Trong gác mái của biệt thự, Tạ Minh Duệ đang lắng nghe âm thanh trong máy nghe trộm.

Điện thoại anh hơi sáng lên một cái, nhắc nhở anh có tin nhắn mới, điều này làm anh thở phào một hơi, mở cửa ra lần nữa.

Đúng vậy, lần nữa.

Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Bình Qua trở lại, mà là lần thứ hai. Lần đầu tiên cậu trở lại là sau khi cậu bắn được tên nọ, xác nhận được đại khái thân phận của đám người, lần đó cậu trở lại phòng cho khách có mang theo hai bộ quần áo sạch về, kể lại tình hình cho Tạ Minh Duệ.

Sau đó cậu ném tên nọ trên hành lang chờ đám người kia phát hiện là do Tạ Minh Duệ kiến nghị, mục đích là để bọn họ không dám làm hành động thiếu suy nghĩ và thuận tiện xem thử có thể thám thính được thêm tin tức gì thông qua máy nghe trộm trên người đối phương hay không, không nghĩ tới lại may mắn như vậy, hai người kia thật sự kéo tên nọ trở về.

【 Theo như tin tức trong máy nghe trộm, bọn họ tổng cộng có 12 người, 3 người lên núi có thể xem nhẹ; 9 người trong biệt thự, bị em giải quyết một người, còn lại 8 người, trong phòng điều khiển có 5 người. Tên cầm đầu hẳn là đã từng được huấn luyện, những người khác rất sợ hắn. Rất giống với tin tức bên đại sứ quán truyền tới. 】

Sau khi Tạ Minh Duệ nhắn lại cho Tạ Bình Qua, anh cũng nhắn trả lời với bên đại sứ quán.

Lúc ấy Tạ Bình Qua bắn người đầu tiên, anh đã cẩn thận kiểm tra tình huống của người nọ, anh đoán đối phương có thể là phạm nhân bị truy nã nên đã báo lại với đại sứ quán, trong khi Tạ Bình Qua ra ngoài lần thứ hai, có một tin tức được truyền tới -- ở bên ngoài cách hòn đảo nhỏ này hơn 70 km có một ngục giam, có 12 phạm nhân vượt ngục vào đêm hôm qua. 12 phạm nhân này mặc dù đều thuộc về tội nặng, nhưng tội danh của bọn họ không giống nhau, có bốn người lưng đeo mạng người, trong đó có 2 người là giết một mạng người, 1 người giết hai mạng người, người cuối cùng từng là bộ đội đặc thù phục dịch cho quốc gia, trên tay có ít nhất 6 mạng người.

【 Người cuối cùng này chắc là trong phòng điều khiển kia, nếu không có hắn, đám đào phạm này không có khả năng vượt qua bảo an của hòn đảo. Giống như giữa chúng ta có thể liên hệ tin tức với nhau, bọn họ cũng có thể cướp điện thoại của những người khác, vì vậy trừ khi có một bên bị diệt đoàn ngay lập tức, nếu không dù chúng ta làm gì, cũng có khả năng chọc giận những kẻ đó 】

Tạ Bình Qua gật đầu. Nói rất đúng.

【 Chúng ta cũng không phải không có chi viện bên ngoài, cho nên nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là tự bảo vệ bản thân an toàn, nhiệm vụ thứ hai là xác nhận những người khác có còn sống hay không 】

Vợ chồng Gersius đã xác nhận rồi, bọn họ bị nhốt trong phòng điều khiển, tạm thời coi như bình an vô sự; số người trông coi những người khác ban đầu có 4 người, sau đó biến thành 3 người, nhưng lại không có khiến cho người bên phòng điều khiển chú ý, có thể thấy được đã cách một lúc lâu bọn họ không giữ liên lạc với nhau, điều này có nghĩa là nhân thủ của bọn họ có thể thay đổi. Xét theo xác suất và logic, những người khác có thể bị nhốt cùng một nơi, hơn nữa còn có khả năng có ba người đồng thời canh giữ.

【 Bình Qua, em có để ý trong biệt thự có tổng cộng bao nhiêu người không? 】



Tạ Bình Qua viết rất nhanh: 【 Có 11 nhân viên không biết chiến đấu, có 8 nhân viên biết chiến đấu, tổng cộng có 19 người 】

Tạ Minh Duệ suy nghĩ gì đó rồi vẽ lên màn hình điện thoại, rất nhanh hai bản vẽ sơ lược tầng 1 và tầng 2 biệt thự được vẽ ra.

Anh đưa cho Tạ Bình Qua, Tạ Bình Qua sửa lại vài nét: 【 Gần giống như vậy 】

Nếu Gersius biết bọn họ có thể làm được đến mức này, chỉ sợ sẽ không tự tin về độ an toàn trong biệt thự nhà mình -- Hai vị khách bình thường, hơn nữa còn là vị khách không có biểu lộ ra bất kỳ cái gì khác thường, dưới tình huống không quan sát kỹ càng tỉ mỉ lại có thể vẽ cách sắp xếp và bố cục của biệt thự một cách rõ ràng.

Hai người không quan tâm Gersius nghĩ thế nào, bọn họ hợp tác vẽ xong mặt bằng biệt thự, Tạ Minh Duệ bắt đầu khoanh vùng ba chỗ trên bản vẽ: 【 Nhốt 16 người vào trong một phòng cũng không khó, cái khó là sau khi nhốt vào phòng phải đảm bảo chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy rõ bọn họ có gì bất thường hay không. Cho nên bọn họ sẽ chọn một nơi trống trải nhưng dễ phòng thủ. Nơi này là nơi có khả năng nhất 】

Tạ Bình Qua nhìn vào, phát hiện đây là một phòng tập thể thao.

【 Nhưng phỏng đoán này dựa trên bọn họ vẫn còn sống, nếu vẫn họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất có thể sẽ bị tách ra nhốt, tầng 1, nơi này là phòng chứa đồ, tầng 2, nơi này là phòng sách. Tầng 2 có một hành lang, không thông với cửa phòng điều khiển, dựa theo kiến trúc bên trong đến phòng sách, có nguy cơ bị bại lộ 】

Tạ Minh Duệ đưa ra quan điểm này là vì lo lắng cho an toàn của Tạ Bình Qua, nhưng Tạ Bình Qua phải không nghĩ là vì mình.

Cậu đồng ý với quan điểm của Tạ Minh Duệ, cậu quả thật không thể đi con đường này, bởi vì nếu cậu bị lộ sẽ khiến những người đó hoài nghi điện hạ nhà cậu vẫn còn ở trong biệt thự, vậy rất có thể sẽ dẫn đến nguy hiểm cho điện hạ nhà cậu.

Vì vậy cậu không chút do dự quyết định -- tiến vào tầng 1 từ bên ngoài biệt thự.

Tạ Minh Duệ vừa thấy ánh mắt của cậu là biết cậu muốn làm gì, anh im lặng một lát, cuối cùng viết lên điện thoại: 【 Phải bảo vệ bản thân cẩn thận, nếu em xảy ra chuyện gì, anh sẽ không tha cho em 】

Thấy những dòng này, Tạ Bình Qua tức khắc bật cười.

Cậu nhìn Tạ Minh Duệ, môi động đậy hứa: "Em biết rồi, điện hạ."

Sáng sớm 7:34, bên ngoài phòng tập thể thao tầng 1, có hai người đang nói chuyện với người kia trong phòng.

Bọn họ đang bàn tán về ma quỷ xuất quỷ nhập thần giết chết đồng bọn của bọn họ, trong lời nói có một tia bất an, một tia sát khí, chỉ duy nhất là không có đồng tình và lo lắng cho đồng bọn bị thương nặng.

Suy cho cùng, giữa bọn họ vẫn là người xa lạ với nhau, huống chi một đám phạm tội nặng, làm sao giữa bọn họ có tình nghĩa được? Không phải là nằm mơ sao? Nhưng người nọ xảy ra chuyện vẫn tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với bọn họ, đó chính là hai người canh giữ bên ngoài, tầm mắt sẽ thường xuyên đảo qua đảo lại bên trong căn nhà, trên cầu thang, cửa phòng.

Không ngờ tới, Tạ Bình Qua căn bản không định đi bằng cầu thangz cũng không định đi bằng cửa. Cậu chọn một góc phòng, đi vào bằng cửa sổ, nín thở lắng nghe, xác nhận bọn họ có hai người ở bên ngoài phòng tập thể thao và một người ở bên trong phòng, cậu đã tính ra được tình huống an toàn của những người khác.

Sau khi xác nhận chuyện này, cậu định rời đi, không ngờ vào ngay lúc này, điện thoại của cậu đột nhiên sáng lên, hiển thị dãy số của Tạ Minh Duệ đang gọi cho cậu, không chỉ như thế, cũng trong lúc đó, bên ngoài phòng tập thể thao cũng có tiếng điện thoại vang lên.

"Bình Qua, bên ngoài có người vi phạm hiệp nghị, đã lên đảo." Tạ Minh Duệ nói một câu rất rõ ràng.

Tạ Bình Qua sửng sốt, giây tiếp theo, bên ngoài liền truyền đến một tiếng "shit" không thèm che giấu, sau đó là tiếng điện thoại bị đập xuống, vỡ thành từng mảnh.

Sắc mặt Tạ Bình Qua thay đổi, cậu không chút do dự lao ra cửa phòng, bắn một phát súng vào người sắp đi vào phòng, sau đó trước khi người còn lại kịp phản ứng, cậu dùng tay bịt miệng hắn, rồi bắn vào tim hắn.

Người bên trong căn bản không kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì, hắn muốn gọi, kết quả còn chưa gọi thành tiếng, đã bị Tạ Bình Qua vừa giết xong hai người kia vặn cổ hắn, khiến hắn chỉ có thể phát ra hơi gió khàn khàn, căn bản không truyền đến trên lầu được.



"Ông nên cảm thấy may mắn là gần đây tôi rất tuân thủ pháp luật đi." Tạ Bình Qua nói nhỏ một tiếng, đột nhiên quăng người nọ xuống, sau đó dùng tay đánh mạnh một cái lên sau cổ hắn, người nọ bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.

Sau khi đánh ngất người ta, Tạ Bình Qua nghĩ thầm, không giết người còn khó hơn giết người, nếu đổi lại là trước kia, làm gì cần nhiều bước như vậy, trực tiếp bóp gãy cổ là xong chuyện.

Trong khi nghĩ như vậy, cậu cũng không lơi tay, cởi trói cho một bảo an mà bọn họ thuê tới.

"Lát nữa cậu khóa cửa lại, đừng nói chuyện, đừng xen vào chuyện bên ngoài."

Tạ Bình Qua nói xong thì không thèm để ý đến những người khác, cũng không thèm để ý xem ba người kia vẫn còn có năng lực hành động không, trực tiếp đi lên lầu.

Cậu đã làm đến như vậy, nếu còn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, vậy bọn họ tốt nhất nên treo cổ chết sớm đi.

Bởi vì người nọ đập điện thoại, trong phòng điều khiển trên tầng 2, tên cầm đầu sắc mặt xanh mét, chọn một người xuống lầu để hắn cản 3 người kia đừng giết sạch con tin.

Sau đó hắn hung ác nhìn vợ chồng Gersius, nắm kéo tóc Gersius: "Gersius tiên sinh, xem ra trong mắt những người đó, mạng của mày cũng không quan trọng.". Đọc‎ thêm‎ 𝒏hiều‎ tru𝐲ệ𝒏‎ ở‎ ﹟‎ tru‎ mtru𝐲e𝒏.𝘃𝒏‎ ﹟

Trong lúc hắn nói chuyện, một người khác trong phòng đã chuyển được video ra bên ngoài. Tên đó nắm lấy tóc Gersius để hắn nhìn vào màn hình, vừa nhìn vừa để miệng khẩu súng lục lên cánh tay hắn, bắn một phát.

Phu nhân Gersius vẫn luôn cố chịu đựng không hét lên, cuối cùng cũng thất thố hét lên thành tiếng, mặc dù âm thanh run rẩy không nghe rõ, nhưng không cần nghe mọi người cũng đoán được cô hét cái gì.

Thấy vậy, cuối cùng tên cầm đầu cũng nở một nụ cười.

Hắn nhìn về phía màn hình điện thoại, nói với người phụ trách sắc mét xanh mát bên kia: "Tao biết bên trong gia tộc Gersius có nhiều rắc rối khó giải quyết, có người không muốn cứu vị Gersius tiên sinh này; tao cũng biết thế lực bên trong tụi mày phức tạp, có người tham công liều lĩnh. Nhưng đối với tao, có liên quan gì đâu? Dựa theo kế hoạch đã định, nhanh chóng thả tao đi, cùng lắm mày chỉ bị xử phạt, nhưng Gersius tiên sinh đã chết, e rằng mày cũng mất mạng, mày xác định dùng mạng của mày để đánh cược?"

Tên cầm đầu nói xong, khẩu súng di chuyển, nhắm ngay yết hầu Gersius.

Vẻ mặt của bên đối diện thay đổi, hắn cầm lấy máy truyền tin bên cạnh, quát chói tai "rời đảo", tên cầm đầu nghe mấy từ đó vẫn không nhúc nhích, cho đến khi ba người trên núi báo lại, nói những người đó đã thay đổi hướng đi, lúc này hắn mới thoáng chuyển súng sang xương bả vai đối phương.

"Làm như vậy từ sớm có phải tốt hơn không... Khoan đã, không đúng!" Tên cầm đầu bỗng cao giọng, đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Bên trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoại trừ giọng của bọn họ thì không nghe thấy một chút tiếng vang nào ở bên ngoài. Vốn dĩ hoàn cảnh như vậy hẳn là gió êm biển lặng, nhưng việc yên tĩnh như vậy làm hắn nhận ra, biệt thự chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó -- đám đàn em kia đã bỏ mạng, nếu không, khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể nào không nghe thấy tiếng bọn họ tranh chấp khắc khẩu, nếu bọn họ im lặng như vậy, chỉ có thể là bọn họ không cách nào phát ra tiếng.

Tên cầm đầu nhận ra điều này, lại lần nữa nhìn về phía màn hình: "Mày phái người vào được?"

Khác với vẻ đắc ý vừa rồi, bây giờ ánh mắt tên cầm đầu hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Mặc dù hắn không có dùng súng chỉa vào Gersius, nhưng lại nắm chặt cánh tay đối phương, để đề phòng dù xảy ra chuyện gì vẫn có thể dùng Gersius làm lá chắn.

Người phụ trách dẫn đầu bên kia điện thoại sửng sốt: "Không thể nào! Nếu tôi có người như vậy, còn có thể bị mấy người phát hiện lúc lên đảo sao?"

Sắc mặt Gersius trắng bệch, nhưng dù là vậy, khi nghe bọn họ nói chuyện với nhau, hắn vẫn rất muốn chen vào.

Chính vì có người như vậy nên bên kia mới cần một người khác bị phát hiện lúc lên đảo! Như vậy mới có thể dời lực chú ý của nhóm người này để người kia tiện lẻn vào biệt thự.

Chỉ là cánh tay hắn bị thương chứ không phải đầu óc hắn bị thương, nên bất kể hắn nghĩ thế nào, hắn vẫn rất sáng suốt không nói ra.



Không biết tên cầm đầu có nghĩ đến chuyện đó hay không, hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong ánh mắt càng thêm tàn nhẫn: "Mặc kệ nó là ai, đều để mạng lại cho tao."

Hắn nói xong thì xách Gersius lên, biến đối phương thành tấm chắn thịt người, đẩy cửa ra.

Ngay khi cửa bị đẩy ra Gersius nhắm mắt lại, sợ người núp trong bóng tối không nhận ra hắn, trực tiếp nổ súng bắn chết hắn, chỉ là hiển nhiên đối phương không ngu như vậy, hắn vẫn bình yên vô sự, tiếp tục nhận nhiệm vụ bùa hộ mệnh của tên cầm đầu.

Tên cầm đầu không thèm quay lại đằng sau nhìn, mà vẫn luôn đi lên phía trước, đến trước căn phòng phía bên kia cầu thang.

Căn phòng kia cửa khép hờ, dưới môi trường cực kỳ yên tĩnh có thể nghe thấy bên trong có một cổ áp lực gì đó, mơ hồ truyền đến tiếng hít thở.

Trong nháy mắt, trong đầu Gersius hiện lên bảy tám loại suy đoán, trong đầu tên cầm đầu cũng hiện lên bảy tám loại suy đoán, không nghĩ tới khi hắn đá văng cửa ra, chờ đợi bọn họ không phải là tiếng súng, cũng không phải đòn tấn công nào đó, mà là một tiếng hét chói tai.

Cũng ngay trong lúc đó, tên cầm đầu nã một phát súng về phía có tiếng thét chói tai, cọ qua cánh tay đối phương, dường như đối phương bị chuyện đó dọa sợ, cho dù vẫn run rẩy như cũ, nhưng không dám phát ra âm thanh.

Gersius nhìn theo hướng người nọ, khi thấy rõ người trước mắt, vì quá khiếp sợ nên hắn hoàn toàn không che giấu cảm xúc của mình, buột miệng thốt ra: "Tiểu Tạ tiên sinh, sao cậu lại ở chỗ này?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện