Thiên Nguyên năm thứ ba mươi sáu, Tả Vũ tướng quân Từ Trì trấn giữ Bắc Hải Thanh Châu, lúc bấy giờ xu mật sứ Bắc viện nước Liêu, Gia Luật Thành Văn, mang binh xâm lấn biên cương. Tả Vũ tướng quân dẫn theo đội tinh binh hành quân xuyên đêm bất ngờ tập kích đại doanh, đốt trụi kho lương thảo của địch. Sau đó chia quân thành ba nhánh chọc thủng đội hình quân Liêu, sang bằng pháo đài tiền đồn đặt ngay biên cảnh của Gia Luật Thành Văn, tiến đến tấn công quân đồn trú, giành lại ngàn dặm lãnh thổ tiền triều đã bị cướp mất, đẩy bọn người Liêu quấy nhiễu biên cảnh bấy lâu ra khỏi núi Tô Cáp Nhĩ. Cũng trong lúc ấy, thập nhị hoàng tôn ngự giá thân chinh đại doanh Bắc Hải, sau cuộc chiến, Từ Trì được phong làm đại tướng quân nắm giữ binh mã ba châu Thanh, U, Ký, binh quyền trong thiên hạ không ai sánh bằng.
Toàn bộ những lời này đều là ta nghe người khác kể lại ở kinh thành. Thời điểm sư phụ dẫn binh rong ruổi ngàn dặm truy kích quân Liêu, ta đã bị đưa đến phủ tướng quân trong kinh thành. Gió mát trăng thanh, vạn vật tĩnh lặng thanh bình, cái lạnh buốt giá nơi đất Liêu tựa hồ chỉ là một giấc mộng.
Đêm đó sư phụ muốn sư tổ đưa ta đi, sư tổ lập tức mè nheo ăn vạ, cho dù cách một lớp ván cửa, ta cũng có thể hình dung ra dáng vẻ người lắc đầu như trống bỏi.
Sư tổ nói người còn muốn đi ngao du sơn thủy, làm sao có thời gian mang theo trẻ con, tướng quân đáp lời người:
“Sư phụ, phụ thân muốn con trung quân đền nợ nước, mọi sự lấy quốc gia làm trọng, nhưng mà Nguyệt nhi…”
Sư phụ nói tới đây, thanh âm liền trầm xuống, thấp đến độ ta không thể nghe rõ.
Một lúc sau sư tổ mới lên tiếng, người thở dài: “Ta biết, quốc gia rộng lớn như vậy, hoàng đế lão nhân vốn đem Từ gia các ngươi làm chốt thí, ngươi nam chinh bắc chiến như vậy, còn phải chịu uất ức, càng lúc càng không biết đến tột cùng mình đang làm gì.”
“Không phải như vậy, sư phụ…”
“Biết rồi biết rồi.” Sư tổ ngắt lời sư phụ: “Chẳng phải là một chút tư tâm sao? Tốt xấu gì ngươi cũng là người, dù sao cũng phải chừa lại một chút gì đó cho riêng mình, đừng nghe lời phụ thân ngươi, hở động ra là một bầu nhiệt huyết thề đền nợ nước… gì đó, hơn nữa, cho dù là phụ thân ngươi, cũng không phải không có lòng riêng.”
“Phụ thân người…”
Sư tổ dường như cố tình không để cho sư phụ nói một câu trọn vẹn, lại một lần nữa cắt ngang: “Nguyệt nhi đi theo ngươi, ngày tháng yên ổn thôi đành vậy, nơi nguy hiểm như thế này có thể mất mạng bất cứ khi nào, hơn nữa, năm đó nếu phụ thân ngươi không phải bởi vì một chút lòng riêng, cũng không đến mức…”
“Sư phụ!” Lần này đến lượt sư phụ lên tiếng.
