Câu trả lời của Đường Tiểu Ngữ y như dự đoán, “Hàn Uy.”
“Hàn Uy?” Khâu Tử Ngạn nhíu mày, “Sao cậu lại đắc tội với hắn?” Một cậu nhóc vừa mới bước ra đời, bất kể xét theo thời gian, địa vị hoặc bối cảnh cũng không có khả năng quen biết người như Hàn Uy.
“Anh biết anh ta?” Đường Tiểu Ngữ kinh ngạc.
“Giới giải trí hỗn tạp, thỉnh thoảng cũng nghe nói một vài chuyện.” Khâu Tử Ngạn hỏi, “Cậu và hắn xảy ra xung đột?”
“Cũng không hẳn là xung đột, lúc anh Hàn tìm tôi bắt bọn gian lận, hai lần đầu chúng tôi hợp tác rất tốt, sau đó đã xảy ra chuyện.” Nhắc tới chuyện này, tâm tình của Đường Tiểu Ngữ hơi chùng xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Tôi cố ý thả một tên.” Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn, “Sau đó bị anh Hàn phát hiện, anh ta tìm tôi khắp nơi. Bắt tôi trong bệnh viện cũng là những người đó, có điều không biết tại sao nửa đường bọn họ lại đột nhiên thả tôi.” Thường thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tuyệt đối không chỉ đánh một trận rồi bỏ qua.
“Trừ lần đó ra, cậu có còn gây thêm phiền toái nào nữa không?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
Đường Tiểu Ngữ lắc đầu, “Không có.”
Khâu Tử Ngạn thở phào nhẹ nhõm, “Không có là tốt rồi, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết.”
“Anh?” Đường Tiểu Ngữ giật mình, “Nhưng anh đâu có quen biết anh Hàn.”
“Tôi không quen.” Khâu Tử Ngạn xoa đầu cậu ta, “Nhưng mà có thể thử một lần.”
“Anh không cần nhúng tay vào việc này, tôi tự giải quyết được.” Đường Tiểu Ngữ không muốn hắn dính thêm rắc rối.
“Tôi nói rồi, giới giải trí phức tạp lắm, vốn chẳng sạch sẽ gì đâu.” Khâu Tử Ngạn cười cười, “Tôi có chừng mực, đừng lo.”
“Nhưng mà ——”
“Sao có nhiều nhưng mà vậy.” Khâu Tử Ngạn cắt lời cậu ta, “Cố gắng dưỡng thương, sức khoẻ quan trọng hơn.”
“Anh không cần đối xử tốt với tôi như vậy.” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy khó xử.
“Tôi muốn sau này cậu sẽ sống thật vui vẻ.” Giọng nói của Khâu Tử Ngạn rất ôn hoà, “Không muốn đi học nữa cũng không sao, tôi không ép buộc cậu, nhưng có một điều kiện, phải dẹp hết những chuyện lúc trước, từ giờ trở đi không được dính vào bài bạc nữa, được chứ?”
Đường Tiểu Ngữ gật gật đầu, cái mũi có chút ê ẩm.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Khâu Tử Ngạn đỡ cậu ta nằm xuống, “Cứ giao chuyện còn lại cho tôi.”
Đường Tiểu Ngữ nắm tay hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Khâu Tử Ngạn chờ đến khi cậu ta ngủ mới nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó ra phòng khách gọi điện thoại.
“Hàn Uy?” Mạch Kha kinh ngạc, “Sao đột nhiên anh lại hỏi người này?”
“Nếu không có gì bất ngờ, anh muốn gặp hắn càng sớm càng tốt.” Khâu Tử Ngạn đứng trước cửa sổ, “Giải quyết một chuyện rắc rối.”
Nhưng gần đây Hàn Uy không có tâm tình gặp Khâu tiên sinh, bởi vì hắn vừa nghe được một tin tức từ Đới An —— Cái gì mà “tôi muốn về ở chung với anh hai”?!
“Chính miệng Nặc Nặc nói, sau khi xuất viện muốn về ở với anh.” Đới An buồn bực, “Chẳng lẽ cậu ta vẫn chưa nói với anh, ách, có khi là muốn cho anh một bất ngờ!”
“. . . Chắc là vậy, tôi sẽ tự đi hỏi nó.” Hàn Uy cười cười, “Cảm ơn cậu.”
“Đừng khách sáo.” Đại khái do khí thế xã hội đen trên người Hàn Uy quá mạnh, Đới An luôn có thái độ cung kính đối với hắn!
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Uy đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài đến thất thần. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên em trai nói dối mình.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, một phần ghi chép thông tin điện thoại của Tô Nặc được đặt trước mặt Hàn Uy.
Sau đó anh hai lập tức phát hiện tình hình của em trai? Tiếp theo tàn nhẫn bắt cóc ngài giám đốc? Làm gì có chuyện đó!
Năng lực phản trinh sát của Tô Nặc rất mạnh, từ sau khi xác định quan hệ với ngài giám đốc, hắn đã đổi một số điện thoại chỉ có hai người biết, vì thế Hàn Uy cũng tra không ra. Đúng là quá mất mặt!
Vì vậy biểu tình trên mặt người làm anh càng lúc càng đen, phải nói là chẳng khác gì Voldemort! Hắn tin tưởng trực giác của mình, gần đây Tô Nặc thật sự rất kì quái! Về phần kì quái ở chỗ nào —— Tô Nặc càng muốn giấu, Hàn Uy lại càng muốn điều tra.
Tô Nặc hoàn toàn không biết mình sắp bị bại lộ, hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng khó kiềm chế, yêu đương vụng trộm đúng là rất tuyệt vời! Khó trách ngày xưa lại có nhiều thư sinh tiểu thư lén trèo qua tú lâu như vậy, bởi vì gặp gỡ tình nhân thật sự rất thú vị!
*tú lâu: là một cái nhà lầu, các cô gái trong sáng chưa lấy chồng sẽ vào đấy thêu thùa (hình như là vậy).
Trong lòng mong chờ, thời gian cũng bay nhanh! Đảo mắt đã đến ngày Tô Nặc xuất viện. Tô Nặc là nghệ sĩ nổi tiếng, quản lí công ty sẽ không bỏ qua cơ hội lăng xê tốt như thế này! Bất quá không thể gióng trống khua chiêng mở họp báo phóng viên, bởi vì Tô Nặc là bông hoa cao quý không ăn khói lửa! Bất kể nhìn từ góc độ nào cũng phải trông thật yếu đuối! Đừng nói té khỏi sân khấu, cho dù đi đường trượt chân một cái cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được!
Vì thế quản lí công ty hao hết tâm tư, viết một bài diễn văn cho Tô Nặc, cảm ơn fan vẫn luôn quan tâm và động viên mình trong lúc mình bị thương, vừa sâu sắc vừa cảm động vừa vô cùng có khí chất!
“Tôi không thuộc nổi.” Tô Nặc ngồi trên giường bệnh lo lắng, sao mà dài quá vậy!
“Cậu không cần thuộc, đến lúc đó sẽ có người nhắc tuồng.” Đới An dặn dò đội ngũ hoá trang, “Làm sao cho sắc mặt và môi của cậu ta tái nhợt một chút, tóc không được quá gọn gàng nhưng cũng không thể giống ổ gà, quần áo bệnh nhân phải rộng một chút để làm nổi bật xương quai xanh gầy yếu, tóm lại phải khiến cho người ta liếc mắt một cái liền cảm thấy đau lòng, liếc mắt một cái liền có xúc động muốn dẫn về nhà chăm sóc!”
“Bây giờ tôi đã rất muốn dắt cậu ta về nhà chăm sóc rồi.” Thím nhiếp ảnh gia tràn đầy tình cảm, gần như sắp trào nước mắt.
Tô Nặc 囧 囧, rất muốn phun sạch nước ra, tôi còn chưa có chết! Bà khóc cái quỷ gì!
Nửa tiếng sau, quá trình tạo hình người đẹp bị bệnh của Tô Nặc kết thúc, hắn ngồi trên giường quay một video cho các fan, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình làm nổi bật dáng người gầy yếu, ánh mắt trong sáng và ngũ quan xinh đẹp, thật sự rất động lòng người!
Sau khi chỉnh sửa xong, đội ngũ chế tác liền up video lên mạng, lập tức chiếm đầu đề của các trang web giải trí lớn! Cái tiêu đề 《Người mẫu Tô Nặc lộ diện sau sự cố ngã sân khấu, cảm ơn các fan đã ủng hộ》 thật sự rất chất lượng, sau khi xem xong các fan đều comment bày tỏ trái tim tôi đã tan nát! Nặc Nặc của chúng tôi đúng là quá xinh đẹp quá hiền lành chúng tôi rất đau lòng, xếp hàng nắm tay cầu an ủi! Nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, bất kể bao lâu chúng tôi cũng chờ anh trở về! Thật sự rất cảm động!
Tô Nặc nhìn comment, trong lòng cảm thấy rất ấm áp! Nhưng ngại quy định của công ty, hắn không thể vào nick chính lăn lộn nói cảm ơn, thậm chí cũng không thể nói cho các fan thật ra mình đã hoàn toàn bình phục, đành phải áy náy tắt trang, ngồi ở ghế phó lái im lặng gửi ánh mắt oán niệm cho Jason!
“Thật sự không muốn về nhà anh ở?” Hàn Uy vừa lái xe vừa hỏi.
“Em về nhà mình thì tốt hơn.” Tô Nặc hoàn hồn lại, “Vết thương đã ổn rồi.”
“Tuy rằng chân đã bình phục nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều.” Hàn Uy dặn dò, “Tốt nhất phải nghỉ ngơi thêm một tháng!”
“Tuần sau em còn có hoạt động phải tham gia.” Tô Nặc xem lịch trình hoạt động trong điện thoại.
“Tuần sau?” Hàn Uy nhíu mày.
“Phải, nhưng không sao cả.” Tô Nặc tắt điện thoại, ăn đồ ăn vặt trong xe của Hàn Uy.
Hàn Uy không nói gì thêm, lái xe đưa em trai về nhà, sau đó ra ban công gọi điện thoại cho Jason. Nội dung đại khái là “em trai ông biểu diễn té gãy xương ông còn chưa tính với chú mày bây giờ nó vừa bình phục liền bắt nó đi dự hoạt động có phải muốn đánh nhau không?” Đúng là ngầu quá xá!
“Tôi đã hỏi bác sĩ, tham dự hoạt động lần này sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khoẻ của cậu ta —— A lô? A lô!!” Jason còn chưa nói hết câu, Hàn Uy đã cúp điện thoại, cực kì không nể mặt.
“Bên chủ hoạt động đã đổi ngày vì cậu ta rồi, nếu vẫn không đi thì biết ăn nói thế nào với người ta đây!” Jason gào thét trong tiếng tút tút tút! Sau đó bất đắc dĩ bấm điện thoại gọi cho Tô Nặc.
“Tôi không cần tham gia hoạt động của Tinh Phong?” Tô Nặc ngồi trên giường, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, “Tại sao?”
“Công ty lo lắng thân thể của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần phải nghỉ ngơi nhiều.” Jason dối trá nói, “Lần này tôi sắp xếp Khâu Tử Ngạn và Dạ Phong Vũ đi là được rồi.”
Vậy sao mà được! Tô Nặc sốt ruột, tôi còn chưa bộc lộ vẻ xuất sắc hơn tên cơ bụng mà! Vì thế hắn kiên quyết nói, “Tôi không sao, có thể tham dự hoạt động!”
Tôi cũng biết cậu không sao, vấn đề là cái thằng anh cuồng bạo lực của cậu! Jason thở dài, “Công ty vẫn chưa công bố chân của cậu đã hồi phục, bây giờ không thích hợp đi tham dự hoạt động.”
“Tôi ngồi xe lăn cũng được mà!” Ngồi xe lăn còn có thể đoạt sự chú ý! Đúng là nhất cử lưỡng tiện một hòn đá ném hai con chim!
Jason dở khóc dở cười, “Đây là yêu cầu của công ty, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tạm biệt.”
Tạm biệt cái mốc xì! Tô Nặc trợn mắt há mồm, rõ ràng trước đó đã bàn bạc kĩ rồi mà! Bây giờ lại nói chỉ cần Khâu Tử Ngạn và Dạ Phong Vũ! Còn mình thì bị đá văng một cách tàn nhẫn vô tình! Chuyện này không khoa học!
Bực mình quá đi mất!
“Em sao vậy?” Hàn Uy bưng một ly nước vào, bị vẻ mặt của hắn làm giật mình!
“Ông chủ hủy bỏ hoạt động tuần sau của em rồi!” Tô Nặc tức giận nói.
Hàn Uy giả bộ kinh ngạc, “Thật sao?” Rất có phong cách của phái hành động!
“Đúng vậy!” Tô Nặc giận thật rồi!
“Không tham gia càng tốt, ở nhà nghỉ ngơi thêm.” Hàn Uy đưa thuốc cho hắn.
Tô Nặc tức giận ném thuốc vào miệng nhai ken két, đúng là nam tính không thể tả!
Hàn Uy bưng ly nước đứng cứng ngắc tại chỗ.
“Má ơi đắng quá!” Tô Nặc rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhổ hết thuốc ra!
Hàn Uy dở khóc dở cười, đưa nước cho hắn súc miệng, “Sao em ngốc quá vậy.”
“Dám tự tiện huỷ bỏ công việc của người ta!” Tô Nặc vô cùng mất hứng!
“. . . Em muốn đi đến vậy sao?” Hàn Uy xoa đầu em trai.
Dĩ nhiên rồi! Tô Nặc dùng sức gật đầu.
Hàn Uy nhận ly nước trong tay hắn, xoay người đi vào nhà bếp.
“Bây giờ anh lại muốn cậu ta tham dự hoạt động?!” Jason nổi điên, “Có phải anh cố tình chơi tôi không!”
“Cậu cảm thấy tôi rỗi hơi như vậy sao?” Hàn Uy bực mình.
“Chứ còn gì nữa!” Jason trả lời một cách mỉa mai.
“Tóm lại cảm ơn nhiều.” Hàn Uy nói một câu ngắn gọn, sau đó liền cúp điện thoại!
Cảm ơn cái con khỉ, tôi không muốn giúp anh chút nào hết! Jason vô cùng phiền não, sao mình lại quen biết cái tên này chứ!
Đúng là thứ dân côn đồ mắc dịch!
“Hàn Uy?” Khâu Tử Ngạn nhíu mày, “Sao cậu lại đắc tội với hắn?” Một cậu nhóc vừa mới bước ra đời, bất kể xét theo thời gian, địa vị hoặc bối cảnh cũng không có khả năng quen biết người như Hàn Uy.
“Anh biết anh ta?” Đường Tiểu Ngữ kinh ngạc.
“Giới giải trí hỗn tạp, thỉnh thoảng cũng nghe nói một vài chuyện.” Khâu Tử Ngạn hỏi, “Cậu và hắn xảy ra xung đột?”
“Cũng không hẳn là xung đột, lúc anh Hàn tìm tôi bắt bọn gian lận, hai lần đầu chúng tôi hợp tác rất tốt, sau đó đã xảy ra chuyện.” Nhắc tới chuyện này, tâm tình của Đường Tiểu Ngữ hơi chùng xuống.
“Xảy ra chuyện gì?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
“Tôi cố ý thả một tên.” Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn, “Sau đó bị anh Hàn phát hiện, anh ta tìm tôi khắp nơi. Bắt tôi trong bệnh viện cũng là những người đó, có điều không biết tại sao nửa đường bọn họ lại đột nhiên thả tôi.” Thường thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tuyệt đối không chỉ đánh một trận rồi bỏ qua.
“Trừ lần đó ra, cậu có còn gây thêm phiền toái nào nữa không?” Khâu Tử Ngạn hỏi.
Đường Tiểu Ngữ lắc đầu, “Không có.”
Khâu Tử Ngạn thở phào nhẹ nhõm, “Không có là tốt rồi, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết.”
“Anh?” Đường Tiểu Ngữ giật mình, “Nhưng anh đâu có quen biết anh Hàn.”
“Tôi không quen.” Khâu Tử Ngạn xoa đầu cậu ta, “Nhưng mà có thể thử một lần.”
“Anh không cần nhúng tay vào việc này, tôi tự giải quyết được.” Đường Tiểu Ngữ không muốn hắn dính thêm rắc rối.
“Tôi nói rồi, giới giải trí phức tạp lắm, vốn chẳng sạch sẽ gì đâu.” Khâu Tử Ngạn cười cười, “Tôi có chừng mực, đừng lo.”
“Nhưng mà ——”
“Sao có nhiều nhưng mà vậy.” Khâu Tử Ngạn cắt lời cậu ta, “Cố gắng dưỡng thương, sức khoẻ quan trọng hơn.”
“Anh không cần đối xử tốt với tôi như vậy.” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy khó xử.
“Tôi muốn sau này cậu sẽ sống thật vui vẻ.” Giọng nói của Khâu Tử Ngạn rất ôn hoà, “Không muốn đi học nữa cũng không sao, tôi không ép buộc cậu, nhưng có một điều kiện, phải dẹp hết những chuyện lúc trước, từ giờ trở đi không được dính vào bài bạc nữa, được chứ?”
Đường Tiểu Ngữ gật gật đầu, cái mũi có chút ê ẩm.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi.” Khâu Tử Ngạn đỡ cậu ta nằm xuống, “Cứ giao chuyện còn lại cho tôi.”
Đường Tiểu Ngữ nắm tay hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Khâu Tử Ngạn chờ đến khi cậu ta ngủ mới nhẹ nhàng rút tay ra, sau đó ra phòng khách gọi điện thoại.
“Hàn Uy?” Mạch Kha kinh ngạc, “Sao đột nhiên anh lại hỏi người này?”
“Nếu không có gì bất ngờ, anh muốn gặp hắn càng sớm càng tốt.” Khâu Tử Ngạn đứng trước cửa sổ, “Giải quyết một chuyện rắc rối.”
Nhưng gần đây Hàn Uy không có tâm tình gặp Khâu tiên sinh, bởi vì hắn vừa nghe được một tin tức từ Đới An —— Cái gì mà “tôi muốn về ở chung với anh hai”?!
“Chính miệng Nặc Nặc nói, sau khi xuất viện muốn về ở với anh.” Đới An buồn bực, “Chẳng lẽ cậu ta vẫn chưa nói với anh, ách, có khi là muốn cho anh một bất ngờ!”
“. . . Chắc là vậy, tôi sẽ tự đi hỏi nó.” Hàn Uy cười cười, “Cảm ơn cậu.”
“Đừng khách sáo.” Đại khái do khí thế xã hội đen trên người Hàn Uy quá mạnh, Đới An luôn có thái độ cung kính đối với hắn!
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Uy đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài đến thất thần. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên em trai nói dối mình.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, một phần ghi chép thông tin điện thoại của Tô Nặc được đặt trước mặt Hàn Uy.
Sau đó anh hai lập tức phát hiện tình hình của em trai? Tiếp theo tàn nhẫn bắt cóc ngài giám đốc? Làm gì có chuyện đó!
Năng lực phản trinh sát của Tô Nặc rất mạnh, từ sau khi xác định quan hệ với ngài giám đốc, hắn đã đổi một số điện thoại chỉ có hai người biết, vì thế Hàn Uy cũng tra không ra. Đúng là quá mất mặt!
Vì vậy biểu tình trên mặt người làm anh càng lúc càng đen, phải nói là chẳng khác gì Voldemort! Hắn tin tưởng trực giác của mình, gần đây Tô Nặc thật sự rất kì quái! Về phần kì quái ở chỗ nào —— Tô Nặc càng muốn giấu, Hàn Uy lại càng muốn điều tra.
Tô Nặc hoàn toàn không biết mình sắp bị bại lộ, hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng khó kiềm chế, yêu đương vụng trộm đúng là rất tuyệt vời! Khó trách ngày xưa lại có nhiều thư sinh tiểu thư lén trèo qua tú lâu như vậy, bởi vì gặp gỡ tình nhân thật sự rất thú vị!
*tú lâu: là một cái nhà lầu, các cô gái trong sáng chưa lấy chồng sẽ vào đấy thêu thùa (hình như là vậy).
Trong lòng mong chờ, thời gian cũng bay nhanh! Đảo mắt đã đến ngày Tô Nặc xuất viện. Tô Nặc là nghệ sĩ nổi tiếng, quản lí công ty sẽ không bỏ qua cơ hội lăng xê tốt như thế này! Bất quá không thể gióng trống khua chiêng mở họp báo phóng viên, bởi vì Tô Nặc là bông hoa cao quý không ăn khói lửa! Bất kể nhìn từ góc độ nào cũng phải trông thật yếu đuối! Đừng nói té khỏi sân khấu, cho dù đi đường trượt chân một cái cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được!
Vì thế quản lí công ty hao hết tâm tư, viết một bài diễn văn cho Tô Nặc, cảm ơn fan vẫn luôn quan tâm và động viên mình trong lúc mình bị thương, vừa sâu sắc vừa cảm động vừa vô cùng có khí chất!
“Tôi không thuộc nổi.” Tô Nặc ngồi trên giường bệnh lo lắng, sao mà dài quá vậy!
“Cậu không cần thuộc, đến lúc đó sẽ có người nhắc tuồng.” Đới An dặn dò đội ngũ hoá trang, “Làm sao cho sắc mặt và môi của cậu ta tái nhợt một chút, tóc không được quá gọn gàng nhưng cũng không thể giống ổ gà, quần áo bệnh nhân phải rộng một chút để làm nổi bật xương quai xanh gầy yếu, tóm lại phải khiến cho người ta liếc mắt một cái liền cảm thấy đau lòng, liếc mắt một cái liền có xúc động muốn dẫn về nhà chăm sóc!”
“Bây giờ tôi đã rất muốn dắt cậu ta về nhà chăm sóc rồi.” Thím nhiếp ảnh gia tràn đầy tình cảm, gần như sắp trào nước mắt.
Tô Nặc 囧 囧, rất muốn phun sạch nước ra, tôi còn chưa có chết! Bà khóc cái quỷ gì!
Nửa tiếng sau, quá trình tạo hình người đẹp bị bệnh của Tô Nặc kết thúc, hắn ngồi trên giường quay một video cho các fan, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình làm nổi bật dáng người gầy yếu, ánh mắt trong sáng và ngũ quan xinh đẹp, thật sự rất động lòng người!
Sau khi chỉnh sửa xong, đội ngũ chế tác liền up video lên mạng, lập tức chiếm đầu đề của các trang web giải trí lớn! Cái tiêu đề 《Người mẫu Tô Nặc lộ diện sau sự cố ngã sân khấu, cảm ơn các fan đã ủng hộ》 thật sự rất chất lượng, sau khi xem xong các fan đều comment bày tỏ trái tim tôi đã tan nát! Nặc Nặc của chúng tôi đúng là quá xinh đẹp quá hiền lành chúng tôi rất đau lòng, xếp hàng nắm tay cầu an ủi! Nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, bất kể bao lâu chúng tôi cũng chờ anh trở về! Thật sự rất cảm động!
Tô Nặc nhìn comment, trong lòng cảm thấy rất ấm áp! Nhưng ngại quy định của công ty, hắn không thể vào nick chính lăn lộn nói cảm ơn, thậm chí cũng không thể nói cho các fan thật ra mình đã hoàn toàn bình phục, đành phải áy náy tắt trang, ngồi ở ghế phó lái im lặng gửi ánh mắt oán niệm cho Jason!
“Thật sự không muốn về nhà anh ở?” Hàn Uy vừa lái xe vừa hỏi.
“Em về nhà mình thì tốt hơn.” Tô Nặc hoàn hồn lại, “Vết thương đã ổn rồi.”
“Tuy rằng chân đã bình phục nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều.” Hàn Uy dặn dò, “Tốt nhất phải nghỉ ngơi thêm một tháng!”
“Tuần sau em còn có hoạt động phải tham gia.” Tô Nặc xem lịch trình hoạt động trong điện thoại.
“Tuần sau?” Hàn Uy nhíu mày.
“Phải, nhưng không sao cả.” Tô Nặc tắt điện thoại, ăn đồ ăn vặt trong xe của Hàn Uy.
Hàn Uy không nói gì thêm, lái xe đưa em trai về nhà, sau đó ra ban công gọi điện thoại cho Jason. Nội dung đại khái là “em trai ông biểu diễn té gãy xương ông còn chưa tính với chú mày bây giờ nó vừa bình phục liền bắt nó đi dự hoạt động có phải muốn đánh nhau không?” Đúng là ngầu quá xá!
“Tôi đã hỏi bác sĩ, tham dự hoạt động lần này sẽ không ảnh hưởng gì đến sức khoẻ của cậu ta —— A lô? A lô!!” Jason còn chưa nói hết câu, Hàn Uy đã cúp điện thoại, cực kì không nể mặt.
“Bên chủ hoạt động đã đổi ngày vì cậu ta rồi, nếu vẫn không đi thì biết ăn nói thế nào với người ta đây!” Jason gào thét trong tiếng tút tút tút! Sau đó bất đắc dĩ bấm điện thoại gọi cho Tô Nặc.
“Tôi không cần tham gia hoạt động của Tinh Phong?” Tô Nặc ngồi trên giường, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, “Tại sao?”
“Công ty lo lắng thân thể của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần phải nghỉ ngơi nhiều.” Jason dối trá nói, “Lần này tôi sắp xếp Khâu Tử Ngạn và Dạ Phong Vũ đi là được rồi.”
Vậy sao mà được! Tô Nặc sốt ruột, tôi còn chưa bộc lộ vẻ xuất sắc hơn tên cơ bụng mà! Vì thế hắn kiên quyết nói, “Tôi không sao, có thể tham dự hoạt động!”
Tôi cũng biết cậu không sao, vấn đề là cái thằng anh cuồng bạo lực của cậu! Jason thở dài, “Công ty vẫn chưa công bố chân của cậu đã hồi phục, bây giờ không thích hợp đi tham dự hoạt động.”
“Tôi ngồi xe lăn cũng được mà!” Ngồi xe lăn còn có thể đoạt sự chú ý! Đúng là nhất cử lưỡng tiện một hòn đá ném hai con chim!
Jason dở khóc dở cười, “Đây là yêu cầu của công ty, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, tạm biệt.”
Tạm biệt cái mốc xì! Tô Nặc trợn mắt há mồm, rõ ràng trước đó đã bàn bạc kĩ rồi mà! Bây giờ lại nói chỉ cần Khâu Tử Ngạn và Dạ Phong Vũ! Còn mình thì bị đá văng một cách tàn nhẫn vô tình! Chuyện này không khoa học!
Bực mình quá đi mất!
“Em sao vậy?” Hàn Uy bưng một ly nước vào, bị vẻ mặt của hắn làm giật mình!
“Ông chủ hủy bỏ hoạt động tuần sau của em rồi!” Tô Nặc tức giận nói.
Hàn Uy giả bộ kinh ngạc, “Thật sao?” Rất có phong cách của phái hành động!
“Đúng vậy!” Tô Nặc giận thật rồi!
“Không tham gia càng tốt, ở nhà nghỉ ngơi thêm.” Hàn Uy đưa thuốc cho hắn.
Tô Nặc tức giận ném thuốc vào miệng nhai ken két, đúng là nam tính không thể tả!
Hàn Uy bưng ly nước đứng cứng ngắc tại chỗ.
“Má ơi đắng quá!” Tô Nặc rốt cuộc cũng tỉnh lại, nhổ hết thuốc ra!
Hàn Uy dở khóc dở cười, đưa nước cho hắn súc miệng, “Sao em ngốc quá vậy.”
“Dám tự tiện huỷ bỏ công việc của người ta!” Tô Nặc vô cùng mất hứng!
“. . . Em muốn đi đến vậy sao?” Hàn Uy xoa đầu em trai.
Dĩ nhiên rồi! Tô Nặc dùng sức gật đầu.
Hàn Uy nhận ly nước trong tay hắn, xoay người đi vào nhà bếp.
“Bây giờ anh lại muốn cậu ta tham dự hoạt động?!” Jason nổi điên, “Có phải anh cố tình chơi tôi không!”
“Cậu cảm thấy tôi rỗi hơi như vậy sao?” Hàn Uy bực mình.
“Chứ còn gì nữa!” Jason trả lời một cách mỉa mai.
“Tóm lại cảm ơn nhiều.” Hàn Uy nói một câu ngắn gọn, sau đó liền cúp điện thoại!
Cảm ơn cái con khỉ, tôi không muốn giúp anh chút nào hết! Jason vô cùng phiền não, sao mình lại quen biết cái tên này chứ!
Đúng là thứ dân côn đồ mắc dịch!
Danh sách chương