hắn cũng không có biểu hiện gì, gương mặt còn có tiếu ý mới an tâm nói tiếp “Tôi đưa em về công ty!”
“Không cần đâu, tôi có thể tự đi được, hơn nữa cũng đã cho trợ lý địa chỉ rồi, 5 phút nữa anh ta sẽ tới thôi!” Quả nhiên diễn viên chính là diễn viên, cái gì cũng có thể nói ra còn diễn y như thật.
Tạ Lăng mỉm cười ngại ngùng đưa y ra ngoài, quay lại nói với hắn “Anh họ, anh chờ một chút, em tiễn Tiểu Hi ra ngoài!”
“Ừm!” Sắc mặt hắn không mấy tốt nhưng nụ cười tuyệt chưa từng tắt.
Ra tới cổng lớn, Từ Hi ái ngại nói với Tạ Lăng “Được rồi! Anh mau vào trong đi!”
“Em đi đường cẩn thận!” Anh tuy nói vậy nhưng không có ý định vào trong, dường như muốn cùng y đứng chờ.
Nếu làm vậy y tính thế nào, tiểu trợ lý sớm đi công tác với sếp rồi, câu chuyện nãy giờ rõ ràng là bịa ra “Anh vào trong đi!”
Tạ Lăng vui vẻ cười cười xoa đầu y “Anh chờ cùng em một chút cũng không sao mà!”
“Anh còn không vào tôi sẽ giận đó!”
“Thôi được rồi!” Tạ Lăng không cười nữa quay ngừoi đi vào trong, nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhìn y một chút.
Đối với Từ Hi mà nói, Tạ Lăng cũng thuộc hàng cực phẩm, cao phú suất, biết quan tâm, còn có ôn nhu mà ngừoi kia không có.
Đáng tiếc y đã sớm bị sự bá đạo lạnh lùng của Tạ Giang đánh bại.
Suy cho cùng nếu được chọn lại, y mong rằng sớm một chút gặp được Tạ Lăng. Cùng với anh ta yêu sâu đậm, khi ấy một ngàn Tạ Giang cũng không thể xen vào giữa họ.
Đáng tiếc không có nếu như, đáng tiếc chỉ cần trong đêm nhắm mắt lại toàn bộ hình ảnh cùng cử chỉ của Tạ Giang xâm chiếm cả tâm hồn lẫn linh hồn, len lõi vào từng giác quan.
Đi bộ một lát cũng tới đường cái, tuỳ tiện đưa tay bắt một chiếc tãi, ngồi trên xe mới có thể thả lỏng được đôi chút y liền ngủ thiếp đi.
Tới nơi tài xế gọi y dậy, thì ra trời đã sắp đổ mưa rồi.
Ở công ty không có việc làm thì về nhà, về nhà không có gì làm thì đi ngủ một chút, kết quả ngoài ý muốn vì ngủ quâ nhiều nên khi Từ Hi thức dậy lúc nửa đêm toàn thân toả nhiệt nóng ran, sốt đến nửa mê man chỉ còn có thể gọi điện cầu cứu trợ lý, nhưng mà cái tên ngốc nhát gan đó lại không nghe máy, nằm yên chờ đợi chuông reo một hồi lâu y chịu không nổi ngất xỉu
Tạ Giang ở bên ngoài cũng tìm đại một lý do, hắn cố ý với tay lấy khăn giấy để rồi vờ như vô tình chạm trúng cốc nước lọc bên cạnh làm nó đổ xuống ướt hết một mảng áo.
“Anh đi lau lại một chút, em chờ nhé!”
“Ừm!” Tạ Lăng vẫn im lặng tự mình ăn bữa trưa không hề có ý kiến. Cũng không nghi ngờ hành vi vừa rồi của Tạ Giang.
Đang đứng trước gương lớn trong phòng vệ sinh, bất ngờ tiếng giày da nện xuống nền nhà vang lên rồi dừng lại ở cửa.
Qua tấm gương y có thể nhìn thấy Tạ Giang đang đứng tựa mình vào cửa nhìn y, đôi môi đẹp đẽ khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười nhưng không hề có nửa điểm thiện ý “Tôi đã nói gì với cậu nhỉ?”
Từ Hi không nhìn vào gương nữa, cúi xuống mở nước rửa tay để thoát khỏi sự mất tự nhiên này “Anh đã nói gì?”
Hắn ngừng một chút, không hài lòng cũng không nói ra “Tạ Lăng…”
“Ah, là chuyện đó sao, tôi thật sự không cố ý!” Y giả vờ cười cười ra vẻ như kẻ đang ăn vụng vô tình bị bắt gặp.
“Cậu khi ấy nghĩ thế nào? Lẽ nào ảo tưởng rằng vì tôi yêu cậu? Xin lỗi, địa vị cậu đặc biệt như vậy, tôi chiếu cố không nổi! Hahaha!” Nói rồi hắn quay đầu nhưng chưa vội bỏ đi, còn nói thêm một câu nữa “Bất cứ cái gì cậu làm tôi đều biết, chỉ muốn khuyên một câu, đấu với tôi không dễ như cậu nghĩ!”
Từ Hi mệt mỏi thở dài, thật sự quá mệt mỏi, chiếc mặt nạ này khi nào y mới có thể tháo gỡ nó xuống đây? Đeo nó vừa nặng nề, con tim vừa bị dằn vặt đau nhói.
Nếu không phải vì sự nghiệp đang trên đà phát triển y có lẽ cũng không ngại từ bỏ cuộc sống hão huyền thiếu chân thực này, nhưng mà cuộc sống không cho ta quyền quyết định việc làm của mình.
Chỉnh lại tâm trạng một chút, Từ Hi bước ra khỏi nhà vệ sinh, không muốn nhưng lại bắt gặp được ánh mắt thương yêu của hắn đang nhìn vào Tạ Lăng, bọn họ thật xinh đẹp, có lẽ do cùng huyết thống, nhưng giữa tình thân có loại cảm xúc gọi là yêu sao? Từ Hi không khỏi nuôi chút hy vọng trong lòng.
Ra tới bàn ăn, y viện cớ nói với Tạ Lăng “Thật ngại quá, tôi đi hơi lâu, chính là do giám đốc có gọi tới, anh ta bảo tôi về công ty gấp!”
Tạ Lăng vội đứng dậy “Vậy sao, vậy chúng ta cùng về, tôi và anh họ cũng ăn xong rồi!” Anh dừng lại một chút quan sát thái độ của Tạ Giang, thấy hắn cũng không có biểu hiện gì, gương mặt còn có tiếu ý mới an tâm nói tiếp “Tôi đưa em về công ty!”
“Không cần đâu, tôi có thể tự đi được, hơn nữa cũng đã cho trợ lý địa chỉ rồi, 5 phút nữa anh ta sẽ tới thôi!” Quả nhiên diễn viên chính là diễn viên, cái gì cũng có thể nói ra còn diễn y như thật.
Tạ Lăng mỉm cười ngại ngùng đưa y ra ngoài, quay lại nói với hắn “Anh họ, anh chờ một chút, em tiễn Tiểu Hi ra ngoài!”
“Ừm!” Sắc mặt hắn không mấy tốt nhưng nụ cười tuyệt chưa từng tắt.
Ra tới cổng lớn, Từ Hi ái ngại nói với Tạ Lăng “Được rồi! Anh mau vào trong đi!”
“Em đi đường cẩn thận!” Anh tuy nói vậy nhưng không có ý định vào trong, dường như muốn cùng y đứng chờ.
Nếu làm vậy y tính thế nào, tiểu trợ lý sớm đi công tác với sếp rồi, câu chuyện nãy giờ rõ ràng là bịa ra “Anh vào trong đi!”
Tạ Lăng vui vẻ cười cười xoa đầu y “Anh chờ cùng em một chút cũng không sao mà!”
“Anh còn không vào tôi sẽ giận đó!”
“Thôi được rồi!” Tạ Lăng không cười nữa quay ngừoi đi vào trong, nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhìn y một chút.
Đối với Từ Hi mà nói, Tạ Lăng cũng thuộc hàng cực phẩm, cao phú suất, biết quan tâm, còn có ôn nhu mà ngừoi kia không có.
Đáng tiếc y đã sớm bị sự bá đạo lạnh lùng của Tạ Giang đánh bại.
Suy cho cùng nếu được chọn lại, y mong rằng sớm một chút gặp được Tạ Lăng. Cùng với anh ta yêu sâu đậm, khi ấy một ngàn Tạ Giang cũng không thể xen vào giữa họ.
Đáng tiếc không có nếu như, đáng tiếc chỉ cần trong đêm nhắm mắt lại toàn bộ hình ảnh cùng cử chỉ của Tạ Giang xâm chiếm cả tâm hồn lẫn linh hồn, len lõi vào từng giác quan.
Đi bộ một lát cũng tới đường cái, tuỳ tiện đưa tay bắt một chiếc tãi, ngồi trên xe mới có thể thả lỏng được đôi chút y liền ngủ thiếp đi.
Tới nơi tài xế gọi y dậy, thì ra trời đã sắp đổ mưa rồi.
Ở công ty không có việc làm thì về nhà, về nhà không có gì làm thì đi ngủ một chút, kết quả ngoài ý muốn vì ngủ quâ nhiều nên khi Từ Hi thức dậy lúc nửa đêm toàn thân toả nhiệt nóng ran, sốt đến nửa mê man chỉ còn có thể gọi điện cầu cứu trợ lý, nhưng mà cái tên ngốc nhát gan đó lại không nghe máy, nằm yên chờ đợi chuông reo một hồi lâu y chịu không nổi ngất xỉu
Danh sách chương