Ericter chọn một quán ăn bề ngoài hoa lệ nhất, tìm một chỗ ngồi, Phong Tình tò mò nhìn trái nhìn phải, quán ăn xa hoa hơn nhà hàng năm sao thế kỷ 21 một chút, vách tường như trải một tầng gỗ mềm mại không biết tên, sàn nhà cũng êm mịn.

Nơi này tuy không có khoa học kỹ thuật thế kỷ 21, nhưng mức độ hưởng thụ của con người lại không kém chút nào.

Phong Tình không gọi món ăn, Ericter đành phải kêu, lúc nhìn thấy giá tiền cao chóng mặt trên món ăn, Phong Tình thiếu chút nữa bị dọa tới văng khỏi ghế dựa.

Có thể do Ericter gọi tùy tiện nên món mang lên phải bốn người nâng, là thú nướng nguyên con, không biết là thú gì, mắt to như chuông đồng mở lớn, mũi dài, có một cái sừng to, như bò tót, lại nhỏ hơn bò tót một chút, để trên bàn chiếm hơn phân nửa không gian, mỡ nướng còn sóng sánh, đối diện với Phong Tình, Phong Tình cúi đầu thấp hơn, cảm giác kẻ đang bị cắt ba xẻ bảy ra để ăn không phải anh bạn trước mắt mà chính là mình.

Biết món ăn đã cắt xong, Phong Tình vẫn thấp đầu bất động đũa, Ericter ngồi bên trái buồn bực nhìn hắn hỏi.

“Thế nào lại không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”

Phong Tình cẩn thận lắc đầu, nhỏ giọng nói.

“Nó có phải muốn gặm đầu ta không ?”

Ngón tay chỉ chỉ hướng lên trên, không dám ngẩng đầu.

Ericter sửng sốt, hướng trên nhìn lên, lại nhìn xem Phong Tình, ách...

“Phốc... Ha ha ha ha....”

Phong Tình tức giận trừng Ericter, cũng biết mình nói lời ngớ ngẩn, nhưng có cần phải cười tới như vậy không !!!? “Khục... Khục khục... Ngô.”

Ericter cười tới lăn ra đất vội vàng dừng lại.

“Khục, ngươi yên tâm, thú Tật Hành là ăn cỏ...”

Phong Tình buồn bực muốn đá y, không chú ý đá trúng chân bàn, còn chưa kịp ôm chân la đau, đầu thú Tật Hành trên bàn chấn động văng lên rớt xuống, va vào mâm phanh một tiếng thật to, lại lăn lông lốc khỏi bàn, vừa vặn nện trúng bụng Ericter đang cười lăn cười bò dưới bàn, hình như lực va chạm cũng mạnh lắm, Ericter bị nện trúng nghẹn cười, hai mắt trợn trắng.

Phong Tình shock vì bị dọa, lại thấy Ericter chật vật, nhịn không được cười to bể bụng, vừa cười vừa nói, phong thuỷ thay phiên luân chuyển, ngươi cũng có ngày hôm nay.

Ericter đẩy cái đầu béo ngậy kia ra, trên mình trên tay dính đầy dầu mỡ, cười gượng.

Phong Tình không nhớ mình đã không cười sảng khoái như vậy bao lâu. Như một thằng nhóc con, không chút gò bó cười sặc sụa trêu chọc, cho đến lúc chạng vạng, hai người mang quần áo dính đầy dầu mỡ quay về ký túc xá, khóe miệng vẫn hơi câu lên.

Trước khi ngủ, Phong Tình gọi Shogula đến bên giường.

“Có gì?”

Shogula đứng ở đầu giường, đầu xoay qua một bên, không dám nhìn cảnh xuân lộ ra do Phong Tình thích lỏa thân ngủ trên giường.

“Shogula, ngày mai cùng ta đi làm bài tập không?”

Phong Tình kéo kéo chăn, đắp lại, hơi lạnh.

“Bài tập?”

“Ừ, ngày mai phải đi Bình nguyên ngựa nhảy.”

“Bình nguyên ngựa nhảy?” Shogula kinh ngạc. “ Đi vào trong đó làm gì? Chỗ nguy hiểm như vậy...”

“Rất nguy hiểm sao?”

Phong Tình hỏi, nghe tên, hắn tưởng là bình nguyên rất nhiều ngựa, lẽ nào có ma thú nguy hiểm?

“Nói cho ta biết một chút về Bình nguyên ngựa nhảy đi.”

“Cái khác không nói.” Shogula nói. “ Bình nguyên ngựa nhảy khắp nơi là man ngưu (trâu điên) kết thành đàn đấu đá lung tung, đạo tặc chiến sĩ cũng không dám đi, pháp sư yếu ớt đến đó quả thực là tự tử.”

Nguy hiểm như thế à, Phong Tình có phần thông suốt phản ứng của các học sinh lúc vào học.

“Chương trình học của Triệu hoán sư cần phải lên Bình nguyên ngựa nhảy ?”

“Ách... Giáo sư nói như thế, bài tập ngày mai, đi Bình nguyên ngựa nhảy thân thiết cùng các động vật nơi đó.” Phong Tình chuyển lời giáo sư.

“Hắn điên!? Bình nguyên ngựa nhảy sao có thể là nơi tùy tiện đến được.”

Phong Tình không nói, suy tư một hồi, mới lên tiếng.

“Nếu giáo sư đã nói như thế, nhất định là có thể, Shogula ngày mai đi cùng ta không?”

Chờ mong.

“Ta đi cùng ngươi.”

“Cám ơn!” Phong Tình vui mừng cảm ơn.

“Ta cũng muốn đi...............”

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nam kéo dài, Ericter ở ngoài cửa ló đầu ra.

Phong Tình phì cười, Ericter này, có khi như một ông anh cả ôn nhu ân cần, có khi lại như một con quỷ bướng bỉnh.

“Vào nói đi, ngươi không phải cũng phải đi học sao?”

“Trình độ của giáo sư còn thấp hơn ta.” Ericter nhún vai. “Ta cứ đi theo để bảo vệ ngươi an toàn.”

“Có ta là đủ rồi.” Shogula lạnh lùng nói.

Ericter khó chịu cực độ, gia hỏa này, cứ thích phá hư chuyện tốt của y, nếu không nể tình nó là hậu bối, lại là huyễn thú của Phong Tình, y sớm đã...

“Shogula đi cùng ta rồi.” Phong Tình nói. “Ericter hảo hảo lên lớp, học nhiều chung quy không phải chuyện xấu.”

“...... Được rồi, ngươi phải thật cẩn thật.” Ericter dặn dò. Mặt ngoài đáp ứng, phía trong y suy nghĩ thế nào, hắn cũng không biết.

Shogula nhìn Ericter nói như thế đương nhiên biết suy nghĩ của y, liếc y.

Sáng sớm cách ngày, Phong Tình hấp tấp chỉnh đốn mấy thứ hắn đoán hẳn là dùng được.

“Shogula, đi thôi!”

Phong Tình gọi, thế nào lại không thấy? Làm sao đi được.

“Không cần tìm ta, lúc nguy hiểm ta đương nhiên sẽ xuất hiện.”

Bên vành tai truyền đến giọng nói Shogula, thanh âm hơi mờ ảo.

“A... Nga...”

Ngốc ngốc trả lời.

Thật hâm mộ.... Hắn cũng muốn được như vậy, đến vô ảnh đi vô tung >v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện