Editor: Tiểu Ly

Từ Lệnh Nghi nói ba điều kiện ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn Ca Nhi nhăn lại, lo lắng nói: “Không thể để lộ thân phận của mình, vậy có được mang theo người giúp đỡ không? Một cây làm chẳng nên non đâu!”

“Được. Lúc đi Gia Dự Quan ngươi có thể mang mấy người Bàng sư phó đi cùng.” Từ Lệnh Nghi cười nói: “Chỉ là, hai năm sau, cũng chỉ có thể mang đi một người, trong hai năm này con hãy suy nghĩ kỹ càng, rốt cuộc nên mang ai đi cùng với con.”

Cẩn Ca Nhi nhẹ gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc, tiếp tục nói: “Ba năm đổi một lần Vệ Sở, phải thay đổi mấy cái Vệ Sở?”

“Phải đổi ba cái.” Từ Lệnh Nghi nói: “Đã muốn nhìn thấy cát vàng đầy trời, cũng muốn biết Thập Vạn Đại Sơn. Trạm cuối cùng là tại Hồ Quảng.”

Hồ Quảng có người Miêu.

Cẩn Ca Nhi bấm ngón tay tính toán: “Thế này chẳng phải là cần mười một năm sao?”

“Như thế nào? Con ngại thời gian quá dài sao?” Từ Lệnh Nghi cười nói: “So với ta thì thời gian quá ngắn rồi. Lúc con chuẩn bị đổi xong ba cái Vệ Sở, thì đến phủ ngũ quân đô đốc làm văn thư một thời gian! Phải đứng ở vị trí cao, mới có thể nhìn xa được. Biết được bên dưới xảy ra chuyện gì, lại góc độ đại cục để nhìn, chờ đến lúc con lạc vào kỳ cảnh, mới không còn bị mất phương hướng nữa!”

Cẩn Ca Nhi khẽ nhún vai: “Vậy phải mất bao lâu con mới có thể làm được vị trí Tổng binh?”

“Còn phải xem vận mệnh của con.” Từ Lệnh Nghi nói: “Ít thì mười lăm, mười sáu năm, nhiều thì hai mươi lăm, hai mươi sáu năm.” Sau đó, trong lời nói chứa đựng ý vị sâu xa: “Cẩn Ca Nhi, muốn làm Tổng binh là chí hướng tốt, nhưng mà con cũng phải biết được bản thân mình có đủ sức để nắm giữ được vị trí đó hay không mới được. Giống như sức con chỉ có thể mang được 50 cân, thì không nên cầm 100 cân đá, lúc vừa mới bắt đầu thì còn có thể khổ sở mà chống đỡ được, một lúc sau, lại chỉ còn cách buông tay. Nếu như con không nhanh nhẹn, thay vì đá rơi ở một bên, thì sẽ tự rơi vào người mình tạo nên thương tổn lớn, vậy nên mới cần phải suy nghĩ kỹ một chút, nếu không sẽ là tự mình cầm đá đập vào chân mình. Con nên suy nghĩ lại thật cẩn thận mới được.”

Cẩn Ca Nhi cười hì hì nói: “Cha, ngài yên tâm đi. Con mới sẽ không làm cái chuyện mà sống thì chịu khổ, chết vì sĩ diện này đâu!”

Từ Lệnh Nghi buồn cười.

Trước đó, con trai mình vẫn còn ngại thời gian dài, rõ ràng là đang cò kè mặc cả với hắn. Vậy mà cuối cùng hắn vẫn bị mắc lừa. Quả nhiên là quan tâm quá thì sẽ loạn rồi! Hắn suy nghĩ một lượt, rồi hỏi Cẩn Ca Nhi: “Con còn cái gì muốn hỏi không?”

“Có, có, có.” Cẩn Ca Nhi cười nói: “Mưu quan bán chức, vậy canh giữ đại môn, canh giữ nhà kho thì có được tính không?”

“Mặc kệ.” Từ Lệnh Nghi cười nói: “Ít nhất cũng phải làm người tiên phong.” Lại nói, “Những chức thiếu thiệt thòi vậy mà con lại nghĩ ra được, lại muốn đi canh giữ đại môn, canh giữ nhà kho, những nơi này đều là nơi chăm sóc các lão Hộ quân tuổi già sức yếu đấy.”

Cẩn Ca Nhi sờ sờ đầu cười, lớn tiếng nói: “Phụ thân, vậy thì một lời đã định. Nếu con làm được ba điều kiện ngài nói. Đến lúc đó ngài nhất định không được ngăn cản con đi Gia Dự Quan.”

Chuyện tới như thế, nhưng Từ Lệnh Nghi vẫn để lại cho con trai một cái thắt gút (chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc): “Làm Tổng binh thì có thể, nhưng có đúng là làm ở Gia Dự Quan hay không, vậy thì khó có thể nói được rồi. Việc này, cũng phải đợi thời cơ thích hợp có đúng không? Chẳng lẽ bởi vì con muốn làm Tổng binh Gia Dự Quan, nên người ta sẽ xách Tổng binh vẫn còn tại chức về nhà dưỡng lão hay sao? Con muốn bốn phương thanh bình, chẳng lẽ người khác lại không có chí hướng đó sao?”

Cẩn Ca Nhi nghĩ đến lúc hắn đi đến Gia Dự Quan ở Tây Bắc, lúc đứng trên tường thành Gia Dự Quan dõng dạc chỉ điểm quan nội quan ngoại, chăm chú gật đầu: “Phụ thân, con đã biết. Nếu như không thiếu, con quyết sẽ không làm loạn đâu!”

Nói cách khác, nếu có thiếu thì hắn muốn tranh thủ một chút.

Từ Lệnh Nghi cười: “Chúng ta đã quyết định rồi. Qua mùng ba tháng ba con hãy lên đường. Mấy ngày còn ở nhà này con hãy chuẩn bị cho tốt đi. Bên Gia Dự Quan kia, ta phải đi chào hỏi, còn chỗ của bà nội con nữa…” Nói đến đây, hắn không khỏi nhíu mày.

Sức khỏe của Thái phu nhân càng ngày càng kém, dường như càng ngày càng ỷ lại vào người trong nhà. Lúc đầu cũng không quản hắn đi nơi nào, bây giờ qua mấy canh giờ lại hỏi hắn đi đâu. Hắn ngoại trừ sáng sớm và chiều tối là còn yên ổn, ăn trưa đều ăn ở chỗ của Thái phu nhân. Nếu như Thái phu nhân biết Cẩn Ca Nhi muốn đi Gia Dự Quan, chỉ sợ cho dù hắn có nói đến rách cả cuống họng cũng sẽ không đồng ý.

Đưa con trai đi xong, Từ Lệnh Nghi đi đến thư phòng.

Thật vất vả mới thuyết phục được Thập Nhất Nương, bây giờ trước mặt lại là Thái phu nhân… Lại để cho Thập Nhất Nương đi nói với Thái phu nhân là không được. Nàng cũng không phải là người có tài ăn nói, hắn chỉ sợ trong tự lòng nàng thương tâm, bây giờ lại để cho nàng đi thuyết phục Thái phu nhân, chẳng phải là đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương.

Nghĩ đến đây, trong đầu hắn nghĩ tới một người.

Từ Lệnh Nghi lập tức đi tới chỗ của Thái phu nhân.

Nhị phu nhân đang niệm kinh Phật cho Thái phu nhân nghe.

Giọng nói của nàng dịu dàng lại hòa hoãn, Thái phu nhân rất nhanh đã nhắm mắt lại.

Nhị phu nhân hơi nhếch khóe miệng lên, tiếng nói không giảm, lại đọc một trang sách, lúc này mới nhẹ nhàng đặt sách ở bên gối.

Kết Hương sau khi nhẹ nhàng đi vào vẫn đang tập trung nín thở đứng ở bên cạnh, dùng tay ra hiệu với Nhị phu nhân, nói cho nàng biết bên ngoài có người tìm.

Nhị phu nhân hơi gật đầu, không nhanh không chậm giúp Thái phu nhân đắp lại chăn, lúc này mới đi ra ngoài.

“Hầu gia?”

Trông thấy Từ Lệnh Nghi gác tay đứng ở phòng, nàng không khỏi có chút kinh ngạc.

Từ Lệnh Nghi cười khổ: “Nhị tẩu, ta có một chuyện muốn nhờ tẩu giúp!”

Nhị phu nhân cũng không lên tiếng, suy nghĩ một lát, nói khẽ: “Có phải là chuyện của Cẩn Ca Nhi không?”

Từ Lệnh Nghi có chút ngoài ý muốn.

Nhị phu nhân cười nói: “Ta sẽ tính toán cơ hội, cũng không sai biệt lắm.” Sau đó hóa chủ động làm bị động, đi về hướng đông bên cạnh yến tức thất: “Chúng ta sang bên này nói chuyện!”

Từ Lệnh Nghi gật đầu, cùng Nhị phu nhân đi vào gian phía đông.

***

Ngày ba tháng ba năm Vĩnh Hòa thứ mười tám, ở trong mắt người khác Vĩnh Bình hầu phủ không khác gì bộc phụ. Thế tử phu nhân cũng là Tứ thiếu phu nhân chủ trì Xuân Yến. Tứ thiếu phu nhân không còn làm cho con mắt người ta sáng ngời giống như lần chủ trì xuân yến lần thứ nhất nữa, mà tiếp diễn việc diễn kịch của năm trước và năm trước, bày yến tại phòng khách, đến sau hoa viên ngắm cảnh, mời đoàn kịch danh tiếng về biểu diễn tại nhà. Chỉ là việc bố trí cảnh hoa viên năm nay giao cho Ngũ thiếu phu nhân. Ngũ thiếu phu nhân đang dựng lều hoa, vẫn cùng Quý Đình tức phụ sửa sang hoa trên núi, cảnh vật càng đáng xem hơn so với những năm qua.

Nhưng dưới con mắt của quản sự có danh dự uy tín, đã có thay đổi rất nhỏ.

Việc này vốn là của Nhị thiếu phu nhân, nhưng Tứ phu nhân lại để cho nàng mang theo con gái đi Nhạc An chăm sóc cho Nhị thiếu gia, sau đó Ngũ thiếu phu nhân ở cùng một chỗ với Quý Đình tức phụ để trông coi nhà hoa và cây cảnh. Nếu nhà người ta, chăm sóc hoa và cây cảnh muốn đụng đến hoa và cây cảnh, cũng không phải chuyện đáng lo, nhưng hết lần này đến lần khác ấm phòng ở quý phủ bọn họ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lại có Quý Đình tài hoa như vậy, cộng thêm Tứ phu nhân thích quan sát người khác, chỉ có người nàng yêu mến, mới được giao cho phụ trách hoa và cây cảnh. Chi phí tiêu tốn cho hoa và cây cảnh trong nhà còn hơn rất nhiều so với phòng may vá. Cuối cùng là Lục thiếu gia, nghe nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, nếu như học xong “Ấu học”, “Luận ngữ” thì đã muốn ra ngoài đi du lịch rồi. Nơi thứ nhất là Phủ Tuyên Đồng. Người khác không biết, nhưng quản sự Từ phủ lại biết rõ ràng những sự “cung kính” mà tổng binh các tỉnh đối với Từ gia, mà Từ gia lúc ở nơi nào xảy ra tranh chấp, cũng không phải tìm quan bố chính, mà là tìm Tổng binh hoặc chỉ huy sứ.

Nhìn đến đây, rất nhiều người đã đứng ngồi không yên. Không chỉ tiếp cận Bạch tổng quản trước mặt, lại còn tiếp cận cả Vạn Đại Hiển.

Bạch tổng quản vẫn có thói quen vân đạm phong khinh: “Hầu gia có gì an bài, chẳng lẽ còn phải nói với ta một tiếng hay sao? Làm tốt chuyện trước mắt quan trọng hơn. Leo càng cao, coi chừng ngã càng đau.”

Vạn Đại Hiển vẫn chất phác trung thực như trước: “Ta chỉ nghe nói muốn cho Trường An và Trường Thuận của nhà chúng ta mang quần áo mùa đông vài năm theo, bên kia mùa xuân cũng đến vô cùng muộn.

Mọi người không được giải thích, nên bầu không khí trong phủ cũng hơi khác thường.

Hai năm qua, Thập Nhất Nương đã giao những chuyện cơ bản trong nhà cho Khương thị, Khương thị là người đầu tiên cảm giác được.

Từ sau lần đó được Thập Nhất Nương “chỉ điểm” một lượt, nàng đã không còn đi nói chuyện trong Từ phủ ra nữa, cho dù Đại bá mẫu đã lén hỏi mấy lần, nàng cũng luôn luôn chắc chắn không có chuyện gì. Đặc biệt là lúc nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Đại bá mẫu, trong lòng nàng lại tăng thêm vài phần cảnh giác, lại càng không nói cái gì.

Thân thể cha chồng không có việc gì, mẹ chồng vẫn đang thời kỳ trổ hoa. Muốn nói chuyện sau này vẫn còn rất sớm. Bây giờ trong nhà xuất hiện chuyện như vậy, theo đạo lý thì nàng phải giết một người để làm gương cho nhiều kẻ khác, đè ép những kẻ tung tin tức ra mới đúng, nhưng mà nàng không phải là chủ nhà trên danh nghĩa, lại không có thực quyền của chủ nhà – trong phủ cho dù là quản sự có uy tín hay là đại nha hoàn của các nơi, đều là người của mẹ chồng, có mẹ chồng ủng hộ nàng, lúc làm việc thì những người kia không một ai dám không nghe lệnh, nhưng liên quan đến Lục thúc… Trong lòng mẹ chồng nghĩ như thế nào, nàng không nắm chắc, cũng không thể đi thăm dò cái gì. Một khi nàng có chút uy tín thì sau đó mẹ chồng lại giải quyết tận gốc, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ những quản sự ma ma kia lại cũng không để nàng vào trong mắt. Nếu như để việc này tùy ý phát triển như vậy, trong phủ này sợ là sẽ loạn mất thôi.

Nàng muốn tìm người thương lượng một chút.

Tướng công… Vừa nghĩ tới bộ dáng không thèm quan tâm của Từ Tự Truân, nàng như quả cà bị sương giá đánh vào, khí thế yếu đi ba phần. Chỉ sợ nàng mới mở miệng, hắn sẽ nói: “Nàng quá nhạy cảm, những chuyện này đã có mẫu thân, đến lúc đó nàng nghe mẫu thân là được rồi.”

Vợ Viên Bảo Trụ là.. nha hoàn của nàng, cho dù có thủ đoạn đến lật trời, không có chủ nhà của nàng ủng hộ, nửa bước cũng khó đi.

Đại tẩu… Trong lòng nàng không khỏi dao động. Hai người nói ra, suy nghĩ của Phương thị lại càng gấp.

Nghĩ tới đây, nàng cao giọng gọi Bảo Châu đi đến: “Chuẩn bị ngựa xe cho ta, ta muốn đi ngõ Tam Tĩnh thăm Đại thiếu phu nhân.

Bảo Châu vâng lời đi chuẩn bị.

Trước gặp mặt một đám bà tử mang theo hoa và cây cảnh cho Anh Nương và Quý Đình tức phụ.

“Thật là đúng lúc!” Anh Nương cười nói: “Còn định hỏi Tứ tẩu một chút hoa và cây cảnh này bày như thế nào đây?”

Khương thị cười nói: “Kỹ thuật của Ngũ đệ muội ở lĩnh vực này rất chuyên nghiệp, muội giúp ta quyết định là được rồi!”

Anh Nương cười nói: “Vậy ta sẽ giúp Tứ tẩu quyết định rồi!” Cười đến vô cùng cởi mở, lại còn thật sự cho thêm mấy cái hoa vào chỗ yến tức, một cái đặt cây văn trúc, một cái đặt chậu cá, thoạt nhìn trong phòng lại thêm mấy phần hoạt bát.

Từ Tự Giới lại trách cứ nàng: “Mọi người có sở thích của mọi người, nàng lại động đến đồ đạc của người khác lung tung.”

Anh Nương không thèm để ý nói: “Cái này chẳng qua chỉ là sắp xếp, yêu thích thì bày vài ngày, không thích thì đổi lại là được.”

Từ Tự Giới cười cười, nhìn Anh Nương cười sáng lạn, nghĩ đến Anh Nương nhận làm một cái áo mùa xuân, đến tháng ba tam tài lấy ra cho hắn mặc, trong lòng lại có chút mềm mại, dịu dàng nói: “Đại tẩu là Thế tử phu nhân, sau này sẽ chủ trì về việc bếp núc, nếu một chút kiêu ngạo đều không có, sao có thể trấn áp được mấy quản sự ma ma kia.”

“Thiếp biết rõ rồi!” Anh Nương lại tự mình xếp một bát Thái Dương Hoa nho nhỏ trên bệ cửa sổ, quay đầu nói với Từ Tự Giới: “Nhị tẩu rất tốt, lúc thiếp vừa gả đến, kiệu hoa chòng chành khó chịu, nàng đã lặng lẽ nhét một hoa lộ cho thiếp.” Nói đến đây, nàng nở nụ cười: “Nàng còn nói nàng gả vào trước nên biết được, là mẫu thân đã nhét hoa lộ cho nàng.”

“Thật sao!” Làm con trai, đều hi vọng chị em dâu hòa thuận, nghe vậy lập tức làm ra bộ dáng cảm thấy hứng thú: “Còn có chuyện như vậy, sao nàng không nói với ta? Không biết mẫu thân có nhét hoa lộ cho nàng không?”

“Lúc ấy nào biết chàng ở đâu… Còn quản thiếp thế nào…” Anh Nương đỏ mặt, không nói nữa.

Mặt Từ Tự Giới cũng thoáng hiện lên chút hồng hồng, hắn nhìn trái nhìn phải, không thấy có ai, lại nói: “Đúng rồi, Lục đệ muốn đi ra ngoài rồi, nàng nói xem chúng ta tặng vật gì tiễn đưa mới tốt…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện