“Quý Quân Hành, có phải có người bắt nạt anh không.”
Lâm Tích hơi ngửa đầu, thoạt nhìn là chạy rất vội, sau khi nói xong, còn liên tục thở d ốc rất lâu.
Quý Quân Hành hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Ngược lại là Trần Mặc khẽ phì cười, cậu nói: “Đúng rồi đó, Lâm Tích, có người bắt nạt A Hành chúng ta, cậu mau đi dạy dỗ bọn họ đi. Cậu xem mặt A Hành này, tức đến tím tái cả rồi.”
Lâm Tích theo bản năng nhìn sang.
Ánh nắng từ cửa kính chính diện tòa nhà thí nghiệm chiếu vào, rải khắp đại sảnh, gương mặt cậu dưới ánh sáng trắng như phát sáng. Chỉ có điều mi tâm hơi nhíu chặt, thoạt nhìn quả thực hơi có dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng không phát tác.
“Sao em biết?” Cậu nhìn Lâm Tích lúc này còn đang thở d ốc, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Cậu đi tới, cánh tay vỗ nhẹ lên lưng cô, thấp giọng nói: “Ai bảo em chạy vội vậy chứ? Sốc hông rồi chứ gì.”
Thực sự là sốc hông rồi.
Buổi chiều tiết ba tiết bốn Lâm Tích không có tiết, nên đi đến câu lạc bộ khiêu vũ luyện tập.
Nào biết mới tập được mười mấy phút, thì có học tỷ gọi cô, nói di động trong ba lô cô cứ reo mãi. Lâm Tích lần này nhận được điện thoại của Chử Tây Tây.
“Lâm Tích, cậu ở đâu đấy?” Chử Tây Tây thấy điện thoại vừa kết nối, giọng rất gấp.
Lâm Tích nói: “Luyện múa.”
“Tớ nói với cậu này, tớ bây giờ đang ở bên phòng thí nghiệm ấy, phòng thí nghiệm của khoa máy tính bên cạnh ầm ĩ cả lên rồi, nghe các học trưởng nói, hình như là Quý đại thần nhà cậu đang cãi nhau với người trong team đó.”
Lâm Tích sửng sốt, Quý Quân Hành cãi nhau với người khác? Làm sao có thể.
Cô hỏi ngay: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chính là tớ đi vào phòng thí nghiệm tìm học trưởng Lưu chủ nhiệm hội đảng viên chúng ta ấy ……”
Lâm Tích gấp gáp nói: “Đừng nói chuyện hội đảng viên của cậu nữa, trực tiếp nói Quý Quân Hành anh ấy thế nào?”
“À à, đúng.” Chử Tây Tây vội vã gật đầu, cô ấy nói: “Tớ nghe học trưởng nói hình như là vì chuyện dự án, bây giờ đang cãi nhau đó. Nghe nói nhóm phó của tổ dự án này luôn khó chịu với Quý đại thần nhà cậu, dù sao cũng ầm ĩ rồi. Cậu có cần đến xem thử không?”
Lâm Tích đương nhiên phải đến rồi.
Cô xách ba lô lên, đạp xe tới, lộ trình vốn hai mươi phút, mà cô chỉ cần mười phút đã chạy đến.
Lúc này cô lo lắng nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Anh không sao chứ? Có khó chịu lắm không?”
“Đương nhiên có sao rồi. A Hành lần này thật sự là bị đám người này hãm hại mà.” Trần Mặc thật sự tức giận thay cậu, tiêu tốn thời gian dài làm việc như vậy, mắt thấy mọi thứ đều sắp hoàn thành, lại xảy ra chuyện này.
Quý Quân Hành lãnh đạm liếc cậu, mắt đen như mực, giờ phút này cảm xúc đã nhạt đi.
Cậu nói: “Không sao, em đừng lo.”
“Cái gì mà không sao, A Hành, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được. Cậu là thành viên nòng cốt, bọn họ muốn bán đồ, cũng không nói với cậu một tiếng, đây là thái độ đối xử với thành viên nòng cốt à? Huống hồ đầu tư này của chúng ta cũng sắp thành, kết quả đám người này thì hay rồi, bán với giá chỉ bằng một phần mười.”
Nói xong, Trần Mặc tức cười, cậu nói: “Nói ra trường chúng ta cũng là trường danh tiếng, sao tầm mắt của bọn họ có thể hạn hẹp đến thế nhỉ?”
“Được rồi, đừng ở sau lưng thảo luận người khác nữa.” Biết Trần Mặc là vì bênh vực cậu, nhưng Quý thiếu gia bản tính cao ngạo, trước nay đều khinh thường chuyện nói xấu người khác sau lưng.
Trần Mặc biết tính cậu, không nói về họ nữa, mà hỏi: “Bây giờ làm thế nào?”
Quý Quân Hành hơi mím môi, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu*.”
*道不同不相为谋: đạo bất đồng bất tương vi mưu, trích từ “Luận Ngữ – Vệ Linh Công” của Khổng Tử, có nghĩa là người đi khác đường, thì không thể cùng vạch kế hoạch.
“Cậu muốn rút khỏi có thể, nhưng phần thuộc về kia, cũng phải cho cậu chứ?” Trần Mặc nói.
Quý Quân Hành dường như lười phải vướng vào những dây dưa này, vẻ mặt cậu biếng nhác nói: “Nói sau đi.”
Nói xong, cậu kéo tay Lâm Tích, nói: “Bọn tớ đi trước đây.”
“Ờ.” Trần Mặc đáp.
Đến khi cậu phản ứng lại, thì phát hiện Quý Quân Hành đã kéo Lâm Tích đi thẳng, bỏ lại mình cậu, tức đến giậm chân nói: “A Hành, cậu quá trọng sắc khinh bạn rồi đấy.”
Bàn tay Lâm Tích bị cậu nắm chặt, lại nghe thấy lời của Trần Mặc phía sau, trong lòng ngọt ngào như đụng đổ hũ mật.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Lâm Tích nhìn vẻ mặt cậu còn ngưng trệ, thấp giọng hỏi.
Quý Quân Hành xoay đầu hỏi cô: “Đói không? Đi ăn gì nhé.”
Lâm Tích đương nhiên gật đầu nói được.
Hai người đạp xe đạp, đi ra ngoài trường, nơi ăn uống dài cả con phố. Bởi vì lúc này còn chưa đến giờ ăn tối, Lâm Tích nghĩ nghĩ, chỉ bên kia nói: “Hay là chúng ta ăn đồ ngọt đi.”
Nhớ lại cậu từng nói không thích ăn đồ ngọt, cô liền nói: “Người ta nói lúc không vui, ăn đồ ngọt có thể giúp khôi phục tâm trạng đó.”
“Loại lời dỗ dành con gái bọn em như thế này, em cũng tin?”
Quý Quân Hành dừng xe xong, hai tay nhàn tản đút vào túi, ngẩng đầu nhìn phía trước cửa hàng trang trí rất sạch sẽ này.
Lâm Tích mặc kệ những thứ này, kéo khuỷu tay cậu, khẽ nói: “Thử đi, lỡ như tâm trạng trở nên tốt hơn thì sao.”
Lúc cô nói lời này, hơi hất mặt lên, đôi mắt hạnh nhân to mà đen sáng, lộ ra vẻ nghiêm túc, hàng mi dày vào lúc cô ngước mắt, khẽ run run.
Cậu không nói chuyện, mặc kệ Lâm Tích kéo cậu đẩy cửa kính quán ra.
Lúc chọn món, Lâm Tích chỉ món mình muốn, rồi xoay đầu nhìn cậu, Quý Quân Hành liếc mắt, chọn một ly cà phê, Lâm Tích liền tỏ ý: “Thêm một miếng bánh kem, bánh kem dâu tây ấy.”
Đây là chọn cho cậu, Lâm Tích thích nhất là dâu tây.
Cậu đưa tay định móc ví, thế nhưng cô gái bên cạnh, đã nhanh tay lẹ mắt đưa tờ tiền màu đỏ tới.
Quý Quân Hành hơi nhướng mày, học biết cách giành trả tiền rồi cơ đấy.
Nhân viên cửa hàng trả tiền thừa lại cho Lâm Tích, bảo họ đợi một chút, lát nữa sẽ đưa đồ đến. Lâm Tích vội kéo cậu tìm chỗ ngồi xuống.
“Lâm Tích.” Sau khi cậu ngồi xuống, nhẹ giọng gọi.
Lâm Tích vừa nhét ví vào trong ba lô của mình, khẽ khàng ngẩng đầu nhìn cậu.
“Lần sau ở cùng với anh, em không cần trả tiền.” Cậu nghiêm túc nói.
Lâm Tích chớp chớp mắt, thanh minh: “Nào có lý để anh trả tiền mãi được, thỉnh thoảng em cũng có thể trả một chút mà. Anh đừng lo em không đủ tiền tiêu, năm nay thi tốt nghiệp em đứng đầu trong thành phố, trường học khen thưởng em không ít tiền học bổng đâu.”
Thực ra, cô là lo lắng Quý Quân Hành. Dù sao bây giờ cậu cũng chuyển ra khỏi nhà, chắc chắn sẽ không cần tiền trong nhà, bây giờ lại ầm ĩ với người trong team, dự án vốn cần lợi nhuận, lại thất bại.
Quý Quân Hành là một người lợi hại biết bao, nhìn dáng vẻ này của cô, đã đoán được tâm tư trong lòng cô.
Ngón tay cậu để trên bàn tròn nhỏ màu trắng trước mặt, khớp xương ngón tay vô ý thức gõ nhẹ hai cái lên bàn.
“Thế nào, sợ anh không nuôi nổi em à?”
Họ ngồi bên cửa sổ sát đất, ánh nắng bao trùm cơ thể hai người, gương mặt của thiếu nữ đối diện, dần nhuộm lên một lớp đỏ nhàn nhạt.
Buổi tối lúc Lâm Tích về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đều ở đây.
Vốn ba người đều làm chuyện của mình trên bàn học, cô vừa đi vào, đều nhìn về phía cô.
Diệp Khả mở miệng đầu tiên hỏi: “Thế nào rồi? Chuyện giải quyết rồi chứ?”
Lâm Tích lộ ra vẻ mặt hơi ngạc nhiên, Tiêu Phương Vũ giải thích: “Tây Tây trở về nói với bọn tớ, nói thực, loại dự án lập nghiệp trường học này, có đôi khi rất khó dứt.”
“Đúng thế, tớ cảm thấy lập nghiệp trường học rất dễ cãi vã. Người sáng lập Facebook không phải cũng kiện bạn học của mình đó sao.” Chử Tây Tây có chút đồng tình nói, bởi vì quan hệ của Lâm Tích, các cô đương nhiên là đứng về phía Quý Quân Hành rồi.
“Còn không biết phải làm thế nào, nhưng tớ cảm thấy anh ấy chắc chắn có cách giải quyết.” Lâm Tích nói.
Đối với Quý Quân Hành, cô luôn có lòng tin.
Ngày hôm sau, cô và Chử Tây Tây cùng nhau đi học tiết chuyên ngành.
Bởi vì tiết chuyên ngành học ở giảng đường tầng bốn phía dưới tòa nhà làm việc của khoa máy tính, hai người đi qua, đúng lúc thang máy ở tầng một, thế là họ đi theo hai nam sinh vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có mấy người họ, hai nam sinh đứng ở phía trước dựa vào cửa thang máy còn đang bàn bạc.
Nam sinh chiều cao thấp hơn tức giận nói: “Cho dù cậu ta muốn tìm giáo viên, chuyện này chúng ta cũng không có gì không đúng cả. Lợi An, cậu lần này không thể dung túng cho cậu ta nữa.”
Nam sinh bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc không đáp lời.
Ngược lại nam sinh này tiếp tục nói: “Cậu ta cảm thấy mình lợi hại, thì để tự cậu ta làm một mình đi. Tớ xem xem không có những cốt cán kỹ thuật như chúng ta, một mình cậu ta có thể tạo ra được cái gì.”
Lâm Tích và Chử Tây Tây đứng ở phía sau, nghe họ thảo luận.
Nhưng hai người đều không để ý.
Cho đến khi sắp đến tầng ba, nam sinh đột nhiên nói: “Quý Quân Hành, cái thằng ngu này, tớ sớm muộn cũng phải trừng trị cậu ta.”
Ding.
Thang máy đến tầng ba, tầng ba là văn phòng của giáo viên khoa máy tính.
Hai nam sinh ra khỏi thang máy, Lâm Tích ở phía sau không hề do dự đuổi theo, Chử Tây Tây vừa thấy, vội đi theo ra.
“Xin chào.” Lâm Tích xông thẳng tới, chặn trước mặt hai người.
Kiều Lợi An và Thẩm Bằng Vũ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, vẫn là Thẩm Bằng Vũ mở miệng hỏi: “Vị bạn học này, có chuyện gì sao?”
Cô gái bộ dạng điềm đạm nho nhã xinh đẹp như Lâm Tích, đột ngột chặn họ lại, Thẩm Bằng Vũ không những không tức giận, mà ngược lại vẻ mặt rất ôn hòa.
“Ngại quá, vừa rồi ở trong thang máy nghe thấy hai người trò chuyện.” Lâm Tích nói thẳng.
Vẻ mặt Thẩm Bằng Vũ ngớ ra, sau đó nghe thấy cô gái trước mặt nói: “Có lẽ Quý Quân Hành mà hai người nói, chắc là Quý Quân Hành năm hai khoa máy tính ấy nhỉ.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Thẩm Bằng Vũ hơi lúng túng, hỏi ngược lại: “Cậu có chuyện gì sao?”
Anh ta không phủ nhận, Lâm Tích xác nhận Quý Quân Hành mà anh ta nói chính là người mình quen.
Thế là cô nghiêm túc nhìn hai người họ, “Tôi cảm thấy trong nhóm với nhau, có ý kiến là điều bình thường. Ý tưởng không hợp, cũng có thể hiểu.”
“Bạn học, cậu muốn nói gì?” Kiều Lợi An luôn không mở miệng, đã mở miệng nói.
Lâm Tích cười lạnh nhìn sang Thẩm Bằng Vũ, “Nhưng mà nói xấu sau lưng, thì không giống chuyện đàn ông nên làm đâu nhỉ.”
“Cậu là ai chứ?” Thẩm Bằng Vũ nghe lời của Lâm Tích, nhất thời nổi nóng.
Lâm Tích lần này không thèm khách sáo với anh ta, “Tôi là ai không quan trọng, nhưng nếu anh còn dám ở sau lưng mắng cậu ấy, tôi nhất định tố cáo anh tội phỉ báng.”
Chử Tây Tây ở bên cạnh nghe được há to miệng.
Cho đến khi dư quang của cô nhìn ra phía sau, thì hoàn toàn sững sờ.
“Còn có, anh dám chỉnh đốn anh ấy, thì tôi nhất định sẽ trừng trị anh trước đấy.” Nói lời hùng hổ ai không biết chứ, cuộc đời Lâm Tích đây là lần đầu tiên nói lời hung hăng với người khác như vậy.
Nói xong, cô không định cho Thẩm Bằng Vũ cơ hội nói chuyện, xoay người định đi.
Chỉ là cô vừa xoay người, thì nhìn thấy người phía sau, liền đơ toàn tập.
Quý Quân Hành đứng ở phía sau cô không xa, trong đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn cô.
Bạn cùng phòng đứng bên cạnh cậu, tất cả đều là vẻ mặt hoảng sợ.
Lời của tác giả:
Em gái Lâm: Uhm, thực ra em không phải người hung dữ vậy đâu, các anh tin không?
Thiếu gia: Dữ anh cũng thích.
Ha ha ha ha ha, em gái Lâm không phải là người không biết nổi nóng, nói lời hung ác cô cũng rất biết đấy chứ, hơn nữa cô thật sự sẽ tố cáo cậu ta tội phỉ báng đó, hừ, không phải chỉ là tùy tiện nói suông không thôi đâu.
Lâm Tích hơi ngửa đầu, thoạt nhìn là chạy rất vội, sau khi nói xong, còn liên tục thở d ốc rất lâu.
Quý Quân Hành hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Ngược lại là Trần Mặc khẽ phì cười, cậu nói: “Đúng rồi đó, Lâm Tích, có người bắt nạt A Hành chúng ta, cậu mau đi dạy dỗ bọn họ đi. Cậu xem mặt A Hành này, tức đến tím tái cả rồi.”
Lâm Tích theo bản năng nhìn sang.
Ánh nắng từ cửa kính chính diện tòa nhà thí nghiệm chiếu vào, rải khắp đại sảnh, gương mặt cậu dưới ánh sáng trắng như phát sáng. Chỉ có điều mi tâm hơi nhíu chặt, thoạt nhìn quả thực hơi có dáng vẻ ngấm ngầm chịu đựng không phát tác.
“Sao em biết?” Cậu nhìn Lâm Tích lúc này còn đang thở d ốc, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Cậu đi tới, cánh tay vỗ nhẹ lên lưng cô, thấp giọng nói: “Ai bảo em chạy vội vậy chứ? Sốc hông rồi chứ gì.”
Thực sự là sốc hông rồi.
Buổi chiều tiết ba tiết bốn Lâm Tích không có tiết, nên đi đến câu lạc bộ khiêu vũ luyện tập.
Nào biết mới tập được mười mấy phút, thì có học tỷ gọi cô, nói di động trong ba lô cô cứ reo mãi. Lâm Tích lần này nhận được điện thoại của Chử Tây Tây.
“Lâm Tích, cậu ở đâu đấy?” Chử Tây Tây thấy điện thoại vừa kết nối, giọng rất gấp.
Lâm Tích nói: “Luyện múa.”
“Tớ nói với cậu này, tớ bây giờ đang ở bên phòng thí nghiệm ấy, phòng thí nghiệm của khoa máy tính bên cạnh ầm ĩ cả lên rồi, nghe các học trưởng nói, hình như là Quý đại thần nhà cậu đang cãi nhau với người trong team đó.”
Lâm Tích sửng sốt, Quý Quân Hành cãi nhau với người khác? Làm sao có thể.
Cô hỏi ngay: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chính là tớ đi vào phòng thí nghiệm tìm học trưởng Lưu chủ nhiệm hội đảng viên chúng ta ấy ……”
Lâm Tích gấp gáp nói: “Đừng nói chuyện hội đảng viên của cậu nữa, trực tiếp nói Quý Quân Hành anh ấy thế nào?”
“À à, đúng.” Chử Tây Tây vội vã gật đầu, cô ấy nói: “Tớ nghe học trưởng nói hình như là vì chuyện dự án, bây giờ đang cãi nhau đó. Nghe nói nhóm phó của tổ dự án này luôn khó chịu với Quý đại thần nhà cậu, dù sao cũng ầm ĩ rồi. Cậu có cần đến xem thử không?”
Lâm Tích đương nhiên phải đến rồi.
Cô xách ba lô lên, đạp xe tới, lộ trình vốn hai mươi phút, mà cô chỉ cần mười phút đã chạy đến.
Lúc này cô lo lắng nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: “Anh không sao chứ? Có khó chịu lắm không?”
“Đương nhiên có sao rồi. A Hành lần này thật sự là bị đám người này hãm hại mà.” Trần Mặc thật sự tức giận thay cậu, tiêu tốn thời gian dài làm việc như vậy, mắt thấy mọi thứ đều sắp hoàn thành, lại xảy ra chuyện này.
Quý Quân Hành lãnh đạm liếc cậu, mắt đen như mực, giờ phút này cảm xúc đã nhạt đi.
Cậu nói: “Không sao, em đừng lo.”
“Cái gì mà không sao, A Hành, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được. Cậu là thành viên nòng cốt, bọn họ muốn bán đồ, cũng không nói với cậu một tiếng, đây là thái độ đối xử với thành viên nòng cốt à? Huống hồ đầu tư này của chúng ta cũng sắp thành, kết quả đám người này thì hay rồi, bán với giá chỉ bằng một phần mười.”
Nói xong, Trần Mặc tức cười, cậu nói: “Nói ra trường chúng ta cũng là trường danh tiếng, sao tầm mắt của bọn họ có thể hạn hẹp đến thế nhỉ?”
“Được rồi, đừng ở sau lưng thảo luận người khác nữa.” Biết Trần Mặc là vì bênh vực cậu, nhưng Quý thiếu gia bản tính cao ngạo, trước nay đều khinh thường chuyện nói xấu người khác sau lưng.
Trần Mặc biết tính cậu, không nói về họ nữa, mà hỏi: “Bây giờ làm thế nào?”
Quý Quân Hành hơi mím môi, “Đạo bất đồng bất tương vi mưu*.”
*道不同不相为谋: đạo bất đồng bất tương vi mưu, trích từ “Luận Ngữ – Vệ Linh Công” của Khổng Tử, có nghĩa là người đi khác đường, thì không thể cùng vạch kế hoạch.
“Cậu muốn rút khỏi có thể, nhưng phần thuộc về kia, cũng phải cho cậu chứ?” Trần Mặc nói.
Quý Quân Hành dường như lười phải vướng vào những dây dưa này, vẻ mặt cậu biếng nhác nói: “Nói sau đi.”
Nói xong, cậu kéo tay Lâm Tích, nói: “Bọn tớ đi trước đây.”
“Ờ.” Trần Mặc đáp.
Đến khi cậu phản ứng lại, thì phát hiện Quý Quân Hành đã kéo Lâm Tích đi thẳng, bỏ lại mình cậu, tức đến giậm chân nói: “A Hành, cậu quá trọng sắc khinh bạn rồi đấy.”
Bàn tay Lâm Tích bị cậu nắm chặt, lại nghe thấy lời của Trần Mặc phía sau, trong lòng ngọt ngào như đụng đổ hũ mật.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Lâm Tích nhìn vẻ mặt cậu còn ngưng trệ, thấp giọng hỏi.
Quý Quân Hành xoay đầu hỏi cô: “Đói không? Đi ăn gì nhé.”
Lâm Tích đương nhiên gật đầu nói được.
Hai người đạp xe đạp, đi ra ngoài trường, nơi ăn uống dài cả con phố. Bởi vì lúc này còn chưa đến giờ ăn tối, Lâm Tích nghĩ nghĩ, chỉ bên kia nói: “Hay là chúng ta ăn đồ ngọt đi.”
Nhớ lại cậu từng nói không thích ăn đồ ngọt, cô liền nói: “Người ta nói lúc không vui, ăn đồ ngọt có thể giúp khôi phục tâm trạng đó.”
“Loại lời dỗ dành con gái bọn em như thế này, em cũng tin?”
Quý Quân Hành dừng xe xong, hai tay nhàn tản đút vào túi, ngẩng đầu nhìn phía trước cửa hàng trang trí rất sạch sẽ này.
Lâm Tích mặc kệ những thứ này, kéo khuỷu tay cậu, khẽ nói: “Thử đi, lỡ như tâm trạng trở nên tốt hơn thì sao.”
Lúc cô nói lời này, hơi hất mặt lên, đôi mắt hạnh nhân to mà đen sáng, lộ ra vẻ nghiêm túc, hàng mi dày vào lúc cô ngước mắt, khẽ run run.
Cậu không nói chuyện, mặc kệ Lâm Tích kéo cậu đẩy cửa kính quán ra.
Lúc chọn món, Lâm Tích chỉ món mình muốn, rồi xoay đầu nhìn cậu, Quý Quân Hành liếc mắt, chọn một ly cà phê, Lâm Tích liền tỏ ý: “Thêm một miếng bánh kem, bánh kem dâu tây ấy.”
Đây là chọn cho cậu, Lâm Tích thích nhất là dâu tây.
Cậu đưa tay định móc ví, thế nhưng cô gái bên cạnh, đã nhanh tay lẹ mắt đưa tờ tiền màu đỏ tới.
Quý Quân Hành hơi nhướng mày, học biết cách giành trả tiền rồi cơ đấy.
Nhân viên cửa hàng trả tiền thừa lại cho Lâm Tích, bảo họ đợi một chút, lát nữa sẽ đưa đồ đến. Lâm Tích vội kéo cậu tìm chỗ ngồi xuống.
“Lâm Tích.” Sau khi cậu ngồi xuống, nhẹ giọng gọi.
Lâm Tích vừa nhét ví vào trong ba lô của mình, khẽ khàng ngẩng đầu nhìn cậu.
“Lần sau ở cùng với anh, em không cần trả tiền.” Cậu nghiêm túc nói.
Lâm Tích chớp chớp mắt, thanh minh: “Nào có lý để anh trả tiền mãi được, thỉnh thoảng em cũng có thể trả một chút mà. Anh đừng lo em không đủ tiền tiêu, năm nay thi tốt nghiệp em đứng đầu trong thành phố, trường học khen thưởng em không ít tiền học bổng đâu.”
Thực ra, cô là lo lắng Quý Quân Hành. Dù sao bây giờ cậu cũng chuyển ra khỏi nhà, chắc chắn sẽ không cần tiền trong nhà, bây giờ lại ầm ĩ với người trong team, dự án vốn cần lợi nhuận, lại thất bại.
Quý Quân Hành là một người lợi hại biết bao, nhìn dáng vẻ này của cô, đã đoán được tâm tư trong lòng cô.
Ngón tay cậu để trên bàn tròn nhỏ màu trắng trước mặt, khớp xương ngón tay vô ý thức gõ nhẹ hai cái lên bàn.
“Thế nào, sợ anh không nuôi nổi em à?”
Họ ngồi bên cửa sổ sát đất, ánh nắng bao trùm cơ thể hai người, gương mặt của thiếu nữ đối diện, dần nhuộm lên một lớp đỏ nhàn nhạt.
Buổi tối lúc Lâm Tích về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng đều ở đây.
Vốn ba người đều làm chuyện của mình trên bàn học, cô vừa đi vào, đều nhìn về phía cô.
Diệp Khả mở miệng đầu tiên hỏi: “Thế nào rồi? Chuyện giải quyết rồi chứ?”
Lâm Tích lộ ra vẻ mặt hơi ngạc nhiên, Tiêu Phương Vũ giải thích: “Tây Tây trở về nói với bọn tớ, nói thực, loại dự án lập nghiệp trường học này, có đôi khi rất khó dứt.”
“Đúng thế, tớ cảm thấy lập nghiệp trường học rất dễ cãi vã. Người sáng lập Facebook không phải cũng kiện bạn học của mình đó sao.” Chử Tây Tây có chút đồng tình nói, bởi vì quan hệ của Lâm Tích, các cô đương nhiên là đứng về phía Quý Quân Hành rồi.
“Còn không biết phải làm thế nào, nhưng tớ cảm thấy anh ấy chắc chắn có cách giải quyết.” Lâm Tích nói.
Đối với Quý Quân Hành, cô luôn có lòng tin.
Ngày hôm sau, cô và Chử Tây Tây cùng nhau đi học tiết chuyên ngành.
Bởi vì tiết chuyên ngành học ở giảng đường tầng bốn phía dưới tòa nhà làm việc của khoa máy tính, hai người đi qua, đúng lúc thang máy ở tầng một, thế là họ đi theo hai nam sinh vào thang máy.
Trong thang máy chỉ có mấy người họ, hai nam sinh đứng ở phía trước dựa vào cửa thang máy còn đang bàn bạc.
Nam sinh chiều cao thấp hơn tức giận nói: “Cho dù cậu ta muốn tìm giáo viên, chuyện này chúng ta cũng không có gì không đúng cả. Lợi An, cậu lần này không thể dung túng cho cậu ta nữa.”
Nam sinh bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc không đáp lời.
Ngược lại nam sinh này tiếp tục nói: “Cậu ta cảm thấy mình lợi hại, thì để tự cậu ta làm một mình đi. Tớ xem xem không có những cốt cán kỹ thuật như chúng ta, một mình cậu ta có thể tạo ra được cái gì.”
Lâm Tích và Chử Tây Tây đứng ở phía sau, nghe họ thảo luận.
Nhưng hai người đều không để ý.
Cho đến khi sắp đến tầng ba, nam sinh đột nhiên nói: “Quý Quân Hành, cái thằng ngu này, tớ sớm muộn cũng phải trừng trị cậu ta.”
Ding.
Thang máy đến tầng ba, tầng ba là văn phòng của giáo viên khoa máy tính.
Hai nam sinh ra khỏi thang máy, Lâm Tích ở phía sau không hề do dự đuổi theo, Chử Tây Tây vừa thấy, vội đi theo ra.
“Xin chào.” Lâm Tích xông thẳng tới, chặn trước mặt hai người.
Kiều Lợi An và Thẩm Bằng Vũ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, vẫn là Thẩm Bằng Vũ mở miệng hỏi: “Vị bạn học này, có chuyện gì sao?”
Cô gái bộ dạng điềm đạm nho nhã xinh đẹp như Lâm Tích, đột ngột chặn họ lại, Thẩm Bằng Vũ không những không tức giận, mà ngược lại vẻ mặt rất ôn hòa.
“Ngại quá, vừa rồi ở trong thang máy nghe thấy hai người trò chuyện.” Lâm Tích nói thẳng.
Vẻ mặt Thẩm Bằng Vũ ngớ ra, sau đó nghe thấy cô gái trước mặt nói: “Có lẽ Quý Quân Hành mà hai người nói, chắc là Quý Quân Hành năm hai khoa máy tính ấy nhỉ.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Thẩm Bằng Vũ hơi lúng túng, hỏi ngược lại: “Cậu có chuyện gì sao?”
Anh ta không phủ nhận, Lâm Tích xác nhận Quý Quân Hành mà anh ta nói chính là người mình quen.
Thế là cô nghiêm túc nhìn hai người họ, “Tôi cảm thấy trong nhóm với nhau, có ý kiến là điều bình thường. Ý tưởng không hợp, cũng có thể hiểu.”
“Bạn học, cậu muốn nói gì?” Kiều Lợi An luôn không mở miệng, đã mở miệng nói.
Lâm Tích cười lạnh nhìn sang Thẩm Bằng Vũ, “Nhưng mà nói xấu sau lưng, thì không giống chuyện đàn ông nên làm đâu nhỉ.”
“Cậu là ai chứ?” Thẩm Bằng Vũ nghe lời của Lâm Tích, nhất thời nổi nóng.
Lâm Tích lần này không thèm khách sáo với anh ta, “Tôi là ai không quan trọng, nhưng nếu anh còn dám ở sau lưng mắng cậu ấy, tôi nhất định tố cáo anh tội phỉ báng.”
Chử Tây Tây ở bên cạnh nghe được há to miệng.
Cho đến khi dư quang của cô nhìn ra phía sau, thì hoàn toàn sững sờ.
“Còn có, anh dám chỉnh đốn anh ấy, thì tôi nhất định sẽ trừng trị anh trước đấy.” Nói lời hùng hổ ai không biết chứ, cuộc đời Lâm Tích đây là lần đầu tiên nói lời hung hăng với người khác như vậy.
Nói xong, cô không định cho Thẩm Bằng Vũ cơ hội nói chuyện, xoay người định đi.
Chỉ là cô vừa xoay người, thì nhìn thấy người phía sau, liền đơ toàn tập.
Quý Quân Hành đứng ở phía sau cô không xa, trong đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn cô.
Bạn cùng phòng đứng bên cạnh cậu, tất cả đều là vẻ mặt hoảng sợ.
Lời của tác giả:
Em gái Lâm: Uhm, thực ra em không phải người hung dữ vậy đâu, các anh tin không?
Thiếu gia: Dữ anh cũng thích.
Ha ha ha ha ha, em gái Lâm không phải là người không biết nổi nóng, nói lời hung ác cô cũng rất biết đấy chứ, hơn nữa cô thật sự sẽ tố cáo cậu ta tội phỉ báng đó, hừ, không phải chỉ là tùy tiện nói suông không thôi đâu.
Danh sách chương