“Được rồi được rồi được rồi, không nói thì không nói, ngươi hung dữ như vậy làm gì, vẫn là hồi bé đáng yêu, làm tướng quân cứ như vậy…”
Sư tổ càm ra càm ràm nói không ngừng, giọng sư phụ lại hạ xuống, rất là đau đầu: “Sư phụ, đồ nhi không dám ngăn ngài đi đây đó, chỉ là chiến sự khẩn cấp, Nguyệt nhi ở đây con thật sự lo lắng, xin nhờ người đưa nàng đến phủ tướng quân, ở đó có người trông nom con cũng yên lòng.”
Sư tổ ‘hừ hừ’ hai tiếng theo thói quen, vô cùng đắc ý: “Biết thỉnh cầu ta rồi à?”
“Sư phụ, con biết người cũng rất thương Nguyệt nhi.”
“…” Sư tổ nói không ra lời, một lúc lâu sau đột nhiên òa òa gào khóc: “Phiền chết đi được! Cho nên ta đã nói ngươi, nhặt cái gì không nhặt, lại đi nhặt một đứa trẻ về nuôi.”
Ta một mình ở trong phòng, lòng bàn tay áp lên cửa, sợ phát ra âm thanh, ngay cả hít thở cũng không dám, chỉ có thể nín nhịn, đến mức cổ họng nhói đau. Một lúc sau có tiếng bước chân đi về phía cửa, ta hoảng hốt xoay người nhào lên giường, kéo lê một chân, vô cùng thảm hại.
Người vào là sư tổ, nhìn thấy ta ngã nhào xuống giường còn làm đà điểu vùi đầu vào chăn, người thở dài, đi tới kéo chăn của ta ra: “Đừng trốn nữa, Từ Trì đi rồi, ta biết ngươi tiểu nha đầu này đứng nghe lén.”
Ta bị lấy mất chăn, lập tức vùi mặt vào khăn trải giường, chính là không để cho sư tổ nhìn thấy ánh mắt ta.
Sư tổ ngồi xuống cạnh giường, vỗ vỗ đầu ta: “Từ Trì muốn ta đưa con trở về phủ tướng quân, con có đi không?”
Ta không nói lời nào.
“Được rồi, được rồi, ta biết con không nỡ, con chính là như vậy, từ nhỏ đã dính chặt lấy Từ Trì, ta đi nói với nó.” Nói xong chính là tiếng đẩy ghế đứng dậy.
Ta xoay người, bắt lấy tay áo của sư tổ.
“Không cần đâu ạ.”
Sư tổ dừng bước, vuốt vuốt râu nhìn ta: “Không cần?”
Không có chăn đệm che chắn, đôi mắt ầng ậc nước của ta không còn chỗ che giấu, muốn mở miệng nói chuyện với sư tổ nhưng cổ họng nghẹn đắng.
“Không cần đâu, sư tổ, con về với người.”
“Thật hả?”
“Dạ.” Ta gật đầu, nước mắt không ngăn được rơi khỏi khóe mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống mép giường, khẽ vang lên tiếng lóc tóc.
“…”
Sư tổ nhìn thấy ta rơi nước mắt lập tức phản xạ có điều kiện tính đưa tay bịt hai lỗ tai, nhưng đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng ta khóc, vẻ mặt liền trở nên cổ quái, cuối cùng ngần ngừ đi tới gần ta nói:
“Nè… sư tổ ở đây, đừng thương tâm.”
“Ta ‘dạ’ một tiếng, cầm lấy tay áo của sư tổ lau nước mắt nước mũi, đáp người: “Không sao đâu sư tổ, con khóc một cái là hết nước mắt liền.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Người đừng nói với sư phụ.”
Sư tổ ‘à’ một tiếng, vẻ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng thôi không nói, chỉ vỗ vỗ đầu ta mấy cái, lực cánh tay khá mạnh, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ta nghe thấy cả tiếng đầu mình kêu ong ong.
Ngày hôm sau sư phụ dẫn binh xuất chinh, mãi đến tận khi sư tổ dẫn ta đi, chúng ta cũng không gặp lại người. Trái lại, Tử Cẩm đã phái người đến truyền gặp ta, ta tấp tễnh đi gặp hắn, trên người còn đeo một túi đồ nhỏ đơn giản.
Tử Cẩm một thân cẩm y, khoanh tay đứng trước cửa sổ, bóng lưng có phần uy nghi, nhìn thấy ta đến liền hỏi: “Cậu phải đi sao?”
Đối với vị hoàng tôn này, từ đầu tới cuối ta không có ấn tượng tốt, nhưng trước đó cùng chung hoạn nạn ở doanh trại quân Liêu, đặc biệc là trên đường núi hắn đã không màng nguy hiểm một phen nắm chặt lấy tay ta, gặp lại hắn sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm giác không giống với lúc trước.
Ta chống nạng tính hành lễ, bị hắn phất tay miễn lễ, ta liền không khách khí, chỉ nói: “Tiểu Nguyệt bái kiến hoàng tôn, đúng vậy, ta phải đi.”
Tử Cẩm mắt phượng khẽ cong: “Thì ra cậu thật sự là đồ đệ của Từ Trì, Từ Trì đối với cậu thật tốt mà.”
Ta nhìn hắn không nói lời nào.
Tử Cẩm nở nụ cười: “Cậu lo lắng gì chứ? Trước đó ta đã nói, người không biết không có tội, chuyện bên bờ sông kia, ta sẽ không trách tội cậu.”
Ta ngậm miệng, không muốn nói nếu như không phải hắn nhắc nhở, ta gần như đã quên mất chuyện đó.
“Cậu đi đâu vậy?” Tử Cẩm lại hỏi, sau đó không đợi ta trả lời liền nói tiếp: “Kinh thành và nguyên phủ là nơi ta ở, nếu cậu…”
Ta nghe ra ý tứ của hắn, vội vàng xua tay: “Đa tạ hoàng tôn, ta sẽ trở về phủ tướng quân của sư phụ.”
“Như vậy sao…” Tử Cẩm trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên sực nhớ tới gì đó: “Cậu gọi ta là gì?”
Gọi là gì? Hiện tại đang ở trong doanh trại, trước mắt bao nhiêu người, ta không gọi ngươi là hoàng tôn chẳng lẽ gọi thẳng tên của ngươi? Ta nhìn mấy thị vệ đứng hai bên trái phải, trên trán đổ mồ hôi.
May mà Tử Cẩm không tiếp tục đôi co, nói thêm mấy câu sau đó để ta đi, ta xoay người, vừa đi tới cửa thì bị hắn gọi lại.
“Tiểu Nguyệt.”
Ta quay lại, hoàng tôn bước về phía ta hai bước, đến sát gần chỗ ta đang đứng thì dừng lại, trong mắt phượng mang theo ý cười: “Đây là lần đầu tiên cậu đến kinh thành đúng không? Kinh thành có rất nhiều chỗ vô cùng thú vị, vài ngày nữa ta sẽ trở về, cậu chờ ta.”
Cậu chờ ta?
Ta bị mấy lời này làm cho sửng sốt, nhấp nhứ một hồi lâu vẫn không tìm ra được câu trả lời.
…
“Tiểu Nguyệt cô nương, cô nương ở đây ư, Từ quản gia nói ngoài cửa có người chen lấn bị ngất xỉu, bảo nô tài tới lấy một ít tỉnh thần tán*.”(*Bột tỉnh thần)
Tiếng bước chân vội vã cùng tiếng nô bộc hô to gọi nhỏ truyền đến, ta từ vườn ươm trồng thảo mộc đứng dậy, vừa lau tay vừa trả lời hắn:
“Ta biết rồi, để ta đi lấy.”
Kể từ khi tin đại thắng từ Thanh Châu truyền về, sư phụ được thăng lên làm đại tướng quân nắm giữ binh mã ba châu, phủ tướng quân liền tưng bừng náo nhiệt. Tất cả các quan lại quyền quý trong triều đua nhau dâng bái thiếp* tặng quà nườm nượm không dứt. Thêm vào đó một số đông bà con tràn đầy nhiệt huyết muốn được nhìn thấy tướng quân nối đuôi nhau chen lấn. Đáng thương trong phủ tướng quân vắng lạnh, chỉ có một quản gia già, một đại thẩm đầu bếp và mấy tiểu nô bộc, cùng với một đồ đệ của tướng quân là ta mới đến không bao lâu, đếm vỏn vẹn chưa đầy hai bàn tay, làm sao có thể chống đỡ được với số lượng người đông nghìn nghịt, người trước chưa kịp ngã xuống người sau đã tiến lên.
(*Bái Thiếp: là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó thời xưa.)
Ông cụ quản gia già cũng chính là phụ thân của Từ Bình không ngừng giải thích tướng quân chưa về, thứ cho trong phủ không tiếp đãi khách lạ, nhưng hoàn toàn không có công dụng, cuối cùng quyết định đóng chặt đại môn, không ngờ người tụ tập ngoài cửa ngày một đông. Hôm nay, hoàng thượng sai người mang đồ ban thưởng đến phủ tướng quân, người vây lại xem càng tấp nập, cuối cùng là có người bị ngất xỉu vì chen lấn.
Ta đi vào trong phòng lấy tỉnh thần tán đưa cho tiểu Thụ, dặn hắn: “Cái này hòa vào một khạp nước, để dành dùng từ từ.”
Tiểu Thụ nhận lấy thuốc, dặn dò ta: “Từ quản gia dặn, bảo cô đừng đi ra đằng trước, bên ngoài rất nhiều người.”
Ta gật đầu, ngẫm nghĩ một chút nói: “Vậy ta vòng qua cửa sau đi ra ngoài.”
Tiểu Thụ mím môi: “Cô đi một mình sao… có cần tìm tiểu Họa đi cùng với cô không?”
“Không cần đâu, ta biết đường, hơn nữa, hôm nay ai trong số các cậu có thể ra ngoài được chứ?”
Tiểu Thụ suy nghĩ một lúc: “Được rồi, vậy để ta đi báo với Từ quản gia một tiếng, cô đi nhớ về sớm, cô mà về trễ Từ quản gia sẽ lại tức giận trừng bọn ta.”
Ta thở dài, cảm thấy một nhà Từ Bình này thật có di truyền.
Toàn bộ những lời này đều là ta nghe người khác kể lại ở kinh thành. Thời điểm sư phụ dẫn binh rong ruổi ngàn dặm truy kích quân Liêu, ta đã bị đưa đến phủ tướng quân trong kinh thành. Gió mát trăng thanh, vạn vật tĩnh lặng thanh bình, cái lạnh buốt giá nơi đất Liêu tựa hồ chỉ là một giấc mộng.
Đêm đó sư phụ muốn sư tổ đưa ta đi, sư tổ lập tức mè nheo ăn vạ, cho dù cách một lớp ván cửa, ta cũng có thể hình dung ra dáng vẻ người lắc đầu như trống bỏi.
Sư tổ nói người còn muốn đi ngao du sơn thủy, làm sao có thời gian mang theo trẻ con, tướng quân đáp lời người:
“Sư phụ, phụ thân muốn con trung quân đền nợ nước, mọi sự lấy quốc gia làm trọng, nhưng mà Nguyệt nhi…”
Sư phụ nói tới đây, thanh âm liền trầm xuống, thấp đến độ ta không thể nghe rõ.
Một lúc sau sư tổ mới lên tiếng, người thở dài: “Ta biết, quốc gia rộng lớn như vậy, hoàng đế lão nhân vốn đem Từ gia các ngươi làm chốt thí, ngươi nam chinh bắc chiến như vậy, còn phải chịu uất ức, càng lúc càng không biết đến tột cùng mình đang làm gì.”
“Không phải như vậy, sư phụ…”
“Biết rồi biết rồi.” Sư tổ ngắt lời sư phụ: “Chẳng phải là một chút tư tâm sao? Tốt xấu gì ngươi cũng là người, dù sao cũng phải chừa lại một chút gì đó cho riêng mình, đừng nghe lời phụ thân ngươi, hở động ra là một bầu nhiệt huyết thề đền nợ nước… gì đó, hơn nữa, cho dù là phụ thân ngươi, cũng không phải không có lòng riêng.”
“Phụ thân người…”
Sư tổ dường như cố tình không để cho sư phụ nói một câu trọn vẹn, lại một lần nữa cắt ngang: “Nguyệt nhi đi theo ngươi, ngày tháng yên ổn thôi đành vậy, nơi nguy hiểm như thế này có thể mất mạng bất cứ khi nào, hơn nữa, năm đó nếu phụ thân ngươi không phải bởi vì một chút lòng riêng, cũng không đến mức…”
“Sư phụ!” Lần này đến lượt sư phụ lên tiếng.
“Được rồi được rồi được rồi, không nói thì không nói, ngươi hung dữ như vậy làm gì, vẫn là hồi bé đáng yêu, làm tướng quân cứ như vậy…”
Sư tổ càm ra càm ràm nói không ngừng, giọng sư phụ lại hạ xuống, rất là đau đầu: “Sư phụ, đồ nhi không dám ngăn ngài đi đây đó, chỉ là chiến sự khẩn cấp, Nguyệt nhi ở đây con thật sự lo lắng, xin nhờ người đưa nàng đến phủ tướng quân, ở đó có người trông nom con cũng yên lòng.”
Sư tổ ‘hừ hừ’ hai tiếng theo thói quen, vô cùng đắc ý: “Biết thỉnh cầu ta rồi à?”
“Sư phụ, con biết người cũng rất thương Nguyệt nhi.”
“…” Sư tổ nói không ra lời, một lúc lâu sau đột nhiên òa òa gào khóc: “Phiền chết đi được! Cho nên ta đã nói ngươi, nhặt cái gì không nhặt, lại đi nhặt một đứa trẻ về nuôi.”
Ta một mình ở trong phòng, lòng bàn tay áp lên cửa, sợ phát ra âm thanh, ngay cả hít thở cũng không dám, chỉ có thể nín nhịn, đến mức cổ họng nhói đau. Một lúc sau có tiếng bước chân đi về phía cửa, ta hoảng hốt xoay người nhào lên giường, kéo lê một chân, vô cùng thảm hại.
Người vào là sư tổ, nhìn thấy ta ngã nhào xuống giường còn làm đà điểu vùi đầu vào chăn, người thở dài, đi tới kéo chăn của ta ra: “Đừng trốn nữa, Từ Trì đi rồi, ta biết ngươi tiểu nha đầu này đứng nghe lén.”
Ta bị lấy mất chăn, lập tức vùi mặt vào khăn trải giường, chính là không để cho sư tổ nhìn thấy ánh mắt ta.
Sư tổ ngồi xuống cạnh giường, vỗ vỗ đầu ta: “Từ Trì muốn ta đưa con trở về phủ tướng quân, con có đi không?”
Ta không nói lời nào.
“Được rồi, được rồi, ta biết con không nỡ, con chính là như vậy, từ nhỏ đã dính chặt lấy Từ Trì, ta đi nói với nó.” Nói xong chính là tiếng đẩy ghế đứng dậy.
Ta xoay người, bắt lấy tay áo của sư tổ.
“Không cần đâu ạ.”
Sư tổ dừng bước, vuốt vuốt râu nhìn ta: “Không cần?”
Không có chăn đệm che chắn, đôi mắt ầng ậc nước của ta không còn chỗ che giấu, muốn mở miệng nói chuyện với sư tổ nhưng cổ họng nghẹn đắng.
“Không cần đâu, sư tổ, con về với người.”
“Thật hả?”
“Dạ.” Ta gật đầu, nước mắt không ngăn được rơi khỏi khóe mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống mép giường, khẽ vang lên tiếng lóc tóc.
“…”
Sư tổ nhìn thấy ta rơi nước mắt lập tức phản xạ có điều kiện tính đưa tay bịt hai lỗ tai, nhưng đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng ta khóc, vẻ mặt liền trở nên cổ quái, cuối cùng ngần ngừ đi tới gần ta nói:
“Nè… sư tổ ở đây, đừng thương tâm.”
“Ta ‘dạ’ một tiếng, cầm lấy tay áo của sư tổ lau nước mắt nước mũi, đáp người: “Không sao đâu sư tổ, con khóc một cái là hết nước mắt liền.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Người đừng nói với sư phụ.”
Sư tổ ‘à’ một tiếng, vẻ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng thôi không nói, chỉ vỗ vỗ đầu ta mấy cái, lực cánh tay khá mạnh, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ta nghe thấy cả tiếng đầu mình kêu ong ong.
Ngày hôm sau sư phụ dẫn binh xuất chinh, mãi đến tận khi sư tổ dẫn ta đi, chúng ta cũng không gặp lại người. Trái lại, Tử Cẩm đã phái người đến truyền gặp ta, ta tấp tễnh đi gặp hắn, trên người còn đeo một túi đồ nhỏ đơn giản.
Tử Cẩm một thân cẩm y, khoanh tay đứng trước cửa sổ, bóng lưng có phần uy nghi, nhìn thấy ta đến liền hỏi: “Cậu phải đi sao?”
Đối với vị hoàng tôn này, từ đầu tới cuối ta không có ấn tượng tốt, nhưng trước đó cùng chung hoạn nạn ở doanh trại quân Liêu, đặc biệc là trên đường núi hắn đã không màng nguy hiểm một phen nắm chặt lấy tay ta, gặp lại hắn sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, cảm giác không giống với lúc trước.
Ta chống nạng tính hành lễ, bị hắn phất tay miễn lễ, ta liền không khách khí, chỉ nói: “Tiểu Nguyệt bái kiến hoàng tôn, đúng vậy, ta phải đi.”
Tử Cẩm mắt phượng khẽ cong: “Thì ra cậu thật sự là đồ đệ của Từ Trì, Từ Trì đối với cậu thật tốt mà.”
Ta nhìn hắn không nói lời nào.
Tử Cẩm nở nụ cười: “Cậu lo lắng gì chứ? Trước đó ta đã nói, người không biết không có tội, chuyện bên bờ sông kia, ta sẽ không trách tội cậu.”
Ta ngậm miệng, không muốn nói nếu như không phải hắn nhắc nhở, ta gần như đã quên mất chuyện đó.
“Cậu đi đâu vậy?” Tử Cẩm lại hỏi, sau đó không đợi ta trả lời liền nói tiếp: “Kinh thành và nguyên phủ là nơi ta ở, nếu cậu…”
Ta nghe ra ý tứ của hắn, vội vàng xua tay: “Đa tạ hoàng tôn, ta sẽ trở về phủ tướng quân của sư phụ.”
“Như vậy sao…” Tử Cẩm trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên sực nhớ tới gì đó: “Cậu gọi ta là gì?”
Gọi là gì? Hiện tại đang ở trong doanh trại, trước mắt bao nhiêu người, ta không gọi ngươi là hoàng tôn chẳng lẽ gọi thẳng tên của ngươi? Ta nhìn mấy thị vệ đứng hai bên trái phải, trên trán đổ mồ hôi.
May mà Tử Cẩm không tiếp tục đôi co, nói thêm mấy câu sau đó để ta đi, ta xoay người, vừa đi tới cửa thì bị hắn gọi lại.
“Tiểu Nguyệt.”
Ta quay lại, hoàng tôn bước về phía ta hai bước, đến sát gần chỗ ta đang đứng thì dừng lại, trong mắt phượng mang theo ý cười: “Đây là lần đầu tiên cậu đến kinh thành đúng không? Kinh thành có rất nhiều chỗ vô cùng thú vị, vài ngày nữa ta sẽ trở về, cậu chờ ta.”
Cậu chờ ta?
Ta bị mấy lời này làm cho sửng sốt, nhấp nhứ một hồi lâu vẫn không tìm ra được câu trả lời.
…
“Tiểu Nguyệt cô nương, cô nương ở đây ư, Từ quản gia nói ngoài cửa có người chen lấn bị ngất xỉu, bảo nô tài tới lấy một ít tỉnh thần tán*.”(*Bột tỉnh thần)
Tiếng bước chân vội vã cùng tiếng nô bộc hô to gọi nhỏ truyền đến, ta từ vườn ươm trồng thảo mộc đứng dậy, vừa lau tay vừa trả lời hắn:
“Ta biết rồi, để ta đi lấy.”
Kể từ khi tin đại thắng từ Thanh Châu truyền về, sư phụ được thăng lên làm đại tướng quân nắm giữ binh mã ba châu, phủ tướng quân liền tưng bừng náo nhiệt. Tất cả các quan lại quyền quý trong triều đua nhau dâng bái thiếp* tặng quà nườm nượm không dứt. Thêm vào đó một số đông bà con tràn đầy nhiệt huyết muốn được nhìn thấy tướng quân nối đuôi nhau chen lấn. Đáng thương trong phủ tướng quân vắng lạnh, chỉ có một quản gia già, một đại thẩm đầu bếp và mấy tiểu nô bộc, cùng với một đồ đệ của tướng quân là ta mới đến không bao lâu, đếm vỏn vẹn chưa đầy hai bàn tay, làm sao có thể chống đỡ được với số lượng người đông nghìn nghịt, người trước chưa kịp ngã xuống người sau đã tiến lên.
(*Bái Thiếp: là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó thời xưa.)
Ông cụ quản gia già cũng chính là phụ thân của Từ Bình không ngừng giải thích tướng quân chưa về, thứ cho trong phủ không tiếp đãi khách lạ, nhưng hoàn toàn không có công dụng, cuối cùng quyết định đóng chặt đại môn, không ngờ người tụ tập ngoài cửa ngày một đông. Hôm nay, hoàng thượng sai người mang đồ ban thưởng đến phủ tướng quân, người vây lại xem càng tấp nập, cuối cùng là có người bị ngất xỉu vì chen lấn.
Ta đi vào trong phòng lấy tỉnh thần tán đưa cho tiểu Thụ, dặn hắn: “Cái này hòa vào một khạp nước, để dành dùng từ từ.”
Tiểu Thụ nhận lấy thuốc, dặn dò ta: “Từ quản gia dặn, bảo cô đừng đi ra đằng trước, bên ngoài rất nhiều người.”
Ta gật đầu, ngẫm nghĩ một chút nói: “Vậy ta vòng qua cửa sau đi ra ngoài.”
Tiểu Thụ mím môi: “Cô đi một mình sao… có cần tìm tiểu Họa đi cùng với cô không?”
“Không cần đâu, ta biết đường, hơn nữa, hôm nay ai trong số các cậu có thể ra ngoài được chứ?”
Tiểu Thụ suy nghĩ một lúc: “Được rồi, vậy để ta đi báo với Từ quản gia một tiếng, cô đi nhớ về sớm, cô mà về trễ Từ quản gia sẽ lại tức giận trừng bọn ta.”
Ta thở dài, cảm thấy một nhà Từ Bình này thật có di truyền.
Danh sách chương