Editor: Thảo

Thập Nhất Nương cảm thấy không thể bỏ mặc Cẩn Ca Nhi như vậy nữa, nên nói chuyện với nó.

Thanh sắc khuyển mã, rất nhiều người trưởng thành cũng không có biện pháp chống cự, huống chi là một hài tử mười ba tuổi? Nàng đi đến Thanh Ngâm Cư.

Trong sân yên tĩnh, A Kim đang ở đông sương phòng sai khiến mấy tiểu nha hoàn mới đến làm đồ thêu thùa, nghe nói Thập Nhất Nương đến, nàng bỏ mấy tiểu nha hoàn, đi nhanh ra khỏi phòng.

“Cẩn Ca Nhi vẫn chưa về sao?” Thập Nhất Nương nhìn sắc trời đã hơi tối, trên trán để lộ ra chút lo lắng.

“Vẫn chưa ah!” A Kim cung kính trả lời, mời Thập Nhất Nương vào nội thất.

Bưng trà bánh lên, Thập Nhất Nương đuổi người bên cạnh đi, giữ A Kim lại nói chuyện.

“Mấy ngày này, bình thường Cẩn Ca Nhi trở về lúc nào?”

“Mỗi ngày giờ sửu mới về.” A Kim do dự một lát, nhưng vẫn quyết định báo cáo theo sự thật, “Có mấy lần trời gần sáng mới về. Rửa mặt xong, lại đi Tú Mộc Viện.”

“Uống rượu không?”

“Mấy ngày này lúc về trên người đều là mùi rượu…” A Kim trả lời rất uyển chuyển.

Thập Nhất Nương lại nghĩ đến một chuyện khác, vẻ mặt nàng đanh lại: “Trên người hắn có mùi son phấn không?”

A Kim khẽ gật đầu một cái.

Tay Thập Nhất Nương đặt trên bàn nắm chặt thành quyền, sự lạnh lùng trên mặt khiến mọi người sợ hãi, một lúc lâu mới nói: “Ta ở chỗ này chờ Cẩn Ca Nhi. Các ngươi cần làm gì thì làm đi!”

A Kim lúng túng lui xuống.

Ánh sáng tắt dần, cuối cùng trong phòng đen kịt.

Bà Tử xách giỏ đựng nến cười đi vào, A Kim thấp giọng nói gì đó, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lấy đèn lồng, tiếng treo đèn lồng… Từng quầng sáng màu đỏ thẫm rất nhanh liền xuyên qua cửa sổ soi vào.

Bàn và ghế màu đen, ánh sáng đỏ, trang nghiêm mà ngột ngạt.

Thập Nhất Nương dựa vào gốidựa lớn ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, nàng đột nhiên tỉnh lại.

Trong phòng không đốt đèn, yên tĩnh im ắng, trên người đã khoác một chiếc áo.

Nàng chuyển động một chút.

Trong phòng vang lên tiếng của Từ Lệnh Nghi có chút không biết làm thế nào: “Tỉnh!”

Thập Nhất Nương ngồi dậy: “Giờ nào rồi ah?”

“Sắp giờ Tý rồi!” Từ Lệnh Nghi khẽ nói, gọi tiểu nha hoàn đốt đèn.

“Không cần!” Thập Nhất Nương dựa vào Đại Nghênh Chẩm, “Thiếp muốn ngồi yên lặng như vậy một lúc!”

“Vậy cũng phải ăn cơm ah?” Từ Lệnh Nghi cầm tay của nàng, “Ăn cơm, chúng ta cùng nhau chờ Cẩn Ca Nhi!”

Thập Nhất Nương bỏ tay Từ Lệnh Nghi ra: “Hầu gia có lẽ đã sớm biết chuyện Cẩn Ca Nhi ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm?” Nàng lạnh lùng nhìn hắn, “Năm nay Cẩn Ca Nhi mới lớn hơn một chút, đã học uống rượu…” Những chuyện khác mặc dù không có chứng cớ, Thập Nhất Nương nghĩ vẫn nuốt những lời bên miệng xuống, trong lòng lại cảm thấy rất không vui, “Tiếp tục như vậy, đứa nhỏ này có thể thành người tốt không?”

“Đâu có nghiêm trọng như nàng nói.” Chỉ cần là liên quan đến Cẩn Ca Nhi, Thập Nhất Nương sẽ bắt đầu lo lắng, Từ Lệnh Nghi cũng có thể hiểu được, cười khích lệ Thập Nhất Nương, “Cẩn Ca Nhi không phải hài tử không biết nặng nhẹ, chờ nó trở về, chúng ta hỏi kỹ một chút là được.” Nói xong, chuyển sang đề tài khác, “Nhưng mà nó cũng không còn nhỏ nữa, không thể trói buộc nó cả đời ở trong nhà, ra ngoài mở mang kiến thức một chút cũng không sao.”

Trong mắt Thập Nhất Nương, con trai vẫn là học sinh tốt nghiệp tiểu học, trong mắt Từ Lệnh Nghi, qua hai năm nữa con trai sẽ phải thành thân rồi, nhận thức như vậy, ai cũng không có biện pháp thuyết phục ai.

Thập Nhất Nương mấp máy miệng: “Thiếp quyết định đợi Cẩn Ca Nhi sau hai mươi tuổi mới để nó thành thân!”

Từ Lệnh Nghi kinh ngạc.

Thập Nhất Nương nói: “Không phải chàng nói, tập nội gia công phu, phải có bản lĩnh thực sự thành thân mới tốt sao? Huống chi chàng còn bảo Cẩn Ca Nhi thiết lập ba đạo quan khẩu. Hắn không thông qua ba đạo quan khẩu này của chàng không thể trở về. Kết hôn sớm, vợ lại không thể đi theo hắn, chẳng phải là hại người khác à.” Nàng nói xong, cũng nghĩ kỹ đợi lát nữa khuyên như Cẩn Ca Nhi như thế nào, trên mặt nở nụ cười, “Thiếp thấy, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Chờ hắn mười tám tuổi chúng ta lại nói chuyện làm mai tiếp. Đưa lễ vật đến chạm gõ, hỏi kỳ, chuẩn bị hôn sự, như thế nào cũng phải mất một đến hai năm. Đến lúc đó Cẩn Ca Nhi cũng trở về rồi. Vừa vặn cả nhà đoàn viên!”

Sau hai mươi tuổi mới thành thân thì muộn quá.

Từ Lệnh Nghi biết, Thập Nhất Nương đang nổi nóng, lúc này hắn bày tỏ sự phản đối, thật sự là hành động không sáng suốt. Nhưng một câu của hắn đáng giá ngàn vàng, chuyện đã đáp ứng thì sẽ làm đến cùng, đành phải ậm ờ suy đoán nói: “Chuyện này sau này hãy nói. Bây giờ ăn cơm quan trọng hơn! Chờ ta nghĩ biện pháp bảo Cẩn Ca Nhi trở về Gia Dự Quan, chúng ta lại ngồi xuống cẩn thận thương lượng một chút cũng không muộn!”

Lời nói của hắn khiến Thập Nhất Nương nghĩ ra tới một việc đang băn khoăn.

Lần đầu tiên đi triều kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương từng hỏi nàng: “Là đại doanh Tây Sơn tốt? Hay là cấm vệ quân tốt?”

Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ không bắn tên không đích* (ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế), có khả năng nhất chính là muốn sắp xếp Cẩn Ca Nhi đến hai nơi này. Nếu như thành công, Cẩn Ca Nhi mới được giữ lại kinh thành.

Nàng hi vọng giữ con trai ở bên người, nhưng càng hi vọng con trai có thể thông qua khảo nghiệm của Từ Lệnh Nghi, sau khi trở về Yên Kinh có năng lực tự chiếu cố bản thân mình.

“Bình thường nghe các thân thích nói, hai chỗ này đều rất tốt.” Cho dù Hoàng hậu nương nương có ý này, nhưng không trực tiếp nói cho Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương cũng chỉ có thể nghe theo lời nói của Hoàng hậu nương nương, “Nhưng mà, thiếp thân chỉ ở nội Viện, chuyện bên ngoài biết được không nhiều lắm, vẫn phải thỉnh giáo Hầu gia mới được!”

Đối với câu trả lời của nàng Hoàng hậu nương nương rất hài lòng, khẽ gật đầu, quay người nói chuyện với Thường Trữ công chúa.

Bây giờ nghe Từ Lệnh Nghi sẽ nghĩ biện pháp bảo Cẩn Ca Nhi ra kinh, tâm tình Thập Nhất Nương hơi dễ chịu một chút: “Thiếp không muốn ăn cơm. Hầu gia về phòng nghỉ ngơi trước đi! Thiếp ở chỗ này chờ Cẩn Ca Nhi là được rồi! Người ở đây, mẫu tử chúng ta không nói chuyện được với nhau.”

“Đợi Cẩn Ca Nhi với ăn cơm có mâu thuẫn gì lẫn nhau đâu?” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Đừng như hài tử, hờn dỗi với chính mình!”

Hai người mỗi người mỗi ý, cuối cùng cũng nhường nhau, Thập Nhất Nương ăn nửa chén cháo, Từ Lệnh Nghi trở về bên ngoài thư viện nghỉ ngơi.

Đến đầu giờ sửu, rốt cuộc ngoài cửa cũng đã có động tĩnh.

Thập Nhất Nương trở mình ngồi dậy, ghé vào cửa sổ, mượn ngọn đèn đỏ thẫm dưới mái hiên, thấy Cẩn Ca Nhi ngã trái ngã phải phải nhờ Trường An vịn đi vào.

Nàng vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, đợi Cẩn Ca Nhi đi vào

Ai biết đợi rất lâu, cũng không thấy Cẩn Ca Nhi đi vào.

Nàng tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ là A Kim dặn dò qua rồi, trong sân cũng không có nhiều người. Trường An không biết đi đâu, Cẩn Ca Nhi một mình ngồi bậc thềm giữa phòng, ôm đầu, A Kim dẫn tiểu nha hoàn ngồi xổm ở bên cạnh nó đang nói gì đó, vừa nói, vừa nâng mí mắt liếc nhìn về phía nội thất một cái.

Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ, nhẹ chân nhẹ tay mà đi ra.

A Kim đang quay người phân phó tiểu nha hoàn: “… Nhanh, nghĩ biện pháp lộn đầu khăn lạnh làm ướt mặt Lục thiếu gia. Cái này nếu để phu nhân nhìn thấy, chỉ sợ càng tức giận!”

Tiểu nha hoàn lên tiếng trả lời sẽ đi, ngẩng đầu nhìn thấy Thập Nhất Nương, “Ah” một tiếng đứng yên ở trong phòng.

A Kim lập tức ý thức được, vội vàng đẩy Cẩn Ca Nhi: “Lục thiếu gia, Lục thiếu gia, phu nhân đã tới…”

Cẩn Ca Nhi ngẩng đầu, ánh mắt mê ly: “Mẫu thân, mẫu thân của con ở đây sao?”

Thập Nhất Nương tức không thể chịu nổi, tiến lên túm cánh tay Cẩn Ca Nhi: “Con lớn bao nhiêu mà học người ta uống rượu…”

Không nói lời nào, Cẩn Ca Nhi ôm lấy nàng: “Mẫu thân, mẫu thân…” Như tiểu hài tử, “Đầu con đau, đầu con đau!”

Thập Nhất Nương mềm lòng, nhưng ngửi thấy mùi rượi đầy người hắn, lòng lại bắt đầu cứng lên “Dáng vẻ này của con, còn ra thể thống gì!” Vừa nói, vừa đẩy Cẩn Ca Nhi ra.

Uống quá nhiều, bước chân của Cẩn Ca Nhi phù phiếm, đâu chịu được cái đẩy của nàng. Đặt mông ngồi trên mặt đất.

Thập Nhất Nương nhìn thấy không đành lòng, đi kéo Cẩn Ca Nhi dậy: “Mau đứng lên, trên mặt đất lạnh, coi chừng bị phong hàn!” Lúc này nàng mới phát hiện, Cẩn Ca Nhi chỉ mặc một chiếc áo bào bông, áo khoác trên người không biết cởi đâu rồi, trên tay dùng thêm sức, “Mau đứng lên!”

Nhưng Cẩn Ca Nhi vẫn ngồi ở chỗ kia không đứng dậy.

“Mẫu thân, con, con muốn trở về Gia Dự quan.” Cẩn Ca Nhi ngẩng đầu nhìn mẫu thân, mắt nhìn thẳng, “Con không thích như vậy… Cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, tùy ý huênh hoang khoác lác… Lãng phí thời gian… Một chút ý nghĩa cũng không có… Con muốn về Gia Dự Quan… Việc đánh cuộc giữa con với phụ thân vẫn chưa xong đâu… Bạch mã sức kim ki, liên phiên Tây Bắc trì. Tá vấn thùy gia tử.. “ Mới nói được một câu, đột nhiên xoay người ói ra.

Thập Nhất Nương sững sỡ.

A Kim vội vàng ngồi xổm xuống: “Lục thiếu gia!” Không để ý mùi khó gửi từ chỗ nôn mửa, vội vàng rút khăn lau miệng cho Cẩn Ca Nhi.

“Cẩn Ca Nhi!” Thập Nhất Nương cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn.

Cẩn Ca Nhi lại ói ra.

Trường An bưng chén canh lớn đi đến.

“Canh giải rượu đến rồi!” Không nói câu nào, vội càng đi tới, nhét chén canh to vào tay tiểu nha hoàn đang luống cuống, nói “Phu nhân, ngươi đừng sốt ruột, Lục thiếu gia nôn ra được thì tốt rồi.” Lại nói tiếp, “Hôm nay đều do Tạ đại nhân, mời Lâm Đồng Tri của đại doanh Tây Sơn đến, hắn nói lúc trước từng làm dưới trướng của Hầu gia, nhất định phải uống với Lục thiếu gia, Lục thiếu gia không uống, hắn liền nói Lục thiếu gia xem thường hắn, Lục thiếu gia không có cách nào, đành phải uống…”

Lúc hắn nói chuyện, Cẩn Ca Nhi đã ói ra rồi, bất mãn dựa vào bức bình phong ở cửa phòng, nhắm mắt lại, vẻ mặt rất thống khổ.

“Phu nhân, ta sức lực lớn, ta đến vịn Lục thiếu gia về phòng.” Trường An nói xong, ngồi xổm ở đó, đợi Thập Nhất Nương lên tiếng.

Thập Nhất Nương hiểu được, khẽ gật đầu, lui qua một bên.

Trường An nâng Cẩn Ca Nhi lên, đặt hắn ở trên giường. Nói với A Kim: “Nhanh đi cầm cái chậu đồng đến, xem dáng vẻ như vậy, chỉ sợ lát nữa sẽ nôn.” Lại nói tiếp, “Rót thêm cốc nước để Lục thiếu gia súc miệng, như vậy Lục thiếu gia cũng thoải mái hơn. Lại gọi mấy tiểu nha hoàn đến, giúp Lục thiếu gia thay y phục, lại nhỏ thêm bách hoa hương, xua mùi…” Rất chu đáo.

A Kim liên tục trả lời “Vâng”, quay người đang muốn đi ra ngoài thì Từ Lệnh Nghi đến.

“Như thế nào? Uống quá nhiều?” Vừa nói, vừa ngồi xuống bên giường.

Trường An vội lui sang một bên.

“Đâu chỉ là uống quá nhiều!” Thập Nhất Nương che ngực nhìn con trai thở dài, “Là uống say rồi!”

“Không có việc gì, không có việc gì!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Đàn ông có ai không say vài trận đâu. Nàng đi nghỉ ngơi a, bây giờ có ta là được rồi!” Nói xong, thấy Cẩn Ca Nhi giãy dụa muốn đứng dậy, Từ Lệnh Nghi lập tức giúp hắn nằm ở bên giường, Cẩn Ca Nhi lại tiếp tiếp tục nôn.

“Nhanh đi nghỉ ngơi.” Từ Lệnh Nghi phân phó Thập Nhất Nương, “Coi chừng dính mùi!”

Thập Nhất Nương đâu muốn nghỉ ngơi.

Tất cả đèn trong sương phòng ở Thanh Ngâm Cư lần lượt sáng lên, lăn qua lăn lại hơn nửa canh giờ mới từ từ tắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện