Bóng đêm như nước, nhìn từ xa, cả tòa nhà dạy học đều được ánh đèn chia thành từng ô vuông nhỏ, trong mỗi ô vuông đó đều đang sáng đèn, chỉ là có nơi yên lặng, có nơi ồn ào.

Bình thường giờ tự học tối, phòng học của lớp một luôn yên lặng đến mức ngay cả tiếng mũi kêu cũng có thể nghe thấy, lúc này giống có một giọt nước nhỏ vào trong chảo dầu, ầm ĩ không ngớt.

Điểm tuyệt đối môn toán, thực ra không phải không có.

Chỉ là không ai ngờ, điểm tuyệt đối lần nay lại là học sinh chuyển trường mới đến.

Đúng lúc có giáo viên lớp khác đến tìm Tôn Lệ Như, cô bảo mọi người im lặng.

Nhưng đây làm sao có thể, cô vừa đi, cả lớp liền nổ tung.

Không ít người châu đầu ghé tai bàn luận, đồng thời còn không ngừng xoay đầu nhìn về phía bên này.

Đừng nói người khác ngạc nhiên, mà ngay cả Giang Ức Miên cũng xoay mặt lại, vẻ mặt run rẩy nhìn Lâm Tích.

Lâm Tích đang sửa lại đề sai, cô cúi đầu, vẻ mặt nhàn nhạt, căn bản không bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn ở xung quanh. Giống như không hề ý thức được nhiều người đang nhìn mình đến vậy.

“Á đệch, em gái Lâm à, cậu lợi hại dữ.” Tạ Ngang nhìn bóng lưng gầy yếu trước mặt mình.

Cậu đưa tay huých huých Quý Quân Hành, cười nhạo hỏi: “A Hành, nói xem, bị một cô gái vượt qua cảm giác thế nào?”

Quý thiếu gia vốn đang làm bài tập, lúc này dứt khoát ném bút, liếc cậu, “Con gái thì thế nào?”

Tạ Ngang sững sờ.

Ngược lại Giang Ức Miên trước mặt xoay đầu mắng cậu, “Phải, con gái thì thế nào, con gái không thể thi được điểm tuyệt đối, không thể đứng hạng nhất, không thể đè bẹp Quý thiếu gia hả?”

Giang Ức Miên nói xong mới phát hiện, mình thuận miệng, lại trực tiếp gọi Quý Quân Hành là thiếu gia.

Thực ra Quý Quân Hành rất không thích tên gọi này.

Trước đây trong lớp có nam sinh gọi cậu như vậy, kết quả cậu lạnh lùng nhìn người ta, chẳng nói chẳng rằng, nhưng ánh mắt rất đáng sợ.

May mà Tạ Ngang cướp lời, cậu trừng Giang Ức Miên, thấp giọng nói: “Cái gì mà đè hay không đè chứ, khó nghe quá đi.”

“Chỗ nào……” Giang Ức Miên vừa muốn nói chỗ nói khó nghe, chợt ý thức được ý của Tạ Ngang.

Cô tức giận trừng Tạ Ngang, “Thối tha không biết xấu hổ.”

Tạ Ngang đang muốn tranh luận tiếp với cô, không ngờ lại bị bên cạnh đá cho một cú.

Một giong nói lạnh lùng truyền vào trong tai cậu, “Muốn chết hả?”

Đến khi cậu xoay đầu, thì Quý Quân Hành mặt không biểu tình nhìn cậu.

Lâm Tích hoàn toàn vô tội nằm không cũng trúng đạn, im lặng nhìn chằm chằm đề bài trước mặt, lần sau lúc bàn luận về cô, có thể nhỏ giọng chút được không.

Giang Ức Miên mắng Tạ Ngang xong, tay chống cằm, nhìn chằm chằm Lâm Tích.

Lâm Tích vốn không muốn nói chuyện, nhưng Giang Ức Miên cứ nhìn mình như vậy, cuối cùng cô thật sự không chịu nổi, hỏi: “Bài làm xong rồi?”

“Sao cậu có thể đạt điểm tuyệt đối thế?” Giang Ức Miên vẫn cảm thấy khâm phục.

Thực ra lúc trước cô đã từng hỏi điểm số Lâm Tích thi được trước đây, chỉ là lúc đó cảm thấy cô ấy rất lợi hại.

Nhưng hôm nay, bây giờ, cô mới phát hiện, cô căn bản không hiểu tí gì về học thần bên cạnh này.

Trịnh Viện Viện trước mặt cẩn thận quay đầu, cảm khái theo, “Lâm Tích, cậu quá khiêm tốn đi, tớ cũng không biết cậu giỏi toán đến vậy luôn í.”

Bạn cùng bàn cô ấy cũng gật đầu theo, thở dài: “Sớm biết vậy tớ phải thỉnh giáo cậu nhiều hơn rồi.”

Giang Ức Miên thở dài theo: “Người ngồi bên cạnh tớ thi toán được điểm tuyệt đối, tớ đến khi nào mới có thể thi được 120 điểm đây chứ?”

Lâm Tích đang cầm bút làm bài, nghe thấy câu này, mũi bút dừng lại.

Sau đó, cô rất nghiêm túc đề nghị: “Sau này vào giờ toán cậu bớt ngây người, làm bài tập nhiều lên, như thế sẽ tiến bộ rất nhanh.”

Phụt phụt, hai cô gái trước mặt đều bật cười.

Trịnh Viện Viện che miệng, nhỏ giọng nói: “Lâm Tích, Giang Ức Miên là hộ khó khăn về môn toán đó.”

Giang Ức Miên vẻ mặt khóc tang gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Cậu tưởng ai cũng có thể có điểm toán tốt giống cậu à?”

Nghe xong lời của các cô gái, Quý Quân Hành ngồi ở phía sau lười biếng mỉm cười.

Cậu dựa vào lưng ghế, nhìn chằm chằm gò má của Lâm Tích, gương mặt cô vốn nhỏ, đường nét khuôn mặt càng thêm dịu dàng, miệng hơi cong lên, sắc môi hồng nhạt, thế nào cả người cũng lộ ra mùi vị tinh khiết nhẹ nhàng.

Ha.

Chỉ mỗi điểm toán tốt như vậy thôi sao? Đợi ngày mai điểm số các môn đưa ra, thì cậu ấy sẽ khiến mọi người các cậu kinh ngạc cho mà xem.

*

Ngày hôm sau, trên cơ bản điểm các môn đều được công bố. Không ít người không kiềm chế được, kiếm cớ chạy đến văn phòng giáo viên, đại diện các môn đi nộp bài tập, đều được dặn dò tốt nhất phải xem được kết quả.

Dù sao lớp một cũng là lớp trọng điểm.

Còn học sinh lớp hai bên cạnh, cũng không bình tĩnh hơn lớp một đến đâu.

Hai lớp đều là lớp trọng điểm, lại ở bên cạnh, tiếng giáo viên chủ nhiệm lớp hai hơi lớn, cửa sau của lớp một đang mở, hoàn toàn có thể nghe thấy. Bắt đầu từ hồi lớp mười, giữa hai lớp luôn là sóng ngầm mãnh liệt.

So điểm trung bình lớp, top mười nhiều hơn lớp nào, so đứng đầu ở lớp nào.

Lúc trước có Quý Quân Hành trấn thủ, cái ghế đứng đầu khối phần lớn vẫn rơi vào lớp một.

“Cậu nói đứng đầu khối lần này sẽ là ai đây?”

“Tớ cảm thấy là Quý Quân Hành.”

“Tớ thấy lần này Quý Quân Hành nguy hiểm rồi, môn toán của Lâm Tích cũng thi được điểm tuyệt đối đó.”

“Nhưng mà khoa học tự nhiên tổng hợp Quý Quân Hành rất trâu bò đó, Lâm Tích chưa chắc đâu.”

