Tần Diệc vừa tới tầng dưới phòng công tác của Nhan Quy thì thấy đối phương đi ra từ cửa tự động trong đại sảnh, Nhan Quy nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút.

“Sao em lại tới đây? Chẳng phải đã bảo em đợi anh ở T&D hay sao?”

Thần sắc Nhan Quy nhìn qua có chút không vui, Tần Diệc nhấc túi đồ ăn sẵn trong tay lên: “Em đói.”

Sau đó nhét một túi vào tay Nhan Quy, lại cười mị mị bổ sung một câu: “Em sợ anh cũng đói.”

Nhan Quy bất đắc dĩ nhìn hắn, đành nói: “…….. Em đợi ở đây một chút, anh đi lấy xe.”

Miệng vẫn còn ngậm cánh gà, Tần Diệc gật gật đầu.

Nhìn bóng lưng Nhan Quy biến mất tại bãi đỗ xe, hắn ngồi lên ghế đá ven đường, vừa gặm cánh gà, vừa liếc xung quanh, hơi lơ đãng, ánh mắt hắn bỗng đối diện với một người đàn ông cao gầy bên kia đường, người đó tựa vào trước xe, diện mạo rất đẹp trai nam tính.

Đối phương nhìn chằm chằm vào Tần Diệc, khóe mắt thoáng nhướn lên, ánh mắt như thể giấu một con dao sắc, làm người ta rất không thoải mái.

Tên kia đang khiêu khích!

Chẳng hiểu sao, Tần Diệc lại hiểu được ánh mắt của hắn, hắn không chút yếu thế đáp lại đối phương, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.

A, họ Thẩm, không ngờ lại đụng phải hắn ở đây.

Hắn đã nhìn qua ảnh của Thẩm Thư Đàm ở chỗ Kỷ Hàng Phong, tuy rằng ngoài đời có hơi khác, nhưng rõ ràng là một người, huống chi ánh mắt tên này, cũng đáng ghét y chang giọng nói trong điện thoại của hắn.

Tầm mắt đối chọi gay gắt của hai người kịch liệt đấu tranh một trận trong không trung, không đợi Thẩm Thư Đàm kịp phản ứng lại, trong ánh mắt kinh ngạc của tên đó, Tần Diệc vắt chân, chậm rãi nhổ miếng xương gà đã bị gặm sạch sẽ về phía hắn.

Sắc mặt Thẩm Thư Đàm trầm xuống trong nháy mắt, cảm thấy bị vũ nhục sâu sắc!

Thằng ôn vô giáo dục!

Tần Diệc có thể không chút để ý, nhưng Thẩm Thư Đàm luôn tự xưng là có phong độ lại tỏ vẻ không thèm chấp nhặt với người như thế, hắn nheo lại hai mắt biểu đạt sự khinh thường của mình, sau đó không chút do dự leo lên xe phóng đi.

Thằng này là vừa đến, hay….. giờ mới đi? Tần Diệc ngẩn ra nhìn hướng đó, nghĩ đến nhập thần.

Tên kia đi không bao lâu, Nhan Quy lái xe từ bãi đỗ xe ra đứng ở vị trí không xa Tần Diệc cho lắm, gọi hắn.

“Tần Diệc, đi thôi.”

Khung cảnh thành phố lướt nhanh qua cửa kính xe, Tần Diệc chống cằm yên lặng nhìn ra ngoài.

“Sao không nói câu nào?” Khi hai người bên nhau, Tần Diệc rất ít khi im lặng như hôm nay, Nhan Quy không thể không để ý.

Tần Diệc thu lại tầm mắt, nhìn vào mặt người yêu, trầm thấp hỏi: “Anh……có gì muốn nói với em không?”

“Nói cái gì?” Nhan Quy khẽ nhíu mày, kinh ngạc hỏi một câu.

“Không có gì.” Tần Diệc quay đầu đi, không dây dưa với chủ đề này nữa, “Em tưởng công tác chuẩn bị cho buổi biểu diễn đã xong hết rồi, sao hôm nay vẫn làm muộn thế?”

“Vì….. phải chỉnh lại mẫu thử một chút.”

“Ra vậy, anh sửa ra to chút nha, em cảm thấy hình như năm nay lại cao lên.” Tần Diệc khoa khoa ngón tay, đắc ý nói, “Hôm nay em đã ngó qua sân khấu, sàn catwalk và đèn hiệu ứng đều ok, không có vấn đề.”

Nghe đến đây, ánh mắt Nhan Quy bỗng tối lại, môi hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Mấy ngày còn lại nhằng cái đã qua, Tần Diệc không hề có thói quen thả lỏng trước khi diễn, bình thường huấn luyện như thế nào vẫn làm như thế, như vậy cũng để biểu hiện ra thiết kế tâm huyết của Nhan Quy một cách hoàn mỹ nhất.

Hội trường được đặt tại khu lớn nhất dưới lầu một trong trung tâm triển lãm quốc tế, khu sang trọng này thường chỉ cho những công ty trang phục lớn nổi tiếng hoặc những sự kiện quan trọng thuê, chỉ vậy cũng đủ thấy Nhan Quy kỳ vọng vào sự kiện này ra sao.

Bóng đêm buông xuống, trung tâm triển lãm đèn đuốc sáng trưng.

Có thể thấy được, những người tới tham gia lần biểu diễn này không ai không phải người nổi tiếng, người có địa vị hoặc người máu mặt trong giới truyền thông, khu đỗ xe trước quảng trường đã xuất hiện rất nhiều nhãn hiệu xe sang trọng, chỉ nhìn biểu tượng trên đầu xe thôi cũng đủ khiến người ta mù mắt, nếu bên cạnh có vài cái mô hình xe nữa, chỗ này có thể biến ngay thành hội trường triển lãm xe, những chỗ trống cũng nhanh chóng có xe lấp đầy.

Nhan Quy không dự đoán được, cảnh tượng đêm nay còn tốt hơn tình huống tốt nhất mà hắn đã dự tính rất nhiều, dù trước đó hắn không biết, nhưng bây giờ cũng nhìn ra, với danh khí của hắn trong giới, tuyệt không có khả năng hấp dẫn nhiều khách đến như vậy, xem ra đêm nay không chỉ có Thẩm Thư Đàm, ông bố hờ hững kia của mình cũng phát huy không ít tác dụng.

Sàn catwalk là địa điểm trung tâm trong hội giới thiệu lần này, đương nhiến nó cũng trở thành đề tài được khách khứa bàn luận nhiều nhất, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, là thời cơ tuyệt hảo để những người nổi tiếng trong giới thời trang giao lưu, mở rộng nhân mạch và mạng lưới quan hệ, hoặc cũng có thể thám thính một chút tiếng gió mẫn cảm.

Không giống như ngoài đại sảnh, nơi những người nổi tiếng thoải mái bắt chuyện, không khí trong hội trường khá là khẩn trương, những người mẫu còn đang không ngừng hóa trang, thử quần áo, cố gắng đạt tới độ hoàn mỹ.

Tần Diệc có người hóa trang riêng, đã sớm xử lý xong hết, nhưng có chút ngoài ý muốn là hóa trang không giống với những gì Nhan Quy đã nói, mí mắt được vẽ rất sắc, dưới sự trợ giúp của kính áp tròng, hai tròng mắt càng trở nên u ám, thâm thúy, bờ môi của hắn rất mỏng, ánh đèn vàng chiếu lên chóp mũi tạo thành cái bóng khêu gợi.

“Ê, anh đẹp trai, có muốn đi đâu sau khi kết thúc không?” Nữ nhân viên trang điểm khoa trương huýt sáo, vô cùng tự đắc với kiệt tác của mình nói đùa.

“Tôi nghĩ Kỷ Hàng Phong sẽ có hứng thú.” Tần Diệc nhún vai, buông hai chân đang vắt vào nhau ra, đứng dậy đi ra ngoài, “Tôi ra ngoài hóng gió.”

“Bây giờ còn chạy loạn đi đâu! Quần áo còn chưa thay!” Vị nhân viên trang điểm kiêm trợ lý đau khổ gọi theo.

Tần Diệc không thèm để ý, vẫy vẫy lại, ý bảo đi chút sẽ quay lại.

Nếu hắn đi muộn một chút sẽ thấy được quần áo mà đối phương chuẩn bị cho hắn, đó không phải bộ quần áo cho người mẫu chính mặc.

Hắn càng không biết, hắn vừa rời khỏi phòng hóa trang không bao lâu, Nhan Quy liền tiến vào tìm hắn, thế nhưng không thấy.

“Anh ấy bảo ra ngoài hóng gió, cần đi tìm không?” Nhân viên hóa trang hỏi.

Nhan Quy trầm mặc một lát, ánh mắt căng thẳng, thở dài nói: “Không cần.”

Khách trong hội trường khá đông, nhưng không hề huyên náo, người có thân phận thường tự giữ lễ tiết, tiếng trò chuyện cũng chỉ vang lên trong một khu vực nhỏ, không có ai lại gây ồn ào rồi tự làm trò cười.

Tần Diệc đi xuyên qua khu vực đầy người đang trò chuyện rôm rả này, không thèm để ý tới những tầm mắt âm thầm dừng trên người mình, hắn rất nhanh liền tìm ra khu đồ ăn, như thể trên đầu có gắn ra-đa định vị vậy.

Hắn không thể ăn nhiều, tránh việc chút nữa lên sàn diễn còn xuất hiện mấy tình huống khốn kiếp như mắc tè, buồn đại tiện. nhưng ăn tạm vài miếng điểm tâm vẫn có thể.

“Thưa ngài.”

Ngay khi hắn đang ăn hăng say, có người lại làm phiền, Tần Diệc bình tĩnh quay đầu, không hề cảm thấy tội lỗi vì ăn vụng nhìn người bồi bàn đưa cho mình một tờ giấy.

Hắn không lấy luôn mà lạnh nhạt hỏi: “Ai đưa tôi?”

Người bồi bàn lắc đầu ra vẻ không biết, rất chuyên nghiệp đặt tờ giấy lên bàn, sau đó rời đi.

Rất nhiều gương mặt xẹt qua óc Tần Diệc, nhưng hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra ai sẽ chơi cái trò nhàm chán này với hắn, hắn lấy tờ giấy rồi mở ra, trên đó viết hai chữ: Quay lại.

Hắn chậm rãi xoay người, ánh vào trong mắt là một cái cầu thang hoa lệ phong cách Châu Âu.

Hướng mắt lên trên, vài người ăn mặc sang trọng đang đứng trên lầu, trò chuyện vui vẻ, một người đàn ông tay cầm một chiếc ly chân dài đứng giữa đám đông, buông mi lẳng lặng ngưng mắt nhìn mình.

Ánh mắt Tần Diệc ngưng lại, Bùi Hàm Duệ!

Khuôn mặt không rõ ràng trong đêm đó giờ được chiếu sáng rành mạch dưới đèn trần, ngũ quan tuấn lãng mà khắc sâu, dáng người cao ngất mà cân xứng, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhẹ đầy thâm ý, tây trang màu đen khá nghiêm túc, đeo caravat, phía trên còn có một chiếc kẹp với viên ngọc xanh tinh xảo.

Khác với sự tùy tính đêm đó, khí chất Bùi Hàm Duệ đêm nay khá nội liễm, ngay cả động tác cầm ly cũng có vẻ ưu nhã mà trầm ổn.

Nam nam nữ nữ xung quanh chỉ nhỏ giọng trò chuyện, vừa không dám có hành vi phóng đãng, cũng không dám õng ẹo tạo dáng, hắn đứng trên bậc thang đá cẩm thạch, cả người như một pho tượng hoàn mỹ cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

Miệng hắn còn ngậm một điếu thuốc, thấy Tần Diệc nhìn qua liền tùy tay dập thuốc, cũng không để ý tới biểu tình kinh ngạc của những người bên cạnh, bưng chén rượu đi xuống cầu thang, chậm rãi lại gần Tần Diệc.

Tần Diệc rất không thích cảm giác bị người ta nhìn xuống, vì thế hắn lập tức quay lại, coi như không phát hiện.

Nhưng ngay sau đó, bên tai hắn liền vang lên âm thanh trầm thấp mà từ tính của Bùi Hàm Duệ: “Lại gặp nhau rồi, Tần Diệc.”

“Đúng vậy, xem ra lại là trùng hợp sao?” Tần Diệc nghiêng mình nhìn hắn, nheo mắt như thể muốn nhìn rõ mục đích của đối phương.

Đáng tiếc, hắn chỉ nhìn thấy một mặt hồ sâu thẳm.

Bùi Hàm Duệ nhấp nhẹ một ngụm rượu, đầy phong độ cười nói: “Chẳng phải duyên phận chính là thứ không thể đoán hay sao?”

Tần Diệc không có hứng thú chơi trò chữ nghĩa với hắn, thò tay lấy một miếng bánh bích quy cho vào miệng.

“Cậu là người mẫu catwalk đúng không, sao bây giờ còn ăn, có kịp chạy vào không?” Bùi Hàm Duệ không để ý sự xa cách của đối phương, lấy ra một cái thiệp có vẻ là giấy mời, nhìn lướt qua, có chút tiếc nuối nói, “ Đáng tiếc thật, cậu vậy mà lại không phải người mẫu chính.”

“!” Một câu này, động tác Tần Diệc chợt dừng, hắn biến sắc, nặng nề hỏi, “Anh nói cái gì?”

Bùi Hàm Duệ ngoài ý muốn nhướn mày, đưa thiệp mời trong tay qua, đầy thâm ý nói: “Trình tự người mẫu trong danh sách hẳn là trình tự xuất hiện đúng không, cái tên viết tại vị trí đầu tiên, không phải là cậu nha, nhưng xem ra, có vẻ….cậu không biết?”

Mặc dù trong lòng không ngừng thuyết phục chính mình điều này là không có khả năng. Nhưng đến khi nhìn tên người mẫu chính, Tần Diệc không thể tả nổi cảm giác của chính mình.

Hắn chỉ cúi đầu, gắt gao nhìn chằm chàm thiệp mời, ánh mắt như thể thiêu ra một lỗ trên đó.

Ba chữ trên đó, giống như tia chớp chói mắt…..Thẩm Thư Đàm.

Mà chính mình đáng lẽ phải ở vị trí đó, lại xếp thứ hai.

Bình thường, mỗi người mẫu sẽ chỉ catwalk một lần, chỉ riêng người mẫu chính sẽ đi ra đầu tiên và thêm một lần cuối cùng đi ra cùng nhà thiết kế, trình tự này sẽ được ám chỉ trên thiệp mời, cho nên Bùi Hàm Duệ chỉ liếc mắt cũng biết ai là người mẫu chính.

Thẩm Thư Đàm sao….. Quả thật là một người mẫu có chút nổi tiếng trong nước, Bùi Hàm Duệ lạnh nhạt nghĩ.

Thẩm Thư Đàm là một người mẫu đã từng nổi tiếng cả ở Pháp và trong nước, nếu hắn biết, trong mắt vị này, hắn chẳng qua chỉ là một người mẫu “có chút nổi tiếng” mà thôi, không biết hắn có tức đến hộc máu hay không.

Nhưng giờ phút này, sự chú ý của Bùi Hàm Duệ hoàn toàn không đặt trên người Thẩm Thư Đàm, mà là việc Tần Diệc không hề thoải mái khi biết tên kia là người mẫu chính, đây mới là việc rất có ý tứ.

Ánh mắt hắn thủy chung dừng trên mặt Tần Diệc, dưới ánh đèn nhấp nháy, ánh mắt vốn tản mạn của Tần Diệc, đã triệt để biến thành lạnh lùng.

“Anh hẳn là không cần thứ này nữa.” Tần Diệc niết tờ giấy kia, không đợi đối phương phản ứng, bước thẳng về phía hậu trường.

Bùi Hàm Duệ hứng thú nhìn theo bóng dáng hắn biến mất trong đám người.

“Càng ngày càng thú vị……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện