Đoàn xe từ từ đi về phía cổng thành, nhìn sắc trời thì có thể sẽ không kịp giờ vào thành, từ xa có một con ngựa chạy tới, người trên ngựa tung mình nhảy xuống, quỳ gối bẩm báo giữa đám bụi mù mịt.
“Hoàng thượng biết tin Võ Uy hầu hôm nay vào thành nên đã dẫn bách quan đến nghênh đón người.”
Ta ở trong xe nghe vậy thì buột miệng “A” lên.
Khuê Nguyên năm thứ hai, Võ Uy hầu mang bệnh hồi kinh, Khuê Nguyên đế ngự giá thân nghênh, bách quan đi theo cùng, đèn thắp dài nối liền nhau, đội nghi trượng hoàng gia xếp hàng chỉnh tề. Võ Uy hầu sau khi vào thành gắng gượng xuống xe làm lễ thì được Khuê Nguyên đế nâng dậy rồi vội vã gọi ngự y đến khám, trong chốc lát khung cảnh hết sức hỗn loạn. Võ Uy hầu được đưa về Hầu phủ, quần thần hoang mang, lén lút bàn tán: nhìn bộ dạng Võ Uy hầu thì chắc không còn cầm cự được bao nhiêu ngày nữa, trong triều rung chuyển, mưa gió bắt đầu mơ hồ nổi lên.
Phủ Tướng quân thay đổi biển thành Hầu phủ, bên trong mọi thứ vẫn như cũ, Từ quản gia dẫn theo mấy người hầu nhỏ tới lui sắp xếp, không có thời gian để nói với con mình một câu.
Buổi tối Tử Cẩm đến phủ bằng chiếc xe đơn giản, chỉ mang theo mấy thị vệ, mọi người quỳ xuống đón, hắn cũng không nói nhiều mà chỉ vội vàng đi vào bên trong. Nhóm thái y đều đang ở đây, ta lo lắng đề phòng đứng sau nhìn nhóm thái y mày cau lại, thì thầm to nhỏ, có vẻ không thống nhất ý kiến với nhau, mà cũng chẳng ai dám mạo hiểm.
Nội thị ở bên ngoài hô to: “Hoàng thượng giá lâm”. Mọi người giật mình, cửa chưa mở đã vội quỳ xuống, Tử Cẩm đã thay bộ quần áo nhẹ nhàng, vén áo bước qua ngạch cửa, nhìn đám thái y, thuận miệng hỏi: “Võ Uy hầu thế nào rồi?”
Nhóm thái y người này nhìn người kia, không ai dám lên tiếng trước, mấy người nhát gan đã bắt đầu run rẩy.
“Lý thái y?” Hoàng đế thấy không ai trả lời thì gọi tên một người.
Một người có chòm râu bạc lên tiếng đáp, giọng ông rất yếu ớt.
“Bẩm Hoàng thượng, kinh mạch Hầu gia bị thương tổn từ bên trong, bị thương nhiều lần, tình huống phức tạp, chúng thần cần bàn bạc cẩn thận mới có thể…”
“Lui ra đi.” Tử Cẩm mở miệng, giọng không lớn nhưng xung quanh mọi người đều như nín thở lại.
Ta vừa nhìn nhóm thái y hoảng hốt lui ra cửa vừa liếc nhìn Tử Cẩm, mấy tháng không gặp, hắn đã không còn là hoàng tôn vui vẻ ung dung tự tại rong chơi ngoài đại doanh Bắc Hải, càng không phải là vẻ mạnh mẽ kiên cường trong linh đường chết chóc kia. Người đàn ông trước mắt là cửu ngũ chí tôn của đất nước này, quân vương vui giận bất thường, chỉ một tiếng nói cười có thể quyết định sự sống chết của vạn người, không cần lên giọng, không cần nói to vẫn thể hiện được sự quyền uy cao quý của mình.
Không biết có phải do cảm nhận được ánh mắt của ta hay không mà hoàng đế hơi nhướng mày, tầm mắt đảo qua mặt ta, ta cúi đầu không để cho hắn nhìn thấy cảm xúc trên mặt ta.
Trong phòng yên tĩnh lại, ta đang do dự làm sao để được ở lại thì thấy dưới tầm mắt mình xuất hiện đôi giày vàng của Hoàng đế, những sợi kim tuyến thêu hình con rồng năm móng rất sống động, tựa như đang bay trên trời mà bất kỳ lúc nào cũng có thể bổ nhào vào trước mặt ta vậy.
“Tiểu Nguyệt.” Hoàng đế gọi.
Màu vàng kia đâm vào mắt ta đau nhói, ta không tự chủ được ngẩng đầu lên, mặt Tử Cẩm gần trong gang tấc, rõ ràng là gương mặt quen thuộc mà lại hết sức xa lạ, như người mới gặp lần đầu.
Ta nghĩ hoàng đế muốn nói gì đó với ta, cuối cùng lại chỉ nghe được một câu: “Nàng cũng lui xuống, ra ngoài hết đi, trẫm muốn nói mấy lời với Võ Uy hầu.”
“Mấy lời” mà hắn nói đó, lại mất gần nửa canh giờ.
Ta thấy không yên lòng, không muốn trở về phòng mình nên cứ đứng dưới tàng cây đợi, ngước lên nhìn trăng đã lên cao nửa trời, ánh sáng lờ mờ không rõ do trăng cứ ẩn hiện trong mây mờ.
Từ quản gia đến nhìn ta vài lần, người khuyên ta quay về phòng đi, còn nói là tuy đầu xuân nhưng ban đêm trời vẫn lạnh, đừng để Hầu gia lo lắng. Ta lắc đầu bảo không sao, ta chờ Hoàng thượng đi rồi vào gặp sư phụ. Từ quản gia thở dài thật khẽ, đi xa rồi vẫn còn nghe tiếng người đầy âu sầu, ta không đành lòng nhưng không thể nói sự thật, cũng không biết làm cách nào để an ủi người.
Một lúc sau, có tiếng bước chân truyền tới, ta không quay đầu lại đã lên tiếng trước: “Con chờ Hoàng thượng đi rồi lại…” Nói tới đó thì không cần nói thêm gì nữa bởi vì bóng người đó đã phản chiếu trong hồ nước bên cạnh, tuy ăn mặc đơn giản nhưng vẫn là hoàng bào, thắt lưng bằng ngọc, người đó đứng cách ta ba bước, khoanh tay đứng yên không nói lời nào, người đó không phải hoàng đế thì còn có thể là ai khác? Ta từ nhỏ đến lớn ở trong núi, thấy núi là núi, thấy nước là nước, ban đầu xuống núi gặp người cũng vậy, nhìn ai cũng đơn giản, sau đó phạm phải rất nhiều sai lầm ngốc nghếch, làm sai nhiều việc, nhưng phần lớn ta chỉ tự trách mình, những người những việc đã qua, nếu không gặp lại thì không cần nhớ tới nữa là được. Chỉ riêng đối với người này, ta luôn giữ sự oán hận trong lòng, tuy biết hắn là hoàng đế nhưng ta vẫn như trước. không thể che giấu sự oán hận này.
Ta tự quỳ xuống trước, không để hắn nhìn thấy mặt ta, cũng không lên tiếng vì không biết phải xưng hô thế nào với hắn. Nhưng hắn đã mở miệng trước: “Đứng lên đi, không cần câu nệ, ta phải đi rồi.”
Ta cũng không muốn quỳ trước hắn nên nghe vậy thì đứng dậy ngay. Hắn lại nói: “Trước khi đi ta nhớ tới nàng nên đến thăm nàng một lát, trò chuyện vài câu với nàng, khi hồi cung rồi thì không thể gặp được.”
Bên cạnh hoàng đế không có ai, chỉ một mình đứng trong sân Hầu phủ nói chuyện với ta, cảnh tượng này thực sự hơi kỳ lạ.
“Hoàng… Hoàng thượng muốn nói gì với ta?” Ta khó khăn phun ra mấy lời này, lòng chỉ muốn bay về bên cạnh sư phụ, mong ngóng hắn nói nhanh rồi đi đi, ta muốn chạy về bên cạnh sư phụ.
“Nàng vẫn rất thẳng thắn, không hề thay đổi.” Hoàng đế lại lên tiếng, nói xong rồi còn bồi thêm một câu: “Chính là nàng, không hề thay đổi dù chỉ một chút.”
Ta sửng sốt ngẩng lên, những áng mây đen trên trời tách ra, ánh trăng sáng trong như nước, hoàng đế đứng trong ánh sáng khi mờ khi tỏ nở nụ cười với ta, nốt ruồi đen kia hơi hơi động đậy, vẻ nghiêm khắc như được cởi bỏ đi, lờ mờ có thể nhìn ra được dáng vẻ phong lưu, nụ cười rạng rỡ như gió xuân khi trước.
Ta ngây người, đầu lại nhảy ra một ý nghĩ, hóa ra làm hoàng đế thỉnh thoảng cũng có thể cười.
“Hoàng thượng biết tin Võ Uy hầu hôm nay vào thành nên đã dẫn bách quan đến nghênh đón người.”
Ta ở trong xe nghe vậy thì buột miệng “A” lên.
Khuê Nguyên năm thứ hai, Võ Uy hầu mang bệnh hồi kinh, Khuê Nguyên đế ngự giá thân nghênh, bách quan đi theo cùng, đèn thắp dài nối liền nhau, đội nghi trượng hoàng gia xếp hàng chỉnh tề. Võ Uy hầu sau khi vào thành gắng gượng xuống xe làm lễ thì được Khuê Nguyên đế nâng dậy rồi vội vã gọi ngự y đến khám, trong chốc lát khung cảnh hết sức hỗn loạn. Võ Uy hầu được đưa về Hầu phủ, quần thần hoang mang, lén lút bàn tán: nhìn bộ dạng Võ Uy hầu thì chắc không còn cầm cự được bao nhiêu ngày nữa, trong triều rung chuyển, mưa gió bắt đầu mơ hồ nổi lên.
Phủ Tướng quân thay đổi biển thành Hầu phủ, bên trong mọi thứ vẫn như cũ, Từ quản gia dẫn theo mấy người hầu nhỏ tới lui sắp xếp, không có thời gian để nói với con mình một câu.
Buổi tối Tử Cẩm đến phủ bằng chiếc xe đơn giản, chỉ mang theo mấy thị vệ, mọi người quỳ xuống đón, hắn cũng không nói nhiều mà chỉ vội vàng đi vào bên trong. Nhóm thái y đều đang ở đây, ta lo lắng đề phòng đứng sau nhìn nhóm thái y mày cau lại, thì thầm to nhỏ, có vẻ không thống nhất ý kiến với nhau, mà cũng chẳng ai dám mạo hiểm.
Nội thị ở bên ngoài hô to: “Hoàng thượng giá lâm”. Mọi người giật mình, cửa chưa mở đã vội quỳ xuống, Tử Cẩm đã thay bộ quần áo nhẹ nhàng, vén áo bước qua ngạch cửa, nhìn đám thái y, thuận miệng hỏi: “Võ Uy hầu thế nào rồi?”
Nhóm thái y người này nhìn người kia, không ai dám lên tiếng trước, mấy người nhát gan đã bắt đầu run rẩy.
“Lý thái y?” Hoàng đế thấy không ai trả lời thì gọi tên một người.
Một người có chòm râu bạc lên tiếng đáp, giọng ông rất yếu ớt.
“Bẩm Hoàng thượng, kinh mạch Hầu gia bị thương tổn từ bên trong, bị thương nhiều lần, tình huống phức tạp, chúng thần cần bàn bạc cẩn thận mới có thể…”
“Lui ra đi.” Tử Cẩm mở miệng, giọng không lớn nhưng xung quanh mọi người đều như nín thở lại.
Ta vừa nhìn nhóm thái y hoảng hốt lui ra cửa vừa liếc nhìn Tử Cẩm, mấy tháng không gặp, hắn đã không còn là hoàng tôn vui vẻ ung dung tự tại rong chơi ngoài đại doanh Bắc Hải, càng không phải là vẻ mạnh mẽ kiên cường trong linh đường chết chóc kia. Người đàn ông trước mắt là cửu ngũ chí tôn của đất nước này, quân vương vui giận bất thường, chỉ một tiếng nói cười có thể quyết định sự sống chết của vạn người, không cần lên giọng, không cần nói to vẫn thể hiện được sự quyền uy cao quý của mình.
Không biết có phải do cảm nhận được ánh mắt của ta hay không mà hoàng đế hơi nhướng mày, tầm mắt đảo qua mặt ta, ta cúi đầu không để cho hắn nhìn thấy cảm xúc trên mặt ta.
Trong phòng yên tĩnh lại, ta đang do dự làm sao để được ở lại thì thấy dưới tầm mắt mình xuất hiện đôi giày vàng của Hoàng đế, những sợi kim tuyến thêu hình con rồng năm móng rất sống động, tựa như đang bay trên trời mà bất kỳ lúc nào cũng có thể bổ nhào vào trước mặt ta vậy.
“Tiểu Nguyệt.” Hoàng đế gọi.
Màu vàng kia đâm vào mắt ta đau nhói, ta không tự chủ được ngẩng đầu lên, mặt Tử Cẩm gần trong gang tấc, rõ ràng là gương mặt quen thuộc mà lại hết sức xa lạ, như người mới gặp lần đầu.
Ta nghĩ hoàng đế muốn nói gì đó với ta, cuối cùng lại chỉ nghe được một câu: “Nàng cũng lui xuống, ra ngoài hết đi, trẫm muốn nói mấy lời với Võ Uy hầu.”
“Mấy lời” mà hắn nói đó, lại mất gần nửa canh giờ.
Ta thấy không yên lòng, không muốn trở về phòng mình nên cứ đứng dưới tàng cây đợi, ngước lên nhìn trăng đã lên cao nửa trời, ánh sáng lờ mờ không rõ do trăng cứ ẩn hiện trong mây mờ.
Từ quản gia đến nhìn ta vài lần, người khuyên ta quay về phòng đi, còn nói là tuy đầu xuân nhưng ban đêm trời vẫn lạnh, đừng để Hầu gia lo lắng. Ta lắc đầu bảo không sao, ta chờ Hoàng thượng đi rồi vào gặp sư phụ. Từ quản gia thở dài thật khẽ, đi xa rồi vẫn còn nghe tiếng người đầy âu sầu, ta không đành lòng nhưng không thể nói sự thật, cũng không biết làm cách nào để an ủi người.
Một lúc sau, có tiếng bước chân truyền tới, ta không quay đầu lại đã lên tiếng trước: “Con chờ Hoàng thượng đi rồi lại…” Nói tới đó thì không cần nói thêm gì nữa bởi vì bóng người đó đã phản chiếu trong hồ nước bên cạnh, tuy ăn mặc đơn giản nhưng vẫn là hoàng bào, thắt lưng bằng ngọc, người đó đứng cách ta ba bước, khoanh tay đứng yên không nói lời nào, người đó không phải hoàng đế thì còn có thể là ai khác? Ta từ nhỏ đến lớn ở trong núi, thấy núi là núi, thấy nước là nước, ban đầu xuống núi gặp người cũng vậy, nhìn ai cũng đơn giản, sau đó phạm phải rất nhiều sai lầm ngốc nghếch, làm sai nhiều việc, nhưng phần lớn ta chỉ tự trách mình, những người những việc đã qua, nếu không gặp lại thì không cần nhớ tới nữa là được. Chỉ riêng đối với người này, ta luôn giữ sự oán hận trong lòng, tuy biết hắn là hoàng đế nhưng ta vẫn như trước. không thể che giấu sự oán hận này.
Ta tự quỳ xuống trước, không để hắn nhìn thấy mặt ta, cũng không lên tiếng vì không biết phải xưng hô thế nào với hắn. Nhưng hắn đã mở miệng trước: “Đứng lên đi, không cần câu nệ, ta phải đi rồi.”
Ta cũng không muốn quỳ trước hắn nên nghe vậy thì đứng dậy ngay. Hắn lại nói: “Trước khi đi ta nhớ tới nàng nên đến thăm nàng một lát, trò chuyện vài câu với nàng, khi hồi cung rồi thì không thể gặp được.”
Bên cạnh hoàng đế không có ai, chỉ một mình đứng trong sân Hầu phủ nói chuyện với ta, cảnh tượng này thực sự hơi kỳ lạ.
“Hoàng… Hoàng thượng muốn nói gì với ta?” Ta khó khăn phun ra mấy lời này, lòng chỉ muốn bay về bên cạnh sư phụ, mong ngóng hắn nói nhanh rồi đi đi, ta muốn chạy về bên cạnh sư phụ.
“Nàng vẫn rất thẳng thắn, không hề thay đổi.” Hoàng đế lại lên tiếng, nói xong rồi còn bồi thêm một câu: “Chính là nàng, không hề thay đổi dù chỉ một chút.”
Ta sửng sốt ngẩng lên, những áng mây đen trên trời tách ra, ánh trăng sáng trong như nước, hoàng đế đứng trong ánh sáng khi mờ khi tỏ nở nụ cười với ta, nốt ruồi đen kia hơi hơi động đậy, vẻ nghiêm khắc như được cởi bỏ đi, lờ mờ có thể nhìn ra được dáng vẻ phong lưu, nụ cười rạng rỡ như gió xuân khi trước.
Ta ngây người, đầu lại nhảy ra một ý nghĩ, hóa ra làm hoàng đế thỉnh thoảng cũng có thể cười.
Danh sách chương