“Nói không chừng là học sinh lớp hai.”

“Vậy không phải tức chết cô Tôn bọn mình à, tớ vẫn hy vọng người đứng đầu ở trong lớp mình.”

Bởi vì điểm số vẫn không công bố, thảo luận thế này trong lớp đâu đâu cũng thấy. Học sinh lớp một, bình thường sở thích không tính là nhiều, trong lớp đọc tiểu thuyết theo đuổi ngôi sao không bao nhiêu, mọi người để ý nhất vẫn là thành tích.

Lâm Tích và Giang Ức Miên đi toilet, không ở lớp.

Tạ Ngang nhìn chỗ ngồi trống không trước mặt, xoay đầu nói với Trần Mặc: “Mặc Mặc, muốn cược một ván không?”

“Cược gì?” Trần Mặc hứng thú hỏi.

“Cược lần này ai đứng đầu khối.”

Cao Vân Lãng: “Lần trước cậu cược với Giang Ức Miên, thực hiện rồi à?”

Nói đến cái này, Tạ Ngang vội hỏi người bên cạnh, “A Hành, tiền học bổng của cậu phát chưa?”

Quý Quân Hành thờ ơ nhìn cậu ấy, trong tay cậu cầm một quyển sách, đều là tiếng Anh.

“Chính cậu thua, thì cậu phải mời.”

Giọng cậu nhàn nhạt, nhưng ý từ chối lại kiên định.

Tạ Ngang gào một tiếng, “Lần này bố tớ nói nếu tớ thi không vào được top ba, thì sẽ giảm một nửa tiền tiêu vặt của tớ. Cậu cũng biết lần trước tớ vừa mua bộ sưu tập mô hình, còn nợ Trần Mặc hai ngàn tệ đó.”

Nghe xong lời này, Trần Mặc xùy cười, “Cho nên cậu cược với bọn tớ, là định lừa gạt hả.”

Tạ Ngang: “……” Hình như bị phát hiện rồi.

Nhưng Trần Mặc không để ý, lần này rất có hứng thú nói: “Cược cũng được, nhưng phải nói rõ, nếu tớ thua, thì hai ngàn tệ kia cậu không cần trả.”

Tạ Ngang nhìn cậu, quả nhiên Trần Mặc cười hắc hắc, “Nếu tớ thắng, thì cậu đưa bộ sưu tập mô hình Luffy kia cho tớ.”

“Cậu nằm mơ đi.” Tạ Ngang thấy cậu ấy vậy mà h@m muốn món đồ yêu thích của mình, liền phản bác.

Trần Mặc khích lệ cậu: “Lỡ như cậu thắng thì sao.”

Sở thích của Tạ Ngang quả thực đắt tiền, nếu lần này thi lại không qua, tiền tiêu vặt bị cắt một nửa, thì cậu thật sự không cần sống nữa.

Ngay cả Cao Vân Lãng ở bên cạnh cũng khinh thường cậu, “Cược một ván, xe đạp thành BMW.”

Tạ Ngang hơi chần chừ nhìn Trần Mặc, hỏi: “Cậu đặt ai thắng?”

“Đương nhiên là A Hành rồi.” Là anh em tốt, chút tự tin này của Trần Mặc với Quý Quân Hành vẫn có.

Tạ Ngang sững sờ, hối hận nói: “Tớ cũng định đặt A Hành, vậy còn cược gì nữa chứ?”

Lúc này thiếu niên đang rũ mắt đọc sách, đột nhiên ngước mặt lên, hào hứng nói: “Tính tớ một phần.”

Tạ Ngang mù mờ, cậu không hiểu nhìn Quý Quân Hành, “Cậu là người trong cuộc đặt cái gì? Lại nói nếu cậu đặt chính cậu, thì ba người chúng ta thắng cũng là vô ích à.”

“Ai nói tớ muốn đặt mình.” Giọng Quý Quân Hành nhàn nhã nói, ngón tay thon dài của cậu nghịch cuốn sách trong tay, “Tớ đặt cậu ấy.”

Rõ ràng không nhắc đến tên ai, nhưng lúc nói đến, khóe miệng không tự giác mang theo nụ cười.

Tạ Ngang không nhìn nổi nữa, cậu nói: “Cậu đặt Lâm Tích đứng nhất? A Hành, cậu không bị gì đó chứ. Còn chưa bắt đầu, mình đã nhận thua trước, nào có ai đề cao người khác, lại hạ uy phong của mình vậy đâu.”

“Lần này cậu thi hỏng hả?” Cậu ấy nghi ngờ nhìn Quý Quân Hành.

Quý Quân Hành liếc nhìn, khinh thường nói: “Cậu cảm thấy sao?”

Tạ Ngang cũng cảm thấy không thể nào, cậu ấy quen biết Quý Quân Hành nhiều năm như vậy, cậu quả thực chính là thần thi phù hộ, chưa từng thấy cậu tạch lần nào.

Trần Mặc ở bên cạnh hừ một tiếng, kéo dài giọng nói: “Tớ thấy đầu óc người nào đó đã bị mê hoặc rồi.”

Tạ Ngang xoay đầu, nhìn Trần Mặc, hỏi: “Ai?”

Quý Quân Hành nhàn nhạt lật một trang, hờ hững nói: “Cược nữa không?”

“Cược, lâu như vậy cũng chưa từng thắng cậu một lần, tớ không tin lần này còn không thắng cậu.” Lòng hiếu thắng của Trần Mặc trỗi dậy, dù sao thì loại đại thần Quý Quân hở ra là bảy trăm điểm như Quý Quân Hành này, cậu không tin Lâm Tích còn có thể lợi hại hơn Quý Quân Hành.

Tạ Ngang ở phía sau quạt gió thổi lửa: “Tớ cược A Hành.”

Đúng lúc Giang Ức Miên khoác tay Lâm Tích, từ cửa sau đi vào, nghe cậu nói như vậy, rất tò mò hỏi: “Các cậu lại cược gì đấy?”

Lần trước sau khi cá cược thắng Tạ Ngang, Giang Ức Miên đâm nghiện, lần này vừa nghe các cược, thì rất hào hứng.

Tạ Ngang nói: “Bọn tớ đang cược lần này ai là người đứng đầu khối. Tớ với Trần Mặc đặt A Hành.”

Giang Ức Miên kỳ lạ nói: “Còn đặt người khác nữa hả?”

Trần Mặc giảo giảo mồm về phía cửa sổ, lúc này thiếu niên thon dài đang dựa vào tường, chống một đôi chân dài, “Người nào đó đặt Lâm Tích đấy.”

Lâm Tích vốn đã ngồi xuống định lấy sách giáo khoa của tiết sau ra, thì ngừng động tác.

Nghe thấy Giang Ức Miên ngạc nhiên nói: “Quý Quân Hành, cậu vậy mà đặt Lâm Tích?”

Lần này, Lâm Tích nhìn về phía sau, đúng lúc tầm mắt đụng phải cậu.

Thiếu niên hơi ngước mặt, dưới hàng mi dày rậm, là đôi mắt đen láy, treo lên ý cười nhàn nhạt.

“Đừng để tôi thua nhé.”

Cậu nói với Lâm Tích.

Tiếng chuông vào tiết vang lên, Lâm Tích xoay đầu, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.

Nào có ai kỳ lạ vậy đâu chứ, loại cá cược này, đặt cô không nói, còn bảo đừng để cậu bị thua.

Vậy không phải là điểm cô phải hơn cậu à?

*

Cuối cùng, chủ nhiệm lớp Tôn Lệ Như cầm phiếu điểm mà mọi người mong đợi đã lâu đi vào lớp.

“Điểm thi giữa kỳ đã có rồi, bây giờ đang ở trên tay cô.” Tôn Lệ Như nhìn quanh một vòng, cúi đầu nhìn danh sách, “Lúc trước cô luôn nhấn mạnh, đừng tưởng vừa khai giảng thì có thể thả lòng, nếu em thả lỏng, thì người khác nhất định sẽ đuổi kịp. Lần này điểm trung bình của các em mặc dù vẫn đứng đầu khối, nhưng các em có biết không, các em đã bị lớp hai đuổi theo ba điểm. Điểm trung bình giữa hai lớp chỉ kém nhau một điểm.”

Ngón tay Tôn Lệ Như gõ lên bàn, la to: “Các em tưởng một điểm rất ít phải không? Tôi nói cho các em biết, đôi khi chỉ vì một điểm này, mà kỳ thi tuyển sinh đại học có thể kéo thứ bậc xuống vài trăm đấy.”

Bị cô nói như vậy, học sinh bên dưới đều cúi đầu.

May là cô không định phê bình tiếp, cô ho khẽ một tiếng, “Lần này lớp chúng ta vẫn có ba bạn thuộc top mười, mặc dù số người không thay đổi, nhưng may mắn thay vị trí thứ nhất và thứ hai đều ở lớp chúng ta.”

Nói đến đây, Tôn Lệ Như vẫn rất hài lòng.

Cô nhìn chằm chằm danh sách, bắt đầu đọc tên: “Lâm Tích, đứng đầu, 701 điểm. Quý Quân Hành thứ hai 700 điểm, Trần Á thứ tám, 672 điểm.”

Mặc dù đêm qua đã biết được môn Toán của Lâm Tích đạt điểm tuyệt đối.

Theo lý mà nói thì mọi người không nên quá ngoài ý muốn, nhưng bỗng nhiên đến một học thần lần đầu tiên thi đã có thể thi được bảy trăm điểm, ai mà không kinh ngạc cơ chứ.

Nhất thời, cả lớp đều nhìn về phía Lâm Tích.

Tiếng rì rầm bàn luận lại lần nữa vang lên.

Hết tiết, Tôn Lệ Như gọi ba người lần trước lên bục đại hội tuyên dương đi.

Là vì chuyện học bổng.

Bởi vì tiết này là tiết thể dục, cho nên xung quanh không ít người đều đi hết. Giang Ức Miên được bạn học cũ ở lớp khác gọi ra ngoài, Lâm Tích ở lại trong lớp đợi cô.

Chưa đầy một lúc trong lớp chỉ còn vài người, Giang Ức Miên vẫn chưa trở lại.

Lúc Quý Quân Hành trở về, nhìn thấy cô vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.

Cậu cầm phong thư trong tay, là học bổng trường cho, phần thưởng nhận trên bục đại hội tuyên dương lần trước, là giấy khen. Học bổng là phân về tay chủ nhiệm các lớp, rồi sau đó sẽ do giáo viên phát cho học sinh.

Đến khi cậu ngồi về chỗ, thấy cô vẫn vùi đầu lướt đề, thì đưa tay kéo áo cô.

Lâm Tích bị cậu kéo, thì quay đầu.

Thấy thiếu niên khuôn mặt tinh xảo, ghé vào trước mặt cô, cô nhìn gương mặt như tạc tượng của cậu, chớp mắt xuất thần.

Cậu ấy dường như vẫn luôn đẹp đến mức hơi quá đáng nhỉ.

Cho đến khi Quý Quân Hành nhướng mày, “Cướp vị trí đầu tiên của tớ?”

Lâm Tích không ngờ cậu sẽ nói với mình cái này, suy nghĩ, cô nghiêm túc nói: “Tớ không phải cố ý mà.”

Quý Quân Hành nhìn dáng vẻ này của cô, ơ, còn tự mình kiểm điểm nữa cơ đấy.

Nhìn dáng vẻ quá mức ngoan ngoãn này của cô, cuối cùng cậu bật cười.

Lúc nói chuyện, ngay cả chính cậu cũng không phát hiện, trong giọng nói của mình lại mang theo sự nuông chiều khác lạ.

“Uhm, muốn thưởng cái gì nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện