Người nọ vừa nói xong, vẻ mặt Tạ Bình Qua lập tức thay đổi.
Tia vô hại trên người cậu rút đi, ánh mắt trở nên sắc bén.
Nhưng hai người kia lại không phát hiện có gì bất thường.
Hạ Nhiễm Nhiễm nghe fan kia nói xong lập tức nhận ra mình bị lợi dụng, thật ra fan kia một chút áy náy và tâm tư xin lỗi cũng không có, cô tức giận chất vấn: "Cậu lại lừa tôi! Là cậu khóc lóc nói muốn xin lỗi Bình Qua, đòi tôi dẫn cậu đến xin lỗi!"
Hạ Nhiễm Nhiễm nói xong, quay đầu nhìn Tạ Bình Qua: "Tạ ca, rất xin lỗi anh, là em không xử lý tốt, em lập tức dẫn cô ấy đi."
Cô nói xong muốn kéo người đi ngay, nhưng Hạ Nhiễm Nhiễm gầy hơn đối phương rất nhiều, đối phương nhất quyết không đi, Hạ Nhiễm Nhiễm hoàn toàn kéo không nổi.
Không những đối phương nhất quyết không đi mà thậm chí còn muốn vọt vào phòng, ngay khi nhận ra ý định của cô ta, sắc mặt Tạ Bình Qua hoàn toàn đen đi, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng.
Hạ Nhiễm Nhiễm căn bản không kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra. Cô chỉ cảm thấy mình mới ngơ ra chút xíu đã thấy Tạ Bình Qua đặt tay lên cổ fan kia, ánh mắt nhìn đối phương như đang nhìn người chết.
Cô không khống chế được mà hét lên chói tai, nhất thời không biết nên đi lên cản Tạ Bình Qua hay lùi lại.
May mà sau khi hét lên, mấy giây sau trong phòng lập tức truyền đến giọng nam: "Bình Qua!"
Xuất hiện cùng lúc với giọng nam là một người đàn ông cao hơn Tạ Bình Qua vài cm, anh đeo kính râm và khẩu trang, hoàn toàn không thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất của người này hoàn toàn khác với người thường.
Anh bước lên một bước dài, chưa đến mấy giây đã đến phía sau Tạ Bình Qua, vươn tay nắm lấy cánh tay cậu: "Bình Qua, buông tay."
Lời anh không có chút gay gắt nào, thậm chí còn rất mềm mỏng, trong lòng Hạ Nhiễm Nhiễm tru lên nói vậy thì có ích gì chứ, mau kéo cậu ấy ra đi, nhưng chỉ với bốn chữ đơn giản như vậy lại khiến Tạ Bình Qua thả lỏng tay, ánh mắt lạnh băng cũng biến mất, trở nên mơ màng.
Cậu vô thức nhìn xuống tay mình, tay đang được Tạ Minh Duệ nắm lấy kéo ra.
Tạ Bình Qua quay đầu nhìn anh, Tạ Minh Duệ thở phào một hơi, dùng tay khác vỗ vỗ vai cậu, nói "không sao đâu".
Cũng trong lúc bọn họ nói chuyện, xung quanh có vài người đã thò đầu ra khi nghe tiếng hét của Hạ Nhiễm Nhiễm.
Bọn họ thấy dáng vẻ còn chưa hết hoảng sợ của Hạ Nhiễm Nhiễm, rồi nhìn cô gái trẻ tuổi ngã ngồi dưới đất, ồn ào đi đến hỏi chuyện.
Tạ Minh Duệ nhìn tình hình, biết chuyện này có thể xử lý một cách đơn giản.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện: "Có trong phòng không? Bây giờ đeo khẩu trang, lập tức qua đây xử lý vài việc."
Tạ Minh Duệ nói xong thì cúp máy, anh đứng bên cạnh Tạ Bình Qua, hoàn toàn lơ đi ánh mắt tò mò quan sát của những người xung quanh.
Anh lần nữa nhìn về phía người ngã ngồi dưới đất, trên cổ đối phương không có vết thương, sắc mặt cũng không phải là hoảng sợ sau khi bị thương mà chỉ là do quá kinh ngạc và hoảng hốt.
Đối phương cũng nghe thấy âm thanh xung quanh, cảm giác máu như đã lưu thông lại, ánh mắt nhìn về phía Tạ Bình Qua không chút hoảng sợ, mà tràn ngập tức giận vì bị phản bội: "Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi muốn kiện anh!"
Ở thế giới này đã được vài tháng, Tạ Bình Qua thật sự đã điều chỉnh được chuyển đổi trạng thái thủ lĩnh ám vệ.
Nếu không phải do Tạ Minh Duệ đang ở trong phòng, nếu không phải vì ánh mắt ác ý và lạnh lẽo của đối phương quá rõ ràng, cậu cũng sẽ không tiến vào trạng thái cảnh giác ngay khi nhận ra ý đồ đột nhập của đối phương.
Hơn nữa... Mặc dù đã tiến vào trạng thái cảnh giác thì đã tốt hơn nhiều so với trước kia, vừa rồi cậu hầu như không có dùng lực, chỉ là chế trụ đối phương, vì đây là quả thật là động tác nhanh nhất để triệt tiêu ác ý của đối phương.
Nhưng cậu không giải thích, chỉ quay đầu lại hỏi Tạ Minh Duệ có muốn vào phòng trước hay không, anh lắc đầu, anh muốn đợi sau khi Tưởng Chúc lên tới sẽ để Tạ Bình Qua nói rõ ràng đầu đuôi, còn anh vẫn sẽ đứng phía sau Tạ Bình Qua như cũ.
Bởi vì Tạ Minh Duệ hiểu rất rõ tính cách của Tạ Bình Qua nên đã kêu Tưởng Chúc tìm hiểu xong xuôi chuyện này, vì vậy ngay khi Tưởng Chúc hiểu chuyện gì đang xảy ra, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn người đang ngồi dưới đất: "Cô có thể báo cảnh sát, nhưng chúng tôi sẽ yêu cầu cảnh sát giám định thương tật. Nếu thật sự có thương tích, cô muốn đòi bồi thường cũng được, muốn kiện Bình Qua cũng được, chúng tôi đều sẽ đáp lại."
Suy nghĩ của Tưởng Chúc rất rõ ràng, sau khi nói chuyện với fan kia xong, hắn nhìn những người xung quanh: "Mọi người đều đã thấy rồi, chúng tôi xin giải thích một chút. Fan này quen biết Hạ Nhiễm Nhiễm, vì vậy khi Hạ Nhiễm Nhiễm dẫn cô ta vào khách sạn, cô ta đã chụp ảnh Bình Qua, Bình Qua cũng không từ chối, người đại diện còn nhấn mạnh rằng không nên chia sẻ ảnh lên mạng. Nhưng cô ta chẳng những chia sẻ lên mạng mà còn ám chỉ mình là bạn gái của Bình Qua. Chuyện này đã gây chấn động trong quần thể fans, thậm chí lan tràn đến phim trường — — chuyện này chắc mọi người cũng đã rõ, tôi không nói nhiều nữa. Sau đó, cô ta lại lấy cớ "muốn xin lỗi" lừa Hạ Nhiễm Nhiễm dẫn cô ta tới đây, hơn nữa còn có ý đồ đột nhập vào phòng, Bình Qua vì tự vệ nên mới dẫn đến chuyện này."
Bởi vì khách sạn đã được đoàn phim bao, tất cả nhân viên trong đoàn phim đều ở đây. Nghe Tưởng Chúc nói, bọn họ đã hiểu sơ sơ tình hình, ánh mắt tò mò ban đầu cũng đã biến mất không ít.
Fan kia không ngờ Tưởng Chúc chỉ nói vài câu lại khiến người khác mất đi phần lớn hứng thú, mắt cô ta càng đỏ hơn, hét lên: "Bọn họ nói dối! Anh ta không phải tự vệ, anh ta muốn giết tôi!"
"Như tôi đã nói, cô có thể gọi cảnh sát, chúng tôi hỗ trợ giám định thương tật cho cô," Tưởng Chúc nói với giọng điệu xử lý công việc, "Nếu Bình Qua gây ra thiệt hại không thể khắc phục cho cô, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng tôi nói trước, Bình Qua thực sự chỉ là tự vệ. Tôi tin rằng bất cứ ai biết giá trị vũ lực của cậu ấy đều biết rằng, nếu cậu ấy muốn giết cô, cô chắc chắn không thể sống sót tới bây giờ."
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhớ đến cảnh ngày nào tổ đạo cụ cũng khiêng thùng lớn đựng đạo cụ mới bị phá hủy ra ngoài, lập tức im lặng không nói.
Hạ Nhiễm Nhiễm cũng phản ứng lại, đại não vì hành động vừa rồi của Tạ Bình Qua mà kinh hồn táng đảm cũng dần hoạt động lại.
Cô nhìn những người vây xung quanh mình, thầm nghĩ chuyện này có thể sẽ gây ra chuyện lớn, trong lòng cảm thấy áy náy: "Là lỗi của tôi… Lẽ ra tôi không nên đưa cô ấy đến đây khi chưa hiểu rõ ràng..."
"Hạ Nhiễm Nhiễm!" Fan kia đột nhiên cao giọng, "Tôi suýt nữa đã bị giết đấy!"
"Không có ai muốn giết cậu hết! Mọi chuyện là do cậu tự chuốc lấy!" Hạ Nhiễm Nhiễm cũng cao giọng, trong giọng nói còn có chút nức nở: "Cậu gạt tôi! Lần đầu tiên cậu gạt tôi, lần thứ hai cũng gạt tôi. Cậu căn bản không muốn xin lỗi Tạ ca, cậu chỉ muốn rình mò chuyện riêng tư thôi! Nếu không vì sao cậu lại chia sẻ bức ảnh, vì sao lại bịa đặt một người bạn trai giống hệt Tạ ca để lừa người khác?"
Fan kia kiên quyết không thừa nhận: "Tôi chỉ nói chơi thôi mà! Có fan nào mà không nói phét minh tinh mình thích là bạn trai của mình? Hơn nữa Tạ Bình Qua hoàn toàn không như những gì anh ta đã biểu hiện, anh ta căn bản không quan tâm đến fans, vừa rồi lúc anh ta mở cửa nhìn tôi như nhìn cục đá ven đường vậy!"
"Cô ở chỗ này," ngay lúc hai người đang tranh chấp, Tạ Bình Qua đột nhiên mở miệng, cậu nhìn fan kia, nhìn đối phương bằng ánh mắt không thèm quan tâm giống hệt lúc vừa mở cửa, "Lúc các cô gái nhỏ cách màn hình cãi nhau, cô chỉ đứng nhìn; lúc các cô ấy tranh chấp nhau tại hiện trường, cô chỉ đứng nhìn; lúc các cô ấy xảy ra mâu thuẫn với đoàn phim, có lẽ cô cũng chỉ đứng nhìn. Lúc đó cô nghĩ gì? Cô xem các cô gái đó là gì? Trò hề sao?"
Fan kia bị hỏi đến ngây ra. Nếu nói vừa rồi bị tấn công khiến cô ta lửa giận tận trời, thì lời nói lúc này của Tạ Bình Qua như đẩy cô ta vào hầm băng.
Cô ta không sợ Tạ Bình Qua chán ghét mình, cũng không Tạ Bình Qua sợ mình, trong mắt cô ta, chỉ cần cậu có thể nhớ kỹ cô ta thì cô ta đã thành công. Nhưng ánh mắt và lời nói của Tạ Bình Qua thể hiện rõ cậu không để ý đến cô ta, mà cậu càng để ý đến những đứa ngu xuẩn kia — những người không có mối quan hệ, thậm chí còn không được gặp người thật.
Tưởng Chúc không hiểu sao cô ta im re, nhưng cô ta không gây chuyện nữa hiển nhiên là chuyện tốt.
Hắn lễ phép tỏ vẻ mình là "người của Diệu Vân", chuyện kế tiếp bọn họ sẽ xử lý, mong mọi người chừa mặt mũi, đừng nói chuyện này ra ngoài, kẻo bị truyền thông lợi dụng, ảnh hưởng đến đoàn phim.
Mọi người xung quanh gật đầu quay về phòng, Tưởng Chúc không quan tâm cái gật đó của bọn họ là thật hay giả, sau khi trở về phòng, hắn gọi điện cho nhà làm phim, giải thích rõ ràng sự việc, bày tỏ mong muốn không để chuyện này lọt ra ngoài, sau đó hắn đặt điện thoại xuống, lại nhìn Hạ Nhiễm Nhiên và fan kia: "Nếu không định gọi cảnh sát, vậy chúng ta nói chuyện đi."
Tưởng Chúc cuối cùng cũng đưa hai người họ đi, Tạ Minh Duệ nhìn hành lang đã yên tĩnh trở lại, thở phào nhẹ nhõm, kéo Tạ Bình Qua vào phòng, tháo khẩu trang và kính râm ra.
Tạ Bình Qua — người vẫn đứng thẳng trước mặt mọi người mà không có chút yếu đuối, sau khi trở lại không gian của hai người thì cúi đầu, lặng lẽ nói "Em xin lỗi".
Là lỗi của cậu, vốn là một chuyện rất đơn giản lại bị cậu làm thành như vậy...
Tạ Minh Duệ không tức giận, càng không định dạy dỗ cậu, ngược lại mỉm cười nhìn cậu: "Tuy hiện giờ xin lỗi, hơn nữa lời xin lỗi cũng rất chân thành, nhưng nếu chuyện này lặp lại, lần sau gặp phải tình huống như vậy, em vẫn sẽ động thủ đúng chứ?"
Tạ Bình Qua không phủ nhận.
Nếu chỉ có mỗi cậu ở đó, cậu có thể kiềm chế bản thân không làm bất cứ điều gì, nhưng Tạ Minh Duệ lại ở đó. Cậu không thể để những kẻ độc ác tiếp cận anh.
"Em... tranh thủ nghiên cứu một cách mới để kiềm chế đối phương mà ít gây tranh cãi càng sớm càng tốt."
Tạ Minh Duệ gật đầu.
Thấy Tạ Bình Qua còn có chút buồn bực, anh ngồi xuống bên giường, dịu dàng nói: "Thật ra anh vui lắm."
Những lời này làm Tạ Bình Qua đột nhiên ngẩng đầu lên, anh nhìn vào con ngươi đen bóng trong mắt cậu: "Lâu rồi... Lâu lắm rồi em mới đứng trước mặt anh, bảo vệ anh..."
Lâu đến mức anh từng cho rằng, bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp lại nhau.
Ánh mắt đó như nhìn thẳng vào tâm Tạ Bình Qua.
Một lúc lâu cậu vẫn chưa hồi phục tinh thần, lúc tỉnh táo lại thì cậu đã ôm lấy anh.
Cậu tức khắc luống cuống tay chân vội buông tay ra, Tạ Minh Duệ mỉm cười nhìn cậu, vừa cười vừa nhìn cái tay vừa rồi ôm lấy anh, khiến cậu càng luống cuống hơn, mặt cũng đỏ lên.
Vì quá hoảng loạn nên Tạ Bình Qua không thấy tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Tạ Minh Duệ.
Xem ra... Đối với Bình Qua nhà anh, bán thảm hữu dụng nhất nhỉ? Tạ Bình Qua bối rối một lúc mới lấy lại bình tĩnh. Sau khi bình tĩnh, cậu nhớ lại chuyện vừa rồi, có hơi nghi hoặc hỏi: "Lúc nãy em nghe Tưởng Chúc nói... Hắn là người Diệu Vân?"
Tạ Minh Duệ chưa từng che giấu quan hệ giữa anh với Lan Phong. Chỉ cần Tạ Bình Qua đọc văn kiện lả tả dưới đất trong thư phòng là biết, Tạ Minh Duệ là người nắm quyền đương nhiệm Lan Phong.
Tuy nhiên Tạ Bình Qua chưa từng xem nó, giống như cậu chưa từng xem tấu chương vậy.
Cậu không xem, Tạ Minh Duệ cũng không chủ động nhắc đến, đầu tiên, anh nghi sau khi nhắc đến, Tạ Bình Qua sẽ đòi trao đổi thẻ ngân hàng với anh, thứ hai, anh thực sự rất tò mò, không biết phải mất bao lâu thì Bình Qua nhà anh mới phát hiện ra sự thật rằng anh rất giàu có ở thế giới này.
Nếu ngay cả quan hệ của Tạ Minh Duệ và Lan Phong cũng không biết, thì Tạ Bình Qua càng không thể nào biết chuyện Tạ Minh Duệ đã thu mua Diệu Vân Entertainment.
Về phía Diệu Vân, chỉ có Lâm Tô Nguyệt và Cao Cường biết ông chủ mới là ai, cả hai đều đã được Tưởng Chúc nhắc nhở, sẽ không khua môi múa mép trước mặt Tạ Bình Qua, vì vậy đây là lần đầu tiên Tạ Bình Qua có cảm giác... Hình như có gì đó sai sai.
Tạ Minh Duệ không muốn lừa cậu, cũng không muốn cậu quá chú ý chuyện này, nên giả vờ thơ ơ nói: "Anh mua một ít cổ phiếu Diệu Vân."
Quả nhiên, sau khi anh nói vậy, Tạ Bình Qua nói câu "thì ra là vậy" rồi ném chuyện này ra sau đầu.
Mặc dù đã đoán trước phản ứng của Tạ Bình Qua, nhưng Tạ Minh Duệ vẫn dở khóc dở cười khi nhìn thấy phản ứng này.
Anh cứ cảm thấy, nếu anh luôn tiếp tục như thế này, trừ khi cậu tình cờ nhìn thấy khuôn mặt của anh trên bản tin, nếu không Bình Qua chậm chạp nhà anh sẽ không bao giờ biết anh đang làm gì.
Không phải Tạ Bình Qua chậm chạp, chỉ đơn giản là cậu không suy nghĩ nhiều về lời nói của Tạ Minh Duệ.
Anh nói cái gì thì cậu tin cái đó, anh không nói thì cậu cũng không suy nghĩ.
Cậu nhìn kính râm và khẩu trang để ở một bên, trong lòng có chút lo lắng: "Điện hạ, vừa rồi nhiều người nhìn thấy như vậy, có ảnh hưởng gì đến anh không?"
Tạ Minh Duệ bị câu hỏi của cậu làm cho mềm lòng, thậm chí bắt đầu ngẫm nghĩ xem có phải mình tệ quá rồi không, hơn nữa việc không khai ra thân phận càng làm cho cậu lo lắng hơn: "Anh sẽ không bị ảnh hưởng. Em là minh tinh, điều em nên lo lắng là liệu em có bị ảnh hưởng hay không."
Lần này Tạ Bình Qua không chút do dự lắc đầu: "Em không quan tâm, chỉ cần điện hạ không bị ảnh hưởng, những thứ khác em không để bụng."
Tia vô hại trên người cậu rút đi, ánh mắt trở nên sắc bén.
Nhưng hai người kia lại không phát hiện có gì bất thường.
Hạ Nhiễm Nhiễm nghe fan kia nói xong lập tức nhận ra mình bị lợi dụng, thật ra fan kia một chút áy náy và tâm tư xin lỗi cũng không có, cô tức giận chất vấn: "Cậu lại lừa tôi! Là cậu khóc lóc nói muốn xin lỗi Bình Qua, đòi tôi dẫn cậu đến xin lỗi!"
Hạ Nhiễm Nhiễm nói xong, quay đầu nhìn Tạ Bình Qua: "Tạ ca, rất xin lỗi anh, là em không xử lý tốt, em lập tức dẫn cô ấy đi."
Cô nói xong muốn kéo người đi ngay, nhưng Hạ Nhiễm Nhiễm gầy hơn đối phương rất nhiều, đối phương nhất quyết không đi, Hạ Nhiễm Nhiễm hoàn toàn kéo không nổi.
Không những đối phương nhất quyết không đi mà thậm chí còn muốn vọt vào phòng, ngay khi nhận ra ý định của cô ta, sắc mặt Tạ Bình Qua hoàn toàn đen đi, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng.
Hạ Nhiễm Nhiễm căn bản không kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra. Cô chỉ cảm thấy mình mới ngơ ra chút xíu đã thấy Tạ Bình Qua đặt tay lên cổ fan kia, ánh mắt nhìn đối phương như đang nhìn người chết.
Cô không khống chế được mà hét lên chói tai, nhất thời không biết nên đi lên cản Tạ Bình Qua hay lùi lại.
May mà sau khi hét lên, mấy giây sau trong phòng lập tức truyền đến giọng nam: "Bình Qua!"
Xuất hiện cùng lúc với giọng nam là một người đàn ông cao hơn Tạ Bình Qua vài cm, anh đeo kính râm và khẩu trang, hoàn toàn không thấy rõ mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất của người này hoàn toàn khác với người thường.
Anh bước lên một bước dài, chưa đến mấy giây đã đến phía sau Tạ Bình Qua, vươn tay nắm lấy cánh tay cậu: "Bình Qua, buông tay."
Lời anh không có chút gay gắt nào, thậm chí còn rất mềm mỏng, trong lòng Hạ Nhiễm Nhiễm tru lên nói vậy thì có ích gì chứ, mau kéo cậu ấy ra đi, nhưng chỉ với bốn chữ đơn giản như vậy lại khiến Tạ Bình Qua thả lỏng tay, ánh mắt lạnh băng cũng biến mất, trở nên mơ màng.
Cậu vô thức nhìn xuống tay mình, tay đang được Tạ Minh Duệ nắm lấy kéo ra.
Tạ Bình Qua quay đầu nhìn anh, Tạ Minh Duệ thở phào một hơi, dùng tay khác vỗ vỗ vai cậu, nói "không sao đâu".
Cũng trong lúc bọn họ nói chuyện, xung quanh có vài người đã thò đầu ra khi nghe tiếng hét của Hạ Nhiễm Nhiễm.
Bọn họ thấy dáng vẻ còn chưa hết hoảng sợ của Hạ Nhiễm Nhiễm, rồi nhìn cô gái trẻ tuổi ngã ngồi dưới đất, ồn ào đi đến hỏi chuyện.
Tạ Minh Duệ nhìn tình hình, biết chuyện này có thể xử lý một cách đơn giản.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện: "Có trong phòng không? Bây giờ đeo khẩu trang, lập tức qua đây xử lý vài việc."
Tạ Minh Duệ nói xong thì cúp máy, anh đứng bên cạnh Tạ Bình Qua, hoàn toàn lơ đi ánh mắt tò mò quan sát của những người xung quanh.
Anh lần nữa nhìn về phía người ngã ngồi dưới đất, trên cổ đối phương không có vết thương, sắc mặt cũng không phải là hoảng sợ sau khi bị thương mà chỉ là do quá kinh ngạc và hoảng hốt.
Đối phương cũng nghe thấy âm thanh xung quanh, cảm giác máu như đã lưu thông lại, ánh mắt nhìn về phía Tạ Bình Qua không chút hoảng sợ, mà tràn ngập tức giận vì bị phản bội: "Tôi muốn báo cảnh sát! Tôi muốn kiện anh!"
Ở thế giới này đã được vài tháng, Tạ Bình Qua thật sự đã điều chỉnh được chuyển đổi trạng thái thủ lĩnh ám vệ.
Nếu không phải do Tạ Minh Duệ đang ở trong phòng, nếu không phải vì ánh mắt ác ý và lạnh lẽo của đối phương quá rõ ràng, cậu cũng sẽ không tiến vào trạng thái cảnh giác ngay khi nhận ra ý đồ đột nhập của đối phương.
Hơn nữa... Mặc dù đã tiến vào trạng thái cảnh giác thì đã tốt hơn nhiều so với trước kia, vừa rồi cậu hầu như không có dùng lực, chỉ là chế trụ đối phương, vì đây là quả thật là động tác nhanh nhất để triệt tiêu ác ý của đối phương.
Nhưng cậu không giải thích, chỉ quay đầu lại hỏi Tạ Minh Duệ có muốn vào phòng trước hay không, anh lắc đầu, anh muốn đợi sau khi Tưởng Chúc lên tới sẽ để Tạ Bình Qua nói rõ ràng đầu đuôi, còn anh vẫn sẽ đứng phía sau Tạ Bình Qua như cũ.
Bởi vì Tạ Minh Duệ hiểu rất rõ tính cách của Tạ Bình Qua nên đã kêu Tưởng Chúc tìm hiểu xong xuôi chuyện này, vì vậy ngay khi Tưởng Chúc hiểu chuyện gì đang xảy ra, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn người đang ngồi dưới đất: "Cô có thể báo cảnh sát, nhưng chúng tôi sẽ yêu cầu cảnh sát giám định thương tật. Nếu thật sự có thương tích, cô muốn đòi bồi thường cũng được, muốn kiện Bình Qua cũng được, chúng tôi đều sẽ đáp lại."
Suy nghĩ của Tưởng Chúc rất rõ ràng, sau khi nói chuyện với fan kia xong, hắn nhìn những người xung quanh: "Mọi người đều đã thấy rồi, chúng tôi xin giải thích một chút. Fan này quen biết Hạ Nhiễm Nhiễm, vì vậy khi Hạ Nhiễm Nhiễm dẫn cô ta vào khách sạn, cô ta đã chụp ảnh Bình Qua, Bình Qua cũng không từ chối, người đại diện còn nhấn mạnh rằng không nên chia sẻ ảnh lên mạng. Nhưng cô ta chẳng những chia sẻ lên mạng mà còn ám chỉ mình là bạn gái của Bình Qua. Chuyện này đã gây chấn động trong quần thể fans, thậm chí lan tràn đến phim trường — — chuyện này chắc mọi người cũng đã rõ, tôi không nói nhiều nữa. Sau đó, cô ta lại lấy cớ "muốn xin lỗi" lừa Hạ Nhiễm Nhiễm dẫn cô ta tới đây, hơn nữa còn có ý đồ đột nhập vào phòng, Bình Qua vì tự vệ nên mới dẫn đến chuyện này."
Bởi vì khách sạn đã được đoàn phim bao, tất cả nhân viên trong đoàn phim đều ở đây. Nghe Tưởng Chúc nói, bọn họ đã hiểu sơ sơ tình hình, ánh mắt tò mò ban đầu cũng đã biến mất không ít.
Fan kia không ngờ Tưởng Chúc chỉ nói vài câu lại khiến người khác mất đi phần lớn hứng thú, mắt cô ta càng đỏ hơn, hét lên: "Bọn họ nói dối! Anh ta không phải tự vệ, anh ta muốn giết tôi!"
"Như tôi đã nói, cô có thể gọi cảnh sát, chúng tôi hỗ trợ giám định thương tật cho cô," Tưởng Chúc nói với giọng điệu xử lý công việc, "Nếu Bình Qua gây ra thiệt hại không thể khắc phục cho cô, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng tôi nói trước, Bình Qua thực sự chỉ là tự vệ. Tôi tin rằng bất cứ ai biết giá trị vũ lực của cậu ấy đều biết rằng, nếu cậu ấy muốn giết cô, cô chắc chắn không thể sống sót tới bây giờ."
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhớ đến cảnh ngày nào tổ đạo cụ cũng khiêng thùng lớn đựng đạo cụ mới bị phá hủy ra ngoài, lập tức im lặng không nói.
Hạ Nhiễm Nhiễm cũng phản ứng lại, đại não vì hành động vừa rồi của Tạ Bình Qua mà kinh hồn táng đảm cũng dần hoạt động lại.
Cô nhìn những người vây xung quanh mình, thầm nghĩ chuyện này có thể sẽ gây ra chuyện lớn, trong lòng cảm thấy áy náy: "Là lỗi của tôi… Lẽ ra tôi không nên đưa cô ấy đến đây khi chưa hiểu rõ ràng..."
"Hạ Nhiễm Nhiễm!" Fan kia đột nhiên cao giọng, "Tôi suýt nữa đã bị giết đấy!"
"Không có ai muốn giết cậu hết! Mọi chuyện là do cậu tự chuốc lấy!" Hạ Nhiễm Nhiễm cũng cao giọng, trong giọng nói còn có chút nức nở: "Cậu gạt tôi! Lần đầu tiên cậu gạt tôi, lần thứ hai cũng gạt tôi. Cậu căn bản không muốn xin lỗi Tạ ca, cậu chỉ muốn rình mò chuyện riêng tư thôi! Nếu không vì sao cậu lại chia sẻ bức ảnh, vì sao lại bịa đặt một người bạn trai giống hệt Tạ ca để lừa người khác?"
Fan kia kiên quyết không thừa nhận: "Tôi chỉ nói chơi thôi mà! Có fan nào mà không nói phét minh tinh mình thích là bạn trai của mình? Hơn nữa Tạ Bình Qua hoàn toàn không như những gì anh ta đã biểu hiện, anh ta căn bản không quan tâm đến fans, vừa rồi lúc anh ta mở cửa nhìn tôi như nhìn cục đá ven đường vậy!"
"Cô ở chỗ này," ngay lúc hai người đang tranh chấp, Tạ Bình Qua đột nhiên mở miệng, cậu nhìn fan kia, nhìn đối phương bằng ánh mắt không thèm quan tâm giống hệt lúc vừa mở cửa, "Lúc các cô gái nhỏ cách màn hình cãi nhau, cô chỉ đứng nhìn; lúc các cô ấy tranh chấp nhau tại hiện trường, cô chỉ đứng nhìn; lúc các cô ấy xảy ra mâu thuẫn với đoàn phim, có lẽ cô cũng chỉ đứng nhìn. Lúc đó cô nghĩ gì? Cô xem các cô gái đó là gì? Trò hề sao?"
Fan kia bị hỏi đến ngây ra. Nếu nói vừa rồi bị tấn công khiến cô ta lửa giận tận trời, thì lời nói lúc này của Tạ Bình Qua như đẩy cô ta vào hầm băng.
Cô ta không sợ Tạ Bình Qua chán ghét mình, cũng không Tạ Bình Qua sợ mình, trong mắt cô ta, chỉ cần cậu có thể nhớ kỹ cô ta thì cô ta đã thành công. Nhưng ánh mắt và lời nói của Tạ Bình Qua thể hiện rõ cậu không để ý đến cô ta, mà cậu càng để ý đến những đứa ngu xuẩn kia — những người không có mối quan hệ, thậm chí còn không được gặp người thật.
Tưởng Chúc không hiểu sao cô ta im re, nhưng cô ta không gây chuyện nữa hiển nhiên là chuyện tốt.
Hắn lễ phép tỏ vẻ mình là "người của Diệu Vân", chuyện kế tiếp bọn họ sẽ xử lý, mong mọi người chừa mặt mũi, đừng nói chuyện này ra ngoài, kẻo bị truyền thông lợi dụng, ảnh hưởng đến đoàn phim.
Mọi người xung quanh gật đầu quay về phòng, Tưởng Chúc không quan tâm cái gật đó của bọn họ là thật hay giả, sau khi trở về phòng, hắn gọi điện cho nhà làm phim, giải thích rõ ràng sự việc, bày tỏ mong muốn không để chuyện này lọt ra ngoài, sau đó hắn đặt điện thoại xuống, lại nhìn Hạ Nhiễm Nhiên và fan kia: "Nếu không định gọi cảnh sát, vậy chúng ta nói chuyện đi."
Tưởng Chúc cuối cùng cũng đưa hai người họ đi, Tạ Minh Duệ nhìn hành lang đã yên tĩnh trở lại, thở phào nhẹ nhõm, kéo Tạ Bình Qua vào phòng, tháo khẩu trang và kính râm ra.
Tạ Bình Qua — người vẫn đứng thẳng trước mặt mọi người mà không có chút yếu đuối, sau khi trở lại không gian của hai người thì cúi đầu, lặng lẽ nói "Em xin lỗi".
Là lỗi của cậu, vốn là một chuyện rất đơn giản lại bị cậu làm thành như vậy...
Tạ Minh Duệ không tức giận, càng không định dạy dỗ cậu, ngược lại mỉm cười nhìn cậu: "Tuy hiện giờ xin lỗi, hơn nữa lời xin lỗi cũng rất chân thành, nhưng nếu chuyện này lặp lại, lần sau gặp phải tình huống như vậy, em vẫn sẽ động thủ đúng chứ?"
Tạ Bình Qua không phủ nhận.
Nếu chỉ có mỗi cậu ở đó, cậu có thể kiềm chế bản thân không làm bất cứ điều gì, nhưng Tạ Minh Duệ lại ở đó. Cậu không thể để những kẻ độc ác tiếp cận anh.
"Em... tranh thủ nghiên cứu một cách mới để kiềm chế đối phương mà ít gây tranh cãi càng sớm càng tốt."
Tạ Minh Duệ gật đầu.
Thấy Tạ Bình Qua còn có chút buồn bực, anh ngồi xuống bên giường, dịu dàng nói: "Thật ra anh vui lắm."
Những lời này làm Tạ Bình Qua đột nhiên ngẩng đầu lên, anh nhìn vào con ngươi đen bóng trong mắt cậu: "Lâu rồi... Lâu lắm rồi em mới đứng trước mặt anh, bảo vệ anh..."
Lâu đến mức anh từng cho rằng, bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp lại nhau.
Ánh mắt đó như nhìn thẳng vào tâm Tạ Bình Qua.
Một lúc lâu cậu vẫn chưa hồi phục tinh thần, lúc tỉnh táo lại thì cậu đã ôm lấy anh.
Cậu tức khắc luống cuống tay chân vội buông tay ra, Tạ Minh Duệ mỉm cười nhìn cậu, vừa cười vừa nhìn cái tay vừa rồi ôm lấy anh, khiến cậu càng luống cuống hơn, mặt cũng đỏ lên.
Vì quá hoảng loạn nên Tạ Bình Qua không thấy tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Tạ Minh Duệ.
Xem ra... Đối với Bình Qua nhà anh, bán thảm hữu dụng nhất nhỉ? Tạ Bình Qua bối rối một lúc mới lấy lại bình tĩnh. Sau khi bình tĩnh, cậu nhớ lại chuyện vừa rồi, có hơi nghi hoặc hỏi: "Lúc nãy em nghe Tưởng Chúc nói... Hắn là người Diệu Vân?"
Tạ Minh Duệ chưa từng che giấu quan hệ giữa anh với Lan Phong. Chỉ cần Tạ Bình Qua đọc văn kiện lả tả dưới đất trong thư phòng là biết, Tạ Minh Duệ là người nắm quyền đương nhiệm Lan Phong.
Tuy nhiên Tạ Bình Qua chưa từng xem nó, giống như cậu chưa từng xem tấu chương vậy.
Cậu không xem, Tạ Minh Duệ cũng không chủ động nhắc đến, đầu tiên, anh nghi sau khi nhắc đến, Tạ Bình Qua sẽ đòi trao đổi thẻ ngân hàng với anh, thứ hai, anh thực sự rất tò mò, không biết phải mất bao lâu thì Bình Qua nhà anh mới phát hiện ra sự thật rằng anh rất giàu có ở thế giới này.
Nếu ngay cả quan hệ của Tạ Minh Duệ và Lan Phong cũng không biết, thì Tạ Bình Qua càng không thể nào biết chuyện Tạ Minh Duệ đã thu mua Diệu Vân Entertainment.
Về phía Diệu Vân, chỉ có Lâm Tô Nguyệt và Cao Cường biết ông chủ mới là ai, cả hai đều đã được Tưởng Chúc nhắc nhở, sẽ không khua môi múa mép trước mặt Tạ Bình Qua, vì vậy đây là lần đầu tiên Tạ Bình Qua có cảm giác... Hình như có gì đó sai sai.
Tạ Minh Duệ không muốn lừa cậu, cũng không muốn cậu quá chú ý chuyện này, nên giả vờ thơ ơ nói: "Anh mua một ít cổ phiếu Diệu Vân."
Quả nhiên, sau khi anh nói vậy, Tạ Bình Qua nói câu "thì ra là vậy" rồi ném chuyện này ra sau đầu.
Mặc dù đã đoán trước phản ứng của Tạ Bình Qua, nhưng Tạ Minh Duệ vẫn dở khóc dở cười khi nhìn thấy phản ứng này.
Anh cứ cảm thấy, nếu anh luôn tiếp tục như thế này, trừ khi cậu tình cờ nhìn thấy khuôn mặt của anh trên bản tin, nếu không Bình Qua chậm chạp nhà anh sẽ không bao giờ biết anh đang làm gì.
Không phải Tạ Bình Qua chậm chạp, chỉ đơn giản là cậu không suy nghĩ nhiều về lời nói của Tạ Minh Duệ.
Anh nói cái gì thì cậu tin cái đó, anh không nói thì cậu cũng không suy nghĩ.
Cậu nhìn kính râm và khẩu trang để ở một bên, trong lòng có chút lo lắng: "Điện hạ, vừa rồi nhiều người nhìn thấy như vậy, có ảnh hưởng gì đến anh không?"
Tạ Minh Duệ bị câu hỏi của cậu làm cho mềm lòng, thậm chí bắt đầu ngẫm nghĩ xem có phải mình tệ quá rồi không, hơn nữa việc không khai ra thân phận càng làm cho cậu lo lắng hơn: "Anh sẽ không bị ảnh hưởng. Em là minh tinh, điều em nên lo lắng là liệu em có bị ảnh hưởng hay không."
Lần này Tạ Bình Qua không chút do dự lắc đầu: "Em không quan tâm, chỉ cần điện hạ không bị ảnh hưởng, những thứ khác em không để bụng."
Danh sách chương