Lý Tiêu Minh nhăn mày nhìn Khiêm Sinh: "Được rồi, chuyện này cũng không có gì lớn, bây giờ ta sẽ mở đường đưa hai người ra ngoài."

Lạc My: "Tất cả nhờ vào công tử đây."

Lý Tiêu Minh gật đầu, xem như đáp lại Lạc My rồi nhanh chân đi trước, lần lượt mở ra từng lớp kết giới, phải mất một đoạn thời gian rất lâu sau đó, bọn họ mới ra khỏi được mê trận.

Thời điểm ra khỏi được mê trận đó, Vương Lam tự hứa với lòng, sau này sẽ không còn dám chơi mấy trò thử thách như đi vào mê cung nữa, quá là đáng sợ.

Bốn người họ tiếp tục đi vào thành trấn kế tiếp, thật ra ngày thường muốn qua đến thành trấn này, dân chúng thường chọn lối đường đi công khai, nhưng sẽ mất khá nhiều ngày đường.

Còn nếu ai có can đảm, cứ việc chọn đi vào khu rừng kia, chỉ là phải vượt qua được mê trận.

Nghe nói, người đi vào thì nhiều ra được thì ít, nên lâu dài không ai dám đi vào nữa.

Chắc chắn Ngọc Linh các muốn rút ngắn hành trình đi đường, vì thế đã chọn đi vào mê trận. Tuy nhiên do đánh giá quá thấp mê trận, nên khi bước vào bọn họ đã nhanh chóng lạc đường.

Không rõ bọn họ bây giờ ra sao, có tìm được đường ra hay không, hay là sẽ bị nhốt ở đó đây...

Vương Lam có lòng thương người, do đó không ngần ngại mà hỏi Lý Tiêu Minh: "Công tử, hiện nay chúng ta đã ra khỏi mê trận, nhưng là... người của Ngọc Linh các kia vẫn chưa ra được.

Ta lo lắng... họ không tìm được đường ra, như vậy thật nguy hiểm."

Lạc My cũng liền nghĩ đến tên Lý Miên Di kia: "Lý công tử niệm tình hai người đều họ Lý, ngài có thể giúp đỡ chút ít hay không?"

Khiêm Sinh: "Hắn họ Lý thì đã sao, liên quan gì đến công tử nhà ta, hai vị đây yêu cầu quá đáng rồi đi."

Vương Lam và Lạc My hơi khó xử nhìn Lý Tiêu Minh và Khiêm Sinh, họ cũng không muốn, nhưng biết người gặp nạn mà không cứu, thật khó lòng yên tâm.

Lý Tiêu Minh cười nhẹ: "Yêu cầu này không quá đáng."

Vương Lam và Lạc My nghe câu này thì lấy lại được tinh thần, nhanh chóng đồng thanh đa tạ Lý Tiêu Minh đã giúp sức.

Lý Tiêu Minh dùng tay tạo ra họa hình, nhìn qua thật phức tạp khó hiểu, tạo vừa xong y đã đẩy họa hình đó vào mê trận, ánh sáng đó nhanh chóng len lỏi mất hút đi sâu vào khu rừng.

Sợ rằng Vương Lam và Lạc My không hiểu, Lý Tiêu Minh còn cố tình giải thích công dụng của họa hình đó, dễ hiểu nhất chính là... nó mang tính chất dẫn đường cho bọn người Ngọc Linh các.

Giải quyết xong mọi thứ, Lý Tiêu Minh dẫn theo hai người Vương Lam nhập thành, vào đêm việc nhập thành có chút khó khăn, nhưng đối với hai người họ, thì không cần quá phức tạp.

Vị viên quan trấn giữ thành kia, lại có thái độ khiêm nhường kính nể Lý Tiêu Minh như vậy, e là thân phận của y không hề tầm thường.

Sau khi im lặng nhập thành, Lý Tiêu Minh đứng ra thuê phòng và lo việc ăn uống cho hai người Lạc My.

Do lạc đường khá lâu, hai người họ vừa đói vừa mệt, tắm rửa xong liền dùng cơm và lên giường đi ngủ, mọi chuyện có gì để ngày mai hãy tính đi.

Sáng hôm sau Vương Lam và Lạc My đã dậy từ rất sớm, nhưng cố tình không muốn ra khỏi phòng, vì cả hai dự tính rằng không muốn đi cùng với Lý Tiêu Minh, Vương Lam cho rằng nếu hai người càng chậm trễ, thì hai người kia tự khắc sẽ đi trước.

Hơn nữa không có lý do gì để họ phải đợi bọn nàng cả, giữa họ chỉ là giao tình bình thường mà thôi.

Đến tầm trưa, hai người họ mới chịu đi xuống lầu, vừa xuống đến đã nhìn thấy Lý Tiêu Minh đang ngồi nhàn nhã uống trà, kế bên là Khiêm Sinh mặt mày vô cùng khó chịu.

Vương Lam lúc này không biết nên nói sao, trốn tránh tất nhiên là không xong, đành đi đến gần Lý Tiêu Minh: "Lý công tử xin chào buổi sáng."

Khiêm Sinh cười khinh bỉ: "Đây mà là buổi sáng ư, hai người không biết xem thời gian sao?"

Lạc My: "Vị công tử này nói quá lời đi, là do hôm qua bọn ta đã quá đuối sức, hôm nay dậy muộn là bình thường.



Trước nay chưa từng có người..."

Vương Lam nhanh tay kéo áo Lạc My ra hiệu, Lạc My biết mình đã lỡ lời, liền chỉnh lại: "Hai người chúng tôi đa tạ hai vị đây đã giúp đỡ, ngày sau nếu có chuyện gì cần hỗ trợ mà nằm trong khả năng của bọn ta, tất nhiên sẽ đến giúp."

Lý Tiêu Minh nhanh trí hiểu vấn đề, là họ muốn tách ra đi riêng, không muốn đi cùng hướng với họ.

Lý Tiêu Minh: "Nếu vậy hiện tại ta cần hai vị cô nương đây giúp một việc, không biết hai người có nguyện ý."

Lạc My thật muốn đấm cho tên Lý Tiêu Minh này một cái, rõ ràng là cố ý gây sự.

Vương Lam khẽ thở dài: "Công tử muốn bọn ta giúp đỡ việc gì."

Lý Tiêu Minh cười nhẹ: "Nhà ta có một vị cô mẫu, ngày thường đều rất buồn bã không người tâm sự, hai ngày có thể đến nhà ta làm khách một thời gian, giúp ta chăm sóc cho cô mẫu, được không?"

Chăm sóc người khác, ta lần đầu làm việc này, liệu có ổn chăng, Vương Lam quay qua nhìn Lạc My, hiểu ý đồng đội, Lạc My cũng có ý nói ta cũng không biết.

Nhưng người ta đã lên tiếng nhờ vả, lại không phải là việc gì quá khó đối với hai cô gái, cho nên từ chối thật không tiện.

Vương Lam ngại ngùng và miễn cưỡng nói: "Ta... bọn ta... có thể đồng ý với ngài việc này, nhưng ta không dám chắc là làm được tốt nhất."

Lý Tiêu Minh: "Được. Chỉ cần hai người đồng ý đến nhà ta bầu bạn với cô mẫu là được."

Khiêm Sinh ngồi một bên vô cùng thắc mắc, trước nay chưa hề nghe Lý phu nhân bảo người buồn chán cần người tâm sự a, có chăng chỉ cần một người cháu dâu mà thôi...

Khoan đã cháu dâu, không lẽ chủ nhân của y thích một trong hai người này sao? Chẳng trách...

Lý Tiêu Minh: "Nếu không có vấn đề gì, bây giờ chúng ta lập tức xuất hành."

Lạc My: "Đợi một lát, bọn ta thu dọn hành lý."

Vương Lam gật đầu, kéo theo Lạc My lên tầng một sắp xếp hành lý, hai người vừa thu xếp vừa nói chuyện với nhau.

Hôm qua vì quá mệt mỏi mà bọn họ chưa nói được nhiều, sáng nay chỉ ngồi nói chuyện phím, vì họ không nghĩ sẽ đi cùng Lý Tiêu Minh.

Hiện tại, hai người bọn họ phải ngồi xuống bàn luận một cách nghiêm túc.

Vương Lam: "Muội thật sự không có chút lo lắng nào cho Lý Miên Di ư?"

Lạc My suy tư một lát: "Cũng có, dù sao thì y cũng đã từng cứu chúng ta, tuy là mục đích cũng không nhỏ.

Nhưng chỉ dừng ở mức bạn bè, không phải tỉ và ta đã nhờ Lý công tử giúp đỡ cho hắn rồi sao?"

Vương Lam: "Đúng là như vậy..."

Lạc My cười lớn: "Đừng nói người khác, ta thấy tỉ cũng đâu quan tâm gì đến Cảnh Dật đâu.

Y bây giờ không chừng còn đang tìm chúng ta nha. Một người si tình như vậy, tỉ nỡ lòng bỏ lỡ"

Vương Lam muốn chọc ghẹo Lạc My một chút thôi, không ngờ bản thân lại bị nàng trêu chọc.

Vương Lam: "Y thì không cần lo lắng có hai người Cảnh Mẫn theo cùng rồi, hơn nữa cả đoàn người Cảnh gia theo phía sau nữa, muội nghĩ y có thể gặp chuyện gì chứ? Vấn đề kia ta thấy không nói đến cho đỡ mệt tâm a.

Thôi bỏ qua hai con người đó đi, chúng ta hiện nay lại phải đi cùng Lý Tiêu Minh đến kinh thành, mặc dù y đơn giản chỉ muốn chúng ta đến đó ở, và chăm sóc cô mẫu của y một thời gian.



Nhưng... ta thấy mọi chuyện cũng không như vẻ bề ngoài, cho nên đi bước nào tính bước đó đi."

Lạc My: "Không ngờ trải qua bao khó khăn, cuối cùng chúng ta cũng đã thật sự đi đến kinh thành, mong chuyến đi này thuận lợi.

Ta thật không muốn giữa đường phát sinh chuyện gì nữa."

Vương Lam thở dài gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, mong mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió."

Vì vậy thay vì đi đến thành Thuyết Nhã với Cảnh gia, hay đi cùng Ngọc Linh các, hiện tại hai người Vương Lam đã đổi hướng, nhưng không sao đích đến là kinh thành đúng như mong đợi.

Hơn nữa tránh được Cảnh Dật, Vương Lam còn vô cùng mừng rỡ nha.

Vương Lam không phải vô tình, nhưng có những chuyện đừng nên quá nhiệt tình, không khéo lại kéo thêm phiền phức cho bản thân.

Do đó, mặc cho Cảnh Dật và Lý Miên Di ra sức tìm kiếm, hai người họ lúc này đã vi vu dạo phố cùng nhau.

Thật lâu rồi, hai ngày họ mới có thể thoải mái đi dạo phố trên đường, muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, không khí này thật sự hạnh phúc a.

Hai người Lý Tiêu Minh và Khiêm Sinh đi phía sau hai người Lạc My lại có chút mất kiên nhẫn, nam nhân bọn họ dù là tình huống nào, cũng không thích theo nữ nhân đi mua sắm quá nhiều.

Ngoại trừ... người nữ nhân đó là ái nhân của họ, thì lại là chuyện khác.

Đây chỉ là một trong những thành trấn mà họ phải di chuyển để về kinh thành, do đó sau khi dạo chơi hết một vòng, cả bốn người nhanh chóng tiếp tục hành trình phía trước.

Trong thời gian Vương Lam và Lạc My gặp vô vàn câu chuyện rắc rối, thì Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên vẫn đang sống rất bình yên, mỗi ngày đều trôi qua nhàn hạ, nếu Lãnh Hiên không đến phủ tể tướng thăm hỏi, thì Hàn Nguyệt sẽ tự mình đến hầu phủ.

Tóm lại là... hai người sẽ không để mất liên lạc với nhau quá lâu.

Đại khái như hôm nay, Cảnh Nghi công chúa (Lãnh Thiên Nhi) cùng Hàn Nguyệt kéo đến hầu phủ để tổ chức ăn uống, bởi vì ba người họ có khẩu vị và yêu cầu món ăn giống nhau.

Nhưng lại không thể công khai ăn uống quá mức khác biệt, vì thế địa điểm tốt nhất để bọn họ thoải mái tụ tập, chỉ có thể là hầu phủ.

Lãnh Hiên đã cho người sắp xếp chuẩn bị khá là nhiều món ngon, hiện tại chỉ cần hai người đó đến là có thể nhập tiệc.

Hai người vừa đến, Lãnh Hiên đã nghe thấy tiếng trò chuyện rôm rả từ xa truyền đến, liền đi ra đón tiếp.

Haiz... ta không thể quá lạnh nhạt a, một người là em gái, một người là bạn thân, làm không xong, có khi bọn họ lại kiếm chuyện hành ta thêm khổ.

Hàn Nguyệt và Cảnh Nghi trông thấy Lãnh Hiên thì cười tươi như hoa, nếu là những người khác, bọn họ đã sớm bị mê mẩn thần trí, tuy nhiên người đối diện lại là Lãnh Hiên.

Từ nhỏ chàng đã sống chung thân thiết với các vị đại mỹ nhân như họ, vì vậy đã khá sớm tập được thói quen kiềm chế cảm xúc và thích ứng.

Hàn Nguyệt: "Hầu gia, ngài chuẩn bị xong hết rồi à, rất tốt, càng ngày càng hiểu chuyện hơn."

Lãnh Hiên gật đầu cho lời khen ngợi của Hàn Nguyệt: "Nên làm, nào hai người mau ngồi vào bàn đi.

Hôm nay ta đã đặc biệt cho người làm nhiều món hai người thích ăn, cho nên ăn nhiều một chút.

Thiên Nhi à, ăn nhiều vào, gần đây muội ốm đi thấy rõ."

Thiên Nhi: "Ca ca huynh yên tâm, thường ngày muội đều được ăn uống đầy đủ.

Phải rồi, hai người có tin tức gì của mọi người không?"

Lại như vậy, hai ba ngày muội ấy lại cố ý hỏi đến tin tức của những người kia, nhưng chắc chắn chỉ là đang muốn nghe đến tin của Tề Phong mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện