Edit: V.O

Bạc Lương nghĩ đến đó, lòng lại dâng lên phiền não, kéo cánh tay trên cổ tay xuống.

"Cút ra ngoài!"

Dường như cô gái có chút không vừa ý, bĩu môi, cười nói: "Thật ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đàn ông từ chối tôi, tiên sinh, anh khiến tôi nhớ anh. Vậy hẹn gặp lại."

Cô nháy mắt mấy cái, cười nói, đi theo Cầm tỷ ra ngoài.

Trước khi đi, chợt Bạc Lương mở miệng.

"Cô tên là gì?"

Cô gái quay đầu, nhìn anh, chậm rãi cử động môi: "Phi Vãn, Kiều Phi Vãn."

Nói xong nhướng mày cười một tiếng, xoay người rời đi.

"Phi Vãn? Kiều Phi Vãn."

Bạc Lương lẩm nhẩm cái tên này, cái tên này luẩn quẩn một vòng trong miệng, giễu cợt cười khổ.

Không phải Vãn Vãn của anh, ngay cả tên cũng nói không phải là Cố Vãn!

Bạc Lương à Bạc Lương, mày thật sự đã trúng độc của người nọ rồi.

Chậm rãi đứng dậy, vẫy tay với Hàn Thiểu Vũ: "Mình đi trước, mình đã đưa quà kết hôn qua, tự cậu xem đi. Có chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại."

"Aiz!"

Hàn Thiểu Vũ ngạc nhiên nhìn anh, nhưng thấy vẻ mặt thất vọng trên mặt người đàn ông cũng không có ý định bóc vết sẹo của anh.

Vốn tưởng tìm người tương tự sẽ có thể xóa đi vết thương trong lòng người bạn này, nhưng không nghĩ tới, cũng uổng công vô ích.

Có lẽ, vết sẹo Cố Vãn này vĩnh viễn sẽ không thể xóa được.

Cô gái vừa ra khỏi cửa, sắc mặt đã chìm xuống, dieendaanleequuydoon – V.O, dường nhưng mặt nạ vừa rồi đã bị cởi ra, chỉ còn lại nguyên sơ, nội tâm lo lắng kích động.

Xa cách năm năm, cuối cùng vẫn gặp nhau.

Cô luôn bấm lòng bàn tay, không dám thả lỏng.

Chỉ sợ người nọ nhận ra mình không phải là Kiều Phi Vãn, mà chính là Cố Vãn!

Năm năm, cố hết sức tránh xa tất cả những gì có liên quan đến Tuyên Thành, nhưng không nghĩ tới, người tính không bằng trời tính, lại gặp ở Kinh Thành cách xa mấy ngàn cây số, còn ở chỗ này.

Thành thật mà nói, nếu trong năm năm nay, cô không sớm quen thân phận Kiều Phi Vãn, liều mạng quên đi người đàn ông kia, sợ là nhìn thấy đối phương sẽ không khống chế được kêu lên.

Thật may là, anh không nhận ra cô.

Cô, cũng sẽ không nhào tới nữa.

Năm năm trước, cô lựa chọn rời đi, năm năm sau, bọn họ vẫn không thể ở chung với nhau!

Chỉ cần là chỗ có Bạc Lương anh, sẽ không có xó xỉnh cho Cố Vãn cô sống!

"Cầm tỷ, em đã làm ở đây ba tháng, mấy tháng này chị cũng kiếm không ít tiền, chỉ sợ sổ sách dự chi em nói trước đó đã trả xong, em nghĩ em cũng đến lúc ngừng, bắt đầu từ ngày mai em sẽ không tới nữa."

Cô cúi đầu vuốt vuốt móng tay.

"Sao đột nhiên vậy, nhưng em muốn đi, tiền chữa bệnh của con trai em phải làm sao giờ, còn thiếu nhiều vậy, đến lúc đó em muốn đi đâu mà kiếm nhiều tiền như vậy? Huống chi ở chỗ này chị cũng chưa từng bạc đãi em đúng không, che chở em khắp nơi, em cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, chẳng qua là uống chút rượu mà thôi!"

"Không phải là nguyên nhân này, chỉ là em cảm thấy đến lúc em phải đi, thật rất xin lỗi, chị Cầm, em sẽ nhớ chị."

Cô cong cong khóe miệng ôm lấy người phụ nữ chừng ba mươi tuổi trước mặt.

Cô rất biết ơn mỗi người đã từng giúp mình, con người sau khi mất đi một vài thứ mới có thể trở nên hiểu rõ cảm ân.

Nhưng bây giờ cô lại không thể không đi.

Thừa dịp lúc Bạc Lương còn chưa kịp nhận ra mình là ai, cô phải đi nhanh thôi!

Cho dù Cầm tỷ hoàn toàn không đành lòng, cũng không thể tránh được, chỉ có thể nhìn cô rời đi.

Ra khỏi cửa chính Vân Quỹ, vừa vặn Trình Phi đến đón mình, Cố Vãn cười đi tới trước ôm đối phương, cười nói: "Sao hôm nay anh tới sớm vậy? Bây giờ mới mười một giờ đêm."

Trước kia giờ tan ca của cô đều là hai ba giờ đêm, nhiều nhất là đến lúc này khách sẽ tan cuộc, nếu hôm nay không gặp Bạc Lương, mình muốn đi sớm một chút, sợ rằng cũng sẽ không đi lúc này.

Trình Phi đến đón mình sớm vậy chẳng phải là vẫn luôn chờ mình chứ? "Không sao..."

Người đàn ông khập khiễng đi theo bên cạnh cô.

Lúc chú ý tới dáng vẻ bước đi một cao một thấp của người đàn ông, trong lòng Cố Vãn có chút áy náy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện