Phu nhân Quốc công đạt được mục đích, tươi cười dẫn con dâu rời đi, để lại những người trong phòng mang sắc mặt khác nhau. Lão phu nhân nhìn chằm chằm Lí Trường Nhạc, nửa ngày mới cười lạnh một tiếng: “Ngây người cái gì, đều trở về đi!”

Mọi người ào ào cáo lui, Lí Vị Ương cùng Lí Trường Nhạc người trước người sau đi ra, sắc mặt Lí Trường Nhạc như bình thường nói lời cáo từ với nàng: “Tam muội đi thong thả.”

Dù Lí Vị Ương có da mặt dày cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, sau khi hai người trở mặt, vị Đại tỷ này chưa từng mang vẻ mặt dịu dàng nói chuyện với nàng, nàng chỉ cười nhẹ, xoay người rời đi.

Lí Trường Nhạc nhìn bóng lưng đối phương, lộ ra vẻ mặt như đăm chiêu, cho đến khi Lí Vị Ương hoàn toàn biến mất nơi cuối hành lanh, ánh mắt nàng vẫn chưa dời đi.

Từ sáng toàn bộ Lí gia lâm vào bầu không khí đè nén, hành vi Tưởng gia nửa bắt buộc đưa Lí Trường Nhạc trở về Lí Tiêu Nhiên biết trước cả lão phu nhân, ông đương nhiên cũng không muốn gặp lại nữ nhi không biết xấu hổ này, nhưng chuyện trong nhà có sự tương quan đến triều đình, ông lui bước này, tất nhiên là vì Tưởng gia cho ông lợi ích lớn hơn nữa, nhưng điều này sao có thể giải thích với mẫu thân và người nhà? Mà ông không ngờ rằng, sự đè nén trong nhà kéo dài đến tận cơm chiều, cuối cùng đã bùng phát.

Bởi vì Cửu di nương cùng Thất di nương đều phải chăm sóc đứa nhỏ nên lão phu nhân cố ý cho phép hai người lúc dùng bữa không cần hầu hạ, Tứ di nương cùng Lục di nương gần đây tranh đấu mắt to lườm mắt nhỏ, châm chọc khiêu khích quang minh chính đại, hục hặc với nhau trong lòng, náo loạn đến chướng khí mù mịt, lão phu nhân nhìn hai người đã thấy phiền lòng, dứt khoát bảo hai người tự dùng cơm trong tiểu viện. Cho nên bữa tối người chia thức ăn cho lão phu nhân là La ma ma, đám nha đầu hầu hạ, từ đầu đến cuối một tiếng ho khan cũng không có, yên tĩnh như không có người.

Lí Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua Lí Thường Tiếu đang cúi đầu ăn cơm, nhẹ giọng ho khan một tiếng, Lí Thường Tiếu ngẩng đầu, thấy phụ thân đang nhìn mình chằm chằm, hoảng hốt nhớ lại lời ông từng dặn dò, do dự quay đầu nói: “Lão phu nhân, hôm nay là mười lăm trăng tròn, nên đoàn tụ cả nhà…”

Lão phu nhân nhíu mày, như bất ngờ: “Có gì muốn nói thì nói đi, khỏi cần ấp a ấp úng.”

Lí Thường Tiếu lặng lẽ nhìn thoáng qua Lí Vị Ương, thấy đối phương vẻ mặt điềm tĩnh, như thể không nghe ra ý tứ của mình, dằn lòng nói: “Mọi người đều ở đây, chỉ thiếu Đại tỷ, Đại tỷ một mình cô đơn, rất đáng thương, cầu xin lão phu nhân ân điển —— “

Vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc. Nhị phu nhân cười lạnh một tiếng: “Tứ tiểu thư đúng là hảo tâm, Đại tiểu thư đã phạm sai lầm lớn, lão phu nhân có thể để Đại tiểu thư trở về đã là khai ân, Tứ tiểu thư còn muốn nàng ta ăn cơm cùng bàn với mọi người, đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!”

Lí Thường Như ngồi bên cũng cười nói: “Đúng vậy, Tứ muội muội, lão phu nhân nhìn thấy tỷ ấy tâm tình sẽ không thoải mái, Tứ muội đừng nói lung tung nữa, ăn cơm đi!”

Lí Thường Tiếu quẫn bách vô hạn, nhìn Lí Tiêu Nhiên, lại nhìn lão phu nhân mặt không chút biểu cảm, nhất thời muốn rớt nước mắt.

Lí Tiêu Nhiên nhìn về phía Lí Vị Ương, như đang chờ mong nàng mở miệng nói gì đó, nhưng Lí Vị Ương căn bản không nhìn ông, chỉ lẳng lặng ăn canh măng trong bát, không hề ngẩng đầu lên, Lí Tiêu Nhiên cảm thấy không vui, nha đầu này thường ngày thông minh như vậy, chẳng lẽ hôm nay không nhận ra ý tứ của mình sao, đúng là không biết điều! Theo Lí Tiêu Nhiên thấy, con cái phải làm việc theo tâm tư của ông, không được có thêm ý tưởng nào khác, bằng không chính là ngỗ nghịch bất hiếu! Ông lạnh mặt, ho khan một tiếng, quay đầu thấy lão phu nhân đang nhìn mình, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Lão phu nhân, Thường Tiếu nói đúng, nên sớm để cả nhà đoàn tụ.”

Lão phu nhân lạnh lùng nhìn ông, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, cuối cùng Lí Tiêu Nhiên bại trận, ông nhìn một bàn đầy đồ ăn trước mặt, nhỏ giọng nói: “Mong lão phu nhân thông cảm cho khó xử của con.”

Lão phu nhân ngớ người, nửa ngày vẫn không nói ra một câu.

Lí Mẫn Đức nghe đến đó, hơi nhíu mày, hắn nhìn Lí Vị Ương ngồi đối diện, thấy nàng khẽ lắc đầu với mình, đành nuốt xuống những lời định nói.

Lí Vị Ương thở dài một hơi trong lòng, trước đó Lí Tiêu Nhiên cứng rắn được một thời gian, hiện giờ Tưởng Húc về Kinh, ông lập tức yếu thế xuống, không, có lẽ Tưởng Húc đa mưu túc trí đã đạt thành hiệp nghị gì đó với phụ thân, dù thế nào, Lí Trường Nhạc không ở lại không được, đây là chuyện thực không thể thay đổi, mặc kệ lão phu nhân đồng ý hay không đồng ý. Đã như thế, nàng cần gì phải cản trở? Cuối cùng lão phu nhân thở dài thật sâu. Theo bà thấy, Lí gia tuyệt đối không thể tha thứ cho một nữ nhi bại hoại đạo đức lúc tang lễ như vậy, nhưng con trai đã kiên trì, bà cảm thấy không đành lòng —— “Quên đi, để nó đến cùng ăn cơm.”

Một lát sau, Lí Trường Nhạc vâng lời đi đến, hành lễ với lão phu nhân cùng Lí Tiêu Nhiên, Lí Tiêu Nhiên không liếc nhìn một lần, chỉ nói: “Ngồi xuống đi.”

Lí Trường Nhạc hành lễ xong không ngồi vào vị trí của mình, mà nhẹ nhàng đi qua: “Lão phu nhân, để cháu gái chia thức ăn cho người.” Giọng nói mềm nhẹ hoà ái, làm người khác thấy êm tai như tiếng nhạc của tiên nữ.

Chén nhỏ trong tay La ma ma hơi dừng lại, nhìn về phía lão phu nhân như thăm dò.

Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Không cần.”

Trong mắt Lí Trường Nhạc xuất hiện ánh nước, nhìn về phía Lí Tiêu Nhiên như xin giúp đỡ, Lí Tiêu Nhiên sao có thể không nhận ra ý tứ con bé, nếu không thể tạo dựng địa vị Đại tiểu thư trước mặt mọi người một lần nữa, vậy con bé trở về cũng tương đương bị bỏ vào trong lãnh cung, ông nhớ lại lời Tưởng Húc nói, cắn răng: “Lão phu nhân —— “

Lão phu nhân thở dài, không muốn để con trai khó xử, gật đầu: “Để nó làm đi.”

La ma ma đưa chén nhỏ cho Lí Trường Nhạc, Lí Trường Nhạc mỉm cười, sau đó làm theo La ma ma lúc trước, múc một chén canh gà hầm măng, nước canh trong chén hơi vàng, miếng măng tuyết trắng, rất gợi khẩu vị, đặt xuống trước mặt lão phu nhân.

Lão phu nhân nhìn thoáng qua, nói: “Người ta hư nhược không thể ăn đồ quá bổ, canh gà đầy mỡ, nhìn qua đã không có khẩu vị, miễn đi.”

Lí Trường Nhạc vội vàng thỉnh tội: “Cháu gái không biết lão phu nhân gần đây không khoẻ, xin lão phu nhân tha thứ.”

Trong đôi mắt như làn thu thuỷ mùa xuân của Lí Mẫn Đức tràn ngập trào phúng, nhìn vẻ mặt tủi thân của vị Đại tỷ xinh đẹp vô cùng này chẳng khác gì ăn phải ruồi bọ, ghê tởm.

Nhị phu nhân cười lạnh một tiếng: “Đại tiểu thư gặp may muốn khoe mẽ không ai trách, nhưng Đại tiểu thư không nên mặc kệ tình trạng thân thể lão phu nhân rồi cho người ăn bất cứ thứ gì, nếu lão phu nhân ăn phải cái gì không tốt, Đại tiểu thư chịu trách nhiệm được sao?”

Lí Trường Nhạc cắn môi, lã chã chực khóc: “Lão phu nhân, là cháu gái nhất thời sơ suất, tuyệt đối không tái phạm.”

Nàng vừa nói, vừa gắp một miếng cá Lư trắng thơm đặt vào bát lão phu nhân: “Ngài nếm thử món này xem.”

Lão phu nhân nâng mắt nhìn thoáng qua, rồi miễn cưỡng nhắm mắt lại, chán ghét nói: “Ta không muốn ăn.”

La ma ma mang khuôn mặt tươi cười: “Đại tiểu thư, gần đây thân thể lão phu nhân không thoải mái, rất ít ăn gà vịt cá thịt, Đại tiểu thư đây là —— “

Lí Trường Nhạc không hề nổi giận, nhẹ giọng nói: “Đồ ăn đầy bàn quá nửa là đồ mặn, tất nhiên không hợp khẩu vị, nếu lão phu nhân không ghét bỏ, cháu gái đã sớm chuẩn bị bữa ăn mới cho người, mời người ăn thử.”

Lão phu nhân nhíu mày, vừa định từ chối lại nghe thấy Lí Tiêu Nhiên khuyên: “Lão phu nhân, đây là tâm ý của Trường Nhạc, người nên ăn thử một lần đi.”

Lão phu nhân nhìn thoáng qua Lí Tiêu Nhiên, cuối cùng không nói lời cự tuyệt nữa.

Lí Trường Nhạc nói với Đàn Hương bên cạnh: “Đem đồ ăn lên đi.” Đàn Hương đáp lời, chỉ chốc lát sau đã có nha đầu nối đuôi nhau đi vào, tay nâng hộp đồ ăn tinh xảo, La ma ma phân phó bỏ bớt hơn nửa số đồ ăn trên bàn, thay vào đồ ăn nha đầu lấy từ trong hộp.

Nhị phu nhân nhìn thoáng qua, cười xoà một tiếng: “Đại tiểu thư có ý gì, đây chẳng phải là gà vịt cá thịt sao, có thể ăn ra vị gì hay ho, chẳng lẽ thấy đầu bếp trong phủ không hợp ý, nên đặc biệt mời đầu bếp từ trên trời làm đồ ăn cho lão phu nhân sao?”

Trên bàn quả nhiên bày biện đồ ăn không khác gì vừa rồi, tuy rằng màu sắc tiên diễm hơn, nhìn qua có vẻ ngon miệng, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt.

Lí Trường Nhạc cười nói: “Ta tất nhiên không dám lừa gạt lão phu nhân” nói xong, nàng gắp một miếng chân giò màu sắc mê người, hương thơm ngào ngạt, đưa đến bát của lão phu nhân.

La ma ma nhíu mày, vừa định từ chối thay lão phu nhân, thì lão phu nhân tâm niệm khẽ động, gắp lên chậm rãi đưa đến miệng, một lúc lâu sau không nói gì, tất cả mọi người hồi hộp nhìn bà. Lão phu nhân lại lộ ra vẻ mặt vừa lòng: “Hương vị đúng là không tệ.”

Lão phu nhân thường rất kén ăn, đầu bếp trong phủ đều là cao thủ mời từ khắp nơi đến, mà chưa từng được bà khích lệ một câu, đồ ăn có thể làm bà gật đầu có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lí Vị Ương nghe xong những lời này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, vẻ mặt như đang đăm chiêu.

Lão phu nhân nói: “Đây là chân giò ở đâu, hương vị ngon miệng như vậy.”

Nhị phu nhân không phục, cũng gắp một miếng bỏ vào miệng, quả nhiên thấy hương vị khác biệt, chân giò này mỏng manh lại mang mùi hương thơm ngát kích thích khẩu vị, làm người khác còn muốn ăn nữa, bà nhíu mày, cố ý nói: “Cũng bình thường thôi!”

Lí Trường Nhạc mặt mang ý cười, không trả lời trực tiếp, mà gắp một miếng gà hầm nấm hương cho lão phu nhân: “Người nếm thử xem, cháu gái cam đoan tuyệt đối không để người cảm thấy nhiều dầu mỡ.”

Lão phu nhân nghe vậy, bất giác ăn một miếng, sửng sốt, bình thường gà hầm nấm hương bởi vì nhiễm mùi gà lại đầy dầu mỡ, nên bà thường cảm thấy béo ngậy, nhưng hôm nay ăn lại hoàn toàn khác biệt, chẳng những ngon miệng hơn nữa hương thơm thoang thoảng làm bà không nhịn được nhìn đồ ăn khắp bàn: “Những món này làm như thế nào? Hương vị rất đặc biệt.”

Rốt cuộc Lí Vị Ương cũng mở miệng, giọng điệu của nàng thong thả mà chắc chắn: “Đồ ăn của Đại tỷ, là đồ chay.”

Lí Trường Nhạc không ngờ người đầu tiên đoán được là Lí Vị Ương chưa từng ăn một miếng, kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, mỉm cười nói: “Tam muội thật tinh mắt, đồ ăn này, đúng là đồ chay.”

Lão phu nhân vẫn không tin, liên tiếp gắp mấy miếng đưa vào miệng, vẫn không cảm nhận ra, đành hỏi: “Trước kia ta đã ăn đồ chay ở rất nhiều nơi, nhưng trước giờ chưa từng thấy hương vị ngon như vậy, những món này làm như thế nào?”

Lí Trường Nhạc cười nói: “Mấy ngày nay cháu gái ở trên núi, mỗi ngày ngoại trừ ăn chay niệm phật thì chẳng có việc gì làm, sau này cùng sư phó trên núi học làm đồ ăn chay, đồ chay lão phu nhân ăn đều là danh gia làm, chưa chắc đã ăn những món của lão sư phụ ở nơi thâm sơn. Thật ra cách làm cũng rất đơn giản, nguyên liệu chủ yếu là rau dại, Tam cô, Lục nhĩ cùng các loại đậu hũ, chỉ cần biết cách, chẳng những tiết kiệm được tiền còn có sắc hương mỹ vị.”

“Đồ ăn này đều do ngươi làm?” Lão phu nhân nhìn một bàn đầy đồ ăn, chỉ cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi. Lí Trường Nhạc trước giờ luôn tự cao, mười ngón tay chưa từng làm gì, thỉnh thoảng xuống bếp làm bộ nấu canh thì có, nhưng thật sự làm ra một bàn đầy thức ăn thì thật kỳ diệu, chẳng lẽ con bé thật sự thay đổi rồi, một lần nữa trở thành người biết đối nhân xử thế sao?

“Đều là cháu gái nấu, nhưng cần có Diệu Tâm sư phó ở am ni cô chỉ điểm, nếu không cháu gái chưa chắc đã làm được đồ chay ngon thế này.” Lí Trường Nhạc rất khiêm tốn, thái độ dịu dàng.

Lí Thường Tiếu không nhịn nổi tò mò, gắp một miếng chân gà, ăn vào, sau đó lộ ra vẻ mặt giật mình: “Đại tỷ, chân gà này làm thế nào? Sao còn có cả xương ở đây?”

Lí Trường Nhạc dịu dàng cười nói: “Tứ muội, muội nhìn kỹ lại xem, xương gà rốt cuộc là cái gì?”

Lí Thường Tiếu nhấm nháp một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu, khuôn mặt Lí Trường Nhạc giãn ra nói: “Ta đặt măng sạch vào nước đun chín, lấy ra cắt thành từng miếng dài nhỏ làm xương đùi gà, sau đó đặt miếng măng vào chính giữa đậu hủ, ép nhẹ hai bên, làm thành hình chân gà một đầu lớn một đầu nhỏ, cho vào chảo đảo tới khi biến thành màu vàng, chẳng phải sẽ giống hệt chân gà chiên sao?”

Mọi người đều nhấm nháp, sau đó bất giác lộ ra biểu cảm tán thưởng, ai chẳng ăn qua đồ chay, nhưng chưa từng được ăn đồ chay có hương vị ngon như vậy, cho dù Đại sư phụ tài ba nhất ở An Quốc tự, chỉ sợ cũng không so được.

Lí Tiêu Nhiên tươi cười: “Nếu con sớm tĩnh tâm được thế này, thì không đến mức ——” mới nói được một nửa, ông khẽ thở dài, “Đã trở về, mọi chuyện trước kia bỏ qua, con nhớ phải phụng dưỡng lão phu nhân cho tốt.”

Lí Trường Nhạc tươi cười càng thêm khiêm tốn: “Dạ.”

Khuôn mày Lí Mẫn Đức hơi nhíu, Lí Trường Nhạc này đúng là hoàn toàn khác trước kia. Mặc kệ là lời nói hay cử chỉ, đều đẹp đẽ cao quý mà dịu dàng, nếu nói Lí Trường Nhạc lúc trước là một đoá mẫu đơn diễm lệ khắp bốn phía, thì hiện tại mẫu đơn cao ngạo đã biến thành hoa lan lôi cuốn hấp dẫn, nhất là trong sự xấu hổ còn mang theo sự thuỳ mị động lòng người, trong điềm đạm đáng yêu còn mang theo sắc thái yếu đuối, chỉ sợ ai nhìn cũng cảm thấy không đành lòng.

Lí Vị Ương mỉm cười, đồ chay bình thường đều dùng dầu thực vật để nấu thành gà chay vịt chay cá chay, mô phỏng hình dáng của gà vịt cá thịt, nhưng rất khó bắt chước hương vị chân chính, nhìn qua là món ăn mặn, mà ăn vào mới biết đồ chay, đương nhiên cảm thấy khó ăn, một bàn đồ ăn của Lí Trường Nhạc, đúng là đã nhọc lòng rồi.

Nhị phu nhân cười như có như không: “Đại tiểu thư, tay nghề tốt như vậy Đại tiểu thư không thể giữ làm của riêng, phải dạy Nhị muội con vài món mới được!”

Tươi cười của Lí Thường Như hơi cứng lại, nghe thấy Lí Trường Nhạc dịu dàng như bình thường nói: “Chỉ cần Nhị muội nguyện ý học, ta tất nhiên sẽ dốc lòng hướng dẫn.”

Lí Vị Ương lại lắc đầu, nói: “Nhị tỷ học cái này, chỉ sợ không học được.”

Mày liễu Lí Thường Như dựng thẳng: “Ngươi có ý gì?! Chẳng lẽ ta không thông minh bằng Đại tỷ sao?”

Ý cười bên môi Lí Vị Ương làm người khác nhìn vào mà thấy an tâm: “Nhị tỷ hiểu lầm rồi, ý của Vị Ương là, cho dù Đại tỷ dạy Nhị tỷ cách làm những món này, thì hương vị cũng không thể giống nhau.”

Lí Thường Như hoàn toàn không hiểu, vẻ mặt mờ mịt.

Lí Vị Ương cười gắp lên một miếng đậu hủ: “Món ăn này, nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng thực tế cần hơn mười con gà rừng mới nấu được, Nhị tỷ ngẫm lại xem, giá trị sao có thể so sánh với đồ ăn chay bình thường? Một món ăn chỉ sợ tốn một hai lượng bạc, mà đó là đồ rẻ nhất trong số này, những đồ ăn còn lại thấy có vẻ tầm thường, thật ra cực kỳ tinh tế, hao tốn tiền của, thử hỏi Nhị tỷ tỷ sao có thể làm được đây?”

Lời này nói ra, sắc mặt Lí Tiêu Nhiên trầm xuống, lão phu nhân cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.

Trong lòng Lí Trường Nhạc lạnh lẽo, khoé môi lại mang ý cười đúng mực: “Tam muội quả nhiên tinh mắt.”

Sắc mặt Lí Vị Ương cực kỳ bình tĩnh, giống như mặt hồ mùa thu trong vắt: “Đại tỷ quá khen. Thật ra đồ ăn của tỷ thoạt nhìn là đồ ăn chay, nhưng cũng dùng các loại sơn hào hải vị đun lâu để lấy được nước canh tinh hoa nhất, nấu cùng các loại đồ chay, ăn vào hoàn toàn không có hương vị rau xanh củ cải, mà là mỹ vị giống chân gấu bào ngư, chỉ có điều nếu một bàn thức ăn tiêu phí trăm lượng bạc, thật sự quá xa xỉ.”

Sắc mặt Lí Trường Nhạc không hề thay đổi, sẵng giọng: “Tam muội cũng quá khoa trương, chỉ là trăm lượng bạc, tiền bạc của Lí gia ta hiện giờ, cần gì phải không phóng khoáng như thế? Chỉ cần tẫn hiếu tâm với tổ mẫu, có tốn thêm nhiều bạc cũng là đáng giá, nếu muội tiếc tiền, về sau tỷ tình nguyện lấy tiền riêng chuẩn bị đồ ăn cho lão phu nhân.” Như thế, nếu Lí Vị Ương nói thêm câu nào, chính là tỏ vẻ bất mãn với việc tiêu tiền cho lão phu nhân, đấy là đại bất hiếu.

Trên mặt Lí Vị Ương lộ ra sự lo lắng: “Đại tỷ hoàn toàn hiểu lầm ý của Vị Ương rồi, Lí gia hiện giờ đương nhiên có thể đáp ứng được, nhưng mà muội nói những lời này cũng chỉ vì phú quý lâu dài của Lí gia, phá hoại hứng thú của lão phu nhân cùng phụ thân, mong được thứ tội.”

Lí Tiêu Nhiên nhíu mày: “Vị Ương, rốt cuộc con muốn nói gì?”

Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Phụ thân, bệ hạ đã từng nói, trong tất cả các quan viên phụ thân thanh liêm nhất, hồi trước nhậm chức ở Đức châu, xiêm y mùa đông chỉ có ba bộ, bữa ăn nhiều nhất năm món, trong nhà chỉ có bốn năm viện nhỏ, cực kỳ mộc mạc, ai cũng khen ngợi người thanh liêm cao thượng! Hiện giờ phụ thân chức vị Thừa tướng cao quý, tình trạng trong nhà được cải thiện, tẫn hiếu với lão phu nhân, tiêu phí một chút là điều đương nhiên, chỉ có điều ——” nói xong nhìn thoáng qua Lí Trường Nhạc: “Nếu để người trong Kinh thành biết, hiện giờ một bữa cơm của Lí gia tiêu tốn một trăm lượng bạc, sẽ nói phụ thân thế nào?”

Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, sắc mặt lập tức biến thành khó coi, ông nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn, mày nhíu lại càng chặt.

Nói xong lời cuối cùng, Lí Vị Ương hai mắt chớp chớp: “Nghĩ đến chuyện như vậy truyền ra ngoài, bọn họ sẽ nói phụ thân là nguỵ quân tử, giả bộ thanh liêm, trong lòng con sẽ rất khó chịu. Vì sự liêm khiết, khí tiết tuổi già, thanh danh về sau của phụ thân, vẫn đừng nên suy nghĩ đến ham muốn ngon miệng trước mắt, để lão phu nhân được hưởng thụ tôn vinh cả đời mới là quan trọng nhất!”

Ý của Lí Vị Ương rất rõ ràng, nếu để người ngoài biết một bữa cơm của Lí gia ăn luôn một trăm lượng bạc, chỉ sợ sẽ gây ra sóng to gió lớn, chỉ cần Lí Tiêu Nhiên một ngày còn ở vị trí Thừa tướng thì lão phu nhân sẽ được một ngày an lành, nếu như vì chút mỹ thực không quan trọng làm tổn hại đến thanh danh, thật sự mất nhiều hơn được, còn biến thành trò cười cho thiên hạ!

Lão phu nhân đương nhiên hiểu ra ý của Lí Vị Ương, tuy bà biết Lí Vị Ương không hoàn thuận với Lí Trường Nhạc, nhưng từng câu của Lí Vị Ương lại suy nghĩ vì Lí gia, cho nên, lão phu nhân đang do dự.

Trong mắt Lí Trường Nhạc lướt qua một tia lạnh băng: “Tam muội suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là một bàn đồ ăn mà thôi.”

Lí Vị Ương thở dài, nói: “Tiệc ăn chay của Thái hậu, chỉ có tám mươi lượng bạc.”

Lão phu nhân tỉnh táo lại, bà nhíu mày nhìn thức ăn trên bàn: “Bưng hết xuống đi, ta ăn không nổi.”

Đường đường là Thái hậu Đại Lịch, làm một bàn ăn chay chỉ tốn tám mươi lượng, bà một nhất phẩm phu nhân ăn còn xa hoa hơn cả Thái hậu, quả thật là ngược đời!

Lí Trường Nhạc vẻ mặt hối hận, lập tức nói: “Lão phu nhân, đều là sai lầm của cháu gái.”

Lão phu nhân mắt lạnh nhìn, vừa định nói vài câu, Lí Tiêu Nhiên lại thở dài một tiếng: “Thôi, con bé cũng chỉ có ý tốt.”

Lí Trường Nhạc nước mắt rưng rưng, chờ mong nhìn lão phu nhân, lão phu nhân thản nhiên nói: “Cứ như vậy đi, về sau trên bàn không được xuất hiện những đồ ăn lãng phí tiền của.”

Lí Trường Nhạc vội vàng lên tiếng trả lời: “Dạ.”

Lí Vị Ương cười nhẹ, nếu là những người khác, tất nhiên không có tiền của đảm nhiệm bàn tiệc này, nhưng Lí Trường Nhạc lại không tầm thường, Đại phu nhân đã ngấm ngầm tàng trữ những thứ giá trị của Lí gia trong phòng bà, ngẫm lại bàn tiệc này có liên tục kéo dài một năm rưỡi cũng không phải là chuyện khó, nhưng có thể mời được đại sư đồ chay đến dạy, thể diện nàng ta chắc chắn không đủ, vừa rồi nàng ta nói Diệu Tâm đại sư ở am ni cô dạy, thuần tuý là nói lung tung, nàng ta đến đó để đóng cửa tĩnh tâm, lão phu nhân chọn am ni cô cũ nát nhất bần hàn nhất, có đại sư mới là chuyện lạ. Dù sao Lí Vị Ương không muốn vạch trần đối phương, như vậy sẽ chỉ làm Lí Tiêu Nhiên lâm vào thế bí.

Nói đến cùng, Lí Trường Nhạc có thể trở về, hoàn toàn được quyết định bởi thái độ của Lí Tiêu Nhiên.

Dùng xong bữa tối, Lí Trường Nhạc định đỡ lão phu nhân đứng dậy, tay lão phu nhân lại đột nhiên nâng lên, vẫy tay với Lí Vị Ương nói: “Nha đầu kia, chẳng tinh mắt gì cả, còn không đỡ ta trở về!”

Lí Vị Ương cười bước lên, nhẹ nhàng đỡ lấy tay của lão phu nhân.

Lí Trường Nhạc cảm thấy như mất mát nhìn bóng lưng hai ngưởi rời đi, che giấu giọt nước nơi khoé mắt, Lí Tiêu Nhiên bên cạnh thấy tình huống này, trong lòng có ba phần thương tiếc với con bé, chậm rãi nói: “Tâm ý của con phụ thân đều hiểu, nhưng hành động của con hôm nay thật sự quá lãng phí, truyền ra ngoài sẽ bất lợi lớn đến thanh danh Lí gia ta, con đừng trách lão phu nhân, người cũng chỉ suy nghĩ vì Lí gia.”

Lí Trường Nhạc nước mắt lưng tròng, lại cố kiềm chế cơn nức nở: “Dạ, nữ nhi đã hiểu.”

Lí Mẫn Đức lạnh lùng nhìn đôi cha và con gái này, Lí Trường Nhạc diễn kịch càng ngày càng tốt, chỉ sợ tương lai sẽ để lại phiền toán lớn.

Hà Hương viện

Lão phu nhân nhấc ly trà, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng, nhấp một ngụm: “Thật thanh đạm, lá trà này không tồi.”

Lí Vị Ương cười nói: “Đây là trà mời năm nay, hôm trước Vĩnh Ninh Công chúa đưa tới.” Nói là để an ủi nàng.

Lão phu nhân cười gật đầu: “Lúc còn trẻ thích uống trà đặc, lớn tuổi mới thấy trà xanh tốt hơn, thanh thanh đạm đạm, dư vị kéo dài.”

Lí Vị Ương cười mà không nói gì.

Lão phu nhân chậm rãi nói: “Vị Ương à, ta đồng ý để Đại tỷ con trở về, trong lòng con có phải đang oán ta?”

Lí Vị Ương cười: “Lão phu nhân, cháu gái hiểu được khổ tâm của người và phụ thân. Buổi sáng hôm nay tư thế của phu nhân Quốc công, tất nhiên có chuẩn bị mà đến, nếu ngang nhiên cự tuyệt, hai nhà chẳng lẽ phải trở mặt sao? Cháu gái là người không biết đại thế ư? Con nghĩ lúc này trong lòng lão phu nhân còn khó chịu hơn cả Vị Ương, Vị Ương sao có thể làm người thấy ngột ngạt.”

Lí Vị Ương nói không sai, thật ra trong lòng lão phu nhân cực kỳ không thoải mái, cả đời này bà được nhận vinh quang, chưa từng bị người khác áp bức, mà Tưởng gia hai lần liên tiếp tới cửa, một lần nhét nữ hài của Tưởng gia vào phủ, lần sau lại buộc bọn họ nhận Lí Trường Nhạc, quả nhiên khinh người quá đáng! Lão phu nhân cười khổ một tiếng: “Con ấy, một tiểu nha đầu, chẳng khác gì ba mươi bốn mươi tuổi, một chút cơn tức của người trẻ tuổi cũng không có.”

Lí Vị Ương cười: “Nghe người nói như vậy, chẳng phải con thành tinh rồi sao.”

Lão phu nhân nhẹ giọng cười rộ lên, sau đó bà đột nhiên ngừng cười: “Ta già rồi, không chịu nổi ép buộc, thấy phụ thân con cầu xin như vậy, ta cũng không thể kiên trì.”

Lí Vị Ương tươi cười ấm áp: “Tâm tư của lão phu nhân đương nhiên hướng về Lí gia, phụ thân bận rộn chính sự bên ngoài, khó tránh khỏi có nhiều điều không chú ý đến, trong nhà hoàn toàn dựa vào lão phu nhân chống đỡ, chỉ cần hiếu tâm của phụ thân còn đây, lão phu nhân sao có thể không khoan dung? Mặc kệ Đại tỷ làm sai chuyện gì, đến cùng vẫn là cốt nhục thân nhân,không thể để tỷ ấy mãi lưu lạc bên ngoài!”

Mắt lão phu nhân hơi híp lại, được ánh nến lấp lánh chiếu xuống, hàm chứa ý cười thản nhiên, “Con nói lời này, vừa bao che cho phụ thân con, cũng bảo toàn thể diện của ta, không uổng ta luôn thương con.”

Lí Vị Ương lại cười nói: “Không có lão phu nhân quan tâm, Vị Ương sao có được ngày hôm nay. Có thể pha trà thêm nước cho lão phu nhân đã là ưu ái của ông trời ban cho con rồi.”

“Đúng là đứa nhỏ dẻo miệng.” Lão phu nhân nhìn nàng, lời nói ấm áp: “Đại tỷ con là nữ nhi con vợ cả, lại có mỹ mạo như vậy, phu thân con luôn để nó trong lòng bàn tay vừa thương vừa đau, tất nhiên luôn đứng đầu trong phủ, tôn quý vô cùng, nhưng hiện giờ khác rồi, chuyện nó làm, ta không bao giờ quên, Lí gia chúng ta làm người thanh bạch, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, giữ lại tính mạng nó đã là miễn cưỡng nể mặt Tưởng gia rồi, tuy Võ Hiền phi đã ưng thuận hôn ước, nhưng tang kỳ tận banăm, chúng ta chỉ ước định bằng miệng, không lập hôn thư, ta chỉ sợ giữa đường nảy sinh biến cố, đành phải để nó ở dưới mí mắt, tránh cho nó biến thành quỷ làm bẩn thanh danh Lí gia.”

Lí Vị Ương cúi đầu, sắc mặt nhún nhường, “Lão phu nhân nói rất phải.”

Lão phu nhân hơi thở dài, dịu dàng nói: “Vị Ương, cho dù có phu nhân mới vào cửa, địa vị của con trong nhà sẽ không thay đổi, hơn nữa con có tôn vị Huyện chủ, tương lai hôn sự của con phải do bệ hạ làm chủ, người khác không thể can thiệp.”

Đây là đang an ủi mình, Lí Vị Ương hiểu rõ, cảm thấy ấm áp trong lòng: “Lão phu nhân, Vị Ương đều hiểu được.”

Lão phu nhân nói: “Lần này để con chịu khổ rồi. Con là nữ nhi Lí gia, chút khổ này không thể không nhận. Về sau nếu Trường Nhạc làm phiền con, không thể nhẫn nhịn thì cố gắng tránh nó đi, mọi chuyện chờ Tưởng Húc rời khỏi Kinh thành rồi nói.”

Lí Vị Ương chân thành nói: “Lão phu nhân dạy bảo Vị Ương, Vị Ương vô cùng cảm kích.”

Lúc này lão phu nhân mới cười rộ lên, ấm áp như gió xuân: “Con biết thông cảm thật tốt, được rồi, trời đã tối, con về sớm nghỉ ngơi đi.”

Lí Vị Ương đứng lên, nói: “Mời lão phu nhân nghỉ ngơi sớm.” Rồi nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.

La ma ma phủ thêm áo choàng lên người lão phu nhân, nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, hôm nay người —— “

Giữa hai hàng mày của lão phu nhân có sự u ám như mây đen chen kín mặt trăng trên cao, mang theo vài phần cảm khái: “Lí gia yên tĩnh một năm, sắp có sóng đánh đến rồi.”

La ma ma rùng mình, trong chớp mắt hiểu ra: “Chuyện này —— không thể nào.”

Lão phu nhân chậm rãi lộ ra nụ cười chắc chắn: “Hai nha đầu này thuỷ hoả bất dung, sao có thể hoà bình ở chung, huống chi nước trong cái nhà này vốn đã đục ngầu, khuấy lên lại càng không yên ổn.”

La ma ma trầm ngâm nói: “Nhưng nô tỳ thấy Đại tiểu thư đã bớt phóng túng hơn nhiều.”

Lão phu nhân cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng Trường Nhạc lóng ngóng vụng về? Lúc trước nó ỷ vào chuyện gì cũng có mẹ ruột, lại có khuôn mặt đẹp, đi đến đâu cũng được người khác nhường một bước, cho nên sống an nhàn sung sướng không biết nông sâu, hiện giờ nó ngây người ở am ni cô một năm, luôn bị giam cầm, còn chưa đủ để nó đóng cửa suy ngẫm sao? Lòng người dễ thay đổi, nó nên biết về sau phải làm thế nào.”

La ma ma chần chờ nói: “Lão phu nhân có từng nghi ngờ sự kiện lúc trước —— “

Lão phu nhân cười: “Nó có hồ đồ cũng không dám làm ra chuyện ngốc như vậy, tất nhiên có người hữu tâm vun vào.”

La ma ma vô cùng kinh ngạc: “Vậy lão phu nhân sao còn trừng phạt Đại tiểu thư?”

Lão phu nhân nói: “Đừng nói ta độc ác, nếu nó không có ý xấu, người khác sẽ không chạy đến hại nó. Đã không có bản lĩnh thì đừng có đi hại người, bằng không sẽ bị giáo huấn như vậy!”

La ma ma trầm mặc không nói gì, bà thấy, lão phu nhân hơi thiên vị Tam tiểu thư, biết rõ chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tam tiểu thư…

Lão phu nhân nói: “Ta biết ngươi muốn nói ta bất công, không sai, ta đúng là thích Vị Ương hơn. Bởi vì con bé tứ cố vô thân, muốn sinh tồn ở Lí gia, nhất định phải tranh thủ sự giúp đỡ của ta, nếu ta mặc kệ thì con bé từng bước gian nan. Chính vì thế, con bé sẽ nghĩ cách chăm sóc ta, quan tâm ta, không hề buông lỏng. Mà Trường Nhạc là trưởng nữ, lại có bên ngoại cường thế, mẹ con nó bề ngoài cung kính, sau lưng không biết làm bao nhiêu chuyện trái với tâm ý của ta, ta tất nhiên không thích nó, cho nên lúc trước ta không cứu nó. Còn nữa, mọi chuyện đã trở thành sự thực, lúc đó không ai cứu được nó hết!”

La ma ma bừng tỉnh đại ngộ, “Cho nên lão phu nhân mới giúp đỡ Tam tiểu thư, nhưng lúc này rõ ràng Đại tiểu thư cũng biết sai rồi…”

Lão phu nhân cười: “Cứ chờ xem đi.”

Cho đến sáng sớm ngày Lí Tiêu Nhiên đón dâu, Lí gia khí thế ngất trời, công việc bận rộn. Bắt đầu từ buổi sáng các tân khách lần lượt đến trình diện, cả khách và chủ đề vui mừng, Lí gia mời gánh hát nổi tiếng ở Kinh đô đến để khách nhân xem diễn trước, từ từ chờ đợi. Tới gần giữa trưa, khách nhân quý trọng của Lí phủ đều đến, Hoàng tôn hậu duệ quý tộc, Thượng thư sáu bộ, đám môn sinh của Lí Tiêu Nhiên từng người tới cửa, tự mình đưa lễ tặng, cảnh tượng vô cùng phú quý.

Bận rộn đến lúc bóng nắng ngả về tây, rặng đỏ đầy trời, kiệu hoa mới vào cửa đúng canh giờ, cửa lớn Lí gia rộng mở, tấu nhạc đốt pháo đón kiệu. Lúc này ngoài cửa Lí gia người đứng tấp nập, lúc kiệu hoa lớn tám người nâng đi qua, dẫn tới vô số ánh mắt hâm mộ của dân chúng xung quanh, bởi vì dân chúng tầm thường khi kết hôn chỉ ngồi kiệu bốn người nâng —— chỉ có cáo mệnh phu nhân mới được ngồi kiệu tám người nâng.

Lí Vị Ương ngồi trong viện, nghe tiếng pháo đinh tai nhức óc bên ngoài, trầm ngâm một lát, Lí Mẫn Đức cười lạnh: “Ta thấy, mũ của nương tử khảm châu ngọc nặng trịch, xếp thành hình mẫu đơn, chỉ cần nhìn qua đã cảm thấy loá mắt, lễ phục trên người còn được làm bằng lăng la tơ lụa đỏ tươi, khăn quàng vai thêu hoa văn uyên ương màu ráng chiều, vô cùng hoa lệ… Tưởng gia đúng là đã bỏ ra khá nhiều tiền vốn.”

Lí Vị Ương nở nụ cười, thản nhiên nói: “Không phải bỏ tiền vốn, mà hạ cả vốn gốc, hỉ phục này không phải tân nương tử bình thường có thể mặc, trên người nàng ta là trang phục của nhất phẩm phu nhân.”

Lí Mẫn Đức nhíu mày: “Không ngờ Tưởng gia chưa đợi nàng ta vào cửa, đã cầu được cáo mệnh Nhất phẩm cho nàng ta.”

Một bộ quần áo cáo mệnh tượng trưng cho thân phận địa vị, giọng nói Lí Vị Ương cực thấp, chỉ đủ để người bên cạnh nghe rõ: “Nếu không như thế thì nàng ta sao có thể ép được Huyện chủ Nhị phẩm?”

Sắc mặt Lí Mẫn Đức biến đổi, như phủ một lớp sương mù, Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt của hắn thì biết hắn đang nghĩ gì, lắc đầu nói: “Xem xét lại, mọi chuyện chưa hẳn đã không tốt như chúng ta nghĩ.”

Lí Mẫn Đức gật đầu, Bạch Chỉ bước nhanh vào nói: “Tiểu thư, lão phu nhân nói tân nương tử vào hỉ phòng, mời tiểu thư cùng các tiểu thư khác qua đấy nói chuyện.”

Lí Vị Ương gật đầu, sau đó nói: “Mẫn Đức, đệ ra cửa trước giúp tiếp đón khách nhân đi, ta lập tức phải qua đó.”

Đưa tân nương vào động phòng xong, Lí Tiêu Nhiên chỉ nhấc khăn voan lên ngồi một lúc, rồi lập tức đi ra chiêu đãi tân khách, ông vội vàng ra ngoài kính rượu bạn tốt chí thân…

Lúc Lí Vị Ương vào phòng, nghe thấy tiếng cười truyền đến.

Tân nương lẳng lặng ngồi trên giường cưới thật lớn, dáng ngồi đoan trang tuyệt đẹp, Nhị phu nhân bên cạnh đang cười nói: “Vốn tưởng rằng Đại tiểu thư xuất chúng, không ngờ tân phu nhân cũng giống tiên nữ trên trời hạ phàm, lão phu nhân đúng là có phúc khí!”

Lão phu nhân cười: “Là lão đại có phúc khí mới đúng.”

Tân nương xấu hổ đỏ mặt, lúc này nha đầu ngoài cửa nói: “Tam tiểu thư đến.”

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn ra phía cửa, Lí Vị Ương cười bước vào: “Ta tới chậm, mong mọi người thứ tội.”

Tân nương ngẩng đầu, cảm thấy trước mắt có ánh sáng mềm nhẹ lướt qua, một thiếu nữ thân hình yểu điệu đi tới. Khuôn mặt đầy sức sống, môi anh đào hé mở, đôi mắt trời sinh trong trẻo mà lạnh lùng, đang mỉm cười hoà ái với nàng.

Tưởng Nguyệt Lan nín thở, lộ ra tươi cười càng thêm ấm áp: “Vị này hẳn là Vị Ương.” Tuy nàng là tân nương, nhưng không hề có thái độ sợ sệt thẹn thùng, mà tự nhiên hào phóng, có vẻ rất khéo léo.

Lão phu nhân cười nói: “Đúng, con bé xếp thứ ba.” Nói xong, bà vẫy tay với Vị Ương, “Đến đây, gặp mẫu thân con.”

Tuy rằng Tưởng Nguyệt Lan nửa đường gả cho Lí Tiêu Nhiên, nhưng lại là chính thê danh chính ngôn thuận, Lí Vị Ương bước lên hành lễ, không hề mất tự nhiên: “Vị Ương bái kiến mẫu thân.”

Lí Thường Tiếu bên cạnh âm thầm bội phục, nghĩ thầm mình nhìn thấy mẹ kế tuổi trẻ mỹ mạo cảm thấy ngượng ngùng khó gọi ra miệng, mà Lí Vị Ương như không có chuyện gì cả.

Lí Trường Nhạc yên lặng nhìn, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Tân phu nhân Tưởng Nguyệt Lan thanh tú mà không gầy yếu, hai má hồng nhuận như quả đào đầy đặn mà không mập mạp, hai hàng mi dài cong như trăng rằm kính cẩn buông xuống, một đôi mắt đẹp long lanh động lòng người, mũi như được điêu khắc từ bạch ngọc, cũng toả ánh sáng chỉ ngọc mới có, môi anh đào mỉm cười hơi mím lại, mang theo thiện ý, đúng là đại mỹ nhân, chỉ lớn hơn Lí Trường Nhạc vài tuổi.

Mỹ nhân như vậy, lại giữ trong nhà đến tận ngày hôm nay, Lí Vị Ương bất giác nghi ngờ, Tưởng gia giữ người này để làm gì. Thật ra có chuyện ngay cả Lí Vị Ương cũng không biết, Tưởng gia vốn định đưa Tưởng Nguyệt Lan vào cung, đáng tiếc Đại phu nhân qua đời, một quân cờ tốt như vậy lập tức bị đưa vào Lí gia.

Lí Thường Như thấy Lí Trường Nhạc cúi đầu, có ý định thử nàng ta: “Đại tỷ đang tưởng niệm mẫu thân sinh ra tỷ sao? Haiz, nhìn cảnh này thật dễ tức cảnh sinh tình.”

Lão phu nhân nhíu mày, rất không thích việc Lí Thường Như không biết giữ mồm giữ miệng, Lí Trường Nhạc bên kia lại không nói một câu phản bác nào, mà vẻ mặt như sắp khóc.

Lí Vị Ương nhìn thấy, trên mặt không toát ra vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ, chỉ cười nhẹ.

Lão phu nhân vẫn phải nói lời trách cứ: “Ngày đại hỉ, không biết nên nói cái gì không nên nói cái gì hả!”

Sắc mặt Lí Thường Như trắng nhợt, không dám nói gì. Nhị phu nhân không vui, nhưng không dám cãi lại lão phu nhân, lôi kéo tay áo nữ nhi, ý bảo nhẫn nhịn.

Cứ như vậy, bầu không khí trong tân phòng bỗng chốc lạnh xuống, không ai muốn mở miệng nói chuyện. Lúc này, tân phu nhân lại đứng lên, chủ động đi đến trước người Lí Trường Nhạc, dịu dàng nói: “Ta cũng mất đi mẫu thân từ nhỏ, cho nên có thể hiểu được tâm tình của con, hơn nữa mẫu thân các con là Đường tỷ của ta, ta và con vốn là người thân, ta gả đến đây, chính là thân càng thêm thân, tương lai ta sẽ thay đường tỷ chăm sóc các con thật tốt, đừng thương tâm nữa.” Nói xong, còn đưa tay nắm lấy tay nàng, Lí Trường Nhạc lộ ra vẻ mặt cảm động.

Lão phu nhân dùng khăn che đi nước mắt: “Nguyệt Lan, không ngờ con hiểu chuyện như vậy, về sau mong con khoan dung thật nhiều.”

Tưởng Nguyệt Lan khiêm tốn nói: “Nguyệt Lan nhất định dùng hết khả năng, hiếu thuận với lão phu nhân, chăm sóc hài tử của phu quân.” Giọng điệu của nàng vô cùng chân thành, thái độ cung kính, làm cho người khác không tìm được chút lỗi lầm nào, ngay cả Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc phía sau Lí Vị Ương cũng bị vị tân phu nhân bề ngoài xinh đẹp, cử chỉ hào phóng này thuyết phục, trong lòng bất giác nghĩ, tân phu nhân cùng Đại phu nhân lúc trước đúng là hai loại người.

Lí Vị Ương nhìn trò diễn này lại không nhịn được nở nụ cười, thật sự muốn nhận tình thân thì có thể đợi mọi người đi hết rồi tâm tình, cần gì phải tâm tình ngay trước mặt mọi người? Rốt cuộc là Lí Trường Nhạc cố ý diễn xuất để lấy được sự thương hại của mọi người, hay là hai người kẻ hát người xướng, cùng nhau diễn trò? Nhưng nói thế nào, biểu hiện của vị tân phu nhân này, có thể nói là thập toàn thập mỹ, làm vợ kế vừa mới vào cửa, biểu hiện thiện ý lớn nhất với con trai con gái của vợ đầu, lại đối xử bình đẳng với thứ xuất, quả nhiên là nhân vật xuất chúng.

Lí Trường Nhạc nước mắt long lanh: “Lão phu nhân, sau này có mẫu thân ở đây, Trường Nhạc sẽ không thấy cô đơn.”

Lí Vị Ương bật cười: “Đại tỷ sao lại nói như vậy, không chỉ có mẫu thân, muội cũng sẽ không để tỷ cảm thấy cô đơn.”

Lí Trường Nhạc phảng phất như bị kinh hoảng, lặng lẽ giấu người sau lưng Tưởng Nguyệt Lan, Tưởng Nguyệt Lan cười nói: “Sau này đều là người một nhà, đây là điều tất nhiên.”

Lão phu nhân nở nụ cười: “Đúng, người một nhà, phải hoà thuận với nhau mới tốt, hy vọng từ nay về sau, nhà chúng ta có thể bình an qua ngày!”

Tiếng cười trong hỉ phòng bỗng chốc truyền ra rất xa, La ma ma đứng chờ trong sân, nhìn thoáng qua sắc trời mây đen mờ mịt, khe khẽ thở dài một hơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện