Tình huống của Mục Tuần thật sự nằm ngoài dự đoán của Tạ Bình Qua, nhưng nếu nói có ảnh hưởng gì thì... Gần như không có.
Giống như Lộ Hàn Lâm đặt công việc lên hàng đầu, sẽ không thay đổi đối tượng hợp tác chỉ vì hai người có khả năng xảy ra xung đột với nhau, Tạ Bình Qua cũng sẽ không vì có khả năng xảy ra xung đột mà buồn lo vô cớ.
Trong mắt cậu, nghiêm túc chuẩn bị sẵn sàng cho nhân vật mới mới là chuyện chính, còn những thứ khác hiểu sơ sơ là được.
Sau khi Tạ Minh Duệ lại xuất hiện lần nữa ở buổi biểu diễn của Tạ Bình Qua, quan hệ giữa hai người họ xem như đã bày ra trước mắt người ngoài.
Đặc biệt là bọn họ không hề kiêng dè trước mặt người khác, vì vậy các loại tin tức "nhân viên công tác hiện trường" bay đầy trời, nội dung tin tức không có gì khác ngoài việc hai người cứ dính nhau suốt.
Tin tức này không quan trọng lắm với một số người -- chẳng hạn như Lý Cường Uy và Hà Lạc Minh. Lý Cường Uy đã bị cha mắng té tát ngay từ ngày livestream đó, cuối cùng hắn cũng nhận ra mình bị người khác lợi dụng, điều này khiến thái độ của hắn đối với Hà Lạc Minh thay đổi rõ rệt. Hà Lạc Minh vẫn chưa hồi phục lại sau cơn hoảng loạn, hơn nữa còn bị Lý Cường Uy trở mặt, sự ăn ý của bọn họ càng ngày càng tệ, ở giai đoạn sau, hầu như không có trò chơi nào là không lót đế.
Tạ Minh Duệ biết được chuyện này cũng không thay đổi sắc mặt, anh không định làm gì hai người kia, bởi vì ngay khi anh lộ diện thì kết cục của hai người kia, đặc biệt là Hà Lạc Minh đã được định sẵn. Một kim chủ sẵn sàng đối phó với người vô tội chỉ vì một câu châm ngòi của tiểu tình nhân hiển nhiên không phải là người biết tự suy ngẫm, hắn sẽ đội nồi cho người đã ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn... Không cần nói thì ai cũng biết.
Những tin tức này lại rất quan trọng đối với một số người -- chẳng hạn như fans cp của Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ, cùng với các thành viên trong nhóm cá nhân của Tạ Minh Duệ.
Vào ngày livestream hôm đó, nhóm này đã bị oanh tạc, cả đám người trợn mắt há hốc miệng nghi ngờ có phải mình đang xuất hiện ảo giác hay không.
Cùng ngày hôm đó cũng có người rời nhóm, nhưng người trực tiếp trở thành fans cp của hai người lại càng nhiều hơn, sống một cuộc sống hạnh phúc khi được ăn kẹo.
Các cô một bên cảm thán hóa ra Tạ Minh Duệ sau khi yêu đương sẽ là thế này, sự là bá đạo tổng tài từ trong sách đi ra hiện thực.
【@Tiểu Điếm Viên đâu rồi? Cp của cậu thành sự thật rồi này, sao dạo này ít thấy cậu vậy? 】
【 Cô ấy chuẩn bị đi thi chứng chỉ nghiên cứu, cô ấy nói cp của cô ấy xuất sắc như vậy, cô ấy cũng phải trở nên giỏi hơn mới xứng đáng được đu bọn họ. 】
【...... Giác ngộ này khiến tại hạ hổ thẹn không bằng. 】
【 Cậu vừa ra từ cục chiến tranh hả? Cái người tập múa 30 ngày liên tục, không nghỉ một ngày mà lại tự nói mình không có giác ngộ hả? 】
【 Cậu dám vạch trần tôi? Cái này không phải là cậu kiến nghị tôi sao? Cái người chăm chỉ cố gắng vươn lên để rồi cuối cùng nhận được lời mời của một công ty lớn chỉ vì Tạ tổng quá đẹp trai không có tư cách vạch trần tôi học múa vì Bình Qua. 】
【 Cá mặn chân chính ăn dưa xem kịch. 】
【 Cá mặn chân chính cắn dưa xem kịch. 】
......
Tạ Minh Duệ đương nhiên không thể nào biết được chuyện trong nhóm, nhưng bầu không khí của nhóm đó là bầu không khí chỉnh thể của fans cp của hai người -- xét cho cùng, hai người này thật sự không liên quan gì đến "ca ca chỉ còn lại mình tôi", danh ngôn của các cô là "cho dù ca ca chỉ còn mỗi tiền thì cũng sẽ không chỉ còn lại mình tôi nha"! Mang theo tâm lý chúc phúc này, cô đã đu cp vô cùng vui vẻ, câu nói hàng ngày là "cp này thật ngọt ngào".
Điều này khiến cho Tạ Minh Duệ - người thỉnh thoảng vào nhóm xem rất hài lòng. Không sai! Anh và Bình Qua đúng là ngọt ngào như vậy đó, vừa chân thật vừa ngọt ngào, ngoại trừ việc Bình Qua luôn luôn chậm chạp thì không có khuyết điểm gì cả.
Đúng vậy, Tạ Bình Qua vẫn chậm chạp như trước kia, như hiện giờ, Tạ Minh Duệ ngồi dựa vào đầu giường, Tạ Bình Qua ôm eo anh cọ cọ, mềm mại nói "Em không muốn đi đóng phim, em muốn ở lại bên cạnh anh".
Tạ Minh Duệ cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt tràn ngập bất đắc dĩ: "Hình như em rất tin tưởng sự tự chủ của anh nha."
Nằm trên giường anh ôm anh làm nũng, rốt cuộc em có biết mình đang làm gì không vậy? Tạ Bình Qua lật người nằm trên đùi anh, mỉm cười nhìn anh: "Điện hạ của em cái gì cũng tốt nhất."
Tạ Minh Duệ bật cười: "Vậy thì em đúng là rất coi trọng anh."
Tạ Minh Duệ nói xong, trực tiếp bế cậu lên rồi hôn xuống.
Thời gian anh hôn không quá dài, rất nhanh đã buông ra, sau khi buông ra còn khẽ hôn lên mắt cậu: "Ngoan, đừng dụ dỗ anh."
Tạ Bình Qua nghe anh nói vậy, càng ôm chặt hơn.
Tạ Minh Duệ không nỡ đẩy ra, chỉ có thể để mặc cậu ôm: "Em học ai cái tính này vậy. Trước kia anh còn lo sau khi quan hệ của chúng ta thay đổi, em vẫn sẽ giống như trước đây, vừa thân mật vừa xa cách anh."
Tạ Bình Qua đáp không thèm nghĩ ngợi: "Bởi vì trước kia chỉ muốn ôm."
Nhưng ban đầu anh là điện hạ, còn cậu là ám vệ, sau này thì không còn mối quan hệ này nữa, Tạ Minh Duệ lại trông giống như có cuộc sống mới.
Cậu không dám tùy tiện bước qua vách ngăn kia, sợ anh cảm thấy cậu đi quá giới hạn.
Tâm Tạ Minh Duệ mềm nhũn.
Anh hôn lên tóc Tạ Bình Qua, nhẹ giọng nói: "Thật ra anh cũng vậy, có đôi khi nghĩ lại, chúng ta thật sự... lãng phí quá nhiều thời gian."
Thời gian quay bộ phim mới của Tạ Bình Qua kéo dài 5 tháng, có lẽ cậu sẽ đóng máy vào cuối tháng 4, cân nhắc đến việc phải xa cách lâu ngày, Tạ Minh Duệ không chút do dự lựa chọn... cử người đến đoàn làm phim.
Lúc sắp xếp chuyện này, Tưởng Chúc đã ngầm chửi thầm trong tối: Cái cớ này quá trời giả, giữa chừng ngài cũng đi thăm ban mà không phải sao, có cần phải lưu luyến vậy không?
Tạ Minh Duệ cảm thấy rất cần. Trong mắt anh, với tư cách là người mới nhận chức bạn trai, việc đưa người yêu của mình đi làm là điều anh nên và phải làm, vì vậy anh vô cùng quyết đoán lên máy bay và đưa Tạ Bình Qua đến địa điểm quay phim.
Bộ phim điện ảnh này có tên là 《 Thí Thần 》*, địa điểm quay phim là một khu danh lam thắng cảnh mới được phát triển, khu danh lam thắng cảnh này ban đầu dự kiến sẽ mở vào hai tháng sau, sau khi nghe nói Lộ Hàn Lâm cố ý chọn nơi này để quay phim, bọn họ đã thảo luận với Lộ Hàn Lâm, nếu sau khi bộ phim phát sóng có thể tuyên truyền giúp bọn họ, bọn họ có thể sửa thời gian mở vào 6 tháng sau, cũng chính là sau khi quay xong bộ phim, hơn nữa bọn họ còn không thu tiền thuê.
*Là giết thần đó.
Lộ Hàn Lâm sảng khoái đồng ý, vì vậy khi Tạ Bình Qua và những người khác đến, những gì bọn họ nhìn thấy là một khu phong cảnh yên tĩnh và xinh đẹp, không khí trong lành và không có người, rất thích hợp để vun đắp tình cảm.
"Gần đây tôi có tiện nghỉ phép không?" Tạ Minh Duệ quay đầu lại hỏi.
Tưởng Chúc đã quen với hình thức làm việc này, hắn nghĩ lại một chút rồi lắc đầu: "E là không được, có một vài dự án đã đến thời điểm mấu chốt, cần phải có ngài quyết định."
Tạ Minh Duệ tiếc nuối thở dài. Tạ Bình Qua đứng bên cạnh anh mỉm cười, sau đó nói: "Thật ra có thể đợi em quay xong, chúng ta có thể ở lại đây nghỉ phép, đến lúc đó có thể nghỉ ngơi cùng nhau."
Tạ Minh Duệ cảm thấy ý kiến này rất tốt, anh đáp được rồi kêu Cao Cường xách vali đến khách sạn trước, còn anh thì đi dạo một vòng quanh đây cùng Tạ Bình Qua.
Người của đoàn phim đã tới gần đủ, lúc hai người đi dạo có gặp được vài diễn viên và nhân viên công tác.
Mặc dù bọn họ đều đã biết quan hệ của Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ, nhưng khi chợt thấy hai người xuất hiện cùng nhau, bọn họ vẫn có chút giật mình.
Hai người cũng không để ý đến những người này, hai người tiếp tục vừa nói vừa cười vừa đi dạo, đi dạo một hồi thì phát hiện phía trước cũng có một cặp đôi giống bọn họ, đồng dạng bầu không khí cũng rất hài hòa
Nhưng điều khác với bọn họ là cặp đôi này không phải vai kề vai đi cùng nhau, mà là một người đẩy một người khác đi, hai người trông cũng gần 40 tuổi.
Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ liếc nhìn nhau, đều đoán được thân phận của đối phương, bọn họ không muốn quấy rầy hai người kia, đang định xem thử nên đi hướng nào thì hai người kia bắt đầu vòng về, đúng lúc chạm tầm mắt bọn họ.
Người đẩy xe lăn hơi sửng sốt một chút, người ngồi trên xe lăn cũng sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn là Tạ Bình Qua đi qua chào hỏi trước: "Xin chào."
"Xin chào," người ngồi trên xe lăn cũng chào hỏi, "Cậu là Bình Qua đúng không? A Tuần rất thích cậu."
Mục Tuần không chút do dự phản bác: "Anh không có, anh chỉ đang nghĩ nên □□ cậu ta thế nào thôi!"
Chương Nghị Duy xoa trán: "A Tuần hơi biệt nữu, cậu đừng để ý."
Chương Nghị Duy nói xong thì nhìn về phía Tạ Minh Duệ, nói thêm: "Tạ tổng cũng vậy, đừng để ý."
Tạ Minh Duệ "ừm" một tiếng: "Tôi không can thiệp vào công việc của Bình Qua."
"Nhưng có vài công việc vẫn phải can thiệp vào mới tốt được," Mục Tuần không chút khách khí nói, "Tôi từng hỏi thăm Trương Nam, cậu ta trò văn* rất tốt, cũng rất đẹp, không cần thiết phải trói mình chết trên đường minh tinh võ thuật, nếu không một ngày nào đó xảy ra chuyện, cậu hối hận cũng đã muộn."
*Trò văn (文戏): trò múa, hát, dàn nhạc.
Hắn vừa nói xong sắc mặt Tạ Minh Duệ mặc dù không thay đổi, nhưng lại cho người ta cảm giác có chút thay đổi, lập tức từ một người "người trẻ tuổi không có cảm giác giống chủ tịch" biến thành một nhân vật cao cấp đã thượng vị lâu năm.
Anh liếc nhìn Chương Nghị Duy một cái, lại liếc nhìn Mục Tuần, giọng nói còn lạnh hơn ánh mắt: "Quản tốt chuyện của mình đi."
Tạ Minh Duệ nói xong, không thèm quay đầu lại mà kéo Tạ Bình Qua đi mất.
Tạ Bình Qua không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy, cậu đi theo vài bước, chờ đến khi anh đi chậm lại, cậu mới kéo anh lại, sau đó nhân lúc anh quay đầu lại, nhanh chóng nhón chân hôn anh: "Điện hạ, đừng tức giận."
Lúc Tạ Bình Qua đi theo anh, khí thế của Tạ Minh Duệ giảm một nửa, đến khi Tạ Bình Qua hôn anh, anh đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Anh đặt tay lên đầu Tạ Bình Qua, nhẹ nhàng xoa, sau đó ôm cậu vào trong lòng, dịu dàng nói: "Anh không tức giận, anh cũng biết hắn không có ác ý."
So với bất kỳ ai, anh biết rất rõ Mục Tuần nói đúng. Lúc trước anh cũng như vậy, cho rằng tiên đế chết thì chuyện sẽ kết thúc, cho rằng rất nhanh Bình Qua nhà anh có để quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, sau đó chuyện ngoài ý muốn lại đến nhanh hơn tương lai.
Vừa rồi anh tức giận là vì bị chọc trúng nghịch lân, nhưng chuyện này hiển nhiên không thích hợp nói ra khiến Tạ Bình Qua áy náy, nên anh tránh nặng tìm nhẹ, không nhắc tới chuyện này: "Vừa rồi anh phản ứng hơi lớn, chỉ vì anh không thích nghe người khác nói giả thiết này nọ. Bình Qua, em đừng suy nghĩ nhiều, em muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, giống như lúc anh nói ở trận chung kết vậy, em cứ yên tâm mà bay, anh vĩnh viễn sẽ đứng phía sau em."
Chỉ cần tồn tại là được, anh sẽ không để Tạ Bình Qua rời khỏi anh, Bình Qua nhà anh đã sống nửa đời lao tù, anh hi vọng trong cuộc sống mới này, Bình Qua nhà anh có thể tự do tự tại.
Tạ Bình Qua vùi mặt vào vai anh, giọng nói mang theo chút ý cười đáp "được".
Mặc dù giọng nói cậu mang theo ý cười, nhưng ở nơi Tạ Minh Duệ không nhìn thấy, trong mắt cậu lại không có chút ý cười nào.
Vì sao luôn có người muốn bắt nạt điện hạ của cậu? Bởi vì điện hạ của cậu quá mạnh mẽ, nên cảm thấy dù nói gì hay làm gì, điện hạ của cậu đều sẽ không đau khổ sao?
Giống như Lộ Hàn Lâm đặt công việc lên hàng đầu, sẽ không thay đổi đối tượng hợp tác chỉ vì hai người có khả năng xảy ra xung đột với nhau, Tạ Bình Qua cũng sẽ không vì có khả năng xảy ra xung đột mà buồn lo vô cớ.
Trong mắt cậu, nghiêm túc chuẩn bị sẵn sàng cho nhân vật mới mới là chuyện chính, còn những thứ khác hiểu sơ sơ là được.
Sau khi Tạ Minh Duệ lại xuất hiện lần nữa ở buổi biểu diễn của Tạ Bình Qua, quan hệ giữa hai người họ xem như đã bày ra trước mắt người ngoài.
Đặc biệt là bọn họ không hề kiêng dè trước mặt người khác, vì vậy các loại tin tức "nhân viên công tác hiện trường" bay đầy trời, nội dung tin tức không có gì khác ngoài việc hai người cứ dính nhau suốt.
Tin tức này không quan trọng lắm với một số người -- chẳng hạn như Lý Cường Uy và Hà Lạc Minh. Lý Cường Uy đã bị cha mắng té tát ngay từ ngày livestream đó, cuối cùng hắn cũng nhận ra mình bị người khác lợi dụng, điều này khiến thái độ của hắn đối với Hà Lạc Minh thay đổi rõ rệt. Hà Lạc Minh vẫn chưa hồi phục lại sau cơn hoảng loạn, hơn nữa còn bị Lý Cường Uy trở mặt, sự ăn ý của bọn họ càng ngày càng tệ, ở giai đoạn sau, hầu như không có trò chơi nào là không lót đế.
Tạ Minh Duệ biết được chuyện này cũng không thay đổi sắc mặt, anh không định làm gì hai người kia, bởi vì ngay khi anh lộ diện thì kết cục của hai người kia, đặc biệt là Hà Lạc Minh đã được định sẵn. Một kim chủ sẵn sàng đối phó với người vô tội chỉ vì một câu châm ngòi của tiểu tình nhân hiển nhiên không phải là người biết tự suy ngẫm, hắn sẽ đội nồi cho người đã ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn... Không cần nói thì ai cũng biết.
Những tin tức này lại rất quan trọng đối với một số người -- chẳng hạn như fans cp của Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ, cùng với các thành viên trong nhóm cá nhân của Tạ Minh Duệ.
Vào ngày livestream hôm đó, nhóm này đã bị oanh tạc, cả đám người trợn mắt há hốc miệng nghi ngờ có phải mình đang xuất hiện ảo giác hay không.
Cùng ngày hôm đó cũng có người rời nhóm, nhưng người trực tiếp trở thành fans cp của hai người lại càng nhiều hơn, sống một cuộc sống hạnh phúc khi được ăn kẹo.
Các cô một bên cảm thán hóa ra Tạ Minh Duệ sau khi yêu đương sẽ là thế này, sự là bá đạo tổng tài từ trong sách đi ra hiện thực.
【@Tiểu Điếm Viên đâu rồi? Cp của cậu thành sự thật rồi này, sao dạo này ít thấy cậu vậy? 】
【 Cô ấy chuẩn bị đi thi chứng chỉ nghiên cứu, cô ấy nói cp của cô ấy xuất sắc như vậy, cô ấy cũng phải trở nên giỏi hơn mới xứng đáng được đu bọn họ. 】
【...... Giác ngộ này khiến tại hạ hổ thẹn không bằng. 】
【 Cậu vừa ra từ cục chiến tranh hả? Cái người tập múa 30 ngày liên tục, không nghỉ một ngày mà lại tự nói mình không có giác ngộ hả? 】
【 Cậu dám vạch trần tôi? Cái này không phải là cậu kiến nghị tôi sao? Cái người chăm chỉ cố gắng vươn lên để rồi cuối cùng nhận được lời mời của một công ty lớn chỉ vì Tạ tổng quá đẹp trai không có tư cách vạch trần tôi học múa vì Bình Qua. 】
【 Cá mặn chân chính ăn dưa xem kịch. 】
【 Cá mặn chân chính cắn dưa xem kịch. 】
......
Tạ Minh Duệ đương nhiên không thể nào biết được chuyện trong nhóm, nhưng bầu không khí của nhóm đó là bầu không khí chỉnh thể của fans cp của hai người -- xét cho cùng, hai người này thật sự không liên quan gì đến "ca ca chỉ còn lại mình tôi", danh ngôn của các cô là "cho dù ca ca chỉ còn mỗi tiền thì cũng sẽ không chỉ còn lại mình tôi nha"! Mang theo tâm lý chúc phúc này, cô đã đu cp vô cùng vui vẻ, câu nói hàng ngày là "cp này thật ngọt ngào".
Điều này khiến cho Tạ Minh Duệ - người thỉnh thoảng vào nhóm xem rất hài lòng. Không sai! Anh và Bình Qua đúng là ngọt ngào như vậy đó, vừa chân thật vừa ngọt ngào, ngoại trừ việc Bình Qua luôn luôn chậm chạp thì không có khuyết điểm gì cả.
Đúng vậy, Tạ Bình Qua vẫn chậm chạp như trước kia, như hiện giờ, Tạ Minh Duệ ngồi dựa vào đầu giường, Tạ Bình Qua ôm eo anh cọ cọ, mềm mại nói "Em không muốn đi đóng phim, em muốn ở lại bên cạnh anh".
Tạ Minh Duệ cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt tràn ngập bất đắc dĩ: "Hình như em rất tin tưởng sự tự chủ của anh nha."
Nằm trên giường anh ôm anh làm nũng, rốt cuộc em có biết mình đang làm gì không vậy? Tạ Bình Qua lật người nằm trên đùi anh, mỉm cười nhìn anh: "Điện hạ của em cái gì cũng tốt nhất."
Tạ Minh Duệ bật cười: "Vậy thì em đúng là rất coi trọng anh."
Tạ Minh Duệ nói xong, trực tiếp bế cậu lên rồi hôn xuống.
Thời gian anh hôn không quá dài, rất nhanh đã buông ra, sau khi buông ra còn khẽ hôn lên mắt cậu: "Ngoan, đừng dụ dỗ anh."
Tạ Bình Qua nghe anh nói vậy, càng ôm chặt hơn.
Tạ Minh Duệ không nỡ đẩy ra, chỉ có thể để mặc cậu ôm: "Em học ai cái tính này vậy. Trước kia anh còn lo sau khi quan hệ của chúng ta thay đổi, em vẫn sẽ giống như trước đây, vừa thân mật vừa xa cách anh."
Tạ Bình Qua đáp không thèm nghĩ ngợi: "Bởi vì trước kia chỉ muốn ôm."
Nhưng ban đầu anh là điện hạ, còn cậu là ám vệ, sau này thì không còn mối quan hệ này nữa, Tạ Minh Duệ lại trông giống như có cuộc sống mới.
Cậu không dám tùy tiện bước qua vách ngăn kia, sợ anh cảm thấy cậu đi quá giới hạn.
Tâm Tạ Minh Duệ mềm nhũn.
Anh hôn lên tóc Tạ Bình Qua, nhẹ giọng nói: "Thật ra anh cũng vậy, có đôi khi nghĩ lại, chúng ta thật sự... lãng phí quá nhiều thời gian."
Thời gian quay bộ phim mới của Tạ Bình Qua kéo dài 5 tháng, có lẽ cậu sẽ đóng máy vào cuối tháng 4, cân nhắc đến việc phải xa cách lâu ngày, Tạ Minh Duệ không chút do dự lựa chọn... cử người đến đoàn làm phim.
Lúc sắp xếp chuyện này, Tưởng Chúc đã ngầm chửi thầm trong tối: Cái cớ này quá trời giả, giữa chừng ngài cũng đi thăm ban mà không phải sao, có cần phải lưu luyến vậy không?
Tạ Minh Duệ cảm thấy rất cần. Trong mắt anh, với tư cách là người mới nhận chức bạn trai, việc đưa người yêu của mình đi làm là điều anh nên và phải làm, vì vậy anh vô cùng quyết đoán lên máy bay và đưa Tạ Bình Qua đến địa điểm quay phim.
Bộ phim điện ảnh này có tên là 《 Thí Thần 》*, địa điểm quay phim là một khu danh lam thắng cảnh mới được phát triển, khu danh lam thắng cảnh này ban đầu dự kiến sẽ mở vào hai tháng sau, sau khi nghe nói Lộ Hàn Lâm cố ý chọn nơi này để quay phim, bọn họ đã thảo luận với Lộ Hàn Lâm, nếu sau khi bộ phim phát sóng có thể tuyên truyền giúp bọn họ, bọn họ có thể sửa thời gian mở vào 6 tháng sau, cũng chính là sau khi quay xong bộ phim, hơn nữa bọn họ còn không thu tiền thuê.
*Là giết thần đó.
Lộ Hàn Lâm sảng khoái đồng ý, vì vậy khi Tạ Bình Qua và những người khác đến, những gì bọn họ nhìn thấy là một khu phong cảnh yên tĩnh và xinh đẹp, không khí trong lành và không có người, rất thích hợp để vun đắp tình cảm.
"Gần đây tôi có tiện nghỉ phép không?" Tạ Minh Duệ quay đầu lại hỏi.
Tưởng Chúc đã quen với hình thức làm việc này, hắn nghĩ lại một chút rồi lắc đầu: "E là không được, có một vài dự án đã đến thời điểm mấu chốt, cần phải có ngài quyết định."
Tạ Minh Duệ tiếc nuối thở dài. Tạ Bình Qua đứng bên cạnh anh mỉm cười, sau đó nói: "Thật ra có thể đợi em quay xong, chúng ta có thể ở lại đây nghỉ phép, đến lúc đó có thể nghỉ ngơi cùng nhau."
Tạ Minh Duệ cảm thấy ý kiến này rất tốt, anh đáp được rồi kêu Cao Cường xách vali đến khách sạn trước, còn anh thì đi dạo một vòng quanh đây cùng Tạ Bình Qua.
Người của đoàn phim đã tới gần đủ, lúc hai người đi dạo có gặp được vài diễn viên và nhân viên công tác.
Mặc dù bọn họ đều đã biết quan hệ của Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ, nhưng khi chợt thấy hai người xuất hiện cùng nhau, bọn họ vẫn có chút giật mình.
Hai người cũng không để ý đến những người này, hai người tiếp tục vừa nói vừa cười vừa đi dạo, đi dạo một hồi thì phát hiện phía trước cũng có một cặp đôi giống bọn họ, đồng dạng bầu không khí cũng rất hài hòa
Nhưng điều khác với bọn họ là cặp đôi này không phải vai kề vai đi cùng nhau, mà là một người đẩy một người khác đi, hai người trông cũng gần 40 tuổi.
Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ liếc nhìn nhau, đều đoán được thân phận của đối phương, bọn họ không muốn quấy rầy hai người kia, đang định xem thử nên đi hướng nào thì hai người kia bắt đầu vòng về, đúng lúc chạm tầm mắt bọn họ.
Người đẩy xe lăn hơi sửng sốt một chút, người ngồi trên xe lăn cũng sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn là Tạ Bình Qua đi qua chào hỏi trước: "Xin chào."
"Xin chào," người ngồi trên xe lăn cũng chào hỏi, "Cậu là Bình Qua đúng không? A Tuần rất thích cậu."
Mục Tuần không chút do dự phản bác: "Anh không có, anh chỉ đang nghĩ nên □□ cậu ta thế nào thôi!"
Chương Nghị Duy xoa trán: "A Tuần hơi biệt nữu, cậu đừng để ý."
Chương Nghị Duy nói xong thì nhìn về phía Tạ Minh Duệ, nói thêm: "Tạ tổng cũng vậy, đừng để ý."
Tạ Minh Duệ "ừm" một tiếng: "Tôi không can thiệp vào công việc của Bình Qua."
"Nhưng có vài công việc vẫn phải can thiệp vào mới tốt được," Mục Tuần không chút khách khí nói, "Tôi từng hỏi thăm Trương Nam, cậu ta trò văn* rất tốt, cũng rất đẹp, không cần thiết phải trói mình chết trên đường minh tinh võ thuật, nếu không một ngày nào đó xảy ra chuyện, cậu hối hận cũng đã muộn."
*Trò văn (文戏): trò múa, hát, dàn nhạc.
Hắn vừa nói xong sắc mặt Tạ Minh Duệ mặc dù không thay đổi, nhưng lại cho người ta cảm giác có chút thay đổi, lập tức từ một người "người trẻ tuổi không có cảm giác giống chủ tịch" biến thành một nhân vật cao cấp đã thượng vị lâu năm.
Anh liếc nhìn Chương Nghị Duy một cái, lại liếc nhìn Mục Tuần, giọng nói còn lạnh hơn ánh mắt: "Quản tốt chuyện của mình đi."
Tạ Minh Duệ nói xong, không thèm quay đầu lại mà kéo Tạ Bình Qua đi mất.
Tạ Bình Qua không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy, cậu đi theo vài bước, chờ đến khi anh đi chậm lại, cậu mới kéo anh lại, sau đó nhân lúc anh quay đầu lại, nhanh chóng nhón chân hôn anh: "Điện hạ, đừng tức giận."
Lúc Tạ Bình Qua đi theo anh, khí thế của Tạ Minh Duệ giảm một nửa, đến khi Tạ Bình Qua hôn anh, anh đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.
Anh đặt tay lên đầu Tạ Bình Qua, nhẹ nhàng xoa, sau đó ôm cậu vào trong lòng, dịu dàng nói: "Anh không tức giận, anh cũng biết hắn không có ác ý."
So với bất kỳ ai, anh biết rất rõ Mục Tuần nói đúng. Lúc trước anh cũng như vậy, cho rằng tiên đế chết thì chuyện sẽ kết thúc, cho rằng rất nhanh Bình Qua nhà anh có để quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, sau đó chuyện ngoài ý muốn lại đến nhanh hơn tương lai.
Vừa rồi anh tức giận là vì bị chọc trúng nghịch lân, nhưng chuyện này hiển nhiên không thích hợp nói ra khiến Tạ Bình Qua áy náy, nên anh tránh nặng tìm nhẹ, không nhắc tới chuyện này: "Vừa rồi anh phản ứng hơi lớn, chỉ vì anh không thích nghe người khác nói giả thiết này nọ. Bình Qua, em đừng suy nghĩ nhiều, em muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, giống như lúc anh nói ở trận chung kết vậy, em cứ yên tâm mà bay, anh vĩnh viễn sẽ đứng phía sau em."
Chỉ cần tồn tại là được, anh sẽ không để Tạ Bình Qua rời khỏi anh, Bình Qua nhà anh đã sống nửa đời lao tù, anh hi vọng trong cuộc sống mới này, Bình Qua nhà anh có thể tự do tự tại.
Tạ Bình Qua vùi mặt vào vai anh, giọng nói mang theo chút ý cười đáp "được".
Mặc dù giọng nói cậu mang theo ý cười, nhưng ở nơi Tạ Minh Duệ không nhìn thấy, trong mắt cậu lại không có chút ý cười nào.
Vì sao luôn có người muốn bắt nạt điện hạ của cậu? Bởi vì điện hạ của cậu quá mạnh mẽ, nên cảm thấy dù nói gì hay làm gì, điện hạ của cậu đều sẽ không đau khổ sao?
Danh sách chương