Ta ngơ ngác nhìn dòng máu kia. Đỏ đến chướng mắt, chỉ một đường mỏng mảnh, lại như điên đảo đầu óc, loan rộng khắp tầm mắt. Chợt thấy sợ hãi, muốn bước tới xem, tay lại bị bắt lấy. “Xảy ra chuyện gì?”

Nhịp trống ngực dồn vang, hàn khí lại bắt đầu lan ra bốn phía, run giọng hỏi, “Rốt cuộc —— là có chuyện gì?”

Tần Thi thản nhiên nói, “Ta điểm á huyệt của hắn.” Ta quay lại trừng hắn, “Ngươi ——”

Tần Thi kéo tay phải, thuận thế đỡ lấy ta nép sát người, nói, “Cô không biết? Không phải hắn không muốn nói, mà căn bản là không thể nói thành lời —— hắn không tiếc tự tổn hại bản thân, trùng phá huyệt đảo chỉ mong có thể nói ra câu khiến ta buông cô ra —— Nếu như không phải những huyệt đạo khác của hắn bị điểm, ít nhất vẫn có thể vận công trị thương.” Nhìn ta thật kỹ rồi mỉm cười từ tốn nói, “Nếu như hắn chết, thì chính là do cô hại chết hắn”

“Ta nói rồi, ta không cần thứ thương hại này.” Hơi rũ mắt xuống, lại ngước lên, kiểu gì cũng cảm thấy bất lực, “Như vậy cũng không đủ để chứng minh hắn có thể làm được gì cho ta….”

“Chứng minh đây.” Tần Thi thu lại nụ cười, ta lập tức cảm thấy cổ bị siết chặt, bị hắn siết cổ. Hắn ép ta ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt ngập tràn những sắc màu hoa lệ của hắn. Ánh mắt này vẫn cứ dịu dàng, ôn hoà, thậm chí ân cần tới vậy. Còn chủ nhân của nó thì đang muốn bóp chết ta.

Không nhìn thấy Thế Di, nhưng đột nhiên lại rất muốn xem nét mặt của hắn. Có một vài việc, luôn tìm mọi cách cố thuyết phục bản thân không tin, thì nó thật sự sẽ thành không. Về chuyện Kim Thế Di đối với ta, ta đã nói với bản thân đừng tin….. Ấy thế mà bây giờ lại muốn nhìn hắn một cái. Ta đột nhiên rất muốn thấy hắn đau khổ…. Chỉ chút thôi cũng được, vì lý do gì cũng vậy….

Ta rất muốn thấy.

Đồng thời lại nghe thấy Tần Thi thản nhiên nói, “Kim Thế Di, ngươi đừng có mà trừng ta —— ngươi làm một chuyện cho ta, ta sẽ tha cho nàng —— ” Tới rồi. Ta cắn răng cười lạnh. Qủa nhiên hắn lại tiếp, “Ta muốn ngươi giết Du Bạch Hữu cho ta ——”

Tay trái của Tần Thi giữ lấy ta, tay phải bắn ra hai ngón. Hắn hơi xoay người, ta đã có thể nhìn thấy Thế Di —— ngực bị trúng hai chỉ, phun ra một búng máu, ánh mắt hắn nhìn Tần Thi gần như trở thành phẫn hận. Sau đó lại nhìn ta. Ta gần như không thể mở mắt ra được nên chẳng thấy rõ lắm. Nỗi đau đớn âm thầm bao năm nay đột nhiên bùng lên từng chút một. Tần Thi nói rất đúng, không thấy đau, chưa hẳn là không đau —— Kẻ không rơi lệ, chắc gì chưa từng khóc.

Một giọt lệ này, theo khoé mắt rơi xuống, lạnh như sương tuyết đêm đông. Ta không thích khóc, nên cả nước mắt cũng rất ít. Chỉ một giọt rơi xuống mà thôi.

Tần Thi yên lặng nhìn ta hồi lâu, đột nhiên nói, “Có nói được chưa? Ngươi có thể cho ta câu trả lời.” Hắn đang hỏi Thế Di. Ta cũng chờ đáp án, hít thở ngày càng khó khăn, tay của Tần Thi dẫu không siết chặt, nhưng cũng đủ khiến ta chết vì ngạt hơi…. Đáp trả hắn chính là một tràng cười lớn.

Ta không ngờ hắn cũng có thể cười như vậy. Tiếng cười gần như điên cuồng, không kiêng nể gì.

“Ta giết!” Tiếp đó là giọng nói của hắn, tựa như vọng về từ nơi xa xôi, nhưng vẫn sang sảng mà trấn định, quyết không phải đùa, “Hôm nay có thể khiến nàng rơi lệ vì ta lần nữa, dù ngươi có muốn ta giết hoàng đế, ta cũng sẽ giết!”

Trong lúc thảng thốt, dường như Tần Thi cũng cười. Không khí mới mẻ đột nhiên ùa vào yết hầu, ta thuận thế ngã xuống đất, lòng còn sợ hãi.

“Ta giết!”

Hai chữ hờ hững do hắn nói ra, lại khiến ta cảm thấy sợ hãi.

“Điên rồi ——” ta siết tay, vải băng trong lúc giãy giụa đã bị bung ra, hơi dùng sức một chút, còn lộ ra cả thịt, nhưng bản thân chẳng mảy may phát hiện, “Kim Thế Di, ngươi điên rồi ——”

Tần Thi mỉm cười nhìn xuống. Trong mắt chẳng có chút đắc ý, vui mừng hay gì cả. Hắn khép chặt tay áo, hệt như sợ lạnh, cứ thế mà đứng, tôn quý tựa như không thuộc nhân gian. Vẻ mặt của hắn theo như ta thấy chính là mệt mỏi. Hờ hững mà mệt mỏi, giống như vượt qua được một ngọn núi, lại nhìn thấy một ngọn khác cao hơn, còn chẳng màng thất vọng.

Như đã thành quen. Vẻ mệt mỏi của hắn có một loại tịch mịch. Tịch mịch tới mức đẹp đẽ vô cùng.

Người như vậy, ngay cả làm điều ác cũng không cách nào khiến kẻ khác thật sự ghét bỏ. Còn hắn thì chưa bao giờ quan tâm kẻ khác có ghét hắn hay không.

“Đa tạ.” Hắn chậm rãi mở miệng, nói ra lại chỉ một câu đó. “Không cần cảm tạ” Thế Di lạnh lùng đáp, “Chúng ta chỉ giao dịch chứ không kể giao tình.” Hắn thay đổi rồi, gương mặt vẫn tuấn tú như thế, chỉ là những thứ xưa kia ẩn sâu bên trong, hiện tại đều đã hiển lộ. Mạnh mẽ mà nguy hiểm, tựa như rất nhiều thứ khi xưa có thể trói buộc được hắn, giờ đây đã không còn tác dụng. Hắn hiện tại, có thể thốt ra một chữ Giết mà không cần phân đúng sai. Không ngờ cụm từ —— Bách vô cấm kỵ này lại có thể dùng để tả hắn.

Hắn sống trên đảo hoang, kỳ thật những thứ đạo đức, lễ nghi, đúng sai của mọi người, cũng không ảnh hưởng gì mấy tới hắn. Hắn trời sinh không gì quản được, tự do tự tại. Có lẽ Kim Thế Di hiện tại, dù là vui vẻ hay tức giận, chấp nhất hay điên cuồng, mới thật là chính hắn.

Hai tên này, một đứng một ngồi, giằng co hồi lâu, dường như cái thính đường rộng như vậy cũng không đủ để chứa bọn họ.

Kẻ đứng thì mỉm cười cô lẻ.

Người ngồi thì nhướng mi cười lạnh.

Không liên quan tới chuyện hơn thua. Đây là trò chơi của họ. Đủ khả năng chơi mới là đối thủ của nhau. Hai người này có lực lượng ngang nhau, thế lại càng thú vị. Tình thế giằng co khá căng thẳng. Xem bọn họ đối chọi nhau thế này kể cũng vui, chỉ là hôm nay không phải lúc. Có ta ở đây, sẽ không để bọn họ có cơ hội ấy.

Chống bàn đứng dậy, ho khan vài tiếng để kéo sự chú ý của cả hai “Tần công tử —— ” Ta lên tiếng, mang theo chút tức giận tựa như không cam lòng. “Quả là thâm tàng bất lộ….” Tần Thi ngẩn người nhìn dấu đỏ trên cổ ta, thở dài, “Ta siết cô có đau lắm không?”

“Kẻ làm chuyện lớn đương nhiên tay cũng lớn, giết chết người cũng chẳng có gì lạ, nói chi đến việc ngươi chỉ bóp cổ thế này.”

Ta mỉm cười xoa cổ, “Chẳng qua có một câu ta nhất định phải hỏi ——”

“Cô cứ hỏi.”

“Nào là kẻ ăn chơi thích vung tiền như rác, nào là tên già đời phong lưu lạm tình, nào là công tử thế gia ôn hoà hữu lễ, nào là kẻ giết người lãnh khốc vô tình —— rốt cuộc ngươi sắm vai nào đây? Về sau lại muốn sắm tiếp vai nào nữa?” Ta nhìn thẳng vào hắn, gằn từng chữ. “Rốt cuộc thì ngươi —— là ai?”

“Trật Phụ Cung Tần Nhân” Hắn lộ ra nụ cười mệt mỏi, thản nhiên nói, “Đó là phong hào hiện tại của ta, hoàng thái tử đã định, tất cả những hoàng tử khác đều lấy Cung làm tên, nên tên gọi cũ, ta không thể nói cho cô biết được.”

Hắn nói, đã không sợ gì thì cũng chẳng lo bại lộ, “Đáp án này cô có vừa ý chưa?” Ta cười khổ, đáp án này hiển nhiên là không ngờ tới nổi, “Ngươi là thân vương Đông Doanh?”

“Thứ cô có chưa chắc đã là thứ cô muốn.” Hắn cười nhẹ như không, “Dẫu ta không muốn, nhưng nó thật sự lại thuộc về ta.”

Ta định thần lại, “Ngươi tới Trung Nguyên chỉ để giết một tên binh bộ thị lang muốn dẫn binh giết giặc cỏ?”

“Giặc cỏ?” Hắn cười lạnh một tiếng, mày mắt nhướng cao, rõ là đang tức giận, “Đó là thương đội của nước ta! Bọn họ hoàn toàn không hại dân làm ác, chỉ là thông thương mà thôi, làm sai điều gì?”

“Cho dù ngươi muốn giết người đi nữa thì cần gì phải mượn tay kẻ khác?”

“Đều là giết người, Kim Thế Di giết thì chỉ là một vụ án giết người khá lớn, nếu là ta ra tay thì chính trận chiến của hai nước ——”

Ta mỉm cười, “Điều ta muốn biết cũng đã biết rồi.” Nhìn hắn mà nói, “Hiện tại tới lúc ngươi ra quyết định.” Tần Thi thoáng kinh ngạc, nhìn bộ dáng đứng cũng không vững của ta, “Quyết định chuyện gì?”

“Quyết định xem tiếp theo sẽ đi đâu ——” Ta đứng đó, nhìn vầng hồng khuất dạng, nhẩm tính giờ, “Là muốn bọn ta giải ngươi tới phủ nha, hay là trở về quê của ngươi?”

Tần Thi quay đầu nhìn ta với vẻ ngưng trọng, nói, “Sao ta phải quyết?”

Ta không đáp lời, chỉ nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, “Mặt trời khuất núi rồi ——”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện