Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Dùng xe ô tô đi suốt ba ngày trong sa mạc, cuối cùng cũng tới được trại huấn luyện tại sa mạc châu Phi. Xung quanh trại huấn luyện có mấy trăm cảnh vệ đều sử dụng súng, ống nhòm laze quan sát xung. Một khi có người muốn bỏ trốn, đám cảnh vệ này sẽ không lưu tình dùng một phát súng bắn gục.

- Trung thành với tập đoàn Tuyết Lan, trung thành với Cực Thối đạo, trung thành với Mộc Dịch tiên sinh!

Những tiếng hô lớn vang ra bên ngoài trại huấn luyện khổng lồ.

Lý Dương từ trong ô tô chứng kiến cảnh này, không khỏi sững người, quay lại nói với thủ hạ đứng bên cạnh:

- Khẩu hiệu này là để làm gì? - Chủ tịch, đây là một trong những phương pháp tẩy não?

Một người da đen nhỏ bé này liền nói. Hai mắt hắn lấp lánh tinh quang rất có thần.

Lý Dương không khỏi bật cười:

- Tẩy não, sao lại dùng phương pháp này?

Người da đen kia lập tức trả lời:

- Để cho những người được huấn luyện sau này hoàn toàn trung thành, trại huấn luyện của chúng ta thông qua hai phương pháp chủ yếu:

- Biện pháp thứ nhất là thông qua giáo dục bình thường để bọn họ tiếp thu, người Trung Quốc có thành ngữ "ba người thành hổ" (Híc, giống câu chuyện bó đũa của Việt Nam quá – vandai79) chính là đạo lý này. Nói nhiều như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ cho đó là chân lý, hơn nữa đầu óc của những người châu Phi này đều khá lạc hậu, cho nên dễ dàng bị tẩy não.

- Biện pháp thứ hai chính là thôi miên, thông qua ám chỉ thôi miên trong tiềm thức, tin rằng nửa năm sau, bọn họ tuyệt đối trung thành với Tuyết Lan tập đoàn, ra sức làm việc vì Mộc Dịch tiên sinh.

Lý Dương nghe vậy, không khỏi gật đầu:

- Rất hay, "ba người thành hổ", xem ra ngươi đối với văn hóa Trung Quốc cũng hiểu được đôi chút? Ngươi tên gọi là gì?

Lý Dương vừa cười vừa nói.

Người da đen nhỏ bé mừng thầm trong lòng, hắn vì biết đuợc chủ tịch là người Trung Quốc, cho nên nửa năm qua đã cố gắng nghiên cứu văn hóa nước này. Quả nhiên, hắn đã nắm được cơ hội, cơ hội chỉ đến với những người đã chuẩn bị sẵn, đúng là không phải là giả.

- Thuộc hạ tên là Michelob, trợ lý của người phụ trách trại huấn luyện là tiểu thư Natasha. Lần này thuộc hạ phụng mệnh tới nghênh đón chủ tịch, đối với văn hóa Trung Quốc thuộc hạ cũng chỉ mới biết được một cọng lông nhỏ mà thôi!

Michelob rất thông minh, hắn biết người Trung Quốc thích tính khiêm tốn (Sặc, sao tác giả "khiêm tốn" thế - vandai79), hơn nữa hắn quả thực cũng chỉ biết được có một ít, nếu như quá ba hoa, nếu bị Lý Dương phát hiện ra, không biết chừng còn phản tác dụng.

Lý Dương mỉm cười gật đầu:

- Rất tốt, Michelob, trong mấy ngày ở trại huấn luyện này, ngươi hãy cứ đi theo ta!

- Vâng, chủ tịch!

Michelob cố nén kích động trong lòng, nhưng vẫn không giấu được vẻ mặt vui sướng.

Năm phút sau, Lý Dương bước vào trong phòng cách âm đặc biệt.

Natasha cung kính đứng trước mặt Lý Dương, mấy ngày sống trong khí hậu khắc nghiệt của sa mạc cũng khiến cho da của nàng ta đen đi rất nhiều, nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ khỏe mạnh.

- Tiểu thư Natasha, để cho một cô gái như ngươi phải phụ trách việc của trại huấn luyện, thực sự là đã làm khó ngươi!

Lý Dương thở dài nói.

Natasha đương nhiên cảm thấy khổ sở, trước đây thân là một nhân vật cao cấp của tập đoàn, điều kiện sinh hoạt không cần phải nói. Thế mà nay lại phải chạy đến sa mạc khô cằn, cuộc sống sao có thể dễ chịu được? Hơn nữa trại huấn luyện còn nằm gần xích đạo, nhiệt độ khiến cho tiểu thư trẻ trung xinh đẹp này rất khó chịu. Bất quá, trải qua một khoảng thời gian rèn luyện, sức khỏe của nàng cũng tăng lên khá nhiều, chỉ có điều làn da mà nàng vẫn luôn được coi trọng lại đen đi không ít.

- Cảm ơn chủ tịch quan tâm!

Natasha lộ vẻ cảm kích nói.

Lý Dương gật đầu, rồi nói:

- Hãy đem tình hình của trại huấn luyện trong thời gian gần đây báo lại cho ta thử xem nào!

- Vâng!

Natasha mở túi văn kiện trong tay ra nói:

- Công tác chiêu nạp tiến hành rất tốt, toàn bộ châu Phi có vài trăm triệu người, dân số quả thực rất đông. Chúng ta đã dựa theo một số nguyên tắc lựa chọn, sớm đã chọn ra được năm nghìn người, hiện tại cứ một thời gian lại thu thập thêm ba trăm người!

- Về phần huấn luyện, đám người được huấn luyện đều đã trải qua khổ cực, tâm tính tất cả đều tương đối cứng cỏi nên hiệu quả huấn luyện rất tốt. Chỉ là thời gian còn ngắn nên vẫn chưa có một ai đạt được một tinh nhục thể năng lượng.

Natasha nói qua đại khái một chút.

- Chủ tịch, đây là chi tiết tình hình!

Natasha đưa kiện văn kiện trong tay tới trước mặt Lý Dương.

Lý Dương liền nhận lấy, sau đó nhìn lướt qua, rồi gật gật đầu nói:

- Rất tốt, Natasha! Với một cô gái như ngươi, quả đã làm khổ ngươi rồi. Cố đợi một thời gian sau khi Cực Thối đạo quán mở cửa tại châu Âu, xem ra tại tổng bộ của Cực Thối đạo quán sẽ có rất nhiều việc để ngươi trở về New York. việc ở đây cứ giao cho Michelob, ta thấy Michelob cũng rất được!

Natasha không khỏi mừng thầm.

Một cô gái phải tới nơi này, làm sao có thể vui vẻ cho nổi? Lúc đầu Lily từng muốn để Kiều Hoa Tân tới đây phụ trách. Chỉ là Kiều Hoa Tân phải theo giúp việc cho Lý Dương tại Tuyết Lan đảo nên chỉ có thể để Natasha thay thế, nàng cũng đành phải chấp hành mệnh lệnh.

- Vâng, thưa chủ tịch! Michelob quả thực rất khá, để hắn quản lý trại huấn luyện này, nhất định chủ tịch sẽ rất yên tâm!

Natasha không quên khen ngợi Michelob một tiếng. Thực sự thì nhiệt độ ở bên ngoài trại huấn luyện rất cao, những việc bình thường đều là do người da đen (nguyên văn là da đen, nhưng tớ sửa lại – vandai79) có sức chịu đựng tốt như Michelob, như phần lớn mọi việc đều là lo liệu ở chỗ của mình, dựa vào máy điều hòa làm việc.

- Cảm ơn chủ tịch, chủ tịch cứ yên tâm, Michelob nhất định sẽ quản lý tốt mọi việc của trại huấn luyện!

Michelob vẫn theo sau Lý Dương lộ rõ vẻ vui mừng, lập tức quay sang tỏ lòng trung thành.

Lý Dương mỉm cười gật đầu.

Sáng sớm.

Mặt trời vẫn còn chưa mọc, trời đất vẫn còn mê mê mang mang, lúc này nhiệt độ tại sa mạc khá thấp, nhưng một đám người đã bắt đầu tập luyện, đeo phụ trọng để chạy, nhảy cóc các loại, cả huấn luyện doanh tràn ngập khí thế.

Lý Dương đứng bên ngoài chỗ ở của mình, nhìn về phía đám người đang chạy trên sa mạc vô biên, cả người duỗi ra. Những người được huấn luyện này không hề có chút oán hận, ngược lại còn tươi cười hi vọng vào tương lai.

Hiện tại bọn họ đã có thể ăn thật no, đúng vậy, ăn no!

Kỳ thật nhu cầu cảu những người này rất thấp, bọn họ chỉ cần ăn no là đủ rồi, bọn họ vẫn còn nhớ tới cảnh mười mấy người tranh giành đổ máu chỉ vì một mẩu bánh mỳ, bọn họ vẫn còn nhớ cảm giác đói suốt vài ngày như sống trong địa ngục.

Được ăn, ăn thật no, đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.

Tập luyện ư? Cho dù có khổ hơn nữa, cũng không thể so sánh với cảm giác vài ngày nhịn đói.

- Chủ tịch, những người này đều dốc hết sức tập luyện, không có ai dám lười biếng, kỳ thật bọn họ cũng rất đáng thương. Hiện nay trên thế giới thường xuyên có người đến cứu tế cho dân nghèo ở châu Phi, nhưng đáng tiếc, cũng không có tác dụng gì. Quốc gia đã như vậy, dù cứu trợ nhiều hơn cũng không thể thay đổi bản chất!

Michelob thân là người da đen, đối với đồng bào của mình hết sức cảm khái. H ắn và những người cùng khổ ở châu Phi này không giống nhau. Từ nhỏ Michelob đã lớn lên ở Mỹ, được đọc sách và học tập. Mặc dù cũng thường xuyên gặp phải sự phân biệt chủng tộc, nhưng hắn vẫn cố gắng tự lực tự cường. Cuối cùng hi ê ện nay hắn gia nhập tập đoàn Tuyết Lan, hôm nay lại còn lên được chức vị cao, phụ trách cả một trại huấn luyện. Từ một góc độ nào đó, hắn đã trở thành một nhân vật cao cấp tại tập đoàn.

- Cố gắng chiêu nạp nhiều người nhất có thể, ban đầu giới hạn là ba vạn người giờ hãy sửa thành mười vạn đi!

- Đối với Lý Dương mà nói, ba vạn người đã đủ để cho Cực Thối đạo phát triển, nhưng hắn còn muốn trợ giúp thêm cho những người này một chút vì vậy mới quyết định huấn luyện nhiều người như vậy.

Những người này sau khi rời khỏi trại huấn luyện, sẽ trở thành huấn luyện viên của Cực Thối đạo, cuộc sống của họ cũng coi như được bảo đảm, sau này sẽ có thể có được cuộc sống tốt hơn. Cực Thối đạo cho dù có phát triển ra toàn thế giới, xem ra cũng không cần dùng nhiều người như vậy.

- Dùng không hết, cùng lắm thì mở công ty vệ sĩ!

Lý Dương thầm nghĩ trong lòng.

Ba ngày sau, trong đêm khuya, tại phòng của Lý Dương.

- Bá Vương, chỗ bí mật đó người dùng thần thức, có lẽ sẽ tìm ra được rất nhanh, giúp ta tìm kiếm một chút được không?

Lý Dương hỏi Bá Vương Hạng Vũ.

Hạng Vũ liền khiển trách:

- Lý Dương, ngươi không thấy mình sớm đã quá phụ thuộc vào Bá Vương ta hay sao?

Lý Dương ngẩn ra, đúng vậy, giờ đây Lý Dương khi gặp chuyện gì mình không giải quyết được, người đầu tiên hắn nghĩ tới chính là Hạng Vũ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tâm tính Lý Dương sẽ không thể tăng tiến, tâm cảnh tu vi cũng không cần phải nói.

- Trung Quốc có thành ngữ "không ngừng tự lực"! Ngươi hiểu không? Bá vương ta khi ở Ma giới, cho dù có thể dựa vào Xi Vưu đại tôn, nhưng danh tiếng của bổn Bá Vương vang dội, đều là hoàn toàn dựa vào thực lực của mình! Ngươi có hiểu được ý tứ của ta không?

Hạng Vũ khiển trách.

Lý Dương thầm xấu hổ trong lòng.

Tìm kiếm nơi bí mật đó, thật sự phải dựa vào Hạng Vũ hay sao?

Lý Dương hiện tại đã sử dụng được linh thức để dò xét, mặc dù phạm vi linh thức của hắn không lớn. Cho dù có còn phải lo lắng về thời gian khôi phục tinh thần nhưng nhiều nhất cũng chỉ nửa năm hay một năm gì đó thì Lý Dương đã có thể tra xét toàn bộ sa mạc. Đây là một loại tư tưởng nhờ vả ỷ lại ở trong tiềm thức của Lý Dương. Có tư tưởng như vậy, bao giờ mới có thể đề cao tâm cảnh? Tâm tính như vậy thì độ kiếp ư? Nếu như tâm tính như vậy cũng độ kiếp thành công, vậy độ kiếp cũng thật quá dễ dàng rồi.

Tự cường, tất cả đều dựa vào bản thân. Hơn nữa một khi tới Ma giới, Hạng Vũ cũng phải trở về lãnh địa của mình. Đến lúc đó việc tìm Khương Tuyết chỉ có thể dựa vào bản thân hắn. Tại phàm nhân giới vẫn cứ phải dựa vào Hạng Vũ, vậy tai nơi nguy hiểm trùng trùng như Ma giới, không có Hạng Vũ giúp đỡ, hắn phải làm sao đây?

- Bá Vương, ta rõ rồi!

Lý Dương trong lòng đã có quyết định, từ nay về sau, mọi việc đều dựa vào chính mình. Chỉ thấy trong phòng, thân ảnh của Lý Dương chợt lóe lên rồi biến mất, không còn thấy bóng của Lý Dương trong phòng nữa.

Giữa bầu trời sa mạc.

Đêm ở sa mạc, gió lớn, cát bay đầy trời!

Bất quá xung quanh thân thể Lý Dương có một lớp hộ thể khí bảo vệ, đạt tới tiên thiên cảnh giới đã có thể hình thành bên ngoài cơ thể một lớp tiên thiên cương khí, huống hồ là Lý Dương hiện tại! Dưới chân của Lý Dương là một đạo đao khí chí dương chí cương! Lý Dương cứ như vậy đứng giữa trời.

"Không biết nơi bí mật đó rốt cuộc là ở đâu? Hi vọng có thể tìm ra chỗ đó sớm một chút!" Hắn không biết chỗ bí mật đó rốt cuộc là nơi như thế nào, nhưng hắn vẫn hi vọng chỗ đó có thể giúp hắn gia tăng công lực, giúp hắn sớm đạt tới cảnh giới cao thâm, nhanh chóng độ kiếp.

"Ừm, cứ từng buớc từng bước mà làm, ta sẽ lấy khu huấn luyện làm trung tâm bắt đầu tìm kiếm!"

Lý Dương đã có quyết định. Lập tức, linh thức của hắn giống như những cơn sóng từ từ bao trùm lấy không gian, phạm vi càng lúc càng lớn, trong khuôn viên vài chục dặm không chỗ nào không bị nhìn thấu.

Cát vàng, một mảnh cát vàng, ngoại trừ cát vàng chỉ còn có vài cây sương rồng mà thôi.

"Nói không chừng chỗ bí mật này là nằm ở dưới lòng đất!" Nghĩ tới đây,Lý Dương lúc này khống chế linh thức bắt đầu xuyên thấu vào lòng đất.

Vừa với xâm nhập vào trong, Lý Dương đã phát hiện ra vài thứ khác, mấy bộ xương, vật dụng do người qua đượng lưu lại.

Không có!

Không tìm được gì kỳ quái cả.

Thân hình Lý Dương lập tức hóa thành một đạo lưu quang "xoát" một tiếng, giống như sao băng lóe lên, nháy mắt đã bay tới bên ngoài mười dặm, sau đó tiếp tục dùng linh thức xuyên vào lòng đất quan sát.

Một ngày sau.

Lý Dương cảm thấy đầu óc mê muội.

Sử dụng linh thức quá nhiều, tâm thần tiêu hao cực lớn, may mắn là Lý Dương chứ nếu như cao thủ kim đan kỳ bình thường khác, chỉ có thể dùng linh thức nhiều nhất củng chỉ trong vòng nửa phút mà thôi. Lý Dương tâm thần cực kỳ cường đại, bởi vì lĩnh ngộ của bản thân với thiên đạo, giúp cho tâm thần hắn tương đương với Đại Thành kỳ cao thủ. Hắn không ngờ lại không ngừng dùng linh thức tra xét, hơn nữa còn dùng ở giới hạn lớn nhất được suốt cả một ngày trời!

Nhưng hiện tại, tâm thần hắn đã tiêu hao tới mức cạn kiệt.

Ở giữa không trung, Lý Dương từ từ nhắm hai mắt lại.

Hai tay bắt đầu hoa lên.

Huy động dựa theo quỹ tích trong Ma Thần lục tuyệt, tốc độ tâm thần khôi phục so với ngồi đả tọa bình thường nhanh hơn rất nhiều.

Suốt ba ngày trời.

Tâm thần của Lý Dương rốt cuộc cũng đã hoàn toàn khôi phục.

"Quả là kinh khủng, tâm thần tiêu hao quá lớn, không ngờ khôi phục lại lâu như vậy"! Lý Dương thở dài trong lòng. Nhưng nếu việc của hắn bị những người tu chân khác biết được thì họ nhất định là phải khiếp sợ muốn chết. Tâm thân tiêu hao lớn như vậy thì cho dù là Đại Thành kỳ cao thủ cũng phải mất một tháng mới có thể khôi phục. Lý Dương dựa vào Ma Thần lục tuyệt chỉ mới ba ngày đã khôi phục xong.

"May mắn là ở trong phòng ta có lưu lại một bức thư, nếu không lâu như vậy mà ta không trở về, xem ra trại huấn luyện cũng sẽ trở nên hỗn loạn mất!" Lý Dương trong lòng thầm nghĩ.

Bất quá dù trại huấn luyện có phát hiện ra Lý Dương biến mất một thời gian dài, mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng không hề lo sợ kinh hãi, bởi trong lòng của bọn Natasha, Lý Dương cường đại như vậy, làm sao có thể xuất hiện vấn đề?

"Ừm, tiếp tục tra xét thôi!" Lý Dương không chịu bỏ cuộc, quyết đinh tiếp tục tra xét, linh thức lại được phóng ra…

"Ồ? Phạm vi không ngờ lại tăng lên ba phần so với trước?" Lý Dương trong lòng vui sướng "Xem ra tiêu hao hết tinh thần lực rồi từ từ khôi phục cũng đề cao lên không ít. Được rồi, biện pháp này quả rất được!"

Lý Dương cao hứng trong lòng, liền tiếp tục bắt đầu sử dụng linh thức tra xét.

Bỗng nhiên!

"Đây là nơi nào?" Lý Dương lộ vẻ nghi hoặc nhìn về phương xa nơi có rất nhiều người đang tụ tập.

Linh thức hồi báo cho hắn, nơi này không ngờ có tới năm ngàn tam cấp cao thủ!

Năm ngàn tam cấp cao thủ!

Lý Dương vẫn lo lắng về việc nhị tinh cấp cùng tam tinh cấp huấn luyện viên, năm ngàn tam cấp cao thủ này tuyệt đối đủ cho hắn sử dụng. Nhị tinh cấp huấn luyện viên bất quá chỉ cần vài ngàn mà thôi, tam tinh cấp huấn luyện viên cũng chỉ cần vài trăm, cùng lắm thì để cho tam tinh cấp cao thủ làm nhị tinh cấp huấn luyện viên tuyệt đối là có thể làm được.

"Ừm, đáng tiếc! Không phải là của ta nên không thể cưỡng đoạt. Nếu như là của một đại thế lực nào đó mà ta lại đem cướp đoạt nhân tài người ta huấn luyện. Như vậy sẽ kết oán thù không chết không dừng mất." Lý Dương nghĩ thầm trong lòng, đồng thời hắn cũng bay về phía trại huấn luyện này.

Bỗng hai mắt hắn chợt sáng lên.

Trên một bức tường thật lớn có một hàng chữ thật to "Trung thành với tập đoàn Thánh Lâm, trung thành với gia tộc Lâm thị, trung thành với Lâm Thiên Vũ tiên sinh!"

Lý Dương nhất thời sửng sốt…

Tập 4: Cực thối Đạo quán

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện