Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Trong phòng, mấy ngươi Lý Dương, Điền Cương đang quan sát trận đấu phía dưới qua một tấm kính pha lê trong suốt.

Trận đấu tranh giải ba sẽ được tiến hành trước, còn trận tiếp theo sẽ là trận chiến giành giải quán quân.

Thực ra trận tranh giải ba có tầm quan trọng vượt xa trận giành giải quán quân. Đứng thứ ba sẽ dành được mười triệu đô la trong khi các thứ hạng sau đều nhận được năm triệu đô la. Ngoài chuyện này ra người đứng thứ ba có thể khiêu chiến còn người thứ tư thì không có cơ hội.

Từ góc độ này mà nói thì có thể thấy trận đấu này so với trận tranh giải quán quân còn sặc mùi súng đạn hơn. (1)

- Thưa các quy ông quý bà, trận đấu giữa "Hắc Hùng" Grim và "Âm Trảo" Hoa Thiên đã sắp bắt đầu. Chúng ta hãy hoan nghênh hai vị tuyển thủ bước lên sàn đấu nào!

Người dẫn Chương trình hô lên, lập tức tất cả khán giả đều hướng mục quang nhìn về phía võ đài.

- Grào…

Âm thanh quen thuộc của Grim vang lên, thân thể cường tráng thậm chí còn to hơn cả một con gấu đen của hắn lao lên võ đài.

- Hống, hống…

Grim lọ ra vẻ vô cùng hưng phấn. Hắn đắc ý mà để lộ thân thể cường hãn của mình ra trước mặt khán giả, thỉnh thoảng hắn còn vung chân lên và vạch ngang trên không khí tạo nên những tiếng gió vù vù khiến cho vô số khán giả kích động mà hò hét ầm lên.

- A, mọi người hãy nhìn thân thể cường hãn của Grim kìa, cánh tay của anh ta trông thật đáng sợ, có lẽ còn phải to hơn cả eo của tôi mất… cơ bắp toàn thân anh ta có lẽ còn cứng hơn cả sắt thép…

Giọng nói của người dẫn Chương trình tuy đã được khuếch đại qua micro nhưng vẫn không thể nào che được những tiếng gào thét hưng phấn từ các FAN của Grim…

- Hắc Hùng!.. Hắc Hùng!... Hắc Hùng!…

Nhưng tựa hồ sau chớp mắt lại có những tiếng kêu chói tai khác vang lên, hơn nữa trong đó đa phần là thanh âm của các nữ sinh.

- Hoa Thiên!... Hoa Thiên!... Hoa Thiên!…

Hoa Thiên vừa anh tuấn lại vừa có một cỗ khí chất lãnh mạc, khí chất ấy khiến một lượng lớn thiếu nữ say mê hắn.

- Hai vị đã chuẩn bị xong chưa? Giọng nói của trọng tài vang lên.

Hoa Thiên lạnh lùng gật đầu còn Grim vặn hai bàn tay tạo ra những âm thanh lách cách và đắc ý nhìn về phía trọng tài, đầu khẽ cúi xuống.

- Keng…

Một tiếng chuông đã vang lên khắp toàn bộ võ trường, lập tức cả khu tỷ võ trở nên yên ắng, tất cả mọi người đều lặng lẽ mà nhìn. Trong phòng, Jake cùng mấy người đều mở to mắt mà nhìn ra, trận đấu đã bắt đầu rồi!

Grim trừng mắt nhìn Hoa Thiên, cơ nhục toàn thân hắn bắt đầu nổi lên, từng luồng năng lượng thấm vào cơ nhục, năng lượng nhục thể của hắn cường đại đến mức khiến cho không khí xung quanh đều trở nên rung động. Grim mặc dù thân thể cao to mà tốc độ so với người thường thì nhanh hơn rất nhiều. Nhưng nếu so sánh với Hoa Thiên thì tốc độ của hắn lại trở thành yếu kém.

Chính vì vậy hắn muốn lấy tĩnh chế động.

- Không ngờ cái tên đầu đá ngươi mà cũng có trí tuệ nữa đấy?

Hoa Thiên kiêu ngạo đứng trên võ đài mà cười lạnh nói:

- Bất quá, ngươi nghĩ rằng người thật sự có thể phòng thủ được sao?

Thân thể của Hoa Thiên vừa chợt động thì đã giống như thiểm điện vậy, cứ liên tục lấp lóe!

- Tàn ảnh!

Trong mắt Grim nhất thời xuất hiện vô số tàn ảnh, hắn không có được khả năng phòng ngự hoàn mỹ như Phong Thanh, cũng không có cảm ứng về Thiên đạo lợi hại đủ để nhìn rõ được thân thể của Hoa Thiên được như Phong Thanh.

Làm thế nào đây?

- Xoạt…

Một âm thanh giống hệt như con dao chém vào cái bảng vậy, âm thanh phát ra vô cùng khó nghe. Trên ngực Grim đã xuất hiện năm vết thương, bất quá cả năm vết thương đều rất nông. Tuy vậy máu tươi vẫn tuôn ra xối xả, người ngoài nhìn vào quả thật có chút sợ hãi.

"Thân thể tên to xác này không ngờ lại cường hãn đến vậy, ngay cả Âm Trảo của ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng phá vỡ phòng thủ của hắn." Hoa Thiên mắng thầm trong lòng một trận, hắn không ngờ lại có người tu luyện nhục thể đến mức như vậy, nếu biết được Lý Dương tu luyện nhục thể đến mức như thế nào rồi thì có lẽ Hoa Thiên sẽ "ngất" luôn mất.

- Ngươi đả thương ta?

Grim gầm lên một tiếng, hai mắt hung hăng mà trợn tròn lên nhìn Hoa Thiên, hắn đã phẫn nộ:

- Mẹ nó chứ, mày dám đánh bố mày à, phản rồi phản rồi!

Cát Lỗ Phổ đang ngồi theo dõi trận đấu cũng cũng phải nhíu mày lại, hôm qua đấu hắn cũng bị Grim chửi rủa y như vậy.

- Bộp!

Kẻ ngốc cũng có biện pháp của kẻ ngốc, Grim hung hăng đạp mạnh một cước xuống đất rồi dựa vào phản lực cường đại đó mà lao thẳng về phía Hoa Thiên như một một tên vừa dời dây cung.

- Xoẹt!

Hoa Thiên chợt động, sau nháy mắt đã không thấy đâu nữa, tốc độ cực nhanh, vượt xa Grim. Khi đối mặt với Phong Thanh phòng thủ cực kỳ hoàn hảo thì Hoa Thiên chẳng thể sử dụng được ưu thế về tốc độ của mình. Nhưng để đối phó với Grim thì chuyện này lại đơn giản cô cùng.

- Xoẹt!

Một cảm giác đau đớn ngứa ngáy từ sau lưng truyền đến, Grim lập tức ngưng thân hình lại, hắn biến hắn đã thụ thương rồi.

Grim bây giờ rất bực bội, tốc độ không bằng người ta thì làm gì được cơ chứ, hắn thật sự chỉ muốn đem tên tiểu tử chỉ biết dựa vào tốc độ này xé thành từng mảnh.

- Xoẹt…

Lại trúng chiêu rồi! Grim cuối cùng đã phẫn nộ đến cực điểm. Chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên mà kêu gào…

- Hống…

Hai nắm đấm to lớn hung hăng đấm thẳng vào ngực mình, trông hắn phảng phất giống như… phảng phất giống như một con tinh tinh đang phẫn nộ mà tự đánh vào mình vậy!

Liều mạng rồi!

Chỉ thấy hai chân của Grim phát lực, hắn điên cuồng tấn công, dùng thân thể lăn xả vào mà tấn công Hoa Thiên.

- Soạt!.. Soạt!... Soạt!

Hoa Thiên giống như quỷ mị vậy, thân hình vừa lóe lên ở chỗ này, thoắt một cái đã thấy đứng ở chỗ khác, khi Grim đuổi đến nơi thì hắn đã lại biến mất rồi. Hoa Thiên tựa hồ như có vẻ chẳng vội vàng gì mà đùa bỡn với Grim. Trong lòng Grim càng thêm phẫn nộ, nhưng tốc độ của hắn thực sự chẳng thể so sánh được với Hoa Thiên, Hoa Thiên vẫn rất nhẹ nhàng mà tiếp tục đùa bỡn hắn như trước…

Nhưng chẳng ai để ý tới chuyện đôi mắt của Grim đã đỏ lên rồi, đó không phải là màu đỏ bình thường mà là một màu đỏ lóe lên những tia hồng quang quỷ dị!

Bỗng dưng… Một tiếng hống trầm thấp từ yết hầu Grim vang ra, đồng thời thân thể của Grim sau nháy mắt đã tăng tốc lên gấp hai lần!

- Bốp!

Tốc độ tăng lên hai lần, Hoa Thiên nhất thời không phải ứng kịp mà bị đánh bay lên không, lúc này Grim lại tiếp tục lao tới.

- Phốc!

Trên không trung, Hoa Thiên phun một ngụm máu tươi ra, ngay sau đó hắn phát hiện ra tình hình bất diệu. Đòn tấn công vừa rồi thực sự quá nặng, nếu cứ tiếp tục thế này thì có lẽ hắn sẽ rơi xuống võ đài mất, đến khi đó thì coi như thua rồi.

- Mẹ nó, con gấu chó đáng chết, hắn liều mạng rồi!

- Ưng Tường Cửu Thiên!

Chân khí trong thể nội Hoa Thiên điên cuồng bạo phát ra, thân thể hắn lập tức được luồng khí kình có hình dáng một con hùng ưng bao lấy. Sau chớp mắt thân thể hắn một hóa thành chín. Chín đạo tàn ảnh từ trên không trung lao xuống trong chớp mắt và trực tiếp tấn công thẳng vào Grim.

- Âm Trảo Thập Tam Liên kích!

Sau nháy mắt toàn trường đã trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngưng hô hấp mà nhìn lên võ đài.

Không khí lúc này đã hoàn toàn rồi loạn. Chín đạo tàn ảnh đều giương song trảo lên và huyễn hóa thành vô số trảo ảnh, nơi đây phảng phất giống như có chín con hùng ưng giương lợi trảo lên mà công kích Grim vậy.

- Hây!

Grim ngẩng đầu lên hét một tiếng, cơ nhục của hắn như nở ra, một luồng kình khí tự nhiên xuất hiện, cánh tay phải của hắn phảng phất giống như một cái chùy đá to lớn hung hăng bổ tới.

- Bốp!

Giống như có động đất vậy, chín đạo kình khí có hình chim ưng sau nháy mắt đã bị phá tan, thân thể của Hoa Thiên giống như một con diều thổi bay đi vậy. Hắn ngã xuống đất một cách vô lực, máu tươi điên cuồng phun ra.

Thân thể Hoa Thiên đã rơi ra khỏi võ đài, trận đấu tựa hồ như đã kết thúc rồi. Nhưng chẳng ai chú ý đến chuyện đôi mắt của Grim lúc này càng ngày càng thêm đỏ rực lên một cách quỷ dị…

Trong phòng!

- Lý Dương, mau ra ngăn gã to lớn kia lại… Hắn đã nhập ma cuồng hóa rồi.

Lý Dương ngây ngốc, trong lòng hắn tựa hồ như chỉ có tu ma giả mới có thể nhập ma, nhưng cuồng hóa thì hắn không hiểu, gã Grim này chỉ tu luyện nhục thể mà thôi, sao lại có thể nhập cơ chứ?

- Mau đi đi, đừng hỏi nữa, muộn là không kịp đâu!

Hạng Vũ lập tức thúc dục nói.

Lúc này, khi trọng tài đang chuẩn bị tuyên bố trận đấu kết thúc thì Grim lại ngẩng đầu lên trời mà rống lên một trận như tiếng gấu hống:

- Hống…

Tiếng hống lớn đến mức khiến cho tất cả mọi người đứng xem đều cảm thấy nhức hết cả tai.

- Bộp!... Bộp!... Bộp!…

Grim giống như lần tỷ thí trước vậy, hắn hung hăng lao tới Hoa Thiên, từng bước từng bước chân đều vô cùng nặng nề khiến cho nền đá hoa cương bên dưới đều lưu lại vết chân của hắn, các vết chân càng ngày càng sâu hơn. Thân thể Grim bỗng dưng vọt lên, hắn muốn một cước lấy đi tính mạng của Hoa Thiên.

Đột nhiên…

- Bộp!

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, tiếp đó là một âm thanh như sấm sét vang lên, thân hình to lớn của Grim đã bị một cước đá bay đi!

Tiếp đó lại có một thân ảnh lóe lên! Cách mặt đất mười mét trên không trung xuất hiện một bóng người, lập tức tất cả mọi người đều nhìn rõ bóng người ấy chính là Lý Dương. Tất cả đều ồ lên kinh ngạc, những người xem ở đây đương nhiên đều biết người sáng lập và truyền bá Cực Thối đạo, đồng thời cũng là người tổ chức cuộc tỷ thí lần này chính là Lý Dương.

Thân hình Lý Dương như một thanh lợi kiếm từ trên không trung cắm thẳng xuống dưới.

- Phập!

Một chân của Lý Dương dẫm lên lưng của Grim, sau đó đạp Grim lún cả xuống mặt đất, không cho hắn bò dậy nữa.

- Bộp!... Bộp!... Bộp!... Bộp!…

Song quyền của Grim liên tục điên cuồng đấm xuống đất, nhưng chỉ một chân của Lý Dương đạp lên đã khiến cho thân hình khổng lồ của Grim không thể đứng lên được. Nhưng đôi mắt của Grim càng ngày càng đỏ lên một cách quỷ dị, tiếng động do hắn đập xuống đất gây ra cũng càng ngày càng lớn hơn, mặt đất đã bị đập cho lún xuống một cái hố lớn rồi nhưng hắn vẫn chẳng thể chuyển mình được.

Năm phút sau...! Đôi mắt đỏ sậm của Grim cũng từ từ nhạt dần đi, Grim cũng dần dần tỉnh táo trở lại.

- Ta lại ma hóa rồi sao? Ta lại ma hóa rồi sao?

Trong miệng Grim lẩm bẩm, lúc này Lý Dương cũng nhấc chân ra không đạp xuống hắn nữa nhưng Grim vẫn không hề chú ý, tựa hồ như hắn đối với chuyện mình vừa rồi bị ma hóa cảm thấy rất là nghiêm trọng.

- Tại sao? Tại sao? Ta lại cuồng hóa rồi? Tại sao? Tại sao? Không phải đã ba năm nay ta không cuồng hóa rồi sao?

Grim thấp giọng nói, trong mắt hắn không có vẻ tếu táo tùy ý như trước đây nữa mà thay vào đó là vẻ đau xót, một sự đau xót rất sâu sắc…

Lý Dương nhìn hắn rồi bình tĩnh nói:

- Nếu ngươi không muốn lại nhập ma nữa thì hãy đi theo ta đi!

Dứt lời hắn bèn chuyển thân li khai.

Nghe được lời của Lý Dương, thân thể Grim lập tức chấn động, tiếp đó hắn nhìn về phía Lý Dương và nhớ lại nam tử này. Vừa rồi khi bản thân nhập ma, chính là nam tử giống như ma thần này đã dễ dàng áp chế mình, người khác không biết thực lực của hắn sau khi cuồng hóa chứ hắn thì rất rõ. Sau khi cuồng hóa thực lực của hắn sẽ bội tăng, vừa rồi tuyệt chiêu của Hoa Thiên bị hắn một quyền phá giải chính là vì nguyên nhân này.

Grim chậm rãi đứng dậy và đi theo sau lưng Lý Dương.

Lúc này trọng tài mới tỉnh ngộ mà cao giọng hét:

- Trận đấu tranh hạng ba, "Hắc Hùng" Grim thắng!

- Bá Vương, sao hắn lại có thể nhập ma cuồng hoa vậy?

Lý Dương chỉ an bài cho Grim nơi ở chứ không nói gì với hắn nữa. Grim lúc này đã khác hẳn với tay Grim luôn làm trò cười trước mặt mọi người trước đây mà trở thành một Grim trầm mặc.

Hạng Vũ nói:

- Tại Ma giới, kẻ có thể nhập hóa ma cuồng không ít, tuy nhiên đa số là hùng nhân, ngưu đầu nhân, thật không ngừ tại phàm giới lại có một phàm nhân có thể nhập mà cuồng hóa. Thật là hiếm thấy a!

Lý Dương lập tức hỏi tiếp:

- Nhập ma hóa cuồng rút cục là có ý gì vậy?

Hạng Vũ nói:

- Đó là những người trong huyết mạch có ẩn chứa ma tính, một khi cực kỳ phẫn nộ hay quá sức thương tâm thì sẽ dẫn đến ma tính bạo phát mà nhập ma hóa cuồng khiến công lực bội tăng. Bình thường nếu chưa đạt đến Kim Đan kỳ thì khi nhập ma sẽ mất đi bản tính, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ điên cuồng tàn sát! Nhưng một khi đạt đến Kim Đan kì thì nhập ma cuồng hóa ra lại có lợi, bởi vì khi cuồng hóa có thể khống chế được hành động của bản thân.

Hạng Vũ kỳ thực cũng thấy rất kỳ quái, hùng nhân và ngưu đầu nhân và mấy loại nhân gì đó trong Ma giới có thể nhập ma thì rất nhiều, nhưng một nhân loại có thể nhập ma cuồng hóa thì quả thật rất hiếm thấy

- Bá Vương, người nói tôi nên dạy cho hắn cái gì để hắn không nhập ma nữa đây?

Lý Dương biết tay Grim đó đang đợi mình giúp đỡ.

- Ngươi chỉ cần truyền cho hắn một vài bài "Tĩnh Tâm chú" phổ thông để tránh cho hắn khỏi nhập ma là được rồi!

Hạng Vũ trả lời một cách rất đơn giản. "Tĩnh Tâm chú" này căn bản không phải là pháp quyết tu luyện, đó chỉ là cái mà một vài tu tiên giả thường tụng niệm để tĩnh tâm thôi.

Đêm đó Cát Lỗ Phổ đang ở trong phòng mình. Đèn trong phòng không được thắp, tất cả đều là một màu tối đen. Cát Lỗ Phổ đang ngồi xếp bằng, từng luồng khí lưu hắc sắc xoay chuyển quanh người hắn.

"Một quyền, tên Grim đó lại có thể một quyền mà hoàn toàn đánh bại Hoa Thiên, một quyền đó đến ta cũng chẳng thể nhẹ nhàng ngăn cản!" Nhãn lực của Cát Lỗ Phổ thuộc loại nào chứ, hắn dễ dàng nhận ra một quyền đó của Cát Lỗ Phổ hoàn toàn vượt quá thực lực của ngũ cấp cao thủ.

"Nhưng, nhưng gã Mộc Dịch kia lại có thể dễ dàng ép Grim xuống, khiến hắn không thể hoàn thủ!" Cát Lỗ Phổ còn nhớ rõ tốc độ và sức mạnh đáng sợ mà Lý Dương triển khai ra khi đó. Một cước ép xuống khiến cho Grim không thể chuyển mình, như vậy cần đến một sức mạnh lớn đến thế nào đây?

Trong mắt Cát Lỗ Phổ lóe lên vẻ hung hăng.

"Mộc Dịch, bất kể như thế nào ta cũng phải giết ngươi, vì đệ đệ của ta cho dù có phải sử dụng đến sức mạnh kia ta cũng không tiếc!" thanh âm trầm thấp của Cát Lỗ Phổ vang lên, "ngày mai đánh bại lão đầu kia là ta có thể khiêu chiến Mộc Dịch rồi."

Dần dần, căn phòng của Cát Lỗ Phổ không còn bất kỳ một thanh âm nào nữa, kể cả tiếng hô hấp, một sự im lặng đáng sợ bao trùm lên tất cả…

--

1. Nguyên văn tác giả

Tập 4: Cực thối Đạo quán

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện