Ngủ thì đương nhiên là có thể ngủ, người đã có "gia thất" như Tạ Bình Qua không định thức trắng đêm để chọc giận gia thất không vui.

Vì vậy mỗi ngày cậu đi làm rất đúng giờ, và sau đó tan tầm cũng rất đúng giờ, giống như một cỗ máy bấm giờ vậy.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc người khác khóc không ra nước mắt

Có ai có thể cho bọn họ biết, tại sao một người một năm không nhảy được mấy lần lại học nhảy nhanh hơn tất cả bọn họ không? Ai có thể nói cho bọn họ biết, tại sao cậu có thể nhảy 10 lần liên tục không nghỉ cho một điệu nhảy khó như vậy không? Đó có còn là con người không? "Mặc dù tôi không thường xuyên nhảy nhưng cũng không đến mức 1 năm không nhảy được mấy lần," thấy quần thâm mắt của nhóm người ngày càng nhiều, như thể đang trở lại thời kỳ 《 Theo đuổi ước mơ đi 》, Tạ Bình Qua vô cùng chân thành khuyên nhủ, "Ví dụ như cách đây không lâu, tôi đã luyện xong 3 bài solo..."

Lộ Tiểu Phong không ôm hy vọng hỏi: "Cách đây không lâu là khi nào?"

Tạ Bình Qua suy nghĩ: "Lúc soạn thảo hiệp nghị?"

Câu này khiến cơn đau tim của mọi người tăng gấp đôi, Lộ Tiểu Phong nhìn cậu, thật sự nhịn không được ngứa tay, đẩy cậu ra khỏi phòng tập: "Được rồi, được rồi, không nói nữa, nhanh về ngủ đi!"

Vừa soạn thảo hiệp nghị vừa sửa chữa chi tiết vừa luyện tập buổi biểu diễn vừa yêu đương... Cậu quả nhiên không phải là con người!

"Thật ra tôi nghĩ chúng ta không cần phải chấp nhất với việc so sánh với cậu ta," một thành viên trò chuyện với các thành viên trong nhóm vào mấy ngày trước tình cờ bị nghe thấy, hắn không biết mọi chuyện lại thành ra thế này là do hắn gây ra, hắn bình tĩnh suy nghĩ rồi từ bỏ tâm tư không thực tế kia, "Chúng ta chủ yếu là tự so với bản thân đi, chỉ cần tiến bộ hơn so với trước đây là đủ rồi."

Mọi người đều gật đầu bày tỏ có lý, nhưng đến 12 giờ, vẫn chưa có ai tan tầm.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, Lộ Tiểu Phong vào phá đám, véo cánh tay người nọ hỏi: "Không so với Bình Qua à?"

Người nọ đặc biệt chính trực nói: "Là không muốn so sánh với cậu ta! Vì vậy tôi sẽ về vào lúc 2 giờ! Còn sớm đúng không?"

Thấy hắn như vậy, đám đông muốn nhịn nhưng không nhịn được, thế là đi lên "hành hung" hắn một trận.

Sớm cái gì mà sớm! Từ chối cạnh tranh là bắt đầu từ tôi có biết không?

Đương nhiên, nói thì nói như vậy, tám người bọn họ vẫn ở lại đến 2 giờ. Kết quả của việc kéo dài thời gian luyện tập của bọn họ là, Tạ Bình Qua càng nghiêm túc hơn trong mỗi một phút ở phòng tập nhảy.

Cậu nghiêm túc, những người khác chỉ có thể nghiêm túc theo, khi buổi diễn tập cho buổi hòa nhạc bắt đầu, một số người choáng váng cảm thấy bọn họ đã quay trở lại một năm trước.

Khi đó trong lòng bọn họ không có gì khác, chỉ có sân khấu tiếp theo, không giống như bây giờ, danh vọng, thù lao mưu cầu... Tất cả mọi thứ khiến bọn họ như đi trên mây, dần dần quên mất ước nguyện ban đầu.

Cũng chính vì sự tập trung, trong lòng không có thứ gì khác, mà sau khi video quảng cáo chính thức của concert được tung ra, một số fans đã lặng lẽ thảo luận trong nhóm.

【 Các cậu có cảm thấy ánh mắt của mọi người đều thay đổi không! Giống như trở về một năm trước vậy, tràn ngập ánh sáng. 】

【 Các thiếu niên của tôi quả nhiên là tuyệt vời nhất! Hu hu hu... 】

【 Mặc dù tôi rất thích Bình Qua, nhưng tôi thật sự không muốn cậu ấy biểu diễn cùng nhóm nhảy của chúng ta, vì tôi nghĩ cậu ấy sẽ che khuất ánh sáng của các tiểu trong suốt của chúng ta, nhưng sau khi xem video quảng cáo, tôi nghĩ sân khấu của bọn họ sẽ rất tuyệt vời! Tôi dao động. 】

【 Đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu có dao động hay không cũng không ảnh hưởng đến việc người ta chỉ tới tham gia một buổi biểu diễn, sau đó thậm chí có thể sẽ không có cơ hội hợp tác nào nữa. 】

【 Đau lòng quá. 】

【 Nói chứ Tạ tổng có đến không? Anh ấy có tặng quà không? 】

【 Chắc là sẽ đến, nhưng quà hẳn sẽ không đưa. Thật ra hai người bọn họ rất điệu thấp, không thích giọng khách át giọng chủ. Các cậu có phát hiện bên Tạ Bình Qua đăng rất ít tin tức về buổi biểu diễn lần này không? 】

【 Mặc dù đăng tin không nhiều lắm nhưng lại có không ít người cướp vé, nếu không phải cả 10 công ty đưa ra vé đều bảo đảm, khung cảnh hiện trường hỗ trợ chắc sẽ đẹp đến hết muốn nhìn... 】

......

Fans của nhóm đoán không sai, hầu hết số vé miễn phí ngoại trừ 1/3 được đảm bảo, thì tất cả đều thuộc về fans của Tạ Bình Qua, khiến cho vào ngày diễn ra buổi biểu diễn, gần một nửa người trên sân đều mang theo đồ tiếp ứng Tạ Bình Qua.

Tạ Minh Duệ cũng cầm đồ tiếp ứng Tạ Bình Qua. Những người khác khi đi nhận đồ tiếp ứng còn phải có điều kiện này nọ, lúc Tạ Minh Duệ đi nhận thì trực tiếp kéo khẩu trang xuống, cô gái phát đồ tiếp ứng không chút do dự nhét cho anh hai bộ.

Đúng vậy, hai bộ, một bộ cho anh, một bộ cho Tạ Bình Qua.

Tạ Minh Duệ nói cảm ơn. Anh nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không đi vào hậu trường, mà cất phần đồ tiếp ứng của Tạ Bình Qua đi, đi vào bằng một lối đi đặc biệt.

Đây là lần đầu tiên anh tham gia buổi biểu diễn, trước khi gặp lại Tạ Bình Qua, cuộc sống của anh gần như không có hai chữ giải trí chứ đừng nói đến xem buổi biểu diễn, thứ mà hầu hết mọi người đều chưa từng tham gia.

Cuối cùng sau khi gặp lại Tạ Bình Qua, cuộc sống anh dần dần có hai chữ này, anh làm rất nhiều chuyện mà trước đây anh không làm, chẳng hạn như lần đầu tiên xem chương trình bình chọn, lần đầu tiên đi thăm đoàn phim, lần đầu tiên ghi hình tạp kỹ, lần đầu tiên tham gia... Một buổi biểu diễn.

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, anh càng ngày càng cảm thấy thế giới này, loại sinh mệnh này thật ra rất đẹp đẽ.

Chỉ cần có Tạ Bình Qua trên thế giới này.

【 Anh tới rồi, chờ em. 】 Tạ Minh Duệ nhanh chóng tìm chỗ ngồi sau đó gửi một tin nhắn.

Nơi anh ngồi là vị trí khán giả tốt nhất, có thể nhìn rõ sân khấu, anh chụp hình và đính kèm vào tin nhắn.

Sau khi gửi đi, anh chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng muốn thu tin nhắn lại, nhưng Tạ Bình Qua đã đặt âm thanh thông báo đặc biệt cho tin nhắn của anh, và đã nhìn thấy tin anh gửi, cậu gửi lại một icon mèo.

Tạ Minh Duệ bật cười, viết: 【 Anh quên mất anh muốn cho em tìm anh trong đám đông. Bây giờ anh đổi chỗ ngồi còn kịp không? 】

Tạ Bình Qua trả lời rất nhanh: 【 Đổi chỗ ngồi cũng vô dụng, bất kể anh ở nơi nào, em cũng có thể liếc mắt một cái là tìm được anh. 】

Thấy cậu nói lời âu yếm như một lẽ đương nhiên, ý cười trên mặt Tạ Minh Duệ càng sâu.

Anh trả lời 【 Được 】, sau đó cất điện thoại, yên tĩnh chờ đợi.

Tạ Minh Duệ không đến sớm nên thời gian chờ đợi cũng không quá lâu, nửa tiếng sau, đèn pha của hội trường tắt, đèn điện sân khấu được bật lên, sau đó hội trường vang lên tiếng thét chói tai.

Cũng giữa tiếng hò hét này, 9 chàng trai trẻ đẹp xuất hiện trên sân khấu

Bọn họ lần lượt cúi chào nhiều hướng khác nhau, và khi bọn họ cúi chào hướng có Tạ Minh Duệ, mọi người có thể thấy rõ trên màn hình lớn, Tạ Bình Qua đang mỉm cười nhìn về hướng này.

Khác với thời kỳ 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 cần phải giấu giếm quan hệ cần phải khắc chế, trong buổi biểu diễn này, Tạ Minh Duệ trực tiếp mời giúp cậu đội ngũ tạo hình hàng đầu thế giới.

Đội ngũ tạo hình đã trang điểm vào làm kiểu tóc phù hợp nhất cho cậu, đồng thời cũng chuẩn bị trang phục phù hợp nhất, để cậu trông thật rạng rỡ khi xuất hiện trên sân khấu.

Tạ Minh Duệ nghe rõ tiếng hít vào xung quanh, trong lòng sinh ra cảm giác kiêu ngạo mãnh liệt.

Người hoàn hảo như vậy, là người nhà của anh, cũng là người trong lòng ở bên anh mãi mãi.

Tạ Bình Qua không thấy rõ niềm kiêu ngạo của anh, nhưng cậu biết giờ khắc này, trong mắt trong lòng anh chắc chắn chỉ có cậu.

Điều này làm cho ý cười trên mặt cậu càng sâu hơn, cậu lại lần nữa cúi chào cùng 8 người, sau đó âm nhạc vang lên, bắt đầu buổi biểu diễn thứ nhất trong đêm nay của bọn họ.

Tiếng hét chói tai, tiếng hoan hô, tiếng reo hò; ánh đèn trên sân khấu, biển đèn tiếp ứng; âm nhạc bên tai, tiếng ca phát ra từ miệng mình; điệu nhảy của đồng đội, điệu nhảy của bản thân...

Mọi thứ đều tạo thành sân khấu đầu tiên, mọi thứ khiến Tạ Bình Qua thực sự cảm thấy mình đang ở đâu, đang làm gì.

Cậu không hề lãng phí mồ hôi của mình một giây phút nào, cậu không hề cô phụ sân khấu một giây phút nào, vào lúc này, giờ phút này, nơi đây, cậu là sự tồn tại rực rỡ nhất.

Đây là một sân khấu vô cùng hoàn mỹ, cũng là một khởi đầu vô cùng hoàn mỹ.

Trong buổi biểu diễn dài nhưng lại không quá dài, không ai cảm thấy tiếc nuối.

Fans không hối hận vì đã thích bọn họ, những người trẻ tuổi trên sân khấu cũng không hối hận vì đã chọn con đường này, bao gồm Tạ Bình Qua.

Cậu thích loại cảm giác sống phóng túng này, tồn tại một cách hạnh phúc tự do, sống dưới bầu trời yên bình này cùng với điện hạ nhà cậu.

Cậu thích thế giới này, cậu cũng thích bản thân hiện tại.

Bởi vì dư vị của buổi biểu diễn quá mạnh mẽ, Tạ Bình Qua gần như một đêm không ngủ, bước lên máy bay tư nhân của Tạ Minh Duệ.

Cậu không hỏi Tạ Minh Duệ muốn dẫn cậu đi đâu, nhưng khi bọn họ xuống máy bay, nhìn khung cảnh dần dần quen thuộc ngoài cửa sổ, cậu đoán được địa điểm đến của chuyến này: "Hồ Vân Thiên ở núi Bình Hoa?"

Tạ Minh Duệ bật cười đáp lại.

Anh cho xe đưa bọn họ về biệt thự quen thuộc, sau đó nắm tay Tạ Bình Qua dẫn cậu lên phòng ngủ tầng 2: "Ngủ một lát đi, tối nay anh có quà cho em."

Tạ Bình Qua vốn cho rằng lời này sẽ khiến cậu hưng phấn đến mất ngủ, nhưng có lẽ vì mấy ngày nay thật sự rất mệt, có lẽ vì bên cạnh Tạ Minh Duệ quá yên bình, không lâu sau cậu đã rơi vào trong mơ.

Khi cậu tỉnh dậy, bầu trời đã tràn ngập ánh nắng ráng màu, Tạ Minh Duệ đang đọc sách dưới ánh chiều tà.

Hoàng hôn buông xuống trên khuôn mặt Tạ Minh Duệ, nhuộm thành vầng sáng như thánh quang, Tạ Bình Qua nhìn đến ngây người, hồi lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần.

"Thức rồi? Trong tủ có quần áo anh đã chuẩn bị, em thay trước đi, anh thay ở bên cạnh." Cũng như Tạ Bình Qua rất mẫn cảm với ánh mắt của điện hạ nhà mình, Tạ Minh Duệ cũng vậy.

Tạ Bình Qua nhìn anh một hồi, anh mới ngẩng đầu khỏi quyển sách, tiến lên phía trước hôn cậu một cái, không phải là hôn chào buổi sáng.

Tạ Bình Qua nhìn anh đi ra ngoài, bất tri bất giác cảm thấy căng thẳng, cậu mở tủ ra, lấy bộ trang phục bình thường được thiết kế riêng cho mình, rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa thay đồ. Tấm gương trong phòng tắm phản chiếu một người, một người có phong cách hoàn thành khác với đêm qua nhưng vẫn vô cùng đẹp trai.

Tạ Bình Qua cẩn thận xác nhận cậu hiện tại có thể gặp người, lúc này mới đủ dũng khí bước ra cửa.

Tốc độ của Tạ Minh Duệ cũng xấp xỉ cậu, Tạ Bình Qua vừa đi tới cửa phòng anh, anh đã mở cửa ra.

Anh cũng mặc bộ quần áo bình thường được cắt may khéo léo, khi nhìn thấy Tạ Bình Qua, anh không khách khí nắm lấy tay Tạ Bình Qua, đan các ngón tay vào nhau rồi đi xuống lầu.

Bọn họ đi bộ đến nhà hàng nổi tiếng nhất của làng du lịch, lúc này nhà hàng vắng tanh, chỉ có hai người bọn họ.

Tạ Minh Duệ đã gọi xong bữa tối, hai người ngồi xuống không bao lâu, các món ăn lần lượt được bưng lên.

Tạ Bình Qua không thể không thừa nhận, những cuốn tiểu thuyết nhàm chán mà Lộ Tiểu Phong gửi cho cậu vẫn có ảnh hưởng nhất định đến cậu, chẳng hạn như lúc ăn tối, sự chú ý của cậu tập trung vào Tạ Minh Duệ nhiều hơn mấy bữa ăn bình thường: Nói thế nào thì dựa theo kịch bản của những cuốn tiểu thuyết đó, trong hoàn cảnh này, đối phương có thể cầu hôn tại chỗ bất cứ lúc nào.

Nhưng Tạ Minh Duệ không làm những điều sáo rỗng như vậy, anh thậm chí còn không sắp xếp âm nhạc, chỉ lặng lẽ ăn tối với Tạ Bình Qua, sau đó lại nắm tay nhau, đi về phía hồ Vân Thiên dưới màn đêm đầy sao.

Trên đường đi, Tạ Minh Duệ không nói gì, Tạ Bình Qua cũng không nói gì.

Bầu không khí này vốn dĩ phải khiến người ta cảm thấy xấu hổ hoặc căng thẳng, nhưng hai người bọn họ đã đi cùng nhau trong bóng tối quá lâu, cho nên khi đi như thế này, Tạ Bình Qua không những không cảm thấy lúng túng căng thẳng mà còn thấy thoải mái.

Cậu thích cảm giác này, loại cảm giác như trong thiên địa chỉ còn lại hai người bọn họ, như thể bọn họ luôn có thể nắm tay nhau và đi cùng nhau mãi mãi.

"Tới rồi." Nhưng Tạ Minh Duệ cũng không có nắm tay cậu đi mãi mãi. Nửa tiếng sau, bọn họ thuận lợi đến bên bờ hồ Vân Thiên, Tạ Minh Duệ lại mở miệng.

Ban ngày hồ Vân Thiên rất đẹp, trong xanh và rộng lớn, chỉ nhìn thoáng qua là khiến người ta cảm thấy sảng khoái; hồ Vân Thiên ban đêm cũng rất đẹp, yên tĩnh và huyền bí, khiến người ta muốn đắm chìm trong này, cảm thấy ngoại trừ người bên cạnh và cảnh trước mắt, thế gian không còn thứ gì quan trọng hơn nữa.

Tạ Minh Duệ có thể cảm nhận được Tạ Bình Qua thích nơi này, anh nhìn thẳng vào Tạ Bình Qua, nhẹ giọng nói: "Bình Qua, thật ra từ tháng trước anh đã chuẩn bị xong, nhưng anh vẫn đợi đến ngày này, bởi vì anh hy vọng lúc trước chúng ta kết thúc ở đâu, thì bây giờ bắt đầu lại ở đó."

Ngày này kiếp trước, anh bước lên vị trí chí cao vô thượng, anh cũng vĩnh viễn mất đi Bình Qua của anh; hiện giờ thời không thay đổi, vào ngày này kiếp này, tại nơi bọn họ gặp lại nhau ở kiếp này, anh hy vọng có thể hoàn thành nguyện vọng trong hai đời của mình.

"Bình Qua, anh yêu em, anh muốn vĩnh viễn ở bên cạnh em."

Lúc Tạ Minh Duệ nói chuyện, pháo hoa đầu tiên bắn lên trời, nổ tung thành hình chiếc đèn lồng Khổng Minh trên không trung.

Sau đó điểm sáng đầu tiên sáng lên trên mặt hồ.

Sau đó quả pháo hoa thứ hai, thứ ba và thứ tư được phóng lên trời, hình dạng của những pháo hoa ấy đều giống quả đầu tiên, không có ngoại lệ.

Cũng ngay thời khắc đó, tất cả đoạn đường lớn trong tất cả những thành phố lớn nhất và phồn hoa nhất, lần lượt xuất hiện hình ảnh các thành thị hoặc trấn nhỏ khác nhau.

Một số hình ảnh vừa liếc mắt một cái có thể nhận ra đó là nơi nào, có vài hình ảnh lại không thể nhận ra. Tuy nhiên, những bức ảnh này đều có một điểm chung, đó là khi xuất hiện trên màn hình lớn, những chùm pháo hoa hình đèn lồng Khổng Minh nở rộ cũng xuất hiện ở các thành thị đó.

Và ở khoảng trống giữa mỗi bức ảnh, một bản đồ gồm các điểm sáng sẽ xuất hiện ở màn hình lớn, mỗi lần bản đồ này xuất hiện sẽ có thêm một điểm sáng chuyển sang màu vàng.

Những người hiểu rõ vị trí địa lý tìm kiếm các thành thị mà bọn họ nhận ra bằng cách bật điện thoại và nhanh chóng xác nhận vị trí, vị trí điểm sáng lên chính là hình ảnh thành thị sau khi xuất hiện.

Khi ngày càng có nhiều chấm sáng lên và các hình dạng được hình thành ngày càng rõ ràng hơn, mọi người dần nhận ra người đứng sau màn hình lớn này muốn làm gì.

Người đó muốn tỏ tình.

Trong 99 thành trấn được nối với nhau thành hình trái tim trên bản đồ, 99 quả pháo hoa được bắn lên trời tượng trưng cho những lời chúc phúc, gửi chúc phúc cho người mình yêu khắc cốt ghi tâm, yêu sâu sắc nhất.

Tạ Bình Qua không biết những gì đã xảy ra trong thành thị kia, cậu cũng không biết người đốt pháo hoa kia chính là người được Tạ Minh Duệ cứu giúp nhiều năm qua, hiện tại đã thành đạt và nổi tiếng.

Cậu chỉ biết trước mắt mình có 99 pháo hoa nở rộ, những đốm sáng lần lượt xuất hiện trên mặt hồ, tạo thành một hình trái tim vô cùng đẹp đẽ.

Sau đó vô số đèn hoa sen lơ lửng trên mặt hồ, màu đỏ màu vàng, mỗi chiếc đèn hoa sen đều được chế tác tinh xảo, mỗi chiếc đèn hoa sen đều có viết lời chúc phúc, cho cậu, hoặc là cho cậu và Tạ Minh Duệ.

Thấy pháo hoa đã bắn xong, toàn bộ đèn hoa sen xuất hiện trên mặt hồ, phản chiếu cảnh đêm tuyệt đẹp, Tạ Minh Duệ tiến lên, cúi người hôn lên khóe môi Tạ Bình Qua.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, nhưng Tạ Bình Qua lại thấy động tác và giọng nói của anh như khắc sâu vào linh hồn mình từng chút một, vĩnh viễn không thể xóa bỏ --

"Bình Qua nhà anh là người tốt nhất trên đời, cho nên..."

"Nguyện cho Bình Qua nhà anh sống suôn sẻ cả đời, năm tháng đổi dời vẫn bình an vui vẻ."

"Nguyện cho anh và Bình Qua nhà anh sẽ bên nhau mãi mãi, vĩnh viễn không chia lìa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện