Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Lúc đó nhóm Lý Dương đang điều khiển đao mang mà hóa thành những dải lưu quang mau chóng bay về hướng Tinh Cực tông.
- Huyết Nguyệt sư huynh, những điều mà hai tu chân giả vừa rồi nói đều là thật sao? Lý Dương quay sang hỏi Huyết Nguyệt. Trong lòng hắn có điểm hoài nghi. Dựa theo lý giải của hắn, tông chủ của một tông phái làm sao có thể là một người yếu nhất trong nhóm đồng bối? Huống chi, tự đáy lòng Lý Dương cũng không muốn gia gia (ông nội) của mình lại kém cỏi như vậy.
Huyết Nguyệt nhìn qua Lý Dương, nhãn thần lộ vẻ rất phức tạp, nhưng sau hồi lâu hắn vẫn phải bất đắc dĩ mà gật đầu.
Lý Dương trong lòng lập tức chấn động, trong suy nghĩ của hắn, gia gia là tông chủ của Tinh Cực tông, ít nhất cũng phải là một siêu cấp cao thủ, nghe hai tu chân giả vừa rồi nói, trong nhóm đồng bối ở Tinh Cực tông gia gia lại là người yếu kém và không có thành tựu nhất...
Trong bốn người đồng bối, Ảo Quang chân nhân là đại sư huynh mà lại chưa độ kiếp. Trong khi đó ba người còn lại, một đã phi thăng thành tiên, một độ kiếp thất bại trở thành Tán tiên, còn có một độ kiếp đạt tới Đại Thành cảnh giới, xem ra tựa hồ như Ảo Quang chân nhân thật sự là yếu nhất!
Vương Thông lập tức quay qua nói với Lý Dương:
- Sư điệt, con ngàn vạn lần đừng cho rằng như vậy, sư phụ lão nhân gia người làm sao có thể yếu kém như vậy chứ? Ba vị sư thúc trông thì có vẻ mạnh hơn sư phụ, nhưng hiện nay đệ nhất cao thủ của Tinh Cực tông thật sự là sư phụ lão nhân gia người!
Vương Thông là đồ đệ của Ảo Quang chân nhân, đối với sư phụ của lão thật sự biết rất rõ. Có một số bí mật trong tông phái Huyết Nguyệt không biết nhưng Vương Thông lại biết, chỉ là Vương Thông cũng không dám tùy ý nói ra mà thôi.
Huyết Nguyệt vừa nghe thấy, hai mắt liền lập tức sáng lên nói:
- Chẳng lẽ thật sự như vậy? Đúng rồi, ba vị sư thúc tổ cũng đều đã từng nói rằng bọn họ không bằng tông chủ, bất quá vô luận là môn hạ đệ tử hay là người ngoại giới đều cho rằng ba vị sư thúc tổ muốn cho tông chủ thể diện nên mới nói như vậy, chẳng lẽ sư bá người biết được chuyện gì sao?
Vương Thông cười thần bí nói:
- Huyết Nguyệt, những gì ngươi nên biết sư phụ ngươi nhất định sẽ nói với ngươi. Ta chỉ có thể nói với ngươi một điểm, sư phụ lão nhân gia người tuyệt đối không phải như người ngoài tưởng tượng đâu, đợi đến ngày người độ kiếp ngươi sẽ biết!
Lý Dương nghe thấy Vương Thông nói vậy thì càng thêm hiếu kỳ.
Nghe Vương Thông nói thì tựa hồ Ảo Quang chân nhân có bí mật gì đó rất là ghê gớm. Nhưng luận về đẳng cấp, ba vị còn lại một là Thiên tiên, một là Tán tiên, một là Đại Thành. Ảo Quang chân nhân thì chỉ mới vừa đạt đến Độ Kiếp trung kỳ, chuẩn bị độ kiếp mà thôi. Dựa vào cái gì mà mạnh hơn so với ba người kia nhỉ?
Kình phong gào thét, quang ảnh lập lòe, đám Lý Dương sau nửa ngày bay qua các vùng sông suối, đồng cỏ, núi tuyết, cuối cùng bay đến một dãy núi dài liên miên bất tận.
- Thiên Vân sơn mạch, Thiên Vân sơn mạch, cuối cùng ta đã trở lại rồi!
Vương Thông nhìn dãy núi mà kích động nói lên, đã rời khỏi Tinh Cực tông gần trăm năm, bây giờ lão đã trở về dãy núi có Tinh Cực tông trong Thiên Vân sơn mạch.
Huyết Nguyệt lập tức tự hào giới thiệu với Lý Dương:
- Lý Dương sư đệ, Thiên Vân sơn mạch này chính là trụ sở của Tinh Cực tông ta, Thiên Vân sơn mạch có phương viên mấy ngàn dặm, hàng năm bị tuyết trắng bao phủ. Bất quá Tinh Cực tông chúng ta nằm ở trung ương của Thiên Vân sơn mạch, ở đó lại có một hộ tống đại trận. Trong hộ tông đại trận lúc nào cũng ấm áp như mùa xuân. Tiến vào bên trong là đệ sẽ biết ngay!
Thiên Vân sơn mạch nằm tại khu vực phía bắc của Côn Luân tiên cảnh, nếu đứng từ trên cao vạn trượng nhìn xuống là có thể phát hiện toàn bộ Thiên Vân sơn mạch hoàn toàn là một màu trắng mênh mang, lớp tuyết dầy đã hoàn toàn bao trùm tất cả mọi nơi, không khí cũng vô cùng lạnh lẽo.
Phau phau tuyết trắng, vạn nhận tuyết phong (đỉnh núi tuyết).
Lý Dương lại thích nơi đây, hắn lập tức cười lớn nói:
- Nơi này tốt quá, trong thế tục làm sao có thể tìm được một địa phương thuần tịnh và tĩnh mịch như vậy cơ chứ?
- Đi, đến Tinh Cực tông nào!
Huyết Nguyệt cười lớn một tiếng rồi lập tức điều khiển đao mang lao xuống đầu tiên, trực tiếp tiến vào trong Thiên Vân sơn mạch, Lý Dương và Vương Thông cũng mang theo Lily và Jake lao xuống rồi bám theo sau mà tiến vào trong.
Bay được chừng một tuần trà thời gian, mắt Lý Dương đột nhiên sáng lên.
Trong màu trắng mênh mang đột nhiên xuất hiện một khoảnh màu xanh lục, màu xanh lục tràn đầy sinh cơ.
Huyết Nguyệt dẫn đầu bay vào trong đó rồi lập tức đáp xuống. Lý Dương, Vương Thông cũng hạ xuống, thu lại đao mang hộ thể rồi đem Lily cùng Jake đặt ra ngoài.
Đưa mắt nhìn, trong phương viên mấy chục dặm thỉnh thoảng cũng thấy thực vật, càng tiến đến gần lòng núi nhiệt độ lại càng cao hơn một chút.
- Oa, mãi mới được chui ra khỏi cái lồng kia, cũng thật là, bị nhốt trong cái lồng đó lâu như vậy khó chịu quá đi!
Jake nhảy lên, hung hăng đạp xuống lớp tuyết dưới chân, nó có vẻ rất là hưng phấn, miệng vẫn còn đang phát tiết sự phẫn nộ vừa rồi.
Công lực của nó quá yếu, Lý Dương chỉ có thể dùng đao mang hình thành nên một màn bảo hộ bên ngoài thân thể nó, khiến nó muốn nói chuyện cũng không thể truyền âm ra ngoài được. Không ai nói chuyện cùng, nó đương nhiên là rất buồn bực.
- Ai bảo công lực của đệ quá yếu kém chứ? Nếu công lực đệ mạnh một chút thì đã có thể ngự không phi hành, như vậy chẳng phải là ổn sao? Ha ha…
Lý Dương đùa giỡn cười nói. Huyết Nguyệt, Vương Thông cùng Lily đều mỉm cười nhìn về phía Jake.
Jake lườm lườm Lý Dương một cái rồi lại liếc mắt qua nhìn mọi người, miệng nó xìu xuống và ngoảnh đầu đi.
- Oa!
Tiểu Jake không khỏi hướng về cảnh đẹp trước mắt chạy tới. Chỉ thấy ở một nơi không xa, các bức tượng băng được bày khắp nơi.
Có các bức tượng băng của sư tử, hổ, thỏ và các động vật bình thường, cũng có của các loại thần thú như Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Thần Long… Những bức tượng băng không chỗ nào là không có, hơn nữa những bức tượng băng điêu đều được điêu khắc rất đẹp. Trong tục thế, người có thể đạt được trình độ như thế này có lẽ đã phải tương đương với những đại sư điêu khắc trong thế tục rồi.
- Những thứ này đều là do đệ tử của Tinh Cực tông ta khi huấn luyện công pháp dùng đao khí cơ bản đi tìm những khối hàn băng lớn ở tận thâm sơn, sau đó điêu khắc mà thành!
Huyết Nguyệt tự hào giới thiệu.
Tinh Cực tông huấn luyện công pháp cơ bản cho đệ tử chính là dùng loại biện pháp này.
Chuyện này vẫn là năm đó Tầm Hoan chân nhân lưu truyền lại. Khi ở trong Côn Luân tiên cảnh, Tầm Hoan chân nhân rất thích điêu khắc, đối với một người có khả năng sử dụng đao khí đến mức hãi nhân như vậy thì việc điêu khắc cũng chỉ đơn giản như là ăn cơm uống nước mà thôi.
- Đi, đám tượng băng này tại Tinh Cực tông nơi nào cũng có thể thấy được, chúng ta hãy tiến vào bên trong trước đã nào!
Huyết Nguyệt cười nói với mấy người.
Mấy người đều cũng gật đầu và cất bước đi theo Huyết Nguyệt về hướng lòng núi.
Từ từ tiến tới, càng ngày số lượng thực vật hoa cỏ càng nhiều, nhiệt độ cũng dần dần cao lên.
Thông đạo trong lòng núi là cái thang đá mấy nghìn bậc, thông qua mấy ngàn nấc thang đá, bọn Lý Dương lại xuyên qua một hạp cốc và tiến vào trong lòng núi.
- Oa…
Jake kinh ngạc mà thốt lên khi nhìn thấy tất cả những thứ trước mắt. Lý Dương cùng Lily cũng đều kinh ngạc mà nhìn tất cả những vật đó.
Thác nước cao tới trăm trượng từ trên đổ xuống, hoa nước tung bay, mây mù uốn lượn, thác nước phảng phất như đang mặc một chiếc áo mây vậy. Bên cạnh thác nước là một vài đình đài, lầu các giản dị ẩn hiện trong mây mù. Tất cả lúc ẩn lúc hiện, như mộng như ảo, quả đúng là tiên cảnh.
Tại một nơi cực kỳ tịch mịch như trong lòng núi lại là những tòa lầu các to lớn ẩn sâu trong mây mù. Tinh Cực tông này rút cuộc lớn đến thế nào Lý Dương cũng chẳng thể nhìn ra.
- Sư phụ, đồ nhi đã dẫn người trở về rồi!
Huyết Nguyệt lập tức truyền âm cho sư phụ của mình Lý Phong Du.
Lúc này trong Phong Minh các, Tinh Cực tông.
Lý Phong Du đang cùng thê tử của mình Lan Hân Thần nói chuyện về những việc đã xảy ra trong quá khứ.
Cả một tuần, Lý Phong Du với tu vi cao thâm đã trợ giúp Lan Hân Thần từ từ tẩy kinh phạt tủy, Lan Hân Thần xưa nay chưa từng tu luyện qua, ngay cả Tẩy Tủy đan cũng không dám phục dụng, Lý Phong Du chỉ có thể chậm rãi làm từng bước một. Cuối cùng, trải qua thời gian bảy ngày, Lan Hân Thần có thể nói là đã thoát thai hoán cốt. Ngay cả dung mạo cũng hồi phục lại dáng vẻ của tuổi ba mươi.
Lan Hân Thần lúc này trong lòng tràn ngập trong hạnh phúc, mặc dù bị bỏ rơi hơn ba mươi năm, nhưng Lân Hân Thần vẫn ghi nhớ chuyện Lý Phong Du đã đến sơn thôn tìm mình, vì để mình đến Côn Luân tiên cảnh đã phải nỗ lực đến thế nào.
Lan Hân Thần đã trải qua một cuộc sống đau khổ trong sơn thôn đã mấy mươi năm, từng có nam nhân truy cầu bà nhưng đều bị cự tuyệt. Từ điểm này có thể thấy được, Lan Hân Thần vẫn yêu Lý Phong Du rất sâu đậm. Cái đó gọi là yêu càng sâu thì hận càng sâu.
Ban đầu khi Lý Phong Du mới tìm được Lan Hân Thần, nhưng lúc đó Lan Hân Thần làm sao có thể tha thứ cho lão, cho nên Lý Phong Du phải dùng đủ mọi phương pháp. Thậm chí khiến một tu chân giả như lão thiếu chút nữa bỏ mạng, cuối cùng mới làm Lan Hân Thần hồi tâm chuyển ý. Dù sao từ nơi sâu thẳm trong tâm linh, Lan Hân Thần vẫn rất yêu Lý Phong Du.
- Không biết lúc nào Lý Dương mới có thể đến!
Lan Hân Thần đột nhiên nói.
Lý Phong Du trong lòng vô cùng kích động, xưa nay hắn chưa từng nghĩ đến bản thân lại có con trai, cho đến khi ra ngoài tìm kiếm thê tử thì mới biết đến việc này.
- Hân Thần, đừng lo, ta đã phái Huyết Nguyệt đi rồi, tin rằng nhi tử của chúng ta rất nhanh sẽ đến thôi!
Lý Phong Du an ủi, trong lòng hắn cũng hân hoan mong đợi muốn xem mặt mũi đứa con trai lớn rốt cuộc như thế nào.
Lan Hân Thần không biết Lý Dương đã phải chịu đựng khá nhiều thử thách trong cuộc sống, Lý Thạc trước nay chưa từng tâm sự với mẫu thân về chuyện của Lý Dương nhưng Lý Phong Du thì biết rất rõ. Khi Lý Thạc khi vừa vào trong Côn Luân tiên cảnh đã liền cùng phụ thân nói chuyện với nhau hết một ngày, có thể nói là đã đem chuyện của Lý Dương hoàn toàn kể rõ.
- Lý Thạc nó coi như là không tệ, đã có vợ con, Lý Dương thật đáng thương a!
Lý Phong Du trong lòng thở dài.
- Sư phụ, đồ nhi đã dẫn người trở về!
Âm thanh của Huyết Nguyệt đột nhiên chui vào tai Lý Phong.
Thiên lý truyền âm đối với tu chân giả mà nói đích xác là một loại tiểu bí kỹ vô cùng dễ dàng.
Lý Phong Du chợt đứng lên.
- Sao vậy?
Lan Hân Thần nghi hoặc nhìn về phía Lý Phong Du.
- Lý Dương đã trở về rồi, đại nhi tử của chúng ta đã trở về. Đi thôi, mau đến tiền điện!
Lý Phong Du lập tức kéo theo Lan Hân Thần rồi ngự đao mang phá không bay đi sau chớp mắt.
Tại lối vào hộ tông đại trận đang có hai đệ tử của Tinh Cực tông, hai đệ tử vừa nhìn thấy Huyết Nguyệt liền lập tức khom người nói:
- Huyết Nguyệt sư bá!
Huyết Nguyệt gật gật đầu.
Đi qua lối vào là đến một quảng trường rộng lớn.
- Đó chính là tiền điện của Tinh Cực tông ta, phía sau chính là đại. Ngoài ra còn có các kiến trúc lầu các, nơi tu luyện khác nữa. Bên cạnh vách đá trong lòng núi cũng có một lượng lớn mật thất sơn động, cũng là một vài nơi để bế quan của Tinh Cực tông!
Huyết Nguyệt tùy ý nói.
Vương Thông lại đột nhiên có chút do dự, đây là nơi lão đã từng lớn lên, nhưng lão cũng đã từng bị trục xuất khỏi tông môn.
- Vù!
Một đạo lưu quang chợt lóe lên rồi đáp xuống trên quảng trường trước tiền điện.
- Mẹ?
Lý Dương nhìn thiếu phụ trước mắt, có điểm khó tin. Đây rõ ràng là người mẫu thân khi hắn còn thơ ấu! Hắn biết mẫu thân đã được tẩy kinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt. Nhưng nhìn thấy hiện thực này hắn vẫn cảm có chút chấn kinh.
- Lý Dương, mẹ cũng thiếu chút nữa nhận không ra con rồi!
Lan Hân Thần nhìn con trai của mình, năm đó Lý Dương mười sáu tuổi thì tiến vào quân đội, sau đó mười mấy năm, nàng chưa từng gặp mặt Lý Dương thêm một lần. Sự tang thương trong mắt Lý Dương hiện nay thật sự khiến cho bà cảm thấy chấn động.
Lý Dương nhìn qua nam tử bên cạnh mẫu thân.
Một thân thanh y, tóc dài tung gió, khí chất phiêu dật, khuôn mặt rất giống như trong tưởng tượng của Lý Dương, xem dáng vẻ thì chỉ chừng ba mươi tuổi, nếu nói với người bên ngoài hai người là huynh đệ có lẽ cũng có người tin. Lúc này trong lòng Lý Dương đột nhiên cảm thấy run rẩy, người đứng xa xa trước mặt kia chính là thân sinh phụ thân của hắn.
Lý Phong Du cũng đang nhìn về thanh niên vận hắc y trước mặt.
Lạnh, lạnh, vẫn lạnh!
Đây là cảm thụ của Lý Phong Du!
Lý Dương phát tán khí tức lạnh như băng một cách rất tự nhiên, đó là khí tức phát ra từ tận đáy lòng.
- Ta là phụ thân của con, con có thể gọi ta là "phụ thân". Ách, gọi ta bằng "cha" cũng được!
Lý Phong Du ở trong Côn Luân tiên cảnh đã quen dùng từ "phụ thân", nhưng nghĩ đến con trai mình vừa từ tục thế đến đây nên lập tức nói như vậy. Nhưng ngữ khí của ông lại lộ ra vẻ khẩn trương rồi. Không biết vì sao, vừa nghĩ đến những chuyện mà đứa con trai của mình phải trải qua là ông lại muốn che chở cho nó. Nhưng đối diện với đứa con trai lạnh như băng, ông lại không biết nên biểu đạt với nó như thế nào.
- Phụ thân!
Lý Dương nhìn thấy sự bối rối của Lý Phong Du bèn mỉm cười nói.
- Hảo, hảo, hảo!
Lý Phong Du kích động nói luôn một lượt ba chữ "hảo", sau đó ông lập tức bước tới nắm tay Lý Dương nói:
- Đi, cùng ta đi gặp gia gia con!
Đột nhiên cánh tay đang nắm tay Lý Dương của Lý Phong Du chấn động.
Lý Dương ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt của Lý Phong Du đang nhìn sang bên cạnh mình.
- Đại sư huynh, huynh đã trở về!
Lý Phong Du nhìn thấy Vương Thông liền run giọng nói.
Vương Thông trong lòng cực kỳ phức tạp, nhưng trên mặt vẫn rất kích động mà liên tục gật đầu nói:
- Trở về rồi, trở về rồi, Phong Du, sư phụ người vẫn khỏe chứ?
Lý Phong Du nói luôn một mạch:
- Phụ thân người rất khỏe, chỉ là vẫn luôn lo lắng cho sư huynh. Đã gần một trăm năm rồi, cuối cùng sư huynh cũng trở về, phụ thân mà biết tin tức này thì nhất định sẽ rất cao hứng đó!
- Huynh chỉ là đệ tử bị trục xuất khỏi sư môn, chỉ cần sư phụ có thể nhớ ra huynh là huynh đã cao hứng và thỏa mãn lắm rồi.
Vương Thông cảm thán nói.
Đột nhiên một tràng tiếng bước chân vang lên, từ trong tiền điện có mười mấy tu chân giả đi xuống, người dẫn đầu là một lão giả hiền hòa, lúc này lão giả đang ôm một đứa bé, Lý Thạc và một cô gái đi bên cạnh lão.
Thân thể Vương Thông đột nhiên chấn động, lão lập tức quỳ xuống nói:
- Sư phụ!
Lý Phong Du cũng lập tức xoay người lại, vừa nhìn thấy lão đã liền khom người nói:
- Phụ thân!
Lan Hân Thần bên cạnh cũng khom người hành lễ, ngay cả Jake cùng Lily đều cũng khom người hành lễ theo, còn Lý Dương lại ngạo nghễ mà đứng nguyên đó và nhìn thẳng vào lão giả râu trắng dẫn đầu.
- Con là Lý Dương hả?
Ảo Quang chân nhân nở một nụ cười rạng rỡ nhìn Lý Dương.
Nhóm dịch của chúng tôi nguyện chia sẻ bản dịch cho tất cả các trang web nhưng ngoại trừ "4vn.eu".
Tập 5: Côn Luân tiên cảnh
Lúc đó nhóm Lý Dương đang điều khiển đao mang mà hóa thành những dải lưu quang mau chóng bay về hướng Tinh Cực tông.
- Huyết Nguyệt sư huynh, những điều mà hai tu chân giả vừa rồi nói đều là thật sao? Lý Dương quay sang hỏi Huyết Nguyệt. Trong lòng hắn có điểm hoài nghi. Dựa theo lý giải của hắn, tông chủ của một tông phái làm sao có thể là một người yếu nhất trong nhóm đồng bối? Huống chi, tự đáy lòng Lý Dương cũng không muốn gia gia (ông nội) của mình lại kém cỏi như vậy.
Huyết Nguyệt nhìn qua Lý Dương, nhãn thần lộ vẻ rất phức tạp, nhưng sau hồi lâu hắn vẫn phải bất đắc dĩ mà gật đầu.
Lý Dương trong lòng lập tức chấn động, trong suy nghĩ của hắn, gia gia là tông chủ của Tinh Cực tông, ít nhất cũng phải là một siêu cấp cao thủ, nghe hai tu chân giả vừa rồi nói, trong nhóm đồng bối ở Tinh Cực tông gia gia lại là người yếu kém và không có thành tựu nhất...
Trong bốn người đồng bối, Ảo Quang chân nhân là đại sư huynh mà lại chưa độ kiếp. Trong khi đó ba người còn lại, một đã phi thăng thành tiên, một độ kiếp thất bại trở thành Tán tiên, còn có một độ kiếp đạt tới Đại Thành cảnh giới, xem ra tựa hồ như Ảo Quang chân nhân thật sự là yếu nhất!
Vương Thông lập tức quay qua nói với Lý Dương:
- Sư điệt, con ngàn vạn lần đừng cho rằng như vậy, sư phụ lão nhân gia người làm sao có thể yếu kém như vậy chứ? Ba vị sư thúc trông thì có vẻ mạnh hơn sư phụ, nhưng hiện nay đệ nhất cao thủ của Tinh Cực tông thật sự là sư phụ lão nhân gia người!
Vương Thông là đồ đệ của Ảo Quang chân nhân, đối với sư phụ của lão thật sự biết rất rõ. Có một số bí mật trong tông phái Huyết Nguyệt không biết nhưng Vương Thông lại biết, chỉ là Vương Thông cũng không dám tùy ý nói ra mà thôi.
Huyết Nguyệt vừa nghe thấy, hai mắt liền lập tức sáng lên nói:
- Chẳng lẽ thật sự như vậy? Đúng rồi, ba vị sư thúc tổ cũng đều đã từng nói rằng bọn họ không bằng tông chủ, bất quá vô luận là môn hạ đệ tử hay là người ngoại giới đều cho rằng ba vị sư thúc tổ muốn cho tông chủ thể diện nên mới nói như vậy, chẳng lẽ sư bá người biết được chuyện gì sao?
Vương Thông cười thần bí nói:
- Huyết Nguyệt, những gì ngươi nên biết sư phụ ngươi nhất định sẽ nói với ngươi. Ta chỉ có thể nói với ngươi một điểm, sư phụ lão nhân gia người tuyệt đối không phải như người ngoài tưởng tượng đâu, đợi đến ngày người độ kiếp ngươi sẽ biết!
Lý Dương nghe thấy Vương Thông nói vậy thì càng thêm hiếu kỳ.
Nghe Vương Thông nói thì tựa hồ Ảo Quang chân nhân có bí mật gì đó rất là ghê gớm. Nhưng luận về đẳng cấp, ba vị còn lại một là Thiên tiên, một là Tán tiên, một là Đại Thành. Ảo Quang chân nhân thì chỉ mới vừa đạt đến Độ Kiếp trung kỳ, chuẩn bị độ kiếp mà thôi. Dựa vào cái gì mà mạnh hơn so với ba người kia nhỉ?
Kình phong gào thét, quang ảnh lập lòe, đám Lý Dương sau nửa ngày bay qua các vùng sông suối, đồng cỏ, núi tuyết, cuối cùng bay đến một dãy núi dài liên miên bất tận.
- Thiên Vân sơn mạch, Thiên Vân sơn mạch, cuối cùng ta đã trở lại rồi!
Vương Thông nhìn dãy núi mà kích động nói lên, đã rời khỏi Tinh Cực tông gần trăm năm, bây giờ lão đã trở về dãy núi có Tinh Cực tông trong Thiên Vân sơn mạch.
Huyết Nguyệt lập tức tự hào giới thiệu với Lý Dương:
- Lý Dương sư đệ, Thiên Vân sơn mạch này chính là trụ sở của Tinh Cực tông ta, Thiên Vân sơn mạch có phương viên mấy ngàn dặm, hàng năm bị tuyết trắng bao phủ. Bất quá Tinh Cực tông chúng ta nằm ở trung ương của Thiên Vân sơn mạch, ở đó lại có một hộ tống đại trận. Trong hộ tông đại trận lúc nào cũng ấm áp như mùa xuân. Tiến vào bên trong là đệ sẽ biết ngay!
Thiên Vân sơn mạch nằm tại khu vực phía bắc của Côn Luân tiên cảnh, nếu đứng từ trên cao vạn trượng nhìn xuống là có thể phát hiện toàn bộ Thiên Vân sơn mạch hoàn toàn là một màu trắng mênh mang, lớp tuyết dầy đã hoàn toàn bao trùm tất cả mọi nơi, không khí cũng vô cùng lạnh lẽo.
Phau phau tuyết trắng, vạn nhận tuyết phong (đỉnh núi tuyết).
Lý Dương lại thích nơi đây, hắn lập tức cười lớn nói:
- Nơi này tốt quá, trong thế tục làm sao có thể tìm được một địa phương thuần tịnh và tĩnh mịch như vậy cơ chứ?
- Đi, đến Tinh Cực tông nào!
Huyết Nguyệt cười lớn một tiếng rồi lập tức điều khiển đao mang lao xuống đầu tiên, trực tiếp tiến vào trong Thiên Vân sơn mạch, Lý Dương và Vương Thông cũng mang theo Lily và Jake lao xuống rồi bám theo sau mà tiến vào trong.
Bay được chừng một tuần trà thời gian, mắt Lý Dương đột nhiên sáng lên.
Trong màu trắng mênh mang đột nhiên xuất hiện một khoảnh màu xanh lục, màu xanh lục tràn đầy sinh cơ.
Huyết Nguyệt dẫn đầu bay vào trong đó rồi lập tức đáp xuống. Lý Dương, Vương Thông cũng hạ xuống, thu lại đao mang hộ thể rồi đem Lily cùng Jake đặt ra ngoài.
Đưa mắt nhìn, trong phương viên mấy chục dặm thỉnh thoảng cũng thấy thực vật, càng tiến đến gần lòng núi nhiệt độ lại càng cao hơn một chút.
- Oa, mãi mới được chui ra khỏi cái lồng kia, cũng thật là, bị nhốt trong cái lồng đó lâu như vậy khó chịu quá đi!
Jake nhảy lên, hung hăng đạp xuống lớp tuyết dưới chân, nó có vẻ rất là hưng phấn, miệng vẫn còn đang phát tiết sự phẫn nộ vừa rồi.
Công lực của nó quá yếu, Lý Dương chỉ có thể dùng đao mang hình thành nên một màn bảo hộ bên ngoài thân thể nó, khiến nó muốn nói chuyện cũng không thể truyền âm ra ngoài được. Không ai nói chuyện cùng, nó đương nhiên là rất buồn bực.
- Ai bảo công lực của đệ quá yếu kém chứ? Nếu công lực đệ mạnh một chút thì đã có thể ngự không phi hành, như vậy chẳng phải là ổn sao? Ha ha…
Lý Dương đùa giỡn cười nói. Huyết Nguyệt, Vương Thông cùng Lily đều mỉm cười nhìn về phía Jake.
Jake lườm lườm Lý Dương một cái rồi lại liếc mắt qua nhìn mọi người, miệng nó xìu xuống và ngoảnh đầu đi.
- Oa!
Tiểu Jake không khỏi hướng về cảnh đẹp trước mắt chạy tới. Chỉ thấy ở một nơi không xa, các bức tượng băng được bày khắp nơi.
Có các bức tượng băng của sư tử, hổ, thỏ và các động vật bình thường, cũng có của các loại thần thú như Phượng Hoàng, Kỳ Lân, Thần Long… Những bức tượng băng không chỗ nào là không có, hơn nữa những bức tượng băng điêu đều được điêu khắc rất đẹp. Trong tục thế, người có thể đạt được trình độ như thế này có lẽ đã phải tương đương với những đại sư điêu khắc trong thế tục rồi.
- Những thứ này đều là do đệ tử của Tinh Cực tông ta khi huấn luyện công pháp dùng đao khí cơ bản đi tìm những khối hàn băng lớn ở tận thâm sơn, sau đó điêu khắc mà thành!
Huyết Nguyệt tự hào giới thiệu.
Tinh Cực tông huấn luyện công pháp cơ bản cho đệ tử chính là dùng loại biện pháp này.
Chuyện này vẫn là năm đó Tầm Hoan chân nhân lưu truyền lại. Khi ở trong Côn Luân tiên cảnh, Tầm Hoan chân nhân rất thích điêu khắc, đối với một người có khả năng sử dụng đao khí đến mức hãi nhân như vậy thì việc điêu khắc cũng chỉ đơn giản như là ăn cơm uống nước mà thôi.
- Đi, đám tượng băng này tại Tinh Cực tông nơi nào cũng có thể thấy được, chúng ta hãy tiến vào bên trong trước đã nào!
Huyết Nguyệt cười nói với mấy người.
Mấy người đều cũng gật đầu và cất bước đi theo Huyết Nguyệt về hướng lòng núi.
Từ từ tiến tới, càng ngày số lượng thực vật hoa cỏ càng nhiều, nhiệt độ cũng dần dần cao lên.
Thông đạo trong lòng núi là cái thang đá mấy nghìn bậc, thông qua mấy ngàn nấc thang đá, bọn Lý Dương lại xuyên qua một hạp cốc và tiến vào trong lòng núi.
- Oa…
Jake kinh ngạc mà thốt lên khi nhìn thấy tất cả những thứ trước mắt. Lý Dương cùng Lily cũng đều kinh ngạc mà nhìn tất cả những vật đó.
Thác nước cao tới trăm trượng từ trên đổ xuống, hoa nước tung bay, mây mù uốn lượn, thác nước phảng phất như đang mặc một chiếc áo mây vậy. Bên cạnh thác nước là một vài đình đài, lầu các giản dị ẩn hiện trong mây mù. Tất cả lúc ẩn lúc hiện, như mộng như ảo, quả đúng là tiên cảnh.
Tại một nơi cực kỳ tịch mịch như trong lòng núi lại là những tòa lầu các to lớn ẩn sâu trong mây mù. Tinh Cực tông này rút cuộc lớn đến thế nào Lý Dương cũng chẳng thể nhìn ra.
- Sư phụ, đồ nhi đã dẫn người trở về rồi!
Huyết Nguyệt lập tức truyền âm cho sư phụ của mình Lý Phong Du.
Lúc này trong Phong Minh các, Tinh Cực tông.
Lý Phong Du đang cùng thê tử của mình Lan Hân Thần nói chuyện về những việc đã xảy ra trong quá khứ.
Cả một tuần, Lý Phong Du với tu vi cao thâm đã trợ giúp Lan Hân Thần từ từ tẩy kinh phạt tủy, Lan Hân Thần xưa nay chưa từng tu luyện qua, ngay cả Tẩy Tủy đan cũng không dám phục dụng, Lý Phong Du chỉ có thể chậm rãi làm từng bước một. Cuối cùng, trải qua thời gian bảy ngày, Lan Hân Thần có thể nói là đã thoát thai hoán cốt. Ngay cả dung mạo cũng hồi phục lại dáng vẻ của tuổi ba mươi.
Lan Hân Thần lúc này trong lòng tràn ngập trong hạnh phúc, mặc dù bị bỏ rơi hơn ba mươi năm, nhưng Lân Hân Thần vẫn ghi nhớ chuyện Lý Phong Du đã đến sơn thôn tìm mình, vì để mình đến Côn Luân tiên cảnh đã phải nỗ lực đến thế nào.
Lan Hân Thần đã trải qua một cuộc sống đau khổ trong sơn thôn đã mấy mươi năm, từng có nam nhân truy cầu bà nhưng đều bị cự tuyệt. Từ điểm này có thể thấy được, Lan Hân Thần vẫn yêu Lý Phong Du rất sâu đậm. Cái đó gọi là yêu càng sâu thì hận càng sâu.
Ban đầu khi Lý Phong Du mới tìm được Lan Hân Thần, nhưng lúc đó Lan Hân Thần làm sao có thể tha thứ cho lão, cho nên Lý Phong Du phải dùng đủ mọi phương pháp. Thậm chí khiến một tu chân giả như lão thiếu chút nữa bỏ mạng, cuối cùng mới làm Lan Hân Thần hồi tâm chuyển ý. Dù sao từ nơi sâu thẳm trong tâm linh, Lan Hân Thần vẫn rất yêu Lý Phong Du.
- Không biết lúc nào Lý Dương mới có thể đến!
Lan Hân Thần đột nhiên nói.
Lý Phong Du trong lòng vô cùng kích động, xưa nay hắn chưa từng nghĩ đến bản thân lại có con trai, cho đến khi ra ngoài tìm kiếm thê tử thì mới biết đến việc này.
- Hân Thần, đừng lo, ta đã phái Huyết Nguyệt đi rồi, tin rằng nhi tử của chúng ta rất nhanh sẽ đến thôi!
Lý Phong Du an ủi, trong lòng hắn cũng hân hoan mong đợi muốn xem mặt mũi đứa con trai lớn rốt cuộc như thế nào.
Lan Hân Thần không biết Lý Dương đã phải chịu đựng khá nhiều thử thách trong cuộc sống, Lý Thạc trước nay chưa từng tâm sự với mẫu thân về chuyện của Lý Dương nhưng Lý Phong Du thì biết rất rõ. Khi Lý Thạc khi vừa vào trong Côn Luân tiên cảnh đã liền cùng phụ thân nói chuyện với nhau hết một ngày, có thể nói là đã đem chuyện của Lý Dương hoàn toàn kể rõ.
- Lý Thạc nó coi như là không tệ, đã có vợ con, Lý Dương thật đáng thương a!
Lý Phong Du trong lòng thở dài.
- Sư phụ, đồ nhi đã dẫn người trở về!
Âm thanh của Huyết Nguyệt đột nhiên chui vào tai Lý Phong.
Thiên lý truyền âm đối với tu chân giả mà nói đích xác là một loại tiểu bí kỹ vô cùng dễ dàng.
Lý Phong Du chợt đứng lên.
- Sao vậy?
Lan Hân Thần nghi hoặc nhìn về phía Lý Phong Du.
- Lý Dương đã trở về rồi, đại nhi tử của chúng ta đã trở về. Đi thôi, mau đến tiền điện!
Lý Phong Du lập tức kéo theo Lan Hân Thần rồi ngự đao mang phá không bay đi sau chớp mắt.
Tại lối vào hộ tông đại trận đang có hai đệ tử của Tinh Cực tông, hai đệ tử vừa nhìn thấy Huyết Nguyệt liền lập tức khom người nói:
- Huyết Nguyệt sư bá!
Huyết Nguyệt gật gật đầu.
Đi qua lối vào là đến một quảng trường rộng lớn.
- Đó chính là tiền điện của Tinh Cực tông ta, phía sau chính là đại. Ngoài ra còn có các kiến trúc lầu các, nơi tu luyện khác nữa. Bên cạnh vách đá trong lòng núi cũng có một lượng lớn mật thất sơn động, cũng là một vài nơi để bế quan của Tinh Cực tông!
Huyết Nguyệt tùy ý nói.
Vương Thông lại đột nhiên có chút do dự, đây là nơi lão đã từng lớn lên, nhưng lão cũng đã từng bị trục xuất khỏi tông môn.
- Vù!
Một đạo lưu quang chợt lóe lên rồi đáp xuống trên quảng trường trước tiền điện.
- Mẹ?
Lý Dương nhìn thiếu phụ trước mắt, có điểm khó tin. Đây rõ ràng là người mẫu thân khi hắn còn thơ ấu! Hắn biết mẫu thân đã được tẩy kinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt. Nhưng nhìn thấy hiện thực này hắn vẫn cảm có chút chấn kinh.
- Lý Dương, mẹ cũng thiếu chút nữa nhận không ra con rồi!
Lan Hân Thần nhìn con trai của mình, năm đó Lý Dương mười sáu tuổi thì tiến vào quân đội, sau đó mười mấy năm, nàng chưa từng gặp mặt Lý Dương thêm một lần. Sự tang thương trong mắt Lý Dương hiện nay thật sự khiến cho bà cảm thấy chấn động.
Lý Dương nhìn qua nam tử bên cạnh mẫu thân.
Một thân thanh y, tóc dài tung gió, khí chất phiêu dật, khuôn mặt rất giống như trong tưởng tượng của Lý Dương, xem dáng vẻ thì chỉ chừng ba mươi tuổi, nếu nói với người bên ngoài hai người là huynh đệ có lẽ cũng có người tin. Lúc này trong lòng Lý Dương đột nhiên cảm thấy run rẩy, người đứng xa xa trước mặt kia chính là thân sinh phụ thân của hắn.
Lý Phong Du cũng đang nhìn về thanh niên vận hắc y trước mặt.
Lạnh, lạnh, vẫn lạnh!
Đây là cảm thụ của Lý Phong Du!
Lý Dương phát tán khí tức lạnh như băng một cách rất tự nhiên, đó là khí tức phát ra từ tận đáy lòng.
- Ta là phụ thân của con, con có thể gọi ta là "phụ thân". Ách, gọi ta bằng "cha" cũng được!
Lý Phong Du ở trong Côn Luân tiên cảnh đã quen dùng từ "phụ thân", nhưng nghĩ đến con trai mình vừa từ tục thế đến đây nên lập tức nói như vậy. Nhưng ngữ khí của ông lại lộ ra vẻ khẩn trương rồi. Không biết vì sao, vừa nghĩ đến những chuyện mà đứa con trai của mình phải trải qua là ông lại muốn che chở cho nó. Nhưng đối diện với đứa con trai lạnh như băng, ông lại không biết nên biểu đạt với nó như thế nào.
- Phụ thân!
Lý Dương nhìn thấy sự bối rối của Lý Phong Du bèn mỉm cười nói.
- Hảo, hảo, hảo!
Lý Phong Du kích động nói luôn một lượt ba chữ "hảo", sau đó ông lập tức bước tới nắm tay Lý Dương nói:
- Đi, cùng ta đi gặp gia gia con!
Đột nhiên cánh tay đang nắm tay Lý Dương của Lý Phong Du chấn động.
Lý Dương ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt của Lý Phong Du đang nhìn sang bên cạnh mình.
- Đại sư huynh, huynh đã trở về!
Lý Phong Du nhìn thấy Vương Thông liền run giọng nói.
Vương Thông trong lòng cực kỳ phức tạp, nhưng trên mặt vẫn rất kích động mà liên tục gật đầu nói:
- Trở về rồi, trở về rồi, Phong Du, sư phụ người vẫn khỏe chứ?
Lý Phong Du nói luôn một mạch:
- Phụ thân người rất khỏe, chỉ là vẫn luôn lo lắng cho sư huynh. Đã gần một trăm năm rồi, cuối cùng sư huynh cũng trở về, phụ thân mà biết tin tức này thì nhất định sẽ rất cao hứng đó!
- Huynh chỉ là đệ tử bị trục xuất khỏi sư môn, chỉ cần sư phụ có thể nhớ ra huynh là huynh đã cao hứng và thỏa mãn lắm rồi.
Vương Thông cảm thán nói.
Đột nhiên một tràng tiếng bước chân vang lên, từ trong tiền điện có mười mấy tu chân giả đi xuống, người dẫn đầu là một lão giả hiền hòa, lúc này lão giả đang ôm một đứa bé, Lý Thạc và một cô gái đi bên cạnh lão.
Thân thể Vương Thông đột nhiên chấn động, lão lập tức quỳ xuống nói:
- Sư phụ!
Lý Phong Du cũng lập tức xoay người lại, vừa nhìn thấy lão đã liền khom người nói:
- Phụ thân!
Lan Hân Thần bên cạnh cũng khom người hành lễ, ngay cả Jake cùng Lily đều cũng khom người hành lễ theo, còn Lý Dương lại ngạo nghễ mà đứng nguyên đó và nhìn thẳng vào lão giả râu trắng dẫn đầu.
- Con là Lý Dương hả?
Ảo Quang chân nhân nở một nụ cười rạng rỡ nhìn Lý Dương.
Nhóm dịch của chúng tôi nguyện chia sẻ bản dịch cho tất cả các trang web nhưng ngoại trừ "4vn.eu".
Tập 5: Côn Luân tiên cảnh
Danh sách chương