Con trai duy nhất của Mậu Quốc Công, là vợ cả quang minh chính đại……

Thập Nhất Nương cho tới bây giờ cũng không tin tưởng có bánh hạnh nhân rơi từ trên trời xuống!

Nàng nhìn Lục di nương, biểu tình có vài phần trịnh trọng.

Rốt cục đã đánh động được người trước mắt, trong mắt lục di nương hiện lên một tia vui mừng.

” Đại thái thái cùng Đại lão gia vừa nói, Đại lão gia lắc đầu thẳng. Nói, Mậu Quốc Công tuy mấy năm nay gia cảnh sa sút, nhưng dù sao cũng là công thần khai quốc Đại Chu, thuyền nát cũng còn có ba cân đinh, như thế nào lại đồng ý cái một cái thứ nữ làm nàng dâu. Trong này khẳng định là có việc không muốn người khác biết. Không thể khinh suất mà nhận lời.”

Thập Nhất Nương thực ngoài ý muốn.

Cho tới nay, Đại lão gia đối với Thập Nhất Nương mà nói chính là cái một tên, một cái danh hiệu thôi. Hắn ở thời điểm mình khó khăn không thể hỗ trợ, ở thời điểm mình bất lực không thể dựa vào, ở thời điểm mình giãy dụa không thể duy trì…… Trong ấn tượng, hắn chính là người ôn hòa hỏi nàng có ăn cơm hay không…… Không nghĩ tới, có một ngày hắn nói ra những lời như vậy!

” Đại thái thái nghe Đại lão gia nói như vậy, liền cười lạnh. Nói, đương nhiên là bởi vì Vương lang có vấn đề, cho nên Mậu Quốc Công mới có thể chịu lui mà cầu thứ (thứ nữ mà không phải đích nữ), không cần xuất thân dòng dõi, chỉ cầu nhà gái gia thế trong sạch, ôn nhu đôn hậu. Nhưng cho dù là như vậy,‘ khuyết điểm’ cũng chia ba bảy loại. Lớn lên xấu xí là một loại, bất tài vô dụng, khố rách áo ôm (không biết làm ăn ham chơi) là một loại, ốm yếu sắp chết lại là một loại. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là loại người không hỏi rõ trắng đen, vừa nghe thấy nhà người ta là quốc công gia liền nhất định đem nữ nhi gả cho…… Đại lão gia nghe xong, còn có chút buồn phiền. Nói, một khi đã như vậy, ngươi nói một chút xem, Mậu Quốc Công thế tử gia là loại khuyết điểm gì?”

Ngón cái Thập Nhất Nương vuốt ve hoa mai hồng xinh đẹp trên chung trà.

” Đại thái thái liền khóc che tay áo. Nói, đây vốn là tấm lòng của Đại tiểu thư. Nghĩ trong nhà nhiều thứ muội, dù sao cùng tìm cách mưu cầu một cái thể diện đi! Không thể cứ gả cho con vợ kế (thứ xuất), hoặc là gả cho người ta làm tái giá, hoặc là gả cho kẻ sa cơ thất thế…… Đại lão gia vừa nghe, khí thế liền giảm mất ba phần. Thì thào nói, dù sao cũng phải hỏi thăm một chút chuyện kia? Đại thái thái trừng mắt nhìn. Nói, Từ gia cùng Vương gia đều ở Yến Kinh, có cái gió thổi cỏ lay gì mà không biết. Ngươi ở chỗ này làm eo làm sách không muốn, nói không chừng người ta còn nhìn mình không thuận đâu! Đây cũng chỉ là ý tứ Đại tiểu thư, cuối cùng rốt cuộc như thế nào, còn muốn thỉnh người làm mai đi thăm dò mới biết được!”

” Sau đó phụ thân liền đồng ý?” Thập Nhất Nương buông chung trà trong tay xuống, biểu tình bình tĩnh.

Thái độ của nàng làm cho Lục di nương giật mình, một lúc lâu sau mới nói:” Đúng vậy. Cho nên Đại lão gia liền đồng ý. Nói với đại thái thái, chuyện này vốn là chuyện gia đình do đàn bà quản, ngươi cảm thấy tốt là được!”

Thập Nhất Nương hơi gật đầu, dường như bộ dáng có chút đăm chiêu.

Không có như lục di nương tưởng tượng lo lắng, sợ hãi hoặc phẫn nộ…… Nàng có chút không chắc.

Cắn chặt răng, Lục di nương bắt lấy Tay Thập Nhất Nương:” Đứa nhỏ ngốc, ngươi chẳng lẽ còn nhìn không ra hung hiểm trong đó? Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Dù Mậu Quốc Công phủ có nghèo túng, cũng là nhà quyền thế trâm anh hưởng lộc hoàng ân. Chẳng lẽ cả Yến Kinh này tìm không ra một nữ tử ‘gia thế trong sạch, ôn nhu đôn hậu’ để xứng đối cùng thế tử của quý phủ bọn họ? La gia chúng ta tuy hiển hách, chiếm hơn một phần ba đất đai ở Dư Hàng. Nhưng đến Yến Kinh, trong mắt nhiều nhà thế gia giàu có ở này chẳng qua là người quê mùa nông thôn mà thôi. Khuyết điểm của Vương công tử nếu không kịch liệt, thì làm thế nào bỏ gần tìm xa, tìm một người vợ thôn quê chứ?”

Cuộc sống trải qua khác nhau, góc độ nhìn vấn đề cũng khác nhau, lựa chọn sẽ không giống nhau……

Nàng mong muốn, chẳng qua là một chỗ cho nàng tự do hô hấp, một chỗ che chở cho nàng thôi!

So sánh với phức tạp của Từ gia, cho dù Vương gia công tử là bởi vì có bệnh muốn tìm một nữ tử không biết nguồn gốc…… Đôi bên cân nhắc, nàng cảm thấy mình cũng có thể chấp nhận. Đến lúc đó, nàng là một cái nàng dâu quả phụ thủ tiết, chỉ cần tuân thủ quy củ, người nhà Vương gia dù cho bất kính với nàng, nghĩ đến cùng cũng sẽ không khó xử nàng đi!

Thập Nhất Nương một mặt không yên lòng nghe lục di nương lải nhải, một mặt suy nghĩ tâm tư mình.

” Ngươi cùng Ngũ Nương, trong hai tuyển một. Không phải gả nhập Vương gia chính là gả nhập Từ gia. Hiện giờ La gia không thể so với trước, tiền đồ làm quan của các vị lão gia chỉ có thể dựa vào Từ gia. Nếu có thể gả đến Từ gia, ngươi ngẫm lại, đến lúc đó, La gia từ Đại lão gia, đại thái thái, cho tới Hứa mama, Diêu mama, đừng nói xem sắc mặt ngươi, chính là nịnh bợ đều không kịp. Ngũ di nương cả đời ưu sầu đau khổ, nàng cũng có thể hãnh diện. Nếu gả cho Vương gia, một là không biết vấn đề ở đâu, ai biết có phải là ngu ngốc hay là gàn dở, cả đời của ngươi liền bị hủy; hai là Vương gia khắp nơi không bằng Từ gia. Về sau La gia có việc gì, Vương gia sẽ không có năng lực, La gia cũng sẽ không đem nữ nhi ngươi để ở trong lòng. Ngươi không có nhà mẹ đẻ dựa vào, nhà chồng nhất định khinh thường. Đến lúc đó, ngươi sẽ kêu trời trời không nghe, kêu đất đất không thấu, đừng nghĩ có thể trải qua một ngày thư thái. Ngươi còn tiếp tục hy vọng sao. Ngộ nhỡ gả qua đó chính là Ngũ Nương, những vinh quang đó cho nàng không nói, lấy tính tình nàng ta nịnh bợ bề trên giẫm đạp bề dưới, gặp nương ngươi, bà bà hai nhà không được như ý, mọi chuyện khắp nơi phải cúi đầu so với người ta, sợ nàng sẽ bỏ đá xuống giếng…… Ngươi nếu không trải qua ngày tốt, ở trong mắt ngũ di nương còn không biết thương tâm như thế nào đâu? Thập nhất tiểu thư, ta đem ngươi cùng Thập Nhị Nương nhà chúng ta đối đãi giống nhau, cho nên mới có thể không sợ đắc tội ngươi ta nói chuyện này. Ngươi cần phải đem lời của ta ngẫm nhiều lại mới được. Mới không uổng công ta làm tiểu nhân một lần.”

Ý tứ là, trừ phi gả đến Từ gia, bằng không, nàng chỉ có một con đường chết.

Thập Nhất Nương đều có chủ trương, cũng không nhiều lời cùng nàng. Cười nói:” Ta biết di nương thật là có lòng. Chính là hiện tại trong lòng ta loạn thật sự, nhất thời cũng không nghĩ ra chủ ý. Ngươi để ta suy nghĩ kỹ lại!”

Dù sao chỉ là một Tiểu cô nương mười ba tuổi……

Lục di nương buông xuôi.

Nàng nhéo nhéo cái tay mềm mại của Thập Nhất Nương, thấp giọng nói:” Ngươi cần phải nhanh lên. Việc này, cũng không biết có thể giấu diếm bao lâu! Ai chiếm tiên cơ, là có thể nhắm trước bước đi. Đừng phụ tâm ý của di nương.”

Thập Nhất Nương trịnh trọng gật đầu, tiễn lục di nương ra cửa.

Kết quả ở cửa gặp Hứa mama.

” Di nương ở trong này a?” ánh mắt Hứa mama chợt lóe,” Đại thái thái đang hỏi ngài đâu đó!”

Lục di nương có chút kích động gật đầu, cùng Thập Nhất Nương chào từ biệt liền vội vàng đi.

Hứa mama liền hỏi Thập Nhất Nương:” Di nương tìm đến ngươi làm cái gì?”

Thập Nhất Nương cười nói:” Hỏi ta tình hình thực tế của Thập Nhị muội!”

Hứa mama gật đầu, đáy mắt đề phòng lập tức biến mất.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi chuyện Lục di nương, ánh mắt Hứa mama khiến cho Thập Nhất Nương luôn luôn hiểu được tình cảnh chính mình, lần đầu tiên cảm giác thấy rét lạnh.

” Mama vào phòng ngồi!” Nàng cười trong suốt tiếp đón Hứa mama.

Hứa mama lại nói:” Không. Hầu Gia đến đây, đại thái thái cho ngươi cùng Ngũ Nương rửa mặt chải đầu, đi thỉnh an Hầu Gia.”

Thập Nhất Nương giật mình, mà Hứa mama đã xoay người đi chỗ Ngũ Nương.

Đông Thanh vội kéo Thập Nhất Nương vào nhà, kêu Tân Cúc mang nước cho nàng rửa mặt, còn mình thì lung tung trong phòng: “Tiểu thư, mặc cái gì tốt? Nếu không, mặc bộ hoa bối tử có “Tiên ông say rượu” mà đại thái thái gọi người làm cho người……”

” Ngươi bình tĩnh hơn một chút được không?” Thập Nhất Nương cười nói,”Đó chính là y phục mùa xuân, ngươi chẳng lẽ muốn ta đông lạnh chết a?”

” Nếu không mặc áo lụa hoa màu hồng nhỏ, có trăm tử diễn anh đồ (trăm trẻ con đùa giỡn), là đại thái thái thưởng, rất đẹp để mặc đi ra ngoài.”

” Ta ngày thường cũng có không ít lăng la tơ lụa.” Thập Nhất Nương trêu chọc nàng,” Lời này của ngươi nếu để cho Hứa mama biết, có thể đem ngươi quát hỏi. Xem ngươi đem xiêm y của ta mang đi chơi chỗ nào?”

Tâm tình nàng tốt lắm nói đùa vài câu cùng Đông Thanh, phân phó Đông Thanh đem giỏ thêu của nàng cũng lấy ra:” Thừa dịp hai ngày này nhàn rỗi, làm một bộ y phục mùa xuân cho Truân ca.”

Đông Thanh nghe xong trong lòng vui vẻ, trả lời đi đem giỏ thêu,kim may, khung thêu lớn nhỏ, đủ các loại mang ra. Thập Nhất Nương thì cho Tân Cúc búi cho mình búi tóc trẻ con, đổi mặc bộ hoa bối tử màu vàng hơi đỏ đeo nữ trang màu trắng, lại đính đôi bông tai trân châu hình cây đinh, đi sương phòng phía đông mời Ngũ Nương:”…… Chúng ta cùng đi.”

Ngũ Nương búi một búi tóc cao, đeo sợi dây vàng mỗi bước đi đều đung đưa, đeo bông tai ngọc châu lớn, mặc bộ hoa bối tử màu hoa hồng tím vạn sự như ý, trên mặt thoa phấn nhàn nhạt, tô son, nhìn thật xinh đẹp lộng lẫy.

Thấy Thập Nhất Nương đến mời nàng, khóe miệng nàng khẽ cong, hiện ra nụ cười cực kỳ diễm lệ:” Ta lập tức xong ngay.” Lại phân phó Tử Vi:” Đem mơ ngâm mật lấy ra.”

Chước Đào cùng Tuệ Nhi ngồi xổm ở nơi đó sơn móng tay cho Ngũ Nương.

Thập Nhất Nương ăn mơ ngâm mật, đợi Ngũ Nương chỉnh đốn hoàn hảo.

“Thời gian quá ngắn, chỉ có thể tạm chấp nhận.” Tuệ Nhi cười giải thích,” Vốn là chuẩn bị cho buổi tối hôm nay.”

Ngũ Nương nhìn đầu ngón tay của mình móng tay như đóa hoa đào nở rộ, cười nói:” Nhan sắc có hơi nhạt…… Buổi tối sẽ làm kỹ lưỡng thêm màu lần nữa!”

Tuệ Nhi cười ứng “Dạ”, cùng nhóm Tử Vi cùng nhau tiễn Ngũ Nương cùng Thập Nhất Nương ra cửa.

Chước Đào cúi đầu xuống, một mực yên lặng đi theo sau mấy nha hoàn.

Tỷ muội đi nhà chính chỗ đại thái thái.

Trong phòng yên tĩnh lặng lẽ, người đảm nhiệm hầu hạ đều câm như hến, mặt Đỗ Vi không chút thay đổi trừng mắt nhìn các nàng.

” Như thế nào bây giờ mới đến?” thanh âm Đại thái thái nghe ra bình tĩnh, lại giống như trước cơn bão, cho người ta có thể cảm giác được sự nóng nảy ngấm ngầm.

Ngũ Nương cười nói:” Ta cùng muội muội cùng nhau đến.”

Làm cho người nghe được lời này cảm thấy được nàng là bởi vì Thập Nhất Nương cho nên mới chậm.

Bình thường nàng này nọ Thập Nhất Nương cũng không có để ý, nhưng hôm nay, nàng cảm thấy thực chói tai.

Nữ nhần này, ở bất kỳ thời điểm nào cũng không quên đem trách nhiệm đẩy lên người người khác.

Nhưng nàng vẫn như trước, mặt lộ vẻ bất an, bảo trì trầm mặc.

Ánh mắt đại thái thái sắc bén như dao phóng trên người nàng đánh một cái, thấp giọng quát:” Đều cút cho ta.”

Người trong phòng đều chợt biến sắc, lập tức cúi đầu, làm bộ như không có nghe thấy, không có nhìn thấy.

Ngũ Nương sắc mặt trắng bệch, cùng Thập Nhất Nương lui ra ngoài. Sau khi ra cửa, nàng giống như chưa từ bỏ ý định khều một bên Đỗ Vi: “Đại thái thái……”

Đỗ Vi nhìn trái phải, thấy đứng nhóm nha hoàn ở dưới mái hiên mỗi người khiêm tốn lễ độ khoanh tay đứng ở nơi đó, nàng thấp giọng nói:” Hầu Gia nói đến xem đại thái thái, nhưng đại thái thái mới vừa lộ mặt, Hầu Gia liền nói có việc phải đi…… Ngồi không đến một chung trà thời gian……”

Cho nên trong lòng không thoải mái? Thập Nhất Nương nghe trong lòng khẽ động.

Hổ Phách thăm dò tin tức nói, ở lúc mùng hai đầu tháng Hầu Gia từng cùng đại gia nói chuyện một chút lúc trưa.

Mà sau khi Ngũ Nương hơi nao nao, trong mắt hiện lên ảo não, nhìn màu móng tay mình xẳng giọng:” Làm hại móng tay tay không sơn tốt!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện