“Ta?” Tần Thi rốt cuộc cũng nhíu mày, “Ta có cơ hở gì?”
“Sơ hở của ngươi ——” Ta nói, “Chính là đối xử quá tốt với ta.”
Tần Thi cười nói, “Đối tốt với cô cũng có tội sao?”
“Ngươi chẳng hỏi câu nào về lai lịch của ta: Rõ ràng ta không phải vũ cơ trên thuyền của ngươi, đột nhiên nhảy ra, ngươi cũng không đếm xỉa gì, còn vô duyên vô cớ tặng cả nha hoàn cho ta, đấy là ý gì? Còn Kim Thế Di vốn tuyệt đối không bước vào những nơi thế này, hắn là do bị ngươi gọi tới. Một ông chủ thanh lâu, sợ nhất chính là thị phi giang hồ, ngươi biết rõ hắn là ai, còn có thể vì muốn xem kịch vui mà mời hắn tới sao?” Cười nhạt một tiếng rồi tiếp, “Bắt đầu từ sau khi Kim Thế Di tới đây, ta liền đoán chắc chắn ngươi có vấn đề ——”
Nói tới khô cả miệng, nhấp một ngụm trà, thảnh thơi hỏi, “Còn muốn ta nói tiếp không?” Tần Thi cười khổ nói, “Không cần ——”
“Còn muốn hỏi gì nữa không?” Thế Di im lặng hồi lâu giờ mới nói, “Nếu như không còn thì tới ta.”
Tần Thi lùi lại một bước, khép bàn tay trong ống tay áo, bình tĩnh hệt như thường, cũng chậm rãi nói, “Ta còn một câu muốn nói.”
Thế Di nhìn ta, ta đành đứng dậy, ngoan ngoãn đi tới đứng sau lưng hắn. Hiện tại phải phối hợp cao độ, chuyện đánh nhau chắc là không tới lượt ta ….. Tuy rằng chân vẫn cứ bước, nhưng trong lòng thì kêu la —— Ta muốn ngồi trên ghế mà, vừa mềm vừa thơm…. Thế Di lặng lẽ ngăn trở tầm mắt của ta, nói, “Ngươi cứ nói.”
Không cho ta nhìn? Có phải ta chưa từng thấy cảnh giết chóc đâu —— Số người ta giết còn nhiều hơn lối đường ngươi đi nữa. Bực mình, người ta tệ lắm thì cũng đợi qua cầu mới rút ván, nhưng đại gia ngài còn chưa qua sông đã bắt đầu huỷ cầu rồi à? Ta xây cầu dễ lắm hả? Hả? Tuy là ta tay chân của ta bất động, nhưng ta cũng động não vậy. Tóc xanh sớm bạc chính là chỉ loại người như ta đấy…….
Trong giọng nói của Tần Thi hiện tại dường như có tiếng thở dài quanh quẩn, lại như có chút thương cảm, “Thắng Nam ——” Chẳng nhìn thấy gì, đành phải giơ tay lên, uể oải đáp, “Nghe đây, nói đi.”
Tần Thi chậm rãi nói với vẻ ngưng trọng, “Ta không hề phái người đi giết cô ——”
Sát thủ? Ngõ nhỏ? Vốn ta không hiểu chỗ này lắm, nhưng hiện tại biết rõ thân phận của hắn, cũng không khó để giải thích.
Đường đường là một thân vương, phải tha hương thực thi hành động mờ ám không thể cho ai biết như vậy, địa vị và thân phận của hắn không nói cũng biết, hẳn là có kẻ đi theo sau hắn, gọi là phụ tá, kỳ thực là giám thị nhỉ? Hắn nói rất nghiêm túc, cũng không cần phải lừa ta. Ta tin không phải do hắn làm.
Một vị thân vương bị nghi kỵ, xa lánh, thêm cả giáng chức đi xa. Ưu nhã tôn quý, thiên hạ vô song, thi thoảng lại lặng lẽ cô độc, hay dẫu cao ngạo tới mức không ai dám tới gần. Không thể làm theo ý mình, chỉ phải phụ thuộc kẻ khác —— cảm giác đó ta cũng hiểu. Đau nhưng lại không biết mình đau, nào chỉ mình ta? Ta cố gắng mỉm cười, dù rằng hắn không nhìn thấy.
“Ta biết ——” Thanh âm hơi run, “Ta không trách ngươi.”
Bóng lưng trước mắt quen thuộc đến mức trong mộng cũng gặp. Vốn luôn muốn dựa vào nó, chỉ là không hiểu sao, mỗi lần như vậy, đều cảm thấy không sao cảm thụ được, chính là tay ta quá lạnh lẽo, lạnh đến mức xua tan hết ấm áp của nó.
Một lần là ở hỉ đường, lần còn lại, chính là tại đây. Tính ra, mỗi lần bị hắn chạm vào, thì thân thể đều lạnh như băng cả. Nhất định là hắn sẽ cho rằng ta trời sinh đã lạnh. Miệng lạnh mặt lạnh, thêm cả máu lạnh.
Lúc này, tinh thần đều thả lỏng, không còn chuyện của ta nữa, cho nên nhìn bóng lưng này, cũng coi chỉ khi nhìn nó, mới không nghì gì nữa. Hắn không quay lại, ta mới tự tại được. Cũng không cần quên đi trước kia ở cùng nhau thế nào, chỉ là sau khi gặp lại, đột nhiên cảm thấy, hắn không còn là hắn, ta cũng không giống ta. Thính đường lớn như vậy, ta lại không nghe được họ đã nói gì. Không muốn nghe, càng không muốn quản. Những gì ta có thể làm, đều đã làm hết cả rồi.
Mười ngón tay khép chặt vạt áo mỏng manh trên người, siết đến trắng bệch, nhiệt khí trong miệng ngày càng mỏng, co vào một góc, an nhiên thoải mái.
Đột nhiên lại nhớ tới một câu. Sương lãnh bạch giáp y. (Ở đây mình hiểu nghĩa là Sương lạnh thành áo khoác.)
Tần Thi và Thế Di cuối cùng cũng không thể đánh nhau. Đây cũng nằm trong dự liệu của ta —— hắn là kẻ thông minh, sẽ không đặt mình vào hoàn cảnh bất lợi. Ngày mai hắn sẽ phải đi. Kỳ thực kết cục thế này chưa chắc đã là xấu —— dù sao đây cũng không phải chuyện hắn thật sự muốn làm, hôm nay ta cho hắn một lý do thất bại làm cớ, hắn hẳn là cầu còn không được.
Kỳ thực, hắn là người không thích nói dối. Không hẳn là không thể, chỉ là không muốn, phần lớn thời gian sau hắn chỉ im lặng mỉm cười.
Đêm nay rất dài.
Lén lút chạy ra ngoài, mò mẫm đi tới hoa viên phía sau. Trong ấn tượng của ta, hoa viên này rất lớn, tìm được một khối giả sơn trơn nhẵn để ngồi xuống. Yên tĩnh vô cùng, sự hỗn loạn lại phức tạp của mấy hôm nay cứ như một giấc mộng. Lồng ngực vẫn cứ đau hệt như giăng tơ, co chân lên, áp hai má đặt lên gối, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Mơ mơ màng màng thiếp đi, dường như có người thở dài bên tai, tiếp đó liền có một chiếc áo dày ấm khoác lên người. Nhắm mắt siết chặt bộ y phục. Lại nhớ ra cũng từng có lúc như vậy, cùng một tư thế, cũng có người đắp thêm áo cho ta —— tạm thời không nói tới việc lúc ấy người nọ nghĩ gì, một khắc đó, cũng là giây phút ấm áp hiếm hoi. Chắc là do lạnh quá, nên mới mơ thấy vừa chân thực vừa hợp cảnh tới vậy.
Qua nửa ngày, lại nghe tiếng cười khổ bên cạnh, “Còn chưa chịu dậy sao? Sắp nổi gió rồi….” Không phải nằm mơ à? Ta trợn mắt lên nhìn, cười với kẻ nọ, “Là ngươi sao….”
Dưới ánh trăng, cẩm bào vàng nhạt trên người y như tản ra ánh sáng mờ ảo, tóc búi chỉnh tề, vài lọn mượt như tơ óng rũ dài trước ngực, mỉm cười nói, “Ta tìm cô để từ biệt, lại không thấy ai, nên ra đây.” Lại nhìn ta, “Cô đang làm gì đấy? Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt à?” Vừa mới tỉnh dậy nên tính khí cũng gắt gỏng, trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi đang mắng ta là yêu tinh đấy phỏng?”
Tần Thi —— ta vẫn mong hắn chỉ là Tần Thi —— cũng mỉm cười, “Ta khen cô như tiên tử.” Thấy ta nhướng mắt, hắn liền ném một xấp giấy qua, ta vội vươn tay đón lấy, hỏi, “Cái gì đây?”
“Đây là khế đất, nhà cửa, còn có khế bán thân nữa.” Ta mở to hai mắt nhìn, “Ngươi muốn đưa thanh lâu cho ta?” Tần Thi vịn kẻ kinh ngạc đến mức sắp nhảy dựng lên là ta xuống, “Cả người cả lâu, mỗi ngọn cây cọng cỏ ta đều tặng cho cô.”
Ta vội ngồi xuống, cố gắng tiêu hoá —— vị đại ca này, ta biết rõ người giàu nứt vách đổ tường, chính là ngươi tặng ta cái ì không tặng, lại đi tặng một toà thanh lâu mua bán tiếng cười? Một đống oanh yến lắm vẻ phong tình? Ta lấy làm cái gì hả? Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm tú bà chắc? Nuốt liền bốn năm ngụm nước bọt, cơ hồ bị mắc nghẹn, “Ta lại không cần ——”
Tần Thi thản nhiên nói, “Cô cứ cầm đi, chẳng lẽ muốn ta mang về à? Huống hồ gì ta tặng nó cho cô, cô muốn để hay bán gì cũng được, sao hả?” Ngây ngốc hạ tay xuống, “Cảm ơn.”
Tần Thi nhìn ta từ trên xuống dưới vài lượt, lại nói, “Ta để Thu Bích lại cho cô —— người của hoàng huynh rốt cuộc có bao nhiêu, tại nơi não, ta cũng không dám chắc, nha đầu kia nhẫn độc nhị thuật đều biết, có nó ở cnahj cô, ta cũng yên tâm hơn.” Ta đáp lại một nụ cười, “Sao hả? Ban nãy còn muốn bóp chết ta mà.”
Tần Thi cười khẽ, “Nếu ta thật sự muốn giết cô, thì cô đã chết trên trăm lần rồi ——” Vươn tay nắm lấy tay ta, dịu dàng nói, “Xuống thôi.”
Đang dỗ bé gái chắc? Ta bĩu môi, vịn tay hắn nhảy xuống, nhưng vẫn cứ thấy là lạ, “Ngươi cứ về như vậy thôi sao? Người giết chưa xong, bí kíp cũng không lấy được, hoàng huynh của ngươi có thể nhân cơ hội này để hại ngươi không?” Hắn cười ha hả, “Sao hả? Cô không nỡ à?”
Phất tay một cái, bước lên phía trước, “Về đi thôi, bên kia tìm không thấy cô, đã sắp lật cả trời lên rồi.”
Đi theo phía sau, nhớ tới một chuyện, hắn vẫn chưa trả lời ta.
“Tần Thi ——”
Phía trước không hiểu sao lại dừng bước, che mất đường đi của ta, ta đành phải dừng lại.
“Sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Vấn đề này, trước hoàng hôn ta đã hỏi qua một lần, hắn đáp rất nhiều, chỉ là nghĩ kỹ thì hoá ra cũng như chẳng nói gì.
Lúc này lại hỏi lần nữa. Ta muốn biết nguyên nhân —— Ta không tin có người sẽ đối xử tốt với ta vô điều kiện.
Tần Thi đưa lưng về phía ta, không thể thấy được vẻ mặt của hắn, im lặng hồi lâu, khiến ta cảm thấy dường như đã rất lâu rất lâu rồi. Chợt nghe hắn lên tiếng. Thanh âm dịu dàng trong trẻo. Nói ra một câu khiến ta sững người.
Hắn nói, “Bởi vì ta yêu nàng ——”
Vẫn chưa rõ rang, bước lên một bước, lại thấy Thế Di đứng ở phía bên kia của hoa viên. Tần Thi dừng lại là vì nhìn thấy hắn.
Câu trả lời kia, không phải nói với ta. Mà là nói với Thế Di.
—— Tại sao phải đối xử tốt với ta đến vậy? —— Bởi vì ta yêu nàng.
Tay chân cứng đờ, nụ cười khẽ nhếch đọng lại bên môi. Nhìn như vậy, nhất cử nhất động của ba người bọn ta đều không giấu được đi đâu.
Thế Di nhìn Tần Thi, Tần Thi lại quay đầu nhìn ta, ta hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.
Tối nay có trăng, có gió, bóng ngô lay động, nước biếc long lanh. Thứ ta có được, hoá ra đã vượt xa thứ ta nên có.
Tần Thi cười khẽ một tiếng, ánh trăng vươn đầy vạt áo, tựa như theo cái xoay người của hắn mà vung vãi rồi tan biến.
“Chuyện gì ta cũng chậm hơn hắn.” Nụ cười lẫn ánh mắt của hắn đều nhẹ dịu tựa hồ thu, “Ít nhất thì những lời này, ta cũng nói trước hắn ——”
Tiếp đó giũ tay, đi về phía khác của hoa viên. Phất áo lướt qua.
Cái lướt qua này, chỉ là tay áo chạm nhau. Chợt gió thổi qua khiến chúng tung bay.
Vị thân vương quý tộc quang hoa sáng lạn, lấy tịch mịch làm phong lưu, lấy ưu nhã làm khí khái ấy, dùng tư thái hoàn mỹ vô khuyết nhất lướt qua ta. Nụ cười của hắn khi đó, sau này nghĩ tới, lại không cách nào nhớ được.
Biệt thì yên hoa cựu.
Tương vọng dĩ tương vi ——
“Sơ hở của ngươi ——” Ta nói, “Chính là đối xử quá tốt với ta.”
Tần Thi cười nói, “Đối tốt với cô cũng có tội sao?”
“Ngươi chẳng hỏi câu nào về lai lịch của ta: Rõ ràng ta không phải vũ cơ trên thuyền của ngươi, đột nhiên nhảy ra, ngươi cũng không đếm xỉa gì, còn vô duyên vô cớ tặng cả nha hoàn cho ta, đấy là ý gì? Còn Kim Thế Di vốn tuyệt đối không bước vào những nơi thế này, hắn là do bị ngươi gọi tới. Một ông chủ thanh lâu, sợ nhất chính là thị phi giang hồ, ngươi biết rõ hắn là ai, còn có thể vì muốn xem kịch vui mà mời hắn tới sao?” Cười nhạt một tiếng rồi tiếp, “Bắt đầu từ sau khi Kim Thế Di tới đây, ta liền đoán chắc chắn ngươi có vấn đề ——”
Nói tới khô cả miệng, nhấp một ngụm trà, thảnh thơi hỏi, “Còn muốn ta nói tiếp không?” Tần Thi cười khổ nói, “Không cần ——”
“Còn muốn hỏi gì nữa không?” Thế Di im lặng hồi lâu giờ mới nói, “Nếu như không còn thì tới ta.”
Tần Thi lùi lại một bước, khép bàn tay trong ống tay áo, bình tĩnh hệt như thường, cũng chậm rãi nói, “Ta còn một câu muốn nói.”
Thế Di nhìn ta, ta đành đứng dậy, ngoan ngoãn đi tới đứng sau lưng hắn. Hiện tại phải phối hợp cao độ, chuyện đánh nhau chắc là không tới lượt ta ….. Tuy rằng chân vẫn cứ bước, nhưng trong lòng thì kêu la —— Ta muốn ngồi trên ghế mà, vừa mềm vừa thơm…. Thế Di lặng lẽ ngăn trở tầm mắt của ta, nói, “Ngươi cứ nói.”
Không cho ta nhìn? Có phải ta chưa từng thấy cảnh giết chóc đâu —— Số người ta giết còn nhiều hơn lối đường ngươi đi nữa. Bực mình, người ta tệ lắm thì cũng đợi qua cầu mới rút ván, nhưng đại gia ngài còn chưa qua sông đã bắt đầu huỷ cầu rồi à? Ta xây cầu dễ lắm hả? Hả? Tuy là ta tay chân của ta bất động, nhưng ta cũng động não vậy. Tóc xanh sớm bạc chính là chỉ loại người như ta đấy…….
Trong giọng nói của Tần Thi hiện tại dường như có tiếng thở dài quanh quẩn, lại như có chút thương cảm, “Thắng Nam ——” Chẳng nhìn thấy gì, đành phải giơ tay lên, uể oải đáp, “Nghe đây, nói đi.”
Tần Thi chậm rãi nói với vẻ ngưng trọng, “Ta không hề phái người đi giết cô ——”
Sát thủ? Ngõ nhỏ? Vốn ta không hiểu chỗ này lắm, nhưng hiện tại biết rõ thân phận của hắn, cũng không khó để giải thích.
Đường đường là một thân vương, phải tha hương thực thi hành động mờ ám không thể cho ai biết như vậy, địa vị và thân phận của hắn không nói cũng biết, hẳn là có kẻ đi theo sau hắn, gọi là phụ tá, kỳ thực là giám thị nhỉ? Hắn nói rất nghiêm túc, cũng không cần phải lừa ta. Ta tin không phải do hắn làm.
Một vị thân vương bị nghi kỵ, xa lánh, thêm cả giáng chức đi xa. Ưu nhã tôn quý, thiên hạ vô song, thi thoảng lại lặng lẽ cô độc, hay dẫu cao ngạo tới mức không ai dám tới gần. Không thể làm theo ý mình, chỉ phải phụ thuộc kẻ khác —— cảm giác đó ta cũng hiểu. Đau nhưng lại không biết mình đau, nào chỉ mình ta? Ta cố gắng mỉm cười, dù rằng hắn không nhìn thấy.
“Ta biết ——” Thanh âm hơi run, “Ta không trách ngươi.”
Bóng lưng trước mắt quen thuộc đến mức trong mộng cũng gặp. Vốn luôn muốn dựa vào nó, chỉ là không hiểu sao, mỗi lần như vậy, đều cảm thấy không sao cảm thụ được, chính là tay ta quá lạnh lẽo, lạnh đến mức xua tan hết ấm áp của nó.
Một lần là ở hỉ đường, lần còn lại, chính là tại đây. Tính ra, mỗi lần bị hắn chạm vào, thì thân thể đều lạnh như băng cả. Nhất định là hắn sẽ cho rằng ta trời sinh đã lạnh. Miệng lạnh mặt lạnh, thêm cả máu lạnh.
Lúc này, tinh thần đều thả lỏng, không còn chuyện của ta nữa, cho nên nhìn bóng lưng này, cũng coi chỉ khi nhìn nó, mới không nghì gì nữa. Hắn không quay lại, ta mới tự tại được. Cũng không cần quên đi trước kia ở cùng nhau thế nào, chỉ là sau khi gặp lại, đột nhiên cảm thấy, hắn không còn là hắn, ta cũng không giống ta. Thính đường lớn như vậy, ta lại không nghe được họ đã nói gì. Không muốn nghe, càng không muốn quản. Những gì ta có thể làm, đều đã làm hết cả rồi.
Mười ngón tay khép chặt vạt áo mỏng manh trên người, siết đến trắng bệch, nhiệt khí trong miệng ngày càng mỏng, co vào một góc, an nhiên thoải mái.
Đột nhiên lại nhớ tới một câu. Sương lãnh bạch giáp y. (Ở đây mình hiểu nghĩa là Sương lạnh thành áo khoác.)
Tần Thi và Thế Di cuối cùng cũng không thể đánh nhau. Đây cũng nằm trong dự liệu của ta —— hắn là kẻ thông minh, sẽ không đặt mình vào hoàn cảnh bất lợi. Ngày mai hắn sẽ phải đi. Kỳ thực kết cục thế này chưa chắc đã là xấu —— dù sao đây cũng không phải chuyện hắn thật sự muốn làm, hôm nay ta cho hắn một lý do thất bại làm cớ, hắn hẳn là cầu còn không được.
Kỳ thực, hắn là người không thích nói dối. Không hẳn là không thể, chỉ là không muốn, phần lớn thời gian sau hắn chỉ im lặng mỉm cười.
Đêm nay rất dài.
Lén lút chạy ra ngoài, mò mẫm đi tới hoa viên phía sau. Trong ấn tượng của ta, hoa viên này rất lớn, tìm được một khối giả sơn trơn nhẵn để ngồi xuống. Yên tĩnh vô cùng, sự hỗn loạn lại phức tạp của mấy hôm nay cứ như một giấc mộng. Lồng ngực vẫn cứ đau hệt như giăng tơ, co chân lên, áp hai má đặt lên gối, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Mơ mơ màng màng thiếp đi, dường như có người thở dài bên tai, tiếp đó liền có một chiếc áo dày ấm khoác lên người. Nhắm mắt siết chặt bộ y phục. Lại nhớ ra cũng từng có lúc như vậy, cùng một tư thế, cũng có người đắp thêm áo cho ta —— tạm thời không nói tới việc lúc ấy người nọ nghĩ gì, một khắc đó, cũng là giây phút ấm áp hiếm hoi. Chắc là do lạnh quá, nên mới mơ thấy vừa chân thực vừa hợp cảnh tới vậy.
Qua nửa ngày, lại nghe tiếng cười khổ bên cạnh, “Còn chưa chịu dậy sao? Sắp nổi gió rồi….” Không phải nằm mơ à? Ta trợn mắt lên nhìn, cười với kẻ nọ, “Là ngươi sao….”
Dưới ánh trăng, cẩm bào vàng nhạt trên người y như tản ra ánh sáng mờ ảo, tóc búi chỉnh tề, vài lọn mượt như tơ óng rũ dài trước ngực, mỉm cười nói, “Ta tìm cô để từ biệt, lại không thấy ai, nên ra đây.” Lại nhìn ta, “Cô đang làm gì đấy? Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt à?” Vừa mới tỉnh dậy nên tính khí cũng gắt gỏng, trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi đang mắng ta là yêu tinh đấy phỏng?”
Tần Thi —— ta vẫn mong hắn chỉ là Tần Thi —— cũng mỉm cười, “Ta khen cô như tiên tử.” Thấy ta nhướng mắt, hắn liền ném một xấp giấy qua, ta vội vươn tay đón lấy, hỏi, “Cái gì đây?”
“Đây là khế đất, nhà cửa, còn có khế bán thân nữa.” Ta mở to hai mắt nhìn, “Ngươi muốn đưa thanh lâu cho ta?” Tần Thi vịn kẻ kinh ngạc đến mức sắp nhảy dựng lên là ta xuống, “Cả người cả lâu, mỗi ngọn cây cọng cỏ ta đều tặng cho cô.”
Ta vội ngồi xuống, cố gắng tiêu hoá —— vị đại ca này, ta biết rõ người giàu nứt vách đổ tường, chính là ngươi tặng ta cái ì không tặng, lại đi tặng một toà thanh lâu mua bán tiếng cười? Một đống oanh yến lắm vẻ phong tình? Ta lấy làm cái gì hả? Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm tú bà chắc? Nuốt liền bốn năm ngụm nước bọt, cơ hồ bị mắc nghẹn, “Ta lại không cần ——”
Tần Thi thản nhiên nói, “Cô cứ cầm đi, chẳng lẽ muốn ta mang về à? Huống hồ gì ta tặng nó cho cô, cô muốn để hay bán gì cũng được, sao hả?” Ngây ngốc hạ tay xuống, “Cảm ơn.”
Tần Thi nhìn ta từ trên xuống dưới vài lượt, lại nói, “Ta để Thu Bích lại cho cô —— người của hoàng huynh rốt cuộc có bao nhiêu, tại nơi não, ta cũng không dám chắc, nha đầu kia nhẫn độc nhị thuật đều biết, có nó ở cnahj cô, ta cũng yên tâm hơn.” Ta đáp lại một nụ cười, “Sao hả? Ban nãy còn muốn bóp chết ta mà.”
Tần Thi cười khẽ, “Nếu ta thật sự muốn giết cô, thì cô đã chết trên trăm lần rồi ——” Vươn tay nắm lấy tay ta, dịu dàng nói, “Xuống thôi.”
Đang dỗ bé gái chắc? Ta bĩu môi, vịn tay hắn nhảy xuống, nhưng vẫn cứ thấy là lạ, “Ngươi cứ về như vậy thôi sao? Người giết chưa xong, bí kíp cũng không lấy được, hoàng huynh của ngươi có thể nhân cơ hội này để hại ngươi không?” Hắn cười ha hả, “Sao hả? Cô không nỡ à?”
Phất tay một cái, bước lên phía trước, “Về đi thôi, bên kia tìm không thấy cô, đã sắp lật cả trời lên rồi.”
Đi theo phía sau, nhớ tới một chuyện, hắn vẫn chưa trả lời ta.
“Tần Thi ——”
Phía trước không hiểu sao lại dừng bước, che mất đường đi của ta, ta đành phải dừng lại.
“Sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Vấn đề này, trước hoàng hôn ta đã hỏi qua một lần, hắn đáp rất nhiều, chỉ là nghĩ kỹ thì hoá ra cũng như chẳng nói gì.
Lúc này lại hỏi lần nữa. Ta muốn biết nguyên nhân —— Ta không tin có người sẽ đối xử tốt với ta vô điều kiện.
Tần Thi đưa lưng về phía ta, không thể thấy được vẻ mặt của hắn, im lặng hồi lâu, khiến ta cảm thấy dường như đã rất lâu rất lâu rồi. Chợt nghe hắn lên tiếng. Thanh âm dịu dàng trong trẻo. Nói ra một câu khiến ta sững người.
Hắn nói, “Bởi vì ta yêu nàng ——”
Vẫn chưa rõ rang, bước lên một bước, lại thấy Thế Di đứng ở phía bên kia của hoa viên. Tần Thi dừng lại là vì nhìn thấy hắn.
Câu trả lời kia, không phải nói với ta. Mà là nói với Thế Di.
—— Tại sao phải đối xử tốt với ta đến vậy? —— Bởi vì ta yêu nàng.
Tay chân cứng đờ, nụ cười khẽ nhếch đọng lại bên môi. Nhìn như vậy, nhất cử nhất động của ba người bọn ta đều không giấu được đi đâu.
Thế Di nhìn Tần Thi, Tần Thi lại quay đầu nhìn ta, ta hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.
Tối nay có trăng, có gió, bóng ngô lay động, nước biếc long lanh. Thứ ta có được, hoá ra đã vượt xa thứ ta nên có.
Tần Thi cười khẽ một tiếng, ánh trăng vươn đầy vạt áo, tựa như theo cái xoay người của hắn mà vung vãi rồi tan biến.
“Chuyện gì ta cũng chậm hơn hắn.” Nụ cười lẫn ánh mắt của hắn đều nhẹ dịu tựa hồ thu, “Ít nhất thì những lời này, ta cũng nói trước hắn ——”
Tiếp đó giũ tay, đi về phía khác của hoa viên. Phất áo lướt qua.
Cái lướt qua này, chỉ là tay áo chạm nhau. Chợt gió thổi qua khiến chúng tung bay.
Vị thân vương quý tộc quang hoa sáng lạn, lấy tịch mịch làm phong lưu, lấy ưu nhã làm khí khái ấy, dùng tư thái hoàn mỹ vô khuyết nhất lướt qua ta. Nụ cười của hắn khi đó, sau này nghĩ tới, lại không cách nào nhớ được.
Biệt thì yên hoa cựu.
Tương vọng dĩ tương vi ——
Danh sách chương