“Ngươi muốn làm gì!” A Nhĩ Sâm cơ hộ nhịn không được mà rống lên. Tiếp đó hắn thấy ánh mắt khó hiểu của giống cái thì mới nhớ ra, bọn họ ngôn ngữ không thông…

A Nhĩ Sâm kìm lòng không được mà thầm thở dài một hơi.

Hắn lập tức biết bản thân đã quá lỗ mãng.

Vởi vì biểu hiện trên mặt giống cái không phải mờ mịt muốn tìm chết, ngược lại lại tràn đầy khó hiểu cùng một chút hoảng sợ.

Thật giống như đang hỏi ‘…ngươi kéo ta làm gì?’ vậy.

Chẳng lẽ, giống cái này muốn xuống nước tìm kiếm thứ gì sao…

Hành động ngay sau đó của giống cái giống như càng chứng minh điểm này rõ hơn.

Trong mắt A Nhĩ Sâm, giống cái chỉ chỉ mặt hồ, làm động tác nháy xuống, sau đó lại làm ra hành động giống như đang bơi lội… Ân, tuy hơi kì quái một chút, nó hoàn toàn bất đồng với phương thức bơi lội của các thú nhân trong bộ lạc.

A Nhĩ Sâm thầm nghĩ, giống cái muốn nói cho hắn biết, giống cái biết bơi lội, hơn nữa muốn lặn xuống nước một chuyến đi.

Này rất nguy hiểm, giống cái tuyệt đối không làm được.

Với kinh nghiệm của A Nhĩ Sâm, trong hồ này không có hơi thở nguy hiểm, nói cách khác nó không có sinh vật uy hiếp tới A Nhĩ Sâm, chính là nó không có nghĩa là không uy hiếp giống cái.

Giống cái phi thường yếu ớt, rất nhiều thời điểm một cú công kích chẳng khác nào gãi ngứa giống đực lại có thể tạo thành thương tổn không thể vãn hồi đối với giống cái——

Hơn nữa còn có đám hôi tuyến xà ẩn mình trong đám rong rêu trên mặt hồ, nó có thể dễ dàng dồn giống cái vào chỗ chết a! Chiều hôm qua không phải đã gặp nguy hiểm một lần rồi sao…

Vì thế, nếu giống cái nhất định muốn xuống nước thì vẫn để hắn làm thì tốt hơn.

A Nhĩ Sâm nghĩ vậy.

***

Dương Hàn bị đối phương giữ chặt, lúc quay đầu lại nhìn thấy biểu tình nam nhân thì anh biết đối phương nhất định đã hiểu lầm.

Ta không phải muốn tự sát mà chỉ đang tìm người thôi a…

Cân nhắc tới vấn đề cho dù mình nói chuyện đối phương cũng không hiểu, Dương Hàn liền múa tay múa chân làm vài động tác thì nam nhân này mới có vẻ hiểu ra. Thật sự là làm anh kìm lòng không được muốn lau mồ hôi a.

Này cũng quá buồn bực đi…

Bất quá, nam nhân tựa hồ không đồng ý với hành vi của anh, cư nhiên lắc đầu bác bỏ.

Dương Hàn vốn đang định cố giải thích thì ngay lúc này bàn tay nam nhân vung lên, anh lập tức không còn ý kiến.

…này không thể trách Dương Hàn nhát gan.

Bởi vì nam nhân bước tới trước mặt anh, từ khe hở bàn tay lộ ra một con rắn nhỏ màu xám. Nếu không cẩn thận quan sát thì không thể nhìn thấy.

Hơn nữa, cho dù bị kẹp chặt thì con rắn kia cũng há cái miệng thật to, lộ ra răng nanh lóe sáng—— Dương Hàn tin tưởng, nếu không phải nam nhân dùng sức kẹp chặt nó, con rắn này nhất định sẽ nhào tới—— giống như hôm qua vậy, một ngụm cắn chết anh!

Nam nhân đại khái thấy được biểu tình kinh hãi trên mặt Dương Hàn, hắn siết chặt ngón tay, con rắn nhỏ kia liền trở thành một đống thịt nát, ném xuống đất. Sau đó nam nhân nắm tay Dương Hàn, kéo anh đi tới bên hồ nước, ngón tay chỉ chỉ một nơi trên mặt hồ.

