Người vừa tới vóc dáng nho nhỏ, trông bất quá chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, nhưng lực cánh tay rất mạnh, dùng dây thừng buộc thoăn thoắt một nút chữ thập trên cổ tay ta, rồi giật giật đầu dây còn lại.
“Đi thôi.”
Bụng dạ ta đánh thộp, có ý muốn hỏi ‘Sư phụ bảo cậu dắt ta đi như dắt chó vậy sao?’ nhưng không có cách nào thốt ra khỏi miệng. Trái lại mấy hỏa đầu quân* nhộn nhạo đi tới, lão Trần còn dè dặt bước lại gần cẩn trọng hỏi một tiếng: “Phượng Ca nhi, có chuyện gì vậy?”
(*Hỏa đầu quân: người nấu bếp trong quân đội thời xưa.)
Chú nhóc Phượng Ca nhi ưỡn ngực, hất cằm: “Cháu làm sao mà biết được? Cháu đây là thi hành quân vụ.”
Câu này vừa nói ra, những người bên cạnh không ai dám hó hé lời nào nữa. Mọi người bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn ta rời đi, bộ dạng ‘Gió vi vút chừ sông Dịch lạnh tê, Tiểu Việt một đi chừ không trở về.’*
(*Gió hiu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, Tráng sĩ một đi không trở về.
-Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích Tần vương Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.)
Nhưng kỳ thực bản thân ta không quá sợ hãi, so với việc được nhìn thấy sư phụ, bất kể hình phạt nào ta cũng đều có thể chịu được.
Phượng Ca nhi kéo ta qua rừng cây – trong rừng binh lính nằm nghỉ lưng dày đặc, nhưng vô cùng trật tự chỉnh tề, không có bất kỳ sự lộn xộn hỗn loạn nào – sau đó tiếp tục vòng qua sườn dốc nhỏ, tiến về phía đỉnh dốc phía trước. Một chiếc lều đơn sơ nằm trên đỉnh, những con ngựa được buộc vào thân cây xung quanh, mười mấy người đàn ông đứng thẳng tắp, còn có một người đang quỳ bên ngoài lều, hai tay bị trói sau lưng, một thân y phục màu đen như hòa tan trong màn đêm.
Ta hít sâu một hơi, chẳng còn màng đến việc những kỵ binh đã từng gặp qua kia sẽ nhận ra mình, lật đật chạy tới gọi: “Từ Bình!”
Ta hớt hải chạy, quên mất trên tay còn đang bị trói. Phượng Ca nhi nóng nảy kéo chặt dây thừng khiến ta lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào ra mặt đất.
Từ Bình nhổm dậy, tựa như muốn đỡ ta, nhưng chung quy khoảng cách khá xa, trái lại gần đó có một nam nhân thân thủ nhanh nhẹn, vươn tay túm lấy ta. Dưới tình thế cấp bách, lực cánh tay hắn khá mạnh, lại chụp đúng vào xương bả vai của ta, ta đau đến nỗi ‘a’ lên một tiếng.
“Hàn Vân!” Bên cạnh có người gọi tên hắn. Người tên Hàn Vân này chính là người ngồi trên ngựa vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ta trước đó. Lúc này cũng biết mình sử dụng lực quá mạnh liền lập tức thu tay lại, chỉ vậy thôi không nói, hắn còn giơ luôn tay còn lại lên, vội vã giải thích: “Ta chỉ muốn đỡ cô ấy, không có cố ý.”
Phượng Ca nhi sửng sốt: “Sao Hàn đại ca lại xin lỗi hắn chứ? Hắn chính là người đã khiến cho Từ đại ca bị tướng quân phạt.” Nói xong lại giật mạnh sợi dây thừng, hung dữ: “Thành thật một chút đi, chạy loạn cái gì hả?”
Hàn Vân cười khổ đang tính lên tiếng, từ trong lều có một người đàn ông trung niên bước ra, bạch y, áo bào trắng, tay áo rộng bay phấp phới dưới ánh trăng, ba chòm râu dài như thần tiên phiêu diêu thoát tục.
Người nọ chắp hai tay trước bụng cất giọng nhẹ nhàng: “Tướng quân đang đợi ở bên trong.”
Mọi người lập tức quay phắt đầu lại, Hàn Vân còn bước tới hạ giọng hỏi: “Quý tiên sinh, tướng quân có nói gì không?”
Hàn Vân thân hình cao lớn lại oai phong uy vũ, thường ngày đích thị là kiểu nam nhân đi đứng dũng mãnh giọng sang sảng chuông đồng, dè dặt cúi đầu nói chuyện như vậy, nhìn qua quả thật có phần ấm ức thiệt thòi cho hắn.
Quý tiên sinh không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn ta một cái từ xa, Phượng Ca đã tức khắc lôi ta tới, đồng thời cung kính gọi một tiếng: “Quý tiên sinh.”
“Trói đã trói rồi, còn lôi kéo cái gì?” Ông vừa nói vừa cầm lấy sợi dây thừng trong tay Phượng Ca, rồi cúi đầu quấn quanh cổ tay ta, tránh kéo lê trên mặt đất khiến cho việc đi lại khó khăn.
Ông ấy vừa lên tiếng, gương mặt Phượng Ca liền đỏ ửng, ngoan ngoãn giao sợi dây ra.
Quý tiên sinh quấn gọn gàng sợi dây thừng quanh cổ tay ta xong, cuối cùng nói: “Vào đi thôi, tướng quân đang chờ cô ở bên trong.”
Ta gật đầu, trước khi bước vào lều không kìm được ngoái đầu ra sau, bắt gặp Từ Bình đang nhìn ta vẻ mặt đầy lo lắng, cả mấy người kia, ai nấy đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ta quay lại, không chút do dự bước thẳng vào. Đồ đạc trong lều bài trí rất đơn sơ ít ỏi, chỉ có mấy chiếc hòm binh dụng xếp chồng lên nhau, bên trên là một chồng quân báo cao ngất. Sư phụ đã cởi áo giáp ngoài, trên người chỉ mặc một kiện trường bào ngồi đó, đang chăm chú đề bút viết dưới ánh nến.
Ta tiến lại gần thêm đôi bước, nhìn thấy người ngồi trên một chiếc ghế mộc mạc, gian khổ như vậy, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp tựa kiếm.
Ta không kìm được, cuối cùng cũng nấc giọng khẽ gọi: “Sư phụ.” Vốn ngỡ rằng mình đã khống chế cảm xúc rất tốt, nhưng âm thanh bật ra vẫn run run, không giấu được nỗi nhớ nhung mong đợi.
Sư phụ đặt bút xuống, người không đứng dậy, chỉ ngồi an vị ở đó nhìn ta, ánh mắt trầm tĩnh như nước hồ thu.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt sư phụ như vậy, muốn tiến đến gần thêm chút nữa xong lại cảm thấy sợ, mấy đầu ngón chân quíu hết lại với nhau, suy nghĩ giây lát, tự giác quỳ xuống, cúi đầu nhận lỗi: “Con xin lỗi sư phụ, con đã không nghe lời người, tự ý chạy tới.”
Lều khá nhỏ, ta quỳ dưới bóng của sư phụ, vừa dứt lời, chiếc bóng trên mặt đất liền chuyển động, ta vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sư phụ đứng dậy, đứng ở trước mặt ta, cúi nhìn ta.
Khuôn mặt của sư phụ mờ ảo trong bóng tối, ta luyến tiếc cứ muốn ngắm mãi không nỡ cúi xuống, chỉ biết nhìn người, thời gian đột nhiên như ngừng lại, không biết qua bao lâu mới nghe thấy giọng nói của sư phụ.
“Ta đã nói rồi, đây là quân doanh.”
Ta im lặng lắng nghe, không dám có nửa lời phản bác.
“Quốc có quốc pháp, quân có quân quy, trị quân nghiêm thì lệnh ban xuống mới thông suốt, biên cương yên ổn, trăm họ mới thanh bình, những điều này con có hiểu không?”
Ta cúi gằm mặt, không dám hé môi.
Sư phụ trầm ngâm một lúc, bỗng chợt cất giọng: “Hàn Vân, đưa Từ Bình vào.”
Hàn Vân cơ hồ dẫn Từ Bình vào ngay tức khắc, Từ Bình nhìn thấy ta quỳ, câu đầu tiên vừa mở miệng: “Tướng quân, chuyện này là lỗi của thuộc hạ…”
Lời của hắn bị cắt ngang, sư phụ trầm giọng: “Từ Bình, kẻ tự ý xông vào doanh trại, luận tội thế nào?”
Từ Bình im lặng giây lát, cúi đầu nói: “Kẻ tự tiện xông vào quân doanh, bất luận nguyên do, đều xem như điều tra quân tình, luận tội gián điệp, trảm. Nếu tướng sĩ trong quân doanh đưa vào, bất luận nguyên do, luận tội cấu kết với giặc, trảm.”
Hàn Vân nóng ruột, thốt gọi: “Tướng quân, Từ Bình sao có thể cấu kết với giặc chứ ạ?” Lại chỉ vào ta: “Cô ấy, cô ấy là… của ngài…”
Ánh mắt của tướng quân đảo qua, Hàn Vân loáng cái như bị ấn bùa định thân, miệng há hốc không thốt ra được chữ nào.
Ta đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn sư phụ.
Từ Bình quỳ nói tiếp: “Từ Bình xin chịu chém, có điều Tiểu Nguyệt cô nương hoàn toàn không hiểu rõ những chuyện này. Là thuộc hạ thấy cô ấy quá nhớ thương tướng quân nên đã tự ý quyết định đưa cô ấy đến đây, cúi xin tướng quân lưu tình.”
Hàn Vân thấy sự tình diễn tiến xấu đi, hai đầu gối chống xuống đất, chính mình cũng quỳ thưa: “Tướng quân, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì với việc điều tra quân tình hay thông đồng với địch, Hàn Vân nguyện lấy đầu mình ra để đảm bảo.” Giọng Hàn Vân sang sảng, một câu này vang vọng khắp trong ngoài, trong nháy mắt từ bên ngoài truyền đến âm thanh đầu gối rơi lịch bịch xuống đất, không biết là ai khởi đầu, toàn bộ đều “Thuộc hạ nguyện lấy đầu mình ra để đảm bảo.”
Ta bị tiếng động lớn như vậy làm cho hoàn hồn, rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, kích động đến độ quên luôn cả quỳ, chống hai tay đang bị cột khom người bò dậy, ngước mặt lên nói: “Mọi người sao vậy ạ? Con đâu có tự ý xông vào doanh trại, con, con là… đến để đưa dưa muối đậu phụ khô mà.”
***P/s: Dạo này mình không có thời gian nên làm truyện rất chậm. Trong lúc chờ đợi, mình giới thiệu cho mọi người một số truyện Tây khá hay và dễ đọc. Mọi người đọc xong biết đâu sẽ thích truyện Tây luôn và không thèm chờ truyện nhà mình nữa, để khi nào mình hoàn rồi thì vào đọc một mạch luôn cho tiện.
-Cưỡng cơn gió bấc + Con sóng thứ bảy – Daniel Glattauer
-Nơi trái tim trở về – Dorothy Garlock
-Một lần và mãi mãi (Once and Always) – Judith McNaught
-Giao ước định mệnh – Sherry Thomas
-Cô nàng sư tử – Julie Garwood
– Tìm em nơi đâu (Somewhere I’ll Find You) – Lisa Kleypas
-11 năm chờ, 11 tuần yêu – Judith McNaught.
…
Mấy bạn nào đã đọc truyện của các tác giả Guillaume Musso, Marc Levy… hay các truyện kinh điển, giọng văn triết lý rồi mà thấy không hợp có thể thử đọc mấy truyện mình giới thiệu, vì mấy truyện này cách viết khá ngôn tình, dễ đọc và dễ thương nữa.
“Đi thôi.”
Bụng dạ ta đánh thộp, có ý muốn hỏi ‘Sư phụ bảo cậu dắt ta đi như dắt chó vậy sao?’ nhưng không có cách nào thốt ra khỏi miệng. Trái lại mấy hỏa đầu quân* nhộn nhạo đi tới, lão Trần còn dè dặt bước lại gần cẩn trọng hỏi một tiếng: “Phượng Ca nhi, có chuyện gì vậy?”
(*Hỏa đầu quân: người nấu bếp trong quân đội thời xưa.)
Chú nhóc Phượng Ca nhi ưỡn ngực, hất cằm: “Cháu làm sao mà biết được? Cháu đây là thi hành quân vụ.”
Câu này vừa nói ra, những người bên cạnh không ai dám hó hé lời nào nữa. Mọi người bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn ta rời đi, bộ dạng ‘Gió vi vút chừ sông Dịch lạnh tê, Tiểu Việt một đi chừ không trở về.’*
(*Gió hiu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, Tráng sĩ một đi không trở về.
-Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích Tần vương Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.)
Nhưng kỳ thực bản thân ta không quá sợ hãi, so với việc được nhìn thấy sư phụ, bất kể hình phạt nào ta cũng đều có thể chịu được.
Phượng Ca nhi kéo ta qua rừng cây – trong rừng binh lính nằm nghỉ lưng dày đặc, nhưng vô cùng trật tự chỉnh tề, không có bất kỳ sự lộn xộn hỗn loạn nào – sau đó tiếp tục vòng qua sườn dốc nhỏ, tiến về phía đỉnh dốc phía trước. Một chiếc lều đơn sơ nằm trên đỉnh, những con ngựa được buộc vào thân cây xung quanh, mười mấy người đàn ông đứng thẳng tắp, còn có một người đang quỳ bên ngoài lều, hai tay bị trói sau lưng, một thân y phục màu đen như hòa tan trong màn đêm.
Ta hít sâu một hơi, chẳng còn màng đến việc những kỵ binh đã từng gặp qua kia sẽ nhận ra mình, lật đật chạy tới gọi: “Từ Bình!”
Ta hớt hải chạy, quên mất trên tay còn đang bị trói. Phượng Ca nhi nóng nảy kéo chặt dây thừng khiến ta lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào ra mặt đất.
Từ Bình nhổm dậy, tựa như muốn đỡ ta, nhưng chung quy khoảng cách khá xa, trái lại gần đó có một nam nhân thân thủ nhanh nhẹn, vươn tay túm lấy ta. Dưới tình thế cấp bách, lực cánh tay hắn khá mạnh, lại chụp đúng vào xương bả vai của ta, ta đau đến nỗi ‘a’ lên một tiếng.
“Hàn Vân!” Bên cạnh có người gọi tên hắn. Người tên Hàn Vân này chính là người ngồi trên ngựa vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ta trước đó. Lúc này cũng biết mình sử dụng lực quá mạnh liền lập tức thu tay lại, chỉ vậy thôi không nói, hắn còn giơ luôn tay còn lại lên, vội vã giải thích: “Ta chỉ muốn đỡ cô ấy, không có cố ý.”
Phượng Ca nhi sửng sốt: “Sao Hàn đại ca lại xin lỗi hắn chứ? Hắn chính là người đã khiến cho Từ đại ca bị tướng quân phạt.” Nói xong lại giật mạnh sợi dây thừng, hung dữ: “Thành thật một chút đi, chạy loạn cái gì hả?”
Hàn Vân cười khổ đang tính lên tiếng, từ trong lều có một người đàn ông trung niên bước ra, bạch y, áo bào trắng, tay áo rộng bay phấp phới dưới ánh trăng, ba chòm râu dài như thần tiên phiêu diêu thoát tục.
Người nọ chắp hai tay trước bụng cất giọng nhẹ nhàng: “Tướng quân đang đợi ở bên trong.”
Mọi người lập tức quay phắt đầu lại, Hàn Vân còn bước tới hạ giọng hỏi: “Quý tiên sinh, tướng quân có nói gì không?”
Hàn Vân thân hình cao lớn lại oai phong uy vũ, thường ngày đích thị là kiểu nam nhân đi đứng dũng mãnh giọng sang sảng chuông đồng, dè dặt cúi đầu nói chuyện như vậy, nhìn qua quả thật có phần ấm ức thiệt thòi cho hắn.
Quý tiên sinh không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn ta một cái từ xa, Phượng Ca đã tức khắc lôi ta tới, đồng thời cung kính gọi một tiếng: “Quý tiên sinh.”
“Trói đã trói rồi, còn lôi kéo cái gì?” Ông vừa nói vừa cầm lấy sợi dây thừng trong tay Phượng Ca, rồi cúi đầu quấn quanh cổ tay ta, tránh kéo lê trên mặt đất khiến cho việc đi lại khó khăn.
Ông ấy vừa lên tiếng, gương mặt Phượng Ca liền đỏ ửng, ngoan ngoãn giao sợi dây ra.
Quý tiên sinh quấn gọn gàng sợi dây thừng quanh cổ tay ta xong, cuối cùng nói: “Vào đi thôi, tướng quân đang chờ cô ở bên trong.”
Ta gật đầu, trước khi bước vào lều không kìm được ngoái đầu ra sau, bắt gặp Từ Bình đang nhìn ta vẻ mặt đầy lo lắng, cả mấy người kia, ai nấy đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Ta quay lại, không chút do dự bước thẳng vào. Đồ đạc trong lều bài trí rất đơn sơ ít ỏi, chỉ có mấy chiếc hòm binh dụng xếp chồng lên nhau, bên trên là một chồng quân báo cao ngất. Sư phụ đã cởi áo giáp ngoài, trên người chỉ mặc một kiện trường bào ngồi đó, đang chăm chú đề bút viết dưới ánh nến.
Ta tiến lại gần thêm đôi bước, nhìn thấy người ngồi trên một chiếc ghế mộc mạc, gian khổ như vậy, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp tựa kiếm.
Ta không kìm được, cuối cùng cũng nấc giọng khẽ gọi: “Sư phụ.” Vốn ngỡ rằng mình đã khống chế cảm xúc rất tốt, nhưng âm thanh bật ra vẫn run run, không giấu được nỗi nhớ nhung mong đợi.
Sư phụ đặt bút xuống, người không đứng dậy, chỉ ngồi an vị ở đó nhìn ta, ánh mắt trầm tĩnh như nước hồ thu.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt sư phụ như vậy, muốn tiến đến gần thêm chút nữa xong lại cảm thấy sợ, mấy đầu ngón chân quíu hết lại với nhau, suy nghĩ giây lát, tự giác quỳ xuống, cúi đầu nhận lỗi: “Con xin lỗi sư phụ, con đã không nghe lời người, tự ý chạy tới.”
Lều khá nhỏ, ta quỳ dưới bóng của sư phụ, vừa dứt lời, chiếc bóng trên mặt đất liền chuyển động, ta vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy sư phụ đứng dậy, đứng ở trước mặt ta, cúi nhìn ta.
Khuôn mặt của sư phụ mờ ảo trong bóng tối, ta luyến tiếc cứ muốn ngắm mãi không nỡ cúi xuống, chỉ biết nhìn người, thời gian đột nhiên như ngừng lại, không biết qua bao lâu mới nghe thấy giọng nói của sư phụ.
“Ta đã nói rồi, đây là quân doanh.”
Ta im lặng lắng nghe, không dám có nửa lời phản bác.
“Quốc có quốc pháp, quân có quân quy, trị quân nghiêm thì lệnh ban xuống mới thông suốt, biên cương yên ổn, trăm họ mới thanh bình, những điều này con có hiểu không?”
Ta cúi gằm mặt, không dám hé môi.
Sư phụ trầm ngâm một lúc, bỗng chợt cất giọng: “Hàn Vân, đưa Từ Bình vào.”
Hàn Vân cơ hồ dẫn Từ Bình vào ngay tức khắc, Từ Bình nhìn thấy ta quỳ, câu đầu tiên vừa mở miệng: “Tướng quân, chuyện này là lỗi của thuộc hạ…”
Lời của hắn bị cắt ngang, sư phụ trầm giọng: “Từ Bình, kẻ tự ý xông vào doanh trại, luận tội thế nào?”
Từ Bình im lặng giây lát, cúi đầu nói: “Kẻ tự tiện xông vào quân doanh, bất luận nguyên do, đều xem như điều tra quân tình, luận tội gián điệp, trảm. Nếu tướng sĩ trong quân doanh đưa vào, bất luận nguyên do, luận tội cấu kết với giặc, trảm.”
Hàn Vân nóng ruột, thốt gọi: “Tướng quân, Từ Bình sao có thể cấu kết với giặc chứ ạ?” Lại chỉ vào ta: “Cô ấy, cô ấy là… của ngài…”
Ánh mắt của tướng quân đảo qua, Hàn Vân loáng cái như bị ấn bùa định thân, miệng há hốc không thốt ra được chữ nào.
Ta đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn sư phụ.
Từ Bình quỳ nói tiếp: “Từ Bình xin chịu chém, có điều Tiểu Nguyệt cô nương hoàn toàn không hiểu rõ những chuyện này. Là thuộc hạ thấy cô ấy quá nhớ thương tướng quân nên đã tự ý quyết định đưa cô ấy đến đây, cúi xin tướng quân lưu tình.”
Hàn Vân thấy sự tình diễn tiến xấu đi, hai đầu gối chống xuống đất, chính mình cũng quỳ thưa: “Tướng quân, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì với việc điều tra quân tình hay thông đồng với địch, Hàn Vân nguyện lấy đầu mình ra để đảm bảo.” Giọng Hàn Vân sang sảng, một câu này vang vọng khắp trong ngoài, trong nháy mắt từ bên ngoài truyền đến âm thanh đầu gối rơi lịch bịch xuống đất, không biết là ai khởi đầu, toàn bộ đều “Thuộc hạ nguyện lấy đầu mình ra để đảm bảo.”
Ta bị tiếng động lớn như vậy làm cho hoàn hồn, rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, kích động đến độ quên luôn cả quỳ, chống hai tay đang bị cột khom người bò dậy, ngước mặt lên nói: “Mọi người sao vậy ạ? Con đâu có tự ý xông vào doanh trại, con, con là… đến để đưa dưa muối đậu phụ khô mà.”
***P/s: Dạo này mình không có thời gian nên làm truyện rất chậm. Trong lúc chờ đợi, mình giới thiệu cho mọi người một số truyện Tây khá hay và dễ đọc. Mọi người đọc xong biết đâu sẽ thích truyện Tây luôn và không thèm chờ truyện nhà mình nữa, để khi nào mình hoàn rồi thì vào đọc một mạch luôn cho tiện.
-Cưỡng cơn gió bấc + Con sóng thứ bảy – Daniel Glattauer
-Nơi trái tim trở về – Dorothy Garlock
-Một lần và mãi mãi (Once and Always) – Judith McNaught
-Giao ước định mệnh – Sherry Thomas
-Cô nàng sư tử – Julie Garwood
– Tìm em nơi đâu (Somewhere I’ll Find You) – Lisa Kleypas
-11 năm chờ, 11 tuần yêu – Judith McNaught.
…
Mấy bạn nào đã đọc truyện của các tác giả Guillaume Musso, Marc Levy… hay các truyện kinh điển, giọng văn triết lý rồi mà thấy không hợp có thể thử đọc mấy truyện mình giới thiệu, vì mấy truyện này cách viết khá ngôn tình, dễ đọc và dễ thương nữa.
Danh sách chương