Tạ Bình Qua chào hỏi xong, cậu nghe rõ ràng có một người trong số họ thở phào nhẹ nhõm.
Người kia có một khuôn mặt baby, lúc đứng lên thì cũng cao tựa Tạ Bình Qua: "Xin chào, tôi tên Vu Hoàn, trước kia là vận động viên tennis, rất vui được gặp cậu."
Tạ Bình Qua rất quen thuộc khuôn mặt và cái tên này, nguyên nhân là vì hắn là cộng sự mà cậu chọn, nếu là chọn cộng sự, tất nhiên ấn tượng cũng không tồi, vì vậy sau khi bên kia vươn tay ra, cậu cũng vươn tay theo.
Đây vốn là động tác vô cùng bình thường, thế mà Tạ Bình Qua lại cảm nhận được đối phương xúc động đến mức muốn rơi lệ.
Cậu nhìn Vu Hoàn một cái, lại nhìn người thứ ba có mặt ở đây, quả nhiên Vu Hoàn có phản ứng như vậy chính là vì người này -- bởi vì mãi đến khi hai người bọn họ ngồi xuống, cậu vẫn chưa nghe được người kia phát ra chút âm thanh nào.
Đối phương uống cà phê, chơi điện thoại, như thể trước mắt hắn không có hai người bọn họ.
Trước giờ Tạ Bình Qua không sợ bị người ta làm lơ, đối phương không nói lời nào, cậu coi như đối phương không tồn tại.
Cậu hỏi Vu Hoàn chọn đồ uống như thế nào, cậu hơi khát, hắn lại thở phào nhẹ nhõm, gọi phục vụ giúp cậu.
Hiển nhiên đây là một khởi đầu rất tốt, có cơ hội khởi đầu này, hai người nói chuyện với nhau rất tự nhiên.
Trước khi tới đây, Vu Hoàn đã tìm hiểu tư liệu của tất cả khách mời để hiểu rõ thêm, nên lúc tổ tiết mục dòi hỏi hắn, hắn đã đồng ý cùng đội với Tạ Bình Qua. Tạ Bình Qua tuổi còn nhỏ, độ nổi tiếng cao, trước khi hắn đến đây đã chuẩn bị sẵn chế độ dỗ dành khi ở cùng cậu, không ngờ đến khi gặp rồi thì phát hiện thật ra cậu rất trưởng thành, không cần phải dỗ dành gì cả.
Tạ Bình Qua thì không thấy có gì ngoài ý muốn, cậu cũng đã xem qua tư liệu và thi đấu của Vu Hoàn, cảm thấy người này cũng không khác dự đoán của cậu là bao.
Bọn họ thảo luận cơ hội tham gia tạp kỹ này, thảo luận công việc trước khi xuất phát, đang định thảo luận dự án quay đầu tiên sẽ là gì, người thứ ba kia đột nhiên lên tiếng: "Ồn quá, bộ hai người không cảm thấy hai người rất mất lịch sự sao?"
Đối phương vừa nói xong, Vu Hoàn khựng lại.
Tạ Bình Qua thì rất thờ ơ: "Trong túi cậu không phải có tai nghe sao? Cậu có thể đeo tai nghe."
Tạ Bình Qua nói xong thì không nhìn hắn nữa, tiếp tục thảo luận chuyện dự án với Vu Hoàn.
Đối phương muốn phát hỏa, nhưng thấy cameras nên vẫn nhịn xuống: "Đây là tạp kỹ cạnh tranh, không phải phòng nói chuyện."
"Cho nên?" Tạ Bình Qua ngẩng đầu nhìn cameras, "Cậu có thể kiến nghị với tổ tiết mục không cần quay những cảnh khác ngoài thi đấu, hoặc là cậu có thể chủ động xin không tham gia mấy cảnh quay khác."
Nghe Tạ Bình Qua nói vậy, Vu Hoàn nhịn không được cười thành tiếng.
Thấy đối phương giận mà không dám nói, tâm Vu Hoàn cân bằng lại, cũng không quan tâm lúc nãy vừa bị bơ vừa bị chế giễu, tâm trạng khôi phục lại bình thường.
Hai người trò chuyện cả buổi, thời gian trôi qua rất mau, một lúc sau đã có người thứ tư đến.
Lúc đối phương tới, bầu không khí bên Tạ Bình Qua đã không còn chút xấu hổ nào, vì vậy hắn không có cảm nhận được gì mà đi chào hỏi từng người, cũng chào người kia.
Điều khiến người khác ngoài ý muốn mà người đối diện lại có thái độ rất tốt, mặc dù vẫn không nói chuyện nhưng cũng gật đầu một cái tỏ vẻ nghe rồi.
Tạ Bình Qua và Vu Hoàn nhìn nhau một cái, hai người đều lâm vào trầm tư: Cho nên không phải tâm lý tính cách có vấn đề mà chỉ đơn giản là ngứa mắt bọn họ hả? Suy nghĩ này rất nhanh đã được chứng thực, đối với những người đến sau, mặc dù thái độ người nọ vẫn rất lạnh nhạt, nhưng lễ phép cơ bản vẫn có.
Đặc biệt là người cuối cùng, hắn thậm chí còn "hạ mình" chào hỏi.
Trước đó Tạ Bình Qua vẫn luôn nghĩ rốt cuộc bọn họ bị nhằm vào là do nồi của cậu hay Vu Hoàn, đến khi người cuối cùng xuất hiện, cậu tức khắc hiểu ra, ồ, ra là nồi của cậu.
Bởi vì người cuối cùng khiến đối phương có thái độ tốt đẹp cũng là người cậu quen, chính là nam một Hà Lạc Minh trong đoàn phim lúc câun quay 《 Mạc hậu chi vương 》.
Người kia sau khi tự giới thiệu thì nhìn cậu một cái, khách khí gật đầu, cũng không chào hỏi. Tạ Bình Qua cũng vậy, nội tâm tổ tiết mục cũng "ồ ồ" một tiếng.
Mặc dù bọn họ không làm gì, nhưng bọn họ không ngại khách mời làm gì đó, tốt nhất là làm nhiều chút.
Các khách mời khác cũng mơ hồ nhận ra cơn sóng ngầm mãnh liệt, chỉ là bọn họ không nói gì, sau khi hoàn thành phần chuyển cảnh, rồi lần nữa hoàn thành phần tự giới thiệu ở bên ngoài.
Trong hai người ký hợp đồng sau Tạ Bình Qua, người ký cuối cùng là một đại V thể thao trên Weibo, tên thật là Lý Cường Uy, là một phú nhị đại, trông không tồi, số fans còn nhiều hơn so với rất nhiều minh tinh.
Một người khác ký sau Tạ Bình Qua là MC -- MC của chương trình thể thao, vì vậy mọi người nhất trí bầu hắn là đội trưởng.
Hắn rất nghiêm túc giải thích rằng MC chương trình thể thao và MC chương trình tạp kỹ là hai loại công việc rất khác nhau, sau đó thuận lợi nhận được cái vỗ vai của Vu Hoàn: "Nhưng chúng tôi và MC càng là hai loại ngành nghề khác nhau."
Logic của Vu Hoàn không chê vào đâu được, MC chỉ có thể nhận.
Thế là hắn đi nhận thẻ quy trình của tổ tiết mục, tiến vào phần công bố cộng sự: "Tổ tiết mục nói trước đó đã đọc tư liệu của mọi người, mọi người cũng đã lựa chọn cộng sự theo nguyện vọng của mình, vì vậy chúng tôi cũng không giả bộ nữa, công bố kết quả bầu chọn lẫn nhau của mọi người."
MC bắt đầu điểm danh, có bốn người bị gọi tên, người đầu tiên là chính hắn, người thứ hai là quán quân tạp kỹ khiêu vũ, người thứ ba là Vu Hoàn, người thứ tư là Lý Cường Uy.
Hắn bảo bốn người đứng thành một hàng, chừa đủ khoảng trống rồi nói tiếp: "Mọi người nói xem, tiêu chuẩn chọn cộng sự của mọi người là gì? Về phần tôi, tiêu chuẩn của tôi là đối phương phải có thể lực rất tốt, bởi vì chương trình này có rất nhiều môn thể thao, không chắc môn thể thao nào ai cũng giỏi, vì vậy tôi chú ý đến thể lực hơn là kỹ năng."
Hầu hết mọi người ở đây chỉ biết cộng sự của mình là ai chứ không biết của những người khác, vì vậy những người này rất nghiêm túc nghe các khách mời khác giới thiệu.
Tạ Bình Qua liếc nhìn bốn người bọn họ, lập tức hiểu ra: Xem ra cộng sự mà MC chọn là vị giáo thảo trường thể thao kia.
Sau MC là đến quán quân tạp kỹ khiêu vũ nói: "Tôi không có yêu cầu gì về cộng sự cả, tùy duyên thôi."
Câu trả lời này khiến Tạ Bình Qua có chút ngoài ý muốn. Cậu nhìn đối phương, phát hiện đối phương cũng đang cười cười nhìn mình, tức khắc nhớ tới đoạn video đã quay lúc trước, đối phương hy vọng cộng sự cũng là người có khả năng nhảy múa tốt giống hắn -- cũng chính là cậu.
Tạ Bình Qua tự dưng cảm thấy chột dạ, bởi vì kỳ thật cảm nhận của cậu về đối phương và Vu Hoàn là tương tự nhau, nhưng Vu Hoàn có bạn gái còn hắn thì không, hơn nữa hắn còn rất đẹp trai, vì vậy Tạ Bình Qua chọn Vu Hoàn.
Vu Hoàn cũng nhận ra điểm này, trước khi nói chuyện thì ho nhẹ một tiếng: "Tôi hy vọng cộng sự của tôi là người từng có cộng sự, hơn nữa còn khá hiểu cách phối hợp, bởi vì trước kia tôi từng đánh đôi, có ý thức phối hợp là một điều rất quan trọng đối với tôi."
Tạ Bình Qua không có gì bất ngờ với đáp án của Vu Hoàn, bởi vì cậu cũng có suy nghĩ này. Chỉ là thân là cựu vận động viên, Vu Hoàn hẳn là coi trọng phương diện này hơn cậu.
Sau Vu Hoàn là Lý Cường Uy.
Đầu tiên là hắn nhìn Tạ Bình Qua một cái, sau đó mới nhìn về ống kính: "Tôi hy vọng cộng sự là người chân thành. Có thể cãi nhau, đánh nhau cũng ok, nhưng không thể cứ diễn kịch trước mặt tôi suốt ngày, tôi sẽ bị dị ứng chết mất."
Hắn vừa nói xong, trong lòng nhân viên lại "ồ" lên, thầm nghĩ có tuồng hay rồi. Có cameraman nhắm ống kính ngay Tạ Bình Qua, lại phát hiện cậu hoàn toàn thờ ơ, không biết là thật sự không quan tâm hay giả bộ không quan tâm.
Tạ Bình Qua đương nhiên thật sự không quan tâm, không chỉ không quan tâm, cậu còn thất thần nhớ tới một chuyện rất lâu trước kia đã bị cậu vứt ra sau đầu.
Lúc đó đoàn phim kia lâm thời đổi ý, vì không muốn hoàn toàn xé rách mặt với bọn họ nên đã uyển chuyển nhắc nhở xem bọn họ có đắc tội với ai hay không, lúc ấy Tạ Bình Qua nghĩ không ra, bây giờ nghĩ lại... Có lẽ người kia là Hà Lạc Minh?
Dù sao chuyện xảy ra lần đó là sau khi quay 《 Mạc hậu chi vương 》, kết hợp với chuyện lần này, trùng hợp duy nhất chỉ có Hà Lạc Minh?
Tạ Bình Qua đang nghĩ ngợi, MC đã mở miệng để những người còn lại công bố đáp án cho khán giả.
Tạ Bình Qua lấy lại tinh thần, rất tự nhiên đi tới bên cạnh Vu Hoàn, sau khi hai người kia cũng chọn xong cộng sự, cậu mới lặp lại những gì cậu nói trong video trước đó.
Cậu không đáp lại sự khiêu khích của Lý Cường Uy, thậm chí còn không thèm nhìn đối phương một cái, Hà Lạc Minh thấy vậy thì hả hê, lúc nói chuyện cũng tràn ngập ý cười vui sướng khi người gặp họa: "Suy nghĩ của tôi có chút thô. Bởi vì trước kia có quen biết Uy ca, ở cùng Uy ca rất dễ chịu, vì vậy tôi chọn người quen."
MC hơi ngoài ý muốn: "Ồ? Trước kia các cậu là bạn bè?"
"Đúng vậy, trước kia chúng tôi là bạn bè. Lần này trùng hợp có thể tham gia cùng một chương trình, khiến tôi rất bất ngờ."
Những lời này làm ba cặp còn lại nhìn nhau với cộng sự.
Người quen cũ nha...
Tin tức này khiến ba cặp chú ý đến, chỉ là bọn họ không nghĩ nhiều, bởi vì trận thi đấu đầu tiên nhanh chóng được công bố.
Theo dự án của tổ tiết mục, sự kiện này được định vị là cuộc đua khởi động, cả hai bên có thể lựa chọn chạy cùng nhau, đeo dây kéo chống lạc đường mà trẻ em thường sử dụng, đồng thời điểm độ khó và điểm thời gian sẽ được ghi lại; cũng có thể chọn chạy một mình nhưng sẽ mất điểm độ khó, chỉ ghi điểm thời gian.
Quãng đường chạy là 3km, Vu Hoàn tính thử, trừ khi thời gian chênh lệch quá ba phút, nếu không thì chạy cùng nhau sẽ có tổng điểm cao hơn.
Tạ Bình Qua không tính đến điều này: "Tôi cảm thấy điểm số cũng không quan trọng lắm. Dự án này không yêu cầu độ ăn ý cao, chỉ là để chúng ta luyện tập trước và chấp nhận sự thật rằng cùng tiến cùng lùi với cộng sự."
Vu Hoàn nghĩ thì thấy cũng có lý, dứt khoát cột dây đeo cổ tay, đội đầu tiên lên đường.
Lúc đầu hai người chạy không nhanh, dây kéo chỉ có chút xíu ảnh hưởng đối với bọn họ, nhưng sau khi tăng tốc, ảnh hưởng của dây kéo trở nên rõ rệt.
"Sau này khi thi đấu, chúng ta nên chú ý nhiều hơn đến các biến số," Vu Hoàn nhận xét, "Ví dụ như lần này, cả hai chúng ta đều bỏ qua trường hợp chạy nhanh, cho dù tốc độ của chúng ta là như nhau, nhưng lực kéo của dây đeo cũng gây bất lợi không nhỏ."
Tạ Bình Qua đáp lại một tiếng, hai người bọn họ thử nhiều tốc độ khác nhau, cuối cùng bọn họ không chọn chạy với tốc độ nhanh nhất mà là chọn chạy với tốc độ khiến cả hai thoải mái nhất.
Lựa chọn này cũng ảnh hưởng đến tiến độ của bọn họ ở một trình độ nhất định, từ đội thứ nhất dần tụt lại thành đội thứ ba, tuy nhiên tâm trạng cả hai đều rất thoải mái, không tăng tốc mà vẫn duy trì tốc độ trước đó, tiếp tục chạy về phía trước.
Tạ Bình Qua hơi ngạc nhiên về tâm lý của hắn: "Tôi đã nghĩ các vận động viên sẽ có nhiều dục vọng chiến thắng chứ?"
Vu Hoàn thở phì phò trả lời: "Đúng, nhưng các vận động viên cũng biết rất rõ thắng thua trong một trận đấu không có ý nghĩa gì. Cậu thì sao? Tôi tưởng người debut với thứ hạng đứng đầu và tập luyện ngày đêm cho buổi biểu diễn sẽ rất quan tâm đến thứ hạng chứ."
Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi đáp: "Tính chất khác nhau. Trong 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 giành lấy hạng nhất không chỉ là nguyện vọng của tôi mà còn là của fans và những người bạn đã bị loại, vì vậy tôi sẽ quan tâm hơn chút. Còn chương trình này, chỉ cần cậu không ngại, chúng ta thực sự cố gắng và không lười biếng, tôi thấy không sao cả."
Hai người vừa cười vừa nói, dường như bước đầu đã hiểu được tâm tư đối phương.
Bọn họ cảm thấy có lẽ suy nghĩ của đối phương không nhất trí với suy nghĩ của mình, nhưng có lẽ cũng cảm thấy tâm lý của đối phương và mình dung hòa rất tốt, bọn họ rất hài lòng về sự lựa chọn đối tác này.
Vì sự hài lòng này, bọn họ chạy với tâm trạng rất tốt, cho đến khi bắt gặp hai vị khách mời chạy trước đang dừng lại cãi nhau, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Sao cãi nhau nhanh vậy? Mới mười phút thôi mà?
Người kia có một khuôn mặt baby, lúc đứng lên thì cũng cao tựa Tạ Bình Qua: "Xin chào, tôi tên Vu Hoàn, trước kia là vận động viên tennis, rất vui được gặp cậu."
Tạ Bình Qua rất quen thuộc khuôn mặt và cái tên này, nguyên nhân là vì hắn là cộng sự mà cậu chọn, nếu là chọn cộng sự, tất nhiên ấn tượng cũng không tồi, vì vậy sau khi bên kia vươn tay ra, cậu cũng vươn tay theo.
Đây vốn là động tác vô cùng bình thường, thế mà Tạ Bình Qua lại cảm nhận được đối phương xúc động đến mức muốn rơi lệ.
Cậu nhìn Vu Hoàn một cái, lại nhìn người thứ ba có mặt ở đây, quả nhiên Vu Hoàn có phản ứng như vậy chính là vì người này -- bởi vì mãi đến khi hai người bọn họ ngồi xuống, cậu vẫn chưa nghe được người kia phát ra chút âm thanh nào.
Đối phương uống cà phê, chơi điện thoại, như thể trước mắt hắn không có hai người bọn họ.
Trước giờ Tạ Bình Qua không sợ bị người ta làm lơ, đối phương không nói lời nào, cậu coi như đối phương không tồn tại.
Cậu hỏi Vu Hoàn chọn đồ uống như thế nào, cậu hơi khát, hắn lại thở phào nhẹ nhõm, gọi phục vụ giúp cậu.
Hiển nhiên đây là một khởi đầu rất tốt, có cơ hội khởi đầu này, hai người nói chuyện với nhau rất tự nhiên.
Trước khi tới đây, Vu Hoàn đã tìm hiểu tư liệu của tất cả khách mời để hiểu rõ thêm, nên lúc tổ tiết mục dòi hỏi hắn, hắn đã đồng ý cùng đội với Tạ Bình Qua. Tạ Bình Qua tuổi còn nhỏ, độ nổi tiếng cao, trước khi hắn đến đây đã chuẩn bị sẵn chế độ dỗ dành khi ở cùng cậu, không ngờ đến khi gặp rồi thì phát hiện thật ra cậu rất trưởng thành, không cần phải dỗ dành gì cả.
Tạ Bình Qua thì không thấy có gì ngoài ý muốn, cậu cũng đã xem qua tư liệu và thi đấu của Vu Hoàn, cảm thấy người này cũng không khác dự đoán của cậu là bao.
Bọn họ thảo luận cơ hội tham gia tạp kỹ này, thảo luận công việc trước khi xuất phát, đang định thảo luận dự án quay đầu tiên sẽ là gì, người thứ ba kia đột nhiên lên tiếng: "Ồn quá, bộ hai người không cảm thấy hai người rất mất lịch sự sao?"
Đối phương vừa nói xong, Vu Hoàn khựng lại.
Tạ Bình Qua thì rất thờ ơ: "Trong túi cậu không phải có tai nghe sao? Cậu có thể đeo tai nghe."
Tạ Bình Qua nói xong thì không nhìn hắn nữa, tiếp tục thảo luận chuyện dự án với Vu Hoàn.
Đối phương muốn phát hỏa, nhưng thấy cameras nên vẫn nhịn xuống: "Đây là tạp kỹ cạnh tranh, không phải phòng nói chuyện."
"Cho nên?" Tạ Bình Qua ngẩng đầu nhìn cameras, "Cậu có thể kiến nghị với tổ tiết mục không cần quay những cảnh khác ngoài thi đấu, hoặc là cậu có thể chủ động xin không tham gia mấy cảnh quay khác."
Nghe Tạ Bình Qua nói vậy, Vu Hoàn nhịn không được cười thành tiếng.
Thấy đối phương giận mà không dám nói, tâm Vu Hoàn cân bằng lại, cũng không quan tâm lúc nãy vừa bị bơ vừa bị chế giễu, tâm trạng khôi phục lại bình thường.
Hai người trò chuyện cả buổi, thời gian trôi qua rất mau, một lúc sau đã có người thứ tư đến.
Lúc đối phương tới, bầu không khí bên Tạ Bình Qua đã không còn chút xấu hổ nào, vì vậy hắn không có cảm nhận được gì mà đi chào hỏi từng người, cũng chào người kia.
Điều khiến người khác ngoài ý muốn mà người đối diện lại có thái độ rất tốt, mặc dù vẫn không nói chuyện nhưng cũng gật đầu một cái tỏ vẻ nghe rồi.
Tạ Bình Qua và Vu Hoàn nhìn nhau một cái, hai người đều lâm vào trầm tư: Cho nên không phải tâm lý tính cách có vấn đề mà chỉ đơn giản là ngứa mắt bọn họ hả? Suy nghĩ này rất nhanh đã được chứng thực, đối với những người đến sau, mặc dù thái độ người nọ vẫn rất lạnh nhạt, nhưng lễ phép cơ bản vẫn có.
Đặc biệt là người cuối cùng, hắn thậm chí còn "hạ mình" chào hỏi.
Trước đó Tạ Bình Qua vẫn luôn nghĩ rốt cuộc bọn họ bị nhằm vào là do nồi của cậu hay Vu Hoàn, đến khi người cuối cùng xuất hiện, cậu tức khắc hiểu ra, ồ, ra là nồi của cậu.
Bởi vì người cuối cùng khiến đối phương có thái độ tốt đẹp cũng là người cậu quen, chính là nam một Hà Lạc Minh trong đoàn phim lúc câun quay 《 Mạc hậu chi vương 》.
Người kia sau khi tự giới thiệu thì nhìn cậu một cái, khách khí gật đầu, cũng không chào hỏi. Tạ Bình Qua cũng vậy, nội tâm tổ tiết mục cũng "ồ ồ" một tiếng.
Mặc dù bọn họ không làm gì, nhưng bọn họ không ngại khách mời làm gì đó, tốt nhất là làm nhiều chút.
Các khách mời khác cũng mơ hồ nhận ra cơn sóng ngầm mãnh liệt, chỉ là bọn họ không nói gì, sau khi hoàn thành phần chuyển cảnh, rồi lần nữa hoàn thành phần tự giới thiệu ở bên ngoài.
Trong hai người ký hợp đồng sau Tạ Bình Qua, người ký cuối cùng là một đại V thể thao trên Weibo, tên thật là Lý Cường Uy, là một phú nhị đại, trông không tồi, số fans còn nhiều hơn so với rất nhiều minh tinh.
Một người khác ký sau Tạ Bình Qua là MC -- MC của chương trình thể thao, vì vậy mọi người nhất trí bầu hắn là đội trưởng.
Hắn rất nghiêm túc giải thích rằng MC chương trình thể thao và MC chương trình tạp kỹ là hai loại công việc rất khác nhau, sau đó thuận lợi nhận được cái vỗ vai của Vu Hoàn: "Nhưng chúng tôi và MC càng là hai loại ngành nghề khác nhau."
Logic của Vu Hoàn không chê vào đâu được, MC chỉ có thể nhận.
Thế là hắn đi nhận thẻ quy trình của tổ tiết mục, tiến vào phần công bố cộng sự: "Tổ tiết mục nói trước đó đã đọc tư liệu của mọi người, mọi người cũng đã lựa chọn cộng sự theo nguyện vọng của mình, vì vậy chúng tôi cũng không giả bộ nữa, công bố kết quả bầu chọn lẫn nhau của mọi người."
MC bắt đầu điểm danh, có bốn người bị gọi tên, người đầu tiên là chính hắn, người thứ hai là quán quân tạp kỹ khiêu vũ, người thứ ba là Vu Hoàn, người thứ tư là Lý Cường Uy.
Hắn bảo bốn người đứng thành một hàng, chừa đủ khoảng trống rồi nói tiếp: "Mọi người nói xem, tiêu chuẩn chọn cộng sự của mọi người là gì? Về phần tôi, tiêu chuẩn của tôi là đối phương phải có thể lực rất tốt, bởi vì chương trình này có rất nhiều môn thể thao, không chắc môn thể thao nào ai cũng giỏi, vì vậy tôi chú ý đến thể lực hơn là kỹ năng."
Hầu hết mọi người ở đây chỉ biết cộng sự của mình là ai chứ không biết của những người khác, vì vậy những người này rất nghiêm túc nghe các khách mời khác giới thiệu.
Tạ Bình Qua liếc nhìn bốn người bọn họ, lập tức hiểu ra: Xem ra cộng sự mà MC chọn là vị giáo thảo trường thể thao kia.
Sau MC là đến quán quân tạp kỹ khiêu vũ nói: "Tôi không có yêu cầu gì về cộng sự cả, tùy duyên thôi."
Câu trả lời này khiến Tạ Bình Qua có chút ngoài ý muốn. Cậu nhìn đối phương, phát hiện đối phương cũng đang cười cười nhìn mình, tức khắc nhớ tới đoạn video đã quay lúc trước, đối phương hy vọng cộng sự cũng là người có khả năng nhảy múa tốt giống hắn -- cũng chính là cậu.
Tạ Bình Qua tự dưng cảm thấy chột dạ, bởi vì kỳ thật cảm nhận của cậu về đối phương và Vu Hoàn là tương tự nhau, nhưng Vu Hoàn có bạn gái còn hắn thì không, hơn nữa hắn còn rất đẹp trai, vì vậy Tạ Bình Qua chọn Vu Hoàn.
Vu Hoàn cũng nhận ra điểm này, trước khi nói chuyện thì ho nhẹ một tiếng: "Tôi hy vọng cộng sự của tôi là người từng có cộng sự, hơn nữa còn khá hiểu cách phối hợp, bởi vì trước kia tôi từng đánh đôi, có ý thức phối hợp là một điều rất quan trọng đối với tôi."
Tạ Bình Qua không có gì bất ngờ với đáp án của Vu Hoàn, bởi vì cậu cũng có suy nghĩ này. Chỉ là thân là cựu vận động viên, Vu Hoàn hẳn là coi trọng phương diện này hơn cậu.
Sau Vu Hoàn là Lý Cường Uy.
Đầu tiên là hắn nhìn Tạ Bình Qua một cái, sau đó mới nhìn về ống kính: "Tôi hy vọng cộng sự là người chân thành. Có thể cãi nhau, đánh nhau cũng ok, nhưng không thể cứ diễn kịch trước mặt tôi suốt ngày, tôi sẽ bị dị ứng chết mất."
Hắn vừa nói xong, trong lòng nhân viên lại "ồ" lên, thầm nghĩ có tuồng hay rồi. Có cameraman nhắm ống kính ngay Tạ Bình Qua, lại phát hiện cậu hoàn toàn thờ ơ, không biết là thật sự không quan tâm hay giả bộ không quan tâm.
Tạ Bình Qua đương nhiên thật sự không quan tâm, không chỉ không quan tâm, cậu còn thất thần nhớ tới một chuyện rất lâu trước kia đã bị cậu vứt ra sau đầu.
Lúc đó đoàn phim kia lâm thời đổi ý, vì không muốn hoàn toàn xé rách mặt với bọn họ nên đã uyển chuyển nhắc nhở xem bọn họ có đắc tội với ai hay không, lúc ấy Tạ Bình Qua nghĩ không ra, bây giờ nghĩ lại... Có lẽ người kia là Hà Lạc Minh?
Dù sao chuyện xảy ra lần đó là sau khi quay 《 Mạc hậu chi vương 》, kết hợp với chuyện lần này, trùng hợp duy nhất chỉ có Hà Lạc Minh?
Tạ Bình Qua đang nghĩ ngợi, MC đã mở miệng để những người còn lại công bố đáp án cho khán giả.
Tạ Bình Qua lấy lại tinh thần, rất tự nhiên đi tới bên cạnh Vu Hoàn, sau khi hai người kia cũng chọn xong cộng sự, cậu mới lặp lại những gì cậu nói trong video trước đó.
Cậu không đáp lại sự khiêu khích của Lý Cường Uy, thậm chí còn không thèm nhìn đối phương một cái, Hà Lạc Minh thấy vậy thì hả hê, lúc nói chuyện cũng tràn ngập ý cười vui sướng khi người gặp họa: "Suy nghĩ của tôi có chút thô. Bởi vì trước kia có quen biết Uy ca, ở cùng Uy ca rất dễ chịu, vì vậy tôi chọn người quen."
MC hơi ngoài ý muốn: "Ồ? Trước kia các cậu là bạn bè?"
"Đúng vậy, trước kia chúng tôi là bạn bè. Lần này trùng hợp có thể tham gia cùng một chương trình, khiến tôi rất bất ngờ."
Những lời này làm ba cặp còn lại nhìn nhau với cộng sự.
Người quen cũ nha...
Tin tức này khiến ba cặp chú ý đến, chỉ là bọn họ không nghĩ nhiều, bởi vì trận thi đấu đầu tiên nhanh chóng được công bố.
Theo dự án của tổ tiết mục, sự kiện này được định vị là cuộc đua khởi động, cả hai bên có thể lựa chọn chạy cùng nhau, đeo dây kéo chống lạc đường mà trẻ em thường sử dụng, đồng thời điểm độ khó và điểm thời gian sẽ được ghi lại; cũng có thể chọn chạy một mình nhưng sẽ mất điểm độ khó, chỉ ghi điểm thời gian.
Quãng đường chạy là 3km, Vu Hoàn tính thử, trừ khi thời gian chênh lệch quá ba phút, nếu không thì chạy cùng nhau sẽ có tổng điểm cao hơn.
Tạ Bình Qua không tính đến điều này: "Tôi cảm thấy điểm số cũng không quan trọng lắm. Dự án này không yêu cầu độ ăn ý cao, chỉ là để chúng ta luyện tập trước và chấp nhận sự thật rằng cùng tiến cùng lùi với cộng sự."
Vu Hoàn nghĩ thì thấy cũng có lý, dứt khoát cột dây đeo cổ tay, đội đầu tiên lên đường.
Lúc đầu hai người chạy không nhanh, dây kéo chỉ có chút xíu ảnh hưởng đối với bọn họ, nhưng sau khi tăng tốc, ảnh hưởng của dây kéo trở nên rõ rệt.
"Sau này khi thi đấu, chúng ta nên chú ý nhiều hơn đến các biến số," Vu Hoàn nhận xét, "Ví dụ như lần này, cả hai chúng ta đều bỏ qua trường hợp chạy nhanh, cho dù tốc độ của chúng ta là như nhau, nhưng lực kéo của dây đeo cũng gây bất lợi không nhỏ."
Tạ Bình Qua đáp lại một tiếng, hai người bọn họ thử nhiều tốc độ khác nhau, cuối cùng bọn họ không chọn chạy với tốc độ nhanh nhất mà là chọn chạy với tốc độ khiến cả hai thoải mái nhất.
Lựa chọn này cũng ảnh hưởng đến tiến độ của bọn họ ở một trình độ nhất định, từ đội thứ nhất dần tụt lại thành đội thứ ba, tuy nhiên tâm trạng cả hai đều rất thoải mái, không tăng tốc mà vẫn duy trì tốc độ trước đó, tiếp tục chạy về phía trước.
Tạ Bình Qua hơi ngạc nhiên về tâm lý của hắn: "Tôi đã nghĩ các vận động viên sẽ có nhiều dục vọng chiến thắng chứ?"
Vu Hoàn thở phì phò trả lời: "Đúng, nhưng các vận động viên cũng biết rất rõ thắng thua trong một trận đấu không có ý nghĩa gì. Cậu thì sao? Tôi tưởng người debut với thứ hạng đứng đầu và tập luyện ngày đêm cho buổi biểu diễn sẽ rất quan tâm đến thứ hạng chứ."
Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi đáp: "Tính chất khác nhau. Trong 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 giành lấy hạng nhất không chỉ là nguyện vọng của tôi mà còn là của fans và những người bạn đã bị loại, vì vậy tôi sẽ quan tâm hơn chút. Còn chương trình này, chỉ cần cậu không ngại, chúng ta thực sự cố gắng và không lười biếng, tôi thấy không sao cả."
Hai người vừa cười vừa nói, dường như bước đầu đã hiểu được tâm tư đối phương.
Bọn họ cảm thấy có lẽ suy nghĩ của đối phương không nhất trí với suy nghĩ của mình, nhưng có lẽ cũng cảm thấy tâm lý của đối phương và mình dung hòa rất tốt, bọn họ rất hài lòng về sự lựa chọn đối tác này.
Vì sự hài lòng này, bọn họ chạy với tâm trạng rất tốt, cho đến khi bắt gặp hai vị khách mời chạy trước đang dừng lại cãi nhau, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Sao cãi nhau nhanh vậy? Mới mười phút thôi mà?
Danh sách chương