Bất ngờ trước câu trả lời của Hàn Nguyệt, Du Thiên Vân liền chau mày khó chịu, mặc dù thái độ chỉ thoáng qua, nhưng cũng đủ cho Hàn Nguyệt tinh mắt nhận thấy.

Hàn Nguyệt cũng không sợ hãi, mà bình tĩnh cười nhẹ với Du Thiên Vân, ý của nàng là... ngươi đoán sai rồi đi.

Lãnh Hiên nhận biết tình hình không ổn, mọi thứ đều đang xoay về hướng Hàn Nguyệt, vì vậy nhanh chóng giải vây: "Thượng thư đại nhân, ngài đúng thật là, Hàn Nguyệt tiểu thư làm sao chiếm được chỗ tốt.

Không gian bên trong Bạch Cốc, vô cùng khắc nghiệt, đường đi mọi vật đều phải tiến từng bước nhỏ, ra khỏi được nơi đó, xem như ta và Hàn tiểu thư may mắn.

Hơn nữa, Hàn tiểu thư lại còn là nữ nhi, chân yếu tay mềm, đến việc tự bảo vệ bản thân, cũng đã rất khó khăn."

Lãnh Hiên cậu ấy càng ngày càng trở nên biết nói lý lẽ, so với trước kia ở thế giới cũ, chỉ toàn xử lí công việc theo nguyên tắc, vô cùng cứng nhắc.

Thái tử: "Vậy chuyến đi lần này, trở thành vô dụng sao? Thật phí cả thời gian."

Hàn Nguyệt lắc đầu: "Cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít ra chúng ta đã biết một điều rằng, địa hình bên trong Bạch Cốc như thế nào.

Tin chắc chuyến đi tiếp theo, sẽ thành công tìm thấy thứ gì đó quan trọng."

Thái tử lắc đầu ngao ngán, hắn không đủ kiên nhẫn để ở lại, liền xin phép hoàng thượng và hoàng hậu được phép lui về cung, trước khi đi còn không quên lôi kéo Cảnh Nghi công chúa.

Nhưng là... Cảnh Nghi công chúa không thuận theo ý hắn, trực tiếp từ chối, với lý do muốn ở lại trò chuyện cùng hoàng hậu.

Phía bên Du Thiên Vân sau sự trải nghiệm bị lạnh nhạt của Hàn Nguyệt, vẫn đang trong trạng thái tìm hiểu lý do, y muốn biết, Hàn Nguyệt tại sao thay đổi...

Hoàng thượng, hoàng hậu cùng mọi người có mặt, đều cảm thấy trước mắt không lấy được thông tin gì khác, đành phải vui vẻ, tiếp tục chủ trì buổi tiệc trà.

Đang lúc mọi người bàn luận sang những vấn đề khác, thì lúc này, người từ đầu xuất hiện đến bây giờ vẫn chưa lên tiếng, lại bỗng dưng phát ngôn, hắn ta thấy việc ở Bạch Cốc có chút khó hiểu.

Bọn người Hàn Nguyệt trước khi vào Bạch Cốc từ bên ngoài đã biết có sương mù, vì cớ gì lại dại dột đi vào trong.

Kế tiếp nữa là, theo như hai người nói, bên trong sương mù dày đặc đó không thấy được gì, thì may mắn đến độ nào mới có thể tìm đường trở ra đây? Hiện tại mọi ánh nhìn bắt đầu đổ dồn về Lãnh Hiên và Hàn Nguyệt, người tò mò có, người chất vấn có, người thảnh thơi ngồi xem kịch vui càng nhiều.

Hàn Nguyệt vốn đã cố gắng kiềm chế tính cách của bản thân, nhưng xem ra là hoàn toàn vô nghĩa.

Lãnh Hiên bên kia cười nhẹ với Hàn Nguyệt, ý bảo nàng hành xử nên có chừng mực.

Hàn Nguyệt dứt khoát hướng hoàng thượng mà thông báo, nàng nói nhị hoàng tử quả nhiên trí tuệ hơn người, như vậy cũng để hắn ta phát hiện ra.

Nói đến đây, nhị hoàng tử nghĩ bản thân mình được khen, liền hất mặt kiêu căng bộc lộ rõ nét, nhưng hắn đâu biết rằng, phía sau đây sẽ là một lần ăn hành đáng nhớ của hắn.

Hàn Nguyệt liền nhập vai để diễn, nàng vừa nhìn mọi người xung quanh vừa đứng dậy nói, sương mù ở Bạch Cốc rất đặc biệt, chỉ khi có người đi vào mới bắt đầu xuất hiện.

Càng lạ chính là, càng đi sâu vào bên trong, sương mù càng dày đặc, kèm theo đó là khí lạnh tràn lan, khí lạnh đó làm người ta không thể chịu đựng quá lâu, chưa nói đến phía dưới chân mặt đường vô vùng khó đi.

Về phần đường ra, Hàn Nguyệt cũng thú thật là do bọn họ ăn may, trước khi ra được nơi đó, bọn họ đã phải đi rất lâu rất lâu, cả người lạnh đến run rẩy, tiếp theo là việc hiểu lầm Thanh Liên là một ai khác, làm cả bọn lúc đó đều cùng nhau chạy tán loạn, nhưng nhờ như vậy mà lại vô tình chạy thoát ra ngoài.

Hàn Nguyệt thể hiện tất cả sự chân thành của mình lắc đầu thở dài, đầy suy tư, làm những người đối diện không thể không tin.

Nàng còn bảo đảm rằng, nếu cho nàng đi vào một lần nữa, thì việc trở ra cũng không dễ dàng gì.

Vì vậy Hàn Nguyệt khuyên tất cả mọi người ở đây, nên cân nhắc thận trọng trước khi điều người đến đó tìm kiếm vật phẩm.

Không thì... Hàn Nguyệt vội nhìn nhị hoàng tử rồi khẽ cười nhẹ, bẩm báo với hoàng thượng, chi bằng nhiệm vụ lần sau, nên cử người có tư chất như nhị hoàng tử đây a.



Vốn dĩ hoàng thượng nóng lòng về chuyện ở Bạch Cốc, ông ta sợ người bên phía hoàng thành không chiếm được thượng phong, lại để cho kẻ khác đạt được thì không hay.

Do vậy, khi nghe qua lời Hàn Nguyệt tiến cử nhị hoàng tử, hoàng thượng dựa vào đây liền gật đầu chấp thuận, ban lệnh xuống cho nhị hoàng tử đi đến Bạch Cốc.

Nghe xong chỉ lệnh, nhị hoàng tử không chịu chấp nhận, cầu xin được ở lại, nói rằng bản thân không đủ tài năng, sợ đi sẽ làm tốn thời gian mà còn không làm được gì.

Hắn ta nhanh trí tiến cử một vị tướng quân anh dũng khác, để thế thân cho mình.

Hoàng thượng thật chất cũng rất xót hắn, vì thế liền ban lệnh cho vị tướng quân kia thay người.

Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của nhị hoàng tử, thì buồn cười không chịu được.

Du Thiên Vân cảm thấy không chỉ Hàn Nguyệt thay đổi, mà Lãnh hầu gia cũng rất khác lạ, tiếp theo sau phải quan sát cẩn thận.

Buổi tiệc cuối cùng diễn ra khá thuận lợi, hoàng thượng và hoàng hậu rời đi trước, bọn người Hàn Nguyệt mới bắt đầu hồi phủ.

Trên đường ở ngự hoa viên, Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên được Cảnh Nghi công chúa gọi lại: "Hàn Nguyệt tiểu thư, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp qua.

Sau này có cơ hội xuất cung, ta muốn để chỗ tiểu thư làm khách có được hay không?"

Lãnh Hiên nghiêng người nhìn Hàn Nguyệt, y luôn cảm thấy Cảnh Nghi công chúa này, đối với Hàn Nguyệt có chút để tâm.

Lãnh Hiên: "Công chúa, người không dễ xuất cung một lần, đến phủ của ta chơi thì tốt hơn."

"..."

"..."

Chỗ hai nữ nhân nói chuyện, ở đâu ra một tên nam nhân như y chen vào làm mất cảm tình.

Lãnh Hiên: "Hai người sao vậy, ta nói gì sai sao?"

Chỉ là ta có ý tốt muốn rủ cô nương ta đến phủ làm khách, có vấn đề?

Hàn Nguyệt: "Tất nhiên là được, phủ tể tướng lúc nào cũng tiếp đón chu đáo.

Cảnh Nghi công chúa cứ việc đến thường xuyên."

Cảnh Nghi cười khách sáo: "Được. Ta sẽ đến."

Đợi Cảnh Nghi rời đi, Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên cũng không chần chừ mà cùng nhau hồi phủ.

Dĩ nhiên, vì để tránh chú ý, hai người không hề gặp nhau, ai về phủ người nấy.

Nhị hoàng tử sau khi rời hoàng cung, không về lại phủ đệ của hắn, mà gấp gáp đi đến phủ người khác gây náo loạn.

"Huynh đến đây có việc gì?"

"Không có việc, thì không được đến."

Người kia hoàn toàn làm lơ hắn, trước sau đều lo đọc sách.

Nhị hoàng tử không thể nín nhịn được nữa, mà bắt đầu kể lể: "Hôm nay trước mặt phụ hoàng cùng quần thần, nha đầu Hàn Nguyệt kia đã làm ta mất thể diện, đã vậy còn âm mưu đẩy ta đi đến Bạch Cốc.

Đệ xem, cô ta đang muốn làm gì đây?'



Người kia đang chú tâm đọc sách, khi nghe đến cái tên Hàn Nguyệt thì khựng lại đôi chút: "Chắc chắn là huynh đã đi kiếm chuyện với người ta trước rồi đi.

Bị như vậy, là do huynh tự làm tự chịu, đừng hở chút là chạy đến đây phàn nàn với ta."

"Được tốt lắm, lời này là đệ nói, sau này nếu có chuyện cần nhờ ta giúp thì đừng có mơ."

Người kia vừa bước ra ngưỡng cửa, thì người bên trong vẫn điềm nhiên như không, lắc đầu xem sách của y.

Ta sao, có cần thiết phải đi cầu xin sự giúp đỡ của huynh ấy à? Chắc chắn hôm nay huynh ấy đã tức quá mà hóa giận rồi đi, người mà thật sự cần huynh ấy... hiện tại chỉ có thể là tam ca mà thôi.

Hầu cận: "Chủ nhân, nhị hoàng tử ngài ấy..."

"Không cần bận tâm, tuy lời nói có chút vượt qua giới hạn, nhưng nhị hoàng huynh cũng chẳng phải đối thủ đáng sợ gì.

Vì thế, cứ mặc kệ huynh ấy đi."

Người thị vệ nghiêm nghị gật đầu, lời nói của chủ nhân chính là mệnh lệnh, phải tuân thủ, trước nay đều không thay đổi: "Vậy về phía tể tướng và thượng thư bọn họ."

Nói đến bọn người này, chủ nhân dường như có thái độ suy tư kì lạ, không lẽ... giữa chủ nhân và thiên kim tể tướng có nam nữ tư tình.

Ha ha... vị chủ nhân nào đó, nếu mà biết được suy nghĩ của thị vệ nhà mình, thì chắc chắn hận không thể cho hắn đi làm nhiệm vụ suốt cả tháng, không ngơi nghỉ, cho bỏ thói suy diễn lung tung.

"Tạm thời tiếp tục giám sát, đặc biệt để tâm đến phủ tể tướng."

"Vâng chủ nhân."

Ai da, xem như ta đoán không sai đi, chủ nhân rõ ràng là có tình ý với Hàn Nguyệt tiểu thư, nếu không thì cho ta đặc biệt bảo vệ để làm gì a.

Trong khi vị đại ca thị vệ chìm đắm trong suy nghĩ thì nét mặt cũng thay đổi theo trông thấy.

"Ngươi có vấn đề gì nữa? Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?"

"Thuộc hạ đã lỗ mãng, nỗi khổ của chủ nhân thuộc hạ đã hiểu, xin phép ra ngoài làm nhiệm vụ."

Nói xong hành lễ vô cùng kính cẩn rồi rời đi nhanh chóng, bỏ lại vị chủ nhân một mình tràn đầy khó hiểu.

Hắn ta là đang làm sao? Hiểu cho nổi khổ của ta? Hắn là đang muốn nói đến việc nào đây.

Haiz... trước kia không biết tại sao giữ lại hắn làm hầu vệ thân cận, nếu so với thị vệ của Lãnh hầu gia kia, thì một chín một mười.

Kết thúc việc đi trút giận không thành công, nhị hoàng tử chưa chịu từ bỏ, tiếp tục đi đến nhà của các vị hoàng tử khác để kể khổ. Đi đến đâu, đều bị phớt lờ không thương tiếc.

Còn về phía người gây ra sự tức giận này, thì đang nhởn nhơ tận hưởng cuộc sống.

Thanh Liên cùng Hàn Nguyệt sau khi từ hoàng cung trở về, liền bày ra một bàn thức ăn đầy các món ngon, cả hai một chủ một tớ đang cùng chia nhau ra ăn.

Đây là biệt viện của Hàn Nguyệt, nên nàng mới để chuyện không phân chủ tớ như vậy.

Nhưng cũng phải cẩn thận, nếu chuyện này đồn đến tai của tể tướng, thì xác định Thanh Liên sẽ bị phạt.

Dùng bữa xong, Thanh Liên tự thân đi dâng trà cho Hàn Nguyệt cùng một vài loại điểm tâm, hai người chủ tớ hiện đang ngồi ngoài sảnh chính của căn phòng.

Hàn Nguyệt: "Thanh Liên, vị Cảnh Nghi công chúa hôm nay chúng ta gặp, nàng ấy là người như thế nào.

Có thân phận gì đặc biệt?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện