Nói đến đây, Cảnh Mẫn vô cùng trầm lặng: "Ta thật không đùa đâu, trước nay chưa nghe qua có người bước vào được, thì làm gì có bước ra ngoài nha."

Cảm thấy hai người Vương Lam tỏ ra không tin tưởng mình, Cảnh Mẫn có chút hờn dỗi, tiếp tục đính chính.

Cũng không phải đến nỗi nhân tài thiếu thốn, chỉ là đối với Bạch Cốc lại không thể thực hiện được.

Lạc My: "Haiz... vậy để xem, ai sẽ là người làm nên kỳ tích đây?"

Trái với sự đợi mong của Cảnh Mẫn và Lạc My về kỳ tích xuất hiện, Vương Lam thì có suy nghĩ khác.

Vương Lam: "Khoan đã, có người vào được bên trong hay không nếu chỉ phụ thuộc vào lời đồn thổi, chắc chắn gì đã đúng a.

Công khai ra bên ngoài, càng gây thêm sự chú ý, nếu là ta... tất nhiên là giấu kĩ rồi đi."

"..."

"..."

Hai người kia trầm lặng một lát, cũng bắt đầu hiểu được ý của Vương Lam.

Nói cách khác, vô số người tìm đến Bạch Cốc như thế, sao lại không có ai bước vào được nơi đó.

Bước vào và bước ra... đều do lời nói phiến diện, cho nên việc này cần điều tra thêm thì hơn.

Lạc My: "Có cơ hội, chúng ta cũng đến đó một chuyến xem qua đi."

Cảnh Mẫn liền chấp thuận: "Ý kiến rất hay, quyết định như vậy."

Vương Lam thở dài, ta chỉ muốn sống an nhàn cũng không được với hai người kia.

Theo như hành trình kế tiếp, Cảnh Mẫn báo qua là không bao lâu nữa sẽ đến thành Thuyết Nhã, nhà chính của Cảnh gia, Cảnh Mẫn còn huyên thuyên rằng sau khi trở về bàn giao công việc cho trưởng bối xong.

Nếu không có phát sinh chuyện gì khác, bọn họ có thể lập tức chuẩn bị hành trình đi đến Bạch Cốc.

Vừa nói vừa cười đùa vui vẻ, ba cô gái tụ họp với nhau quả nhiên là khá ồn ào, khách trọ cách âm rất tệ, lại gặp hai người có nội công thâm hậu như Cảnh Dật và Kha Chân, vì thế đa số những lời họ nói với nhau, hai người kia đều có thể nghe thấy.

Tâm sự được một lát, thì Cảnh Mẫn đã đi ngủ trước, hai người Lạc My và Vương Lam tiếp tục buôn dưa lê.

Tông giọng của Lạc My đã hạ xuống thấp nhất, có thể coi như là đang thì thầm.

Lạc My muốn hỏi Vương Lam về chuyện ngày hôm nay trên phố, bởi vì nàng phát hiện, biểu hiện của Vương Lam vào buổi sáng không bình thường.

Vương Lam cũng không ngần ngại nói ra tình hình hiện tại, cũng như suy nghĩ của bản thân.

Lạc My nghe xong thì được khai sáng hơn hẳn: "Chuyện này rất dễ hiểu, Cảnh Dật có ý với tỉ, ta thấy rất ổn kia mà."

Vương Lam với ánh mắt khó chịu mà nhìn Lạc My: "Muội thấy ổn chỗ nào?"

Lạc My mới bắt đầu suy ngẫm: "Thương gia giàu có, tiền thì không thiếu, về quyền lực có vẻ cũng thuộc loại khá đi.

Có một ý trung nhân như vậy, là niềm mơ ước của nhiều cô nương nha."

Vương Lam: "..."

Niềm mơ ước của nhiều người nhưng không hẳn là của ta, nói thế nào nhỉ thật ra ta không ghét Cảnh Dật, chỉ là liên quan đến tình ý, thì không hợp lý.

Đột nhiên Lạc My sực nhớ ra chuyện gì đó: "Khoan đã, sai rồi sai rồi, tỉ a... trước nay vẫn luôn thích Lãnh Hiên, tại sao ta lại quên chứ?"

Lại chuyện vớ vẩn gì nữa đây, ta thích Lãnh Hiên khi nào: "Ta thích Lãnh Hiên? Khi nào, ta đã từng lên tiếng xác nhận?"

Lạc My lại rơi vào suy nghĩ, tìm lại một lượt các sự kiện, thì dường như đúng là Vương Lam chưa hề đề cập đến vấn việc này.

Lạc My ái ngại nói nhỏ: "Là muội cùng Hàn Nguyệt phỏng đoán, do thường ngày hai người khá hợp nhau còn gì?"

Thở dài chán nản không thôi, Vương Lam muốn nổi giận một trận: "Sau này các người bớt bớt đi.

Ta nha, hiện tại rất khó chịu, nếu được... mong là chúng ta có thể đi đến kinh thành thật nhanh.



Cứ ở trong trạng thái giữ kẽ, sống dựa vào Cảnh gia thế này rất mệt mỏi."

Lạc My: "Nhưng có thể nơi đến trước nhất, phải là thành Thuyết Nhã đi."

Cả hai cùng ngồi lại nhìn nhau chán nản, mà không tìm được cách giải quyết thì chỉ có thể đi ngủ thôi, đảm bảo tạm thời quên hết mọi thứ.

Không chần chờ hai người nhanh chân lên giường đi ngủ, còn phòng bên cạnh Cảnh Dật vẫn đang thao thức, muốn ngủ nhưng lại không thể, ta nói con người khi yêu vào thì khó mà kiểm soát được.

Buổi sáng cả bọn người cùng nhau dùng bữa sáng ở khách trọ, kế hoạch tiếp theo chính là dạo thêm vài vòng, hôm nay Vương Lam luôn bám theo hai người Lạc My và Cảnh Mẫn, cố tình tránh mặt Cảnh Dật.

Nàng làm ra phong cách kiểu như ham mê mua sắm bỏ quên mọi thứ, thật chất là chẳng có hứng thú mua vật phẩm.

Cảnh Dật cứ nghĩ Vương Lam nhiệt tình chọn mua đồ vật liền chi trả mọi thứ, nghe có vẻ hào phóng, nhưng sự thật chính là người hầu Kha Chân của y, muốn mua một vài thứ đều phải tự mình xuất ngân lượng, ha ha... phân biệt đối xử.

Mọi người đi được vài vòng thì phía trước có một đám đông, dường như đang tổ chức cuộc thi gì đó, Lạc My ham vui lôi kéo Vương Lam chen lấn vào xem, đến khi nhìn lại đã không thấy bọn người Cảnh Dật.

Lúc này, Vương Lam và Lạc My khá bối rối, nên cả hai cùng nhau đi tìm bọn người Cảnh Mẫn, tuy nhiên vì người quá đông làm hai người họ có chút khó khăn.

Đã như thế, bọn họ còn không biết võ công, muốn chen ra khỏi đám đông lại càng thêm bất lực, vì thế hai người họ đành xuôi theo dòng người, cho đến khi tách được ra ngoài.

Khi đó mới thở phào nhẹ nhõm, thật là sau này không nên ham vui nữa, một lần là quá đủ.

Tai hại còn lạc mất mọi người, bây giờ thay vì hòa mình vào dòng người để tìm kiếm, Vương Lam quyết định trở về khách trọ trước.

Dù sao bọn người kia đều biết võ công, sẽ không có gì phải lo lắng nha, ngược lại hai người, nên cẩn thận thì hơn.

Vừa nghĩ đến đây, Vương Lam liền kéo Lạc My tìm đường quay về khách trọ, trong lúc di chuyển, bọn họ bất ngờ gặp phải một đoàn người kì lạ rượt đuổi nhau trên mái nhà.

Ai da... vốn tò mò cho nên Lạc My và Vương Lam không kiềm chế được mà nhìn lên, giây phút đó, không hiểu đã đắc tội gì với bọn người kia, mà lại bị cuốn vào bên trong, bị người ta khống chế đưa đi.

Nếu nói tình hình trước mắt không căng thẳng là lừa dối người, nhưng ở thế giới cũ hai người họ gặp cũng không ít.

Có điều trước kia đều có vệ sĩ bên mình, ngay lúc này lại không có một ai, vậy kết quả sẽ ra sao a?

Lạc My bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, theo phản ứng tự nhiên mà hỏi bọn họ là ai.

Bọn người kia chỉ cười lớn không đáp, Vương Lam và Lạc My cảm thấy bản thân quả là không may, ra đường đi dạo cũng không yên.

Lần nào cũng như lần này, không là chuyện này cũng là chuyện kia.

Trong bọn người đó, có một kẻ ba hoa nói không ngớt miệng toàn những chuyện khó hiểu.

Nhưng sau cùng cũng cho Vương Lam và Lạc My một câu trả lời, bọn họ chính là người đối địch với Cảnh gia, vốn định đối đầu với mấy người kia, giữa đường thay đổi kế hoạch dẫn theo hai người Lạc My.

Vương Lam hiện tại liền chịu không nổi mà nói, giữa bọn họ và Cảnh gia đơn giản chỉ là gia chủ và người đi nhờ, ngoài ra chẳng có quan hệ gì khác. Các người có phải hay không, làm chuyện vô ích rồi.

Tên cầm đầu liền cười lớn, chuyện vô ích hay hữu ích cứ đợi mà xem, hắn không tin tên Cảnh Dật kia có thể làm ngơ không cứu.

Dẫn theo hai người ra ngoại ô của thành trấn, thì bọn người kia dừng chân tại một quán trà.

Đúng lúc có một thanh niên tuấn tú đi qua cũng ghé vào nghỉ chân, Vương Lam quan sát người này từ lúc xuống ngựa cho đến bước vào bàn.

Gương mặt tuấn tú thì không bàn đến, cách ăn mặc đơn giản nhưng chất liệu và phụ kiện kèm theo không hề bình dị, khí thế như muốn áp chế người đối diện, đến cả những tên kia khi nãy còn ba hoa các kiểu, bây giờ lại im lặng như tờ.

Đủ thấy người này không phải nhân vật tầm thường, hoặc ít ra y có thể giải vây cho ta và Lạc My.

Vương Lam đạp nhẹ chân của Lạc My, nhướng mày nhìn về phía người kia, thể hiện đầy đủ ý là người bàn bên cạnh có thể giúp chúng ta.

Lạc My sau một lúc không bắt kịp nhịp, đã nhanh chóng hiểu ý đồ của Vương Lam.

Lạc My cùng Vương Lam đồng loạt đứng dậy, dự định bước ra khỏi bàn, thì tên cầm đầu đã đứng dậy theo, cản trở bọn họ.

Vương Lam: "Ý của ngươi là gì đây?"

"Ta chỉ muốn bảo vệ cho cô nương, người đi đâu ta sẽ giám sát."

Ba tên kia cũng rục rịch đứng dậy theo, thậm chí có tên còn bước hẳn ra chặn đường đi của họ.

Lạc My: "Đủ rồi, bọn ta muốn đi đâu cần các người bảo vệ, tránh ra đi."



"Bọn ta không tránh thì thế nào?"

Vương Lam và Lạc My nháy mắt cho nhau, đồng loạt thoát chạy, bên này bọn người kia nhanh chân đuổi theo.

Vì cả hai người đều là nữ nhi lại không có võ công và nội lực như bọn người kia, chẳng mấy chốc đã bị đuổi kịp.

Cả bọn vừa định kéo người đi, thì một nguồn nội lực đánh đến, làm một tên trong đó ngã xuống đất.

Vương Lam lúc này còn vô cùng lo sợ, lắc đầu mà nhìn hẳn hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Ta... ta... xong thì ngất xỉu."

"..."

"..."

Cả bọn người kia: "..."

"Lần sau có thể đừng cho hắn đi theo làm nhiệm vụ được không, chỉ làm vướng chân."

Vương Lam không nhìn cũng biết, người giúp bọn họ chắc chắn là vị thiếu niên kia nha.

Lạc My: "Đa tạ, thật may mắn."

Vương Lam vừa định quay người, thì bị một cánh tay hữu lực kéo qua.

"Cô nương không sao chứ?"

Vương Lam nghĩ thầm, sao lại là Cảnh Dật, ta thật cảm thấy mệt mỏi.

Vương Lam miễn cưỡng: "Ta không sao?"

Cảnh Dật: "May mắn là không việc gì."

Bên kia Cảnh Mẫn, Kha Chân và ba tên người hầu cũng đã kịp chạy đến, tụ họp hỏi thăm Lạc My tới tấp.

Vương Lam cười nhẹ: "Các người sao có thể tìm được bọn ta?"

Cảnh Mẫn nhanh miệng trả lời: "Còn phải nói, ca ca ta đã..."

Mọi người đều đổ dồn chú tâm nghe Cảnh Mẫn nói, thì mấy tên kia liền không kiên nhẫn mà chen vào.

Vừa nói chưa được một hai câu, đã bị bọn người Cảnh Mẫn đánh cho te tua, Lạc My và Vương Lam không chịu nổi khi nhìn những cảnh như thế này.

Lạc My: "Các người tha cho bọn họ đi, trên đường đi bọn họ cũng không làm gì bọn ta."

Vương Lam: "Chuyện này đến đây kết thúc đi."

Mặc dù trước đó, ta còn muốn cao bay xa chạy khỏi chiếc lồng của Cảnh gia a.

Cảnh Dật: "Được thôi, các ngươi đi đi. Không được có lần sau. Để ta bắt gặp lần nữa thì các người tự hiểu."

Bọn người kia nhanh chân chạy mất tăm hơi, lúc đến bất ngờ lúc đi cũng không kém.

Cảnh Dật tràn đầy lo lắng nhìn Vương Lam, làm cả bọn người kia nhìn theo mà mất cả tự nhiên.

Vương Lam đành lên tiếng mau chóng trở về, nàng muốn nghỉ ngơi.

Cảnh Dật không nói hai lời, đưa bọn họ theo lối cũ mà quay về thành.

Đến lúc về đến khách trọ, cũng đã chiều tối, dùng bữa xong, hai người Lạc My xin phép quay về phòng nghỉ ngơi.

Cảnh Mẫn cũng vui tươi chạy theo hai người họ lên phòng, trước lúc đi ngủ, Vương Lam vẫn không quên được vấn đề buổi chiều bên ngoài thành, mà gặn hỏi Cảnh Mẫn.

Vương Lam: "Cảnh Mẫn, buổi chiều cô nương còn chưa nói xong việc kia."

Cảnh Mẫn ngơ ngác: "Việc gì cơ."

Lạc My phát huy kĩ năng tìm thông tin: "Là việc bằng cách nào, các người có thể tìm được chúng ta a."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện