“Không phải mấy ngày trước anh đã đi rồi sao?” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy khó hiểu, hôm nay trên tạp chí còn đăng tin tức anh ấy tham gia lễ mở màn này nọ nữa mà.

“Hôm nay tâm trạng khác.” Khâu Tử Ngạn ấn nút thang máy, “Lần đó là đi cho truyền thông chụp ảnh, tối nay là đi thưởng thức kịch nói thật sự.”

“Tôi không thể về nhà trước à?” Đường Tiểu Ngữ hỏi.

“Không thể.” Khâu tiên sinh từ chối thẳng thừng.

“Nhưng tôi không có hứng thú với kịch nói.” Đường Tiểu Ngữ buồn bực trả lời.

“Kịch nói rất hài, có thể cười từ đầu đến cuối.” Khâu Tử Ngạn kiên nhẫn dỗ cậu ta, “Chúng ta đi chung cho vui.”

Đường Tiểu Ngữ không nói gì nhìn hắn, “Hôm nay tôi xem tin tức trên di động, ai cũng nói xem xong đều khóc.”

“Đó là vì bọn họ không có tế bào hài hước.” Khâu Tử Ngạn trả lời vô cùng lưu loát.

Để đủ tư cách là một chuẩn 1 (công), quan trọng nhất là da mặt phải đủ dày, điều này rất quan trọng!

Thang máy xuống tới tầng hầm lầu một, do những người khác vẫn còn đang tăng ca nên bãi đỗ xe vắng hoe, Khâu tiên sinh vừa đi vừa nói, “Cậu có nghe qua truyền thuyết này chưa?”

“Truyền thuyết gì?” Đường Tiểu Ngữ tò mò hỏi.

“Nghe nói mười hai giờ mỗi đêm, trong bãi đỗ xe đều vang lên tiếng khóc.” Khâu Tử Ngạn hạ thấp âm thanh, làm động tác đừng lên tiếng, “Ngoan, nghe kĩ nè.”

. . . . .

Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, thật sự muốn quỳ lạy độ nhàm chán của người này.

“Sợ không?” Khâu Tử Ngạn khoác vai cậu ta.

Đường Tiểu Ngữ trực tiếp vung một đấm qua, đương nhiên không dùng bao nhiêu sức, bất quá Khâu tiên sinh vẫn nhíu mày oán giận, “Sao cậu có thể đối xử với ông chủ của mình như vậy!”

Đường Tiểu Ngữ lười để ý đến hắn, vừa mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào, Khâu Tử Ngạn đã chiếm chỗ trước.

. . . . .

“Tôi mới là tài xế.” Đường Tiểu Ngữ nhắc nhở.

“Nhưng tôi muốn lái xe.” Khâu Tử Ngạn mở cửa ghế lái phụ, “Vào đi.”

“Ít ra cũng để tôi làm gì đó cho anh chứ.” Ngồi xuống bên cạnh hắn, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

“Cậu chỉ cần chăm chỉ học bài là được.” Khâu Tử Ngạn nhìn cậu ta, “Đừng nghĩ nhiều quá.”

Đường Tiểu Ngữ không trả lời.

“Không phải tôi nhất thời nổi hứng hay chưa từng nghĩ tới việc muốn cậu trả ơn.” Khâu Tử Ngạn xoa mặt cậu ta, “Vì vậy cậu đừng lo.”

“Chúng ta bây giờ. . . Rốt cuộc là quan hệ gì?” Sau nhiều lần do dự, cuối cùng Đường Tiểu Ngữ cũng hỏi ra miệng. Chưa từng ân ái cũng chưa từng tỏ tình, chưa từng hứa hẹn cũng chưa từng hi vọng, chỉ có những cái ôm, nụ hôn và sự quan tâm săn sóc lẫn nhau như người yêu. Món nợ này càng ngày càng nhiều, mình cũng lún càng ngày càng sâu, thật sự không dám tưởng tượng nếu có ngày anh ấy dứt ra, mình sẽ thê thảm đến cỡ nào.

Trốn tránh thì sao, không bỏ được thì sao, sớm muộn cũng phải đối mặt thôi.

Vậy không bằng giải quyết sớm một chút.

“Bây giờ chịu hỏi rồi à?” Khâu Tử Ngạn cười cười, nắm cằm Đường Tiểu Ngữ, quay về hướng của mình, “Tôi còn tưởng cậu sẽ im lặng cả đời chứ.”

. . . . .

“Tôi chỉ sợ anh không chờ được cả đời.” Đường Tiểu Ngữ lo lắng nói.

“Sao cậu biết tôi không chờ được?” Khâu Tử Ngạn áp sát lại bên tai cậu ta, giọng nói cực kì ái muội, “Thế. . . Thử xem thế nào?”

Hơi thở ấm nóng ở cổ mang đến cảm giác ngứa ngáy, Đường Tiểu Ngữ muốn lùi về sau, ai ngờ lại bị Khâu Tử Ngạn ôm vào trong lòng.

“Tôi thật sự nghiêm túc, cậu có tin không?” Giọng nói của Khâu Tử Ngạn rất trầm, không hề mang vẻ đùa cợt của mọi ngày.

Không ngờ Khâu Tử Ngạn sẽ tỏ tình vào lúc này, Đường Tiểu Ngữ ngẩn người không biết nên làm thế nào.

“Tôi thật sự nghiêm túc.” Thấy cậu ta không có phản ứng, Khâu Tử Ngạn lặp lại lần nữa.

“. . . Ừ.”

“Ừ là sao?” Khâu tiên sinh nâng cằm cậu ta lên, khẽ nhíu mày, “Được hay không được?”

“Được.” Đường Tiểu Ngữ đỏ mặt trả lời.

“Cậu cũng thích tôi?” Khâu Tử Ngạn tiếp tục hỏi, “Là cả đời đấy. . .”

“Ừ.” Bây giờ ngay cả cổ của Đường Tiểu Ngữ cũng bắt đầu đỏ lên rồi, trông cậu y hệt như một chú nhóc ăn vụng bị người lớn bắt được.

“Tôi không tin.” Khâu Tử Ngạn nhíu mày.

“Tại sao?” Đường Tiểu Ngữ cảm thấy khó hiểu, anh muốn hôn muốn ôm tôi chưa từ chối bao giờ, vậy mà vẫn chưa đủ sao? “Cậu chưa từng chủ động hôn tôi.” Lí do của Khâu tiên sinh rất chính đáng.

Đường Tiểu Ngữ có cảm giác đầu mình cũng bốc hơi luôn rồi.

“Hôn chỗ này một cái đi.” Khâu Tử Ngạn chỉ chỉ mặt mình.

“. . .”

“Tôi đã nhượng bộ lắm rồi đó.” Khâu Tử Ngạn bày ra vẻ mặt vô tội, trong mắt ngập tràn ý “chẳng lẽ hôn má một cái cũng không được sao”!

Đường Tiểu Ngữ chớp chớp mắt, sau đó sáp lại gần hôn lên khoé môi Khâu tiên sinh.

Tuy rằng tốc độ rất nhanh nhưng. . . So với hôn má đã tiến bộ rất nhiều!

“Đi thôi, đi xem kịch.” Sau khi nụ hôn ngắn ngủi kết thúc, Đường Tiểu Ngữ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài.

Hồi hộp đến mức thở không thông!

Khâu Tử Ngạn tháo dây an toàn ra, trực tiếp áp người xuống ghế ngồi.

“Anh ——” Đường Tiểu Ngữ còn chưa nói hết câu, Khâu Tử Ngạn đã cắt lời cậu.

“Xem kịch muộn một chút cũng không sao.” Khâu Tử Ngạn cười cười, sau đó hôn xuống cánh môi của ai kia.

Thích hôn lưỡi. . . Thật ra không phải chỉ có mình Tô Nặc!

“Sao anh lại tới đây?” Trong công viên nước, Chung Ly Phong Bạch buồn bực nhìn Mục Thu.

“Sao anh không thể tới?” Mục Thu cảm thấy vô cùng tổn thương, “Kịch nói anh xem vẫn hiểu mà!”

“. . .” Bận rộn chuyện công ty cả ngày, sao không về nhà ngủ một giấc! Chạy tới xem kịch nói làm gì! Đạo diễn Chung rít gào trong lòng, đương nhiên ngoài mặt vẫn giữ tố chất nghệ thuật, bởi vì xung quanh có rất nhiều nhân viên công tác!

“Anh có mang gà ác tiềm thuốc bắc cho em, uống xong rồi đi làm.” Mục Thu rất chu đáo.

Nhóm nhân viên công tác đều oán thầm trong lòng, khoe khoang tình nồng ý mật đúng là đáng ghét hết sức!

“Tôi không uống!” Chung Ly Phong Bạch từ chối thẳng thừng, “Anh về nhà đi!” Chỉ vì vậy mà bỏ ngủ, anh có bị ngu không vậy!

Mọi người không nhịn được cảm thán, đạo diễn Chung đúng là ngạo kiều!

“Anh không về.” Mục Thu rất kiên quyết, “Anh muốn về chung với em.”

Trời ơi! Nhân viên công tác lập tức rơi lệ, lời thoại này sao mà đỡ nổi đây!

Chung Ly Phong Bạch thật sự không chịu nổi ánh mắt nóng rát của những người xung quanh, vì thế liền đằng đằng sát khí lôi Mục Thu vào phòng nghỉ.

Quần chúng vây xem nhanh chóng biến thành thằn lằn dán lên cửa, có điều độ cách âm của vách tường khá tốt nên không nghe được gì, mọi người đành phải tiếc nuối thở dài, chưa nghe đã ghiền đã bị cắt ngang rồi!

“Ai bảo anh tới đây?!” Chung Ly Phong Bạch tức giận hỏi.

Mục Thu bày ra vẻ mặt vô tội, “Anh muốn đón em về nhà chung.” Vậy mà em cũng giận à!

“Về nhà ngủ ngay!” Đạo diễn Chung rít gào.

“. . . Anh đi lấy canh cho em.” Mục Thu xoay người đi ra ngoài, vẻ mặt tủi thân y như con dâu bị mẹ chồng ngược đãi.

Chung Ly Phong Bạch bị vẻ mặt của hắn làm nghẹn họng, “Quay lại đây ngay!” Ông chỉ quan tâm đến sức khỏe của anh! Muốn anh nghỉ ngơi sớm một chút! Không cảm kích thì thôi đi! Bày ra vẻ mặt đau khổ bị hành hạ sắp ly dị là muốn cãi nhau à! Thiệt tức chết mà!

“Em không muốn uống canh luôn hả?” Mục Thu rầu rĩ hỏi.

“Không muốn!” Chung Ly Phong Bạch liên tiếp bị chọc giận, sau đó liền nhào tới đánh Mục Thu một trận?

Làm gì có chuyện đó!

Thật ra hắn lôi Mục Thu lên sô pha, hung hăng hôn hít một phen!

Mục Thu: . . .

“Chờ tôi một tiếng, sau khi xem xong biểu diễn mở màn chúng ta cùng đi về.” Đạo diễn Chung nói.

“Lúc trước em bảo muốn xem đầy đủ buổi trình diễn ——”

“Câm miệng!” Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng hét lên.

“. . . Ừ.” Trong mắt Mục Thu tràn ngập ý cười.

“Anh cười đủ chưa!” Chung Ly Phong Bạch thẹn quá thành giận dùng gối che mặt hắn lại.

Mục Thu dùng sức ôm lấy Chung Ly Phong Bạch, để hắn tựa vào trước ngực mình, “Sau khi hết bận, chúng ta kết hôn đi.”

Mẹ nó! Đạo diễn Chung lập tức cứng đờ!

Mình vừa nghe được câu thần thánh gì?!

“Được không?” Mục Thu hôn lên trán hắn.

Được mới là lạ!

Chung Ly Phong Bạch cảm thấy mình sắp bất tỉnh!

Cái chuyện!

Cầu hôn thiêng liêng này!

Lẽ ra phải được!

Chuẩn bị cẩn thận!

Trong căn phòng nghỉ ố vàng!

Dưới ánh đèn huỳnh quang trắng bệch!

Mà lại!

Dám!

Cầu hôn!

Đây là!

Hành vi!

Không thể!

Chấp nhận!

Được!

“Anh sẽ yêu thương em suốt đời.” Mục Thu ôm chặt Chung Ly Phong Bạch, “Đồng ý đi, được không?”

Tôi không đồng ý! Đạo diễn Chung rít gào trong lòng! Có ngu mới đồng ý! Cầu hôn sao có thể đơn giản như vậy được!

Sau đó hắn nghe thấy chính bản thân mình nói một chữ, “Ừ.”

Ầm một tiếng, thế giới lập tức yên tĩnh.

“Em đồng ý rồi?” Mục Thu mừng như điên.

“Tôi không có! Đó là ảo giác!” Chung Ly Phong Bạch đỏ mặt hét lên.

Nhất định!

Mình đã!

Trúng tà thuật!

Đầu óc bị khống chế!

Nên mới!

Nói ra!

Cái từ khủng khiếp đó!

“Anh nghe hết rồi.” Tận dụng thời cơ, Mục Thu đặt Chung Ly Phong Bạch lên sô pha, sau đó quỳ một chân trên đất, lấy ra một chiếc nhẫn trong túi áo, đeo vào ngón áp út của Chung Ly Phong Bạch.

Tốc độ cực kì nhanh! Phải nói là sét đánh không kịp che tai!

Chung Ly Phong Bạch nhìn chiếc nhẫn bạch kim trên ngón áp út, sửng sốt gần một phút, nói đúng hơn là sốc quá hóa đần.

Sự tiến triển này quá thần kì rồi!

Mình đã trở thành người có gia đình!

Mục Thu nắm tay đạo diễn Chung, cúi đầu hôn tới hôn lui, xem nó như bảo bối.

Chung Ly Phong Bạch không nghĩ ngợi được gì, trong đầu xuất hiện một vạn con thảo nê mã chạy như điên!

“Đạo diễn Chung, sắp bắt đầu rồi, phó đạo diễn mời anh đi qua!” Trợ lí đứng bên ngoài gõ cửa.

“Có đi không?” Mục Thu nhẹ giọng hỏi.

Đi em gái anh!

Chung Ly Phong Bạch rống giận trong lòng!

Vừa mới cầu hôn xong!

Liền bảo tôi đi làm!

Anh!

Đi chết đi!

Thấy hắn ngồi bất động không nói lời nào, Mục Thu đành phải dùng cớ “thân thể đạo diễn Chung không thoải mái phiền cô xin lỗi phó đạo diễn giúp” để đuổi cô nàng trợ lí.

Nhưng thân thể không thoải mái rất dễ gây hiểu lầm có được không!

Sau khi nghe được tin tức này, nhóm nhân viên công tác thật sự muốn rơi lệ!

Mọi người đều bày tỏ đạo diễn thật yếu ớt thật mảnh mai làm sao!

Quả nhiên dễ đẩy ngã!

Nếu phải viết thành một bài báo, vậy có thể viết thành 《Cảm động đất trời: tình cảm chân thật của một chàng trai đã làm tan rã khối băng hình người!》

Thật cảm động biết bao!

“Nếu không xem biểu diễn, vậy chúng ta về nhà?” Mục Thu nắm tay đạo diễn Chung, nhịn không được hôn thêm vài cái, trong mắt ngập tràn hạnh phúc không hề che giấu.

Chung Ly Phong Bạch nhìn vách tường đầy bụi màu xanh xung quanh, sau đó cúi đầu nhìn chiếc nhẫn màu trắng trên ngón áp út, cảm thấy —— Sống không bằng chết!

Đây nhất định không phải là sự thật! Nhất định là ảo giác!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện