Sự xuất hiện của Tạ Minh Duệ khiến tất cả mọi người trong và ngoài ống kính đều sửng sốt, ngoại trừ những người đã ký hợp đồng bảo mật, thì những người nhìn thấy Tạ Minh Duệ đều nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
【 Phòng livestream bị người ngoài hành tinh xâm lấn hả? 】
【 Cực kỳ hoảng hốt, tôi điên rồi, bạn cùng phòng của tôi là fan của Tạ Bình Qua cũng điên luôn rồi. 】
【 Trên hành lang truyền đến tiếng thét chói tai của fan cp, nội dung thét chói tai là "cp tôi đu không phải là lạp lang*"??? 】
*Lạp lang là ý ghép 2 người không có tình cảm với nhau, mấy chương trước có giải thích rồi.
【 Lỡ là lạp lang thì sao? Có lẽ Tạ tổng chỉ trùng hợp đến nơi đây nên tài xế mới tiện đường chở anh ấy một đoạn? 】
【 Nếu đổi lại là người khác tôi sẽ nghĩ rằng cậu điên rồi, nhưng nếu là Tạ tổng, tôi thấy cậu nói rất có lý... 】
......
Không chỉ khán giả, một số người có mặt tại hiện trường cũng suy nghĩ như vậy, thậm chí còn có người ngó vào trong xe xem còn có người khác hay không.
Trong xe đương nhiên không còn ai, Tạ Minh Duệ không quan tâm những người khác phản ứng ra sao, anh quay đầu nhìn Tạ Bình Qua: "Cần tự giới thiệu không?"
Tạ Bình Qua ngây ra
Cậu nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của mọi người, cứ cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gì đó, nhưng không đợi cậu nghĩ ra nguyên nhân, âm thanh của Tạ Minh Duệ đã kéo sự chú ý của cậu trở về.
Cậu suy nghĩ rồi nói: "Cần, điện... Minh Duệ, anh tự giới thiệu đi."
Đây là lần đầu tiên Tạ Bình Qua gọi tên Tạ Minh Duệ, gọi xong thì tự đỏ lỗ tai.
Cậu vừa cảm thấy mình mới làm một chuyện đại nghịch bất đạo, vừa cảm thấy mình đang theo đuổi người ta, gọi tên hình như cũng không có vấn đề gì, nghĩ vậy thì tự tin hơn một chút.
Trước khi khởi hành, Tạ Minh Duệ đã nhắc đến xưng hô với cậu, Tạ Bình Qua vẫn luôn nói gần nói xa, khiến Tạ Minh Duệ nghĩ rằng cậu sẽ gọi anh là "Tạ tổng" trước mặt mọi người, cùng lắm thì gọi là "ca", không ngờ tới cậu lại trực tiếp gọi tên mình.
Điều này làm Tạ Minh Duệ nhìn cậu mỉm cười, cười xong mới nói.
【 Vãi, tôi bị ảo giác rồi hả? 】
【 Vãi, tôi xuất hiện ảo giác rồi hả? 】
【 Cậu, tôi... Cứu mạng với! Nếu không phải biết hai người này là ai, tôi sẽ cho rằng đây là phim tình yêu tuổi học trò ngây thơ, hai người này rốt cuộc có quan hệ gì! Cho ta câu trả lời thỏa đáng đi! 】
......
Nhưng hai người kia hoàn toàn không nghe được tiếng bọn họ gào thét, dù nghe được cũng không quan tâm.
Tạ Minh Duệ nhìn Tạ Bình Qua vẫn chưa biết thân phận của anh, suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói: "Chào mọi người, tôi là Tạ Minh Duệ của tập đoàn Lan Phong, hôm nay đến để viện trợ cho Bình Qua."
Dứt lời, Tạ Bình Qua không đỏ mặt nữa, nghi hoặc nhìn anh một cái: "Lan Phong?"
Tạ Minh Duệ ho khan một tiếng, gật đầu: "Ừm, Lan Phong. Anh là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm."
Đáp án này khiến Tạ Bình Qua sửng sốt trong giây lát, nhưng chỉ trong giây lát mà thôi, sau đó cậu chân thành khen ngợi: "Điện... Minh Duệ thật lợi hại!"
【 Ha ha ha, cuộc đối thoại thật tệ. 】
【 Cứu mạng! Hình như tôi ngửi thấy mùi máu chó! Trước giờ Tạ Bình Qua không biết thân phận của Tạ tổng sao? 】
【 Nhìn... Nhìn lại? 】
......
Cuộc đối thoại của hai người không chỉ khiến khán giả khiếp sợ, mà còn khiến tất cả mọi người có mặt đều bị sốc, vất vả lắm mọi người mới thoát khỏi trạng thái mê man "tôi là ai tôi đang ở đâu".
Cuối cùng vẫn là MC phản ứng lại nhanh nhất, hắn nhớ lại thân phận của mình, đi lên hỏi: "Tạ tổng và Bình Qua... quen nhau bao lâu rồi?"
MC hỏi xong còn lo lắng hỏi thêm một câu "có thể trả lời không".
Tạ Minh Duệ gật đầu, đáp: "Trả lời được. Tôi và Bình Qua quen nhau khi còn rất nhỏ, chúng tôi luôn rất ăn ý, lần này trở thành khách mời thường, tôi tin chúng tôi có thể lấy được hạng nhất, giành được vòng nguyệt quế cộng sự tốt nhất."
Khi Tạ Minh Duệ nói vậy, lúc này mọi người mới nhớ ra bọn họ không phải đang xem hiện trường Tạ Bình Qua công bố chuyện tình cảm, mà là đang xem hiện trường quay tạp kỹ.
Nhận thức này khiến mọi người lấy lại tinh thần, cuối cùng Vu Hoàn và cộng sự của hắn cũng nhớ tới giới thiệu bản thân.
Chỉ nghe thấy người đàn ông cao lớn nói: "Chào mọi người, tôi là vận động viên tennis chuyên nghiệp Hạ Thành, Vu Hoàn mời tôi đến làm khách mời thường. Chúng tôi là bạn nối khố nhiều năm, tôi rất tự tin với trận thi đấu này. Tôi nghĩ đội của chúng tôi chắc chắn ăn ý hơn đội Vu Hoàn và Bình Qua."
Có lẽ vì là vận động viên nên Hạ Thành có gì nói đó, trực tiếp thách thức.
Tạ Minh Duệ vô cùng tán thưởng câu nói này: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Nói xong, hai người đều có chút tán thưởng lẫn nhau.
Vu Hoàn rất muốn đỡ trán, Tạ Bình Qua lại bày ra vẻ mặt "điện hạ nói đều đúng", Vu Hoàn nhìn xong càng muốn đỡ trán hơn.
Hạ Thành là đồ ngốc, cặp đôi nhỏ người ta đang khoe ân ái, hắn xen vào làm gì! Cái ăn ý của hắn bộ giống với cái ăn ý của Tạ tổng sao? Vu Hoàn nghĩ vậy, khu bình luận cũng nghĩ vậy, những người bình luận đang chuẩn bị phân tích kỹ càng biểu cảm của Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ, kết quả chưa kịp phân tích đã bị MC nói một câu "Rồi, cảm ơn mọi người đã xem livestream hôm nay. Nội dung tiếp theo sẽ càng đặc sắc hơn, mọi người nhớ đón xem chương trình của chúng tôi". Sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, màn hình tắt "phụt" một cái, chuyển từ màu sắc rực rỡ sang màu đen thuần.
【 Đợi chút, từ từ! Đừng tắt mà! Livestream tiếp đi chứ! Livestream một ngày thôi! Tôi muốn xem, hu hu hu. 】
【 Cảm thấy như mình bị cho uống một lọ thuốc kích thích rồi bị trói vào ghế, khó chịu quá. 】
【 Đốt một điếu thuốc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hơi thở chính cung của Hạ Thành và Tạ tổng nồng nặc ghê, chính là hơi kiểu "Ngoài ta ra, toàn bộ cp khác đều là nô tì rửa chân". 】
【 Ha ha ha, nhưng hai chính cung này khác nhau rất lớn. Nhìn vẻ mặt Vu Hoàn như nói "cái đồ ngốc cậu lại nói năng bậy bạ" và vẻ mặt Tạ Bình Qua "ca ca, anh nói gì cũng đúng". 】
【 Đừng nói nữa, nói nữa tôi lại muốn giết người. Nền tảng rác rưởi! Tiếp tục livestream đi chứ! Tự dưng cho hít món ngon xong lại chạy trốn! Tức chết tức chết, tôi muốn đi xem fanfic cp Song Tạ để an ủi tâm trạng. 】
【 Ha ha ha, "tin đồn đô thị" đó hả? 】
【 Đúng không? Ai có thể nghĩ rằng "tin đồ đô thị" trong mắt người qua đường, "mặc dù không thiết thực nhưng fanfic OOC rất thú vị" trong mắt fan cp, trong chớp mắt đã biến thành tài liệu văn học? 】
......
Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến chứ? Triệu Du Phi cũng không nghĩ được! Hắn là một người luôn tràn ngập tin tưởng với bản thân nhưng không đến mức tự phụ, thời khắc khi nhìn thấy Tạ Minh Duệ, hắn biết mình đã thua.
Không phải vì thân phận của Tạ Minh Duệ, mà là vì bầu không khí giữa bọn họ, chỉ cần hai người họ đúng chung một chỗ, như tạo thành một thế giới khác.
Triệu Du Phi rất mất mát, Triệu Du Phi muốn mượn rượu giải sầu, nhưng bây giờ không có rượu không giải được sầu, hắn chỉ có thể hóa bi thương thành động lực, tỏ vẻ với cộng sự của mình rằng bọn họ nhất định phải lấy được hạng nhất.
Cộng sự của hắn rất đồng tình vỗ vỗ vai hắn, nhưng vẫn uyển chuyển nhắc nhở: "Cậu xem hay đôi đó kìa, cậu thấy chúng ta có thể ăn ý hơn bọn họ sao?"
Vu Hoàn là cộng sự nhiều năm, độ ăn ý không cần phải nói, còn Tạ Bình Qua... Hãy nhìn cách Tạ Bình Qua nghiêng đầu và Tạ Minh Duệ cúi đầu nghe cậu nói chuyện kìa... Ây, đau răng quá, quan hệ của hai người bọn họ căn bản chẳng là cái gì cả, hai người kia hoàn toàn là quan hệ yêu đương nhỉ!
Tạ Bình Qua không biết những người khác đang nghĩ gì, cậu chỉ đứng bên cạnh Tạ Minh Duệ, lúc MC giới thiệu quy tắc thì nhỏ giọng giải thích cho anh.
Thật ra Tạ Minh Duệ nghe xong thì hiểu hết, nhưng anh cực kỳ thích cách săn sóc của Tạ Bình Qua khi cậu nghĩ anh không biết gì, vì vậy anh không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu, tâm trạng rất tốt nghe cậu nói chuyện.
Trận đấu đầu tiên của ngày hôm nay thay vì nói là bài kiểm tra về độ ăn ý, không bằng nói là kiểm tra độ tin tưởng.
Sau khi thực hiện các biện pháp an toàn, cả hai đứng trên "cầu bập bênh" rất cao, trong đó một người bịt mắt đứng một bên, người còn lại không bịt mắt đứng ở một bên khác, hái lá cây từ khung sắt phía trên càng nhiều càng tốt.
Người bịt mắt có thể di chuyển theo chỉ dẫn của người không bịt mắt, hoặc tự di chuyển cũng được, đồng thời có được một vé dừng trò chơi, một khi người chơi cảm thấy không an toàn, có thể kết thúc trò chơi.
Để đảm bảo rằng trận thi đấu thú vị và không trở thành trận thi đấu kiểm tra tim khỏe hay yếu như nhảy bungee, người bịt mắt được cố định bằng sợi dây lò xo, chỉ cần không vượt quá phạm vi lực của dây lò xo, cầu bập bênh sẽ không bị mất thăng bằng.
Các đội đã có kinh nghiệm quay ba địa điểm trước đó, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đội của Triệu Du Phi là Triệu Du Phi lên, bởi vì dáng người hắn uyển chuyển nhẹ nhàng hơn; đội của MC là giáo thảo lên, bởi vì thần kinh vận động của hắn tốt; đội của Hà Lạc Minh là Lý Cường Uy lên, vì lý Cường Uy từ chối làm thịt cá trên dao thớt.
Sau khi bọn họ quyết định xong, mọi sự chú ý lại lần nữa đổ dồn lên hai đội mới thành lập.
Đội của Vu Hoàn quyết định rất nhanh, Vu Hoàn phụ trách bịt mắt, Hạ Thành phụ trách hái lá cây, lý do là vì Hạ Thành không có bị thương, sức cân bằng tốt hơn.
Quyết định này cũng không có gì ngoài dự đoán của mọi người, ngoài dự đoán của mọi người chính là đội của Tạ Bình Qua, mọi người thấy Tạ Bình Qua giải thích rất nhiều về quy tắc và những việc cần chú ý, giải thích xong thì Tạ Minh Duệ nói một câu, đội này quyết định -- Tạ Minh Duệ bịt mắt, Tạ Bình Qua lên.
Lựa chọn này khiến mọi người sợ ngây người, thậm chí còn có nhân viên công tác buột miệng thốt ra "không được", thành công thu hút sự chú ý của Tạ Minh Duệ.
"Sao vậy? Trái với quy tắc hả?"
Nhân viên nhìn đạo diễn một cái, thấy đạo diễn không có ý ngăn trở thì lắp bắp giải thích: "Bịt, bịt mắt phải nhận áp lực tâm lý rất lớn, hơn nữa, người mới, đối với người mới... Nên chọn bên di chuyển."
"Không sao," Tạ Minh Duệ thấy không trái với quy tắc thì đáp, "Bình Qua sẽ không để tôi ngã."
Đáp án này không làm Tạ Bình Qua cảm thấy sợ hãi, cũng không khiến cậu cảm thấy được sủng mà sợ, cậu chỉ nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc đáp lại một tiếng, sau đó rút thăm để xác định thứ tự lên chơi.
Nhân viên tổ đạo cụ toát mồ hôi lạnh, nhưng thấy Tạ Minh Duệ kiên quyết, đạo diễn cũng phất tay tỏ vẻ thôi bỏ đi, hắn không nói gì nữa, chỉ xác định lại xem đạo cụ có an toàn không.
Sắc mặt Lý Cường Uy từ khi thấy Tạ Minh Duệ xuất hiện thì không tốt chút nào, nghe anh nói như vậy, sắc mặt hắn càng trắng bệch.
Khoảnh khắc anh xuất hiện, hắn đã biết tại sao mình không hỏi được gì về Tạ Bình Qua trong giới phú nhị đại, bởi vì Tạ Minh Duệ không phải là người trong giới phú nhị đại của bọn họ, anh là người cầm quyền Lan Phong, đến cha ruột của anh cũng phải cúi đầu trước anh.
Hắn cũng từng tưởng tượng quan hệ giữa hai người, sau đó lại tự bắn chính mình, hắn trăm triệu lần không ngờ tới, người như Tạ Minh Duệ sẽ dễ dàng giao vận mệnh của mình vào tay người khác, cho dù chỉ là một trò chơi...
Loại hành vi này không chỉ dành cho đối phương mà còn dành cho chính anh, không còn gì để nghi ngờ, đó chính là chân ái.
Hà Lạc Minh hoang mang lo sợ nãy giờ. Cuối cùng hắn cũng biết tại sao nhà đầu tư trong bộ phim đó đột nhiên bị tra ra sổ sách có vấn đề, biết vì sao chỗ dựa của hắn đột nhiên gặp rắc rối, tất cả những điều này là bắt nguồn từ hắn, vì hắn đã đắc tội người không nên đắc tội.
Nhưng cái này sao có thể trách hắn? Làm sao hắn biết một minh tinh nhỏ như vậy lại có một đại nhân vật sau lưng? Đều tại Tạ Bình Qua, nếu không phải vì cậu, hắn sẽ không đắc tội một người như vậy...
"Sao vậy?" Thấy sắc mặt Tạ Bình Qua đột nhiên nặng nề, Tạ Minh Duệ quay đầu hỏi.
Tạ Bình Qua mỉm cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đang tự hỏi vì sao một người đột nhiên lại có nhiều hận ý tới vậy."
Tạ Minh Duệ nhìn thoáng qua Hà Lạc Minh, trước khi đối phương kinh hồn táng đảm, anh thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Tên hề nào cũng như vậy. Lát nữa em rút thăm hay anh rút thăm?"
Tạ Bình Qua hơi ngẩng đầu nhìn anh một cái, Tạ Minh Duệ mỉm cười đáp lại "Được, anh rút", sau đó bốc được vị trí đầu tiên.
Anh nhìn tấm thẻ có số "1" cực lớn trong tay, hơi tiếc nuối thở dài: "Chơi đầu tiên, có ít thời gian hơn."
Dù sao cũng không biết được thành tích của những người khác là gì, hai người họ chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng, không thể hưởng thụ thế giới của hai người, đúng là khiến người ta tiếc nuối.
Nhưng người ngoài lại không thể hiểu được tiếc nuối của anh.
Bọn họ rút thăm với tâm trạng khác nhau, sau đó khi nhân viên hết sức căng thẳng tuyên bố đội đầu tiên chuẩn bị sẵn sàng, mọi người nhất trí tập trung sự chú ý vào hai người họ.
Tạ Bình Qua dẫn đầu trèo lên "cầu bập bênh", sau đó đứng ở giữa, rồi đến lượt Tạ Minh Duệ đi lên, cậu cầm khăn bịt mắt, kiễng chân đeo bịt mắt cho anh.
Tay Tạ Bình Qua rất trắng, khăn bịt mắt lại là màu đen tuyền, khi đeo lên mắt Tạ Minh Duệ, sự tương phản khiến tim người ta đập nhanh vô cớ.
Nhưng cậu không phát hiện, chỉ đeo giúp Tạ Minh Duệ, sau đó vỗ vai anh, tỏ vẻ đã đeo xong.
Tạ Minh Duệ nhận được tín hiệu, bình tĩnh xoay 180 độ. Bóng tối không khiến anh sợ hãi, chỉ giúp anh nghe rõ giọng nói cực kỳ trong trẻo của Tạ Bình Qua hơn, anh đi theo chỉ dẫn của cậu tiến lên phía trước vài lần, đến khi Tạ Bình Qua nói "được rồi", anh lại xoay 180 độ về giữa, đợi Tạ Bình Qua cởi khăn bịt mắt của anh xuống, sau đó ra hiệu "có thể bắt đầu" với anh.
Tạ Bình Qua thấy không có vấn đề gì, cậu quay đầu nhìn về phía MC, hoặc là nói tổ tiết mục sau lưng MC: "Chúng tôi luyện tập xong rồi, có thể trực tiếp bắt đầu."
Những nhân viên đó đã rơi vào trạng thái tinh thần hoảng hốt khi nhìn thấy sự xuất hiện của Tạ Minh Duệ, sau khi hai người chỉ luyện tập trong vài phút, tinh thần bọn họ càng hoảng hốt hơn.
Bọn họ nhìn Tạ Bình Qua leo lên khung sắt để kiểm tra độ an toàn, sau đó đi xuống và nhẹ nhàng nói gì đó với Tạ Minh Duệ, nói xong thì tự làm phòng vệ an toàn nhất cho Tạ Minh Duệ, cứ cảm thấy quan hệ của hai người này... Thật sự rất khó lường.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã không còn cơ hội để đoán, bởi vì lần thứ hai Tạ Bình Qua leo lên cầu bập bênh, Tạ Minh Duệ cũng đi lên theo, mọi người nhìn lá cây lay động trong gió, lại nhìn hai người đang bịt mắt, cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.
"Đạo diễn, tôi thấy bệnh tim của tôi sắp tái phát rồi," nhân viên tổ đạo cụ ở hiện trường mặt mũi trắng bệch, "Sao ông không nói sớm là Tạ tổng sẽ tới, chúng tôi sẽ không bố trí loại thi đấu này... dù sao cũng là đại nhân vật, thế lực sau lưng rất phức tạp, một khi chúng ta không cẩn thận khiến ngài ấy bị thương, chết thế nào cũng không biết..."
Đạo diễn nhìn hắn một cái: "Yên tâm đi, có người Lan Phong đang quan sát đó! Từ khi Tạ tổng xác định muốn tới đây, toàn bộ quá trình đều có người Lan Phong đứng một bên quan sát, đặc biệt là phần của các ông, đã có công ty an ninh chuyên nghiệp xác nhận rồi."
"Thật không? Vậy thì tốt quá." Nhân viên tổ đạo cụ tức khắc khôi phục sắc mặt, toàn thân có sức sống trở lại.
Hắn ngước nhìn hai người đang đứng trên "cầu bập bênh" trên cao, như thể thiên địa chỉ còn lại hai người họ, cảm thán từ tận đáy lòng: "Mặc dù có người quan sát, nhưng tại sao Tạ tổng lại tham gia một hoạt động khó khăn nhưng không được gì như vậy? Các khách mời thường khác là vì thù lao và độ nổi tiếng, ngài ấy đâu cần những thế này đâu?"
Đạo diễn nhìn Tạ Bình Qua trong ống kính, sợi tóc trên trán cậu bị gió thổi qua, thở dài: "Còn có thể vì cái gì nữa? Muốn công khai xuất hiện cùng người yêu trước mặt mọi người, muốn chống lưng cho Tạ Bình Qua, chứng minh bọn họ không phải quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng, muốn khiến đối phương vui vẻ."
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: ^_^
- ---
Thật ra tôi đã rất cố gắng rồi đó! Hai hôm nay ngày nào cũng 4500 chữ, hai ngày tương đương với ba chương, coi như bốn bỏ lên năm đi! Nghĩ vậy có phải cảm thấy tôi rất chăm chỉ không! (Tự biên tự diễn)
Nói thế nào thì tôi cũng là một tác giả không có chương tồn kho, khóc nức nở.
Cảm ơn mọi người đã thích ~
Lời editor: tui cũng là một editor không có chương tồn kho 🤠
Hôm nay phát hiện ra một cách đánh máy nhanh hơn nên vẫn đăng được nhiều.
【 Phòng livestream bị người ngoài hành tinh xâm lấn hả? 】
【 Cực kỳ hoảng hốt, tôi điên rồi, bạn cùng phòng của tôi là fan của Tạ Bình Qua cũng điên luôn rồi. 】
【 Trên hành lang truyền đến tiếng thét chói tai của fan cp, nội dung thét chói tai là "cp tôi đu không phải là lạp lang*"??? 】
*Lạp lang là ý ghép 2 người không có tình cảm với nhau, mấy chương trước có giải thích rồi.
【 Lỡ là lạp lang thì sao? Có lẽ Tạ tổng chỉ trùng hợp đến nơi đây nên tài xế mới tiện đường chở anh ấy một đoạn? 】
【 Nếu đổi lại là người khác tôi sẽ nghĩ rằng cậu điên rồi, nhưng nếu là Tạ tổng, tôi thấy cậu nói rất có lý... 】
......
Không chỉ khán giả, một số người có mặt tại hiện trường cũng suy nghĩ như vậy, thậm chí còn có người ngó vào trong xe xem còn có người khác hay không.
Trong xe đương nhiên không còn ai, Tạ Minh Duệ không quan tâm những người khác phản ứng ra sao, anh quay đầu nhìn Tạ Bình Qua: "Cần tự giới thiệu không?"
Tạ Bình Qua ngây ra
Cậu nhìn vẻ mặt như bị sét đánh của mọi người, cứ cảm thấy mình đã xem nhẹ cái gì đó, nhưng không đợi cậu nghĩ ra nguyên nhân, âm thanh của Tạ Minh Duệ đã kéo sự chú ý của cậu trở về.
Cậu suy nghĩ rồi nói: "Cần, điện... Minh Duệ, anh tự giới thiệu đi."
Đây là lần đầu tiên Tạ Bình Qua gọi tên Tạ Minh Duệ, gọi xong thì tự đỏ lỗ tai.
Cậu vừa cảm thấy mình mới làm một chuyện đại nghịch bất đạo, vừa cảm thấy mình đang theo đuổi người ta, gọi tên hình như cũng không có vấn đề gì, nghĩ vậy thì tự tin hơn một chút.
Trước khi khởi hành, Tạ Minh Duệ đã nhắc đến xưng hô với cậu, Tạ Bình Qua vẫn luôn nói gần nói xa, khiến Tạ Minh Duệ nghĩ rằng cậu sẽ gọi anh là "Tạ tổng" trước mặt mọi người, cùng lắm thì gọi là "ca", không ngờ tới cậu lại trực tiếp gọi tên mình.
Điều này làm Tạ Minh Duệ nhìn cậu mỉm cười, cười xong mới nói.
【 Vãi, tôi bị ảo giác rồi hả? 】
【 Vãi, tôi xuất hiện ảo giác rồi hả? 】
【 Cậu, tôi... Cứu mạng với! Nếu không phải biết hai người này là ai, tôi sẽ cho rằng đây là phim tình yêu tuổi học trò ngây thơ, hai người này rốt cuộc có quan hệ gì! Cho ta câu trả lời thỏa đáng đi! 】
......
Nhưng hai người kia hoàn toàn không nghe được tiếng bọn họ gào thét, dù nghe được cũng không quan tâm.
Tạ Minh Duệ nhìn Tạ Bình Qua vẫn chưa biết thân phận của anh, suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn nói: "Chào mọi người, tôi là Tạ Minh Duệ của tập đoàn Lan Phong, hôm nay đến để viện trợ cho Bình Qua."
Dứt lời, Tạ Bình Qua không đỏ mặt nữa, nghi hoặc nhìn anh một cái: "Lan Phong?"
Tạ Minh Duệ ho khan một tiếng, gật đầu: "Ừm, Lan Phong. Anh là chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm."
Đáp án này khiến Tạ Bình Qua sửng sốt trong giây lát, nhưng chỉ trong giây lát mà thôi, sau đó cậu chân thành khen ngợi: "Điện... Minh Duệ thật lợi hại!"
【 Ha ha ha, cuộc đối thoại thật tệ. 】
【 Cứu mạng! Hình như tôi ngửi thấy mùi máu chó! Trước giờ Tạ Bình Qua không biết thân phận của Tạ tổng sao? 】
【 Nhìn... Nhìn lại? 】
......
Cuộc đối thoại của hai người không chỉ khiến khán giả khiếp sợ, mà còn khiến tất cả mọi người có mặt đều bị sốc, vất vả lắm mọi người mới thoát khỏi trạng thái mê man "tôi là ai tôi đang ở đâu".
Cuối cùng vẫn là MC phản ứng lại nhanh nhất, hắn nhớ lại thân phận của mình, đi lên hỏi: "Tạ tổng và Bình Qua... quen nhau bao lâu rồi?"
MC hỏi xong còn lo lắng hỏi thêm một câu "có thể trả lời không".
Tạ Minh Duệ gật đầu, đáp: "Trả lời được. Tôi và Bình Qua quen nhau khi còn rất nhỏ, chúng tôi luôn rất ăn ý, lần này trở thành khách mời thường, tôi tin chúng tôi có thể lấy được hạng nhất, giành được vòng nguyệt quế cộng sự tốt nhất."
Khi Tạ Minh Duệ nói vậy, lúc này mọi người mới nhớ ra bọn họ không phải đang xem hiện trường Tạ Bình Qua công bố chuyện tình cảm, mà là đang xem hiện trường quay tạp kỹ.
Nhận thức này khiến mọi người lấy lại tinh thần, cuối cùng Vu Hoàn và cộng sự của hắn cũng nhớ tới giới thiệu bản thân.
Chỉ nghe thấy người đàn ông cao lớn nói: "Chào mọi người, tôi là vận động viên tennis chuyên nghiệp Hạ Thành, Vu Hoàn mời tôi đến làm khách mời thường. Chúng tôi là bạn nối khố nhiều năm, tôi rất tự tin với trận thi đấu này. Tôi nghĩ đội của chúng tôi chắc chắn ăn ý hơn đội Vu Hoàn và Bình Qua."
Có lẽ vì là vận động viên nên Hạ Thành có gì nói đó, trực tiếp thách thức.
Tạ Minh Duệ vô cùng tán thưởng câu nói này: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Nói xong, hai người đều có chút tán thưởng lẫn nhau.
Vu Hoàn rất muốn đỡ trán, Tạ Bình Qua lại bày ra vẻ mặt "điện hạ nói đều đúng", Vu Hoàn nhìn xong càng muốn đỡ trán hơn.
Hạ Thành là đồ ngốc, cặp đôi nhỏ người ta đang khoe ân ái, hắn xen vào làm gì! Cái ăn ý của hắn bộ giống với cái ăn ý của Tạ tổng sao? Vu Hoàn nghĩ vậy, khu bình luận cũng nghĩ vậy, những người bình luận đang chuẩn bị phân tích kỹ càng biểu cảm của Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ, kết quả chưa kịp phân tích đã bị MC nói một câu "Rồi, cảm ơn mọi người đã xem livestream hôm nay. Nội dung tiếp theo sẽ càng đặc sắc hơn, mọi người nhớ đón xem chương trình của chúng tôi". Sau đó không đợi mọi người phản ứng lại, màn hình tắt "phụt" một cái, chuyển từ màu sắc rực rỡ sang màu đen thuần.
【 Đợi chút, từ từ! Đừng tắt mà! Livestream tiếp đi chứ! Livestream một ngày thôi! Tôi muốn xem, hu hu hu. 】
【 Cảm thấy như mình bị cho uống một lọ thuốc kích thích rồi bị trói vào ghế, khó chịu quá. 】
【 Đốt một điếu thuốc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hơi thở chính cung của Hạ Thành và Tạ tổng nồng nặc ghê, chính là hơi kiểu "Ngoài ta ra, toàn bộ cp khác đều là nô tì rửa chân". 】
【 Ha ha ha, nhưng hai chính cung này khác nhau rất lớn. Nhìn vẻ mặt Vu Hoàn như nói "cái đồ ngốc cậu lại nói năng bậy bạ" và vẻ mặt Tạ Bình Qua "ca ca, anh nói gì cũng đúng". 】
【 Đừng nói nữa, nói nữa tôi lại muốn giết người. Nền tảng rác rưởi! Tiếp tục livestream đi chứ! Tự dưng cho hít món ngon xong lại chạy trốn! Tức chết tức chết, tôi muốn đi xem fanfic cp Song Tạ để an ủi tâm trạng. 】
【 Ha ha ha, "tin đồn đô thị" đó hả? 】
【 Đúng không? Ai có thể nghĩ rằng "tin đồ đô thị" trong mắt người qua đường, "mặc dù không thiết thực nhưng fanfic OOC rất thú vị" trong mắt fan cp, trong chớp mắt đã biến thành tài liệu văn học? 】
......
Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến chứ? Triệu Du Phi cũng không nghĩ được! Hắn là một người luôn tràn ngập tin tưởng với bản thân nhưng không đến mức tự phụ, thời khắc khi nhìn thấy Tạ Minh Duệ, hắn biết mình đã thua.
Không phải vì thân phận của Tạ Minh Duệ, mà là vì bầu không khí giữa bọn họ, chỉ cần hai người họ đúng chung một chỗ, như tạo thành một thế giới khác.
Triệu Du Phi rất mất mát, Triệu Du Phi muốn mượn rượu giải sầu, nhưng bây giờ không có rượu không giải được sầu, hắn chỉ có thể hóa bi thương thành động lực, tỏ vẻ với cộng sự của mình rằng bọn họ nhất định phải lấy được hạng nhất.
Cộng sự của hắn rất đồng tình vỗ vỗ vai hắn, nhưng vẫn uyển chuyển nhắc nhở: "Cậu xem hay đôi đó kìa, cậu thấy chúng ta có thể ăn ý hơn bọn họ sao?"
Vu Hoàn là cộng sự nhiều năm, độ ăn ý không cần phải nói, còn Tạ Bình Qua... Hãy nhìn cách Tạ Bình Qua nghiêng đầu và Tạ Minh Duệ cúi đầu nghe cậu nói chuyện kìa... Ây, đau răng quá, quan hệ của hai người bọn họ căn bản chẳng là cái gì cả, hai người kia hoàn toàn là quan hệ yêu đương nhỉ!
Tạ Bình Qua không biết những người khác đang nghĩ gì, cậu chỉ đứng bên cạnh Tạ Minh Duệ, lúc MC giới thiệu quy tắc thì nhỏ giọng giải thích cho anh.
Thật ra Tạ Minh Duệ nghe xong thì hiểu hết, nhưng anh cực kỳ thích cách săn sóc của Tạ Bình Qua khi cậu nghĩ anh không biết gì, vì vậy anh không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu, tâm trạng rất tốt nghe cậu nói chuyện.
Trận đấu đầu tiên của ngày hôm nay thay vì nói là bài kiểm tra về độ ăn ý, không bằng nói là kiểm tra độ tin tưởng.
Sau khi thực hiện các biện pháp an toàn, cả hai đứng trên "cầu bập bênh" rất cao, trong đó một người bịt mắt đứng một bên, người còn lại không bịt mắt đứng ở một bên khác, hái lá cây từ khung sắt phía trên càng nhiều càng tốt.
Người bịt mắt có thể di chuyển theo chỉ dẫn của người không bịt mắt, hoặc tự di chuyển cũng được, đồng thời có được một vé dừng trò chơi, một khi người chơi cảm thấy không an toàn, có thể kết thúc trò chơi.
Để đảm bảo rằng trận thi đấu thú vị và không trở thành trận thi đấu kiểm tra tim khỏe hay yếu như nhảy bungee, người bịt mắt được cố định bằng sợi dây lò xo, chỉ cần không vượt quá phạm vi lực của dây lò xo, cầu bập bênh sẽ không bị mất thăng bằng.
Các đội đã có kinh nghiệm quay ba địa điểm trước đó, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đội của Triệu Du Phi là Triệu Du Phi lên, bởi vì dáng người hắn uyển chuyển nhẹ nhàng hơn; đội của MC là giáo thảo lên, bởi vì thần kinh vận động của hắn tốt; đội của Hà Lạc Minh là Lý Cường Uy lên, vì lý Cường Uy từ chối làm thịt cá trên dao thớt.
Sau khi bọn họ quyết định xong, mọi sự chú ý lại lần nữa đổ dồn lên hai đội mới thành lập.
Đội của Vu Hoàn quyết định rất nhanh, Vu Hoàn phụ trách bịt mắt, Hạ Thành phụ trách hái lá cây, lý do là vì Hạ Thành không có bị thương, sức cân bằng tốt hơn.
Quyết định này cũng không có gì ngoài dự đoán của mọi người, ngoài dự đoán của mọi người chính là đội của Tạ Bình Qua, mọi người thấy Tạ Bình Qua giải thích rất nhiều về quy tắc và những việc cần chú ý, giải thích xong thì Tạ Minh Duệ nói một câu, đội này quyết định -- Tạ Minh Duệ bịt mắt, Tạ Bình Qua lên.
Lựa chọn này khiến mọi người sợ ngây người, thậm chí còn có nhân viên công tác buột miệng thốt ra "không được", thành công thu hút sự chú ý của Tạ Minh Duệ.
"Sao vậy? Trái với quy tắc hả?"
Nhân viên nhìn đạo diễn một cái, thấy đạo diễn không có ý ngăn trở thì lắp bắp giải thích: "Bịt, bịt mắt phải nhận áp lực tâm lý rất lớn, hơn nữa, người mới, đối với người mới... Nên chọn bên di chuyển."
"Không sao," Tạ Minh Duệ thấy không trái với quy tắc thì đáp, "Bình Qua sẽ không để tôi ngã."
Đáp án này không làm Tạ Bình Qua cảm thấy sợ hãi, cũng không khiến cậu cảm thấy được sủng mà sợ, cậu chỉ nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc đáp lại một tiếng, sau đó rút thăm để xác định thứ tự lên chơi.
Nhân viên tổ đạo cụ toát mồ hôi lạnh, nhưng thấy Tạ Minh Duệ kiên quyết, đạo diễn cũng phất tay tỏ vẻ thôi bỏ đi, hắn không nói gì nữa, chỉ xác định lại xem đạo cụ có an toàn không.
Sắc mặt Lý Cường Uy từ khi thấy Tạ Minh Duệ xuất hiện thì không tốt chút nào, nghe anh nói như vậy, sắc mặt hắn càng trắng bệch.
Khoảnh khắc anh xuất hiện, hắn đã biết tại sao mình không hỏi được gì về Tạ Bình Qua trong giới phú nhị đại, bởi vì Tạ Minh Duệ không phải là người trong giới phú nhị đại của bọn họ, anh là người cầm quyền Lan Phong, đến cha ruột của anh cũng phải cúi đầu trước anh.
Hắn cũng từng tưởng tượng quan hệ giữa hai người, sau đó lại tự bắn chính mình, hắn trăm triệu lần không ngờ tới, người như Tạ Minh Duệ sẽ dễ dàng giao vận mệnh của mình vào tay người khác, cho dù chỉ là một trò chơi...
Loại hành vi này không chỉ dành cho đối phương mà còn dành cho chính anh, không còn gì để nghi ngờ, đó chính là chân ái.
Hà Lạc Minh hoang mang lo sợ nãy giờ. Cuối cùng hắn cũng biết tại sao nhà đầu tư trong bộ phim đó đột nhiên bị tra ra sổ sách có vấn đề, biết vì sao chỗ dựa của hắn đột nhiên gặp rắc rối, tất cả những điều này là bắt nguồn từ hắn, vì hắn đã đắc tội người không nên đắc tội.
Nhưng cái này sao có thể trách hắn? Làm sao hắn biết một minh tinh nhỏ như vậy lại có một đại nhân vật sau lưng? Đều tại Tạ Bình Qua, nếu không phải vì cậu, hắn sẽ không đắc tội một người như vậy...
"Sao vậy?" Thấy sắc mặt Tạ Bình Qua đột nhiên nặng nề, Tạ Minh Duệ quay đầu hỏi.
Tạ Bình Qua mỉm cười lắc đầu: "Không có gì, chỉ là đang tự hỏi vì sao một người đột nhiên lại có nhiều hận ý tới vậy."
Tạ Minh Duệ nhìn thoáng qua Hà Lạc Minh, trước khi đối phương kinh hồn táng đảm, anh thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Tên hề nào cũng như vậy. Lát nữa em rút thăm hay anh rút thăm?"
Tạ Bình Qua hơi ngẩng đầu nhìn anh một cái, Tạ Minh Duệ mỉm cười đáp lại "Được, anh rút", sau đó bốc được vị trí đầu tiên.
Anh nhìn tấm thẻ có số "1" cực lớn trong tay, hơi tiếc nuối thở dài: "Chơi đầu tiên, có ít thời gian hơn."
Dù sao cũng không biết được thành tích của những người khác là gì, hai người họ chỉ có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh chóng, không thể hưởng thụ thế giới của hai người, đúng là khiến người ta tiếc nuối.
Nhưng người ngoài lại không thể hiểu được tiếc nuối của anh.
Bọn họ rút thăm với tâm trạng khác nhau, sau đó khi nhân viên hết sức căng thẳng tuyên bố đội đầu tiên chuẩn bị sẵn sàng, mọi người nhất trí tập trung sự chú ý vào hai người họ.
Tạ Bình Qua dẫn đầu trèo lên "cầu bập bênh", sau đó đứng ở giữa, rồi đến lượt Tạ Minh Duệ đi lên, cậu cầm khăn bịt mắt, kiễng chân đeo bịt mắt cho anh.
Tay Tạ Bình Qua rất trắng, khăn bịt mắt lại là màu đen tuyền, khi đeo lên mắt Tạ Minh Duệ, sự tương phản khiến tim người ta đập nhanh vô cớ.
Nhưng cậu không phát hiện, chỉ đeo giúp Tạ Minh Duệ, sau đó vỗ vai anh, tỏ vẻ đã đeo xong.
Tạ Minh Duệ nhận được tín hiệu, bình tĩnh xoay 180 độ. Bóng tối không khiến anh sợ hãi, chỉ giúp anh nghe rõ giọng nói cực kỳ trong trẻo của Tạ Bình Qua hơn, anh đi theo chỉ dẫn của cậu tiến lên phía trước vài lần, đến khi Tạ Bình Qua nói "được rồi", anh lại xoay 180 độ về giữa, đợi Tạ Bình Qua cởi khăn bịt mắt của anh xuống, sau đó ra hiệu "có thể bắt đầu" với anh.
Tạ Bình Qua thấy không có vấn đề gì, cậu quay đầu nhìn về phía MC, hoặc là nói tổ tiết mục sau lưng MC: "Chúng tôi luyện tập xong rồi, có thể trực tiếp bắt đầu."
Những nhân viên đó đã rơi vào trạng thái tinh thần hoảng hốt khi nhìn thấy sự xuất hiện của Tạ Minh Duệ, sau khi hai người chỉ luyện tập trong vài phút, tinh thần bọn họ càng hoảng hốt hơn.
Bọn họ nhìn Tạ Bình Qua leo lên khung sắt để kiểm tra độ an toàn, sau đó đi xuống và nhẹ nhàng nói gì đó với Tạ Minh Duệ, nói xong thì tự làm phòng vệ an toàn nhất cho Tạ Minh Duệ, cứ cảm thấy quan hệ của hai người này... Thật sự rất khó lường.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã không còn cơ hội để đoán, bởi vì lần thứ hai Tạ Bình Qua leo lên cầu bập bênh, Tạ Minh Duệ cũng đi lên theo, mọi người nhìn lá cây lay động trong gió, lại nhìn hai người đang bịt mắt, cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.
"Đạo diễn, tôi thấy bệnh tim của tôi sắp tái phát rồi," nhân viên tổ đạo cụ ở hiện trường mặt mũi trắng bệch, "Sao ông không nói sớm là Tạ tổng sẽ tới, chúng tôi sẽ không bố trí loại thi đấu này... dù sao cũng là đại nhân vật, thế lực sau lưng rất phức tạp, một khi chúng ta không cẩn thận khiến ngài ấy bị thương, chết thế nào cũng không biết..."
Đạo diễn nhìn hắn một cái: "Yên tâm đi, có người Lan Phong đang quan sát đó! Từ khi Tạ tổng xác định muốn tới đây, toàn bộ quá trình đều có người Lan Phong đứng một bên quan sát, đặc biệt là phần của các ông, đã có công ty an ninh chuyên nghiệp xác nhận rồi."
"Thật không? Vậy thì tốt quá." Nhân viên tổ đạo cụ tức khắc khôi phục sắc mặt, toàn thân có sức sống trở lại.
Hắn ngước nhìn hai người đang đứng trên "cầu bập bênh" trên cao, như thể thiên địa chỉ còn lại hai người họ, cảm thán từ tận đáy lòng: "Mặc dù có người quan sát, nhưng tại sao Tạ tổng lại tham gia một hoạt động khó khăn nhưng không được gì như vậy? Các khách mời thường khác là vì thù lao và độ nổi tiếng, ngài ấy đâu cần những thế này đâu?"
Đạo diễn nhìn Tạ Bình Qua trong ống kính, sợi tóc trên trán cậu bị gió thổi qua, thở dài: "Còn có thể vì cái gì nữa? Muốn công khai xuất hiện cùng người yêu trước mặt mọi người, muốn chống lưng cho Tạ Bình Qua, chứng minh bọn họ không phải quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng, muốn khiến đối phương vui vẻ."
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: ^_^
- ---
Thật ra tôi đã rất cố gắng rồi đó! Hai hôm nay ngày nào cũng 4500 chữ, hai ngày tương đương với ba chương, coi như bốn bỏ lên năm đi! Nghĩ vậy có phải cảm thấy tôi rất chăm chỉ không! (Tự biên tự diễn)
Nói thế nào thì tôi cũng là một tác giả không có chương tồn kho, khóc nức nở.
Cảm ơn mọi người đã thích ~
Lời editor: tui cũng là một editor không có chương tồn kho 🤠
Hôm nay phát hiện ra một cách đánh máy nhanh hơn nên vẫn đăng được nhiều.
Danh sách chương