Trong linh đường không một ai lên tiếng, ngay cả công chúa Cảnh Ninh sau khi tỉnh dậy cũng không nói một lời, nàng ấy đặt tay lên đầu gối, mắt mở to nhìn khung cửa, yên lặng như pho tượng.
Đồng hồ nước vẫn chảy từng giọt đều đặn cho đến hết đêm dài dằng dặc này, ánh lửa ngoài cửa sổ dần dần tắt đi, những tiếng hò hét đáng sợ yếu dần rồi biến mất, khi những tia nắng sớm chiếu lên những dải lụa trắng che trên cửa sổ thì bên ngoài linh đường dường như đã hoàn toàn yên ắng.
Tử Cẩm từ từ đứng dậy, Từ Bình vẫn luôn đứng phía sau ta hơi dịch chân để đứng chắn trước mặt ta. Nhưng ngoài cửa đột ngột có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên khiến mọi người trong linh đường bất giác thẳng người lên. Ta nghe giọng lập cập của một người lớn tuổi.
“Vương thị có ý đồ trợ giúp Đại hoàng tử mưu phản soán ngôi, hạ độc Hoàng thượng ngay tại linh đường, hiện bè đảng đã bị tiêu diệt, di chiếu mà Tiên đế đã lập đang được lão thần cất giữ, Từ tướng quân có thể nể mặt cho lão thần cung nghênh Nhị hoàng tử ra linh đường không?”
Cảnh Ninh nhũn người ngồi bệt dưới đất, Tử Cẩm nhắm mắt lại, lát sau mới chậm rãi mở mắt ra, một luồng ánh sáng rực rỡ tỏa ra trong mắt, hắn nhìn những người xung quanh đều đang cúi đầu, cuối cùng ánh mắt đó dừng trên mặt ta, ta bị hắn nhìn đến mức cảm giác mặt mình đau đớn, chỉ muốn dùng tay che mắt mình lại.
Vân Kỳ đi ra mở cửa, cửa lớn linh đường sau một đêm dài luôn đóng chặt nay lại được mở ra, Tử Cẩm bước ra ngoài, giày trắng đạp trên biển máu, nắng sớm chiếu lên người hắn đối lập với những tướng sĩ toàn thân đẫm máu bên ngoài khiến hắn trở nên vô cùng chói mắt.
Tả thừa tướng cầm di chiếu quỳ đầu tiên, sau ông ta là Hữu thừa tướng, tiếp sau đó là nhóm thần tử cũng quỳ ngay phía sau, tựa như không ai quan tâm đến mặt đất đang nhầy nhụa máu nhưng thực ra sống lưng ai cũng run rẩy.
Trong mắt ta chỉ có một bóng dáng duy nhất, sư phụ đứng ở bậc thềm cao nhất, gần như sóng vai Tử Cẩm, ngân giáp của người vẫn còn những vết máu bắn tung tóe, trường kích cầm trong tay như chiến thần Tu La. Dưới chân người, máu chảy thành sông trên bậc tam cấp làm bằng đá cẩm thạch trắng, thi thể ở khắp mọi nơi.
Tử Cẩm giơ tay ngăn động tác quỳ xuống của người, lên tiếng nói.
“Tướng quân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đêm qua nếu không có tướng quân trấn thủ nơi này, kẻ gian chắc chắn đã chiếm lấy triều đình, anh linh tiên đế còn đó, gió lớn mới biết cỏ mạnh, nước loạn mới rõ trung thần, tướng quân hãy nhận cái cúi đầu của bổn vương.”
Tử Cẩm xoay người nhưng sư phụ đã nhanh hơn hắn, người quỳ xuống, giơ tay ngăn động tác của hắn lại. Người không nói một lời, trầm tĩnh đến khủng khiếp.
Bách quan hết sức lo lắng, ta mờ mịt nhìn nửa mặt sư phụ, bất tri bất giác bước chân về phía người. Tình thế cấp bách, Từ Bình vội đưa một tay bịt miệng ta phòng ngừa ta lên tiếng, tay kia thì giữ chặt ta, lôi ta lui về hướng cửa hông. Cửa hông cũng đã mở, ngoài cửa có người đứng chờ sẵn, thấy ta được Từ Bình đưa ra thì thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Nhanh lên, đi bên này”.
Máu tràn ngập, tướng sĩ nằm chết la liệt khắp nơi, nhìn qua cũng có thể hình dung nơi này đã trải qua cuộc chiến đấu một mất một còn đến thế nào. Ta không kịp giãy dụa, đột nhiên cảm giác cả người Từ Bình chợt cứng đờ, không động đậy. Ta nhìn theo ánh mắt huynh ấy, tiếng kêu bật ra thành tiếng hét.
Hàn Vân, huynh ấy gục ngay bên cạnh chân ta, người mặc bộ giáp đen của cấm quân, trên người chằng chịt những vết thương dữ dội do đao kiếm tạo thành, nửa mặt huynh ấy im lìm nghiêng trong vũng máu. Ta cố thoát khỏi những ngón tay cứng ngắc của Từ Bình, ngồi bệt xuống đặt tay lên cổ Hàn Vân, Hàn Vân hơi giật mình nhưng không mở mắt ra. Lúc này ta mới thấy mình có thể hít thở bình thường, cố bỏ qua việc quan sát miệng vết thương của huynh ấy mà vội lấy ra một viên thuốc đưa tới miệng huynh ấy, miệng gọi: “Từ Bình giúp ta với, giúp huynh ấy nuốt thuốc vào trước đã.”
“Nơi này không thể ở lâu, đi nhanh lên” có người túm lấy cánh tay ta.
Nắm tay ta không phải Từ Bình mà là người đứng bên cửa hông khi nãy, ta nghiến răng thò tay vào trong áo định lấy mê dược. Người đó nói tiếp: “Nhị hoàng tử đã ra lệnh, những người đêm qua trấn giữ linh đường đều được ban thưởng, người bị thương thì được chăm sóc kỹ càng, người chết thì được truy phong, ngự y sẽ đến chăm sóc vết thương cho họ.”
Ngón tay ta vừa động thì đã bị Từ Bình cách tay áo đè lại. Ta biết ý huynh ấy, huynh ấy muốn ta rời khỏi đây, không cần phải chú ý đến những việc khác, không muốn ta ở lại trong này dù chỉ một giây.
Nhưng sao ta có thể rời đi, nằm trong vũng máu kia không phải người xa lạ mà chính là Hàn Vân. Là Hàn Vân đã lén đưa ta đi săn thú, là Hàn Vân vì cứu ta mà suýt nữa bị rắn độc cắn chết trong lều tướng quân, ta vẫn nhớ nụ cười huynh ấy khi ngồi bên đống lửa trong đêm, nhớ dáng vẻ huynh ấy khi nói: “Chúng ta cố giữ tính mạng lại chờ muội đến cứu”, hiện giờ huynh ấy nằm hấp hối ở đây, không chỉ mình huynh ấy, xung quanh linh đường chắc chắn còn có những người mà ta quen biết, những gương mặt như ẩn hiện trước mắt ta, ở đây không có quân địch, không có những kẻ ngoại tộc, không phải chiến trường, vì sao máu của họ lại phải đổ ở nơi đây? Hai người đều tăng thêm lực kéo ta, mắt Từ Bình đỏ hoe, ta nhìn huynh ấy mà ngực như bị sụp xuống một mảng lớn, trống rỗng đến mức có chống đỡ thế nào cũng không thể dựng dậy được.
Nhưng mà, ta sao có thể không đi, ở lại cũng chỉ làm liên lụy thêm cho người khác.
Không ai cho phép ta chần chừ, hai người dùng sức kéo ta khỏi Hàn Vân, vội vàng đưa ta rời đi theo con đường mà đêm qua ta đã đi vào. Ta giãy dụa quay đầu lại nhưng Từ Bình đã cản tầm mắt ta, ta chỉ có thể nhìn đôi mắt đỏ như máu của huynh ấy.
Ta được đưa lên kiệu nhỏ màu xanh để ngoài điện, hai người khiêng kiệu ra hoàng thành, binh lính đứng đầy dưới tường thành, xe ngựa phủ Tướng quân đứng ở bên ngoài cửa Huyền Vũ, Từ quản gia ngồi trên xe, khi nhìn thấy ta thì nghẹn ngào, thì thầm: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi”. Rồi người tự tay dìu ta vào trong xe.
Từ Bình không lên xe, gật đầu với cha rồi quay người đi vào bên trong hoàng thành, sau đêm qua ta như người bị bệnh, không muốn thấy bất kỳ bóng dáng ai xoay lưng mà đi, ta vén rèm cửa lên gọi: “Từ Bình…”
Từ quản gia cắt ngang, vừa buông màn xe che lại vừa nói với ta: “Để nó đi đi, tướng quân vẫn còn ở trong cung”.
Ta nói không nên lời, màn xe bị hạ xuống, ta ngồi trong xe từ từ cúi gập người xuống, vòng tay ôm chặt lấy đầu gối, lồng ngực trống rỗng như nơi nào đó đã bị sụp đổ vẫn liên tục run rẩy, trái tim đau đớn như bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi mất.
Lúc này ta mới biết, thì ra trên đời này có những thứ làm người ta sợ hãi hơn cả cái chết, càng làm cho người ta đau đớn khổ sở hơn cả cái chết.
Giống như ta hiện giờ.
Về đến phủ ta bắt đầu sốt cao, thần trí mơ hồ, mọi thứ trước mắt đều là ảo giác, ta nằm trên giường mà thỉnh thoảng vẫn cứ nhảy dựng lên, đôi khi ta tự biết mình sốt đến hồ đồ nên còn cất giọng khàn khàn an ủi người đứng bên cạnh giường.
“Không sao, không sao đâu, ta chỉ bị sốt thôi, uống thuốc là sẽ hết, thuốc đã có sẵn đây rồi.”
Tự thuyết phục xong thì lại đổi giọng giơ hai tay lên như muốn bắt lấy bóng người trước mặt, liên tục hét chói tai.
“Sư phụ, sư phụ, người đừng đi.”
Hoàn toàn không thể phân biệt đâu là thật đâu là mộng.
Người bên cạnh giường đến rồi lại đi, có lẽ Từ quản gia mời thầy thuốc nên kê cho ta mấy thang thuốc, nhưng đều không có tác dụng. Sau đó, người lại tìm thuốc trong phòng ta mang tới, có điều lại không biết phải cho ta uống loại nào, sốt ruột tới mức đi lòng vòng không biết nên làm gì.
Tận sau nửa đêm, ta sốt muốn cháy cả người, mở mắt ra chỉ thấy hỗn độn, người chợt được ai đó ôm lấy, trán ta dán lên áo giáp sắt lạnh lẽo mà vẫn tưởng đó là ảo giác của mình. Nhưng cho dù là ảo giác ta cũng không muốn buông ra, ta sờ đi sờ lại mặt người, không kiềm được mà rơi nước mắt, nức nở van xin.
“Sư phụ, chúng ta về nhà đi, về núi Bạch Linh đi.”
Sư phụ cúi đầu áp mặt vào mặt ta, ta cảm thấy mát rượi, làn da nóng như lửa được xoa dịu, sư phụ ôm chặt ta như vậy, không phải là ảo giác, ta còn nghe tiếng người trả lời bên tai ta, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng từng chữ.
“Được, ta đưa nàng về.”
Đồng hồ nước vẫn chảy từng giọt đều đặn cho đến hết đêm dài dằng dặc này, ánh lửa ngoài cửa sổ dần dần tắt đi, những tiếng hò hét đáng sợ yếu dần rồi biến mất, khi những tia nắng sớm chiếu lên những dải lụa trắng che trên cửa sổ thì bên ngoài linh đường dường như đã hoàn toàn yên ắng.
Tử Cẩm từ từ đứng dậy, Từ Bình vẫn luôn đứng phía sau ta hơi dịch chân để đứng chắn trước mặt ta. Nhưng ngoài cửa đột ngột có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên khiến mọi người trong linh đường bất giác thẳng người lên. Ta nghe giọng lập cập của một người lớn tuổi.
“Vương thị có ý đồ trợ giúp Đại hoàng tử mưu phản soán ngôi, hạ độc Hoàng thượng ngay tại linh đường, hiện bè đảng đã bị tiêu diệt, di chiếu mà Tiên đế đã lập đang được lão thần cất giữ, Từ tướng quân có thể nể mặt cho lão thần cung nghênh Nhị hoàng tử ra linh đường không?”
Cảnh Ninh nhũn người ngồi bệt dưới đất, Tử Cẩm nhắm mắt lại, lát sau mới chậm rãi mở mắt ra, một luồng ánh sáng rực rỡ tỏa ra trong mắt, hắn nhìn những người xung quanh đều đang cúi đầu, cuối cùng ánh mắt đó dừng trên mặt ta, ta bị hắn nhìn đến mức cảm giác mặt mình đau đớn, chỉ muốn dùng tay che mắt mình lại.
Vân Kỳ đi ra mở cửa, cửa lớn linh đường sau một đêm dài luôn đóng chặt nay lại được mở ra, Tử Cẩm bước ra ngoài, giày trắng đạp trên biển máu, nắng sớm chiếu lên người hắn đối lập với những tướng sĩ toàn thân đẫm máu bên ngoài khiến hắn trở nên vô cùng chói mắt.
Tả thừa tướng cầm di chiếu quỳ đầu tiên, sau ông ta là Hữu thừa tướng, tiếp sau đó là nhóm thần tử cũng quỳ ngay phía sau, tựa như không ai quan tâm đến mặt đất đang nhầy nhụa máu nhưng thực ra sống lưng ai cũng run rẩy.
Trong mắt ta chỉ có một bóng dáng duy nhất, sư phụ đứng ở bậc thềm cao nhất, gần như sóng vai Tử Cẩm, ngân giáp của người vẫn còn những vết máu bắn tung tóe, trường kích cầm trong tay như chiến thần Tu La. Dưới chân người, máu chảy thành sông trên bậc tam cấp làm bằng đá cẩm thạch trắng, thi thể ở khắp mọi nơi.
Tử Cẩm giơ tay ngăn động tác quỳ xuống của người, lên tiếng nói.
“Tướng quân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đêm qua nếu không có tướng quân trấn thủ nơi này, kẻ gian chắc chắn đã chiếm lấy triều đình, anh linh tiên đế còn đó, gió lớn mới biết cỏ mạnh, nước loạn mới rõ trung thần, tướng quân hãy nhận cái cúi đầu của bổn vương.”
Tử Cẩm xoay người nhưng sư phụ đã nhanh hơn hắn, người quỳ xuống, giơ tay ngăn động tác của hắn lại. Người không nói một lời, trầm tĩnh đến khủng khiếp.
Bách quan hết sức lo lắng, ta mờ mịt nhìn nửa mặt sư phụ, bất tri bất giác bước chân về phía người. Tình thế cấp bách, Từ Bình vội đưa một tay bịt miệng ta phòng ngừa ta lên tiếng, tay kia thì giữ chặt ta, lôi ta lui về hướng cửa hông. Cửa hông cũng đã mở, ngoài cửa có người đứng chờ sẵn, thấy ta được Từ Bình đưa ra thì thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Nhanh lên, đi bên này”.
Máu tràn ngập, tướng sĩ nằm chết la liệt khắp nơi, nhìn qua cũng có thể hình dung nơi này đã trải qua cuộc chiến đấu một mất một còn đến thế nào. Ta không kịp giãy dụa, đột nhiên cảm giác cả người Từ Bình chợt cứng đờ, không động đậy. Ta nhìn theo ánh mắt huynh ấy, tiếng kêu bật ra thành tiếng hét.
Hàn Vân, huynh ấy gục ngay bên cạnh chân ta, người mặc bộ giáp đen của cấm quân, trên người chằng chịt những vết thương dữ dội do đao kiếm tạo thành, nửa mặt huynh ấy im lìm nghiêng trong vũng máu. Ta cố thoát khỏi những ngón tay cứng ngắc của Từ Bình, ngồi bệt xuống đặt tay lên cổ Hàn Vân, Hàn Vân hơi giật mình nhưng không mở mắt ra. Lúc này ta mới thấy mình có thể hít thở bình thường, cố bỏ qua việc quan sát miệng vết thương của huynh ấy mà vội lấy ra một viên thuốc đưa tới miệng huynh ấy, miệng gọi: “Từ Bình giúp ta với, giúp huynh ấy nuốt thuốc vào trước đã.”
“Nơi này không thể ở lâu, đi nhanh lên” có người túm lấy cánh tay ta.
Nắm tay ta không phải Từ Bình mà là người đứng bên cửa hông khi nãy, ta nghiến răng thò tay vào trong áo định lấy mê dược. Người đó nói tiếp: “Nhị hoàng tử đã ra lệnh, những người đêm qua trấn giữ linh đường đều được ban thưởng, người bị thương thì được chăm sóc kỹ càng, người chết thì được truy phong, ngự y sẽ đến chăm sóc vết thương cho họ.”
Ngón tay ta vừa động thì đã bị Từ Bình cách tay áo đè lại. Ta biết ý huynh ấy, huynh ấy muốn ta rời khỏi đây, không cần phải chú ý đến những việc khác, không muốn ta ở lại trong này dù chỉ một giây.
Nhưng sao ta có thể rời đi, nằm trong vũng máu kia không phải người xa lạ mà chính là Hàn Vân. Là Hàn Vân đã lén đưa ta đi săn thú, là Hàn Vân vì cứu ta mà suýt nữa bị rắn độc cắn chết trong lều tướng quân, ta vẫn nhớ nụ cười huynh ấy khi ngồi bên đống lửa trong đêm, nhớ dáng vẻ huynh ấy khi nói: “Chúng ta cố giữ tính mạng lại chờ muội đến cứu”, hiện giờ huynh ấy nằm hấp hối ở đây, không chỉ mình huynh ấy, xung quanh linh đường chắc chắn còn có những người mà ta quen biết, những gương mặt như ẩn hiện trước mắt ta, ở đây không có quân địch, không có những kẻ ngoại tộc, không phải chiến trường, vì sao máu của họ lại phải đổ ở nơi đây? Hai người đều tăng thêm lực kéo ta, mắt Từ Bình đỏ hoe, ta nhìn huynh ấy mà ngực như bị sụp xuống một mảng lớn, trống rỗng đến mức có chống đỡ thế nào cũng không thể dựng dậy được.
Nhưng mà, ta sao có thể không đi, ở lại cũng chỉ làm liên lụy thêm cho người khác.
Không ai cho phép ta chần chừ, hai người dùng sức kéo ta khỏi Hàn Vân, vội vàng đưa ta rời đi theo con đường mà đêm qua ta đã đi vào. Ta giãy dụa quay đầu lại nhưng Từ Bình đã cản tầm mắt ta, ta chỉ có thể nhìn đôi mắt đỏ như máu của huynh ấy.
Ta được đưa lên kiệu nhỏ màu xanh để ngoài điện, hai người khiêng kiệu ra hoàng thành, binh lính đứng đầy dưới tường thành, xe ngựa phủ Tướng quân đứng ở bên ngoài cửa Huyền Vũ, Từ quản gia ngồi trên xe, khi nhìn thấy ta thì nghẹn ngào, thì thầm: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi”. Rồi người tự tay dìu ta vào trong xe.
Từ Bình không lên xe, gật đầu với cha rồi quay người đi vào bên trong hoàng thành, sau đêm qua ta như người bị bệnh, không muốn thấy bất kỳ bóng dáng ai xoay lưng mà đi, ta vén rèm cửa lên gọi: “Từ Bình…”
Từ quản gia cắt ngang, vừa buông màn xe che lại vừa nói với ta: “Để nó đi đi, tướng quân vẫn còn ở trong cung”.
Ta nói không nên lời, màn xe bị hạ xuống, ta ngồi trong xe từ từ cúi gập người xuống, vòng tay ôm chặt lấy đầu gối, lồng ngực trống rỗng như nơi nào đó đã bị sụp đổ vẫn liên tục run rẩy, trái tim đau đớn như bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi mất.
Lúc này ta mới biết, thì ra trên đời này có những thứ làm người ta sợ hãi hơn cả cái chết, càng làm cho người ta đau đớn khổ sở hơn cả cái chết.
Giống như ta hiện giờ.
Về đến phủ ta bắt đầu sốt cao, thần trí mơ hồ, mọi thứ trước mắt đều là ảo giác, ta nằm trên giường mà thỉnh thoảng vẫn cứ nhảy dựng lên, đôi khi ta tự biết mình sốt đến hồ đồ nên còn cất giọng khàn khàn an ủi người đứng bên cạnh giường.
“Không sao, không sao đâu, ta chỉ bị sốt thôi, uống thuốc là sẽ hết, thuốc đã có sẵn đây rồi.”
Tự thuyết phục xong thì lại đổi giọng giơ hai tay lên như muốn bắt lấy bóng người trước mặt, liên tục hét chói tai.
“Sư phụ, sư phụ, người đừng đi.”
Hoàn toàn không thể phân biệt đâu là thật đâu là mộng.
Người bên cạnh giường đến rồi lại đi, có lẽ Từ quản gia mời thầy thuốc nên kê cho ta mấy thang thuốc, nhưng đều không có tác dụng. Sau đó, người lại tìm thuốc trong phòng ta mang tới, có điều lại không biết phải cho ta uống loại nào, sốt ruột tới mức đi lòng vòng không biết nên làm gì.
Tận sau nửa đêm, ta sốt muốn cháy cả người, mở mắt ra chỉ thấy hỗn độn, người chợt được ai đó ôm lấy, trán ta dán lên áo giáp sắt lạnh lẽo mà vẫn tưởng đó là ảo giác của mình. Nhưng cho dù là ảo giác ta cũng không muốn buông ra, ta sờ đi sờ lại mặt người, không kiềm được mà rơi nước mắt, nức nở van xin.
“Sư phụ, chúng ta về nhà đi, về núi Bạch Linh đi.”
Sư phụ cúi đầu áp mặt vào mặt ta, ta cảm thấy mát rượi, làn da nóng như lửa được xoa dịu, sư phụ ôm chặt ta như vậy, không phải là ảo giác, ta còn nghe tiếng người trả lời bên tai ta, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng từng chữ.
“Được, ta đưa nàng về.”
Danh sách chương