Vương Lam bên này cũng tiếp lời: "Đa tạ Lục đại ca quan tâm, hôm nay bọn muội ra ngoài thật không có vấn đề gì...

Mặt khác, muội định bàn với huynh một chuyện..."

Lục Tiểu Thanh cảm nhận được sự nghiêm túc của Vương Lam và Lạc My, mà nhanh chóng ngồi thẳng dậy lắng nghe: "Có chuyện gì sao?"

Đúng lúc Phương đại tẩu đem bình trà vừa thêm nước bước ra, cũng nghe được đến việc này, mà ngồi xuống ghế.

Vương Lam: "Như đã nói với Lục đại ca và đại tẩu trước đó, hai người bọn muội lạc đường là do đến đây rèn luyện.

Một ngày chưa hoàn thành việc này, bọn muội cũng đừng nghĩ sẽ được về nhà.

Vì vậy, ngày mai muội cùng Lạc My tỉ, sẽ đi vào núi cùng với Lục đại ca."

Lạc My thở dài: "Mọi chuyện đúng là như vậy, bọn muội phải tự thân trải qua rèn luyện, sau đó mới quay về thông cáo lại cho gia tộc."

Phu thê Lục gia nhìn nhau giây lát, tuy tiếp xúc với hai người họ không lâu, nhưng nghe đến việc họ muốn quay về nhà, thì trong lòng hai người có chút không nỡ.

Dù là vậy, cũng không nên chỉ vì muốn bản thân vui vẻ, mà làm trễ thời gian của hai muội ấy.

Phương Mạn: "Lục lang, ngày mai chàng hãy dẫn theo hai muội ấy cùng đi, nhớ là ba người phải luôn đi bên cạnh nhau, đừng để lạc đường."

Lục Tiểu Thanh: "Ta biết rồi."

Vương Lam: "Đa tạ Lục đại ca và đại tẩu."

Vì để ngày mai có đủ sức vào rừng sâu, núi cao, mà đêm nay, cả nhà bốn người đồng loạt đi ngủ thật sớm.

Đã ở đây ngày thứ hai, cho nên đường đi nước bước, vật dụng trong nhà cơ bản hai người họ hiểu rất rõ.

Tắm rửa xong, hai người lại được Phương đại tẩu lấy cho hai bộ y phục khác để thay.

Còn đồ mà bọn họ mặc khi đến đây, tuy là đã giặt sạch, nhưng trước mắt bọn họ không định dùng đến. Những thứ lạ mắt như vậy, giấu đi sẽ tốt hơn.

Hiện tại hai người đã vào giường nằm cùng nhau, có nhiều việc đến bây giờ Vương Lam cũng không dám nghĩ... có một ngày bản thân lại có thể xuyên qua thời không.

Lạc My nằm bên cạnh Vương Lam khá lâu, chờ đợi mà không nghe thấy Vương Lam nói gì, đành phải lên tiếng hỏi: "Sao vậy, đang suy nghĩ chuyện ngày mai vào núi à?"

Vương Lam: "Không có, tớ vẫn đang nghĩ... chúng ta đã thật sự xuyên không, đây vốn là hiện thực?"

Lạc My ngồi dậy, nhìn qua khe cửa, có những ánh trăng tràn vào căn phòng nhỏ bé đầy tối tăm.

Trong bóng tối vô bờ này, ánh trăng hiện hữu là tia sáng duy nhất có thể xuyên thấu màn đêm, tựa như hai người họ đang lạc lối nơi xa lạ, may mắn là có phu thê Lục đại ca để nương nhờ.

Lạc My: "Cậu vẫn nghĩ chúng ta đang mơ, cậu đó, quay về với thực tế đi.

Nếu đây là mơ, thì một mình cậu mơ là đủ, cớ gì còn lôi kéo tớ vào làm gì a."

Tuy rất muốn mắng cho Lạc My vài câu, vì tội không có ý niệm cùng bạn bè chịu khổ, nhưng Vương Lam lựa chọn im lặng.

Tranh luận với Lạc My là điều mình không có hứng thú, đổi lại là Hàn Nguyệt thì dễ nói nha.

Vương Lam buồn bã trong giọng nói chứa đầy hoài niệm: "Không biết lúc này... bọn người Lãnh Hiên đang ở đâu.

Bọn họ... lẽ nào cũng xuyên qua cùng chúng ta hay không?"

Lúc đó đã chia nhau ra mà đi, nếu biết trước sẽ xảy ra vấn đề, thì đã không chọn chia đội.

Bây giờ còn có thể biết được tình hình, đằng này xem như hết cách.

Lạc My trầm tư suy ngẫm một lát: "Yên tâm đi, trong số sáu người chúng ta, mình và cậu luôn là người không may mắn.



Có khi giờ này, bọn họ đang ở khu biệt thự nghỉ dưỡng rồi cũng nên."

Vương Lam: "..."

Lúc bọn họ phát hiện chúng ta mất tích, cũng không thể nào an tâm mà tiếp tục nghỉ dưỡng a.

Hơn nữa, hai nhà Lạc gia và Vương gia đều phải nhập cuộc tìm kiếm hai người bọn ta.

Khi đó, các cậu ấy sẽ không nỡ lòng nào mà đứng ngoài cuộc chứ? A... khoan đã, cái tên máu lạnh Tề Phong kia, chắc chắn là không quan tâm.

Lạc My vỗ vai an ủi Vương Lam: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, chỉ làm tâm trạng chúng ta thêm khó chịu.

Phải rồi, ngày mai cậu định lên núi để làm gì?"

Thật ra về chuyến đi lên núi vào ngày mai, Vương Lam không có mục đích gì khác.

Chỉ là... trước đó lỡ đưa ra một cái lý do vào núi rèn luyện, cho nên, hiện tại bọn họ muốn rời khỏi được đây, bắt buộc phải đi lên núi rèn luyện như đã nói.

Vương Lam: "Đi dạo mà thôi."

Lạc My: "Hôm trước đi cả một ngày đến chiều tối chưa đủ?"

Thời điểm này nhớ lại khoảnh khắc lạc đường trong núi rừng sâu thẳm ngày đó, mà tâm Lạc My vẫn còn run sợ.

Từ nhỏ mình đã sống trong môi trường hiện đại, chưa từng tiếp xúc với không gian như thế này, về sau, có trở lại thế giới cũ, mình nhất định sẽ từ chối những chuyến phiêu lưu mạo hiểm gì gì đó, thật sự quá khủng bố.

Thấy Lạc My bắt đầu thả trí tưởng tượng đi quá xa, Vương Lam cười nhẹ nhắc nhở: "Cậu đã quên rồi ư, chúng ta lấy lí do rời khỏi gia tộc, để rèn luyện ở trên núi trong thôn này.

Nếu chúng ta không quay lại đó tiếp tục rèn luyện... thì có phải lời nói đó đầy nghi vấn hay sao?"

Đúng rồi, sai thật sai, lúc đó sao lại bịa ra đúng cái lý do này kia chứ!

Vương Lam: "Cậu đang suy nghĩ đến việc, tại sao lại lấy lí do này đúng không?

Chúng ta chẳng có một lí do nào hợp lý hơn, hai vị cô nương ăn mặc kì lạ, nhìn qua là biết không phải người thôn dân bình thường."

Nếu nói là người trên trấn lại càng không thuyết phục, người ở đây bọn họ cũng rất quen thuộc với phong cách của người trấn trên.

Cũng đừng nói là người từ nơi khác đến làm gì, cách ăn mặc kì lạ này, không hề xuất hiện trong đất nước của họ...

Vì thế, lí do này càng không có khả năng thuyết phục.

Không phải lấp liếm một hai câu là có thể qua chuyện, vì vậy lí do này đã vô cùng hợp lý.

Lạc My: "Thôi tùy duyên vậy, nước chảy đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Ngủ sớm thôi, ngày mai còn chưa biết xảy ra chuyện gì tiếp đâu."

Vương Lam kéo chăn lên đắp cho hai người, cô cũng không muốn suy nghĩ thêm nữa, hãy cứ như Lạc My nói vậy, mọi việc thuận theo tự nhiên.

Lạc My đã được kéo chăn lên đắp, nhưng vẫn cảm thấy khá lạnh, rõ ràng cái chăn này vừa mỏng lại vừa nhỏ, không đủ cho cả hai người cùng đắp.

Vương Lam lúc này cũng đang cảm thấy khá lạnh, mình phải cố gắng, chịu đựng thêm mấy ngày nữa thôi, sắp đến mình sẽ thay đổi chất lượng cuộc sống một chút mới được.

Trong đêm tối lạnh buốt, hai người co rút ôm lấy nhau, mà thiếp vào giấc ngủ.

Thực tế vốn là sự đối lập, bỏ công cho Vương Lam lo lắng cho bọn người Hàn Nguyệt bây giờ ra sao, thì bên phía Hàn Nguyệt lại đang ngồi bên lò sưởi đầy ấm áp.

Thanh Liên chăm chỉ đưa thêm thật nhiều than vào để đốt, nàng không thể để cho tiểu thư bị lạnh.

Trước khi đi, lão gia đã căn dặn nhiều lần, phải chăm sóc tiểu thư cẩn thận, nếu tiểu thư có chuyện gì, ta là người đầu tiên bị xử lý a.



Nàng còn chắc chắn hỏi lại Hàn Nguyệt một lần nữa, xác định tiểu thư đã đủ ấm mới chuẩn bị rời đi.

Hàn Nguyệt vòng thêm một cái chăn để giữ ấm cho cơ thể, cô không hiểu sao ở thời không này, thời tiết lại có thể lạnh đến như vậy.

Lãnh Hiên vội cười trêu chọc cô: "Cậu đang làm cái gì vậy, thời tiết đúng là rất lạnh, nhưng không đến nỗi như vậy chứ."

Hàn Nguyệt cáu gắt: "Mặc kệ tớ, cậu là con trai, tất nhiên sức chịu đựng sẽ cao hơn so với con gái bọn tớ.

Nếu Lạc My có ở đây... cậu ấy có thể sẽ quấn thêm hai lớp."

Vừa nhắc đến người là đã thấy nhớ a, tính toán một chút, thì bọn họ chỉ mới xa nhau có hai ngày, nhưng không hiểu sao thời gian cứ như mấy năm.

Hàn Nguyệt: "Bọn họ hiện tại không biết thế nào rồi, phía của Thiên Nhi nhà cậu, dù sao cũng đã có Tề Phong.

Chỉ có đội của Lạc My và Vương Lam, hai người đều là con gái, thật sự có chuyện gì, thì phải làm sao?"

Tâm trạng lo lắng của Hàn Nguyệt, lại bị Lãnh Hiên tạt cho một thùng nước lạnh: "Cậu ở đây lo lắng, thì có ích gì."

Có khi bọn họ lại đang ở đâu đó, hưởng thụ thoải mái đây.

"Không phải ai cũng được như chúng ta, có một chuyến trải nghiệm thời không miễn phí, đã vậy còn không cầm chắc vé khứ hồi."

Chưa nói đến việc... được thưởng thêm vài việc rắc rối đang đợi giải quyết, từ nguyên chủ...

Thay vì trước kia là sự đấu đá trên thương trường, trong gia tộc, thì bây giờ lại chuyển sang cung đấu.

Chỉ là mấy trò cung đấu dạng này, mình cũng chưa từng có kinh nghiệm a.

Hàn Nguyệt: "Lỡ như... bọn họ cũng xuyên đến đây thì sao?"

Nhưng không đến nỗi nào trùng hợp như vậy được nha, trong tiểu thuyết chỉ toàn là nữ chính xuyên không.

Có ai giống bọn họ cả hai người đều xuyên qua, nếu tính luôn cả đám người kia... không phải kết cấu của nơi này xảy ra vấn đề ư?

Lãnh Hiên: "Nếu bọn họ cũng đến góp vui, thì còn gì tốt bằng.

Hiếm khi có được một dịp du ngoạn riêng tư không có ai thúc giục, chẳng phải rất vui à."

Vui sao? Giờ phút này còn nghĩ đến vui chơi, du ngoạn, con đường phía trước đi như thế nào, bao nhiêu nguy hiểm chờ đợi... haiz... càng nghĩ càng mệt tâm.

Hàn Nguyệt: "Ngày mai sẽ bắt đầu đi vào thành trấn lớn hơn, chúng ta cách kinh thành ngày càng gần.

Đồng nghĩa với việc... Trần tướng quân sẽ nôn nóng ra tay, cậu thời gian tới hãy cẩn thận hơn một chút đi."

Lãnh Hiên gật đầu cho có lệ, nhưng thật ra trong tâm lại không mấy lo lắng, bởi vì đồ vật quan trọng đang ở chỗ của Hàn Nguyệt.

Tên Trần tướng quân có điên tiết lên lục soát người mình, cũng không có được thứ gì a, khi đó thứ cần được bảo vệ chính là bản thân của mình.

Chỉ là ông ta có làm càn đến mức nào đi nữa, cũng không dám làm ra chuyện khó giải quyết. Vì thế mình cứ an tâm mà hưởng thụ cuộc sống.

Cố gắng vượt qua được chuyến đi này, trở lại kinh thành, sau đó an phận sống trong hầu phủ là được.

Cả một ngày hôm nay ngồi trên xe ngựa di chuyển, Lãnh Hiên thật có chút không quen, khó tránh khỏi mệt mỏi.

Buổi chiều khi thức ăn được dọn, thì mình đã ăn không nổi, chỉ ăn qua loa mà thôi, bây giờ ngược lại có chút đói rồi.

Lãnh Hiên: "Cậu muốn ăn tối không?

Tớ hiện tại muốn ăn thêm gì đó.

Cậu... chắc là không cần đâu nhỉ... con gái các cậu, luôn muốn giảm cân kia mà!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện