Từ gia cũng không thiếu mỹ nữ.

Nhị phu nhân, Ngũ phu nhân, thậm trí Phương thị, Khương thị cũng là mỹ nhân khó gặp.Nhưng mà Cẩn ca nhi lại nói thấy Ngũ di nương xinh đẹp. Nguyên nhân không phải là ‘máu mủ tình thâm’ sao? Thập Nhất nương cười đem Cẩn ca nhi ôm vào trong ngực. Sáng sớm đầu tháng ba đổi cho hắn mặc áo choàng đỏ thẫm bằng sợi vải lanh, cùng Từ Lệnh Nghi, mang theo phu thê Từ Tự Truân, Từ Lệnh Giới, Hạng thị đi ngõ Cung Huyền.

Trên cửa dán câu đối đỏ thẫm, dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ thẫm, ngay cả gốc mai già ở góc tường, ở trên cành cũng buộc sợi dây màu đỏ thẫm.

Mọi người làm lễ chào hỏi, hài tử la to gọi cậu, la to gọi dượng.

Những người lớn đều cười dịu dàng đáp lời, phát bao lì xì, tiểu hài tử cười híp mắt nhận bao lì xì, cả nhóm tràn đầy tiếng không hài lòng. Chỉ có Từ Tự Truân liên tục khoát tay “ Không cần cho ta, ta hiện tại đã thành hôn, đã là người lớn. Hẳn là ta phải cho bọn đệ đệ, muội muội bao lì xì mới đúng”. Vừa nói vừa để cho Khương thị cho nhóm Anh Nương mấy bao lì xì.

Mặc áo đỏ chót, ống tay áo đều màu vàng La Đại phu nhân không chỉ cười, cho Từ Tự Truân một bao lì xì, còn phát cho Hạng thị một bao li xì “Đến nhà cậu cũng là hài tử hết”.

La Tứ phu nhân thì ngăn cản Khương thị “Cháu làm cái gì vậy, mau mau thu về. Cháu là người mới đến mừng năm mới tại nhà chúng ta lần đầu tiên đấy!” Vừa nói vừa lấy bao lì xì nàng chuẩn bị cho Khương thị ra.

Theo đạo lý, tân nương tử vào cửa năm đầu tiên đều phải đi chúc tết thân thích, các thân thích thì cho người mới bao lì xì.

Khương thị thấy thái độ hai mợ kiên quyết, không muốn hai người mất hứng, liền cười nhận lấy bao lì xì.

Một nhà Thập Nhị Nương cùng Ngũ nương chân trước chân sau đều vào cửa.

Mọi người chúc tết lẫn nhau, cười cười nói nói, thật là náo nhiệt. Chỉ khi đến trong sân gió lạnh thấu xương thổi liên tục, mọi người lúc này mới đi Thính Đường (phòng khách).

Lục di nương cùng Ngũ di nương đang sai khiến tiểu nha hoàn bày điểm tâm.

Lục di nương mặc một bộ hoa bối tử trang trí hoa cẩm chướng màu đỏ hồng, mặt mày hồng hào. Ngũ di nương mặc bộ hoa bối tử xanh nhạt, lộ ra khuôn mặt tuyết trắng, đầu tóc đen nhánh, dung mạo dịu dàng, nhìn qua bộ dáng khoảng ba mươi tuổi, nhìn đâu giống đã có nữ nhi lớn như Thập Nhất Nương.

Cẩn ca nhi lập tức vọt tới “Bà ngoại, bà ngoại!”.

Nụ cười vui vẻ của Ngũ di nương từ đáy mắt tràn đầy ra cả khóe mắt chân mày.

“Lục thiếu gia”. Nàng yêu thương kéo Cẩn ca nhi lại “Hôm nay có gió Bắc thổi, con có lạnh không?” Vừa nói vừa sờ sờ tay hắn.

“Không lạnh, không lạnh” giọng nói ôn nhu như nước, để cho Cẩn ca nhi nói chuyện so với bình thường nhỏ hơn mấy lần “Người xem con mặc áo da”.

Hắn đem vạt áo da lật lên cho Ngũ di nương nhìn “ Là da sóc”.

Ngũ di nương vội vàng túm vạt áo của hắn lại không cho hắn lật lên “ Cẩn thận kẻo lạnh”.

Cẩn ca nhi nghe thấy vậy liền bỏ tay xuống, gật đầu lia lịa.

Ngũ di nương thu lại nụ cười, đứng dậy vội tới chỗ Từ Lệnh Nghi phúc lễ(thi lễ cúi chào)“Hầu gia”. Ánh mắt lại nhìn lên người Thập Nhất Nương “ Thập Nhất cô phu nhân”.

“Di nương”. Thập Nhất Nương cười hành lễ cho nàng.

Từ Lệnh Nghi nghiêng người tránh qua coi như trả lễ Ngũ di nương “Đã lâu không gặp, ngài có khỏe không?”.

“Nhờ phúc hầu gia”. Ngũ di nương cung kính nói “ Mọi chuyện đều tốt!”.

Từ Tự Truân nhìn thấy liền tiến lên chúc tết Ngũ di nương. Ngũ di nương cho bọn hắn bao lì xì. Hài tử của Vương Trạch cùng Thập Nhị Nương, thì tiến lên phúc lễ cho Lục di nương, Lục di nương cũng chuẩn bị bao lì xì cho các hậu bối.

Ngũ nương nhìn La Chấn Thanh, sắc mặt có chút không tốt.

La Chấn Thanh không dám nhìn nàng, vội vã cúi đầu.

Ngũ Nương vừa về đến Yên Kinh liền hung hắn trách máng hắn một phen “Ngươi không phải là quản lý công việc vặt trong nhà sao? Làm sao Lục di nương được tới lại để Tam di nương ở lại trong nhà”.

Xưa đâu bằng nay,Tam di nương không thể so sánh với Ngũ di nương chẳng nhẽ lại không sánh được với Lục di nương không sinh được nhi tử?.

“Là tam di nương muốn ở lại chiếu cố phụ thân” La Chấn Thanh lầm bầm giải thích, Nhưng một câu Ngũ Nương cũng không tin tưởng, liền đổ ập xuống giáo huấn La Chấn Thanh “Ngươi ở Dư Hàng rốt cuộc làm gì? Lần trước thật vất vả ta mới nói chuyện cùng đại ca để ngươi đi theo tỷ phu nhận chức, làm tiền lương ( quan trông coi tài chánh thời Thanh) sư gia, nhưng ngươi thì giỏi, thế nhưng không đi. Ta nghĩ đến La gia, gia lớn nghiệp lớn, Tam di nương lại đang trong phủ. Nếu ngươi ở lại La gia mà có một chỗ ngồi cũng được. Không ngờ, ngươi một chút bản lãnh cũng không có…”

La Chấn Thanh là muốn đi.

Nhưng La Tứ phu nhân không muốn cho trượng phu đi.

Trong nhà cũng không phải là không sống được, cần gì phải đi theo đến nơi vắng vẻ sống dựa vào tỷ phu.

Thấy trượng phu bị mắng, La Tứ phu nhân ở một bên khuyên một câu, liền bị Ngũ Nương mắng cho vài câu.

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Ngũ cô phu nhân lại nhớ đến Tam di nương sao?

La Tứ phu nhân nghĩ ngợi, coi như không có nhìn thấy đi, cười dịu dàng kéo tay Hạng thị “Sắp sinh sao? Thế nào? Có khỏe không?”.

“Mẫu thân có phái mấy bà tử có kinh nghiệm đến chiếu cố cháu”. Hạng thị đối với Tứ cữu mẫu sảng khoái này có ấn tượng rất tốt. Nàng tự trêu chọc nói “Con mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, mặt đã thành cái bánh nướng lớn rồi”.

La Tứ phu nhân cười “ Chờ sinh là tốt”.

La Đại phu nhân nhìn tất cả mọi người không phân biệt nam nữ đứng ở trong Thính Đường, ngồi xuống bận rộn chào hỏi mọi người.

Nam ở Thính Đường, nữ cùng hài tử đi Đông Sáo gian đến Yến Tức Thất. Các nam nhân nói chuyện triều chính, nữ nhân bàn chuyện nhà, bọn nhỏ thì cười hì hì chơi chung một chỗ, không khí hết sức náo nhiệt.

Lục di nương chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, cùng bọn nha hoàn ở trong phòng khoan khoái uống trà. Ngũ di nương thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ trở về phòng của mình. Mới đầu mọi người còn tưởng nàng đi làm cái gì, thật lâu cũng không có xuất hiện, Cẩn ca nhi nhìn xung quanh nói “ Bà ngoại đâu rồi,làm sao lại không thấy?”.

Thập Nhất Nương đã sớm phát hiện, nàng chỉ không lên tiếng.

Để cho Ngũ di nương xã giao cùng bọn họ như vậy, Ngũ di nương hẳn cũng không quen.

“Bà ngoại mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi rồi” Nàng cười “Con cùng mấy ca ca cứ chơi đi”.

Cẩn ca nhi “Dạ” một tiếng, ngoan ngoãn chạy đến chỗ Từ Tự Giới.

Lúc nói chuyện, Thập Nhất Nương trực tiếp chú ý đến La Chấn Hồng.

Thời điểm Cẩn ca nhi tìm Ngũ di nương, đầu hắn nhìn xung quanh thật giống như đang tìm Ngũ di nương. Nhưng khi hắn nghe thấy Ngũ di nương mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi, thần sắc hắn buông lỏng tiếp tục cười nói chuyện với La Gia Canh bên cạnh.

Thời điểm dùng cơm trưa, La Đại phu nhân nhiệt tình kính rượu mọi người, Ngũ nương không biết tại sao lại nhảy ra ngoài, lôi kéo La Đại phu nhân một chén lại một chén. Thời điểm tàn tiệc, tửu lượng của La Đại phu nhân đã không chịu được, bước đi có chút bất ổn. Ở nhà chính phụng bồi Từ Lệnh Nghi, Vương Trạch uống rượu la to, La Chấn Hồng cùng La gia Hưu nghe được động tĩnh vội vã chạy vào, một đỡ La Đại phu nhân, một nhanh chóng phân phó nha hoàn nhanh đi nấu chén trà nồng đậm đem vào, La Gia Canh cùng La Gia Khang chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng đi vào.

Thập Nhất Nương nhìn thấy thở dài, thừa dịp thời điểm Cẩn ca nhi nghỉ trưa đi đến chỗ Ngũ di nương.

Cửa chỉ khép hờ, đẩy một cái liền mở ra.

“Di nương biết ta sẽ tới sao?” Nàng cười bưng trà nóng quá ngọ(quá trưa, buổi chiều) cho di nương.

Di nương chẳng qua là nhìn nàng cười, ánh mắt ôn nhu.

Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, uyển chuyển đem chuyện La Chấn Hồng đỡ La Đại phu nhân cho Ngũ di nương nghe.

“Thất thiếu gia là Đại phu nhân nuôi lớn, đối đãi như con đẻ. Hắn coi trưởng tẩu như mẹ đẻ cũng đúng thôi”.

Ngũ di nương hướng nàng nhẹ nhàng xua tay, ý bảo nàng sau này không cần nói như vậy “Hắn ở trước mắt ta, ngày đêm có thể thấy hắn, thế là đủ rồi”. Vừa nói vừa nhìn vào mắt của nàng càng ôn nhu “Ta biết là con lo lắng cho ta, con không cần như vậy. Đại phu nhân nhìn vào mặt mũi con cũng sẽ không thờ ơ với ta”. Nói xong liền thở thật dài, cảm khái nói “Ta thật không nghĩ đến, Thái phu nhân ngay trước mặt nhiều người như vậy cùng ta tán gẫu việc nhà. Thời điểm lễ mừng năm mới còn phái Đỗ mama tặng nhiều vật liệu may mặc cùng dược liệu như vậy”. Nàng nhìn Thập Nhất Nương ánh mắt dần dần trở lên nghiêm túc “Thái phu nhân coi trọng con thế, sau này con phải hiếu thuận hơn nữa với Thái phu nhân, hầu hạ tốt Hầu gia mới đúng ”. Tướng tùy tâm sinh(ý nói số phận mình do ý nghĩ mình sinh ra). Có phải bởi vì nàng lúc nào cũng nghĩ mọi người đều là người tốt, đối đãi tốt với người xung quanh cho nên người đã đến tuổi trung niên thậm chí còn xinh đẹp hơn lúc còn trẻ hay không? Thập Nhất Nương nhìn gương mặt đạm bạc mà thanh tú của nàng, vội nói “Người yên tâm con nhất định sẽ hiếu kính với Thái phu nhân, hầu hạ hầu gia tốt”.

Chuyện ngày đó nàng cũng không ngờ đến.

Thái phu nhân không chỉ có chào hỏi thân thiết với Ngũ di nương, còn chủ động nói chuyện nhà với Ngũ di nương. Đừng nói là nàng, chính là La Đại phu nhân cùng La Tứ phu nhân hồi lâu chưa có lấy lại tinh thần. Thời điểm lễ mừng năm mới, lúc nàng tới đưa tặng lễ tết rõ ràng cảm thấy tại ngõ Cung Huyền một vài người hầu đối với Ngũ di nương mơ hồ có mấy phần cung kính. Di nương liền hỏi nàng cùng Từ Lệnh Nghi chuyện nhi tử “…Từ trước còn lo lắng do dự Tứ thiếu gia, hiện tại Tứ thiếu gia thành gia lập nghiệp. Hay là con cho Cẩn ca nhi thêm đệ đệ đi, trong nhà hài tử nhiều mới náo nhiệt”.

“Con cũng muốn nhưng không biết tại sao lại không có” Thập Nhất Nương cười khổ “Cũng tìm thái y xem rồi, đều nói không sao cả. Cũng nghĩ đến dùng thuốc nhưng hầu gia nói là thuốc có ba phần độc. Chuyện như vậy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất nên không tìm thái y xem nữa”.

Nếu là ý tứ của hầu gia, Ngũ di nương không có nói thêm cái gì nữa.

Nàng giúp Thập Nhất Nương vuốt vuốt mái tóc đen không bị rối, nhẹ nhàng nói “Đại thiếu gia cùng tiểu thư Chu gia hôn kỳ định vào tháng ba. Đại thiếu phu nhân nói qua mười năm tháng giêng chúng ta liền lên đường về Dư Hàng”, Nàng nghiêm túc nhìn Thập Nhất Nương, thật giống như làm như vậy có thể đem nàng khắc vào trong lòng “Con sau này cần phải tự chiếu cố mình cho tốt…Lần này tới Yên Kinh ta nhìn thấy con tốt, ta đã rất hài lòng…” Khóe mắt liền đỏ lên “Con không cần lo lắng cho ta, cũng không cần lo lắng cho Thất thiếu gia…”.

Nhanh như vậy phải trở về ư. Thập Nhất Nương không khỏi ôm thật chặt lấy cánh tay của nàng.

Lần này gặp mặt, các nàng dùng mười năm chờ đợi. Lần gặp mặt tiếp theo không biết cần bao nhiêu năm nữa.Tiễn Ngũ di nương đi, Thập Nhất Nương lại bận rộn.

Đầu tiên là Khương thị có bầu, sau đó là vào ngày bốn tháng hai Hạng thị sinh ra một nữ nhi.

Thật sự là ứng với câu cách đời.

Từ Lệnh Nghi đối với trưởng tôn nữ hết sức thích, trong thư phòng dốc lòng viết mười mấy cái tên cho Thập Nhất Nương xem “Nàng cảm thấy tên nào tốt?”

Thập Nhất Nương vừa nhìn thấy tất cả các tên đều là Hiền, Thục, Tĩnh, Ninh…Không có một chút nội dung hàm lượng nào.

Nàng nghĩ đến tiểu bảo bảo trắng ngần kia liền cười nói “Thiếp nghĩ gọi Oánh Oánh là được. Lương châu độ thốn, tuy hữu bạch nhận chi thủy, bất năng yểm kỳ oánh”.

“Cái tên này hay!” Từ Lệnh Nghi gật đầu ‘Liền kêu Oánh Oánh tốt lắm” Lời còn chưa dứt ánh mắt đã buồn bã.

Hắn vẫn muốn có nữ nhi.

Thập Nhất Nương biết tâm ý của hắn,nên tiến lên cầm tay hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện