Edit: V.O

Giọng Cố Thanh vẫn nhẹ nhõm nghịch ngợm, nhưng vào trong tai Cố Vãn lại giống như toàn thân lọt vào hầm băng, rõ ràng là tháng sáu nóng nhất, hết lần này tới lần khác toàn thân đông lạnh đến phát run.

Cô không để ý Cố Thanh châm chọc cô chuyện thế thân, cũng không nghĩ có phải Cố Thanh biết cái gì hay không, toàn tâm cô đều đặt vào câu "ba ngày sau tôi sẽ cử hành hôn lễ với Bạc Lương ".

Tay cầm điện thoại của cô bắt đầu run rẩy không ngừng, gần như sắp không khống chế được mình.

"Cô...mới vừa nói gì? Cô và Bạc Lương..."

"Đúng, tôi và Bạc Lương sắp kết hôn, có phải rất vui không? Tôi cũng không nghĩ tới Bạc Lương lại cầu hôn tôi nhanh như vậy, tôi yêu anh ấy đã nhiều năm, lại xa cách nhiều năm, dĩ nhiên tôi sẽ đồng ý."

Cố Thanh khẽ cười, cảm giác hạnh phúc trong giọng nói cách điện thoại cũng có thể truyền tới bên Cố Vãn, khiến cho cô cảm thấy vô cùng đau khổ.

Nhưng đau khổ hơn chính là, giọng nam quen thuộc kia truyền tới: "Tiểu Thanh đi đứng không tiện, ngày mai cô đi thử áo cưới thay cô ấy! Dù sao dáng dấp các cô cũng giống nhau, cũng làm thế thân ba năm,mặt này là chuyên môn của cô!"

"..."

Cố Vãn cắn chặt môi, mắng to: "Bạc Lương, tên khốn kiếp, tôi có đi tìm chết cũng sẽ không cho các người thử áo cưới!"

Hung hăng ngắt điện thoại, che miệng ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc lớn, thì ra bản thân thật là người không được quan tâm.

Hạ Hà Vũ nói đúng, Cố Thanh vừa mới tỉnh lại, Bạc Lương đã nhanh chóng xin cưới.

Ba năm qua, cho tới bây giờ mình không thể chiếm một chút ít vị trí ở đáy lòng người đàn ông kia! Ba năm nay rốt cuộc cô được coi là gì!

Một đêm không ngủ, đầu Cố Vãn đau như muốn nứt, lúc soi gương mới phát hiện tối hôm qua mình đã khóc đến hai mắt sưng lên, dieendaanleequuydoon – V.O, có chút buồn cười, rõ ràng người quyết định không có bất cứ quan hệ nào với Bạc Lương nữa chính là mình, nhưng lúc biết đối phương muốn kết hôn vẫn khó chịu như vậy.

Rửa mặt, cuối cùng vẫn đến tiệm áo cưới, cô không muốn khiến cho Bạc Lương xem thường mình, cô muốn nói cho anh biết, cho dù anh cùng với Cố Thanh, mình cũng sẽ không hề đau lòng!

Cô không thèm quan tâm!

"Chị ~ chị tới thật là chậm. Bọn em đã thử mấy cái rồi, chứ nếu không kịp thì phải làm sao?"

Cố Vãn nghe, không nhịn được cười: "Ngại chậm cô có thể tự đi thử áo cưới, không cần kêu tôi tới!"

Cố Thanh ghét nhất chính là bộ dạng, thái độ cao cao tại thượng này của Cố Vãn.

Nhưng lại không phản kích ngay trước mặt Bạc Lương, nói không âm không dương: "Không sao, chị từ từ thử, em và Bạc Lương vào trong xem thử những áo cưới khác."

Cười vòng qua cánh tay người đàn ông.

Cố Vãn kéo kéo khóe miệng: "Tùy cô."

Bạc Lương ngẩng đầu không mặn không nhạt nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy kia, ngoại trừ lạnh lùng thì không có gì cả!

Thử áo cưới xong, Cố Vãn đứng ở trước kính thử đồ nhìn mình bên trong, ngẩn người.

Ai ngờ Cố Thanh lại xuất hiện sau lưng mình như bóng ma.

"Mặc thật đúng là đẹp, nhưng vẫn không phải là chính chị đúng không? Có vài người, rất thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng quay đầu lại, tiền mất tật mang, mất nhiều hơn được! Cố Vãn, chị nói tại sao có thể có người tiện như vậy, để mắt tới thứ không thuộc về mình?"

Lời của Cố Thanh giống như cây gai đâm vào trái tim Cố Vãn, quả đấm nắm chặt lại buông ra.

Vốn không muốn để ý tới cô ta, nhưng Cố Thanh lại cười xòa một tiếng, ác độc nhìn cô: "Cố Vãn, cô và mẹ cô tiện như nhau, rất thích giành đàn ông của người khác! Cho dù là Đại tiểu thư nhà họ Kiều, có quyền thế thì thế nào? Cuối cùng cũng không phải là vẫn bị đuổi ra khỏi cửa. Rơi vào kết quả đem tặng cổ quyền?"

"Câm miệng! Cô nói tôi thì có thể nhưng không được phép nói mẹ tôi!"

Cấm kỵ lớn nhất đời này của cô chính là mẹ, mặc dù mười mấy năm trước người phụ nữ kia đã vứt bỏ mình, nhưng cũng  đã từng đối với mình như là trân bảo.

Đó là ấm áp ít ỏi trong cuộc đời cô.

"Dám làm mà không để cho người ta nói? Không phải mẹ cô đã vứt bỏ cô sao? Cô chỉ là tiện chủng cũng dám xuất hiện ở nhà chúng tôi! Cố Vãn, mẹ cô là tiện nhân, cô cũng chính là cái tiểu tiện nhân. Thật ra thì cô không biết đúng không, hoàn toàn không phải mẹ cô vứt bỏ cô, bà ta chết rồi. Biết chết là thế nào không?"

Cô ta nháy nháy mắt, vẻ mặt khả ái vô tội nói ra sự thật làm người ta sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện