Tiếng mưa rơi tí tách trên bệ cửa sổ không ngừng truyền đến, nhưng nhiệt độ trong phòng cũng không ngừng dâng lên, dường như khắp phòng đều tràn đầy hơi thở gấp gáp, có thể phát nổ trong nháy mắt, chỉ bằng một cú nhấp nhẹ.

Quý Quân Hành đè Lâm Tích trên ván cửa, hơi thấp giọng, nụ hôn khẽ khàng rơi lên trái tai cô.

Nào biết cô gái trong ngực, lại khẽ rùng mình như bị điện giật.

Tiếng mưa bên ngoài dần to hơn, giống như có thể che đậy tất cả.

Nhưng lúc giọng nói trầm thấp của cậu rơi ở bên tai cô, cậu nói: “Lâm Tích, anh thích em.”

Cậu không phải là người thích nói lời đường mật, nhưng khi tình cảm nồng đậm, là thật sự muốn nói cho cô biết, cậu có bao nhiêu thích cô. Thích đến mức muốn khảm cô vào trong cơ thể mình, đặt ở trong tim mình.

Lâm Tích nâng cánh tay lên, ôm cổ cậu, ngón tay cô khẽ vuốt v3 cổ cậu.

Động tác an ủi như thế này, làm cho cả người cậu cứng đờ.

Ở nơi chật hẹp này, hơi thở Quý Quân Hành rối loạn, sự bình tĩnh kiềm chế trong thường ngày, đều không còn tồn tại.

Cậu nghiêng người, đè môi cô, đưa lưỡi vào, mạnh mẽ hôn cô, cường thế, có lực. Sau đó quần áo hơi ướt trên người cô được nhẹ nhàng mở ra, cô khẽ run rẩy, một bàn tay to xoa nhẹ vùng bụng bằng phẳng của cô.

Cơ thể con gái sớm đã không bằng phẳng như lúc niên thiếu, đã bắt đầu có đường cong thuộc về phụ nữ.

Rất nhanh, tiếng thở gấp khàn khàn dần vang vọng trong phòng, dường như ngay cả tiếng mưa to bên ngoài cũng không thể che lấp.

Khắp phòng nóng bỏng, mặc sức bùng cháy.

……

Ánh nắng ngày xuân, xuyên qua rèm cửa màu trắng, chiếu sáng khắp căn phòng. Cho dù không kéo rèm ra, thì lúc Lâm Tích mở mắt, đã biết hôm nay là ngày trời quang. Cô đưa tay che mắt, thích ứng ánh sáng một lúc, mới hơi xoay người.

Vừa xoay đầu, gương mặt ngủ say của người đàn ông bên cạnh lọt vào trong tầm mắt.

Cậu nhắm mắt, nằm trên cái gối màu trắng, đường nét rõ ràng, môi hồng răng trắng, dần trút bỏ đi vẻ non nớt và gầy yếu thời niên thiếu, chỉ còn lại dáng vẻ thành thục thuộc về đàn ông.

Cánh tay Quý Quân Hành vẫn để ở bên eo cô, Lâm Tích không dám cựa quậy, sợ đánh thức cậu.

Mắt cô nhìn chằm chằm anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ say ngủ của cậu.

Yên tĩnh, lộ ra vẻ nhu thuận vô hại.

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Tích cảm thấy cánh tay mình có hơi tê, cô vừa nhúc nhích cánh tay, thì bàn tay để ngay eo cô, cũng động đậy.

Sau đó, mí mắt Quý Quân Hành hơi động, nhẹ nhàng mở mắt ra.

Ánh mắt đầu tiên của cậu rơi trên người Lâm Tích, có chút mơ hồ, dường như còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

Cho đến mấy giây sau, cậu nhìn Lâm Tích, khóe môi khẽ giương lên.

“Chào buổi sáng.” Cậu thấp giọng nói một câu, đến gần, hôn lên khóe môi cô.

Lâm Tích trả lời cậu: “Chào buổi sáng.”

Nhưng người đàn ông bên cạnh, lúc này lại nhắm mắt lại, dường như tiến vào trong giấc mộng.

Lâm Tích hỏi: “Muốn rời giường ăn bữa sáng không?”

Nhà trọ buổi sáng cung cấp bữa sáng, nhưng rất đơn giản, đều là món ăn gia đình.

“Uhm.” Người bên cạnh, thấp giọng trả lời. Cho đến khi cậu để mu bàn tay lên mắt, rất lâu, đột nhiên cậulật người, nhìn thẳng cô, “Lâm Tích, em vui không?”

Giọng cậu chân thành thế kia, khuôn mặt tươi cười, mang theo chút khí thế.

“Anh rất vui.” Cậu nhẹ nhàng chống trán lên trán Lâm Tích, nhẹ giọng nói.

Sau khi từ Thượng Hải về, Quý Quân Hành một lần nữa trở nên nổi tiếng ở trường. Dù sao lần này cậu cũng giành được chiến thắng trong trận chung kết toàn cầu ở Thượng Hải, đây là thành tích tốt nhất của lịch sử Thanh Hoa. Trước đây cả Trung Quốc chỉ có mỗi trường Đại học Giao Thông là dành được chức vô địch nhiều lần.

Trang chủ của web trường treo ảnh khi họ giành chiến thắng.

Ngược lại là ba người khác trong ký túc xá của Lâm Tích, quan tâm nhất chính là chuyện giữa Lâm Tích và Quý Quân Hành, có xảy ra chuyện gì không thể kể hay không.

Đêm đầu tiên cô trở về Diệp Khả đã hỏi, có dùng bộ nội y kia không? Trước khi Lâm Tích đi, Diệp Khả vậy mà thật sự nhét bộ nội y màu đen s3xy kia vào trong vali của cô, là kiểu phía sau ngực buộc rất nhiều dây, phiền phức lại s3xy.

Lâm Tích cắn răng, sững sờ không tiết lộ một câu.

Ngược lại là Quý Quân Hành, sau khi trở về, cứ bận mãi. Bởi vì cậu thắng cuộc thi, được trong viện kéo đi làm rất nhiều hoạt động trao đổi. Còn có các học muội và học đệ khác đang chuẩn bị giải đấu ACM, các giáo viên hướng dẫn đều bảo cậu truyền đạt kinh nghiệm của mình.

Con người Quý Quân Hành kiêu ngạo, nhưng không quái gở.

Cho nên những ngày này cậu đều vùi đầu trong phòng thí nghiệm, chớp mắt đã đến cuối tháng sáu.

Bởi vì sắp phải thi cuối kỳ, mà họ cũng sắp bước vào năm ba. Mặc dù đại học là bốn năm, nhưng ai cũng biết năm tư cơ bản không có tiết, rất nhiều người sẽ lựa chọn những tiết phải học vào năm tư, học xong trước ở năm ba. Như thế cả năm tư, cho dù thi nghiên cứu sinh cũng được, là học tập cũng tốt, đều có một quá trình chuẩn bị chu đáo.

Hôm nay, Quý Quân Hành bận xong ở phòng thí nghiệm, vừa đứng dậy, thì nghe thấy người phía sau, gọi: “Giáo sư Ôn, chào thầy.”

Cậu xoay đầu nhìn sang, Ôn Hàn Thanh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, ống tay áo hơi xắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Ôn Hàn Thanh ở Mỹ mười mấy năm, năm ngoái vừa về nước, cho nên trên người vẫn còn phong cách giảng dạy đậm chất hải ngoại. So với các giáo sư khoa học kỹ thuật ăn mặc bình thường của khoa máy tính, vừa qua bốn mươi tuổi, thì đã có bụng bia. Thì giáo sư Ôn vóc dáng cao lớn cường tráng, ngay cả phong cách ăn mặc cũng vô cùng thời thượng lịch lãm, quả thực là nam thần trong giới giáo sư.

Huống hồ, vị nam thần trước mặt này còn có, hai chữ chưa kết hôn.

Những người khác trong phòng thí nghiệm đều đứng dậy, chào Ôn Hàn Thanh.

Quý Quân Hành lười biếng nhìn anh, rồi tiếp tục cúi đầu dọn đồ của mình.

Ôn Hàn Thanh thấy dáng vẻ này của cậu, khẽ cười, đi thẳng đến, vỗ lên vai cậu, “Cháu ra ngoài với cậu.”

Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.

Quý Quân Hành suy nghĩ, bỏ tai nghe vào trong ba lô, để ba lô lên bàn, đi theo ra ngoài.

Ôn Hàn Thanh đứng ở hành lang bên ngoài, anh xoay lưng lại với cánh cửa phòng thí nghiệm, đứng bên cửa sổ, nhìn phong cảnh trong trường.

Quý Quân Hành đi qua, anh không quay đầu lại, mà mở miệng hỏi: “Cậu nghe nói cháu muốn đào Kha Thực?”

Kha Thực là nghiên cứu sinh dưới tay Ôn Hàn Thanh, chính là người lần trước Quý Quân Hành quét dọn nhà vệ sinh, Ôn Hàn Thanh cử đi giám sát cậu. Anh ta vốn là một học sinh dưới tay của một giáo sư khác, nhưng tính cách anh ta hướng nội, tính tình có hơi cổ quái, cuối cùng chuyển đến dưới cửa Ôn Hàn Thanh.

“Đúng, có gì không ạ?” Giọng điệu Quý Quân Hành không sao cả, dáng vẻ cậu biết thì thế nào.

Ôn Hàn Thanh tức cười, anh nói: “Cháu muốn dùng sinh viên của cậu, có phải nên nói với cậu một tiếng không?”

“Cậu cũng nói anh ấy là sinh viên của cậu, lại không bán thân cho cậu. Cháu cần phải nói gì?”

Dáng vẻ này của cậu, chọc Ôn Hàn Thanh nhướng mày, khẽ xùy một tiếng, “Cháu không sợ cậu không thả người?”

Rất nhiều giáo sư khoa máy tính, đều có công ty riêng, nghiên cứu sinh dưới tay, chính là người lao động miễn phí lại có năng lực. Quý Quân Hành muốn đào Kha Thực, không thể nghi ngờ chính là đào góc tường của Ôn Hàn Thanh.

Quý Quân Hành nhìn anh, đột nhiên bật cười: “C ậu nhỏ, cậu không phải kiểu giáo sư xem sinh viên của mình như chó mà sai khiến.”

“Cháu cũng đánh giá cao cậu thật đấy.” Ôn Hàn Thanh hừ khẽ.

Thực ra hôm nay anh đến cũng không phải vì chuyện của Kha Thực, mà là vì một chuyện khác.

Anh nói: “Cậu nghe Kha Thực nói, cháu định lập nghiệp.”

Thực ra cái suy nghĩ này, bắt đầu từ trước khi Quý Quân Hành rời khỏi team kia, thì đã có. Chỉ có điều khi ấy cậu cảm thấy điều kiện của mình còn không thích hợp, cũng không gióng trống khua chiên.

Bây giờ cậu giành được chức vô địch ACM, xem như là đem về danh dự không nhỏ cho trường học.

Nếu cậu có suy nghĩ gì, hẳn có thể nhận được sự ủng hộ bên phía nhà trường.

Còn Kha Thực nói cho Ôn Hàn Thanh, cậu không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì ngày đó sau khi cậu nói chuyện với Kha Thực, anh ta đã nói mình phải hỏi ý của thầy hướng dẫn. Dù sao anh ta tham gia vào team của Quý Quân Hành, rất có thể sẽ rút ngắn thời gian ở phòng thí nghiệm của Ôn Hàn Thanh.

“Cháu định làm trị liệu AI?” Ôn Hàn Thanh không ngờ Quý Quân Hành sẽ có suy nghĩ tiên phong như vây.

Lúc này khái niệm trị liệu AI, vừa phát triển ở Mỹ, mà các công ty liên quan ở trong nước cũng không nhiều. Đối với sự kết hợp giữa máy tính và trị liệu, điều người ta nghĩ đến trước tiên chính là robot có thể giúp đỡ bác sĩ làm phẫu thuật.

Nhưng cùng với sự tiến triển của thời gian, khái niệm trí thông minh nhân tạo này càng thêm phát triển.

Trong lĩnh vực chữa bệnh, ngày càng nhiều nơi vận dụng đến AI. Trước đây các công ty dược phẩm vận dụng trí thông minh nhân tạo chủ yếu là ở phương diện phân tích và thử nghiệm hóa học, để chế tạo thuốc.

Nhưng cùng với sự phát triển của số liệu, ngày càng nhiều khía cạnh chữa bệnh được xác định lại.

Quý Quân Hành gật đầu, nói thẳng: “Cháu muốn chế tạo chẩn đoán hình ảnh AI.”

“Nói xem nào.” Ôn Hàn Thanh hơi ngẩng đầu lên.

“Trong chẩn đoán hình ảnh y học truyền thống, cho dù là một chuyên gia bệnh lý hàng đầu, tỷ lệ chẩn đoán chính xác có lẽ vào khoảng 73.3%. Nếu chế tạo một trí thông minh nhân tạo, thông qua phân tích số liệu và học tập chuyên sâu, thì tỷ lệ chẩn đoán chính xác có thể cao đến 90%, 95%, thậm chí là 100%, cũng không phải không có khả năng.

“Bởi vì số liệu sẽ không gạt người.”

Giống như vị giáo sư từng dùng máy tính kinh diễm cậu kia, cuối cùng có một ngày, cậu cũng muốn dùng thứ mà mình chế tạo ra, kinh diễm cả thế giới.

Đối với khái niệm này, lúc Ôn Hàn Thanh ở Mỹ, đã từng tiếp xúc.

Anh không ngờ, Quý Quân Hành sẽ muốn lấy khái niệm này, làm mục tiêu lập nghiệp của mình.

Thành thực mà nói, chỉ với khái niệm này, đã khiến anh nhìn đứa cháu ngoại của mình với con mắt khác.

“Những chức vô địch mà cháu giành được, người khác cũng từng có.” Cùng lúc đó cậu đưa mắt nhìn ra sân trường ngoài cửa sổ, nơi này là trường đại học tốt nhất cả nước, mỗi một sinh viên đi ở phía dưới, đều là người vượt qua thiên quân vạn mã mới có thể chen vào ngôi trường này, nơi đây cũng không thiếu người có trí tuệ phi phàm.

Nhưng cậu vẫn không cam lòng bình thường, cho dù ở nơi thế này, cậu cũng muốn làm đến tốt nhất.

“C ậu nhỏ, cậu đã nhìn thấy sự phát triển của thời đại Internet, thời đại đó cháu không tham gia được, nhưng bây giờ là bắt đầu của thời đại trí thông minh nhân tạo, cháu không muốn bỏ lỡ.”

“Cháu sẽ trở thành người đi đầu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện