Ngày hôm sau tướng quân vào triều nghe thụ phong, hoàng đế mở tiệc chiêu đãi quần thần, đêm đến ngoài cổng thành pháo hoa như biển, dân chúng thức trắng đêm hân hoan chúc mừng, cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt hơn cả năm mới sang.
Sư phụ vẫn không đưa ta đi cùng, chỉ dặn Từ quản gia đêm đến đừng quên đưa ta đi xem pháo hoa. Lúc nói chuyện sư phụ đang chuẩn bị vào cung, lần đầu tiên ta nhìn thấy người mặc tướng phục vào triều, bên trong áo giáp bạc là triều phục màu trắng như tuyết, bên trên thêu bạch hổ bằng chỉ bạc chỉ vàng. Người đứng thẳng tắp trước sân, uy phong như rồng, dung mạo như phượng hoàng, phong thái xuất chúng không lời nào tả xiết.
Trước khi lên ngựa, người đặt tay lên đầu ta dặn dò:
“Xem xong pháo hoa nhớ về sớm.”
Ta gật đầu.
Sư phụ cười một tiếng, như lại nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu nói: “Thích cái gì thì mua, có Từ quản gia đi cùng.”
Ta lại gật đầu, nhưng ngay sau đó lập tức lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con chờ xem sư phụ đi lên đầu tường thành.”
Sư phụ liền nở nụ cười: “Cũng được, lần tới sư phụ đi cùng con, muốn cái gì, sư phụ mua cho con.”
Vì những lời này, ta hí hửng suốt cả ngày, khóe miệng lúc nào cũng cong veo.
Đêm đến quả nhiên náo nhiệt phi thường, mọi con đường đều đông nghịt người, dòng người di chuyển như nước, không ngừng tuôn về cùng một hướng. Hai bên đường đèn đuốc sáng rực, người bán hàng rong khiêng khay đựng kẹo hồ lô, chong chóng giấy, đèn lồng nhỏ luồn lách trong biển người, các cửa hiệu nghĩ ra đủ chiêu trò để mời chào khách đi đường, kẹo xếp thành ụ như núi, kẹo ú trắng tinh thơm ngát mùi bạc hà, kẹo mạch nha gừng đỏ cay cay thơm lừng vị gừng khiến cho đám trẻ con không ngừng xuýt xoa vui sướng, bất luận ba mẹ kéo thế nào cũng không chịu đi. Tới phía trước một chút chính là cửa hàng vải, toàn bộ cửa đều được tháo ra để mở rộng quầy, vải vóc đủ màu sắc treo cao tuôn dài như thác, các cô nương vây quanh trước quầy nói cười tíu tít.
Ta và Từ quản gia đứng ở bên ngoài một tiệm ăn, kiễng cao chân nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy được tình hình bên trong.
Những cửa hàng khác xung quanh càng tưng bừng náo nhiệt, ngay cả cửa hàng bán dao kéo cũng mở toang cửa, ông chủ cũng không vội buôn bán mà kéo một băng ghế ra ngồi ngay giữa cửa lớn, phì phà thuốc thích chí nhìn ngắm dòng người như nước chảy, vừa ngâm nga.
“Một năm tốt đẹp, thái bình thịnh thế, thật là một năm tốt đẹp mà.”
Bên cạnh lập tức có người đáp lời: “Phải cảm ơn Từ tướng quân rất nhiều.”
Một nhóm người phụ họa: “Hiện tại nhắc tới người trên dưới cả nước ai xứng đáng được kính trọng nhất, đó chính là Từ tướng quân, bảo vệ quốc gia, cả nhà trung liệt, thật sự là một nam tử hán lỗi lạc phi thường.”
“Mọi người có nhìn thấy ngài ấy mặc áo giáp không? Ta không mở mắt ra được nữa.”
“Tiểu Thúy cô lại nữa rồi, đừng có suốt ngày lẩm bẩm bên tai ta.”
“Chu Lang còn trẻ, tư thế dũng mãnh oai hùng.”
“Phu tử ngươi lại tới nữa à, ăn gì chưa? Sao câu đầu tiên đã xuất khẩu thành văn rồi?”
“…”
“…”
Ta đứng cùng một chỗ với Từ quản gia, nghe đến mặt mũi ửng hồng. Từ quản gia hiển nhiên vẫn muốn giữ phong thái trang nghiêm mô phạm mẫu mực của quản gia phủ tướng quân, nhưng gương mặt cũng dần sáng bừng lên, lồng ngực so với bình thường ưỡn thẳng ra cao hơn rất nhiều.
“Đèn sáng rồi, đèn sáng rồi, mọi người mau nhìn về phía đầu tường thành!”
Sau một tiếng ho tô, mọi người đổ xô nhau về phía cổng thành, ai nấy đều háo hức kiễng chân ngửa cổ nhìn.
Lễ nhạc vang lên, trên cổng thành sáng bừng lên vô số ngọn đèn lồng, chiếu rọi trên dưới như một biển ánh sáng, bước ra đầu tiên là Thiên Nguyên đế một thân vàng sáng kim quang, hoàng hậu châu ngọc lộng lẫy đứng bên trái ông, khoảng cách rất xa không nhìn thấy rõ được diện mạo của bọn họ, chỉ cảm thấy hoàng đế già đến độ toàn thân run rẩy, hai tay đặt trên người nội thị, không giống như tự mình đi ra mà là được người ta nâng ra.
Phía sau hoàng đế có rất nhiều người, chính là các hoàng tử, hoàng tôn đương triều. Ta đang tính nhìn xem có thấy Tử Cẩm trong đó không, thì bên tai lại nghe tiếng chiêng trống vang dậy trên cổng thành, các quan văn võ tướng đang đứng nghiêm trang hai bên thành hào nhất tề quỳ xuống, tiếng áo giáp của hàng ngàn tướng sĩ bên ngoài thành hào rầm rập cọ vào nhau, khiến cho mọi người đang đứng trên quảng trường và đường phố đều chấn động, tiếp đó là ba tiếng ‘vạn tuế’, âm thanh như sấm, nhất loạt chỉnh tề.
Dân chúng kinh sợ, đưa mắt nhìn xung quanh xong ai nấy đều rối rít quỳ xuống, đồng loạt hô theo ‘vạn tuế’, trong nhất thời tiếng ‘vạn tuế’ vang dội không ngừng, bất chợt có tiếng trẻ con khóc rống lên vì giật mình cũng bị người lớn bên cạnh nhanh tay bịt miệng lại, tựa hồ cả kinh thành chỉ còn lại âm thanh duy nhất này.
Hoàng đế đứng trên đầu tường thành chậm rãi giơ tay lên, bá quan văn võ dẫn đầu đứng lên, sau đó dân chúng mới như sực bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Tiếng chiêng trống lại vang lên, thêm một người từ từ tiến về phía đầu tường thành, hoàng đế chầm chậm quay lại, nắm lấy tay người đó, muốn người đó đi tới đứng bên cạnh mình.
Áo giáp bạc xuất hiện nơi mọi người đang hướng ánh nhìn, dường như cả biển ánh sáng đều tụ về một điểm, chiếu lên người nọ sáng rực như nhật nguyệt.
Mọi người vừa mới đứng dậy bất giác nín thở, xung quanh cổng thành bỗng chốc im lặng như tờ, không biết từ đâu phát ra tiếng hô vang dậy đầu tiên.
“Từ tướng quân!”
Sau đó tất cả mọi người như thể bị lây truyền, đồng loạt reo to.
“Từ tướng quân! Từ tướng quân!”
Ta đứng giữa đám đông, bên tai tràn ngập tiếng gào thét giống nhau, không có tổ chức, không có bất kỳ tiết tấu quy luật gì, chỉ là mỗi người cất giọng gọi to, tất cả âm thanh hòa vào nhau vang vọng tận mây xanh, còn hùng tráng hơn cả tiếng hô vạn tuế trước đó. Ta đứng giữa âm thanh trào dâng như sóng vỗ nhìn vầng hào quang lấp lánh trên cổng thành phía xa xa, chưa bao giờ cảm thấy sư phụ cách ta xa như vậy, xa đến độ trong lòng ta bỗng sinh ra một nỗi sợ hãi mình sắp mất đi một thứ gì.
Ta nghiêng đầu cố gắng nói điều gì đó với Từ quản gia, để đẩy lùi nỗi hoảng hốt không thể giải thích được kia, để cho trái tim bình tĩnh lại, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của Từ quản gia không biết đã tối sầm lại từ khi nào, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Ta thoáng kinh ngạc, trong phút chốc bỗng quên mất những gì định nói với ông ấy, lại quay đầu nhìn lên đầu tường thành, nhìn thấy tướng quân không đáp lại những tiếng reo hò vang vọng khắp trời, chỉ lùi về sau một bước, khom người trước mặt vị hoàng đế già yếu, lặng lẽ quỳ một gối xuống.
Hoàng đế ngăn động tác của người, sau đó không còn nhìn thấy được gì trên đầu tường thành, bởi giây tiếp theo, đèn hoa rực rỡ sáng bừng lên bốn phía, pháo hoa bung nở kéo theo vô số lời xuýt xoa trầm trồ, tiếng cười reo cao thấp nối tiếp nhau không dứt, trẻ con nhảy cẫng lên thích thú, những bông hoa đầy màu sắc nở rộ trong mắt mọi người, đẹp lộng lẫy dưới ánh sáng khiến cho hết thảy mọi thứ như cảnh tượng trong mơ.
Ta cố gắng tránh xa tầm mắt khỏi pháo hoa, tìm kiếm bóng dáng sư phụ trên cổng thành, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy. Từ quản gia ở bên cạnh lên tiếng:
“Tiểu Nguyệt cô nương, chúng ta nên về phủ sớm thôi, chậm một chút nữa đông người, đường không dễ đi.”
Ta quay lại nhìn ông ấy, sắc mặt của ông vẫn khiến người ta lo lắng như cũ.
Ta không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn ông gật đầu.
Trước khi pháo hoa kết thúc ta và Từ quản gia đã trở lại phủ tướng quân, đại thẩm đầu bếp đã chuẩn bị canh hạt sen, còn rối rít hỏi ta đường phố náo nhiệt như thế nào. Ta kể cho bà nghe một lúc, sau đó một mình trở về phòng.
Phòng của ta gần nơi ở của sư phụ, ta nằm trên giường, vốn không thể ngủ được, thầm nghĩ chờ sư phụ về.
Nhưng mãi vẫn không thấy sư phụ trở lại.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đồng hồ điểm sang canh, qua giờ hợi, sau đó giờ tý cũng qua đi. Ta chờ đợi trong nỗi thấp thỏm không yên, cuối cùng dứt khoát mặc quần áo xuống giường, định đi ra ngoài cổng lớn.
(*Giờ hợi: 21h-23h, giờ tý: 23h-1h sáng.)
Đêm tĩnh lặng như nước, ta giẫm lên ánh trăng đi ra ngoài, gặp được Từ quản gia ở gần cổng lớn, ông vẫn mặc bộ y phục trước đó, một mình đi tới đi lui.
Ta sửng sốt, buột miệng gọi một tiếng: “Từ quản gia.”
Từ quản gia giật mình quay phắt người lại, nhưng ngay sau đó đã bị tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài cửa làm cho choàng tỉnh, vội vàng chạy ra mở cổng.
Ta cũng tức tốc chạy qua, cổng lớn mở ra, một đội người ngựa dừng trước cổng, đi đầu chính là Ô Vân Đạp Tuyết.
“Tướng quân.”
“Sư phụ.”
Âm thanh tràn ngập vui mừng của ta và Từ quản gia lập tức biến mất khi nhìn rõ trên lưng Ô Vân Đạp Tuyết hoàn toàn không có ai cưỡi. Có người xuống ngựa, bước tới mấy bước nói chuyện, trên người mặc cẩm y đi lại trong cung, diện mạo hoàn toàn xa lạ.
“Vị này là người chấp sự trong phủ tướng quân?”
“Lão nô là quản gia.” Từ quản gia đi tới phía trước ta nói chuyện.
“Ta là ngự tiền thị vệ Vân Kỳ, phụng mệnh hoàng thượng đưa Từ tướng quân hồi phủ.”
Từ quản gia lại nhìn thoáng qua trên lưng Ô Vân Đạp Tuyết trống trơn: “Xin hỏi Vân gia, tướng quân nhà lão nô đang ở đâu?”
Dưới ánh sáng chập chờn của hai ngọn đèn lồng đung đưa trong gió phía trước phủ tướng quân, Vân Kỳ đưa tay ra hiệu: “Dạ yến trong cung, Từ tướng quân say, ở trong xe ngựa.”
Sư phụ vẫn không đưa ta đi cùng, chỉ dặn Từ quản gia đêm đến đừng quên đưa ta đi xem pháo hoa. Lúc nói chuyện sư phụ đang chuẩn bị vào cung, lần đầu tiên ta nhìn thấy người mặc tướng phục vào triều, bên trong áo giáp bạc là triều phục màu trắng như tuyết, bên trên thêu bạch hổ bằng chỉ bạc chỉ vàng. Người đứng thẳng tắp trước sân, uy phong như rồng, dung mạo như phượng hoàng, phong thái xuất chúng không lời nào tả xiết.
Trước khi lên ngựa, người đặt tay lên đầu ta dặn dò:
“Xem xong pháo hoa nhớ về sớm.”
Ta gật đầu.
Sư phụ cười một tiếng, như lại nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu nói: “Thích cái gì thì mua, có Từ quản gia đi cùng.”
Ta lại gật đầu, nhưng ngay sau đó lập tức lắc đầu: “Không cần đâu ạ, con chờ xem sư phụ đi lên đầu tường thành.”
Sư phụ liền nở nụ cười: “Cũng được, lần tới sư phụ đi cùng con, muốn cái gì, sư phụ mua cho con.”
Vì những lời này, ta hí hửng suốt cả ngày, khóe miệng lúc nào cũng cong veo.
Đêm đến quả nhiên náo nhiệt phi thường, mọi con đường đều đông nghịt người, dòng người di chuyển như nước, không ngừng tuôn về cùng một hướng. Hai bên đường đèn đuốc sáng rực, người bán hàng rong khiêng khay đựng kẹo hồ lô, chong chóng giấy, đèn lồng nhỏ luồn lách trong biển người, các cửa hiệu nghĩ ra đủ chiêu trò để mời chào khách đi đường, kẹo xếp thành ụ như núi, kẹo ú trắng tinh thơm ngát mùi bạc hà, kẹo mạch nha gừng đỏ cay cay thơm lừng vị gừng khiến cho đám trẻ con không ngừng xuýt xoa vui sướng, bất luận ba mẹ kéo thế nào cũng không chịu đi. Tới phía trước một chút chính là cửa hàng vải, toàn bộ cửa đều được tháo ra để mở rộng quầy, vải vóc đủ màu sắc treo cao tuôn dài như thác, các cô nương vây quanh trước quầy nói cười tíu tít.
Ta và Từ quản gia đứng ở bên ngoài một tiệm ăn, kiễng cao chân nhưng vẫn không thể nào nhìn thấy được tình hình bên trong.
Những cửa hàng khác xung quanh càng tưng bừng náo nhiệt, ngay cả cửa hàng bán dao kéo cũng mở toang cửa, ông chủ cũng không vội buôn bán mà kéo một băng ghế ra ngồi ngay giữa cửa lớn, phì phà thuốc thích chí nhìn ngắm dòng người như nước chảy, vừa ngâm nga.
“Một năm tốt đẹp, thái bình thịnh thế, thật là một năm tốt đẹp mà.”
Bên cạnh lập tức có người đáp lời: “Phải cảm ơn Từ tướng quân rất nhiều.”
Một nhóm người phụ họa: “Hiện tại nhắc tới người trên dưới cả nước ai xứng đáng được kính trọng nhất, đó chính là Từ tướng quân, bảo vệ quốc gia, cả nhà trung liệt, thật sự là một nam tử hán lỗi lạc phi thường.”
“Mọi người có nhìn thấy ngài ấy mặc áo giáp không? Ta không mở mắt ra được nữa.”
“Tiểu Thúy cô lại nữa rồi, đừng có suốt ngày lẩm bẩm bên tai ta.”
“Chu Lang còn trẻ, tư thế dũng mãnh oai hùng.”
“Phu tử ngươi lại tới nữa à, ăn gì chưa? Sao câu đầu tiên đã xuất khẩu thành văn rồi?”
“…”
“…”
Ta đứng cùng một chỗ với Từ quản gia, nghe đến mặt mũi ửng hồng. Từ quản gia hiển nhiên vẫn muốn giữ phong thái trang nghiêm mô phạm mẫu mực của quản gia phủ tướng quân, nhưng gương mặt cũng dần sáng bừng lên, lồng ngực so với bình thường ưỡn thẳng ra cao hơn rất nhiều.
“Đèn sáng rồi, đèn sáng rồi, mọi người mau nhìn về phía đầu tường thành!”
Sau một tiếng ho tô, mọi người đổ xô nhau về phía cổng thành, ai nấy đều háo hức kiễng chân ngửa cổ nhìn.
Lễ nhạc vang lên, trên cổng thành sáng bừng lên vô số ngọn đèn lồng, chiếu rọi trên dưới như một biển ánh sáng, bước ra đầu tiên là Thiên Nguyên đế một thân vàng sáng kim quang, hoàng hậu châu ngọc lộng lẫy đứng bên trái ông, khoảng cách rất xa không nhìn thấy rõ được diện mạo của bọn họ, chỉ cảm thấy hoàng đế già đến độ toàn thân run rẩy, hai tay đặt trên người nội thị, không giống như tự mình đi ra mà là được người ta nâng ra.
Phía sau hoàng đế có rất nhiều người, chính là các hoàng tử, hoàng tôn đương triều. Ta đang tính nhìn xem có thấy Tử Cẩm trong đó không, thì bên tai lại nghe tiếng chiêng trống vang dậy trên cổng thành, các quan văn võ tướng đang đứng nghiêm trang hai bên thành hào nhất tề quỳ xuống, tiếng áo giáp của hàng ngàn tướng sĩ bên ngoài thành hào rầm rập cọ vào nhau, khiến cho mọi người đang đứng trên quảng trường và đường phố đều chấn động, tiếp đó là ba tiếng ‘vạn tuế’, âm thanh như sấm, nhất loạt chỉnh tề.
Dân chúng kinh sợ, đưa mắt nhìn xung quanh xong ai nấy đều rối rít quỳ xuống, đồng loạt hô theo ‘vạn tuế’, trong nhất thời tiếng ‘vạn tuế’ vang dội không ngừng, bất chợt có tiếng trẻ con khóc rống lên vì giật mình cũng bị người lớn bên cạnh nhanh tay bịt miệng lại, tựa hồ cả kinh thành chỉ còn lại âm thanh duy nhất này.
Hoàng đế đứng trên đầu tường thành chậm rãi giơ tay lên, bá quan văn võ dẫn đầu đứng lên, sau đó dân chúng mới như sực bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Tiếng chiêng trống lại vang lên, thêm một người từ từ tiến về phía đầu tường thành, hoàng đế chầm chậm quay lại, nắm lấy tay người đó, muốn người đó đi tới đứng bên cạnh mình.
Áo giáp bạc xuất hiện nơi mọi người đang hướng ánh nhìn, dường như cả biển ánh sáng đều tụ về một điểm, chiếu lên người nọ sáng rực như nhật nguyệt.
Mọi người vừa mới đứng dậy bất giác nín thở, xung quanh cổng thành bỗng chốc im lặng như tờ, không biết từ đâu phát ra tiếng hô vang dậy đầu tiên.
“Từ tướng quân!”
Sau đó tất cả mọi người như thể bị lây truyền, đồng loạt reo to.
“Từ tướng quân! Từ tướng quân!”
Ta đứng giữa đám đông, bên tai tràn ngập tiếng gào thét giống nhau, không có tổ chức, không có bất kỳ tiết tấu quy luật gì, chỉ là mỗi người cất giọng gọi to, tất cả âm thanh hòa vào nhau vang vọng tận mây xanh, còn hùng tráng hơn cả tiếng hô vạn tuế trước đó. Ta đứng giữa âm thanh trào dâng như sóng vỗ nhìn vầng hào quang lấp lánh trên cổng thành phía xa xa, chưa bao giờ cảm thấy sư phụ cách ta xa như vậy, xa đến độ trong lòng ta bỗng sinh ra một nỗi sợ hãi mình sắp mất đi một thứ gì.
Ta nghiêng đầu cố gắng nói điều gì đó với Từ quản gia, để đẩy lùi nỗi hoảng hốt không thể giải thích được kia, để cho trái tim bình tĩnh lại, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt của Từ quản gia không biết đã tối sầm lại từ khi nào, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Ta thoáng kinh ngạc, trong phút chốc bỗng quên mất những gì định nói với ông ấy, lại quay đầu nhìn lên đầu tường thành, nhìn thấy tướng quân không đáp lại những tiếng reo hò vang vọng khắp trời, chỉ lùi về sau một bước, khom người trước mặt vị hoàng đế già yếu, lặng lẽ quỳ một gối xuống.
Hoàng đế ngăn động tác của người, sau đó không còn nhìn thấy được gì trên đầu tường thành, bởi giây tiếp theo, đèn hoa rực rỡ sáng bừng lên bốn phía, pháo hoa bung nở kéo theo vô số lời xuýt xoa trầm trồ, tiếng cười reo cao thấp nối tiếp nhau không dứt, trẻ con nhảy cẫng lên thích thú, những bông hoa đầy màu sắc nở rộ trong mắt mọi người, đẹp lộng lẫy dưới ánh sáng khiến cho hết thảy mọi thứ như cảnh tượng trong mơ.
Ta cố gắng tránh xa tầm mắt khỏi pháo hoa, tìm kiếm bóng dáng sư phụ trên cổng thành, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy. Từ quản gia ở bên cạnh lên tiếng:
“Tiểu Nguyệt cô nương, chúng ta nên về phủ sớm thôi, chậm một chút nữa đông người, đường không dễ đi.”
Ta quay lại nhìn ông ấy, sắc mặt của ông vẫn khiến người ta lo lắng như cũ.
Ta không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn ông gật đầu.
Trước khi pháo hoa kết thúc ta và Từ quản gia đã trở lại phủ tướng quân, đại thẩm đầu bếp đã chuẩn bị canh hạt sen, còn rối rít hỏi ta đường phố náo nhiệt như thế nào. Ta kể cho bà nghe một lúc, sau đó một mình trở về phòng.
Phòng của ta gần nơi ở của sư phụ, ta nằm trên giường, vốn không thể ngủ được, thầm nghĩ chờ sư phụ về.
Nhưng mãi vẫn không thấy sư phụ trở lại.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đồng hồ điểm sang canh, qua giờ hợi, sau đó giờ tý cũng qua đi. Ta chờ đợi trong nỗi thấp thỏm không yên, cuối cùng dứt khoát mặc quần áo xuống giường, định đi ra ngoài cổng lớn.
(*Giờ hợi: 21h-23h, giờ tý: 23h-1h sáng.)
Đêm tĩnh lặng như nước, ta giẫm lên ánh trăng đi ra ngoài, gặp được Từ quản gia ở gần cổng lớn, ông vẫn mặc bộ y phục trước đó, một mình đi tới đi lui.
Ta sửng sốt, buột miệng gọi một tiếng: “Từ quản gia.”
Từ quản gia giật mình quay phắt người lại, nhưng ngay sau đó đã bị tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài cửa làm cho choàng tỉnh, vội vàng chạy ra mở cổng.
Ta cũng tức tốc chạy qua, cổng lớn mở ra, một đội người ngựa dừng trước cổng, đi đầu chính là Ô Vân Đạp Tuyết.
“Tướng quân.”
“Sư phụ.”
Âm thanh tràn ngập vui mừng của ta và Từ quản gia lập tức biến mất khi nhìn rõ trên lưng Ô Vân Đạp Tuyết hoàn toàn không có ai cưỡi. Có người xuống ngựa, bước tới mấy bước nói chuyện, trên người mặc cẩm y đi lại trong cung, diện mạo hoàn toàn xa lạ.
“Vị này là người chấp sự trong phủ tướng quân?”
“Lão nô là quản gia.” Từ quản gia đi tới phía trước ta nói chuyện.
“Ta là ngự tiền thị vệ Vân Kỳ, phụng mệnh hoàng thượng đưa Từ tướng quân hồi phủ.”
Từ quản gia lại nhìn thoáng qua trên lưng Ô Vân Đạp Tuyết trống trơn: “Xin hỏi Vân gia, tướng quân nhà lão nô đang ở đâu?”
Dưới ánh sáng chập chờn của hai ngọn đèn lồng đung đưa trong gió phía trước phủ tướng quân, Vân Kỳ đưa tay ra hiệu: “Dạ yến trong cung, Từ tướng quân say, ở trong xe ngựa.”
Danh sách chương