Dương Hàn nhìn theo hướng ngón tay nam nhân chỉ, lúc đầu không hề thấy gì, nhưng lúc chăm chú quan sát một chốc thì phát hiện hóa ra trong một mảng rong rêu cư nhiên bồng bềnh rất nhiều đường cong màu xám rất giống con rắn nhỏ khi nãy!

Tuy bởi vì màu sắc đám rong đã che dấu một ít nhưng Dương Hàn vẫn có thể cảm giác từ nơi đó truyền tới hơi thở làm người ta rợn da gà—— Dương Hàn có thể tưởng tượng, chỉ cần mình vừa nhảy xuống nước thì đám rắn nhỏ đó sẽ ùa tới, gặm cắn anh không còn sót lại chút gì.

Lần này, Dương Hàn không dám xuống nước nữa…

Sau đó nam nhân ngăn cản anh lại nhảy xuống.

Dương Hàn sửng sốt một chút.

Lập tức trong lòng nảy sinh cảm giác lo lắng.

Người anh em này thực nghĩa khí, nhưng hắn sẽ không sao chứ…

Tuy bộ dáng nam nhân dùng tay không bóp chết con rắn lúc này thật sự rất mạnh mẽ, nhưng chính là hồ này không biết sâu bao nhiêu a, người này nhảy xuống như vậy làm anh có cảm thấy rất lo lắng.

Hơn nữa, nam nhân này còn không biết anh muốn tìm thứ gì đi…

Dương Hàn có chút hắc tuyến thầm nghĩ.

Bất quá, trong nước có nhiều rắn như vậy, nếu học đệ thật sự chìm trong hồ nước này thì chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều—— nhớ tới những chiếc răng nanh sáng lòe lòe của đám hôi tuyến xà, Dương Hàn rùng mình—— nói không chừng có lẽ ngay cả thi thể cũng không lưu lại.

Tiếp đó Dương Hàn vỗ vỗ tay mình.

Phi phi phi! Cho dù tìm không thấy học đệ cũng không thể rủa người ta như vậy!

Dương Hàn đứng ở vị trí cách mặt hồ khoảng năm sáu thước, khẩn trương nhìn chằm chằm mặt hồ tĩnh lặng.

Từ lúc nam nhân nhảy vào trong hồ thì nhay cả một chút bọt nước cùng không có.

Không biết người anh em kia hiện tại thế nào rồi…

Đợi ít nhất cũng gần nửa giờ thì mặt nước đột nhiên lủi lên một cơn sóng, nam nhân lộ đầu ra, nhanh chóng lướt nước bơi tới—— tư thế trước nay Dương Hàn chưa từng thấy, nhưng phải nói là lưu sướng không nói nên lời.

Đường cong vơ thể nam nhân rất cân xứng, hệt như một bức cẩm thạch được điêu khắc hoàn mỹ.

Dương Hàn cúi đầu liếc mắt nhìn cơ thể cường tráng có sáu múi cơ bụng của mình… ghen tị.

Nam nhân sau khi lên bờ thì trong tay trống rỗng không có gì khác.

Dương Hàn có chút thất vọng.

Cái gì cũng không tìm được sao…

Nam nhân nhìn Dương Hàn, xoay người cầm lấy ống trúc để lại trên bờ lúc nãy, vói ngón tay vào trong ống trúc, sau đó chỉ tới vị trí gần đáy ống trúc.

Dương Hàn hiểu.

Nam nhân có ý nói, hắn căn bản không có biện pháp xuống tới đáy nước…

Trong nháy mắt, trong lòng Dương Hàn dâng lên tình tự thất vọng vô cùng—— thậm chí có thể nói là tuyệt vọng.

Anh không phải chưa từng hi vọng dưới đáy hồ này có thể làm anh quay về địa cầu… cửa truyền tống hay lốc xoáy gì đó chẳng hạn, không thì một ít đồ vật linh tinh gì đó.

Lùi lại một bước, có thể tìm được học đệ cũng tốt lắm.

Nhưng lại không hề có thứ gì cả.

Nam nhân thoạt nhìn cường tráng hơn mình rất nhiều cũng không thể xuống tới đáy, như vậy bản thân mình còn trông mong gì nữa chứ? …không, cũng không phải không có.

Nói không chừng học đệ A Sách cũng may mắn như anh, lúc mới rời khỏi hồ nước đã được người khác cứu đi thì sao?

Dương Hàn dù sao cũng không phải người thích oán trời trách đất, lúc phát giác con đường đó không thể thực hiện thì anh lập tức nghĩ tới những khả năng khác.

Mà nam nhân trước mặt đại khái chính là con đường đột phá của anh.

Cũng là chỗ dựa duy nhất của anh sau khi tới thế giới kì lạ này—— hay đúng hơn là người giúp đỡ.

Dương Hàn nhìn ra, ít nhất nam nhân này đối với mình có thiện ý.

Bước tiếp theo, anh nên đi theo nam nhân đi, đi tới nhà đối phương… trước nên học ngôn ngữ rồi nói sau!

***

Sau khi leo lên khỏi hồ, A Nhĩ Sâm cảm giác rất có lỗi với giống cái.

Tuy hắn không biết giống cái muốn tìm thứ gì, nhưng hắn có ý muốn dò đường trước. Kết quả không chỉ không tìm được đường còn phát hiện hồ này rất sâu, sâu không thấy đáy a!

A Nhĩ Sâm ước chừng vài vòng, thậm chí biến thành mãng xà lặn xuống cũng không thể tới được nơi sâu nhất. Hơn nữa lúc càng xuống sâu thì nước ở xung quanh trở nên rất nặng, cư nhiên làm hắn không có biện pháp tiếp tục xuống sâu hơn——

Vì thế sau khi lên bờ, A Nhĩ Sâm liền hướng giống cái biểu thị xin lỗi.

Nếu nói hắn không chịu hỗ trợ thì không đúng… Giống đực trước giờ đối với người trong lòng luôn dũng mãnh tiến tới! nhưng hắn không thể đùa giỡn với sinh mệnh của người trong lòng a.

Một nơi mà ngay cả hắn cũng không thể đi tới thì giống cái mảnh mai lại càng không thể.

Chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng.

Giống cái giống như cũng rất thấu hiểu. Sau khi nhìn thấy A Nhĩ Sâm giải thích thì cũng không dây dưa, chỉ là ánh mắt lộ ra tình tự không tốt.

A Nhĩ Sâm cảm thấy hẳn đây là bi thương đi.

Tình cảm của hắn đối với giống cái lại càng nồng đậm hơn, hắn cảm thấy sau khi biến giống cái này thành bầu bạn của mình, chẳng sợ phải nỗ lực hết sức hắn cũng sẽ vì giống cái mà hủy diệt đi loại thống khổ này!

Hiện tại cấp bách nhất chính là xác nhận giống cái này có phải huynh trưởng của giống cái nhà Thản Đồ hay không.

A Nhĩ Sâm nghĩ nghĩ, sau đó thử dùng ngôn ngữ thông dụng gọi ra tên giống cái nhà Thản Đồ.

“A Sách.”

“Tô Sách.”

Xen kẽ, thong thả, tận hết sức lập lại thật rõ ràng.

Sau đó giống cái trước mặt ngây ngẩn cả người.

***

Dương Hàn cảm thấy mình nghe thấy một từ đơn rất quen thuộc.

Ngôn ngữ không phải bất cứ loại ngôn ngữ nào anh từng học qua, nhưng anh xác định mình có phản ứng đối với từ đơn này.

Dương Hàn cố gắng suy nghĩ… rốt cuộc, anh nghĩ tới!

Đây là tên học đệ!

Dương Hàn mừng rỡ.

Anh nhớ rõ, lúc học đại học học đệ rất hứng thú với các loại ngôn ngữ kì lạ, hơn nữa còn tỉ mỉ nghiên cứu vài loại. Học đệ có thiên phú tuyệt hảo về ngôn ngữ, hơn nữa lại vô cùng chăm chỉ, cơ hồ không có gì có thể làm khó cậu.

Dương Hàn sau khi thân thiết với học đệ, thỉnh thoảng có hứng thú cũng từng hỏi cậu vài phát âm đơn giản của các loại ngôn ngữ kia.

Đương nhiên, cũng không phải những từ quá khó gì, chỉ là tên của hai người mà thôi.

Tính cách học đệ rất nghiêm nghị, nhưng đối với Dương Hàn cũng không tệ. Lúc Dương Hàn đưa ra yêu cầu này thì học đệ liền thành thành thật thật dạy cho anh.

Mà Dương Hàn nhớ ra lời nam nhân vừa nói chính là một loại mà học đệ từng dạy anh!

Chẳng lẽ nam nhân này biết học đệ sao! Hay là còn nguyên nhân nào khác nữa?

Dương Hàn cơ hồ không kiềm chế được kích động trong lòng, chỉ vào bản thân gian nan phát âm: “Dương Hàn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện