Trên tay Tạ Bình Qua chính là kết cục của bản A, có hơi tối nghĩa nhưng không phải tối nghĩa như vậy. Bất kể là độc giả hay khán giả khi đọc được bản kết cục này, cũng đều sẽ muốn xem phim, vẫn có thể hiểu phim nói về cái gì -- bởi vì mở đầu phim là một câu chuyện đã từng xuất hiện.

Đó là một câu chuyện do một ông lão ở đất nước nhỏ nghèo khó kể cho lũ trẻ nghe, trong câu chuyện có hai thiếu niên là "con nhà người ta" trong cách nói của người lớn, nhiệt tình, thiện lương, trong sáng, nghiêm túc... Tất cả mọi từ ngữ tốt đẹp đều có thể dùng trên người bọn họ.

"Sau đó thì sao sau đó thì sao?" Đứa bé vỗ tay hỏi.

"Sau đó, bọn họ vì mọi người, đi đến một nơi cô độc, tối tâm và lạnh lẽo." Ông lão có chút bi thương trả lời.

"Vì sao bọn họ phải đi đến đó ạ?"

"Bởi vì nếu bọn họ không đi, những người khác sẽ đi. Nơi đó sẽ ăn thịt người, cứ cách một trăm năm thì sẽ ăn hai người. Nhưng sau khi bọn họ đi, nơi đó đã một ngàn năm qua không còn ăn người nữa..."

Đây là câu chuyện nhỏ nghe được bên ven đường khi nữ một và sư phụ xuất hiện. Bọn họ không coi trọng câu chuyện cũ xì này, rất nhiều đứa nhỏ ở đất nước nhỏ này đều từng nghe một câu chuyện như vậy.

Ông lão không nhắc tới tên hai thiếu niên, nhưng khi ông lão kể chuyện cho nam ba lúc còn bé đã từng nhắc tới, một người tên Thanh Ải, một người tên Bạch Hồng, mà Bạch Hồng... Chính là chữ khắc trên thân kiếm của thanh kiếm do bạch y nhân đánh rơi.

Tuy nhiên nam ba trong đoạn nội dung này không có ở kịch bản, cũng không có ở trong phim, nó chỉ tồn tại trong sự thật gắn liền với kịch bản của hai "nhân vật phản diện", những người khác không nhìn ra được một chút nào -- giống như những gì hai người bọn họ đã làm vậy.

Ngoài ra, còn có những điều khác được viết trong sự thật, chẳng hạn như những gì vị sư phụ kia và nữ một biết được trước khi chết -- một trưởng lão của môn phái lớn, một thiên chi kiêu nữ của môn phái lớn, bọn họ không sống qua nổi một chiêu của bạch y nhân, nhưng hai thiếu niên bình bình thường thường của một đất nước nhỏ nghèo nàn lại sống sót sau từng đấy chiêu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nữ một trước khi chết lại vô cùng tuyệt vọng và hối hận: sư phụ của cô vốn không phải chết, trước nay bạch y nhân chưa từng nghĩ tới chuyện giết người, hắn biết xuất thân của hai thiếu niên kia, biết chỉ với một chiêu hai thiếu niên kia cũng sẽ không chết, nhưng sư phụ cô lại vọt ra tiếp được một chiêu này, cứ thế mà đẩy vận mệnh của mọi người hướng về một phía khác.

Sau ba điểm này, có một đoạn xuất hiện ở trang sự thật, cũng là một đoạn cuối cùng: "Chưa từng có nơi nào ở nhân gian đẹp như tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên và nhân thế phồn hoa cũng không tồn tại. Đất nước nhỏ đã trả giá phồn hoa để có được hòa bình; rất nhiều thành trấn trả giá hòa bình để đạt được phồn hoa mà bọn họ mong muốn. Đây là sự lựa chọn của tổ tiên và cũng là lời cầu nguyện của sự hi sinh.

"Nơi đó là núi thần, cũng là lao tù, những thần linh đó cũng là tù nhân. Bọn họ canh giữ sự vận hành công bằng của thế gian này, vì vậy đã cống hiến hết mình cho nó."

"Nhưng bất kể là thần hay là tù nhân, ngàn năm qua đi, bọn họ cũng mệt mỏi."

Đây là bối cảnh trước khi câu chuyện bắt đầu, từ góc độ bối cảnh này mà nói, bạch y nhân quả thật có thể coi như là nhân vật phản diện -- hắn mệt mỏi, nên dưới tình huống muốn các thiếu niên rời đi nhưng không có kết quả, hắn từng chút từng chút từ bỏ sự kiên trì của mình và để hai người trở thành người kế vị của hắn, sau đó đánh đổi cái chết để được giải thoát.

Bởi vì Tạ Bình Qua đang xem nên Tạ Minh Duệ cũng đi lên, đọc kết cục và sự thật một lần.

"Anh cảm thấy nó hơi đơn giản." Tạ Minh Duệ bình luận.

Tạ Bình Qua mỉm cười: "Đạo diễn Lộ cũng nghĩ như vậy, nên sau đó hắn lại chuẩn bị kết cục bản B."

Ở kết cục bản B, người trẻ tuổi bước lên đỉnh núi, giết chết thần áo xanh.

Bọn họ không có được tin tức gì, ở bên ngoài thủy kính cũng không có xảy ra chuyện ác của tên lưu manh.

Trong mắt bọn họ vị thần "tà ác" bị giết, chiến sự ở thế giới bên ngoài đã dừng lại, tất cả mọi thứ trông có vẻ rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức như cảnh trong mơ -- cảnh trong mơ giả dối.

Tạ Minh Duệ thích kết cục này hơn, Tạ Bình Qua cũng thích kết cục này hơn.

Kết cục này không có ai biết sự thật, hiện tại không biết, tương lai cũng chưa chắc biết. Tất cả mọi thứ đều tiêu tan trong gió theo cái chết của thần, bất kể là bảo hộ ngàn năm hay là lồng giam ngàn năm, cuối cùng đều biến thành bí ẩn ngàn năm

Có lẽ chỉ chờ đến khi thành trấn trong thủy kính lặp lại tuần hoàn chiến tranh, hai người trẻ tuổi mới có thể nhận ra mình đã làm cái gì, đáng tiếc... Đó đã là câu chuyện ngoài điện ảnh.

Kết cục này tàn nhẫn hơn kết cục bản A, như thể tất cả mọi công tích đều bị hủy diệt trong chính sử, chỉ còn lưu lại cái danh "tà thần".

Chỉ là kết cục này quá tối nghĩa, thậm chí có chút thiên về văn học, nên Lộ Hàn Lâm vẫn chưa biết rốt cuộc dùng cái nào hay hơn.

"Đạo diễn Lộ nói hắn cũng có thể quay hai bản, sau đó cắt ra." Tạ Bình Qua nói thêm.

Tạ Minh Duệ gật đầu: "Khá phù hợp với thiết kế nhân vật của Lộ Hàn Lâm, tinh tế đến mức có chút điên rồ."

Tạ Bình Qua lại bật cười.

Cậu đóng kịch bản lại, cất đi, sau đó tuyên bố với Tạ Minh Duệ: "Điện hạ, công việc của em hoàn thành thuận lợi, kế tiếp chúng ta làm gì đây?"

Kế tiếp đương nhiên là nghỉ phép.

Khu phong cảnh nơi đây rất lớn, tuy rằng tuyến du lịch chính có thể đi xong trong một ngày, nhưng tuyến du lịch phụ lại cần ít nhất ba ngày.

May mà hai người dư giả thời gian, bọn họ thong thả đi dạo khắp nơi, ngắm mặt trời mọc ở chỗ này, nhìn mặt trời lặn ở chỗ kia, ngày nào cũng thích thú phong phú.

Bọn họ còn đi ngang qua nơi quay phim, "nhân vật phản diện" cuối cùng kia đã tiến tổ, diễn viên chưa từng chạm mặt Tạ Bình Qua đến đây với vai trò khách mời, hắn không phải là người trẻ tuổi, khi ngoài cảnh quay cũng rất trầm mặc ít nói, nhưng ở trong phim, hắn là một người áo xanh ôn hòa bi thương.

Tạ Minh Duệ không phát biểu ý kiến gì với người "làm bạn ngàn năm" của bạch y nhân, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, bước chân cũng rất bình tĩnh, nếu không phải lúc chào tạm biệt đám người xong, đi tới nơi ngắm cảnh tiếp theo, anh đột nhiên ôm lấy Tạ Bình Qua rồi hôn môi, ai cũng không thể nào nhìn ra nỗi lòng lên xuống của anh -- ngoại trừ Tạ Bình Qua.

Lúc Tạ Bình Qua được buông ra thì mỉm cười nhìn anh, Tạ Minh Duệ ôm cậu, nhỏ giọng nói: "Em cố ý."

Cố ý dùng ánh mắt của bạch y nhân để nhìn người nọ.

Tạ Bình Qua không phủ nhận, chỉ ôm anh, cảm giác thế gian không có chuyện gì tốt đẹp bằng ở bên cạnh anh: "Em chỉ muốn cho điện hạ biết, trên đời này sẽ không có ánh mắt nào ngắm nhìn anh chuyên chú hơn em."

Tạ Minh Duệ biết, nhưng dù có biết anh vẫn ghen: "Lần sau không được nhìn người khác như vậy trước mặt anh, ngoại trừ lúc đóng phim."

Tạ Minh Duệ yêu cầu ngang ngược vô lý, nhưng Tạ Bình Qua vẫn đáp ứng: "Điện hạ cũng vậy."

Tạ Minh Duệ nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Anh chắc là sẽ không có loại ánh mắt này, dù sao trên đời này ngoại trừ em thì không có ai khiến anh để ý như vậy. Nhưng cũng không nhất định, dù sao anh cũng không thể thấy được mắt mình, vì vậy Bình Qua có muốn thử xem không, nhìn xem anh có thể nhìn người khác thâm tình như thế không?"

Tạ Bình Qua thử tưởng tượng hình ảnh đó, khí áp quanh thân tức khắc tràn ngập "không vui".

Tạ Minh Duệ thấy phản ứng chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn của cậu làm cho bật cười, cười một lúc mới dỗ: "Được rồi, không nhìn. Trong mắt anh chỉ có em."

Chuyến du lịch ngắm cảnh của hai người hết sức thư thái, dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, chuyến du lịch nghỉ phép này hẳn là sẽ lâu hơn một chút, nhưng thỏa thuận trước đó khiến hai người hết hứng thú với nghỉ phép dài ngày, cuối cùng đạt thành quyết định thay đổi nơi nghỉ phép.

Thời điểm bọn họ đi tới nơi nghỉ phép mới là ngày thứ năm sau khi Tạ Bình Qua đóng máy, bọn họ lên máy bay tư nhân, bay đến một nơi vừa quen lại vừa không quen.

Bởi vì đây là kỳ nghỉ phép nghiêm túc, nên Cao Cường đã bị sung quân, ngay cả Tưởng Chúc cũng được cho nghỉ phép nửa tháng, vì vậy cuối cùng khi tới đích đến chỉ có hai người bọn họ.

Lần này đến đây là vào ban ngày, lồng đèn ở cửa vẫn chưa được thắp sáng.

Tạ Bình Qua nghiêm túc ngắm nhìn một hồi rồi cảm thán, không hổ là nhà do điện hạ thiết kế, bất luận là ngắm vào ban ngày hay ban đêm đều đẹp muốn chết.

Cậu vừa cảm thán vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, chỉ là cậu không tự đẩy cửa vào, mà là cùng Tạ Minh Duệ mỗi người một bên cùng đẩy cánh cửa ra.

Tuy đã từng ở chỗ này mấy ngày, nhưng khi đến một lần nữa, trên mặt Tạ Bình Qua vẫn tràn ngập bất ngờ. Cậu cứ cảm thấy dù ngắm nhìn nơi này thế nào cũng không đủ, cho dù ngắm cả đời cũng không đủ -- cho dù mỗi lần tới đây bọn họ đều cần phải tổng vệ sinh.

"Nếu để những người khác nhìn thấy điện hạ lau bàn, chỉ sợ sẽ kinh ngạc rớt cằm, sau đó tự hỏi anh đang muốn làm gì." Tạ Bình Qua không lau bàn, cậu đang tìm nơi thích hợp để lau những thứ trong phòng.

Tạ Minh Duệ thấy cậu bình tĩnh dọn ghế dựa, cũng vô cùng chân thành nói: "Nếu fans của em thấy em ở đây dọn dẹp ghế dựa dọn dẹp bàn, bọn họ cũng sẽ tự hỏi em đang muốn làm gì."

Người ta và đại lão ở bên nhau là hưởng vinh hoa phú quý, Tạ Bình Qua và anh ở bên nhau lại là quét rác dọn bàn, ai nhìn thấy cũng phải thốt lên một câu "có phải điên hết rồi không".

Câu trả lời này khiến Tạ Bình Qua không khống chế được mỉm cười, cậu cười, Tạ Minh Duệ cũng cười theo.

Bọn họ cảm thấy mình an nhàn lâu quá rồi nên mới tới nơi này tự chuốc lấy cực khổ, nhưng mà, loại cảm giác sống như một người bình thường thế này cũng là một tình thú đối với bọn họ, bọn họ rất thích loại tình thú này.

Đương nhiên, đây chỉ là bọn họ cho rằng là sinh hoạt bình thường, cũng không phải thật sự là sinh hoạt của người bình thường, bởi vì sở thích của người bình thường sẽ không bao gồm quét tước mái nhà và ngồi lên mái nhà ngắm sao.

Đây là một thành phố nhỏ, nội địa kém phát triển, bởi vì kém phát triển nên bầu trời đầy sao ở đây đẹp là thường.

Lúc hai người ngồi trên mái nhà ngắm sao trời sẽ nhớ đến những chuyện rất lâu rất lâu trước kia. Lúc ấy mặc dù trong hoàng cung tối tăm áp lực, nhưng bầu trời sao lúc ấy cao rộng bao la, bọn họ ngắm nhìn sao trời, tưởng tượng có một ngày mình có thể nhẹ nhõm tự do dưới bầu trời ấy, một lần nữa ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ cùng người kia.

Bây giờ cuối cùng nguyện vọng này của bọn họ cũng thành hiện thực rồi.

Tạ Minh Duệ quay đầu lại nhìn người yêu đã vượt qua bao năm tháng trở lại bên cạnh mình, anh nhịn không được cúi đầu hôn từ đôi mắt tới môi rồi đến khóe môi.

Sau đó hai người không ngắm sao nữa, bọn họ trở lại căn phòng bên dưới nóc nhà, mắt không rời nhau, tay nắm quần áo cũng không buông ra.

Dưới ánh đèn, đôi mắt Tạ Bình Qua còn đẹp hơn cả sao trời vừa rồi, Tạ Minh Duệ lại bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên.

Bình Qua của anh...

Một đêm này rất dài nhưng cũng rất ngắn. Bởi vì tiêu hao quá nhiều thể lực cảm xúc, lúc Tạ Bình Qua thức dậy đầu vẫn còn hơi choáng, nhất thời không biết mình đang ở đâu.

Nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại, bởi vì Tạ Minh Duệ đang gần sát bên nhìn cậu, anh nhìn một hồi rồi vươn tay, Tạ Bình Qua nhẹ nhàng cọ lên tay anh, Tạ Minh Duệ mỉm cười.

"Thật tốt quá," Tạ Minh Duệ nhỏ giọng nói, "Bình Qua của anh thật sự tồn tại, không phải anh đang mơ."

Tạ Bình luận lại cọ mặt lên tay anh: "Đương nhiên không phải mơ, nếu là mơ, vậy thì em cũng đang mơ."

Giọng Tạ Bình Qua hơi khàn khàn, lúc cậu không nói còn đỡ, bản thân không có cảm giác quá lớn, nhưng vừa nói ra thì lại nghĩ đến âm thanh của mình vì sao lại bị khàn, mặt lập tức đỏ lên.

Nhưng cậu không trốn tránh, cậu chỉ nhìn Tạ Minh Duệ, đợi giọng nói ổn hơn một chút mới nhỏ nhẹ nói: "Đột nhiên cảm thấy, em cũng không có đại nghịch bất đạo lắm."

Câu nói này khiến Tạ Minh Duệ bật cười.

Cậu đương nhiên không có đại nghịch bất đạo, ngược lại là anh có chút cầm thú.

Tạ Bình Qua thấy anh chỉ cười mà không nói lời nào, cứ cảm thấy anh đang mưu tính gì đó: "Điện hạ đang nghĩ gì vậy?"

Tạ Minh Duệ nhìn ánh mắt hơi tò mò của cậu, thật sự nhịn không được tiến lên hôn một cái: "Đang nghĩ làm thế nào để trông anh bớt cầm thú."

Ví dụ như tìm một cơ hội thích hợp, chiêu cáo thiên hạ về quan hệ của bọn họ, để người kia danh chính ngôn thuận đứng cùng một chỗ với mình, vân vân.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay ánh trăng thật đẹp ~

Điện hạ và Bình Qua uyển chuyển từ chối diễn tiểu kịch trường, bởi vì bọn họ có việc khác cần hoàn thành ~^-^~

- ---

Sở dĩ không kể sự thật ở chương trước...... Là vì tôi cảm thấy giải đọc rất phá hư mỹ cảm kịch bản, khụ khụ.

Đạo diễn Lộ cũng nghĩ như vậy, nên hắn không có đề cập trong kịch bản, chỉ là vì phòng ngừa diễn viên lý giải sai, giải đến cuối cùng khiến hắn mất hứng thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện