Về chuyện Lưu Ngân ở ký túc xá, Ôn Toàn quả thực đã phản ánh với phía trường học. Chủ nhiệm giảng dạy đặc biệt tìm hai nữ sinh khác để tìm hiểu tình hình, được biết không phải hai người xung đột, mà là vấn đề của phía Lưu Ngân.
Trường học liền câu thông với bố mẹ Lưu Ngân.
Dù sao cũng sắp bước vào lớp 12, rất nhiều học sinh vào thời điểm cuối cấp, tâm lý cũng sẽ mất cân bằng.
Vì thế mấy ngày này Lưu Ngân đều không đến trường, nghe nói là về nhà.
Lâm Tích vốn muốn xin đổi ký túc xá, Nhạc Lê và Lưu Tân Đình biết được, đau lòng không thôi. Theo như suy nghĩ của hai người họ, nên là Lưu Ngân chuyển đi mới đúng. Dựa vào cái gì bảo Lâm Tích chuyển đi, các cô không muốn sống cùng một người tính tình kỳ quái như vậy.
Ngược lại Ôn Toàn kiên trì, cô tạm thời trước ở Quý gia.
Cho dù muốn chuyển về ký túc xá ở, tốt nhất cũng là học kỳ sau. Quý Lộ Trì đối với chuyện ngày ngày có thể nhìn thấy Lâm Tích, thì vui vẻ mãi.
Mấy ngày nay Quý Quân Hành không đạp xe đi học, Ôn Toàn bảo tài xế hàng ngày đưa đón họ.
Cuối tuần, Ôn Toàn dẫn Quý Lộ Trì ra ngoài, Lâm Tích ôn tập xong, vừa nhìn đã hơn năm giờ chiều.
Cô ngồi trên ghế nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Thư phòng của Quý Quân Hành ở tầng hai, cô đi qua hành lang, lúc đến cửa thì gõ nhẹ cửa phòng.
Bên trong không có động tĩnh, cô lại gõ hai cái, bên trong lúc này mới trả lời.
Lâm Tích đẩy cửa đi vào, trong phòng rất tối, rèm cửa không kéo ra, chỉ có ánh sáng trên màn hình máy tính, chiếu lên mặt Quý Quân Hành, có loại trắng khác thường.
“Cậu cũng đã luyện cả ngày rồi.” Lâm Tích đi qua, nhìn thấy ly cà phê để bên tay cậu, trống trơn.
Quý Quân Hành ngẩng đầu nhìn cô, suýt nữa dọa Lâm Tích giật mình.
Cô nhìn mắt cậu, cau mày: “Mắt cậu đỏ bừng rồi kìa.”
Quý Quân Hành còn một tuần nữa phải tham gia giải đấu Quốc gia, mấy tối nay, cậu đều luyện đến ba bốn giờ sáng.
Cô trực tiếp đưa tay kéo tay cậu, nghiêm túc nói: “Nghỉ ngơi nửa tiếng, tớ cùng cậu ra ngoài đi dạo.”
“Không muốn đi.” Quý Quân Hành vùi trong ghế, lười biếng nói.
Lâm Tích lôi cậu dậy, “Nửa tiếng thôi, thật sự không làm chậm trễ chuyện gì của cậu đâu.”
Quý Quân Hành vùi ở trong ghế như vậy, dáng vẻ lười biếng, mặc kệ cô lôi kéo. Cho đến khi cậu thấy dáng vẻ cô phùng miệng, còn ra sức kéo mình dậy, liền lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
“Được, ra ngoài với cậu.” Cuối cùng cậu cũng đứng dậy khỏi ghế.
Hai người ra cửa, Quý Quân Hành mặc áo ngắn tay quần lửng, trên chân mang đôi dép xỏ ngón, lười biếng đi bên cạnh cô.
Lúc này đang là đầu hạ, xung quanh bao phủ một màu xanh, tiếng nước truyền đến ở nơi cách đó không xa.
Lâm Tích nhìn mặt trời lúc này xuống núi, cô không nhịn được đề nghị: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
“Đây không phải đã ra ngoài rồi à?” Quý Quân Hành hai tay đút túi, thoải mái lười biếng nói.
Lâm Tích không nhịn được nhìn cậu, “Tớ là nói đi ra ngoài, ngoài tiểu khu này í.”
Quý gia ở trong một khu biệt thư cao cấp, họ đi trên con đường chính của tiểu khu, rộng rãi lại bằng phẳng.
“Bỗng nhiên muốn ăn kem ghê.” Cô gái bên cạnh nhìn bầu trời xa xăm.
Cô không phải cô gái thích ăn vặt, lúc này hiếm khi đề xuất, lại khiến Quý Quân Hành nghiêng đầu nhìn cô.
Cậu mỉm cười nói: “Đi thôi, dẫn cậu đi ăn.”
Hai người đặc biệt đi ra ngoài, tìm một cửa hàng tiện lợi.
Quý Quân Hành chọn cho Lâm Tích một hộp kem vị xoài Bát Hỷ, Lâm Tích nhìn cậu nhìn mua một hộp, bèn hỏi: “Cậu không ăn hả?”
“Không thích những thứ ngọt này.”
Lâm Tích đột nhiên nhớ đến đêm mưa ngày đó, cậu cùng cô chia nhau uống ly trà sữa kia.
Trên đường trở về, hai người chậm rãi đi dạo, ai cũng không nói chuyện, nhưng sự yên tĩnh này lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
ắp đến cổng tiểu khu, người bên cạnh bỗng dừng lại.
Lâm Tích vừa ngẩng đầu lên, định hỏi cậu sao thể, tầm mắt trước nhìn thấy chiếc xe đang dừng ở cổng.
Xe của Quý gia Lâm Tích biết, buổi chiều Ôn Toàn dẫn Quý Lộ Trì đi mua quần áo, chắc là họ trở về. Chỉ là lúc này bên cạnh xe lại có một người phụ nữ đang đứng.
Kính xe ghế sau hạ xuống, hai tay người phụ nữ đó bám vào cửa sổ xe, cứ nói mãi gì đó với người trong xe.
Quý Quân Hành đứng im tại chỗ, mặt không biểu tình nhìn về nơi đó.
Không bao lâu, chiếc xe chầm chậm lái đi, người phụ nữ vừa bắt đầu còn đuổi theo vài bước. Nhưng sau đó cô ấy buông ta ra, chỉ có thể nhìn chiếc xe lái vào cổng khu biệt thư.
Cô ấy đứng dưới hoàng hôn, bóng dáng được kéo thành một bóng dài, hai tay che mặt, bả vai không ngừng run rẩy.
“Đi thôi.” Quý Quân Hành nhàn nhạt mở miệng.
Hai người họ đi qua, lúc đi ngang người phụ nữ kia, Lâm Tích không nhịn được liếc nhìn.
Đối diện vừa vặn dời tay ra, Lâm Tích nhìn rõ gương mặt cô ấy, không khỏi sinh ra mấy phần kinh diễm.
Đây là người phụ nữ rất xinh đẹp.
Chỉ là trong đôi mắt đen nhánh kia, tràn đầy tuyệt vọng.
“Lâm Tích.” Vào lúc cảm nhận được bước chân của cô dừng lại, Quý Quân Hành xoay đầu gọi cô.
Lâm Tích nhìn cô ấy, đột nhiên rút một tờ khăn giấy trong túi ra, đi đến đưa cho cô ấy, một câu không nói, xoay người rời đi.
Quý Quân Hành nhìn hành động này của cô, cũng không nói gì.
Hai người đi vào trong cổng, không bao xa, người bên cạnh bỗng mở miệng nói: “Người đó, là bạn gái của chú nhỏ tớ.”
“Bạn gái của chú nhỏ cậu?” Lâm Tích thoáng sững sờ, có hơi kỳ lạ hỏi: “Cô ấy vì sao đến tìm dì Ôn?”
“Bởi vì cô ấy luôn muốn biết mộ chú nhỏ tớ ở đâu.”
Trong giọng nói trong trẻo của thiếu niên, dưới hoàng hôn có loại đau buồn nhàn nhạt.
Lâm Tích hoàn toàn ngơ ngác, cô xoay đầu ngạc nhiên nhìn cậu.
Có lẽ đã mở miệng, Quý Quân Hành cũng không định giấu diếm cô.
Cậu hai tay đút trong túi, ngẩng đầu nhìn về nơi xa xăm, “Chú nhỏ tớ mất bảy năm trước. Lúc mất mới hai mươi sáu tuổi.”
Lâm Tích không biết nên an ủi cậu thế nào, chỉ nghĩ đến ánh mắt của người phụ nữ vừa rồi, còn có hành động của Ôn Toàn đối với cô ấy, cô hơi ngập ngừng hỏi: “Có liên quan đến cô ấy?”
“Khi ấy chú nhỏ học ở MIT, kết quả người này muốn chia tay với chú ấy. Chú chạy về trong đêm, lúc lái xe đi sân bay thì xảy ra tai nạn. Mất ngay tại chỗ.”
Lâm Tích im lặng.
“Thi thể của chú nhỏ là bố tớ tự mình đi Mỹ đón về. Người này sau khi biết được, đã quỳ ở cổng nhà ông nội mấy ngày, nhưng mà ông nội tớ rất hận cô ấy, không những không cho cô ấy tham gia tang lễ, cũng không nói cho cô ấy biết chú nhỏ được chôn ở đâu. Cho nên mỗi năm đến ngày giỗ của chú nhỏ, cô ấy đều sẽ đến.”
Quý Quân Hành nhìn cô, “Cậu đồng tình cô ấy?”
Lâm Tích không nói chuyện, cho đến khi cậu nói: “Lúc chú nhỏ còn sống, người ông nội thương nhất là chú ấy, người thứ hai mới là tớ. Bởi vì bà nội tớ vì sinh chú nhỏ khó sinh mà mất, tình cảm của ông bà nội cả đời rất tốt, cho nên ông nội dồn hết tất cả tình thương vào người chú nhỏ.”
Kết quả, cuối cùng rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hai mươi sáu tuổi, cuộc đời vừa bắt đầu, lại đột ngột dừng lại.
Trong lòng Lâm Tích có loại cảm giác không nói nên lời, một người kiên trì bảy năm, chỉ để biết nơi chôn xương của bạn trai.
Mà một bên khác là nỗi đau mất con của một người già.
“Tớ nói cậu những chuyện này không phải để cậu buồn bã.” Quý Quân Hành dừng bước chân, xoay người nhìn cô.
Cậu đưa tay xoa đầu cô, mái tóc đen mềm trong lòng bàn tay có loại mềm mại dịu dàng.
“Lâm Tích, chúng ta phải thật tốt.”
Tương lai chắc chắn sẽ không thuận buồm xui gió như họ nghĩ, nhưng họ đều phải thật tốt, phải luôn ở cùng nhau.
Lâm Tích ngẩng đầu nhìn về phía cậu, nghiêm túc gật đầu.
*
Vào lúc tất cả học sinh chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, thì giải thi đấu máy tính Quốc gia của Quý Quân Hành bắt đầu, địa điểm thi đấu ở Bắc Kinh. Thi đấu chia làm hai trận, mỗi trận cách nhau một ngày. Bởi vì giải đấu tổ chức không phải vào ngày nghỉ, mỗi ngày Lâm Tích đều phải đi học, nên không thể nào đi đến hiện trường thi đấu của cậu.
Cho đến khi cậu kết thúc hoàn toàn giải đấu, bởi vì kết quả đánh giá hôm nay có thể biết.
Nên sau khi thầy Từ dẫn đội quay về, nói ra kết quả, ngay cả chủ nhiệm giảng dạy cũng vui vẻ không thôi.
Đội tuyển Quốc gia là tất cả tuyển thủ xếp hạng top 50 có thể vào, điểm số của Quý Quân Hành đứng đầu trong danh sách, chắc chắn có thể vào.
Quả nhiên, một tuần sau, thông báo tiến cử Thanh Hoa được đưa ra.
Trường học lại lần nữa công bố kết quả trong tủ kính, đội khoa học thông tin lần này thu hoạch không nhỏ, Quý Quân Hành trực tiếp tiến cử Thanh Hoa. Còn có hai học sinh khác thì ký với Bắc Đại một bản điểm chuẩn trúng tuyển vô điều kiện.
Vốn mọi người đang chuẩn bị cho trận chiến cuối kỳ, kết quả vào lúc mình liều chết liều sống, học thần người ta đã lấy được tấm vé tiến cử Thanh Hoa.
Ngày đó, Giang Ức Miên kéo Lâm Tích cùng đi xem.
Lúc hai người đi, phía trước bảng thông báo còn có không ít người, có người nhận ra Lâm Tích, liếc mắt nhìn về phía cô.
Trên đường trở về, Giang Ức Miên hâm mộ nói: “Quý Quân Hành người ta cũng đã lấy được tấm vé tiến cử Thanh Hoa rồi, chúng ta phải cố lên, nếu không phải làm chó đó.”
Đến lớp, vừa ngồi xuống, Tạ Ngang phía sau liền hỏi: “Giang Ức Miên, hôm nay A Hành mời khách, cậu đi không?”
“Là muốn chúc mừng sao?” Giang Ức Miên vừa nghe thì vui mừng.
Tạ Ngang gật đầu, “Vừa hay ngày mai là cuối tuần, cậu đi không?”
“Đương nhiên phải đi rồi.” Sau đó Giang Ức Miên theo thói quen nhìn Lâm Tích, “Lâm Tích, cậu cũng cùng đi nhé.”
Lời cô ấy vừa dứt, Tạ Ngang liền phì cười, nhìn về phía Giang Ức Miên, chậc chậc hai tiếng, “Tớ nói này Giang Ức Miên, cậu đây cũng quá không có mắt rồi. Tiệc chúc mừng của A Hành, cho dù chúng ta đều không đi, thì Lâm Tích cũng phải có mặt đấy.”
Giang Ức Miên lúc này mới ý thức được, cô gật đầu: “Đúng đúng đúng, xem đầu óc tớ này.”
Mặc dù lúc trước Lâm Tích đã giải thích với cô ấy, cô và Quý Quân Hành thật sự chưa yêu nhau, nhưng Giang Ức Miên vẫn là vẻ không tin. Cho nên Lâm Tích cuối cùng nói thật, nói họ đã hẹn nhau cùng đi Thanh Hoa.
Mấy ngày đó, Giang Ức Miên ngày ngày thở vắn than dài, nói mình không có động lực học hành, chính là không có một ai để cô cố gắng.
Buổi tối liên hoan, Quý Quân Hành chỉ mời mấy người họ.
Ăn cơm xong, Tạ Ngang đề nghị đi hát karaoke, không ai phản đối. Thế là gọi xe đến một quán KTV.
Lâm Tích từ trước đến nay chưa từng đến nơi này, căn bản không biết hát. Ngược lại giọng Giang Ức Miên ngọt, hát lên lại lộ ra hương vị ngọt ngào.
Tạ Ngang và Giang Ức Miên hai người thật là đi đến đâu cãi nhau đến đó.
Không bao lâu, Tạ Ngang ầm ĩ muốn hát, kết quả bị hai người khác mãnh liệt từ chối.
Lâm Tích không hiểu, cho đến khi Quý Quân Hành nói nhỏ bên tai cô: “Cậu ta hát lạc tông.”
Bởi vì âm thanh trong phòng bao rất lớn, lúc cậu nói chuyện, môi dán rất gần Lâm Tích, ngay cả hơi thở hơi nóng nơi cánh mũi cậu thở lên tai cô, ngưa ngứa, giống như có dòng điện xẹt qua tim.
Rõ ràng họ ai cũng không uống rượu, nhưng Lâm Tích lại có cảm giác hơi chếnh choáng.
Lúc này, họ ầm ĩ muốn Lâm Tích hát một bài.
Lâm Tích từ chối mãi, cô thật sự không biết lắm, cô cũng không nghe nhạc Pop nhiều, bây giờ những Châu Kiệt Luân, S.H.E nổi tiếng này, cô chỉ tình cờ nghe qua bên đường.
“Tớ thật sự không biết……” Lâm Tích bất đắc dĩ.
Cho đến khi thiếu niên bên cạnh, khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Hát một bài cho tớ nghe đi.”
Lâm Tích nhìn cậu, bỗng thở dài, khẽ nói: “Tớ hát không hay, cậu không được chọc tớ đâu đấy.”
Tạ Ngang wow wow la lên, “Lâm Tích, cậu quá không công bằng rồi. Bọn tớ nói cậu hồi lâu cậu không đồng ý, vậy mà A Hành nói một câu thì cậu liền hát.”
Giang Ức Miên hiếm khi đứng về phía Tạ Ngang, lắc đầu nói: “Lâm Tích, cậu không thể quá nuông chiều Quý Quân Hành đâu nhé, sẽ bị cậu ấy ăn chắc đó.”
Lúc Quý Quân Hành nghe được câu này, lông mày khẽ nhướng.
Mặt đầy đắc ý.
Lâm Tích thật sự không biết hát, cho nên lúc trên màn hình xuất hiện hình ảnh của 《Ốc sên nhỏ》, thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sau đó trong phòng nổ ra một trận cười to, Tạ Ngang cười nghiêng trước ngả sau, Trần Mặc ra sức dậm chân.
Ngay cả Quý Quân Hành vào lúc nhìn thấy tên bài hát, cũng mỉm cười thoáng lắc đầu.
May mà âm sắc cô tốt, hát vậy mà lại rất hay.
Sau khi hát xong một bài, mọi người ồn ào muốn cô hát thêm bài nữa. Lâm Tích thật sự hết cách, thế là lại hát thêm một bài.
Vì thế, giai điệu khiến chúng ta ghi nhớ vang lên.
……
Lúc họ rời khỏi KTV đã 11 giờ, mọi người mặc dù đều đã xin phép bố mẹ, nhưng vẫn không dám về quá muộn.
Lúc trước vì suy nghĩ đến Giang Ức Miên, nên đặc biệt chọn một quán KTV gần nhà cô ấy.
Sau khi đi ra, mọi người đưa cô ấy về trước, định ai về nhà nấy.
Trên phố người đi đường rất thưa thớt, thỉnh thoảng có xe ầm ầm đi qua.
Đèn đường hai bên tỏa ra ánh sáng yếu ớt, đi mãi đi mãi, Lâm Tích và Quý Quân Hành đi ở cuối cùng.
Mấy người phía trước đang nói nói cười cười.
Quý Quân Hành vốn đút tay trong túi, đột nhiên dừng lại, Lâm Tích đi theo cũng đứng lại.
Cho đến khi cậu rút tay ra khỏi túi, trong lòng bàn tay là một chiếc hộp nhỏ xuất hiện ở trước mặt cô, cậu khẽ ồ một tiếng, “Lâm Tích, cho cậu.”
Lâm Tích sững sờ, sau đó cô hơi áy náy nói: “Chuyện vui của cậu lớn như vậy, phải là tớ tặng quà cho cậu chứ.”
“Cậu không phải đã tặng rồi à.” Quý Quân Hành thấp giọng nói.
Lâm Tích không nói chuyện, nhưng Quý Quân Hành đã kéo bàn tay cô lên, nhét chiếc hộp vào trong tay cô.
Cô dưới ánh mắt mong đợi của cậu, mở chiếc hộp ra.
Dưới ánh sáng mờ nhạt bên đường, trên chiếc hộp nhung đen, là một chiếc nhẫn đang yên lặng nằm đó.
“Cái này……” Cô thật sự không ngờ, Quý Quân Hành sẽ tặng nhẫn cho cô.
Cho đến khi Quý Quân Hành lấy sợi dây bạch kim trong hộp lên, Lâm Tích mới chú ý đến chiếc nhẫn này treo trong sợi dây chuyền. Quý Quân hành mở nút gài sợi dây ra, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy, cậu nói: “Lâm Tích, tớ biết nhẫn bây giờ cậu không thể đeo, vậy cậu có thể đeo lên cổ trước được không?”
“Đợi đến ngày cậu có thể đeo được nó, tớ lại tự tay đeo lên cho cậu.”
Thiếu niên dưới đèn đường, vẻ mặt nghiêm túc.
Rất lâu, Lâm Tích chậm rãi gật đầu. Quý Quân Hành đến gần, đeo dây chuyền lên cổ cô.
Bên này vừa đeo xong, người phía trước phát hiện họ không đi theo lên. Giang Ức Miên chạy lại, đúng lúc nhìn thấy Lâm Tích nhét đồ đeo trên cô vào trong áo, cô ấy liền hô to: “Lâm Tích, Quý Quân Hành cho cậu đồ tốt gì thế, cho tớ xem với.”
Vốn tưởng Lâm Tích luôn nghe lời cô chắc chắn sẽ cho.
Nào ngờ cô gái kiên quyết lắc đầu, “Không cho.”
“Được lắm, Lâm Tích, cậu bây giờ gan to rồi đó.” Giang Ức Miên xông tới, tay véo vào eo cô.
Đây là điểm yếu của Lâm Tích, vừa chạm vào chỗ này của cô, thì cô sẽ né.
Hai người ở phía trước ầm ĩ, Quý Quân Hành yên lặng đứng ở phía sau nhìn, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai kia.
Đêm đầu hạ, các thiếu niên nhẹ nhàng đùa giỡn.
Tốt đẹp nhất, không có gì không hoàn hảo, cô đang náo, cậu đang nhìn.
Cứ ngỡ, tốt đẹp thế này, là mãi mãi.
Trường học liền câu thông với bố mẹ Lưu Ngân.
Dù sao cũng sắp bước vào lớp 12, rất nhiều học sinh vào thời điểm cuối cấp, tâm lý cũng sẽ mất cân bằng.
Vì thế mấy ngày này Lưu Ngân đều không đến trường, nghe nói là về nhà.
Lâm Tích vốn muốn xin đổi ký túc xá, Nhạc Lê và Lưu Tân Đình biết được, đau lòng không thôi. Theo như suy nghĩ của hai người họ, nên là Lưu Ngân chuyển đi mới đúng. Dựa vào cái gì bảo Lâm Tích chuyển đi, các cô không muốn sống cùng một người tính tình kỳ quái như vậy.
Ngược lại Ôn Toàn kiên trì, cô tạm thời trước ở Quý gia.
Cho dù muốn chuyển về ký túc xá ở, tốt nhất cũng là học kỳ sau. Quý Lộ Trì đối với chuyện ngày ngày có thể nhìn thấy Lâm Tích, thì vui vẻ mãi.
Mấy ngày nay Quý Quân Hành không đạp xe đi học, Ôn Toàn bảo tài xế hàng ngày đưa đón họ.
Cuối tuần, Ôn Toàn dẫn Quý Lộ Trì ra ngoài, Lâm Tích ôn tập xong, vừa nhìn đã hơn năm giờ chiều.
Cô ngồi trên ghế nhẹ nhàng duỗi lưng một cái, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Thư phòng của Quý Quân Hành ở tầng hai, cô đi qua hành lang, lúc đến cửa thì gõ nhẹ cửa phòng.
Bên trong không có động tĩnh, cô lại gõ hai cái, bên trong lúc này mới trả lời.
Lâm Tích đẩy cửa đi vào, trong phòng rất tối, rèm cửa không kéo ra, chỉ có ánh sáng trên màn hình máy tính, chiếu lên mặt Quý Quân Hành, có loại trắng khác thường.
“Cậu cũng đã luyện cả ngày rồi.” Lâm Tích đi qua, nhìn thấy ly cà phê để bên tay cậu, trống trơn.
Quý Quân Hành ngẩng đầu nhìn cô, suýt nữa dọa Lâm Tích giật mình.
Cô nhìn mắt cậu, cau mày: “Mắt cậu đỏ bừng rồi kìa.”
Quý Quân Hành còn một tuần nữa phải tham gia giải đấu Quốc gia, mấy tối nay, cậu đều luyện đến ba bốn giờ sáng.
Cô trực tiếp đưa tay kéo tay cậu, nghiêm túc nói: “Nghỉ ngơi nửa tiếng, tớ cùng cậu ra ngoài đi dạo.”
“Không muốn đi.” Quý Quân Hành vùi trong ghế, lười biếng nói.
Lâm Tích lôi cậu dậy, “Nửa tiếng thôi, thật sự không làm chậm trễ chuyện gì của cậu đâu.”
Quý Quân Hành vùi ở trong ghế như vậy, dáng vẻ lười biếng, mặc kệ cô lôi kéo. Cho đến khi cậu thấy dáng vẻ cô phùng miệng, còn ra sức kéo mình dậy, liền lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
“Được, ra ngoài với cậu.” Cuối cùng cậu cũng đứng dậy khỏi ghế.
Hai người ra cửa, Quý Quân Hành mặc áo ngắn tay quần lửng, trên chân mang đôi dép xỏ ngón, lười biếng đi bên cạnh cô.
Lúc này đang là đầu hạ, xung quanh bao phủ một màu xanh, tiếng nước truyền đến ở nơi cách đó không xa.
Lâm Tích nhìn mặt trời lúc này xuống núi, cô không nhịn được đề nghị: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
“Đây không phải đã ra ngoài rồi à?” Quý Quân Hành hai tay đút túi, thoải mái lười biếng nói.
Lâm Tích không nhịn được nhìn cậu, “Tớ là nói đi ra ngoài, ngoài tiểu khu này í.”
Quý gia ở trong một khu biệt thư cao cấp, họ đi trên con đường chính của tiểu khu, rộng rãi lại bằng phẳng.
“Bỗng nhiên muốn ăn kem ghê.” Cô gái bên cạnh nhìn bầu trời xa xăm.
Cô không phải cô gái thích ăn vặt, lúc này hiếm khi đề xuất, lại khiến Quý Quân Hành nghiêng đầu nhìn cô.
Cậu mỉm cười nói: “Đi thôi, dẫn cậu đi ăn.”
Hai người đặc biệt đi ra ngoài, tìm một cửa hàng tiện lợi.
Quý Quân Hành chọn cho Lâm Tích một hộp kem vị xoài Bát Hỷ, Lâm Tích nhìn cậu nhìn mua một hộp, bèn hỏi: “Cậu không ăn hả?”
“Không thích những thứ ngọt này.”
Lâm Tích đột nhiên nhớ đến đêm mưa ngày đó, cậu cùng cô chia nhau uống ly trà sữa kia.
Trên đường trở về, hai người chậm rãi đi dạo, ai cũng không nói chuyện, nhưng sự yên tĩnh này lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
ắp đến cổng tiểu khu, người bên cạnh bỗng dừng lại.
Lâm Tích vừa ngẩng đầu lên, định hỏi cậu sao thể, tầm mắt trước nhìn thấy chiếc xe đang dừng ở cổng.
Xe của Quý gia Lâm Tích biết, buổi chiều Ôn Toàn dẫn Quý Lộ Trì đi mua quần áo, chắc là họ trở về. Chỉ là lúc này bên cạnh xe lại có một người phụ nữ đang đứng.
Kính xe ghế sau hạ xuống, hai tay người phụ nữ đó bám vào cửa sổ xe, cứ nói mãi gì đó với người trong xe.
Quý Quân Hành đứng im tại chỗ, mặt không biểu tình nhìn về nơi đó.
Không bao lâu, chiếc xe chầm chậm lái đi, người phụ nữ vừa bắt đầu còn đuổi theo vài bước. Nhưng sau đó cô ấy buông ta ra, chỉ có thể nhìn chiếc xe lái vào cổng khu biệt thư.
Cô ấy đứng dưới hoàng hôn, bóng dáng được kéo thành một bóng dài, hai tay che mặt, bả vai không ngừng run rẩy.
“Đi thôi.” Quý Quân Hành nhàn nhạt mở miệng.
Hai người họ đi qua, lúc đi ngang người phụ nữ kia, Lâm Tích không nhịn được liếc nhìn.
Đối diện vừa vặn dời tay ra, Lâm Tích nhìn rõ gương mặt cô ấy, không khỏi sinh ra mấy phần kinh diễm.
Đây là người phụ nữ rất xinh đẹp.
Chỉ là trong đôi mắt đen nhánh kia, tràn đầy tuyệt vọng.
“Lâm Tích.” Vào lúc cảm nhận được bước chân của cô dừng lại, Quý Quân Hành xoay đầu gọi cô.
Lâm Tích nhìn cô ấy, đột nhiên rút một tờ khăn giấy trong túi ra, đi đến đưa cho cô ấy, một câu không nói, xoay người rời đi.
Quý Quân Hành nhìn hành động này của cô, cũng không nói gì.
Hai người đi vào trong cổng, không bao xa, người bên cạnh bỗng mở miệng nói: “Người đó, là bạn gái của chú nhỏ tớ.”
“Bạn gái của chú nhỏ cậu?” Lâm Tích thoáng sững sờ, có hơi kỳ lạ hỏi: “Cô ấy vì sao đến tìm dì Ôn?”
“Bởi vì cô ấy luôn muốn biết mộ chú nhỏ tớ ở đâu.”
Trong giọng nói trong trẻo của thiếu niên, dưới hoàng hôn có loại đau buồn nhàn nhạt.
Lâm Tích hoàn toàn ngơ ngác, cô xoay đầu ngạc nhiên nhìn cậu.
Có lẽ đã mở miệng, Quý Quân Hành cũng không định giấu diếm cô.
Cậu hai tay đút trong túi, ngẩng đầu nhìn về nơi xa xăm, “Chú nhỏ tớ mất bảy năm trước. Lúc mất mới hai mươi sáu tuổi.”
Lâm Tích không biết nên an ủi cậu thế nào, chỉ nghĩ đến ánh mắt của người phụ nữ vừa rồi, còn có hành động của Ôn Toàn đối với cô ấy, cô hơi ngập ngừng hỏi: “Có liên quan đến cô ấy?”
“Khi ấy chú nhỏ học ở MIT, kết quả người này muốn chia tay với chú ấy. Chú chạy về trong đêm, lúc lái xe đi sân bay thì xảy ra tai nạn. Mất ngay tại chỗ.”
Lâm Tích im lặng.
“Thi thể của chú nhỏ là bố tớ tự mình đi Mỹ đón về. Người này sau khi biết được, đã quỳ ở cổng nhà ông nội mấy ngày, nhưng mà ông nội tớ rất hận cô ấy, không những không cho cô ấy tham gia tang lễ, cũng không nói cho cô ấy biết chú nhỏ được chôn ở đâu. Cho nên mỗi năm đến ngày giỗ của chú nhỏ, cô ấy đều sẽ đến.”
Quý Quân Hành nhìn cô, “Cậu đồng tình cô ấy?”
Lâm Tích không nói chuyện, cho đến khi cậu nói: “Lúc chú nhỏ còn sống, người ông nội thương nhất là chú ấy, người thứ hai mới là tớ. Bởi vì bà nội tớ vì sinh chú nhỏ khó sinh mà mất, tình cảm của ông bà nội cả đời rất tốt, cho nên ông nội dồn hết tất cả tình thương vào người chú nhỏ.”
Kết quả, cuối cùng rơi vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hai mươi sáu tuổi, cuộc đời vừa bắt đầu, lại đột ngột dừng lại.
Trong lòng Lâm Tích có loại cảm giác không nói nên lời, một người kiên trì bảy năm, chỉ để biết nơi chôn xương của bạn trai.
Mà một bên khác là nỗi đau mất con của một người già.
“Tớ nói cậu những chuyện này không phải để cậu buồn bã.” Quý Quân Hành dừng bước chân, xoay người nhìn cô.
Cậu đưa tay xoa đầu cô, mái tóc đen mềm trong lòng bàn tay có loại mềm mại dịu dàng.
“Lâm Tích, chúng ta phải thật tốt.”
Tương lai chắc chắn sẽ không thuận buồm xui gió như họ nghĩ, nhưng họ đều phải thật tốt, phải luôn ở cùng nhau.
Lâm Tích ngẩng đầu nhìn về phía cậu, nghiêm túc gật đầu.
*
Vào lúc tất cả học sinh chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, thì giải thi đấu máy tính Quốc gia của Quý Quân Hành bắt đầu, địa điểm thi đấu ở Bắc Kinh. Thi đấu chia làm hai trận, mỗi trận cách nhau một ngày. Bởi vì giải đấu tổ chức không phải vào ngày nghỉ, mỗi ngày Lâm Tích đều phải đi học, nên không thể nào đi đến hiện trường thi đấu của cậu.
Cho đến khi cậu kết thúc hoàn toàn giải đấu, bởi vì kết quả đánh giá hôm nay có thể biết.
Nên sau khi thầy Từ dẫn đội quay về, nói ra kết quả, ngay cả chủ nhiệm giảng dạy cũng vui vẻ không thôi.
Đội tuyển Quốc gia là tất cả tuyển thủ xếp hạng top 50 có thể vào, điểm số của Quý Quân Hành đứng đầu trong danh sách, chắc chắn có thể vào.
Quả nhiên, một tuần sau, thông báo tiến cử Thanh Hoa được đưa ra.
Trường học lại lần nữa công bố kết quả trong tủ kính, đội khoa học thông tin lần này thu hoạch không nhỏ, Quý Quân Hành trực tiếp tiến cử Thanh Hoa. Còn có hai học sinh khác thì ký với Bắc Đại một bản điểm chuẩn trúng tuyển vô điều kiện.
Vốn mọi người đang chuẩn bị cho trận chiến cuối kỳ, kết quả vào lúc mình liều chết liều sống, học thần người ta đã lấy được tấm vé tiến cử Thanh Hoa.
Ngày đó, Giang Ức Miên kéo Lâm Tích cùng đi xem.
Lúc hai người đi, phía trước bảng thông báo còn có không ít người, có người nhận ra Lâm Tích, liếc mắt nhìn về phía cô.
Trên đường trở về, Giang Ức Miên hâm mộ nói: “Quý Quân Hành người ta cũng đã lấy được tấm vé tiến cử Thanh Hoa rồi, chúng ta phải cố lên, nếu không phải làm chó đó.”
Đến lớp, vừa ngồi xuống, Tạ Ngang phía sau liền hỏi: “Giang Ức Miên, hôm nay A Hành mời khách, cậu đi không?”
“Là muốn chúc mừng sao?” Giang Ức Miên vừa nghe thì vui mừng.
Tạ Ngang gật đầu, “Vừa hay ngày mai là cuối tuần, cậu đi không?”
“Đương nhiên phải đi rồi.” Sau đó Giang Ức Miên theo thói quen nhìn Lâm Tích, “Lâm Tích, cậu cũng cùng đi nhé.”
Lời cô ấy vừa dứt, Tạ Ngang liền phì cười, nhìn về phía Giang Ức Miên, chậc chậc hai tiếng, “Tớ nói này Giang Ức Miên, cậu đây cũng quá không có mắt rồi. Tiệc chúc mừng của A Hành, cho dù chúng ta đều không đi, thì Lâm Tích cũng phải có mặt đấy.”
Giang Ức Miên lúc này mới ý thức được, cô gật đầu: “Đúng đúng đúng, xem đầu óc tớ này.”
Mặc dù lúc trước Lâm Tích đã giải thích với cô ấy, cô và Quý Quân Hành thật sự chưa yêu nhau, nhưng Giang Ức Miên vẫn là vẻ không tin. Cho nên Lâm Tích cuối cùng nói thật, nói họ đã hẹn nhau cùng đi Thanh Hoa.
Mấy ngày đó, Giang Ức Miên ngày ngày thở vắn than dài, nói mình không có động lực học hành, chính là không có một ai để cô cố gắng.
Buổi tối liên hoan, Quý Quân Hành chỉ mời mấy người họ.
Ăn cơm xong, Tạ Ngang đề nghị đi hát karaoke, không ai phản đối. Thế là gọi xe đến một quán KTV.
Lâm Tích từ trước đến nay chưa từng đến nơi này, căn bản không biết hát. Ngược lại giọng Giang Ức Miên ngọt, hát lên lại lộ ra hương vị ngọt ngào.
Tạ Ngang và Giang Ức Miên hai người thật là đi đến đâu cãi nhau đến đó.
Không bao lâu, Tạ Ngang ầm ĩ muốn hát, kết quả bị hai người khác mãnh liệt từ chối.
Lâm Tích không hiểu, cho đến khi Quý Quân Hành nói nhỏ bên tai cô: “Cậu ta hát lạc tông.”
Bởi vì âm thanh trong phòng bao rất lớn, lúc cậu nói chuyện, môi dán rất gần Lâm Tích, ngay cả hơi thở hơi nóng nơi cánh mũi cậu thở lên tai cô, ngưa ngứa, giống như có dòng điện xẹt qua tim.
Rõ ràng họ ai cũng không uống rượu, nhưng Lâm Tích lại có cảm giác hơi chếnh choáng.
Lúc này, họ ầm ĩ muốn Lâm Tích hát một bài.
Lâm Tích từ chối mãi, cô thật sự không biết lắm, cô cũng không nghe nhạc Pop nhiều, bây giờ những Châu Kiệt Luân, S.H.E nổi tiếng này, cô chỉ tình cờ nghe qua bên đường.
“Tớ thật sự không biết……” Lâm Tích bất đắc dĩ.
Cho đến khi thiếu niên bên cạnh, khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: “Hát một bài cho tớ nghe đi.”
Lâm Tích nhìn cậu, bỗng thở dài, khẽ nói: “Tớ hát không hay, cậu không được chọc tớ đâu đấy.”
Tạ Ngang wow wow la lên, “Lâm Tích, cậu quá không công bằng rồi. Bọn tớ nói cậu hồi lâu cậu không đồng ý, vậy mà A Hành nói một câu thì cậu liền hát.”
Giang Ức Miên hiếm khi đứng về phía Tạ Ngang, lắc đầu nói: “Lâm Tích, cậu không thể quá nuông chiều Quý Quân Hành đâu nhé, sẽ bị cậu ấy ăn chắc đó.”
Lúc Quý Quân Hành nghe được câu này, lông mày khẽ nhướng.
Mặt đầy đắc ý.
Lâm Tích thật sự không biết hát, cho nên lúc trên màn hình xuất hiện hình ảnh của 《Ốc sên nhỏ》, thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
Sau đó trong phòng nổ ra một trận cười to, Tạ Ngang cười nghiêng trước ngả sau, Trần Mặc ra sức dậm chân.
Ngay cả Quý Quân Hành vào lúc nhìn thấy tên bài hát, cũng mỉm cười thoáng lắc đầu.
May mà âm sắc cô tốt, hát vậy mà lại rất hay.
Sau khi hát xong một bài, mọi người ồn ào muốn cô hát thêm bài nữa. Lâm Tích thật sự hết cách, thế là lại hát thêm một bài.
Vì thế, giai điệu khiến chúng ta ghi nhớ vang lên.
……
Lúc họ rời khỏi KTV đã 11 giờ, mọi người mặc dù đều đã xin phép bố mẹ, nhưng vẫn không dám về quá muộn.
Lúc trước vì suy nghĩ đến Giang Ức Miên, nên đặc biệt chọn một quán KTV gần nhà cô ấy.
Sau khi đi ra, mọi người đưa cô ấy về trước, định ai về nhà nấy.
Trên phố người đi đường rất thưa thớt, thỉnh thoảng có xe ầm ầm đi qua.
Đèn đường hai bên tỏa ra ánh sáng yếu ớt, đi mãi đi mãi, Lâm Tích và Quý Quân Hành đi ở cuối cùng.
Mấy người phía trước đang nói nói cười cười.
Quý Quân Hành vốn đút tay trong túi, đột nhiên dừng lại, Lâm Tích đi theo cũng đứng lại.
Cho đến khi cậu rút tay ra khỏi túi, trong lòng bàn tay là một chiếc hộp nhỏ xuất hiện ở trước mặt cô, cậu khẽ ồ một tiếng, “Lâm Tích, cho cậu.”
Lâm Tích sững sờ, sau đó cô hơi áy náy nói: “Chuyện vui của cậu lớn như vậy, phải là tớ tặng quà cho cậu chứ.”
“Cậu không phải đã tặng rồi à.” Quý Quân Hành thấp giọng nói.
Lâm Tích không nói chuyện, nhưng Quý Quân Hành đã kéo bàn tay cô lên, nhét chiếc hộp vào trong tay cô.
Cô dưới ánh mắt mong đợi của cậu, mở chiếc hộp ra.
Dưới ánh sáng mờ nhạt bên đường, trên chiếc hộp nhung đen, là một chiếc nhẫn đang yên lặng nằm đó.
“Cái này……” Cô thật sự không ngờ, Quý Quân Hành sẽ tặng nhẫn cho cô.
Cho đến khi Quý Quân Hành lấy sợi dây bạch kim trong hộp lên, Lâm Tích mới chú ý đến chiếc nhẫn này treo trong sợi dây chuyền. Quý Quân hành mở nút gài sợi dây ra, hai tay nhẹ nhàng cầm lấy, cậu nói: “Lâm Tích, tớ biết nhẫn bây giờ cậu không thể đeo, vậy cậu có thể đeo lên cổ trước được không?”
“Đợi đến ngày cậu có thể đeo được nó, tớ lại tự tay đeo lên cho cậu.”
Thiếu niên dưới đèn đường, vẻ mặt nghiêm túc.
Rất lâu, Lâm Tích chậm rãi gật đầu. Quý Quân Hành đến gần, đeo dây chuyền lên cổ cô.
Bên này vừa đeo xong, người phía trước phát hiện họ không đi theo lên. Giang Ức Miên chạy lại, đúng lúc nhìn thấy Lâm Tích nhét đồ đeo trên cô vào trong áo, cô ấy liền hô to: “Lâm Tích, Quý Quân Hành cho cậu đồ tốt gì thế, cho tớ xem với.”
Vốn tưởng Lâm Tích luôn nghe lời cô chắc chắn sẽ cho.
Nào ngờ cô gái kiên quyết lắc đầu, “Không cho.”
“Được lắm, Lâm Tích, cậu bây giờ gan to rồi đó.” Giang Ức Miên xông tới, tay véo vào eo cô.
Đây là điểm yếu của Lâm Tích, vừa chạm vào chỗ này của cô, thì cô sẽ né.
Hai người ở phía trước ầm ĩ, Quý Quân Hành yên lặng đứng ở phía sau nhìn, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai kia.
Đêm đầu hạ, các thiếu niên nhẹ nhàng đùa giỡn.
Tốt đẹp nhất, không có gì không hoàn hảo, cô đang náo, cậu đang nhìn.
Cứ ngỡ, tốt đẹp thế này, là mãi mãi.
Danh sách chương