Quay phim điện ảnh và quay phim truyền hình là hai khái niệm khác nhau.

Biểu hiện trực quan nhất giữa hai bên là thời gian quay, chẳng hạn như cảnh quay này, nếu là quay phim truyền hình, có lẽ nửa ngày đã quay xong, nhưng là đang quay phim điện ảnh lại cần tốn ít nhất một tuần.

Không thể không nói, ý kiến mà Tạ Bình Qua đưa ra phù hợp với thói quen đóng phim của diễn viên hơn ý kiến của Mục Tuần, vì vậy hai người Lương Phong đã chấp nhận nó một cách tốt đẹp, thành phẩm cuối cùng cũng được Lộ Hàn Lâm chấp nhận tốt đẹp.

Còn về Tạ Bình Qua...

Nếu nói lúc cậu quay thử đã làm mọi người kinh diễm, vậy khi cậu quay thật, biểu hiện của cậu đã làm mọi người hoảng hốt, hoàn toàn không phân rõ rốt cuộc cậu là thật hay bạch y nhân là thật.

Mỗi lần cậu trang điểm xong ra tới, phim trường tự động lặng ngắt như tờ, ngay cả Lộ Hàn Lâm đang giảng giải cách diễn với cậu, cũng sẽ bất giác đổi cách giảng giải khác với khi giảng giải cho những người khác.

Mà phần đánh diễn của cậu... Mặc dù Mục Tuần nói bảo lưu ý kiến, nhưng sau khi bắt đầu nghiêm túc quay, dù là người không hiểu đánh diễn cũng hiểu rõ ý kiến của Mục Tuần đã không còn quan trọng.

Giơ tay, dừng hình ảnh*, ra chiêu, thu tay áo, rũ mắt... Mỗi một động tác của Tạ Bình Qua đều gãi đúng chỗ ngứa, đều giống như thân phận bạch y nhân của cậu, đứng thẳng trên đỉnh núi thần cao cao, hờ hững quan sát chúng sinh.

*Dừng hình ảnh (定格) màn hình đang hoạt động đột ngột dừng lại trên một màn hình nhất định.

Vào ngày thứ tư quay cảnh này, người yêu của Mục Tuần, cũng tức là Chương Nghị Duy xuất hiện ở phim trường.

Hắn không nhìn Mục Tuần, cũng không nhìn những người khác, hắn ngồi trong một góc mát mẻ, không nhúc nhích nhìn Tạ Bình Qua.

Tạ Bình Qua có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương không giống với những người khác, thỉnh thoảng khi quay xong, cậu sẽ tới đứng bên cạnh đối phương.

Cậu không nói gì, Chương Nghị Duy cũng không nói gì, nhưng dù vậy, không ít người trong đoàn phim vẫn sẽ nhìn nhau rồi quan sát biểu cảm của Mục Tuần.

Sắc mặt Mục Tuần còn khó coi hơn cái hôm Lộ Hàn Lâm quyết định chấp nhận ý kiến của Tạ Bình Qua, chỉ là hắn không nói gì, lúc Chương Nghị Duy tự đẩy xe lăn đi hắn cũng không đuổi theo.

Tạ Bình Qua nhìn bóng dáng người nọ một cái, lại nhìn Mục Tuần trước sau không nói lời nào, cậu báo với Lộ Hàn Lâm một tiếng, sau đó rời khỏi phim trường, chuẩn bị tháo trang sức.

Mấy ngày nay điện hạ nhà cậu lại xuất ngoại, thời gian chênh lệch nhau, cậu phải về sớm một chút để gọi điện mới được.

Tạ Bình Qua và Chương Nghị Duy im lặng đứng cạnh nhau xem những người khác đóng phim một thời gian rất dài, cả hai không ai giao lưu nói chuyện với nhau, mãi đến khi trailer của 《 Thành phố màu xám 》 chính thức lên sóng.



Lúc Tạ Bình Qua chọn làm diễn viên, fans của cậu đã nghĩ, sau khi cậu làm diễn viên, một khi đã nhận phim thì là nửa năm đến một năm không thấy được người thật thì các cô nên làm gì bây giờ, có thể vì không có tin tức mà thoát fan hay không, không ngờ từ khi Tạ Bình Qua debut, trên giang hồ chưa bao giờ ngừng đăng tải tin tức về cậu.

Về việc cậu bị đoàn phim hủy hợp đồng, về việc cậu trở thành nam một, về việc kẻ thần bí thăm ban, về tạp kỹ mới, về thân phận của kẻ thần bí bị vạch trần...

Fans cảm thấy mấy tháng này cảm xúc lên xuống phập phồng, không có lúc nào không ở đỉnh điểm.

Bởi vì có quá nhiều chuyện kích thích, fans cho rằng trong khoảng thời gian ngắn, mình sẽ không kích động nữa, sau đó các cô thấy trailer 《 Thành phố màu xám 》.

Lúc click vào trailer, các cô nghĩ là: 【 Cuối cùng cũng có trailer rồi! Để xem trước một cái, xem xong thì bắt đầu share và tuyên truyền! 】

Sau khi click vào, các cô nghĩ là: 【 Vừa rồi tôi có định làm gì đó đúng không? Chắc không quan trọng đâu, xem lại lần nữa rồi nói, Bình Qua đẹp trai quá hu hu hu. 】

Sau khi xem xong một lần nữa, trong đầu các cô chỉ còn lại: 【 Xem lại lần nữa! Xem lại lần nữa! 】

Còn về share gì đó? Đến khi các cô nhớ tới chuyện này, đã nửa tiếng trôi qua rồi...

Mặc dù fans phản ứng chậm, nhưng tốc độ truyền bá trailer này không chậm chút nào.

Bởi vì tạp kỹ đại bạo, cũng vì quan hệ không tầm thường với Tạ Minh Duệ, hiện giờ có rất nhiều người biết về Tạ Bình Qua, tò mò vị phu nhân mà chủ tịch tập đoàn Lan Phong đã nhận định sẽ diễn thành thế nào.

Bọn họ trước sau như một, đều ôm tâm tư xem náo nhiệt mà click vào trailer, sau đó trước sau như một phát hiện... Tạ Bình Qua, người này thật sự không có náo nhiệt gì có thể xem.

Bất kể là giá trị nhan sắc hay là dáng người, bất kể là biểu đạt cảm xúc hay là diễn xuất động tác, tất cả đều hoàn mỹ gần sát với nhân vật, khiến khán giả có thể từ mỗi một cử động, từ cái nhíu mày và nụ cười của cậu, cảm nhận được thiếu niên bị mọi thứ xung quanh cuốn trôi, đang dùng hết sức mình đấu tranh.

Cuộc đấu tranh này khiến người khác cảm động, cũng làm người khác không khỏi tò mò về kết cục cuối cùng của cậu.

Mọi người xem xong một lúc lâu mới hồi phục tinh thần sau cú sốc, cảm thán Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ không hổ là một đôi -- bởi vì theo một mặt nào đó, bọn họ thực sự rất giống nhau, nhìn không ra khuyết điểm, tìm không thấy sơ hở, chỉ cần xuất hiện trong công việc là hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được.

Những người muốn xem náo nhiệt đều thừa nhận như vậy, càng đừng nói đến những người vốn mong chờ tác phẩm này, chẳng hạn như Chương Nghị Duy.

Hắn kéo rèm lên, xem đi xem lại trailer rất nhiều lần, xem đến khi Mục Tuần trở về mới tắt video.

Hắn không nói chuyện về Tạ Bình Qua với Mục Tuần, Mục Tuần cũng không hỏi gì, mãi đến ngày hôm sau Chương Nghị Duy nhìn thấy Tạ Bình Qua, hắn mới thong thả nói: "Biểu hiện của cậu trong 《 Thành phố màu xám 》, hoàn toàn không giống một người mới."

Tạ Bình Qua nhỏ giọng nói "cảm ơn",Chương Nghị Duy im lặng một lát mới nói tiếp: "Trong lúc nhìn cậu đóng 《 Thành phố màu xám 》, cuối cùng tôi cũng xác nhận nếu không phải chuyện ngày đó, cậu hẳn có thể làm được, cậu sẽ làm Mục Tuần khó xử đúng không?"

Cảnh đánh diễn của Tạ Bình Qua thực sự rất tốt, không phải người bình thường nào cũng có thể hiểu được cái tốt này, mà khi trình độ càng gần cậu thì càng có thể hiểu được, rốt cuộc cái tốt của cậu mạnh như thế nào.

Thứ cậu có thể làm được tuyệt đối nhiều hơn những gì cậu thể hiện, nhưng người ngoài không nhất định có thể nhìn ra được điểm này.

Tạ Bình Qua trực tiếp thừa nhận: "Đúng. Tôi không định quản chuyện của các ngài, nhưng ngài ấy cũng nên tỉnh táo lại. Thế giới này có rất nhiều thứ vượt qua khỏi sức tưởng tượng của ngài ấy, không phải những gì ngài ấy cho là đúng thì mới là chân lý."

Tạ Bình Qua nói xong, hơi dừng lại một chút: "Chỉ là, chưa nói tới có cố ý hay không. Sở dĩ tôi chọn cách diễn này là vì nó là nhẹ nhàng nhất đối với tôi, là cách an toàn nhất, ngược lại đồng thời thỏa mãn suy nghĩ của tôi và cách thể hiện mặt mũi của ngài ấy càng khó khăn hơn. Theo cách nói của ngài ấy, diễn viên quay đánh diễn, nhiệm vụ hàng đầu chính là bảo vệ tốt bản thân đúng không?"

Lúc Tạ Bình Qua nói nửa câu đầu, giọng cậu vẫn như thường ngày, nhưng khi nói đến nửa câu sau thì dần nhẹ lại, trong giọng nói nhẹ nhàng chứa từng chút từng chút hơi thở nguy hiểm.

Tạ Bình Qua nhìn cơ thể nháy mắt căng cứng của hắn, cười nhẹ một tiếng rồi thu lại hơi thở kia.

Chương Nghị Duy nhìn mặt cậu, nhất thời hắn không thể nào phân rõ Tạ Bình Qua có thể lặp đi lặp lại cùng một động tác trước ống kính mà không một câu oán hận và Tạ Bình Qua vừa rồi, Tạ Bình Qua nào mới là thật, nhưng không thể phủ nhận, người như vậy rất phù hợp với giới giải trí.

Hắn im lặng một lát rồi thảo luận với Tạ Bình Qua về động tác cậu dùng trong trailer 《 Thành phố màu xám 》, Tạ Bình Qua cũng rất kiên nhẫn trả lời.

Chỉ là ban đầu Tạ Bình Qua trả lời theo lễ tiết, dù sao Chương Nghị Duy không đắc tội cậu, nhưng càng về sau lại có chút hợp ý.

Chương Nghị Duy cũng vậy, trò chuyện một hồi, trên mặt hắn xuất hiện tia hưng phấn đỏ ửng đã lâu không thấy.



Không biết đã qua bao lâu, bầu trời đột nhiên vang lên tia sét, Tạ Bình Qua ngẩng đầu nhìn tầng mây trên đỉnh đầu, nhỏ giọng nói: "Sắp mưa rồi."

Sau khi đợi một lúc lâu, cuối cùng trận mưa cũng rơi xuống, cảnh quay cuối cùng cũng đã quay xong, câu chuyện cứ vậy tiến vào giai đoạn mới.

Sau khi mai táng vị sư phụ kia, nhóm ba người nhân vật chính bắt đầu khởi hành lần nữa, ở trên núi thần phát hiện có thể nhìn lén nhân gian qua thủy kính, bên trong thủy kính hiện ra thành trấn vốn phồn hoa bị cuốn vào chiến hỏa.

Bọn họ nhìn vườn mẫu đơn mà bọn họ vừa đi qua bị phóng hỏa, trong đám lửa có tiếng kêu khóc của người thích uống rượu vẽ tranh trong vườn mẫu đơn.

"Các ngươi thấy rồi chứ, bây giờ trở về vẫn còn kịp." Cũng ngay lúc này, bạch y nhân lại xuất hiện.

Ba người phẫn nộ hỏi hắn đây là xảy ra chuyện gì, bạch y nhân cảm thấy bọn họ đang hỏi một vấn đề rất ngu xuẩn: "Chính các ngươi nhìn thấy rồi đó."

Giọng bạch y nhân không chút cảm xúc, hắn nhìn thảm kịch trong thủy kính tựa như đang nhìn hai con kiến đánh nhau, thần sắc không hề rung động, thậm chí còn có một tia chán ghét.

Ba người tức giận trong lòng, cho rằng bạch y nhân dùng tính mạng của người vô tội uy hiếp bọn họ, lại động thủ lần nữa.

Mặc dù hai người đã có kinh nghiệm chiến đấu một lần và bị treo đánh, nhưng bị thương không nặng, thật ra thì nữ một, cho dù thời thời khắc khắc chú ý nhưng vẫn bất cẩn bị trọng thương.

Hai người thấy đồng đội bị trọng thương cũng không còn ham chiếu nữa, dẫn đồng đội chạy thoát, bạch y nhân không đuổi theo, mặc kệ bọn họ rời đi.

Cuối cùng cũng cứu được đồng đội bị trọng thương, cô rất đau đớn, cho rằng mình kéo chân hai người kia. Cô không biết mình phải làm sao, rõ ràng trước kia ở môn phái, cô tồn tại như một thiên chi kiêu nữ.

Hai người yên lặng an ủi, nói với cô, đối phương là thần, người và thần vốn dĩ có khoảng cách không thể vượt qua.

Thiếu nữ gật đầu, sau khi hai người kia chìm vào giấc ngủ, một mình cô đứng dậy, ôm bia mộ của sư phụ và khóc.

Sau khi thương thế lành lại, ba người bắt đầu khởi hành lần nữa.

Bọn họ lại đi đến nơi có thủy kính kia, phát hiện chiến hỏa đã tràn lan, không chỉ có vườn mẫu đơn mà toàn bộ thành trấn đã bị thiêu đốt, đất khô cằn.

Bạn họ giận không thể át, ngẩng đầu tìm kiếm bạch y nhân nhưng lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ ở nơi xa, không đợi bọn họ tiến đến gần, bóng dáng kia đã biến mất không thấy.

Sau đó bọn họ từng chút một trèo lên chỗ cao trên núi.

Núi thần khác với những núi bình thường khác, lúc bọn họ đứng ở chân núi thì không nhìn thấy đỉnh núi của núi thần; bọn họ trèo lên một lúc lâu vẫn không nhìn thấy đỉnh núi của núi thần.

Bọn họ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục trèo lên, lần lượt phát hiện những thủy kính khác nhau.

Thủy kính có lớn có nhỏ hiện lên những thành trấn khác nhau, nhưng bên trong đều không ngoại lệ, đều lâm vào chiến loạn.

Bọn họ cũng gặp bạch y nhân rất nhiều lần, mặc dù số lần giao đấu không nhiều, nhưng cũng không ít.

Hai người trẻ tuổi xuất thân ở đất nước nhỏ sức chiến đấu ngày càng cao, chênh lệch với bạch y nhân cũng ngày càng nhỏ, bọn họ bắt đầu cảm thấy cũng không phải không thể thắng được thần.

Cũng ngay lúc này, nữ một chết.

Thật ra cái chết của cô cũng không tính là đột ngột, nội thương của cô vẫn luôn không tốt lên được nhưng cô cố kìm nén. Cô không muốn kéo chân sau của hai người, vì vậy cô không ngừng chiến đấu, kết quả là thương thế không ngừng tăng lên.

Từ lúc ban đầu cô xuất hiện là một cô nương xinh đẹp yêu kiều, bây giờ biến thành một cô nương tiều tụy tâm sự nặng nề, càng ngày càng nhớ đến biểu cảm lúc sắp chết của sư phụ.

Cô cứ cảm thấy dường như bọn họ đã xem nhẹ cái gì rồi, nhưng lại nghĩ không ra, mãi đến trận đấu trước khi chết.

Trận đấu kia không tạo thành vết thương chí mạng với cô, nhưng do liên tục sử dụng pháp thuật, ngọn lửa sinh mệnh của cô dần nhỏ lại, cuộc đời cô cũng sắp đi đến hồi kết.



Vào một khắc cuối cùng sắp đi đến cuối sinh mệnh kia, cô nhìn thấy rất rõ nam ba không ngừng chiến đấu nhưng quần áo lại càng ngày càng tao nhã, trong đầu chợt lóe, cuối cùng cũng nghĩ ra sư phụ cô rất lâu trước kia đã nghĩ ra chuyện đó.

Cô rất muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, mà trong tầm mắt cuối cùng của cô, lại xuất hiện bạch y nhân, chỉ có cô có thể nhìn thấy bạch y nhân.

Bạch y nhân trông lạnh như băng, nhưng cũng không giống lạnh như băng.

Hắn nhìn cô gái trẻ đang rất muốn nói gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười, cũng là nụ cười đầu tiên của hắn trong cả bộ phim.

Nụ cười kia không có ý tốt nhưng cũng không có ác ý, nói chính xác hơn nó chỉ là một người ngàn năm không có biểu cảm gì, kéo cơ mặt của mình để làm ra một biểu cảm có thể không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Sau khi làm xong biểu cảm này hắn biến mất, chỉ còn lại cô gái vẫn không nói được lời nào, cuối cùng mang theo suy nghĩ không cách nào nói ra, ôm hận rời khỏi thế gian.

Trò văn mở màn giai đoạn mới này quay không khó, có Lương Phong ảnh đế trẻ tuổi dẫn dắt, hai người còn lại rất nhanh tìm được trạng thái.

Nhưng cảnh đánh diễn thứ hai trong toàn bộ phim, đó là cảnh chiến đấu dưới mưa chống lại ngọn lửa chiến tranh đang hoành hành lại không quay được.

Ba người thử đến mấy lần vẫn không đạt được trạng thái như khi quay cùng bạch y nhân.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, trạng thái đối diễn của Tạ Bình Qua với bọn họ vẫn chưa thay đổi, nhưng bọn họ áp lực lại càng lúc càng lớn.

Theo sau một tia sét đánh ngang qua bầu trời, Mục Tuần vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng đi lên phía trước, ngắt ngang việc Lộ Hàn Lâm chuẩn bị cho bọn họ thử lại lần nữa: "Bọn họ không làm được, Tạ Bình Qua tạo áp lực quá lớn cho bọn họ, dưới điều kiện cực đoan, trạng thái của bọn họ và Tạ Bình Qua chênh lệch quá lớn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện