Thấy hắn đến, Hạ Nguyệt Dao mừng rỡ, lập tức bước tới.

 

"Tống công tử, ta…"

 

"Hạ đại nhân, dù ta và nhị tiểu thư Hạ phủ không thành duyên, nhưng ta khi xưa đích thân đến cầu hôn, cầu hôn chính là nhị tiểu thư. Nay hôn sự không thành, Tống mỗ cũng không oán trách, chỉ là việc thay người, xin hãy cho qua!"

 

Tống Văn Quân thẳng thừng ngắt lời Hạ Nguyệt Dao.

 

Nghe hắn nói, mắt nàng đỏ lên ngay lập tức, như có chút không cam lòng: "Hạ Nguyệt Từ chẳng qua chỉ là thứ nữ, ngươi cũng bằng lòng cưới nàng. Ta là đích nữ, thân phận cao quý, ngươi dựa vào đâu mà xem thường ta?"

 

Tống Văn Quân ngước nhìn nàng một cái, biểu cảm trên mặt không thay đổi, nhưng lại lùi về sau hai bước.

 

"Đích hay thứ thì đã sao? Khi xưa ta cầu hôn, chỉ vì nhị tiểu thư Hạ gia có tâm tư thuần khiết, đoan trang hào phóng. Nay đã vô duyên, Tống mỗ càng muốn toàn tâm cống hiến cho triều đình, thay hoàng thượng chia sẻ gánh nặng!"

 

Ta nhìn hắn, còn hắn cũng nhìn ta.

 

Thiếu niên nho nhã, là một người thật tốt.

 

Nên khi xưa dù biết hắn xuất thân nghèo hèn, nhưng được phụ thân chủ trì hôn sự, ta cũng sẵn lòng chấp nhận.

 

Chỉ là, sau một kiếp luân hồi, ta lại phải bắt đầu trong cảnh ngộ đầy bi thương.

 

Rốt cuộc, là vô duyên mà thôi.

 

Nghe những lời này, Hạ Nguyệt Dao lập tức khóc lóc om sòm.

 

Là con út trong nhà, từ nhỏ đến lớn thứ gì nàng muốn đều phải có được, nay chuyện hôn nhân không như ý, tất nhiên nàng mặc kệ thể diện mà làm ầm lên.

 

Đúng lúc ấy...

 

Bùi Quân Mục và Hạ Nguyệt Y xuất hiện.

 

Vừa bước xuống xe, Hạ Nguyệt Y liền buông lời mỉa mai.

 

"Nhị muội của ta, xem ra thật sự bảo vệ Tống công tử đấy. Cũng phải thôi, dù sao cũng là nhà sắp thành thân, tình cảm có khác."

 

Trong lúc nàng nói, ta chỉ chăm chú nhìn Bùi Quân Mục.

 

Hắn cũng nhìn ta, trên mặt tuy không có biểu cảm gì, nhưng ta vẫn thấy được chút không vui trong ánh mắt.

 

Nam nhân mà.

 

Huống chi hắn còn là con cưng của trời, là hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất hiện nay. Đương nhiên hắn không cho phép nữ nhân của mình còn có người khác trong lòng.

 

Nên ta bước đến bên cạnh Bùi Quân Mục.

 

Mỉm cười nói: "Ngoài bệ hạ ra, người nam tử xuất chúng nhất thiên hạ hiện đang đứng trước mặt ta, làm sao ta có thể động lòng với ai khác?"

 

Con người.

 

Dù là nữ nhân hay nam nhân.

 

Khi nghe lời tán thưởng, nhất là những lời khen ngợi trực tiếp, ai lại không cảm thấy hài lòng đôi chút?  

Bùi Quân Mục nghe ta nói, không giấu được ý cười trong mắt, cúi đầu nhìn ta: "Trong lòng nàng, ta thật sự tốt vậy sao?"

 

Ta gật đầu, ánh mắt chân thành vô cùng: "Trong lòng ta, ngài là tốt nhất."

 

Ta ngước nhìn bầu trời.

 

Đen kịt.

 

Không biết nói dối mà mặt không biến sắc như thế, liệu có bị trời giáng một tia sét đánh xuống trách phạt không?

 

Chắc là không.

 

Dù sao, ta chỉ làm vậy để bảo vệ mình.

 

Nhưng khi nói những lời này, ta có thể nhìn mọi người có mặt ở đây, ngoại trừ Tống Văn Quân.

 

Bởi lẽ, ta thấy áy náy.

 

Lời châm chọc của Hạ Nguyệt Y không những không thành công, mà còn giúp ta bày tỏ lòng mình trước Bùi Quân Mục, khiến nàng giận đến nghiến răng, nhưng giờ cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

 

Hạ Nguyệt Dao vẫn đang khóc lóc, nàng chạy tới chỗ Hạ Nguyệt Y, ấm ức nói: "Tỷ, Tống Văn Quân, hắn… hắn bắt nạt muội!"

 

Lời này quả thực chẳng có lý lẽ gì.

 

Lông mày của Tống Văn Quân cũng khẽ nhíu lại.

 

Vì có Bùi Quân Mục ở đây, Hạ Nguyệt Dao muốn dùng điều này để ép buộc Tống Văn Quân, buộc hắn phải cúi đầu nhận hôn sự.

 

Dù sao tỷ phu nàng là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái nhất, cũng là người có khả năng kế vị cao nhất.

 

Được kết thân với hoàng đế tương lai là phúc phận mà biết bao người ao ước.

 

Nhưng Tống Văn Quân mà ta biết, nếu vì lợi ích mà chịu khuất phục, thì sau khi đỗ Trạng Nguyên, hắn đã lập tức từ bỏ hôn sự với ta và cầu hôn thiên kim tướng phủ rồi.

 

Như vậy, hắn sẽ có được sự hậu thuẫn của tướng gia, ngày sau trong quan trường sẽ càng thăng tiến thuận lợi.

 

Khi đó, hắn cũng không chọn vị tiểu thư hiền thục của tướng phủ, thì hiện tại đừng nói đến muội muội ngỗ ngược bướng bỉnh này của ta có cửa được hắn chọn.

 

Tống Văn Quân lập tức hành lễ với Bùi Quân Mục: "Hôm nay trước mặt An Vương làm chứng, hôn sự giữa hạ quan và Hạ gia đã hủy bỏ, với tam tiểu thư Hạ gia lại càng không có duyên phận, ngày sau nếu có lời đồn đại, hạ quan cũng không thừa nhận."

 

Dùng lời đồn ép buộc, cũng là một thứ vũ khí vô cùng lợi hại.

 

Nhưng nay có Bùi Quân Mục làm chứng, Tống Văn Quân đã nói rõ ràng, cũng coi như triệt để dập tắt hy vọng của Hạ Nguyệt Dao.

 

Trước khi rời đi, Hạ Nguyệt Dao giận đến mức che mặt chạy vào nội viện.

 

Dù gì nàng cũng là muội muội được cưng chiều nhất nên Hạ Nguyệt Y không theo ta và Bùi Quân Mục trở về vương phủ mà tạm ở lại Hạ gia để an ủi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện