Chuyển ngữ: Ly Tâm
Beta: Mạc Y Phi
Từ đó nguyên một tháng trời Dương Nhân và Thẩm Tắc Mộc không liên lạc gì, hai người đều rất ăn ý, xem như không có gì.
Nhưng Thẩm Tắc Mộc vẫn biết được tình hình thực tế của Dương Nhân. Bởi anh thỉnh thoảng có lên nhóm chat trên WeChat. Anh vốn không tham gia nói chuyện nhưng sẽ xem mọi người nói.
Cuối tháng sáu, Dương Nhân tuyên bố trên nhóm WeChat mình đã tìm được việc nên muốn mời mọi người ăn cơm.
Công việc của cô là làm huấn luyện viên cho một chiến đội Vương Giả Vinh Diệu, chiến đội này mới thành lập năm ngoái, mùa xuân năm nay lại thay chủ đổi tên, trước đó không lâu đã bị loại khỏi vòng đấu dự tuyển Vương Giả Vinh Diệu, không thể bảo vệ được ghế trong KPL. (1)
(1) KPL là giải đấu game mobile chuyên nghiệp dành cho người chơi Vương Giả Vinh Diệu. Là đỉnh cao nhất mà các đội tuyển lẫn tuyển thủ chuyên nghiệp điều mong một lần chạm tới.
Trò chơi Vương Giả Vinh Diệu này quá khốc liệt, có rất nhiều chiến đội chuyên nghiệp lớn nhỏ, nhưng những đội thật sự nhận được sự quan tâm chỉ có mười hai đội trong KPL, các đội khác đều vùi đầu mong muốn trở thành một trong mười hai đội đó. Thông thường sau khi giải đấu mỗi mùa kết thúc, căn cứ vào thành tích thi đấu của mùa đó, trong mười hai đội KPL chỉ có chín đội có thể giữ được ghế, chắc chắn tư cách tham gia giải đấu mùa sau. Ba đội còn lại sẽ tụt xuống vòng đấu dự tuyển, cạnh tranh vé thi đấu KPL mùa sau với các chiến đội khác… “Các chiến đội khác” ở đây đều là anh tài từ các giải đấu thứ cấp.
Chiến đội Dw mà Dương Nhân được mời đến làm việc có biểu hiện trong giải đấu mùa xuân năm nay không tốt lắm, thành tích đứng thứ hai từ dưới đếm lên, vinh dự tụt xuống vòng thi đấu dự tuyển, sau đó không thể lên lại nổi.
Cạnh tranh thi đấu trong eSport vô cùng khốc liệt, các đội ngũ đổi mới liên tục, giống như Dw, trước đây có, sau này cũng có, về cơ bản đối với bọn họ mà nói thì thất bại đồng nghĩa với giải tán, sau đó tài nguyên chiến đội sẽ bị ông chủ gỡ ra bán đi để lấy lại vốn.
Vấn đề là ông chủ của bọn họ là Đặng Văn Bác.
Đặng Văn Bác không thiếu chút tiền này, anh ta quan tâm thể diện của mình hơn. Mua một chiến đội để chơi, bỏ thêm tiền mua mấy chủ lực nữa, cứ tiêu tiền như thế, anh ta chỉ tiêu tiền để mua vui.
Nhưng thành tích chiến đội tệ như vậy khiến anh ta không vui nổi.
Đúng lúc này Dương Nhân chủ động tìm đến cửa.
…
“Chị Nhân, sao chị thuyết phục được anh ta vậy?” Hướng Noãn hỏi. Cô có chút ấn tượng về Đặng Văn Bác. Người này thích khoe khoang, tốc độ tay chẳng khác gì người già, dù sao cũng không đáng tin.
“Chị thoả thuận với anh ta. Lần thi đấu dự tuyển tới, nếu chị có thể mang chiến đội Dw đến KPL, anh ta sẽ trả chị một trăm vạn, sau thuế.”
“Nhiều tiền thật đấy, chị Nhân chị sắp phát tài rồi!”
Dương Nhân cười nói: “Mượn lời nói tốt của em, đợi chị phát tài đi!”
Thẩm Tắc Mộc nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở lời: “Nếu không thể thì sao?”
Dương Nhân hơi sửng sốt nhìn về phía anh.
Thẩm Tắc Mộc hỏi: “Nếu không thể, cậu phải trả anh ta cái gì?”
Dương Nhân dùng tách trà gõ nhẹ lên mặt bàn phát ra tiếng trầm đục. Cô nói: “Tôi nói này, cậu có thể nói gì đó tốt hơn được không?"
“Cậu đã từng xảy ra chuyện với anh ta?” Thẩm Tắc Mộc hỏi.
Hướng Noãn nghi ngờ nhìn về phía Lâm Sơ Yến, Lâm Sơ Yến khẽ lắc đầu, tuy anh có một chút bí mật nhỏ với đàn anh nhưng không phải cái này.
“Chị Nhân, chị và Đặng Văn Bác xảy ra chuyện gì vậy?” Hướng Noãn hỏi.
Dương Nhân giải thích chuyện này một cách đơn giản. Lúc này Hướng Noãn mới biết, hoá ra ông chủ bị Dương Nhân đánh gãy tay trước đó chính là Đặng Văn Bác, giờ đây quanh đi quẩn lại vẫn quay về.
Hướng Noãn hơi cảm thấy uất ức thay cho Dương Nhân, “Vậy tại sao chị còn…”
Dương Nhân lại tỏ ra nhẹ nhàng không bận tâm: “Con người trong xã hội hỗn tạp này khó tránh khỏi việc phải cúi đầu.”
…
Sau đó không lâu, Lâm Sơ Yến có lần vô tình gặp phải Đặng Văn Bác. Anh kéo Đặng Văn Bác vào một góc, nghiêm túc nói: “Em nghe nói Dương Nhân qua chỗ anh à? “Đúng vậy, em quen cô ấy à?”
Lâm Sơ Yến nói: “Cô ấy rất thân với bạn gái em. Nếu anh bắt nạt cô ấy, bạn gái em sẽ không vui, bạn gái em không vui, em sẽ không vui. Em không vui thì…”
“Em sẽ cưỡng hiếp anh.” Đặng Văn Bác trả lời hộ. Anh ta hơi buồn bực, thực sự không thể trêu chọc ông cụ nhỏ này.
"Anh mơ hay quá nhỉ?” Lâm Sơ Yến nói, “Cơ thể em chỉ có thể là của Noãn Noãn nhà em thôi.”
“Ồ, anh rất con mẹ nó vui vẻ.”
“… Em sẽ tìm khỉ đột cưỡng hiếp anh.”
Đặng Văn Bác tức đến trợn trắng mắt, “Lâm Sơ Yến, em vô sỉ như vậy người nhà em biết chứ?”
“Biết.”
Đặng Văn Bác há hốc mồm, không biết nên tiếp thế nào?
Lâm Sơ Yến vỗ nhẹ vai anh ta, “Thế nên đừng có mà bắt nạt Dương Nhân.”
“Đương nhiên anh sẽ không bắt nạt cô ta, hiện tại bọn anh đang là quan hệ hợp tác, em tưởng anh là cầm thú sao?!”
…
Thực ra Đặng Văn Bác chọn Dương Nhân cũng vì bất đắc dĩ. Dw là đội tụt hạng, hễ muốn tìm đội viên hay huấn luyện viên nào thì họ đều không chịu. Anh ta có thể tiêu tiền, có điều tiêu tiền có thể tác dụng đến đâu chứ? Trước đó vung tiền mua một dàn đội viên, không phải cũng bị tụt hạng rồi sao? Vung tiền không ngớt chỉ có thể biến mình thành tên ngốc tiêu tiền như rác, làm trò cười cho thiên hạ.
Thế nhưng Dương Nhân dám đánh cược với anh ta, nói năng cũng có phần thuyết phục.
Vì thế Đặng Văn Bác vừa ký xong thoả thuận liền quăng tình huống rối rắm đó cho Dương Nhân.
Sau khi Dw tụt hạng, trong năm thành viên chủ lực đã có bốn người bỏ chạy, còn sót lại mỗi một người không chạy là bởi vì tạm thời chưa tìm được nhà nào tốt. Dương Nhân đã gây dựng lại một đội từ các đội viên dự bị và đội trẻ, việc này xem như là bước đầu.
Bước hai, hai chuyên gia phân tích số liệu trước kia cũng đã từ chức nên cô tìm đến Đặng Văn Bác, hy vọng Đặng Văn Bác tuyển thêm chuyên gia phân tích số liệu.
Lúc điện thoại cô gọi được kết nối, Đặng Văn Bác đang ở trong phòng riêng KTV ôm gái đẹp hát hò, nghe Dương Nhân nói việc này, anh ta chỉ nói một câu: “Cô thấy tốt là được.”
Dương Nhân khá đau đầu. Vẫn là vấn đề đội ngũ tụt hạng, có những chuyên gia phân tích số liệu muốn mời thì họ không chịu đến, kẻ muốn đến thì cô lại không muốn nhận.
Không biết làm thế nào, cô đăng một bài lên vòng bạn bè:
"Tuyển chuyên gia phân tích số liệu, game Vương Giả Vinh Diệu, yêu cầu giỏi số liệu, tư duy tốt, có khả năng phân tích chính xác, hơn nữa phải hiểu rõ về game này. Đãi ngộ tốt, ai muốn thì hãy liên hệ với mình, số điện thoại: XXXXXXXXXXX."
Hướng Noãn hỏi: "Chị Nhân, chuyên gia phân tích số liệu này có thể làm part-time không?"
Dương Nhân chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Những chuyên gia phân tích số liệu cô từng thấy đều là full-time, có điều… Part-time dường như cũng không sao cả? Công việc của chuyên gia phân tích số liệu chủ yếu là chỉnh sửa phân tích số liệu, đưa ra quyết định biện pháp thích hợp, việc này chỉ cần có máy tính là làm được, không có yêu cầu nghiêm khắc về thời gian địa điểm.
Thế là Dương Nhân lại xoá bài đăng đó đi, đăng lại bài mới, bổ sung thêm một câu “Có thể làm part-time.”
Sau đó cô hỏi Hướng Noãn: "Noãn Noãn, em có ý tưởng gì không?"
[Hướng Noãn]: Em không có, em không giỏi số học. QAQ
[Hướng Noãn]: Em vốn định hỏi Lâm Sơ Yến xem có muốn làm không, Lâm Sơ Yến nói anh ấy bận quá không thể làm part-time được luôn.
[Dương Nhân]: Ừ ừ, sau này các em có thể đến chiến đội của chị chơi.
[Hướng Noãn]: Được được!
…
Oai Oai nhìn thấy bài đăng của Dương Nhân thì rất kích động: “Tớ muốn ứng tuyển, tớ muốn kiếm tiền.”
Thẩm Tắc Mộc ở bên cạnh liếc mắt nhìn anh ta: “Đừng ứng tuyển.”
“Tại sao?”
“Tại vì tớ đã ứng tuyển rồi.”
“Này, cậu cảm thấy tớ không cạnh tranh nổi với cậu à?”
Thẩm Tắc Mộc không đáp, chỉ liếc nhìn anh ta một cái, hàm ý trong ánh mắt đó rất rõ ràng.
Oai Oai bị xem thường thì rất tức giận. Càng tức hơn là anh ta thật sự không thể cạnh tranh được với Thẩm Tắc Mộc.
Trên WeChat, Thẩm Tắc Mộc hỏi Dương Nhân vài điều cơ bản về nội dung công việc và đãi ngộ của chuyên gia phân tích số liệu, Dương Nhân nói xong lại hỏi anh: “Cậu muốn ứng tuyển à?”
[Thẩm Tắc Mộc]: Ừ.
[Dương Nhân]: Đủ thời gian chứ?
[Thẩm Tắc Mộc]: Đủ.
Anh học năm tư rồi, đã được chọn bảo vệ nghiên cứu, đây được xem là khoảng thời gian thoải mái nhất thời đại học.
Vì thế Dương Nhân nói: "Chúng ta gặp nhau trò chuyện một chút đi."
[Thẩm Tắc Mộc]: Được.
Hai người hẹn gặp mặt vào ngày mai. Đúng vào tuần thi cử, Thẩm Tắc Mộc có hai bài thi một ngày, Dương Nhân qua tìm anh rồi đợi ở ngoài nơi thi của anh.
Hôm nay trời nắng, mặt trời chói chang, không có cơn gió nào, ánh mặt trời hun nóng da thịt. Dương Nhân đứng dưới tán cây, cô mặc áo ngắn tay và quần short, tay chân nhỏ nhắn thon dài, làn da trắng sáng; chân mang một đôi sandal đế bằng, mắt cá chân để trần ra phía ngoài, đường nét mảnh khảnh xinh đẹp.
Thẩm Tắc Mộc và Oai Oai sóng vai đi ra, Oai Oai ở cạnh anh nói liến thoắng không ngừng về nội dung bài thi vừa nãy, anh thì tạm thời coi người bên cạnh như ruồi.
Dương Nhân đứng dưới bóng cây ăn kem, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai người bọn họ, cô cười ngoắc ngoắc tay với hai người, trong tay còn cầm một túi nhựa, hơi đung đưa theo động tác của cô.
Ánh mắt Oai Oai hơi sáng lên, chạy qua nói: “Dương Nhân, sao cậu lại đến đây?”
“Ăn kem không?” Dương Nhân mỉm cười chìa túi nhựa ra.
Trong túi nhựa có hai cây kem, một là vị khoai môn, còn lại là socola, Oai Oai cầm lấy cái vị khoai môn, đang chuẩn bị bóc vỏ, Dương Nhân lại đưa cho anh ta vị socola: “Cậu ăn cái này đi.”
“Hả? Được thôi.”
Dương Nhân nhận lại cây kem vị khoai môn rồi đưa cho Thẩm Tắc Mộc vừa mới đi đến.
Oai Oai ăn kem socola, hỏi Dương Nhân: “Tại sao lại đổi, có ý gì vậy?”
“Không có ý gì cả, cái này ngon hơn.”
“Đúng vậy.”
Thẩm Tắc Mộc biết vì sao.
Lúc Dương Nhân đang trò chuyện với Oai Oai thì tầm mắt rơi về phía sau Thẩm Tắc Mộc, cô nhìn thấy có nữ sinh đang đi về phía bọn họ.
Nữ sinh mắt đẹp mày cong, trông rất hoạt bát. Lúc cô ta đến gần thì thoáng quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá Dương Nhân.
Trực giác của Dương Nhân nói cho cô biết nữ sinh này có thái độ thù địch với cô.
Nữ sinh nói với Thẩm Tắc Mộc: “Thẩm Tắc Mộc, không giới thiệu chút sao?”
“Dương Nhân, Diêu Gia Mộc.” Thẩm Tắc Mộc nói hai cái tên.
Dương Nhân khẽ gật đầu với Diêu Gia Mộc, lên tiếng trước: “Xin chào.”
“Xin chào, cậu là sinh viên trường này à?” Diêu Gia Mộc giả vờ ngây thơ hỏi vấn đề này, bộ dạng đó giống như chỉ là vô tình thăm hỏi.
Gương mặt Oai Oai có phần gượng gạo, muốn ngăn cô ta lại nhưng không kịp.
Dương Nhân hơi đau đầu, đáp: “Tôi không đi học.”
Diêu Gia Mộc “À” một tiếng, giọng hơi kéo dài, nghe vào khiến người ta không vui nổi. Sau đó, cô ta chuyển hướng sang Thẩm Tắc Mộc, khẽ cười nói: “Thẩm Tắc Mộc, gu của cậu, thật sự… càng ngày càng tệ rồi.” Diêu Gia Mộc nói xong câu này, cảm thấy trút giận xong liền xoay người bỏ đi.
Thẩm Tắc Mộc bỗng chắn trước mặt cô ta.
Diêu Gia Mộc hơi bất ngờ, ngửa mặt lên nhìn anh.
Ánh mắt anh lạnh lùng, nhìn gương mặt cô ta nói: “Xin lỗi đi.”
Sắc mặt Diêu Gia Mộc liền trở nên khó coi: “Tránh ra.”
“Cậu xin lỗi đi.”
Mặt Diêu Gia Mộc tái mét, lạnh lùng nói: “Nếu tớ không nói thì sao?”
“Tớ sẽ nói cho người khác biết, cậu không có giáo dục.”
Nếu lời này do người bình thường nói ra, căn bản chẳng được coi là uy hiếp. Nhưng anh là Thẩm Tắc Mộc. Nam thần học giỏi, kiệm lời như vàng, rất nhiều người tin tưởng hoàn toàn vào nhân phẩm của anh. Anh nói gì người khác cũng sẽ tin. Hơn nữa dựa vào hiệu ứng người nổi tiếng, không chừng ngày mai sẽ khiến cho toàn trường biết “Diêu Gia Mộc vô giáo dục”.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng này lại giống như quả núi lớn đè lên người cô ta.
Diêu Gia Mộc tức muốn chết nhưng không thể làm gì hơn.
Cô ta tủi thân đến nỗi sắp khóc, mắt đầy nước nhìn Thẩm Tắc Mộc: “Tôi xin lỗi, được chưa?”
“Nói với cô ấy.”
Diêu Gia Mộc xoay người nhìn Dương Nhân, “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Đủ chưa?”
Dương Nhân lùi về sau một bước, đáp: “Đủ rồi, không có gì.”
Diêu Gia Mộc căm hận liếc nhìn Thẩm Tắc Mộc rồi chạy đi.
Oai Oai nói với Dương Nhân: “Xin lỗi Dương Nhân, thực ra tôi có kể với cậu ta về cậu, có điều tôi không có ý đó, tôi cũng không biết cậu ta sẽ như vậy… Cậu ta hẳn là vì ghen tị nên nói năng không suy nghĩ, cậu đừng để bụng.”
“Hửm? Không sao, cậu mau đi xem cô ấy đi, tôi thấy tâm trạng cô ấy dường như không được tốt.”
“Ừ ừ, vậy các cậu nói chuyện trước đi.” Oai Oai liền đuổi theo.
Đợi sau khi bóng dáng hai người đó hoàn toàn biến mất, Dương Nhân nhìn Thẩm Tắc Mộc cười: “Cảm ơn cậu.”
Thẩm Tắc Mộc cụp mắt xuống: “Cảm ơn cái gì?”
“Trước giờ chưa có ai bảo vệ tôi như vậy.”