“Ừm…”
Phương Tử Cách mơ mơ màng màng đáp ứng, rất muốn liếm liếm ngón tay của hắn.
Một chuỗi âm thanh thanh thúy “leng keng loảng xoảng”, có người dùng cờ lê nhỏ gõ gõ lên ống tuýp sắt.
“Không tồi cho lắm.”
Ở cái giá phía sau, Hà Cao đưa lưng về phía hai người bọn họ cũng không quá bình tĩnh. Phương Tử Cách triệt để tỉnh táo: Đến cùng vẫn là bị người khác nhìn thấy!
Hà Tống một bộ chẳng có việc gì cả, qua loa mà đáp ứng.
Phương Tử Cách mặt đỏ lên như một trái cà chua chín mọng, núp phía sau Hà Tống không dám ló ra. Nghĩ vừa nãy dĩ nhiên còn đáp ứng hắn “phải ngoan”, tự làm tức chết mình rồi!
Nói như vậy giống như bình thường mình không ngoan á?! Có lần nào không nghe lời hắn đâu!
Hà Tống tất nhiên không biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, mặt mũi hớn hở lôi kéo Phương Tử Cách đi ra ngoài.
Ngô Đức nhìn hai người bọn họ, lắc đầu cười vui vẻ.
“Ngô ca, xem qua xe của em sao?”
“Xem, tự mình làm bảo dưỡng?”
“Ừm.”
Ngô Đức “tặc” một tiếng: “Cũng ổn lắm, cũng không hao tổn gì nhiều so với lúc mới mua, sau này thật muốn làm nghề này sao?”
Chiếc môto này là do Hà Tống tích góp tiền mà mua lại. Nguyên chủ của chiếc xe không làm bảo dưỡng, một chiếc xe tốt đi không quá một năm lại bị thay đổi hoàn toàn, tích than không nói, vỏ ngoài bị trầy xước cũng không biết tu bổ. Ngô Đức mua giá rẻ, chuyển cho Hà Tống.
Hà Tống làm bảo dưỡng một lần nữa, thay đổi linh kiện, cả xe rực rỡ hẳn lên, hắn vẫn luôn quý trọng mà lái đến tận bây giờ.
Đứng ở phía trước chiếc xe của mình, Hà Tống cầm lấy nón bảo hiểm tung hứng trong tay: “Em yêu thích xe môto, ngược lại không thể đọc sách được, còn không bằng đi học tay nghề.”
Hắn không thi đại học sao? Phương Tử Cách nghĩ.
Xưa nay cậu chưa từng nghĩ tới ngoài đại học ra thì có con đường nào khác, từ nhỏ cũng chỉ có thể đọc sách, vô luận có nhiều hay ít khó khăn, những môn tự nhiên chịu khó một chút cũng có thể gặm được. Những môn nghệ thuật là hoàn toàn ngược lại, một chút cũng không hiểu. Nhìn thấy thành tích những môn này của cậu không khác bố thí là mấy, Hà Tống lôi cậu ra cười nhạo quá chừng.
Không thi thì không thi, ngược lại bản thân mình nhất định phải thi ra bên ngoài! Nhân cơ hội này triệt để cắt đứt với hắn!
Phương Tử Cách thở phì phò nghĩ, cũng không biết tại sao lại tức giận.
“Được đó, chỉ cần chú muốn, nơi này của Ngô ca bất cứ lúc nào cũng để dành cho chú một chỗ..”
Hà Tống có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn Ngô ca.”
“Chú học khẳng định nhanh hơn bọn họ.” Ngô Đức chỉ chỉ đám học trò trong phân xưởng: “Sau này sẽ được tiếp xúc với xe tốt nhiều hơn, muốn thay đổi cũng có thể tìm người khác. Bọn anh ở chỗ này ít người, anh còn quen biết mấy người…”
Hà Cao nghe không nổi nữa: “Lão Ngô anh xong chưa, tôi con mẹ nó tìm anh để anh sửa xe cho tôi chứ không phải là ngồi nghe anh nói nhảm!”
“Hắc hắc hắc không nói nữa.” Ngô Đức bất đắc dĩ cười cười: “Anh đây cũng nên nhanh đi sửa xe cho của anh chú, không hắn lại chuẩn bị muốn đánh anh nữa!”
“Em đi đây Ngô ca.” Hà Tống đội mũ bảo hiểm lên: “Lần sau lại có thêm xe tốt đến nhớ gọi cho em!”
Ngô Đức vung vung tay.
Phương Tử Cách lúc này cũng không hỏi là đi đâu vậy, tùy ý để Hà Tống chở cậu chạy trên đường.
Cậu không nghĩ tới Hà Tống đối với tương lai của chính mình đã sớm có kế hoạch. Trái lại bản thân cậu nhưng vẫn như nước chảy bèo trôi, không biết bước kế tiếp bị đẩy đến nơi nào, cô đơn cũng không có ai quản, trong lòng đột nhiên chợt có cảm giác khó chịu cùng cô quạnh.
Thấy những chiếc xe hàng hiệu chỉ có thể nhìn trong tạp chí, không nói đến Hà Tống được nhìn một lần cho thỏa, còn nghịch phá một hồi, tâm tình tự nhiên tốt đến nỗi muốn bay lên. Cho nên tâm tình nhỏ của Phương Tử Cách ngồi ở sau lưng đương nhiên là hắn không thể nào biết được, vui vẻ mà dắt tức phụ nhi quẹo vào chợ thực phẩm.
Tức phụ: con dâu, ở đây xài là vợ cũng đc
Lục lọi tìm kiếm, ôm vài túi, toàn bộ ném cho Phương Tử Cách ngồi ở phía sau ôm.
Phương Tử Cách cho là hắn quay về nhà, kết quả dừng ở một mảnh đất cách nhà không xa. Vừa nhìn chính là một căn chung cư cũ so với tuổi của cậu cũng lớn hơn gấp đôi, tổng cộng có bốn tầng, cầu thang âm u chật hẹp, giấy dán tường giống như đang quảng cáo mà dính đầy bốn vách tường.
Hà Tống quen cửa quen nẻo lên tới lầu hai, lấy ra chìa khóa mở cánh cửa bên trái kia ra.
“Bà nội ——! Con đến ——!”
Vào cửa liền rống to một tiếng, làm Phương Tử Cách sợ đến chấn động. Hà Tống cười cậu gan hơi nhỏ, nói: “Bà nội tôi nghễnh ngãng.”
Từ ban công truyền đến một tiếng nói mang theo khẩu âm người miền nam “cháu ngoan à”, Hà Tống lại rống một câu: “Là con!”
Lão thái thái gầy gò nho nhỏ, trên người mặc một bộ quần áo màu trắng sạch sẽ tóc bạc trắng được chải gọn gàng rồi búi lại, giữ nếp bằng một chiếc lược đồi mồi. Ngồi trên ghế mây đặt ngoài ban công, trên đầu gối còn có một con mèo trắng đang nằm.
Nhìn thấy Hà Tống đến, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hé ra một nụ cười mừng rỡ. Hà Tống cầm lấy bàn tay bà đang duỗi ra, đặt lên trên mặt mình.
“Đứa nhỏ này là ai?”
Phương Tử Cách nghĩ thầm hắn có hỗn thì cũng sẽ không nói những từ đại loại như là “vợ con” ở trước mặt bà nội, kết quả Hà Tống đã nói một câu: “Đối tượng của con!”
Dương như còn lo bà nội không nghe thấy, lặp lại một lần nữa.
“Lão… Gì, Hà Tống!”
Phương Tử Cách thiếu chút nữa liền theo phản xạ có điều kiện gọi hắn là lão công, đem Hà Tống cười đến nỗi eo cũng không đứng thẳng lên được.
“Lão Hà? Rất tốt… Sau này dự định gọi tôi như vậy sao?”
Tên này còn mặt dày đến mức nào nữa! Còn ghé vào lỗ tai cậu thở khí? “Ồ —— lại đây bà nội nhìn xem.” Lão thái thái vẫn một mặt vui vẻ, lôi kéo tay Phương Tử Cách, nhìn chung quanh.
“Cậu ở đây nói chuyện với bà nội, tôi đi làm cơm.” Hà Tống đi vào nhà bếp: “Nhớ nói lớn tiếng một chút, bà nội nghễnh ngãng.”
Vì vậy liền nghe thấy bé ngoan Phương Tử Cách ngồi trên băng ghế nhỏ, một tiếng một tiếng trả lời:
Con mười bảy rồi!
Con là con một!
Ba mẹ làm ăn!
Con ở tiểu khu Hoa Viên!
Hà Tống rất tốt!
Hà Tống… Hà Tống đối xử với con cũng rất tốt…!
Hà Tống ở trong nhà bếp cười muốn nứt bụng
Phương Tử Cách mơ mơ màng màng đáp ứng, rất muốn liếm liếm ngón tay của hắn.
Một chuỗi âm thanh thanh thúy “leng keng loảng xoảng”, có người dùng cờ lê nhỏ gõ gõ lên ống tuýp sắt.
“Không tồi cho lắm.”
Ở cái giá phía sau, Hà Cao đưa lưng về phía hai người bọn họ cũng không quá bình tĩnh. Phương Tử Cách triệt để tỉnh táo: Đến cùng vẫn là bị người khác nhìn thấy!
Hà Tống một bộ chẳng có việc gì cả, qua loa mà đáp ứng.
Phương Tử Cách mặt đỏ lên như một trái cà chua chín mọng, núp phía sau Hà Tống không dám ló ra. Nghĩ vừa nãy dĩ nhiên còn đáp ứng hắn “phải ngoan”, tự làm tức chết mình rồi!
Nói như vậy giống như bình thường mình không ngoan á?! Có lần nào không nghe lời hắn đâu!
Hà Tống tất nhiên không biết trong lòng cậu nghĩ cái gì, mặt mũi hớn hở lôi kéo Phương Tử Cách đi ra ngoài.
Ngô Đức nhìn hai người bọn họ, lắc đầu cười vui vẻ.
“Ngô ca, xem qua xe của em sao?”
“Xem, tự mình làm bảo dưỡng?”
“Ừm.”
Ngô Đức “tặc” một tiếng: “Cũng ổn lắm, cũng không hao tổn gì nhiều so với lúc mới mua, sau này thật muốn làm nghề này sao?”
Chiếc môto này là do Hà Tống tích góp tiền mà mua lại. Nguyên chủ của chiếc xe không làm bảo dưỡng, một chiếc xe tốt đi không quá một năm lại bị thay đổi hoàn toàn, tích than không nói, vỏ ngoài bị trầy xước cũng không biết tu bổ. Ngô Đức mua giá rẻ, chuyển cho Hà Tống.
Hà Tống làm bảo dưỡng một lần nữa, thay đổi linh kiện, cả xe rực rỡ hẳn lên, hắn vẫn luôn quý trọng mà lái đến tận bây giờ.
Đứng ở phía trước chiếc xe của mình, Hà Tống cầm lấy nón bảo hiểm tung hứng trong tay: “Em yêu thích xe môto, ngược lại không thể đọc sách được, còn không bằng đi học tay nghề.”
Hắn không thi đại học sao? Phương Tử Cách nghĩ.
Xưa nay cậu chưa từng nghĩ tới ngoài đại học ra thì có con đường nào khác, từ nhỏ cũng chỉ có thể đọc sách, vô luận có nhiều hay ít khó khăn, những môn tự nhiên chịu khó một chút cũng có thể gặm được. Những môn nghệ thuật là hoàn toàn ngược lại, một chút cũng không hiểu. Nhìn thấy thành tích những môn này của cậu không khác bố thí là mấy, Hà Tống lôi cậu ra cười nhạo quá chừng.
Không thi thì không thi, ngược lại bản thân mình nhất định phải thi ra bên ngoài! Nhân cơ hội này triệt để cắt đứt với hắn!
Phương Tử Cách thở phì phò nghĩ, cũng không biết tại sao lại tức giận.
“Được đó, chỉ cần chú muốn, nơi này của Ngô ca bất cứ lúc nào cũng để dành cho chú một chỗ..”
Hà Tống có chút ngượng ngùng: “Cảm ơn Ngô ca.”
“Chú học khẳng định nhanh hơn bọn họ.” Ngô Đức chỉ chỉ đám học trò trong phân xưởng: “Sau này sẽ được tiếp xúc với xe tốt nhiều hơn, muốn thay đổi cũng có thể tìm người khác. Bọn anh ở chỗ này ít người, anh còn quen biết mấy người…”
Hà Cao nghe không nổi nữa: “Lão Ngô anh xong chưa, tôi con mẹ nó tìm anh để anh sửa xe cho tôi chứ không phải là ngồi nghe anh nói nhảm!”
“Hắc hắc hắc không nói nữa.” Ngô Đức bất đắc dĩ cười cười: “Anh đây cũng nên nhanh đi sửa xe cho của anh chú, không hắn lại chuẩn bị muốn đánh anh nữa!”
“Em đi đây Ngô ca.” Hà Tống đội mũ bảo hiểm lên: “Lần sau lại có thêm xe tốt đến nhớ gọi cho em!”
Ngô Đức vung vung tay.
Phương Tử Cách lúc này cũng không hỏi là đi đâu vậy, tùy ý để Hà Tống chở cậu chạy trên đường.
Cậu không nghĩ tới Hà Tống đối với tương lai của chính mình đã sớm có kế hoạch. Trái lại bản thân cậu nhưng vẫn như nước chảy bèo trôi, không biết bước kế tiếp bị đẩy đến nơi nào, cô đơn cũng không có ai quản, trong lòng đột nhiên chợt có cảm giác khó chịu cùng cô quạnh.
Thấy những chiếc xe hàng hiệu chỉ có thể nhìn trong tạp chí, không nói đến Hà Tống được nhìn một lần cho thỏa, còn nghịch phá một hồi, tâm tình tự nhiên tốt đến nỗi muốn bay lên. Cho nên tâm tình nhỏ của Phương Tử Cách ngồi ở sau lưng đương nhiên là hắn không thể nào biết được, vui vẻ mà dắt tức phụ nhi quẹo vào chợ thực phẩm.
Tức phụ: con dâu, ở đây xài là vợ cũng đc
Lục lọi tìm kiếm, ôm vài túi, toàn bộ ném cho Phương Tử Cách ngồi ở phía sau ôm.
Phương Tử Cách cho là hắn quay về nhà, kết quả dừng ở một mảnh đất cách nhà không xa. Vừa nhìn chính là một căn chung cư cũ so với tuổi của cậu cũng lớn hơn gấp đôi, tổng cộng có bốn tầng, cầu thang âm u chật hẹp, giấy dán tường giống như đang quảng cáo mà dính đầy bốn vách tường.
Hà Tống quen cửa quen nẻo lên tới lầu hai, lấy ra chìa khóa mở cánh cửa bên trái kia ra.
“Bà nội ——! Con đến ——!”
Vào cửa liền rống to một tiếng, làm Phương Tử Cách sợ đến chấn động. Hà Tống cười cậu gan hơi nhỏ, nói: “Bà nội tôi nghễnh ngãng.”
Từ ban công truyền đến một tiếng nói mang theo khẩu âm người miền nam “cháu ngoan à”, Hà Tống lại rống một câu: “Là con!”
Lão thái thái gầy gò nho nhỏ, trên người mặc một bộ quần áo màu trắng sạch sẽ tóc bạc trắng được chải gọn gàng rồi búi lại, giữ nếp bằng một chiếc lược đồi mồi. Ngồi trên ghế mây đặt ngoài ban công, trên đầu gối còn có một con mèo trắng đang nằm.
Nhìn thấy Hà Tống đến, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hé ra một nụ cười mừng rỡ. Hà Tống cầm lấy bàn tay bà đang duỗi ra, đặt lên trên mặt mình.
“Đứa nhỏ này là ai?”
Phương Tử Cách nghĩ thầm hắn có hỗn thì cũng sẽ không nói những từ đại loại như là “vợ con” ở trước mặt bà nội, kết quả Hà Tống đã nói một câu: “Đối tượng của con!”
Dương như còn lo bà nội không nghe thấy, lặp lại một lần nữa.
“Lão… Gì, Hà Tống!”
Phương Tử Cách thiếu chút nữa liền theo phản xạ có điều kiện gọi hắn là lão công, đem Hà Tống cười đến nỗi eo cũng không đứng thẳng lên được.
“Lão Hà? Rất tốt… Sau này dự định gọi tôi như vậy sao?”
Tên này còn mặt dày đến mức nào nữa! Còn ghé vào lỗ tai cậu thở khí? “Ồ —— lại đây bà nội nhìn xem.” Lão thái thái vẫn một mặt vui vẻ, lôi kéo tay Phương Tử Cách, nhìn chung quanh.
“Cậu ở đây nói chuyện với bà nội, tôi đi làm cơm.” Hà Tống đi vào nhà bếp: “Nhớ nói lớn tiếng một chút, bà nội nghễnh ngãng.”
Vì vậy liền nghe thấy bé ngoan Phương Tử Cách ngồi trên băng ghế nhỏ, một tiếng một tiếng trả lời:
Con mười bảy rồi!
Con là con một!
Ba mẹ làm ăn!
Con ở tiểu khu Hoa Viên!
Hà Tống rất tốt!
Hà Tống… Hà Tống đối xử với con cũng rất tốt…!
Hà Tống ở trong nhà bếp cười muốn nứt bụng
Danh sách chương