"Ưmh. . . . . . Không. . . . . ." Anh tại sao có thể đối với cô như vậy! Anh không phải không thích thân mật trước mặt người khác nhất sao? Thế nào bây giờ đứng bên cạnh năm người vệ sĩ cao lớn, anh cự nhiên có thể coi không có gì mà điên cuồng hôn cô? Nhạc Thiên không ngừng dùng đôi tay mình đánh vào tấm lưng sắt thép của anh, cái miệng nhỏ nhắn nói ra những lời không hợp tác, muốn anh dừng lại hành động hoang đường này.
Cầu Thiệu Ngôn để lưỡi to ở trong khoang miệng thơm xinh xắn của cô dạo qua một vòng sau đó mới hài lòng rời khỏi, anh cúi thấp cằm nhìn môi thơm hé mở của cô, khóe miệng không tự chủ mỉm cười “Tối nay, chúng ta cùng nhau ăn cơm!”
"Không cần." Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt anh , hơn nữa còn cộng thêm một cái trừng lạnh.
"Tại sao không cần?" Cầu Thiệu Ngôn bàn tay to xoa nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn của cô, thâm tình nhìn cô “Em không phải thích ăn thịt bò bít tết sao? Hôm qua anh đã kêu người khảo sát, chung quanh đây có một nhà hàng ăn rất ngon, chúng ta cùng đi được không?”
Biết cô thích ăn thịt bò bít tết nên mỗi lần chỉ cần anh chọc cô không vui, liền xuất chiêu này để lấy lòng cô, nhiều lần luôn có hiệu quả.
“Thịt bò bít tết ngon ở nơi đó tôi cũng biết, một mình tôi đi ăn là được” Nhạc Thiên rất tự nhiên đem cánh tay không an phận của anh ra khỏi người “Còn nữa, xin Tổng giám đốc chớ hẹn tôi ăn cơm, sau khi tan việc tôi không thích cùng cấp trên xuất hiện cùng nhau, điều này làm cho tôi cảm giác mình phải làm thêm giờ”.
“Em……” Cô lạnh nhạt như vậy khiến Cầu Thiệu Ngôn nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.
Anh biết anh rời đi làm cho cô không chịu đựng nổi, anh cũng biết không chào mà biệt đối với cô mà nói tổn thương bao nhiêu, nhưng anh có lập trường của anh, có nỗi khổ tâm, anh vừa không hy vọng cô có thể hiểu, lại hy vong cô có thể hiểu cho anh…..
Trong ba năm ở Mỹ này, trên thân thể anh liên tục chịu đựng những công việc vất vả đau đớn, mà tâm hồn cô đơn lạnh lẽo này lại cố không nhớ tới cô trong đêm khuya yên tĩnh, vì không để thấy mình yếu kém, cũng vì không để cho mình giống con chó mất nhà chạy trốn khỏi Đài Loan, anh bắt đầu quyến luyến với các cô gái, muốn dựa vào hoan ái mà quên đi sự ngọt ngào nhất của Tiểu Thiên, nhưng bây giờ nhớ tới tất cả những việc đó đều là ngu si cả.
Cầu Thiệu Ngôn vẫn cho mình là người đàn ông nâng lên được thả xuống được, nhưng khi anh một làn nữa bước vào Đài Loan thì tim anh lại sục sôi, là mừng như điên, bởi vì anh biết Nhạc Thiên đang ở trên mảnh đất này.
Hôm qua khi hai người gặp lại, Cầu Thiệu Ngôn phát hiện anh chưa bao giờ có cảm giác vui mừng như vậy, ngay cả khi giải quyết được công việc hết sức khó khăn cũng không có nhanh vui mừng như vậy.
Anh luôn hiểu, tim của anh chỉ vì Nhạc Thiên mà đập, chỉ là anh vẫn không chịu thừa nhận thôi.
"Cùng nhau ăn cơm với em khó khăn vậy sao?" Cầu Thiệu Ngôn nhéo lông mày nói.
"Tôi. . . . . ."
"Tiểu Thiên, anh biết trước kia anh có lỗi với em, chỉ là có thể nghe anh giải thích được không?” Đáy lòng của Cầu Thiệu Ngôn tràn đầy mong ngóng, lòng anh hy vọng Nhạc Thiên có thể trở về bên cạnh anh.
"Vậy . . . . ." Nhạc Thiên cau mày nhìn anh, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào thì cửa thang máy chậm rãi mở ra."Xin Tổng giám đốc đi trước đi!" Bởi vì không phản bác được, Nhạc Thiên chỉ có thể quay mặt nhìn bên ngoài thang máy.
"Anh hiểu rồi." Nói thiệu áo lông rũ vai xuống cất bước đi ra thang máy.
Nhạc Thiên đứng ở sau anh, nhưng cô thực sự không thể hiểu nổi trong lòng anh, những lời nói của anh như biểu hiện vẫn còn yêu cô vây? Nhưng, nếu anh vẫn còn yêu cô, tại sao anh lại muốn rời bỏ cô?
Điểm này Nhạc Thiên nghĩ như thế nào cũng không hiểu. . . . . .
***
Hôm nay cả ngày Cầu Thiệu Ngôn đều xử lý công việc trong phòng làm việc, bởi vậy Nhạc Thiên rảnh rổi đến nổi không ngừng nhìn đồng hồ mong mau hết giờ, sau anh đánh một cuộc điên thoại nói cho cô biết có thể tan việc, cho nên cô bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Trên đường về nhà, Nhạc Thiên thuận đường lái xe đến siêu thị mua một chút đồ ăn , chuẩn bị nấu một bàn phong phú, lúc này điện thoại di động của cô vang lên, nhìn một chút cuộc gọi tới, sau đó cô nhận điện thoại, "Mỹ Châu, có chuyện gì không?"
"Tiểu Thiên mình có thể nhờ bạn một chuyện được không ?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói khẩn trương của Mỹ Châu.
"Chuyện gì?"
“Tối nay mời mình ăn cơm được không? Mình biết hôm nay bạn nhất định sẽ nấu ăn, cho nên…… Bạn biết đó!” Mỹ Chau nói dứt lời rồi cười khanh khách ra tiếng.
“Cái này thì không thành vấn đề, vậy bạn đến nhà mình chờ mình nhé, hiện tại mình đang ở siệu thị, lập tức trở về liền” Nhạc Thiên nghe Mỹ Châu muốn tới nhà ăn cơm, vô cùng vui vẻ, dù sao hai người đều độc thân lại thuê phòng bên ngoài, cho nên luôn một mình ăn cơm, có lúc nghĩ một chút thật cô đơn, vậy nên có bạn đến ăn cơm cùng dĩ nhiên rất vui vẻ.
“Thật tốt quá, mình hiện tại còn ở công ty, đợi lát nữa gặp bạn nha, bye bye” Mỹ Chau nói dứt lời liền vui vẻ cúp điện thoại.
Mặt khắc, Nhạc Thiên cũng cười rồi cúp điện thoại, bắt đầu tỉ mỉ lựa chọn nguyên liệu nấu ăn ngon chuẩn bị phát huy tài nghệ của mình.
Khi Nhạc Thiên chọn mua được nguyên liệu tốt về nhà, Mỹ Châu đã đúng ở bãi đạu xe chờ cô “Bạn đã về rồi!”
"Chờ rất lâu rồi sao?" Nhạc Thiên vừa nói chuyện vừa đem chỗ nguyên liệu phía sau chuyển ra.
“Không sao, chỉ là chờ một chút còn có một người muốn tới nhà bạn ăn cơm, hy vọng bạn không để ý!” Mỹ Châu nhận lấy túi trên tay Nhạc Thiên hướng của nhà cô đi tới.
“Người nào a? Làm gì mà thần bí như vậy?” Nhạc Thiên nghi ngờ nhìn bạn tốt, trong lòng rất muốn biết tột cùng còn có người nào muốn tới.
“Chờ người đó tới chẳng phải sẽ biết sao?” Mỹ Châu Mập mờ nói, muốn cất giấu người khách quý thần bí này cho đến khi anh xuất hiện mới công bố thân phận.
Nghe vậy, Nhạc Thiên nhún vai không muốn suy nghĩ nhiều, dù sao việc cấp bách chính là chuẩn bị bữa ăn tối!
Khi hai nguưười đi tới phòng trọ nhỏ của Nhạc Thiên thì Mỹ Châu chân tay nhanh nhẹn mà đi rửa rau cùng cô nấu xong năm món một canh thì bên ngoài tiếng chuông của vừa đúng vang lên.
“Anh ta tính toán thật đúng thời gian!” Mỹ Châu đem món cuối cùng đặt ở trên bàn ăn rồi cười nhìn Nhạc Thiên.
“ Mình thật muốn biết, đến tột cùng là người nào tìm đến như vậy biết chọn đúng thời gian bạn đến đây ăn cơm” Nhac Thiên vừa nói vừa dùng tạp dề lau tay, bước nhanh ra trước cửa.
Khi cô mở cửa ra thì vẻ mặt kinh ngạc chân thực hiện ra ở trên gương mặt đáng yếu của Nhạc Thiên…..
"Tại sao là anh?"
“Thật ngại tới quấy rầy rồi, tôi mua hoa tặng cho cô” Lâm Hàn đem bó hoa hồng trên tay đứ cho Nhạc Thiên, trên gương mặt tuấn tú có một nụ cười đầy xấu hổ cùng lúng túng.
“Cảm ơn anh, để anh tốn kém rồi” Nhạc Thiên nhận lấy bó hoa hồng được bọc rất đẹp, vội vàng mời anh vào bên trong “Mời vào! Đừng khách khí”
“Vậy thì quấy rầy” Lâm Hàn cởi giày vào bên trong, nhìn Mỹ Châu bận rộn hướng cô lên tiếng chào hỏi.
Thật ra thì hôm nay anh vô tình nghe Mỹ Châu muốn đến nhà Nhạc Thiên ăn cơm, vì vậy anh đã to gan dũng cảm nói muốn cùng ăn cơm, mà lòng Mỹ Châu thiện ý xem xét nhìn một cái cũng biết người đàn ông tốt này có ý với bạn tốt mình, dĩ nhiên mở miệng nói nguyện ý giúp đỡ, cho nên cho Lâm Hàn địa chỉ nhà của bạn tốt, muốn anh đến đúng giờ hẹn.
“Mau tới đây ăn cơm đi! Thức ăn vừa mới nấu xong, ăn nóng một chút sẽ ngon hơn đó” Mỹ Châu nhiệt tình nói Lâm hàn ngồi xuống, rất tự nhiên ngồi vào bàn ăn cơm, động tác cũng vô cùng thân thiện.
Ba người vừa nói vừa cười, mãi cho đến một hồi tiếng chuông cửa làm rối không khí vui vẻ, mà Lâm Hàn ngồi ở gần nhất cửa chính nên đứng lên "Để tôi đi mở cửa!"
Nhạc Thiên mỉm cười với anh, cô nghĩ nhất định là nhân viên chào hàng nào đó tới, mà cha mẹ cô đang ở nước ngoài, cô lại cùng hàng xóm sát vách không có gì xã giao, cho nên nhất định đúng là nhân viên chào hàng.
Như vậy đúng lúc, để Lâm hàn đuổi đi nhân viên chào hàng phiền phức, tránh cho ngày thương một nguời không biết từ chối như cô luôn bị các nhân viên chào hàng quấn lấy không tha, không cách nào thoát thân.
Lâm Hàn đi tới cạnh cửa, đem tay mở cửa ra nhưng sau đó lại kinh ngạc………….
Bên ngoài sắc trời đã sớm mờ tối, cảnh vật cũng tối đi, thân hình Cầu Thiệu Ngôn to lớn giống như sứ giả địa ngục khiến người khác nổi da gà, anh kích động một bên chân mày nhìn Lâm hàn trước mặt, ngọn lửa tức giận từ đôi mắt đen chim ưng ấy lại dâng lên “ Anh tại sao lại ở đây?”
Chẳng lẽ anh ta là bạn trai của Tiểu Thiên?
"Tôi. . . . . . Này. . . . . ." Lâm Hàn bất thình lình bị dọa giật mình, chậm chạp không cách nào nói chuyện.
"Tôi tìm Nhạc Thiên." Cầu Thiệu Ngôn nhìn anh ấp úng, trong lòng chán ghét. Không nói một câu lướt qua Lầm Hàn, cởi giày vào bên trong.
"Là ai. . . . . . A! Tồng giám đốc!" Mỹ Châu ban đầu chỉ cúi đầu ăn cơm, khi cô vừa nói vừa buông chén đũa xuống thì miệng làm thế nào cũng không thể đóng lại, theo phản xạ đứng lên kêu.
Cầu Thiệu Ngôn không để ý nhiều tới Mỹ Châu cùng Lâm Hàn, môi mắt đen càn quét bên trong nhà, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở sắc mặt trắng bệch của Nhạc Thiên
“Em không thoải mái sao? Sắc mặt thế nào lại kém như vậy?” Cầu Thiệu Ngôn đi đến trước vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Thiên, trong lòng vừa vô cùng quan tâm cừa có một tình cảm không lời nào miêu tả được.
"Không có, tôi chỉ là sợ hết hồn!" Nhạc Thiên vội vàng né tránh bàn tay của anh mà giải thích.
Anh làm sao biết nơi cô ở chứ? Anh thế nào lại tới nơi đây? Trời ơi! Mối quan hệ giữa anh với cô sẽ bị tố giác trước mặt Mỹ Châu cùng Lâm Hàn rồi……
Liên tiếp các câu hỏi nhanh chóng quay trong đầu cô. Vẻ mặt cô bối rối, bởi vì cô phát hiện tất cả ánh mắt ở đây đều tập trung ở trên người cô.
“Giật mình? Nói cũng đúng, anh không có gọi điện thoại báo trước một tiếng mà đã tới rồi, đương nhiên em sẽ bị dọa giật mình” Cầu Thiệu Ngôn vừa nói vừa kéo cái ghế ngồi ngay bên cạnh cô, “Các người đang dùng cơm? Ăn no chưa?”
"Còn chưa ." Nhạc Thiên ngây ngốc ở đó, tim điên cuồng đập loạn.
“Đúng nha! Tổng giám đốc cũng cùng ngồi ăn cơm” Mỹ Châu vì gạt bỏ lúng túng nên vội vàng cười nói.
“Tôi đã ăn rồi” Cầu Thiệu Ngôn từ chối khi Mỹ Châu muốn xoay người tới phongd bếp lấy thêm một bộ bát đũa.
“Vậy Tổng giám đốc tới đây làm gì?” Nhạc Thiên không muốn cho anh có nhiều cơ hội nói nhiều những câu thân mật, một đôi mắt chống lại anh, tỉnh táo hỏi.
“Anh có việc muốn tìm em nói chuyện, cho nên đã không mời mà tới, các người ăn cơm trước đi, anh tới phòng khách đợi.” Cầu Thiệu Ngôn biết Nhạc Thiên không muốn công bố quan hệ trước kia của hai người, vì vậy để làm thỏa mãn ý của cô anh đứng dậy đến phòng khách, tìm một chỗ tùy ý ngồi trên ghế vểnh chân lên, cầm lấy tờ báo mà đọc.
Nhưng mà Tổng giám đốc xuất hiện trong bữa cơm của các nhân viên nhỏ bé, thử hỏi có nhân viên nào còn nuốt nổi cơm đây?
Vốn là một bữa cơm tối vui vẻ trong nháy mắt một bữa cơm trầm lặng, Mỹ Châu vội vã ăn hết cơm liền kéo Lâm Hàn rời đi, trước khi đi vẫn không quên có một nụ cười gượng đến Cầu Thiệu Ngôn nói hẹn gặp lại.
Bên trong nhà một lần nữa quay lại lúc yên tĩnh, Cầu Thiệu Ngôn nhanh nhẹn như con bán đứng dậy, đi tới Nhạc Thiên đang dọn dẹp ở phía sau.
“Em cùng cô gái kia rất tốt sao? Tên cô ấy là gì?” Anh nhớ ngày hôm qua trong cuộc họp lần đầu tiên thì cô gái ấy đứng bên ngoài phòng họp vừa vừa nói với Nhạc Thiên.
“Đúng vậy, tôi cùng cô ấy rất tốt, chỉ là tên cô là gì, tôi nghĩ Tổng giám đốc không cần thiết biết!” Nhạc Thiên không muốn để ý tới, cúi đầu dọn dẹp bàn ăn.
“Anh chỉ muốn……. Muốn biết người bạn tốt của em tên gì thôi, không có ý gì khác” Anh rõ ràng chỉ là muôn quan tâm cô, tại sao lại coi anh như rắn độc, thú dữ.
Lời của anh lọt vào trong tai cô nghe là lạ lắm? Nhạc Thiên quay đầu nhìn anh “Tôi thực sự muốn biết Tổng giám đốc ngài rốt cuộc muốn thế nào?”
Thoạt nhìn anh thế nào hình như có vẻ rất uất ức nha! Ngược lại cô là thú dữ, cái này có phần hơi ngược, kỳ lạ nha!
“Anh…. Anh có thể thế nào chứ?”
“Đương nhiên là có! Anh bây giờ nhìn rất kỳ quái!” Anh rõ ràng là người đàn ông lãnh khốc, coi như trước kia thời điểm hai người yêu nhau cuồng nhiệt, anh vẫn luôn có bộ dáng cao cao tại thượng, còn cô giống như một con thỏ nhỏ luôn phụ thuộc anh, làm sao ba năm sau lại có bộ dạng khẩn trương như vậy.
“Kỳ quái?” Cầu Thiệu Ngôn nheo mi nhìn cô một cái, anh là người nổi tiếng độc tài trong công ty, nhưng đúng trước mặt cô, anh ngược lại biến thành con cừu nhỏ đáng thương, không chỉ đáng thương kêu đâu trước mặt cô, còn cầu xin cô cùng mình ăn cơm, điều này làm anh có chút mất mặt của đấng nam nhi.
Nghĩ vậy, trong nháy mắt Cầu Thiệu Ngôn thay bằng nét mặt lạnh lùng, che đi bộ dạng yếu thế lúc này “Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào? Anh cảm thấy người kỳ lạ là em đó!”
“Tôi kỳ quái?” Nhạc Thiên giận trừng anh, “Rõ ràng chính anh mới là người kỳ quái, không phải sao?”
“Là em! Anh còn đang nghĩ có phải em uống nhầm thuốc không, nếu không trước kia em dịu dàng đáng yêu như vậy, hiện giờ thế nào giống như con cọp mẹ không nói lý lẽ!” Cầu Thiệu Ngôn hoàn toàn không để ý thân phận mình, tựa như cùng người yêu cãi nhau.
“Anh nói ai là con cọp mẹ?” Nhạc Thiên cắn chặt hàm răng, sau đó nín một hơi nặng nề, nhấc chân lên, dùng sức giẫm lên chân không mang giày của anh trên nền nhà “Anh mới là con heo ghê tởm”
"Đau! Đau quá!" Cầu Thiệu Ngôn vội vàng rút cái chân đáng thương ra, làm bộ dạng đáng thương nhìn cô nói “Còn nói không phải cọp mẹ, hung thủ”
"Anh nói cái gì?" Nhạc Thiên không chịu thua ngửa khuôn mặt tiểu học lên, ý bảo anh chớ nói lung tung.
“Không có gì, không có gì, anh nói em là người tốt nhất, là Tiểu Thiên của anh….. Ai da!” Lời Cầu Thiệu Ngôn chưa nói hết, cái chân còn lại ngay lập tức vị Nhac Thiên “hung chân” đá cho một phát, hại anh cong chân còn lại xoa chỗ đau.
“Đừng gọi bậy bạ được không?” Nhạc Thiên mới không muốn anh kêu nhủ danh trước kia của cô.
"Dạ dạ dạ, thật sự rất hung. . . . . . Không phải!" Cầu Thiệu Ngôn cảm giác được một ánh mắt đáng sợ hương tới anh, mới phát hiện mình nói sai, vội vàng đổi lời nói.
“Anh đã biết, vậy anh tìm tôi có chuyện gì?” Nhạc Thiên vừa nói vừa xoay người tiếp tục dọn dẹp bát đĩa, hoàn toàn không đem bộ dạng đang thương kêu đau của anh vào trong mắt.
“Anh chỉ muốn…..chỉ là……” Thật lòng Cầu Thiệu Ngôn cũng không biết tại sao lại muốn tìm cô, nếu anh nói nhớ cô, không muốn một mình cô đơn ở trong khách sạn cao cấp đó, không biết có được hay không.
Anh biết, tìm cô cũng không có bất kỳ công việc gì cần bàn, anh chỉ là muốn ở quê hương đã không còn người thân muốn ôm lấy người phụ nữ anh yêu, như vậy có được không?
Nhạc Thiên nghe thấy lời của anh càng ngày càng nhỏ tiếng, bất giác quay đầu nhìn anh” Thế nào? Tại sao không nói?”
Đến gần cô, Cầu Thiệu Ngôn đưa tay ôm chặt cô “bởi vì anh nhớ em, cho nên mới tìm em!” Đầu anh tựa trên đầu cô, hàm dưới vuốt nhẹ sợi tóc mềm mại của cô, nháy mặt lại nói lời chân thật nhất từ đáy lòng.
Anh vẫn luôn yêu cô, lúc rời khỏi cô , anh cho rằng mình sẽ quên cô, nhưng đôi mắt to tòn kia lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh, khuấy động lòng anh.
Cầu Thiệu Ngôn hiểu, muốn đạt được mục đích của mình cần gạt hết tất cả tình cảm, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, nhưng bây giờ khi anh đã có được tất cả, lại mất đi cô, có đáng giá không?
Đáp án này, Cầu Thiệu Ngôn cũng không biết.
"Anh... . . . . ." Anh ôm khiến Nhạc Thiên lúng túng.
“Em đừng cử động, để cho anh ôm em như vậy, chỉ một chút thôi là được!”
Lời nói của anh có chút cô đơn, khiến Nhạc Thiên không đành lòng dùng sức đẩy cái ôm ấp của anh ra, chỉ có thể đứng mặc cho anh ôm.
Vào lúc này thời gian không như ngừng lại, Nhạc Thiên nghe nhịp tim anh trầm ổn, cô nhớ trước kia cô luôn thích ngủ trên người anh, bởi cô vẫn cho rằng, lồng ngực rộng rãi của anh chính là nơi nương tựa duy nhất trong đời cô, nhưng thật sự không phải là như vậy……
Không được, cô không thể tiếp tục như vậy nữa! Tối nay, cô nhất định phải cùng anh nói cho rõ ràng.
Vì thế, Nhạc Thiên đành phải đẩy anh ra, tạo giữa hai người duy trì một khoảng cách nhất định “Ôm vậy đủ chưa?”
“Còn chưa đủ” Cầu Thiệu Ngôn muốn ăn vạ, đưa cánh tay dài ra muốn cô vào lòng lần nữa.
“Đủ rồi nha!” Nhạc Thiên linh hoạt né tránh, đánh vào bàn tay của anh “Tôi muốn cùng anh ngồi cuống nói chuyện một chút, vì vậy tôi Nhạc Thiên không phải lấy thân phận thư ký ra nói chuyện với anh, cho nên nếu xảy ra cãi vả, anh cũng không thể liên lụy đến công việc”
Trước tiên là cô phải cảnh cáo trước, để tránh người đàn ông này lợi dụng chức quyền liền trả thù cô.
“Em muốn nói chuyện gì?”
“………….Đến bên kia ngồi đi! Tôi rót chén trà cho anh uống” Nhạc Thiên hất hàm chỉ ghế sa lon, xoay người đi vào bếp.
“Anh muốn uống cà phê” Cầu Thiệu Ngôn nhìn bóng lưng của cô nói lên yêu cầu
Nhạc Thiên bĩu môi, đem chén bát đi rửa sau đó rót cho hai ly cà phê đi ra.
Cô biết anh thích uống cà phê, nếu không phải cô cấm đoán, một ngày anh có thể uống trên năm ly cà phê.
Nghĩ đến vẻ mặt của anh, Nhạc Thiên không nhịn được cười, nhưng lúc nhìn anh ngồi trên ghế sa lon lại hồi tưởng lại anh đã nhân tâm vứt bỏ cô, nụ cười lập tức hạ xuống.
“Cà phê của anh” Đem ly cà phê có mùi thơm đặt trước mặt anh, còn mình thì ngồi đối diện anh cách một cái bàn, giữa một khoảng cách.
Lúc này có một âm thanh đáng yêu từ trong phòng Nhạc Thiên truyền tới, tiếp đó là một con mèo lông màu xám đen xinh đẹp đi ra, khi mèo nhìn thấy thân hình cao lớn của Cầu Thiệu Ngôn thì hứng phấn nhảy lên trên người anh mà ngồi.
“Tiểu Ân!” Cầu Thiệu Ngôn cũng không để ý trên người mình đang mặc âu phục đắt tiền sẽ bị dính lông mèo, khóe miệng cong lên một nụ cười đẹp mắt, dịu dàng vuốt ve con mèo.
Con mèo đáng yêu gãy tai này là kỷ niệm ba tháng hai người yêu nhau, hai người đi dạo đến chợ đêm là cô ép buộc anh mua con mèo này.
“Tiểu Ân không được!” Nhạc Thiên đứng lên muốn ôm mèo tách khỏi lòng ngực Cầu Thiệu Ngôn, lại bị anh ngăn cản.
“Đây là Tiểu Ân của chúng ta! Trước kia em không phải luôn ép anh làm papa của nó sao? Hiện tại papa đã trở về, con tìm đến papa là lẽ đương nhiên thôi” Cầu Thiệu Ngôn vuốt ve mèo vừa nói, ý đồ muốn dùng con mèo để kéo gần khoàng cách với Nhạc Thiên.
“Chớ nói nhảm, còn nữa, đừng cùng tôi nói chuyện trước kia, trước kia tôi chỉ là mắt bị mù mới quen biết anh” Nhìn Thiên nhìn con mèo kiên trì nằm tỏng ngực anh, chỉ thất vọng mà ngồi xuống.
“Tiểu Thiên…………Ừ, chuyện trước kia là anh không đúng, anh cũng muốn giải thích rõ ràng với em!” Cầu Thiệu Ngôn không nhịn được kêu nhủ danh của Nhạc Thiên, nhưng bị cô lập tức trừng mắt đối với lời nói đó.
“Tôi cảm thấy giừo giải thích thế nào đi nữa cũng vô ích, tôi đã quên đi việc đau đớn kia, đối với chuyện trước kia tôi cũng không muốn nghe nữa, trong điềm là hiện tại!” Nhạc Thiên kiên định theo dõi anh.
Cô tự nói với mình, bóng dáng người đàn ông này đã tách khỏi cuộc đời cô, chỉ là đột nhiên xông vào ngoài ý muốn, cô tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ trước kia mà ngu ngốc yêu anh lần nữa, đợi một năm sau khi anh chấn chỉnh công ty thật tốt sẽ tự nhiên rời đi, cô lại lâm vào van kiếp đâu khổ trong vực sâu.
"Hiện tại? Anh cảm thấy hiện tại rất tốt." Trừ việc cô đối với anh giống như một bà bà hung ác bên ngoài, những thứ khác đều rất tốt.
“Tôi cho rắng một chút cũng không tốt!” Nếu như có thể, Nhạc Thiên thật đúng là muốn đánh vào nụ cười vui vẻ trên mặt anh, “Anh hãy thành thật đi, anh vừa về tới Đài Loan sau đó nhìn thấy tôi, liền vọng tưởng đối với tôi vừa kéo vừa ôm giống như trước đây, nhưng giữa tôi với anh đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, điểm này là anh nói ra trước, tại sao hiện tại anh vừa vể nuóc lại muốn hợp lại cùng tôi?”
“Anh cho tới bây giờ cũng chưa có nói ra yêu cầu cắt đứt mối quan hệ này!” Cầu Thiệu Ngôn nói, anh vẫn luôn yêu cô, chăng lẽ theo đuổi tình yêu cũng là một loại sai lầm sao?
“Anh có! Anh có! Thời điểm anh rời tôi đi không hề quay đầu lại, tôi liền cho là giữa chúng ta đã kết thúc!” Nhớ tới sự hoảng sợ ba năm trước, khiến Nhạc Thiên không thể tin được lời hứa hẹn của anh một lần nữa, mà anh lại bá đạo xuất hiện trước mặt cô, rốt cục là cái quái gì hả! Nghĩ tới đây, cặp mắt Nhac Thiên kẻ ửng hồng, nhưng người cố chấp như cố tuyệt đối không thể đem sự yếu ớt đó hiện lên ở trước mặt anh.
“Anh…………” Cầu Thiệu Ngôn biết anh không nói gì mà rời đi đối với cô đã gây bao nhiêu tổn thương, nhưng mà cơ hội kia tới vừa nhanh vừa vội, cô hợi ngàn năm một thưởnày làm cho anh không thể không chặt đứt tất cả mọi thứ ở Đài Loan, một mình bay đến nước Mỹ.
“Anh không có gì để noi sao?” Nhạc Thiên nhìn thây anh á khẩu không trả lời được, đấy lòng giống như bị dao cắt rất đau đớn, nhưng miệng vẫn như cũ không thể tha cho anh, “ Tôi nói anh đã bỏ rơi tôi, vậy thì giữa tôi với anh đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi, cho nên anh đừng xem tôi như tôi trước kia được không? Bây giờ tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi, tương lại của tôi đã sớm không có anh”.
Cô nói tương lai của cô đã sớm không có anh? Nghe vậy, Cầu Thiệu Ngôn như ngừng thở, cảm giác lưỡi dao sắc bén vô tình kia đang từng phát từng phát đâm vào cõi lòng cô đơn của anh.
“Ý em nói là em đã không còn yêu anh nữa sao?” Anh không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng cái gì đến rồi sẽ đến.
Nhạc Thiên nhìn Cầu Thiệu Ngôn trước mắt, cô biết nhân từ đối với anh chính là tàn nhẫn đối với mình, anh cũng sẽ rời đi thôi, vì vậy lòng cô tàn nhẫn, lạnh lùng buột miệng nói ra “Đúng, tôi đã không còn yêu anh”.
Hết chương 4
Cầu Thiệu Ngôn để lưỡi to ở trong khoang miệng thơm xinh xắn của cô dạo qua một vòng sau đó mới hài lòng rời khỏi, anh cúi thấp cằm nhìn môi thơm hé mở của cô, khóe miệng không tự chủ mỉm cười “Tối nay, chúng ta cùng nhau ăn cơm!”
"Không cần." Nhạc Thiên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt anh , hơn nữa còn cộng thêm một cái trừng lạnh.
"Tại sao không cần?" Cầu Thiệu Ngôn bàn tay to xoa nhẹ lên khuôn mặt xinh xắn của cô, thâm tình nhìn cô “Em không phải thích ăn thịt bò bít tết sao? Hôm qua anh đã kêu người khảo sát, chung quanh đây có một nhà hàng ăn rất ngon, chúng ta cùng đi được không?”
Biết cô thích ăn thịt bò bít tết nên mỗi lần chỉ cần anh chọc cô không vui, liền xuất chiêu này để lấy lòng cô, nhiều lần luôn có hiệu quả.
“Thịt bò bít tết ngon ở nơi đó tôi cũng biết, một mình tôi đi ăn là được” Nhạc Thiên rất tự nhiên đem cánh tay không an phận của anh ra khỏi người “Còn nữa, xin Tổng giám đốc chớ hẹn tôi ăn cơm, sau khi tan việc tôi không thích cùng cấp trên xuất hiện cùng nhau, điều này làm cho tôi cảm giác mình phải làm thêm giờ”.
“Em……” Cô lạnh nhạt như vậy khiến Cầu Thiệu Ngôn nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.
Anh biết anh rời đi làm cho cô không chịu đựng nổi, anh cũng biết không chào mà biệt đối với cô mà nói tổn thương bao nhiêu, nhưng anh có lập trường của anh, có nỗi khổ tâm, anh vừa không hy vọng cô có thể hiểu, lại hy vong cô có thể hiểu cho anh…..
Trong ba năm ở Mỹ này, trên thân thể anh liên tục chịu đựng những công việc vất vả đau đớn, mà tâm hồn cô đơn lạnh lẽo này lại cố không nhớ tới cô trong đêm khuya yên tĩnh, vì không để thấy mình yếu kém, cũng vì không để cho mình giống con chó mất nhà chạy trốn khỏi Đài Loan, anh bắt đầu quyến luyến với các cô gái, muốn dựa vào hoan ái mà quên đi sự ngọt ngào nhất của Tiểu Thiên, nhưng bây giờ nhớ tới tất cả những việc đó đều là ngu si cả.
Cầu Thiệu Ngôn vẫn cho mình là người đàn ông nâng lên được thả xuống được, nhưng khi anh một làn nữa bước vào Đài Loan thì tim anh lại sục sôi, là mừng như điên, bởi vì anh biết Nhạc Thiên đang ở trên mảnh đất này.
Hôm qua khi hai người gặp lại, Cầu Thiệu Ngôn phát hiện anh chưa bao giờ có cảm giác vui mừng như vậy, ngay cả khi giải quyết được công việc hết sức khó khăn cũng không có nhanh vui mừng như vậy.
Anh luôn hiểu, tim của anh chỉ vì Nhạc Thiên mà đập, chỉ là anh vẫn không chịu thừa nhận thôi.
"Cùng nhau ăn cơm với em khó khăn vậy sao?" Cầu Thiệu Ngôn nhéo lông mày nói.
"Tôi. . . . . ."
"Tiểu Thiên, anh biết trước kia anh có lỗi với em, chỉ là có thể nghe anh giải thích được không?” Đáy lòng của Cầu Thiệu Ngôn tràn đầy mong ngóng, lòng anh hy vọng Nhạc Thiên có thể trở về bên cạnh anh.
"Vậy . . . . ." Nhạc Thiên cau mày nhìn anh, trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào thì cửa thang máy chậm rãi mở ra."Xin Tổng giám đốc đi trước đi!" Bởi vì không phản bác được, Nhạc Thiên chỉ có thể quay mặt nhìn bên ngoài thang máy.
"Anh hiểu rồi." Nói thiệu áo lông rũ vai xuống cất bước đi ra thang máy.
Nhạc Thiên đứng ở sau anh, nhưng cô thực sự không thể hiểu nổi trong lòng anh, những lời nói của anh như biểu hiện vẫn còn yêu cô vây? Nhưng, nếu anh vẫn còn yêu cô, tại sao anh lại muốn rời bỏ cô?
Điểm này Nhạc Thiên nghĩ như thế nào cũng không hiểu. . . . . .
***
Hôm nay cả ngày Cầu Thiệu Ngôn đều xử lý công việc trong phòng làm việc, bởi vậy Nhạc Thiên rảnh rổi đến nổi không ngừng nhìn đồng hồ mong mau hết giờ, sau anh đánh một cuộc điên thoại nói cho cô biết có thể tan việc, cho nên cô bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Trên đường về nhà, Nhạc Thiên thuận đường lái xe đến siêu thị mua một chút đồ ăn , chuẩn bị nấu một bàn phong phú, lúc này điện thoại di động của cô vang lên, nhìn một chút cuộc gọi tới, sau đó cô nhận điện thoại, "Mỹ Châu, có chuyện gì không?"
"Tiểu Thiên mình có thể nhờ bạn một chuyện được không ?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói khẩn trương của Mỹ Châu.
"Chuyện gì?"
“Tối nay mời mình ăn cơm được không? Mình biết hôm nay bạn nhất định sẽ nấu ăn, cho nên…… Bạn biết đó!” Mỹ Chau nói dứt lời rồi cười khanh khách ra tiếng.
“Cái này thì không thành vấn đề, vậy bạn đến nhà mình chờ mình nhé, hiện tại mình đang ở siệu thị, lập tức trở về liền” Nhạc Thiên nghe Mỹ Châu muốn tới nhà ăn cơm, vô cùng vui vẻ, dù sao hai người đều độc thân lại thuê phòng bên ngoài, cho nên luôn một mình ăn cơm, có lúc nghĩ một chút thật cô đơn, vậy nên có bạn đến ăn cơm cùng dĩ nhiên rất vui vẻ.
“Thật tốt quá, mình hiện tại còn ở công ty, đợi lát nữa gặp bạn nha, bye bye” Mỹ Chau nói dứt lời liền vui vẻ cúp điện thoại.
Mặt khắc, Nhạc Thiên cũng cười rồi cúp điện thoại, bắt đầu tỉ mỉ lựa chọn nguyên liệu nấu ăn ngon chuẩn bị phát huy tài nghệ của mình.
Khi Nhạc Thiên chọn mua được nguyên liệu tốt về nhà, Mỹ Châu đã đúng ở bãi đạu xe chờ cô “Bạn đã về rồi!”
"Chờ rất lâu rồi sao?" Nhạc Thiên vừa nói chuyện vừa đem chỗ nguyên liệu phía sau chuyển ra.
“Không sao, chỉ là chờ một chút còn có một người muốn tới nhà bạn ăn cơm, hy vọng bạn không để ý!” Mỹ Châu nhận lấy túi trên tay Nhạc Thiên hướng của nhà cô đi tới.
“Người nào a? Làm gì mà thần bí như vậy?” Nhạc Thiên nghi ngờ nhìn bạn tốt, trong lòng rất muốn biết tột cùng còn có người nào muốn tới.
“Chờ người đó tới chẳng phải sẽ biết sao?” Mỹ Châu Mập mờ nói, muốn cất giấu người khách quý thần bí này cho đến khi anh xuất hiện mới công bố thân phận.
Nghe vậy, Nhạc Thiên nhún vai không muốn suy nghĩ nhiều, dù sao việc cấp bách chính là chuẩn bị bữa ăn tối!
Khi hai nguưười đi tới phòng trọ nhỏ của Nhạc Thiên thì Mỹ Châu chân tay nhanh nhẹn mà đi rửa rau cùng cô nấu xong năm món một canh thì bên ngoài tiếng chuông của vừa đúng vang lên.
“Anh ta tính toán thật đúng thời gian!” Mỹ Châu đem món cuối cùng đặt ở trên bàn ăn rồi cười nhìn Nhạc Thiên.
“ Mình thật muốn biết, đến tột cùng là người nào tìm đến như vậy biết chọn đúng thời gian bạn đến đây ăn cơm” Nhac Thiên vừa nói vừa dùng tạp dề lau tay, bước nhanh ra trước cửa.
Khi cô mở cửa ra thì vẻ mặt kinh ngạc chân thực hiện ra ở trên gương mặt đáng yếu của Nhạc Thiên…..
"Tại sao là anh?"
“Thật ngại tới quấy rầy rồi, tôi mua hoa tặng cho cô” Lâm Hàn đem bó hoa hồng trên tay đứ cho Nhạc Thiên, trên gương mặt tuấn tú có một nụ cười đầy xấu hổ cùng lúng túng.
“Cảm ơn anh, để anh tốn kém rồi” Nhạc Thiên nhận lấy bó hoa hồng được bọc rất đẹp, vội vàng mời anh vào bên trong “Mời vào! Đừng khách khí”
“Vậy thì quấy rầy” Lâm Hàn cởi giày vào bên trong, nhìn Mỹ Châu bận rộn hướng cô lên tiếng chào hỏi.
Thật ra thì hôm nay anh vô tình nghe Mỹ Châu muốn đến nhà Nhạc Thiên ăn cơm, vì vậy anh đã to gan dũng cảm nói muốn cùng ăn cơm, mà lòng Mỹ Châu thiện ý xem xét nhìn một cái cũng biết người đàn ông tốt này có ý với bạn tốt mình, dĩ nhiên mở miệng nói nguyện ý giúp đỡ, cho nên cho Lâm Hàn địa chỉ nhà của bạn tốt, muốn anh đến đúng giờ hẹn.
“Mau tới đây ăn cơm đi! Thức ăn vừa mới nấu xong, ăn nóng một chút sẽ ngon hơn đó” Mỹ Châu nhiệt tình nói Lâm hàn ngồi xuống, rất tự nhiên ngồi vào bàn ăn cơm, động tác cũng vô cùng thân thiện.
Ba người vừa nói vừa cười, mãi cho đến một hồi tiếng chuông cửa làm rối không khí vui vẻ, mà Lâm Hàn ngồi ở gần nhất cửa chính nên đứng lên "Để tôi đi mở cửa!"
Nhạc Thiên mỉm cười với anh, cô nghĩ nhất định là nhân viên chào hàng nào đó tới, mà cha mẹ cô đang ở nước ngoài, cô lại cùng hàng xóm sát vách không có gì xã giao, cho nên nhất định đúng là nhân viên chào hàng.
Như vậy đúng lúc, để Lâm hàn đuổi đi nhân viên chào hàng phiền phức, tránh cho ngày thương một nguời không biết từ chối như cô luôn bị các nhân viên chào hàng quấn lấy không tha, không cách nào thoát thân.
Lâm Hàn đi tới cạnh cửa, đem tay mở cửa ra nhưng sau đó lại kinh ngạc………….
Bên ngoài sắc trời đã sớm mờ tối, cảnh vật cũng tối đi, thân hình Cầu Thiệu Ngôn to lớn giống như sứ giả địa ngục khiến người khác nổi da gà, anh kích động một bên chân mày nhìn Lâm hàn trước mặt, ngọn lửa tức giận từ đôi mắt đen chim ưng ấy lại dâng lên “ Anh tại sao lại ở đây?”
Chẳng lẽ anh ta là bạn trai của Tiểu Thiên?
"Tôi. . . . . . Này. . . . . ." Lâm Hàn bất thình lình bị dọa giật mình, chậm chạp không cách nào nói chuyện.
"Tôi tìm Nhạc Thiên." Cầu Thiệu Ngôn nhìn anh ấp úng, trong lòng chán ghét. Không nói một câu lướt qua Lầm Hàn, cởi giày vào bên trong.
"Là ai. . . . . . A! Tồng giám đốc!" Mỹ Châu ban đầu chỉ cúi đầu ăn cơm, khi cô vừa nói vừa buông chén đũa xuống thì miệng làm thế nào cũng không thể đóng lại, theo phản xạ đứng lên kêu.
Cầu Thiệu Ngôn không để ý nhiều tới Mỹ Châu cùng Lâm Hàn, môi mắt đen càn quét bên trong nhà, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở sắc mặt trắng bệch của Nhạc Thiên
“Em không thoải mái sao? Sắc mặt thế nào lại kém như vậy?” Cầu Thiệu Ngôn đi đến trước vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Thiên, trong lòng vừa vô cùng quan tâm cừa có một tình cảm không lời nào miêu tả được.
"Không có, tôi chỉ là sợ hết hồn!" Nhạc Thiên vội vàng né tránh bàn tay của anh mà giải thích.
Anh làm sao biết nơi cô ở chứ? Anh thế nào lại tới nơi đây? Trời ơi! Mối quan hệ giữa anh với cô sẽ bị tố giác trước mặt Mỹ Châu cùng Lâm Hàn rồi……
Liên tiếp các câu hỏi nhanh chóng quay trong đầu cô. Vẻ mặt cô bối rối, bởi vì cô phát hiện tất cả ánh mắt ở đây đều tập trung ở trên người cô.
“Giật mình? Nói cũng đúng, anh không có gọi điện thoại báo trước một tiếng mà đã tới rồi, đương nhiên em sẽ bị dọa giật mình” Cầu Thiệu Ngôn vừa nói vừa kéo cái ghế ngồi ngay bên cạnh cô, “Các người đang dùng cơm? Ăn no chưa?”
"Còn chưa ." Nhạc Thiên ngây ngốc ở đó, tim điên cuồng đập loạn.
“Đúng nha! Tổng giám đốc cũng cùng ngồi ăn cơm” Mỹ Châu vì gạt bỏ lúng túng nên vội vàng cười nói.
“Tôi đã ăn rồi” Cầu Thiệu Ngôn từ chối khi Mỹ Châu muốn xoay người tới phongd bếp lấy thêm một bộ bát đũa.
“Vậy Tổng giám đốc tới đây làm gì?” Nhạc Thiên không muốn cho anh có nhiều cơ hội nói nhiều những câu thân mật, một đôi mắt chống lại anh, tỉnh táo hỏi.
“Anh có việc muốn tìm em nói chuyện, cho nên đã không mời mà tới, các người ăn cơm trước đi, anh tới phòng khách đợi.” Cầu Thiệu Ngôn biết Nhạc Thiên không muốn công bố quan hệ trước kia của hai người, vì vậy để làm thỏa mãn ý của cô anh đứng dậy đến phòng khách, tìm một chỗ tùy ý ngồi trên ghế vểnh chân lên, cầm lấy tờ báo mà đọc.
Nhưng mà Tổng giám đốc xuất hiện trong bữa cơm của các nhân viên nhỏ bé, thử hỏi có nhân viên nào còn nuốt nổi cơm đây?
Vốn là một bữa cơm tối vui vẻ trong nháy mắt một bữa cơm trầm lặng, Mỹ Châu vội vã ăn hết cơm liền kéo Lâm Hàn rời đi, trước khi đi vẫn không quên có một nụ cười gượng đến Cầu Thiệu Ngôn nói hẹn gặp lại.
Bên trong nhà một lần nữa quay lại lúc yên tĩnh, Cầu Thiệu Ngôn nhanh nhẹn như con bán đứng dậy, đi tới Nhạc Thiên đang dọn dẹp ở phía sau.
“Em cùng cô gái kia rất tốt sao? Tên cô ấy là gì?” Anh nhớ ngày hôm qua trong cuộc họp lần đầu tiên thì cô gái ấy đứng bên ngoài phòng họp vừa vừa nói với Nhạc Thiên.
“Đúng vậy, tôi cùng cô ấy rất tốt, chỉ là tên cô là gì, tôi nghĩ Tổng giám đốc không cần thiết biết!” Nhạc Thiên không muốn để ý tới, cúi đầu dọn dẹp bàn ăn.
“Anh chỉ muốn……. Muốn biết người bạn tốt của em tên gì thôi, không có ý gì khác” Anh rõ ràng chỉ là muôn quan tâm cô, tại sao lại coi anh như rắn độc, thú dữ.
Lời của anh lọt vào trong tai cô nghe là lạ lắm? Nhạc Thiên quay đầu nhìn anh “Tôi thực sự muốn biết Tổng giám đốc ngài rốt cuộc muốn thế nào?”
Thoạt nhìn anh thế nào hình như có vẻ rất uất ức nha! Ngược lại cô là thú dữ, cái này có phần hơi ngược, kỳ lạ nha!
“Anh…. Anh có thể thế nào chứ?”
“Đương nhiên là có! Anh bây giờ nhìn rất kỳ quái!” Anh rõ ràng là người đàn ông lãnh khốc, coi như trước kia thời điểm hai người yêu nhau cuồng nhiệt, anh vẫn luôn có bộ dáng cao cao tại thượng, còn cô giống như một con thỏ nhỏ luôn phụ thuộc anh, làm sao ba năm sau lại có bộ dạng khẩn trương như vậy.
“Kỳ quái?” Cầu Thiệu Ngôn nheo mi nhìn cô một cái, anh là người nổi tiếng độc tài trong công ty, nhưng đúng trước mặt cô, anh ngược lại biến thành con cừu nhỏ đáng thương, không chỉ đáng thương kêu đâu trước mặt cô, còn cầu xin cô cùng mình ăn cơm, điều này làm anh có chút mất mặt của đấng nam nhi.
Nghĩ vậy, trong nháy mắt Cầu Thiệu Ngôn thay bằng nét mặt lạnh lùng, che đi bộ dạng yếu thế lúc này “Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào? Anh cảm thấy người kỳ lạ là em đó!”
“Tôi kỳ quái?” Nhạc Thiên giận trừng anh, “Rõ ràng chính anh mới là người kỳ quái, không phải sao?”
“Là em! Anh còn đang nghĩ có phải em uống nhầm thuốc không, nếu không trước kia em dịu dàng đáng yêu như vậy, hiện giờ thế nào giống như con cọp mẹ không nói lý lẽ!” Cầu Thiệu Ngôn hoàn toàn không để ý thân phận mình, tựa như cùng người yêu cãi nhau.
“Anh nói ai là con cọp mẹ?” Nhạc Thiên cắn chặt hàm răng, sau đó nín một hơi nặng nề, nhấc chân lên, dùng sức giẫm lên chân không mang giày của anh trên nền nhà “Anh mới là con heo ghê tởm”
"Đau! Đau quá!" Cầu Thiệu Ngôn vội vàng rút cái chân đáng thương ra, làm bộ dạng đáng thương nhìn cô nói “Còn nói không phải cọp mẹ, hung thủ”
"Anh nói cái gì?" Nhạc Thiên không chịu thua ngửa khuôn mặt tiểu học lên, ý bảo anh chớ nói lung tung.
“Không có gì, không có gì, anh nói em là người tốt nhất, là Tiểu Thiên của anh….. Ai da!” Lời Cầu Thiệu Ngôn chưa nói hết, cái chân còn lại ngay lập tức vị Nhac Thiên “hung chân” đá cho một phát, hại anh cong chân còn lại xoa chỗ đau.
“Đừng gọi bậy bạ được không?” Nhạc Thiên mới không muốn anh kêu nhủ danh trước kia của cô.
"Dạ dạ dạ, thật sự rất hung. . . . . . Không phải!" Cầu Thiệu Ngôn cảm giác được một ánh mắt đáng sợ hương tới anh, mới phát hiện mình nói sai, vội vàng đổi lời nói.
“Anh đã biết, vậy anh tìm tôi có chuyện gì?” Nhạc Thiên vừa nói vừa xoay người tiếp tục dọn dẹp bát đĩa, hoàn toàn không đem bộ dạng đang thương kêu đau của anh vào trong mắt.
“Anh chỉ muốn…..chỉ là……” Thật lòng Cầu Thiệu Ngôn cũng không biết tại sao lại muốn tìm cô, nếu anh nói nhớ cô, không muốn một mình cô đơn ở trong khách sạn cao cấp đó, không biết có được hay không.
Anh biết, tìm cô cũng không có bất kỳ công việc gì cần bàn, anh chỉ là muốn ở quê hương đã không còn người thân muốn ôm lấy người phụ nữ anh yêu, như vậy có được không?
Nhạc Thiên nghe thấy lời của anh càng ngày càng nhỏ tiếng, bất giác quay đầu nhìn anh” Thế nào? Tại sao không nói?”
Đến gần cô, Cầu Thiệu Ngôn đưa tay ôm chặt cô “bởi vì anh nhớ em, cho nên mới tìm em!” Đầu anh tựa trên đầu cô, hàm dưới vuốt nhẹ sợi tóc mềm mại của cô, nháy mặt lại nói lời chân thật nhất từ đáy lòng.
Anh vẫn luôn yêu cô, lúc rời khỏi cô , anh cho rằng mình sẽ quên cô, nhưng đôi mắt to tòn kia lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh, khuấy động lòng anh.
Cầu Thiệu Ngôn hiểu, muốn đạt được mục đích của mình cần gạt hết tất cả tình cảm, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, nhưng bây giờ khi anh đã có được tất cả, lại mất đi cô, có đáng giá không?
Đáp án này, Cầu Thiệu Ngôn cũng không biết.
"Anh... . . . . ." Anh ôm khiến Nhạc Thiên lúng túng.
“Em đừng cử động, để cho anh ôm em như vậy, chỉ một chút thôi là được!”
Lời nói của anh có chút cô đơn, khiến Nhạc Thiên không đành lòng dùng sức đẩy cái ôm ấp của anh ra, chỉ có thể đứng mặc cho anh ôm.
Vào lúc này thời gian không như ngừng lại, Nhạc Thiên nghe nhịp tim anh trầm ổn, cô nhớ trước kia cô luôn thích ngủ trên người anh, bởi cô vẫn cho rằng, lồng ngực rộng rãi của anh chính là nơi nương tựa duy nhất trong đời cô, nhưng thật sự không phải là như vậy……
Không được, cô không thể tiếp tục như vậy nữa! Tối nay, cô nhất định phải cùng anh nói cho rõ ràng.
Vì thế, Nhạc Thiên đành phải đẩy anh ra, tạo giữa hai người duy trì một khoảng cách nhất định “Ôm vậy đủ chưa?”
“Còn chưa đủ” Cầu Thiệu Ngôn muốn ăn vạ, đưa cánh tay dài ra muốn cô vào lòng lần nữa.
“Đủ rồi nha!” Nhạc Thiên linh hoạt né tránh, đánh vào bàn tay của anh “Tôi muốn cùng anh ngồi cuống nói chuyện một chút, vì vậy tôi Nhạc Thiên không phải lấy thân phận thư ký ra nói chuyện với anh, cho nên nếu xảy ra cãi vả, anh cũng không thể liên lụy đến công việc”
Trước tiên là cô phải cảnh cáo trước, để tránh người đàn ông này lợi dụng chức quyền liền trả thù cô.
“Em muốn nói chuyện gì?”
“………….Đến bên kia ngồi đi! Tôi rót chén trà cho anh uống” Nhạc Thiên hất hàm chỉ ghế sa lon, xoay người đi vào bếp.
“Anh muốn uống cà phê” Cầu Thiệu Ngôn nhìn bóng lưng của cô nói lên yêu cầu
Nhạc Thiên bĩu môi, đem chén bát đi rửa sau đó rót cho hai ly cà phê đi ra.
Cô biết anh thích uống cà phê, nếu không phải cô cấm đoán, một ngày anh có thể uống trên năm ly cà phê.
Nghĩ đến vẻ mặt của anh, Nhạc Thiên không nhịn được cười, nhưng lúc nhìn anh ngồi trên ghế sa lon lại hồi tưởng lại anh đã nhân tâm vứt bỏ cô, nụ cười lập tức hạ xuống.
“Cà phê của anh” Đem ly cà phê có mùi thơm đặt trước mặt anh, còn mình thì ngồi đối diện anh cách một cái bàn, giữa một khoảng cách.
Lúc này có một âm thanh đáng yêu từ trong phòng Nhạc Thiên truyền tới, tiếp đó là một con mèo lông màu xám đen xinh đẹp đi ra, khi mèo nhìn thấy thân hình cao lớn của Cầu Thiệu Ngôn thì hứng phấn nhảy lên trên người anh mà ngồi.
“Tiểu Ân!” Cầu Thiệu Ngôn cũng không để ý trên người mình đang mặc âu phục đắt tiền sẽ bị dính lông mèo, khóe miệng cong lên một nụ cười đẹp mắt, dịu dàng vuốt ve con mèo.
Con mèo đáng yêu gãy tai này là kỷ niệm ba tháng hai người yêu nhau, hai người đi dạo đến chợ đêm là cô ép buộc anh mua con mèo này.
“Tiểu Ân không được!” Nhạc Thiên đứng lên muốn ôm mèo tách khỏi lòng ngực Cầu Thiệu Ngôn, lại bị anh ngăn cản.
“Đây là Tiểu Ân của chúng ta! Trước kia em không phải luôn ép anh làm papa của nó sao? Hiện tại papa đã trở về, con tìm đến papa là lẽ đương nhiên thôi” Cầu Thiệu Ngôn vuốt ve mèo vừa nói, ý đồ muốn dùng con mèo để kéo gần khoàng cách với Nhạc Thiên.
“Chớ nói nhảm, còn nữa, đừng cùng tôi nói chuyện trước kia, trước kia tôi chỉ là mắt bị mù mới quen biết anh” Nhìn Thiên nhìn con mèo kiên trì nằm tỏng ngực anh, chỉ thất vọng mà ngồi xuống.
“Tiểu Thiên…………Ừ, chuyện trước kia là anh không đúng, anh cũng muốn giải thích rõ ràng với em!” Cầu Thiệu Ngôn không nhịn được kêu nhủ danh của Nhạc Thiên, nhưng bị cô lập tức trừng mắt đối với lời nói đó.
“Tôi cảm thấy giừo giải thích thế nào đi nữa cũng vô ích, tôi đã quên đi việc đau đớn kia, đối với chuyện trước kia tôi cũng không muốn nghe nữa, trong điềm là hiện tại!” Nhạc Thiên kiên định theo dõi anh.
Cô tự nói với mình, bóng dáng người đàn ông này đã tách khỏi cuộc đời cô, chỉ là đột nhiên xông vào ngoài ý muốn, cô tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ trước kia mà ngu ngốc yêu anh lần nữa, đợi một năm sau khi anh chấn chỉnh công ty thật tốt sẽ tự nhiên rời đi, cô lại lâm vào van kiếp đâu khổ trong vực sâu.
"Hiện tại? Anh cảm thấy hiện tại rất tốt." Trừ việc cô đối với anh giống như một bà bà hung ác bên ngoài, những thứ khác đều rất tốt.
“Tôi cho rắng một chút cũng không tốt!” Nếu như có thể, Nhạc Thiên thật đúng là muốn đánh vào nụ cười vui vẻ trên mặt anh, “Anh hãy thành thật đi, anh vừa về tới Đài Loan sau đó nhìn thấy tôi, liền vọng tưởng đối với tôi vừa kéo vừa ôm giống như trước đây, nhưng giữa tôi với anh đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, điểm này là anh nói ra trước, tại sao hiện tại anh vừa vể nuóc lại muốn hợp lại cùng tôi?”
“Anh cho tới bây giờ cũng chưa có nói ra yêu cầu cắt đứt mối quan hệ này!” Cầu Thiệu Ngôn nói, anh vẫn luôn yêu cô, chăng lẽ theo đuổi tình yêu cũng là một loại sai lầm sao?
“Anh có! Anh có! Thời điểm anh rời tôi đi không hề quay đầu lại, tôi liền cho là giữa chúng ta đã kết thúc!” Nhớ tới sự hoảng sợ ba năm trước, khiến Nhạc Thiên không thể tin được lời hứa hẹn của anh một lần nữa, mà anh lại bá đạo xuất hiện trước mặt cô, rốt cục là cái quái gì hả! Nghĩ tới đây, cặp mắt Nhac Thiên kẻ ửng hồng, nhưng người cố chấp như cố tuyệt đối không thể đem sự yếu ớt đó hiện lên ở trước mặt anh.
“Anh…………” Cầu Thiệu Ngôn biết anh không nói gì mà rời đi đối với cô đã gây bao nhiêu tổn thương, nhưng mà cơ hội kia tới vừa nhanh vừa vội, cô hợi ngàn năm một thưởnày làm cho anh không thể không chặt đứt tất cả mọi thứ ở Đài Loan, một mình bay đến nước Mỹ.
“Anh không có gì để noi sao?” Nhạc Thiên nhìn thây anh á khẩu không trả lời được, đấy lòng giống như bị dao cắt rất đau đớn, nhưng miệng vẫn như cũ không thể tha cho anh, “ Tôi nói anh đã bỏ rơi tôi, vậy thì giữa tôi với anh đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi, cho nên anh đừng xem tôi như tôi trước kia được không? Bây giờ tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới rồi, tương lại của tôi đã sớm không có anh”.
Cô nói tương lai của cô đã sớm không có anh? Nghe vậy, Cầu Thiệu Ngôn như ngừng thở, cảm giác lưỡi dao sắc bén vô tình kia đang từng phát từng phát đâm vào cõi lòng cô đơn của anh.
“Ý em nói là em đã không còn yêu anh nữa sao?” Anh không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng cái gì đến rồi sẽ đến.
Nhạc Thiên nhìn Cầu Thiệu Ngôn trước mắt, cô biết nhân từ đối với anh chính là tàn nhẫn đối với mình, anh cũng sẽ rời đi thôi, vì vậy lòng cô tàn nhẫn, lạnh lùng buột miệng nói ra “Đúng, tôi đã không còn yêu anh”.
Hết chương 4
Danh sách chương