Giờ Mão, trên điện Kim Loan, Phong Thành Vũ thần sắc lạnh nhạt nhìn một lũ triều thần ầm ĩ phía dưới.

Sau một lúc lâu, hắn: “Ba———-” một tiếng hung hăng đánh vào tay vịn long ỷ, cả giận nói: “Đủ rồi!”

Hoàng đế tức giận, thần tử phía dưới lập tức rùng mình kinh hãi, nhất tề quỳ xuống dập đầu nói: “Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận”.

Phong Thành Vũ đứng lên, quát: “Trẫm muốn các ngươi đưa ra biện pháp giải quyết bạo động của dân chạy nạn, không phải đang hỏi các ngươi chuyện lập thái tử” trên mặt hắn xanh mét một mảnh: “Lập thái tử, lập thái tử, trẫm còn chưa có chết đâu!”

“Thần đáng chết, thần đáng chết, hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận” văn võ bá quan mồ hôi lạnh đầm đìa, quỳ lạy như máy.

Phong Thành Vũ nhắm hai mắt thật chặt, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Đứng bên cạnh ngự tọa, Lý Đại Hải không ngừng lo lắng nhìn Phong Thành Vũ một cái, từ lúc hoàng thượng hơn ba mươi tuổi, tấu chương đề nghị làm con thừa tự nhiều như hoa tuyết không ngừng bay đến, đối mặt với các đại thần có lý nếu không thuận theo sẽ không buông tha, cho dù Phong Thành Vũ là ngôi cửu ngũ chí tôn cũng không kiên trì được bao lâu.

Chuyện lập thái tử, đã là lửa sém lông mày.

Lý Đại Hải, đầu đầy mồ hôi, ở trong lòng lo âu căng thẳng than thở, nếu là hoàng thượng có tiểu hoàng tử, thì cũng sẽ không bị buộc làm như vậy a!

“Hử.....”” Lý Đại Hải ánh mắt ngưng tụ, hắn khẽ nghiêng người, nhìn thấy sau tấm bình phong bát bảo tử kim tứ phiến lộ ra nửa cái đầu của Tiểu Hỉ Tử.

“Tên oắt con này thật to gan! Cũng không nhìn một chút đây là cái địa phương nào, không cần cái mạng chó của hắn nữa rồi!” Lý Đại Hải trong tâm như sấm chớp, trừng mắt liếc hắn một cái, lo lắng nhìn hắn nháy mắt.

Song Tiểu Hỉ Tử giống như là không nhìn thấy, ngược lại vẻ mặt mừng rỡ như điên dùng sức lay tay hắn, không ngừng tạo ra hình dáng khẩu âm: “Sư phụ, sư phụ tới đây một chút”.

“Chắc là Thần tần nương nương bên kia xảy ra chuyện rồi” Lý Đại Hải trong lòng quýnh lên, nhưng nhìn bộ dạng vui mừng như điên của đồ đệ hắn thì lại không giống a!

Lý Đại Hải cắn răng, lại nhìn bóng lưng thẳng tắp cứng ngắc của Phong Thành Vũ. Cuối khom người lại bước rất nhỏ lại tấm bình phong bên kia.

“Ngươi muốn chết a!” Lý Đại Hải rít một tiếng giữa răng môi liều mạng mắng.

“Sư phụ, tin tốt, thật là thiên đại tin tốt a!” Tiểu Hỉ Tử cả người kích động không thôi.

Lý Đại Hải nhíu chặt lông mày, vẻ mặt nghi vấn nhìn hắn.

“Cái gì?” Nghe xong lời của Tiểu Hỉ Tử, Lý Đại Hải kinh hãi trừng lớn mắt, xem ra gương mặt trắng mập bởi vì vô cùng kích động mà không ngừng co quắp.

“Này, đây là sự thật sao?” Hắn nghẹn ngào hỏi.

Tiểu Hỉ Tử mặt mày hớn hở hung hăng gật đầu.

Lý Đại Hải lau lệ nóng trên mặt, cước bộ lảo đảo xoay người trở lại đại điện.

“Hoàng, hoàng, hoàng thượng......” Lý Đại Hải mặt đầy hồng quang khẽ gọi.

Phong Thành Vũ hơi nghiêng đầu, nhìn Lý Đại Hải cả người run rẩy không dứt, hai mày kiếm của hắn hơi nhíu, một bộ dạng không vui vẻ.

Lý Đại Hải giống như không nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn, bước nhanh đến bên người hắn, bên tai nhẹ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng... Cam Tuyền cung mới vừa truyền đến tin tức, nói... Thần tần nương nương lại có hỉ mạch rồi”.

Không người nào có thể hình dung sắc mặt lúc này của Phong Thành Vũ, chỉ thấy hắn bá một chút từ ngự tọa đứng lên, một tay gắt gao nắm chặt bả vai Lý Đại Hải, run rẩy hỏi: “Là thật?”

Lý Đại Hải khuôn mặt đầy nước mắt gật đầu: “Đã cho ngự y chẩn mạch qua rồi!”

“Ha ha..... Ha ha...... Ha ha ha......” Trên điện Kim Loan, Phong Thành Vũ ngửa mặt lên trời cười to thành tiếng, thần sắc của hắn, thanh âm của hắn, đều nói ra được vui mừng cùng khoái ý.

Các đại thần đang quỳ dưới điện không khỏi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều là vẻ mặt khó hiểu.

“Không biết bệ hạ vì chuyện gì mà nở nụ cười?” Có thần tử đánh bạo gan khom người hỏi.

Phong Thành Vũ trên mặt tràn đầy ý mừng khó kìm nén, chỉ thấy mắt hắn nhảy lên, Lý Đại Hải bên cạnh hai gối đều quỳ xuống, hô lớn: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, Thần tần nương nương có thai rồi!”

Chúng đại thần phía dưới chỉ thấy một sự im lìm luân phiên trên đầu, mọi người đều u mê.

Thần, Thần tần nương nương có thai rồi? Thần tần nương nương ba năm trước sinh hạ Minh Châu công chúa giờ lại có thai rồi?

Nếu như lần này sinh được nam hài tử?

Chúng đại thần tâm tư biến chuyển, nhất tề bò lổm ngổm đầy đất, hô to: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, đây là phúc của triều đình, phúc của Đại Chu a!”

Phong Thành Vũ trải qua đoạn thời gian buồn bực gần đây, lãng lãng cười nói: “Chúng ái khanh bình thân!”

Các đại thần sắc mặt vui mừng đứng lên, lúc này không còn người nào nhắc tới: “Lập con thừa tự” mấy chữ này nữa.

Lâm triều vừa kết thúc, Phong Thành Vũ lập tức chạy tới Cam Tuyền cung.

Hắn hít một hơi thật sâu, khoát tay nhấc lên mành tương tú song phượng.

“Hoàng thượng......” Lý Viên đang nửa tựa trên gối mềm nhìn thấy hắn tới, không tự chủ lộ ra nụ cười ôn nhu.

“Thần/nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”

Phong Thành Vũ không để ý đến bọn họ quỳ lạy, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Viên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng nàng, nhẹ nhàng hói: “Thật sự có sao?”

Lý Viên hai mắt chứa lệ nóng, dùng sức gật đầu.

“Hồi hoàng thượng” một bên thái y vui sướng khom người nói: “Thần tần nương đã có thai, bất quá thời gian ngắn ngủi, cần được nghỉ ngơi mới tốt”.

Phong Thành Vũ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Các ngươi đi xuống trước”.

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.

Phong Thành Vũ không kìm chế được kích động trong lòng, hắn ôm lấy Lý Viên, luôn miệng nói: “Viên Viên tốt, Viên Viên ngoan, đích thị là Viên Viên tốt của trẫm!”

Lý Viên chưa từng nhìn thấy qua bộ dạng thất thố vui mừng như điên bộ của hắn thế, bất quá lúc này nàng cũng không có tâm tư quản những chuyện này, bởi vì chính nàng cũng đã kích động vui mừng không biết nên nói như thế nào.

“Hoàng thượng, hoàng thượng.......” Lý Viên thật chặt ôm lấy cổ hắn, không ngừng kêu lên.

“Châu Châu cũng muốn ôm” hai người không khí đang nùng, một âm thanh trẻ thơ đột nhiên vang lên.

Lý Viên vụt một cái liền từ ngực Phong Thành Vũ chui ra, quay đầu nhìn Châu Châu nằm giữa giường.

“Hồng hồng, nương, đại hồng hồng” Châu Châu chỉ vào Lý Viên liên tiếp kêu lên.

Phong Thành Vũ nhìn Lý Viên đỏ ửng từ mặt đã lan đến cổ, trong lòng vô tận khoái ý, một tay ôm Châu Châu, cười nói: “Con thật là một đứa bé lanh lợi”

Châu Châu thật nhiều ngày không có gặp phụ hoàng của nàng, tất nhiên là vô cùng cao hứng, quấy nhiễu hắn một lát.

“Phụ hoàng, phụ hoàng...... Châu Châu nói cho người biết nha!” Nàng gục bên tai Phong Thành Vũ bí mật nói: “Châu Châu sẽ được làm tỷ tỷ nha!”

Phong Thành Vũ xoa xoa đầu nàng cười nói: “Vậy Châu Châu thật cao hứng đúng không?”

“Ân! Chờ đệ đệ trong bụng mẫu thân đi ra ngoài, Châu Châu sẽ dẫn theo hắn đi chơi, lại kể cho hắn nghe chuyện xưa!”

“Thật là hảo công chúa của trẫm!” Phong Thành Vũ vui vẻ cười nói.

Lý Viên ôn nhu nhìn hai phụ tử, tay nàng nhẹ nhàng vỗ về bụng vẫn bằng phẳng của mình.

Lúc này, ánh mắt Phong Thành Vũ cũng nhìn sang.

Hai người tầm mắt trên không trung quấn quanh một chỗ.

Ngọt ngào vô hạn.

Chuyện Thần tần nương nương lần nữa có thai, bất quá trong chốc lát truyền khắp cả tiền triều và hậu cung.

Bên trong Từ Ninh cung.

Liễu thái hậu cả người trống rỗng nằm ở trên giường, sắc mặt nàng xanh tím, bộ ngực phập phồng, bộ dáng bị đả kích sâu sắc.

“Nương nương, người phải bảo trọng thân thể a!” Một bên lão mama gấp giọng nói: “Ngài nếu ngã xuống, Liễu gia làm sao bây giờ? Thuận vương gia sẽ thế nào?”

Thái hậu gắt gao cắn môi dưới, khuôn mặt tàn khốc giọng căm hận nói: “Thần tần! Lại là con tiện nhân Thần tần kia! Sớm biết như thế ai gia nên liều mạng thanh danh có tổn hại cũng phải diệt trừ con tiện nhân kia!”

Mama bên cạnh nang cũng là vẻ mặt vặn vẹo, nàng độc ác nguyền rủa: “Hừ... Chỉ sợ Thần tần nương nương này có mệnh mang thai mà không có mệnh sinh!”

“Ai gia tự nhiên sẽ không bỏ qua cho cái tiểu tiện nhân kia” Thái hậu liễu mi nhíu lại, cười lạnh nói.

“Chẳng qua là không công bỏ qua một tuyệt hảo cơ hội như vậy” nàng cực kỳ thất vọng rũ mắt xuống, thật thở dài một hơi.

“Chỉ cần hoàng thượng một ngày không có nhi tử, ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay vương gia” mama kia an ủi nói.

Liễu thái hậu hai mắt nhắm lại, thanh âm lần đầu tiên có chút chán nản nói: “Chỉ sợ lúc đó ta không đợi được a!”

Phong Thành Vũ mười hai tuổi lên ngôi, đến bây giờ cánh chim đã cứng cáp, căn bản không phải như trước kia có thể nắm trong tay, hoàng đế bù nhìn tùy ý thao túng.

“Nhưng vô luận là như thế nào” Liễu thái hậu trong mắt hàn quang lóe sáng “Ai gia nhất định để cho hài tử của Thành Thái trở thành thái tử”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện