Hướng Noãn khóc không ra nước mắt.

Cô không biết có nên giải thích với Thẩm Tắc Mộc không. Nếu như cô nói mũi heo không phải cô vẽ, vậy rõ ràng là thừa nhận cô thầm thích anh ta, nhưng nếu không giải thích, vậy là ngầm thừa nhận cô ghét anh ta....

Khó xử quá.

Cuối cùng Hướng Noãn không thể làm gì khác đành đẩy quyển sổ về phía Lâm Sơ Yến, mập mờ tố cáo: “Là anh ấy làm.”

Lâm Sơ Yến rất nghe lời cầm lấy quyển sổ bỏ vào túi mình, ánh mắt hiên ngang quật cường nhìn Thẩm Tắc Mộc: “Quyển sổ đó của em.”

Được rồi, một thằng con trai lại có một quyển sổ màu hồng, thật ngu ngốc.

Càng giải thích càng đen. Hướng Noãn vẫn muốn giải thích tiếp, kết quả bắt gặp ánh mắt lạnh thấu xương của Thẩm Tắc Mộc, cô há miệng không biết nói gì.

Thẩm Tắc Mộc không nói gì, mang thức ăn đến quầy thu ngân: “Gói về.”

Nhân viên thu ngân thuần thục gói đồ, lúc thấy anh ta sắp rời khỏi thì nói: “Hôm nay khách hàng nào ăn tại quán sẽ được nhận món quà kỷ niệm nho nhỏ rất đẹp.”

Oai Oai chuyên nghiệp hỏi: “Quà kỷ niệm là gì?”

“Giấy dán dành cho chó độc thân.” Nhân viên thu ngân vừa nói vừa chỉ vào một đống giấy độc thân treo ở trước quầy.


Hướng Noãn nghe vậy cũng quay sang nhìn.

Không thể không nói, quà kỷ niệm kia thật là… Nhìn hình thức là biết ngay nội dung, lời ít ý nhiều, danh xứng với thực. Đầu năm nay buôn bán cũng được kha khá đấy nhỉ.

Thẩm Tắc Mộc nhìn lướt qua “Quà rất đẹp” kia, hoài nghi có phải mình đang bị khí đen bao phủ không.

Từ chối quà tặng của nhân viên thu ngân, Thẩm Tắc Mộc lặng lẽ xách thức ăn rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Ừ, chân bước có vẻ nhanh.

Cách cửa sổ thủy tinh, Hướng Noãn nhìn bóng lưng đã đi xa của anh ta.

Lâm Sơ Yến an ủi cô: “Cô yên tâm, anh ta không tức giận mấy chuyện này đâu, đàn ông không như vậy.”

Oai Oai bưng đĩa ăn khuya đến nói: “Đúng đấy, em không cần lo lắng đâu Hướng Noãn. Cậu ta không tức giận, chẳng qua ngượng ngùng thôi nên mặt mới như vậy.”

“Tất cả là tại anh.” Hướng Noãn trợn mắt nhìn Lâm Sơ Yến.

Lâm Sơ Yến tốt bụng nhận hết lời trách mắng của cô. Anh móc sổ tay ra đưa cho cô.

Oai Oai thấy hai người này ngồi chung một chỗ đúng là cảnh đẹp ý vui, ăn gì cũng ngon. Anh ta cứ ngồi nhìn bọn họ như vậy, lại ăn thêm được một bát cơm.

....

Sau khi Hướng Noãn trở về kí túc xá, cô lúng túng một lúc rồi gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Tắc Mộc.

Hướng Noãn: “Em xin lỗi đàn anh, chỉ là hiểu lầm thôi. TAT”

Thẩm Tắc Mộc: “Không sao.”

Hướng Noãn: “Anh không giận chứ.”

Thẩm Tắc Mộc: “Không giận.”

Thẩm Tắc Mộc không đến nỗi vì bị trình độ trẻ con này bôi đen mà tức giận, nhưng anh ta lại không khống chế được mà hoang mang, cảm thấy không được tự nhiên. Nhịn một lúc, rốt cuộc Thẩm Tắc Mộc cũng hỏi: “Em ghét anh lắm à?”

Hướng Noãn: “Không phải, em không ghét anh đâu đàn anh.”

Thẩm Tắc Mộc: “Ừ.”

Thẩm Tắc Mộc suýt chút nữa đã tin lời cô, bởi vì sau khi lướt vòng tròn bạn bè, anh ta thấy bài đăng của Lâm Sơ Yến.

[Sơ Yến]: Nhận được quà tặng. (hình ảnh)

Trong ảnh là một bức tranh mỹ hóa Lâm Sơ Yến, hơn nữa còn có hai tai hồ ly rất đáng yêu. Ký tên “Noãn Thần”, không cần đoán cũng biết là ai.


So sánh một chút đã thấy ngay sự chênh lệch.

Dựa vào tính cách Thẩm Tắc Mộc, anh ta sẽ không hỏi, ngược lại tắt khung chat, offline WeChat.

Đối thoại của hai người dừng lại ở chữ “Ừ” của Thẩm Tắc Mộc.

Hướng Noãn nhìn ghi chép nói chuyện của bọn họ thì ngây người mất một lúc. Cô muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Cô đang sững sờ thì Lâm Sơ Yến lại gửi tin nhắn đến.

Lâm Sơ Yến: “Hình tôi chụp đẹp không?”

Hướng Noãn phát hiện tấm hình anh nói là bức tranh của cô, còn thêm một chút hiệu ứng. Lúc đầu giấy vẽ có màu trắng, bây giờ lại nhàn nhạt như nhuốm màu thời gian, mềm mại mà dịu dàng.

Cô mở vòng tròn bạn bè mới thấy.

Sau đó Hướng Noãn cười, lặng lẽ ấn like.

Sau đó cô trả lời Lâm Sơ Yến: “Đẹp.”

Lâm Sơ Yến liền hỏi cô: “Muốn nghe bài gì?”

Đợi mấy giây, không thấy cô trả lời.

Anh mở thông báo của vòng tròn bạn bè ra thì thấy tin nhắn của mẹ.

Mẹ: “Con trai thân ái, mặc dù mẹ và bố con rất lo lắng con bị hồ ly tinh dụ dỗ, nhưng bố mẹ không muốn con trở thành hồ ly tinh đâu. Ký tên: Mẹ yêu dấu của con.”

Lâm Sơ Yến gửi tin nhắn cho mẹ: “Mẹ à, sinh nhật năm nay mẹ muốn quà tặng là gì ạ?”

Mẹ: “Con trưởng thành rồi. Mẹ cảm động quá!”

Lâm Sơ Yến: “Mẹ đừng hiểu lầm, con không có tiền mua quà cho mẹ đâu.”

Sau đó, anh liền bị mẹ xóa ra khỏi danh sách bạn bè.

Lâm Sơ Yến hơi tiếc nuối, gửi tin nhắn cho bố: “Bố ơi mẹ xóa con ra khỏi danh sách bạn bè rồi.”

Bố: “Hả? Con đã nói gì?”

Lâm Sơ Yến: “Con dựa theo yêu cầu của bố, hỏi năm nay sinh nhật mẹ muốn nhận quà gì.”

Bố: “Như vậy thì sao lại xóa, con làm gì sai phải không?”


Lâm Sơ Yến: “Như vậy mà cũng xóa con, chẳng lẽ bố không thể nói mẹ mới là người sai sao?”

Bố: “Con dám nói vợ bố như vậy, muốn chết à?”

Lâm Sơ Yến: ...

Lâm Sơ Yến: “Vậy bố hỏi mẹ đi, con không quan tâm đến hai người nữa.”

Bố: “Hầy, thật ra bố biết mẹ muốn gì.”

Lâm Sơ Yến: “Vậy bố làm đi.”

Bố: “Không làm được.”

Lâm Sơ Yến: “Trên thế giới này vẫn còn chuyện bố không làm được ạ?”

Bố: “Đừng nói nữa, một lời khó nói hết.”

Lâm Sơ Yến: “Bố nói đi, con muốn nghe.”

Bố: “Con còn nhỏ, nói cũng vô ích.”

Lâm Sơ Yến: “Có ích mà, bố nói ra thì con sẽ vui vẻ.”

Sau đó, anh lại bị bố xóa khỏi danh sách bạn bè.

Lâm Sơ Yến bị bố mẹ vứt bỏ nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, thoát khỏi khung chat, lại thấy tin nhắn trả lời của Hướng Noãn.

Hướng Noãn: “Tôi muốn nghe “Bên Bờ Hồ Baikal”.” (1)

(1) Link bài hát (Có vietsub): https://www.youtube.com/watch?v=ZIIty8FfJMc

Lâm Sơ Yến cụp mắt khẽ cười, anh đáp lại: “Được.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện