“Thời gian còn sớm, muốn đến bệnh viện một chút không?” Âu Dương Long vừa lái xe vừa hỏi.

“Ừ.” Miệng Tô Nặc dính đầy tương ớt, “Gần đây tổng giám đốc Mục thế nào rồi?”

“Cũng không tệ lắm.” Âu Dương Long nói, “Hôm nay anh có gọi điện thoại qua hỏi thăm, đạo diễn Chung nói hắn đang nghỉ ngơi.”

Gọi điện thoại cho Mục Thu nhưng người bắt máy lại là Chung Ly Phong Bạch, điều này nói lên cái gì. . . Tô Nặc cảm thấy hơi hâm mộ, mình cũng muốn nhận điện thoại thay giám đốc của mình, cảm giác rất giống người một nhà!

“Còn mấy miếng anh ráng ăn hết luôn đi!” Trong phòng bệnh, Chung Ly Phong Bạch đang đút Mục Thu ăn khuya.

“Đây là bữa thứ năm trong ngày rồi.” Mục Thu nhắc nhở.

“Thì sao?!” Chung Ly Phong Bạch đưa muỗng cơm tới trước miệng hắn.

“Anh no lắm rồi.” Mục Thu bày ra vẻ mặt vô tội.

. . . . .

Chung Ly Phong Bạch lạnh lùng hừ một tiếng.

Không phải!

Vì thương anh!

Nên tôi mới!

Liên tục!

Nấu cơm cho anh sao!

“Để lát nữa anh ăn.” Mục Thu nắm chặt tay hắn, “Hôm nay em lại không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng.”

Chung Ly Phong Bạch lạng lùng rút tay về, húp sạch phần cháo thịt bò còn lại.

. . . . .

Tuy rằng không nhìn rõ lắm, Mục Thu vẫn cảm thấy rất cảm động!

Em ấy ăn cơm thừa của mình!

Vì thế hắn thâm tình nói, “Vợ yêu —“

“Câm miệng!” Chung Ly Phong Bạch kiên quyết đứng lên đi vào toilet, mắc công lát nữa lại nghe hắn nói mấy lời buồn nôn sến súa! Đúng là sống không bằng chết!

Mục Thu đành phải ngồi một mình trên giường cảm thán, cảm giác này thật tuyệt vời, cứ hệt như một đôi vợ chồng già!

“Chú lại cười dâm đãng rồi.” Âu Dương Long đứng ở cửa khinh bỉ.

“Câm ngay cho ông!” Mục Thu tức giận nói với bóng người mơ hồ trước mặt, “Sao chú không về nhà leo lên giường với Tô Nặc đi, chạy tới đây làm gì?” Không có gì cũng bày đặt chạy tới, ăn no rửng mỡ chắc?!

“Xin chào, chúng tôi đến thăm anh.” Mặt Tô Nặc đỏ rần, có cần nói huỵch toẹt chuyện giường chiếu của người ta như vậy không, ngượng chết đi được!

Mẹ nó! Mục Thu lập tức đổi sang nụ cười tươi rói, trong lòng lại âm thầm văng tục!

Dám!

Tới chung!

Với nhau!

Đúng vậy, Mục Thu đã bắt đầu bị vợ mình ảnh hưởng!

Học xong!

Dấu chấm than!

“A, Nặc Nặc.” Chung Ly Phong Bạch vừa đi ra từ toilet, cảm thấy rất ngạc nhiên, “Sao hai người lại đến chung với nhau, không sợ bị phóng viên chụp à?”

“Yên tâm đi, bọn tôi đã chú ý rất kĩ.” Tô Nặc ngồi xuống ghế, “Tình hình của tổng giám đốc Mục thế nào rồi?”

“Vết thương đã khá hơn rất nhiều, chỉ là mắt vẫn chưa nhìn rõ.” Chung Ly Phong Bạch rót cho hắn một ly nước, “Nhưng không sao, gần đây anh ta không cần phải làm việc, có thể từ từ tĩnh dưỡng.”

“Có một người bạn cũ gọi điện thoại tới, nói muốn bàn chuyện đầu tư vào trung tâm thương mại với chú.” Âu Dương Long vẫy vẫy tay trước mặt Mục Thu, “Tôi đã giúp chú hẹn ba tháng sau quay lại.”

“Cần gì lâu thế, một tháng là đủ rồi.” Mục Thu trách móc đối phương.

“Một tháng mà đủ cái gì, ít nhất phải nghỉ nửa năm!” Chung Ly Phong Bạch nhanh chóng tạt một thau nước lạnh vào mặt hắn.

“Nửa năm?” Mục Thu nghe vậy thì âm thầm kêu khổ, tuy những ngày này rất nhàn nhã, nhưng bắt mình không làm việc nửa năm chắc mình sẽ điên sớm.

“Anh chê quá lâu?” Chung Ly Phong Bạch nâng cao âm lượng.

“Làm gì có.” Mục Thu lập tức khôi phục biểu tình nghiêm túc, “Có thể ở chung với em mỗi ngày từ sáng đến tối, cho dù nửa thế kỉ anh còn chê ngắn ấy chứ, giống như chớp mắt một cái thôi!” Nói dối vô cùng lưu loát!

Ngài giám đốc bật ngón cái với hắn, có thể đạt tới trình độ nói dối không chớp mắt thế này đúng là đáng khâm phục.

“Chúng ta ra ngoài ban công uống trà đi.” Tô Nặc kéo tay Chung Ly Phong Bạch, “Để bọn họ tập trung bàn công việc.” Mấy chuyện công việc rất buồn chán, không thú vị bằng chuyện của tên La mặt sẹo, phải tranh thủ tám một phen!

Ban công nằm ngay bên ngoài phòng bệnh, trong không khí thoang thoảng hương hoa, trên trời ngàn vì sao lấp lánh, phong cảnh vô cùng nên thơ.

Bầu không khí rất thích hợp để thì thầm to nhỏ!

“Phong cảnh không tệ lắm.” Âu Dương Long chuyển tầm mắt từ ban công sang chỗ khác, là hai tiểu thụ.

“Chú im miệng rồi cút về làm việc của mình đi!” Mục Thu không nhìn thấy gì nên cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị, đành phải gào lên để che giấu.

“Nếm thử đi.” Chung Ly Phong Bạch đưa cho Tô Nặc một tách trà, “Là trà phổ nhị mà Mục Thu giấu đó.”

“Tình cảm của hai người thật tốt.” Tô Nặc khen ngợi thật lòng. Tuy hắn rất muốn bà tám về tên La mặt sẹo ngay lập tức, nhưng vừa bắt đầu liền đi thẳng vào vấn đề “gần đây có một tên nhà đầu tư đang dòm ngó tôi” nghe giống như bị tự kỉ, vì thế trước tiên phải nói vòng vo một chút!

“Chúng ta đổi đề tài khác đi.” Chung Ly Phong Bạch ngượng ngùng đỏ mặt.

Tình cảm!

Của tôi với hắn!

Không có!

Tốt chút nào hết!

Đổi sang đề tài khác thật sự rất đúng ý mình! Tô Nặc chỉ chờ mỗi câu này! Sau đó hắn vội vàng nói, “Anh có biết một nhà đầu tư bất động sản tên La Lực không?”

Chuyện kì diệu thế này, đảm bảo sau khi nghe được Chung Ly Phong Bạch sẽ cười suốt ba phút!

Nhưng ngoài dự đoán của hắn, đạo diễn Chung thản nhiên gật đầu, “Biết, lúc trước Jason có gọi điện thoại cho tôi, bảo là hắn ta muốn đầu tư kinh phí cho bộ phim của tôi.”

Cái gì? Tô Nặc giật mình.

“Quan hệ giữa hắn ta và Jason cũng không tồi, có gì không?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.

“. . . . Anh chờ tí.” Biểu tình của Tô Nặc trở nên nghiêm túc, “Để tôi suy nghĩ một chút.”

Chung Ly Phong Bạch cảm thấy khó hiểu, “Cậu muốn suy nghĩ cái gì?”

Nhưng Tô Nặc không trả lời, bởi vì đầu óc hắn đang rối loạn.

Đầu tư làm phim gì đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là, Jason là bạn tốt của La Lực, mà La Lực là bạn tốt của anh hai. . . . Vậy, anh hai với Jason cũng là bạn tốt? Cái quái gì thế này!

Tô Nặc há to miệng.

“Sao vậy?” Chung Ly Phong Bạch đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn.

“Anh không hiểu đâu.” Tô Nặc đau khổ nâng trán.

Vốn tưởng mình đã trở thành người kiên cường có thể sống tự lập, kết quả lại phát hiện mình vẫn còn đang được che chở dưới cánh chim của anh hai, việc này thật sự rất đả kích!

“Cậu không nói sao tôi hiểu được chứ.” Chung Ly Phong Bạch bất mãn nói.

“Trời ơi.” Tô Nặc thở dài.

Trái tim tan nát!

“Rốt cuộc cậu bị sao vậy?” Chung Ly Phong Bạch buồn bực hỏi.

Mấy ngày nữa phải tới sòng bạc, mình nhất định phải thắng một ván thật đẹp mắt! Tô Nặc hung hăng nắm chặt tay, sau đó cầm tay đạo diễn Chung, “Anh nhớ phải tránh xa tên La Lực!”

“Tại sao?” Chung Ly Phong Bạch ngạc nhiên hỏi lại.

“Bởi vì hắn là tên biến thái.” Tô Nặc quay về chủ đề chính, “Hắn muốn dùng quy tắc ngầm với tôi.”

“Cái gì?” Chung Ly Phong Bạch hít một hơi, “Giám đốc Âu Dương có biết không?”

“Đương nhiên là không! Anh ấy bận rộn như vậy, sao tôi có thể làm anh ấy phân tâm được.” Đúng là quá hiểu chuyện!

“Nhưng Jason từng nói La Lực là người không tệ.” Chung Ly Phong Bạch nhíu mày.

“Cái này cũng bình thường thôi! Bởi vì hắn không có ý đồ dùng quy tắc ngầm với Jason, đương nhiên sẽ dùng đủ mọi cách che giấu bản chất thật của mình.” Tô Nặc nói cứ như đúng rồi, “Jason đô con như vậy, người bình thường ai mà chịu cho nổi, trừ những người khẩu vị nặng!”

“Ý cậu là hắn chỉ thích loại hình gầy yếu như cậu?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.

Tôi gầy yếu chỗ nào! Cái từ gầy yếu này nghe quá đàn bà! Tô Nặc nghiêm mặt nói, “Tôi là đàn ông chuẩn!” Cái từ này không dùng sai chút nào!

“. . . . Được rồi, nếu có gặp hắn tôi sẽ chú ý.” Chung Ly Phong Bạch nửa tin nửa ngờ, nhưng không có phản bác.

“Nếu hắn muốn dùng quy tắc ngầm với anh, anh cứ đá mạnh vào phần dưới của hắn.” Tô Nặc hung ác nói.

Chung Ly Phong Bạch dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tô Nặc, “Biểu tình của cậu rất giống bọn anh chị xã hội đen.”

Giống xã hội đen cái gì, tôi vốn dĩ một đàn anh xã hội đen có máu mặt! Tô Nặc âm thầm khen ngợi bản thân, anh thật sự rất có mắt nhìn người!

“Hắn dùng quy tắc ngầm với cậu như thế nào?” Chung Ly Phong Bạch hỏi.

Hỏi rất hay! Tô Nặc lập tức thao thao bất tuyệt, “Lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã điên cuồng thổ lộ với tôi, còn có ý đồ sờ tay tôi nữa!” Bà tám tức là phải thêm mắm thêm muối, không chém gió một chút thì không thể gọi là bà tám được!

“Còn cậu thì sao?” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy hơi bất ngờ.

“Sau đó tôi đã hành hung hắn.” Tô Nặc trả lời vô cùng lưu loát, đây đúng là việc quang vinh cao cả!

. . . . .

“Cậu? Hành hung hắn?” Chung Ly Phong Bạch cảm thấy hơi nghi ngờ.

“Đúng vậy!” Tô Nặc cương quyết nói.

“Chúng ta đổi đề tài khác đi.” Chung Ly Phong Bạch lập tức mất sạch hứng thú.

“Sao anh không chịu tin tôi?!” Tô Nặc nổi giận.

“Nếu là lúc trước, tôi sẽ tin cậu.” Chung Ly Phong Bạch bày ra vẻ mặt vô tội, nếu bảo tôi tin việc cậu hành hung người ta thì đúng là coi thường trí thông minh của tôi rồi, giả vờ tin cũng không được.

“Cảnh tượng lúc đó thật sự rất oanh liệt!” Tô Nặc phát huy trí tưởng tượng tới mức tối đa, “Thậm chí hắn còn bị tôi đá bay mấy vòng!”

Chung Ly Phong Bạch ách xì một cái.

“. . . . .” Có cần không nể mặt như vậy không! Tô Nặc dùng ánh mắt lên án hắn.

Nhưng Chung Ly Phong Bạch hoàn toàn không có ý định hợp tác, không những không muốn nghe Tô Nặc kể câu chuyện oanh liệt của mình mà còn viện lí do “Mục Thu cần tắm rửa nghỉ ngơi sớm” để đuổi hai người bọn họ!

Không hề hiếu khách chút nào!

“Sao có thể như vậy chứ?!” Lên xe rồi mà Tô Nặc vẫn tiếp tục oán hận, “Lần sau nếu anh ta tìm em làm khách mời, em nhất định sẽ từ chối!”

Âu Dương Long quay đầu nhìn hắn.

“Sao vậy?” Tô Nặc buồn bực hỏi, sao không khởi động xe, chẳng lẽ muốn hôn lưỡi?!

Suy nghĩ này có trọng lượng hơn cái kia nhiều! Nhất định phải thực hiện!

Vì thế hắn tự giác nhắm mắt lại, quyết định bắt chước mấy nhân vật trong phim thần tượng, chuẩn bị nghênh đón nụ hồn nồng cháy của người yêu!

Kết quả chỉ nghe Âu Dương Long hỏi, “Ai muốn dùng quy tắc ngầm với em?”

Chết tiệt!

Đúng là sét đánh giữa trời quang!

Tô Nặc lập tức sụp đổ!

Chồng đẹp trai của mình vừa nói chuyện kinh thiên động địa gì vậy?

“Mau kể rõ ràng cho anh nghe.” Âu Dương Long nhéo mặt Tô Nặc.

“Anh. . . . Nói gì em nghe không hiểu?” Tô Nặc càng giấu càng lộ, đưa tay gãi gãi mũi.

“Những gì em nói với đạo diễn Chung, mau kể rõ ràng cho anh nghe.” Tuy giọng điệu của Âu Dương Long rất dịu dàng, nhưng trong mắt đã hiện lên sự tức giận rõ ràng.

“Chồng yêu. . . . .” Tình huống này nhất định phải liều mạng lấy lòng mới được!

“Ngoan, anh không trách em, mau nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra.” Âu Dương Long ôm Tô Nặc vào lòng, “Nghe lời nào.”

“Là. . . . Là một nhà đầu tư.” Tuy không muốn nói nhưng nếu tiếp tục nói dối nhất định sẽ làm ngài giám đốc nổi giận, Tô Nặc đành phải ngoan ngoãn nói ra sự thật, “Hắn yêu thầm em!”

“Là ai?” Âu Dương Long hỏi.

Tô Nặc cảm thấy rất rối trí.

Mình phải nói thế nào bây giờ, chẳng lẽ nói rằng mấy ngày nữa tên La Lực kia sẽ theo anh hai đến sòng bạc?!

Nếu bây giờ khai thật, rất có thể chồng đẹp trai của mình sẽ nổi điên đi tìm hắn đánh nhau! Có thể đánh tên biến thái kia tơi bời hoa lá dĩ nhiên rất sảng khoái, nhưng nếu vậy anh hai sẽ mất đi một người giúp đỡ! Càng chưa tính đến trường hợp đánh thua, phải biết rằng cái tên La mặt sẹo là dân xã hội đen chính gốc!

Tình huống này thật nan giải!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện